Quan Thần

chương 1497: đang trong giai đoạn thăm dò

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Khi Chu Hồng Cơ và Diệp Thiên Nam gặp mặt, là lúc Hạ Tưởng, Hạ Lực, Chu Vu Uyên gặp nhau, đều đạt tới hiệu quả mong muốn.

Chu Vu Uyên 37 tuổi, vóc dáng rất cao, nói chuyện rất to, là hình tượng Đại Hán tỉnh Tề điển hình. Nhưng người bề ngoài hào phóng nói chuyện to, chưa chắc lòng dạ đã ngay thẳng, vừa thấy Chu Vu Uyên, Hạ Tưởng đã kết luận, so sánh với Hạ Lực, Chu Vu Uyên tính cách bảo thủ hơn.

Mặt ngoài thân thiện và hàn huyên vẫn chưa nói lên điều gì, dù sao cũng là lễ nghĩa cấp bậc, Chu Vu Uyên cư xử như vậy coi như là có phép tắc.

Sau khi mở đầu, Chu Vu Uyên nói rất ít, ngoại trừ lúc Hạ Lực chỉ đích danh, phần lớn thời gian đều đảm đương nhiệm vụ người tiếp khách.

Và theo như lời Hạ Lực nói Chu Vu Uyên muốn khẩn thiết làm quen với hắn thì rất không phù hợp.

Thành phố Ngũ Nhạc không phải là thành phố mạnh về kinh tế, xếp hạng gần cuối ở tỉnh Tề, tăng trưởng kinh tế chủ yếu dựa vào nghiệp sản xuất muối. Địa vị của thành phố Ngũ Nhạc ở tỉnh Tề so với địa vị của thành phố Chương Trình tại tỉnh Yến không khác biệt lắm, bởi vậy Chu Vu Uyên là nhân vật số một thành phố cấp ba không được Tỉnh ủy.

Hạ Tưởng sẽ không đoán Chu Vu Uyên căn cứ vào cái gì mà muốn làm quen với hắn, lại vì sao ở trên bàn cơm biểu hiện thật sự rất không phải như thế, hắn hiện tại cần có người chủ động dựa vào hắn, nhưng cũng sẽ không ai đến cũng chấp nhận, lại còn không thể hiện sự thiết tha lôi kéo mỗi một cấp dưới có ý dựa vào.

Khứ vu tồn tinh là suy xét ở một phương diện, về phương diện khác, ông ta là Phó bí thư, phải phải tuân thủ nghiêm ngặt bổn phận của Phó bí thư, lại bởi vì phân công công tác quản lý nhân sự, không có khả năng tỏa sáng quá mạnh, khắp nơi để ý, nếu không cho dù Khâu Nhân Lễ không có ý kiến gì về ông ta, Tôn Tập Dân cũng sẽ bắt lấy không tha.

Không bài trừ sẽ có người mượn cớ tố cáo lên Trung ương, nhân cơ hội này bôi xấu hình tượng.

Vừa phải đảm bảo ông ta tiến từng bước vững vàng mở ra cục diện ở tỉnh Tề, đứng vững gót chân, và có được thực lực nhất định, vừa muốn làm được mà không lộ sơ hở để người ta bàn tán, mà lại cần có trí tuệ chính trị cao siêu.

Chu Vu Uyên biểu hiện rất khiêm tốn, Ngô Thiên Tiếu cũng vậy.

Khác với việc ở trước mặt Hạ Tưởng chậm rãi nói bất là, trước mặt người khác Ngô Thiên Tiếu làm toàn bộ việc như thư ký, kính rượu, điều tiết không khí thích hợp mà đúng lúc, như dệt hoa trên gấm. Thời điểm không nên nói thì không nói một lời, cư xử phù hợp, khiến Hạ Tưởng vô cùng vừa lòng.

Cũng khiến Hạ Tưởng nhận định, Ngô Thiên Tiếu quả thật là một nhân tài, nếu có thể hoàn toàn nắm y trong tay mà sử dụng, sẽ rất có lợi. Đương nhiên còn có một điều kiện tiên quyết trọng yếu là, đừng để chính mình bị thương.

Cả bữa tiệc, sau khi chấm dứt không mặn không nhạt, Hạ Tưởng về Tỉnh ủy làm việc, Chu Vu Uyên liền từ khách sạn trực tiếp trở về Ngũ Nhạc. Trước khi đi, y bắt lái xe đem theo mấy thùng đồ từ trên xe của mình, muốn để lên xe Hạ Tưởng.

Hạ Tưởng chối từ vài câu, cũng không miễn cưỡng, liền nhận. Chỉ là một ít thổ sản, cũng không phải gì đáng giá, không nhận thì lại hiện rõ không hợp tình hợp lý.

Chu Vu Uyên vừa đi, Hạ Lực ngồi trên xe, lại thay Chu Vu Uyên giải thích vài câu.

- Vu Uyên cái gì cũng tốt, chỉ là nói không nhiều lắm, có vẻ anh ta cũng không quá tham việc. Tôi cũng thay anh ta tiếc hận, bỏ lỡ mấy cơ hội tốt.

- Hy vọng Bí thư Hạ không để ý, Vu Uyên là người thật thà, chỉ cần anh ta nhận thức đúng một việc, nhất định sẽ làm đến cùng.

- Vu Uyên là bạn học của tôi.

Hạ Lực nói liên tục, Hạ Tưởng vẫn gật đầu cười, không trả lời, cũng từ chối cho ý kiến, và khi Hạ Lực nói ra Chu Vu Uyên là bạn học của y, Hạ Tưởng mới cười ha hả:

- Tôi tin tưởng ánh mắt của anh, Hạ Lực, anh trở về nói với Vu Uyên một tiếng, bảo anh ta xách một chút muối thô lại đây, tôi ăn không quen muối tinh.

Hạ Lực ngẩn ra, lời nói của Bí thư Hạ có hàm ý khác, đường đường Phó bí thư tỉnh ủy sẽ không quan tâm vấn đề dầu muối tương dấm, cái gọi là muối thô muối tinh, sợ là có ý khác.

Trở lại văn phòng, Hạ Lực do dự một lát, gọi điện cho Chu Vu Uyên.

- Vu Uyên, Bí thư Hạ nói lần sau anh mang chút muối thô lại đây, có tiện không?

Chu Vu Uyên trầm mặc trong chốc lát:

- Tiện thì tiện, nhưng không biết có an toàn hay không?

- Anh không buôn lậu muối, có gì không an toàn?

Hạ Lực mỉm cười, tạm dừng một lát, còn nói,

- Thế này, giờ không vội, hơn nửa tháng nữa sẽ bàn.

- Cũng tốt.

Chu Vu Uyên nói thẳng, không kìm nổi hỏi lại một câu,

- Bí thư Hạ đối nhân xử thế, đáng tin thật sao?

- Chu Vu Uyên đối nhân xử thế, đáng tin thật sao?

Cầm chén trà nóng Ngô Thiên Tiếu đưa, Hạ Tưởng cười hỏi một câu. Đọc Truyện Online Tại Truyện FULL

Ngô Thiên Tiếu tự nhiên hiểu ý Bí thư Hạ vừa hỏi, không phải là Bí thư Hạ trong lòng thiếu tự tin mà trưng cầu ý kiến của y, mà là cố ý kiểm tra y, cúi đầu lo nghĩ, bèn ăn ngay nói thật:

- Tin cậy hay không đều không phải trọng yếu, quan trọng là, y nghĩ gì.

Hạ Tưởng cười nói:

- Anh cũng là một kẻ dối trá.

Ngô Thiên Tiếu cười ha hả:

- Đâu có, trước mặt lãnh đạo tôi đâu dám nói lung tung. Tôi cũng không phải người lắm lời, nếu nắm chắc được sự tình sẽ nói hơn hai câu, không nắm chắc thì một câu cũng sẽ không nhiều lời.

Hạ Tưởng khoát tay, không nói thêm nữa, Ngô Thiên Tiếu biết điều lui ra ngoài.

Trước tiên mặc kệ Hạ Lực đối nhân xử thế có mưu trí thâm hậu hay không, cũng không nghi ngờ Chu Vu Uyên tiếp cận là có mục đích khác hay không, Hạ Tưởng rất tỉnh táo biết vấn đề của bước tiếp theo, còn rối rắm ở việc bổ nhiệm Phó chủ nhiệm Ủy ban Quản lý Giám sát Tài sản Nhà nước.

Tuy rằng hắn là Phó bí thư Tỉnh ủy, có quyền to, nhưng còn không bằng Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật, có quyền sinh sát trực tiếp điều tra cán bộ Đảng viên có trái pháp luật hay không, hơn nữa trong tay hắn lại không có lực lượng chuyên chính của hệ thống công an, lúc này ở tỉnh Tề vẫn là thế lực rất nhỏ.

Ngẫm lại, dù sao mới đến không lâu, ngay cả Lý Đinh Sơn cũng chưa được nửa tháng. Chỉ có điều không nghĩ tới, trong thời gian nửa tháng, Lý Đinh Sơn đã gặp phải phiền toái lớn.

Quả thật, nói Lý Đinh Sơn gây ra phiền toái cũng không khách quan, phải nói là Lý Đinh Sơn phát hiện tấm màn đen. Chỉ có điều thực lực chưa đủ lớn mạnh, Hạ Tưởng còn không có đầy đủ lực lượng để động vào tập đoàn lợi ích phía sao tấm màn đen, cái hắn cần nhất hiện giờ chính là thời gian...

Lần trước nói chuyện, hắn hàm ý nói cho Lý Đinh Sơn biết, sự tình sẽ điều tra tiếp, sẽ có giải thích, nhưng hắn cần thời gian để mở ra cục diện. Lý Đinh Sơn lúc ấy cũng không nói gì thêm, hiển nhiên là thái độ ngầm thừa nhận.

Chỉ mong Lý Đinh Sơn có thể bình tĩnh lại một chút, đợi hai ba tháng nữa có lẽ có thể nhìn thấy ánh rạng đông đầu tiên.

Lời khuyên bảo của Khâu Nhân Lễ còn vang vọng bên tai Hạ Tưởng, cũng khiến hắn ý thức được đối phương không chỉ có lực lượng hùng mạnh ở tỉnh Tề, mà ở thủ đô, cũng có kẻ giật dây cứng rắn.

Kỳ thật không cần Khâu Nhân Lễ nhắc nhở, Hạ Tưởng cũng biết, toàn bộ sản nghiệp muối, bàn tay khổng lồ phía sau màn là ai...

Đến hơn 4 giờ chiều, Liêu Đắc Ích lại mang vẻ mặt khiêm tốn tươi cười đến báo cáo công tác.

Không ngoài dự kiến, vẫn là đề danh Phó chủ nhiệm Ủy ban Quản lý Giám sát Tài sản Nhà nước.

Liêu Đắc Ích dường như một chút cũng không phải chịu ảnh hưởng trong cảnh tưởng ở hội nghị thường vụ, tuyệt không khách khí, nhận nước từ Ngô Thiên Tiếu và uống một ngụm:

- Thiên Tiếu thật sự là cơn mưa đúng lúc, tôi đang khát nước muốn chết đây.

Ngô Thiên Tiếu cười nói:

- Có thể mời Trưởng ban Liêu uống một ngụm nước là vinh hạnh của tôi.

- Không được khách khí?

Liêu Đắc Ích cầm chén nước nói với Ngô Thiên Tiếu,

- Lần sau tôi mời anh uống rượu.

Ngô Thiên Tiếu cung kính cười:

- Tôi cũng không dám để Trưởng ban Liêu mời, tôi có thể mời Trưởng ban Liêu, thì phải đốt nhang thơm rồi.

Liêu Đắc Ích cười ha hả, Ngô Thiên Tiếu thấy khống có chuyện của y, xoay người rời khỏi. Vừa ra khỏi cửa, sắc mặt liền trầm xuống, nghĩ thầm thân phận thư ký số 3 quả nhiên không tầm thường, trước kia Liêu Đắc Ích thấy hắn cười, là ngoài cười nhưng trong không cười, vừa rồi cười, tuy rằng cũng là giả cười, nhưng nhiều ít có ba phần ý cười.

Tin rằng Bí thư Hạ cũng có thể nhìn thấu bản chất hai mặt sau nụ cười của Liêu Đắc Ích.

- Tài liệu tôi đã chăm chú xem qua rồi.

Hạ Tưởng cường điệu một chút, thấy Liêu Đắc Ích lập tức khôi phục vẻ mặt cung kính, nghĩ thầm rằng Liêu Đắc Ích thật đúng xứng đáng là một kẻ nham hiểm,

- Sự thật chứng minh, công tác của ban Tổ chức cán bộ rất kỹ càng chu đáo, rất đúng chỗ, hai đồng chí Trần Thu Đống và Lỗ Thành Lương đều có năng lực vượt quá mức độ công việc.

Liêu Đắc Ích nghe ra ám chỉ, cẩn thận nói một câu:

- Chủ tịch tỉnh Lý chỉ trích đồng chí Trần Thu Đống chơi gái điếm, ban Tổ chức cán bộ điều tra, tra ra việc này, là do có người cố ý bịa đặt.

Hạ Tưởng chủ ý là điểm thêm một chút, khiến Liêu Đắc Ích biết khó mà lui, chủ động buông tha cho Trần Thu Đống, không nghĩ tới, đối phương không chút nào nhượng bộ, thực sự nghĩ rằng Lý Đinh Sơn chỉ là thuận miệng mà nói, không có chứng cứ trong tay? Có phải Lý Đinh Sơn đã nắm trong tay căn cứ vô cùng xác thực, Hạ Tưởng tạm thời mặc kệ, chính là hắn cũng đã có đủ thông tin nắm chắc phủ định toàn bộ tội trạng của Trần Thu Đống.

Sở dĩ để lại đường sống, chẳng qua là không muốn vừa đến đã gây mâu thuẫn, đánh chó cũng phải ngó mặt chủ, thối lui một bước mới có thể có hòa khí.

- Phía Ủy ban Kỷ luật cũng tỏ vẻ, đồng chí Trần Thu Đống không phát hiện vấn đề.

Liêu Đắc Ích dường như e sợ Hạ Tưởng lại ngăn trở, lại tung ra kết luận của Ủy ban Kỷ luật.

Hạ Tưởng mỉm cười, cười rất chân thành:

- Nếu không có vấn đề gì, tôi cũng không có vấn đề gì.

Nếu đối phương một chút giác ngộ cũng không có, hắn cũng không cần phải nói lắm làm gì, bản thân biết rõ tình hình là được rồi.

Nói vừa xong, hắn đề bút ký tên vào tài liệu, sau đó trả lại Liêu Đắc Ích.

Liêu Đắc Ích tiếp nhận tài liệu, chỉ nhìn thoáng qua liền ngây ngẩn cả người, đương nhiên, khiến y sững sờ không phải bởi vì Hạ Tưởng tự đạt tới trình độ thư pháp hạng nhất, mà là nội dung Hạ Tưởng phê chỉ thị, rất có tâm ý.

- Đồng chí Liêu Đắc Ích nhận định, đồng chí Trần Thu Đống không có vấn đề về tác phong sinh hoạt, tán thành đề cử.

- Bí thư Hạ, quá...

Liêu Đắc Ích vẻ mặt cười khổ, thật sự không biết nói cái gì cho phải, Bí thư Hạ phê chỉ thị hoàn toàn là một cái bẫy, ý tứ chính là, xảy ra vấn đề, anh phụ trách.

- Có thể lại mời dự họp biểu quyết ở hội nghị thường vụ, tuy nhiên tôi đề nghị trước khi mở hội nghị thường vụ, tốt nhất là mở một lần hội nghị công việc bí thư.

Hạ Tưởng mất đi sự tiếp tục thảo luận hứng thú về việc này của Liêu Đắc Ích,

- Khi nào mời dự họp, thì do ban Tổ chức cán bộ hướng Bí thư Khâu đề nghị là được rồi.

Liêu Đắc Ích muốn nói cái gì, há to miệng, lại không phát ra tiếng nào, gật gật đầu đi ra ngoài. Ông ta ở trước mặt Hạ Tưởng đã đụng phải cái đinh không mềm không cứng, lần đầu tiên thưởng thức được thủ đoạn nằm ngoài dự đoán của mọi người của Hạ Tưởng.

Hơi cay độc, hơi chua xót, có lúc còn làm cho người ta nén giận. Liêu Đắc Ích suy nghĩ, trong lòng khó chịu, không tin Bí thư Hạ thực sự có chứng cứ của Trần Thu Đống, tốt, hắn cần sĩ diện thì cho hắn đủ sĩ diện, tiếp tục mở hội nghị công việc bí thư.

Liêu Đắc Ích mới vừa đi, điện thoại Hạ Tưởng liền vang lên, là một cuộc điện thoại nặc danh, giọng rất trầm:

- Bí thư Hạ, nói cho anh một tin tức, Diệp Thiên Nam đã đến thành phố Lỗ, hơn nữa còn gặp mặt Chu Hồng Cơ.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio