Hạ Tưởng vốn là muốn Tống Nhất Phàm đến làm việc tại công ty Vệ Tân, còn đối với Tống Nhất Phàm mà nói công việc không phải là mục đích của cô, chỉ là là một quá trình cần có của cuộc đời, cô muốn làm việc không phải vì kiếm tiền để nuôi sống bản thân, mà là muốn có điều kiện tăng thêm kinh nghiệm xã hội và những việc trải qua của đời người.
Tống Nhất Phàm không thích kinh doanh, cũng không thích hợp theo chính trị, để cô nghiên cứu học vấn, dường như cô lại không thích, để cho cô và Vệ Tân cùng nhau kinh doanh công ty thương mại điện tử, vẫn có thể xem như là một chuyện tốt.
Nhưng Hạ Tưởng còn e sợ Tống Nhất Phàm không vui, nhất định đòi cùng hắn đi thành phố Lỗ thì phiền phức, không ngờ xuất hiện một người đàn ông ngoài ý muốn, sau khi chuyện xảy ra, không cần hắn mở miệng, Tống Nhất Phàm liền chủ động đề xuất giúp Vệ Tân, hiếm có được một thu hoạch lớn, khiến hắn vô cùng sung sướng.
Vệ Tân đúng là muốn tìm cũng tìm không thấy, vô cùng vui vẻ đáp ứng liền, còn lôi kéo tay Tống Nhất Phàm, nói không ngừng.
Cũng kỳ lạ, Vệ Tân tính tình lạnh nhạt, cùng Liên Nhược Hạm quan hệ cực tốt, cũng là chưa từng có lúc cùng Liên Nhược Hạm tay cầm tay khăng khít như vậy, thế mà cùng Tống Nhất Phàm lại nhanh chóng tiếp cận, tạo mối tình chị em, duyên phận giữa người và người quả thật là rất kỳ diệu.
Sau khi người đàn ông đi rồi, Hạ Tưởng cũng không nói cho Vệ Tân và Tống Nhất Phàm, hắn đã lén lút xuống tay, chỉ có điều là Tống Nhất Phàm lại rất tức giận, tố cáo với Tống Triệu Đô.
Cô bé Phàm cũng quả thật là tức điên, trong ấn tượng của Hạ Tưởng, rất ít khi cô tố cáo với Tống Triệu Đô. Lần này không bị thiệt thòi cũng phải gọi điện thoại để tố cáo. Rõ ràng là thật sự tức giận. Đoán chừng trong đầu cũng có ý nghĩ oán trách Hạ Tưởng không giúp cô ra mặt, nhưng cô cũng không suy nghĩ lại, Hạ Tưởng luôn bao che khuyết điểm đối với cô ấy, đem so với Tống Triệu Đô còn có phần hơn.
Hạ Tưởng không để ý đến Vệ Tân và Tống Nhất Phàm đang ở bên cạnh nói không ngừng, bình tĩnh mà phân tích tình hình một chút, đang đợi một cuộc điện thoại gọi đến.
Đợi một hồi, lại nghĩ tới một việc, lại cầm lấy điện thoại gọi cho Tiếu Giai.
- Tòa cao ốc Hoa Hảo là sản nghiệp của ai? Kiểm tra một chút, mua lại một tầng lầu, để tránh một số người không rõ ràng đến gây phiền phức.
Tuy nói tài sản của Tiếu Giai thật ra có một nửa là cổ phần của Hạ Tưởng, nhưng Hạ Tưởng vừa không có danh nghĩa, cũng chưa bao giờ nhắc đến, hắn và Tiếu Giai cũng không cần phân ra bên này với bên kia, cũng rất ít khi đề xuất bất cứ yêu cầu gì về tiền bạc với Tiếu Giai.
Hắn chỉ biết giúp Tiếu Giai đưa ra chủ ý kiếm tiền, chứ không xài tiền.
Tiếu Giai lo nghĩ
- Tòa cao ốc Hoa Hảo?
Từ trước đến nay yêu cầu của cô đối với Hạ Tưởng chưa bao giờ quan tâm đòi hỏi quá nhiều, chỉ cần đủ khả năng, tuyệt đối không chút do dự.
- Không phải là nhân vật có bối cảnh gì cả, em lập tức cho Phong Nhi đi giải quyết. Đúng rồi, chỉ mua tầng lầu, chi bằng dứt khoát mua cả tòa nhà luôn là được rồi?
Tiếu Giai cũng không phải là làm ra vẻ khinh người, mà là năng lực của cô và sự tín nhiệm tuyệt đối của cô đối với Hạ Tưởng, cho đến nay đều giúp đỡ ủng hộ tất cả quyết định của Hạ Tưởng.
- Chỉ cần một tầng thôi, một tòa, quá chói mắt.
Hạ Tưởng theo sau lại hỏi vài câu liên quan đến vấn đề sinh hoạt, con gái Tiếu Hạ tất cả vẫn tốt, Tùng Phong Nhi và Hứa Quan Hoa tiến triển xem như thuận lợi, vân vân, rồi tắt điện thoại.
Điện thoại của Tiếu Giai vừa mới tắt, điện thoại của Hứa Quan Hoa liền gọi vào.
- Điều tra xong, cậu không thể tưởng tượng được là ai…
Giọng nói của Hứa Quan Hoa có một chút phấn khởi, Hạ Tưởng ở Bắc Kinh có việc, trước nhất thông báo y đứng ra giải quyết, y không những không cảm thấy là phiền phức, mà còn có cảm giác vinh hạnh sâu sắc.
Bởi vì hiện tại giữa y và Hạ Tưởng, chẳng những tình bạn hợp ý nhau, lại bởi vì nguyên nhân Tùng Phong Nhi, gần như có xu hướng tốt như thông gia. Tùng Phong Nhi dịu dàng động lòng người, xinh đẹp hiền thục, khiến y đối với Hạ Tưởng vô cùng cảm kích.
Hạ Tưởng bất giác mỉm cười:
- Quan Hoa, anh cũng học được chiêu thừa nước đục thả câu rồi.
- Haha, tôi không cần vất vả mà tìm ra được.
Hứa Quan Hoa nói;
- Tên đó là Nhạc Quần, là một người tài giỏi trong tay Nha Nội (con ông cháu cha). Cậu phế gã, Nha Nội khẳng định sẽ không để yên cho cậu.
Hạ Tưởng nói:
- Quan Hoa, là người của anh ra tay, Nha Nội nếu muốn trả đòn, cũng là tìm anh mới đúng.
Hứa Quan Hoa cười ha ha:
- Cậu thiệt là một chút thiệt cũng không chịu, cùng tôi nói chuyện cũng không nhường nửa bước. Tôi là lo lắng cho cậu mới nhắc nhở cậu một chút. Nha Nội dù hoành hành ngang ngược ở Bắc Kinh, gã cũng không dám đụng chạm đến quân đội, trừ phi đầu óc của gã có vấn đề. Ở Bắc Kinh, thái tử Đảng dám đến bộ đội đùa giỡn hoành hành, đừng nói con ông cháu cha không trong thể chế, dù là ở trong thể chế tới cấp tỉnh bộ, cũng không dám giơ tay quá dài.
Lời của Hứa Quan Hoa là lời nói thật, Hạ Tưởng tràn đầy nhận thức đối với hiện trạng hệ thống quân tự thành.
Lại cùng Hứa Quan Hoa nói vài câu, Hạ Tưởng tắt điện thoại trong lòng phập phồng không yên, không nghĩ tới, hắn lại cùng con ông cháu cha oan gia ngõ hẹp, còn là lần thứ ba lại nảy sinh ra mâu thuẫn xung đột.
Nhất quá tam, Hạ Tưởng đối với sự ngang ngược của con ông cháu cha trước đó cũng có nghe thấy, trước kia 2 lần cũng có mâu thuẫn với nhau, sở dĩ hắn nhẫn nại ngấm ngầm chịu đựng, phỏng chừng cũng là không tìm được điểm đột phá, trước mắt lại xung đột một lần nữa, tuyệt đối chôn xuống phục bút việc nha nội (con ông cháu cha) ra tay với hắn.
Nếu như Nha Nội trực tiếp ra tay với hắn, hắn không một chút sợ hãi, chỉ sợ tên nha nội lại hướng về phía Vệ Tân mà chơi xỏ. Tuy nhiên có lý do để tin tưởng, là nha nội cao cấp số một số hai ở Bắc Kinh, nha nội ở ngoài mặt biết rõ hắn ra mặt bảo vệ Vệ Tân, nếu lại ra tay với Vệ Tân, thì sẽ hỏng hết phép tắc.
Đối với việc ra tay phế bỏ Nhạc Quần, Hạ Tưởng cũng không hối hận, hắn phải rung cây dọa khỉ, chính là muốn khiến nhân vật phía sau Nhạc Quần biết quyết tâm của hắn. Mặc kệ gã là nha nội hay là người khác, ở đất Bắc Kinh, ai dám động vào người được hắn bảo vệ, đều phải suy xét trước mới được
Hạ Tưởng của hiện tại, tuy rằng chỉ là phó bí thư tỉnh ủy, nhưng hắn trẻ tuổi và không ngừng lên cao. Ai không nể ba phần? Đừng nói gì đến hiện nay hắn là người tâm phúc trước mặt tổng bí thư, cũng là lực được thế lực gia tộc nhà họ Ngô bồi dưỡng.
Hơn nữa nha nội nhất định sẽ điều tra được thân phận của Tống Nhất Phàm, nếu lấy thể diện của hắn và uy danh của Tống Triệu Đô còn chưa đủ để nha nội kinh ngạc, thì nha nội đã uổng phí mấy chục năm lăn lộn rồi.
Nha nội lại dựa vào cha của gã là nhân vật có tiếng tăm trong quốc hội, trong lòng gã cũng biết, mấy ủy viên thường vụ tính cả Ủy viên bộ chính trị toàn bộ sắp hết nhiệm kỳ, khi người mới thay thế người cũ, trong số lãnh đạo quốc gia lui xuống, còn được mấy người có lực ảnh hưởng trong quốc nội? Ngoại trừ tổng bí thư, quyền nói chuyện của người khác, cũng đã vì thoái vị mà nhanh chóng giảm xuống thấp nhất.
Khi đang suy nghĩ thì điện thoại lại vang, Hạ Tưởng vừa nhìn điện thoại, trong lòng không khỏi nhảy dựng, là Tống Triệu Độ.
Tống Triệu Độ sau khi nghe Tống Nhất Phàm tố cáo, nhanh chóng gọi điện thoại tới, liền chứng tỏ Tống Triệu Độ không dễ dàng tức giận, cũng đã nổi giận.
- Hạ Tưởng, là ai?
Quả nhiên, Tống Triệu Độ bắt đầu bằng một câu chất vấn. Đương nhiên người ông chất vấn không phải Hạ Tưởng.
- Nha nội
Hạ Tưởng không một chút do dự, trên lập trường bảo vệ Tống Nhất Phàm, hắn và Tống Triêu Độ chẳng những hết sức nhất trí, tâm ý hoàn toàn tương thông.
- Người ra mặt tên Nhạc Quần, đã bị phế rồi.
Tống Triệu Đô dường như là thở một hơi, im lặng một lát mới nói:
- Nhạc Quần nằm bệnh viện nào?
Không đợi Hạ Tưởng trả lời, lại nói một câu:
- Thôi đi, không cần cậu tra, tôi tự tra cho rõ.
- Những việc khác, ngày mai gặp rồi bàn tiếp.
Tống Triệu Đô tắt điện thoại, rất quả đoán, rất kiên quyết, phảng phất giống như nhiều năm trước khi Hạ Tưởng cùng ông lần đầu tiên chân thành hợp tác, một sáng một tối đã lật đổ Cao Thanh Tùng, sự quả cảm đó lại xuất hiện.
Trong lòng Hạ Tưởng bỗng nhiên bốc lên một ngọn lửa bùng cháy. Năm đó tình thế hắn và Tống Triệu Độ liên kết tại tỉnh Yến lại hiện lên trước mắt, trong nháy mắt đã trôi qua hơn mười năm, Tống Triệu Độ dường như đã hao mòn ý chí chiến đấu, không còn những thời khắc hăng hái, một câu nói khiến trong lòng hắn kiên định, tại một lần đối mặt với chuyện quan trọng, Tống Triệu Đô nhẫn nại mà kiên định, đã trở về!
Hạ Tưởng không tin Tống Triệu Đô chỉ vì thay Tống Nhất Phàm trút giận, mới tiếp tục mượn chuyện Nhạc Quần để nói, mà là từ đó kéo ra màn che tiến vào bộ, phỏng chừng có ý mượn sự việc này để dẫn phát đề tài, chế tạo sự tình.
Tống Triệu Đo trước đây dường như là cùng phe thủ tướng, nhưng những năm gần đây theo chính trị đường lối của ông dần dần ổn định, lập trường dần dần hướng về phía tổng bí thư, từ đó ông muốn tiến vào bộ, chẳng những phải qua một cửa của thủ tướng, còn có một phái phản đối cũng muốn ra mặt ngăn cản. Tống Triệu Đô không còn bị động ứng chiến, mà là chuẩn bị chủ động xuất kích.
Buổi tối, Hạ Tưởng đang chuẩn bị cùng Vệ Tân và Tống Nhất Phàm ăn cơm, nhưng lại nhận được điện thoại của Hứa Quan Hoa muốn ăn cơm cùng với hắn. Nếu như chỉ là Hứa Quan Hoa một người thì không có vấn đề gì, nhưng lại có Tùng Phong Nhi, bày ra tình thế muốn cùng nhau đáp tạ bà mai Hạ Tưởng.
Hạ Tưởng chỉ có thể đi dự tiệc, nhưng lại đề xuất muốn dẫn Vệ Tân và Tống Nhất Phàm đi cùng, Hứa Quan Hoa cũng hoan nghênh.
Cũng không biết là ai đã đề nghị, sắp xếp tụ hợp tại Toàn Tụ Đức, chắc hẳn là do Tùng Phong Nhi đã sắp đặt, Hạ Tưởng thích ăn vịt quay vốn không phải là sự thật, nhưng đã được Phó Tiên Tiên và Cổ Ngọc nghe nhầm đồn bậy, có lẽ là do không cẩn thận chú ý, nhưng tất cả các người đẹp trong lòng đều nhớ rất cẩn thận.
Gặp lại Tùng Phong nhi, Hạ Tưởng cảm thấy Tùng Phong Nhi gầy đi.
Nhưng cũng may, tinh thần của cô rất tốt, nét mặt tỏa sáng. Có lẽ nguyên nhân là do có tình yêu, bên trong ánh mắt vui mừng hớn hở, khiến cho Hạ Tưởng cảm thấy vui mừng.
Tùng Phong Nhi cũng xem như may mắn, Hứa Quan Hoa mặc dù tuổi tác lớn một chút, nhưng quả thật là một người đàn ông đáng tin cậy, đáng phó thác.
Tùng Phong Nhi và Hạ Tưởng bắt tay, giữa cô và Hạ Tưởng có khá nhiều bí mật, nhưng có điều không thể nói, chợt cười:
- Cảm ơn phó bí thư Hạ đã giới thiệu Quan Hoa cho tôi quen biết, Quan Hoa là người tốt, anh ta đối với tôi tốt lắm, tôi rất hạnh phúc.
Lời nói này là nói cho Hạ Tưởng nghe, cũng chính là lời nói nói cho Hứa Quan Hoa nghe. Chẳng qua là trong lòng Hứa Quan Hoa và Hạ Tưởng đều có suy nghĩ riêng, không cùng hương vị và nội dung. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - ện FULL
Vệ Tân và Tùng Phong Nhi có quen biết, nhưng lại không nhận ra Hứa Quan Hoa. Giữa phụ nữ với nhau thì dễ giới thiệu. Đến khi Hạ Tưởng giới thiệu Vệ Tân với Hứa Quan Hoa, thì phải tốn ít chất xám, cuối cùng liền lấy cách nói thành viên tổ chức kinh tế, nói cho lệ cho qua.
Giới thiệu Tống Nhất Phàm thì dễ dàng hơn rồi, có thể trực tiếp nhắc tới Tống Triệu Đô.
Hứa Quan Hoa vẫn là suy nghĩ ít, không nghi ngờ hắn, rất nhiệt tình mà mời Vệ Tân và Tống Nhất Phàm vào ngồi, còn chủ động gọi đồ uống cho hai người, bày tỏ sự chu đáo và kiên nhẫn của mình. Xem ra yêu nhau cũng khiến đàn ông thay đổi không ít, trong ấn tượng của Hạ Tưởng, trước kia Hứa Quan Hoa dường như chưa từng chu đáo và chủ động như thế.
Một cuộc gặp gỡ coi như vui vẻ, trong bữa tiệc, Hạ Tưởng và Hứa Quan Hoa chẳng qua là trò chuyện vui vẻ, cũng không bàn đến những vấn đề nghiêm trọng.
Lúc trở lại nhà họ Ngô đã hơn 9 giờ tối, phòng sách của ông cụ Ngô đèn vẫn sáng, rõ ràng vẫn đang chờ hắn quay trở về.
Gõ cửa đi vào, Hạ Tưởng bỗng giật mình không nhỏ, bởi vì trong phòng sách không phải chỉ một mình ông cụ Ngô, ngoài ra còn có mấy người khác đang nhìn hắn mà mỉm cười, là khách quý mà đến Hạ Tưởng cũng không thể tưởng tượng ra được.