Đối với sự phó thác của hai nhà Phó, Mai, Hạ Tưởng cảm giác được trọng trách trên vai của mình. Tuy rằng nhìn theo một phương diện khác, việc hai nhà Phó Mai Gia có ý dựa vào hắn, theo kế hoạch lâu dài, là muốn hắn dẫn dắt hai nhà Phó, Mai tiếp tục đoàn kết với nhau, để không xuất hiện hiện tượng chia rẽ nội bộ.
Nói không khoa trương, Hạ Tưởng lúc này bước đầu đã có đầy đủ tố chất để trở thành nhân vật tiềm năng trung tâm trong bốn gia tộc lớn, khoảng cách để trở thành nhân vật muôn vạn người kính trọng, đã không còn xa nữa.
Thử nghĩ xem, nếu có một người có thể trở thành người lãnh đạo của bốn gia tộc lớn, và bốn gia tộc lớn chỉ nghe theo hiệu lệnh của một mình hắn. Trong tất cả những sự việc lớn, bốn gia tộc lớn cùng thống nhất, nhất trí với nhau, sẽ là một lực lượng khủng bố lớn như thế nào!!
Nếu thực sự có một ngày như vậy, trong cục diện chính trị trong nước, Hạ Tưởng sẽ có được địa vị hết sức quan trọng. Bất kể là người nào trở thành người lãnh đạo lớn nhất trong nước, đều sẽ lựa chọn là đồng minh chứ không phải là đối thủ của hắn.
Thế lực của bốn gia tộc lớn cùng sát nhập lại, tuy không dám nói có thể chiếm lĩnh hơn một nửa về chính trị, nhưng ít nhất cũng đã nắm chắc một phần ba. Lại thêm thực lực kinh tế lớn mạnh của bốn gia tộc lớn, lại có tài sản lớn của Liên Nhược Hạm, Hạ Tưởng cho dù không phải người đứng đầu, nhưng cũng có thể có quyền lực ngang bằng thậm chí hơn cả người đứng đầu.
Nói rộng ra một chút, phạm vi thế lực của bốn gia tộc lớn rất rộng, lấy nhà họ Ngô làm đầu trong bốn gia tộc lớn, lấy nhà họ Quý làm ví dụ trong gia tộc địa phương, nếu nói thêm nữa, thì Phù Uyên và Hầu Hầu Khang Khứ cũng là một thành viên của thế lực gia tộc.
Mặc dù là như thế, nhưng từ khi Hạ Tưởng quen biết ông cụ Ngô đến nay, chưa từng nghe ông cụ nhắc đến Phù Uyên và Hầu Khang Khứ, cũng chưa từng nghe ông cụ nhắc đến thế lực gia tộc truyền thống. Theo Hạ Tưởng phỏng đoán, e rằng giữa thế lực gia tộc truyền thống và thế lực gia tộc, tồn tại mâu thuẫn không thể giải quyết được.
Vì vậy, lúc Hạ Tưởng lại tận mắt nhìn thấy Hầu Khang Khứ cùng ông cụ Ngô ngồi trò chuyện vui vẻ với nhau, trong lòng Hạ Tưởng đương nhiên vô cùng kinh ngạc và khó hiểu.
- Phó bí thư Hạ...
Hầu Khang Khứ đứng dậy chào.
- Nghe ông cụ nói buổi tối cậu sẽ về, nên tôi ở đây chờ đợi cậu. Chính là muốn gặp cậu, có mấy lời muốn nói.
Thái độ của Hầu Khang Khứ cũng không quá nhiệt tình, nhưng lại không khiến người khác có cảm giác bất mãn. Hạ Tưởng liền khách sáo bắt tay Hầu Khang Khứ, cười nói:
- Bí thư Hầu, ngưỡng một đã lâu, ngưỡng mộ đã lâu.
-Ha ha, tôi thật sự tin cậu đối với tôi đã ngưỡng mộ từ lâu...
Hầu Khang Khứ cười rất thoải mái,
- Người biết ta nói lòng ta ưu sầu, người không biết ta nói ta còn đòi hỏi gì? Có lẽ trong mắt nhiều người, tôi là một kẻ mua danh chuộc tiếng. Người khác nói như thế nào thì tôi không lo, tôi tin rằng Phó bí thư Hạ có phán đoán của riêng mình.
Hầu Khang Khứ và một Hầu Khang Khứ dám nói dám làm trong tin đồn quả nhiên giống nhau, lời nói tuy rất thẳng thắng, nhưng khiến người khác không có cảm giác phiền chán.
Hạ Tưởng liền nói:
- Làm tốt việc của mình, hà tất phải quan tâm người khác nói gì. Thời gian là tiêu chuẩn duy nhất kiểm nghiệm chân lý, là công hay tội, tự khắc có người đời sau biết. Chỉ cần có một tấm lòng vì nước vì dân, lịch sử sẽ minh giám mà thôi.
- Phó bí thứ Hạ, nói rất hay.
Hầu Khang Khứ kéo tay Hạ Tưởng, lại nói với ông cụ Ngô:
- Ông cụ, tôi và Phó bí thư Hạ mới quen mà như đã thân, ở bên ngoài có nói với hắn vài câu, để ông đợi lâu rồi.
Ông cụ Ngô khoát tay nói:
- Cứ nói, cứ nói, không sao đâu.
Trong viện, gió lạnh nhè nhẹ, làm cho người ta có cảm giác tỉnh táo. Hạ Tưởng đi theo Hầu Khang Khứ đến dưới tán cây mà bình thường ông cụ Ngô thích ngồi đó để uống trà, rồi hỏi:
- Không biết Bí thư Hầu có gì chỉ giáo?
Hầu Khang Khứ cười nói: Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL -
- Chỉ nói vài câu thôi... Trước khi tôi đến nhà họ Ngô, Thủ tướng cũng đã tới đây, cậu đã nghe nói chưa?
Hạ Tưởng lắc đầu nói:
- Chưa. Nhưng hôm nay ở nhà họ Phó lại bất ngờ gặp được Thủ tướng.
- Thủ tướng đặc biệt lần lượt đi thăm hỏi mấy ông cụ, cũng là để thể hiện sự quan tâm của Đảng, Trung ương đối với thế hệ lãnh đạo già.
Trên mặt Hầu Khang Khứ vẫn luôn có một nụ cười nhẹ nhàng, dường như hắn và Hạ Tưởng thật sự là bạn bè lâu năm vậy,
- Tuy nhiên khi Thủ tướng đến, Diệp Thiên Nam cũng đi cùng.
Ánh mắt Hầu Khang Khứ dừng lại ở trên mặt Hạ Tưởng vài giây, cố ý quan sát phản ứng Hạ Tưởng.
Hạ Tưởng bình tĩnh như nước, vẻ mặt không có một tia dao động, nói:
-Diệp Thiên Nam bây giờ làm việc ở Nội các chính phủ, đi theo Thủ tướng, cũng là yêu cầu công việc.
Hầu Khang Khứ mỉm cười nói:
-Thủ tướng đã thể hiện ra như vậy, có ý để Diệp Thiên Nam đảm nhiệm vị trí Phó chủ tịch thường vụ tỉnh Tề. Hôm nay tôi đến gặp ông cụ Ngô, nhân tiện cùng Trưởng ban Ngô nói về chuyện này. Thái độ của tôi rất rõ ràng, đồng chí Diệp Thiên Nam không thích hợp đảm nhiệm chức vụ Phó Chủ tịch thường trực tỉnh Tề.
Tiễn Hầu Khang Khứ, Hạ Tưởng đứng một lúc thưởng thức gió mát trong viện.
Hầu Khang Khứ đến nhà họ Ngô, thật sự chỉ muốn tỏ rõ thái độ của y là phản đối Diệp Thiên Nam nhậm chức tại tỉnh Tề mà thôi? Chỉ sợ chưa chắc. Việc bổ nhiệm của Diệp Thiên Nam, tất nhiên phải đệ trình lên bộ Chính trị để thảo luận, đến lúc đó Hầu Khang Khứ tỏ ý kiến phản đối cũng không muộn, không cần thiết phải có hành động thừa lần này.
Lùi thêm một bước, cho dù Hầu Khang Khứ phải thống nhất trước vớiNgô Tài Dương, cố ý đến thăm hỏi ông cụ Ngô để dò hỏi ý kiến Ngô Tài Dương, thì cũng không cần phải lôi kéo hắn, lại còn trịnh trọng gặp hắn để nói rõ vấn đề này.
Hầu Khang Khứ tất nhiên sẽ không làm hành động thừa này, hành động này của y chắc chắn đang truyền đạt một tín hiệu chính trị nào đó…
Trở lại phòng, ông cụ Ngô đang cùng Ngô Tài Dương nói chuyện.
- Lão Phó mất đi, ngẫm lại cũng làm cho người ta khá thương tâm!!
Ông cụ Ngô vừa thấy Hạ Tưởng, liền cảm thán nói,
- Nghe nói lúc lâm chung lão Phó uỷ thác cho cậu rồi?
Hạ Tưởng nói:
Chỉ dặn dò tôi đừng làm khó cho nhà họ Phó, đâu thể xem là ủy thác. Mọi người trong nhà họ Phó, đều còn rất có triển vọng.
Ông cụ Ngô vừa cười vừa nói:
- Mẹ góa con côi là cô độc, sự cô độc trong chính trị cũng là cô độc. Đối với hậu sự của nhà họ Phó, cậu đã có ý định gì hay chưa?
Hậu sự mà ông cụ Ngô nói không phải là tang gia của ông cụ Phó, mà ám chỉ về bố cục kinh tế và chính trị của nhà họ Phó trong thế cục cả nước.
- Chưa có suy nghĩ gì!
Hạ Tưởng trả lời vô cùng dứt khoát.
- Ha ha....
Ông cụ Ngô rốt cuộc cũng cười nói:
- Cậu đúng là một người thông minh.
Lấy bất biến ứng vạn biến. Dưới sự phó thác của ông cụ Phó, Hạ Tưởng thoát ra bên ngoài, không nhúng tay vào bất cứ việc gì của nhà họ Phó. Âm thầm giúp nhà họ Phó một tay trong chính trị, mới là cách làm thông minh!!!
Đêm đã khuya, song ông cụ Ngô vẫn không hề ủ rũ, ngược lại càng có vẻ hăng hái bừng bừng, cùng Hạ Tưởng ngồi nói chuyện cũ năm xưa. Đêm 30, Hạ Tưởng không ở cùng Tào Thù Lệ, không ở cùng cha mẹ, cũng không ở cùng Tào Vinh Quốc, mà lại ngồi noi chuyên với ông cụ Ngô và Ngô Tài Dương, coi xem như một cách hiếu thảo khác.
Hôm nay, nhà họ Ngô gần như toàn bộ đều đoàn tụ, chỉ trừ Liên Nhược Hạm không có mặt ra, người một nhà khó có cơ hội cùng ngồi với nhau. Trên lầu dưới lầu, phòng trong phòng ngoài, đều đã đầy người.
Phần lớn mọi người Hạ Tưởng không quen, phần lớn mọi người ấy lại đều biết Hạ Tưởng. Đối với những người không phải nhân vật trung tâm của nhà họ Ngô, không ít người đối với Hạ Tưởng vừa tò mò lại vừa kính sợ. Bởi vì người đáng để ông cụ Ngô và Ngô Tài Dương đích thân tiếp đãi, trong nước cũng không có mấy người.
Đồng hồ vừa điểm 0 giờ, mọi người chính thức chào đón năm mới, năm con rồng.
Sáng sớm hôm sau, các cuộc điện thoại và người đến nhà chúc tết liên tục không dứt, làm cho người ta không thể tiếp đón nổi. Hạ Tưởng còn may, cùng với ông cụ Ngô trốn trong thư phòng, vừa ngồi uống trà vừa chơi cờ, khó có được nửa ngày nhàn rỗi. Điện thoại và người đến đều để Ngô Tài Dương và Ngô Tài Giang ứng phó.
Giữa trưa, Hạ Tưởng cùng ông cụ Ngô ngồi cùng nhau, ăn bữa cơm đoàn viên.
Ông cụ Ngô ngồi phía trên, nâng chén rượu lên nói:
- Bác sĩ có dặn dò tôi phải uống ít rượu, nhưng hôm nay đặc biệt phá lệ uống một ly. Thứ nhất vì năm mới, cùng vui vẻ. Thứ hai là vì có một chuyện quan trọng phải tuyên bố. Từ hôm nay trở đi, ngày đầu tiên của năm mới, tôi cũng sẽ chính thức cáo lão về hưởng tuổi già. Từ nay về sau không quản việc trong nhà nữa. Hễ là việc lớn của nhà họ Ngô về chính trị, do Tài Dương và Hạ Tưởng quyết định. Về kinh tế, do Tài Giang và Hạ Tưởng quyết định. Việc nhà, do Tài Hà quyêt định.
- Ông.....
Sự việc quá đột ngột, Hạ Tưởng muốn từ chối vài câu. Bởi vì từ lúc hắn vào nhà họ Ngô đến nay, chưa từng tham gia vào việc gì trong nhà, cho dù là việc nhà hay việc chính trị, kinh tế.
Với hắn mà nói, nhà họ Ngô khác với nhà họ Phó, nhà họ Mai. Quan hệ hôn nhân giữa hắn và Liên Nhược Hạm, sẽ khiến người trong nhà họ Ngô có ý đề phòng hắn, cho rằng hắn muốn thu quyền thế của nhà họ Ngô.
Nhưng cũng chính vì thái dộ không đếm xỉa đến việc trong nhà của hắn, nên trong mấy năm nay, ở nhà họ Ngô hắn vẫn đi ngay đứng thẳng, không hề có ai chỉ trích gì hắn.
Hiện tại ông cụ Ngô chính thức đề xuất để hắn tham dự vào những quyết định lớn của nhà họ Ngô, không những thế cho dù về mặt kinh tế hay chính trị, hắn đều có một nửa quyền phát ngôn. Thực tế, quyền lực của hắn giờ có thể nói đã vượt qua Ngô Tài Dương và Ngô Tài Giang rồi!
Điều này làm sao có thể được!
- Quyết định như vậy đi.
Ông cụ Ngô thản nhiên nói, mặt dù thản nhiên, song giọng điệu vô cùng chắc chắn:
- Tôi còn sống ngày nào, thì mọi sắp xếp lớn nhỏ trong nhà, đều do ta quyết định.
Ngô Tài Dương là người đầu tiên tiếp lời:
- Hạ Tưởng, không cần từ chối nữa. Ông cụ đã quyết định rồi, thì cứ tùy ông. Cậu đã đồng ý với sự phó thác của nhà họ Phó và nhà họ Mai rồi, lại không đồng ý với nhà họ Phó. Không lẽ cậu bên trọng bên khinh?
- Nhưng...
Hạ Tưởng muốn nói hắn với nhà họ Phó và nhà họ Mai là người ngoài, có thể đứng ở lập trường vô tư mà nhận định mọi việc. Còn đối với nhà họ Ngô mà nói, hắn là con rể nhà họ Ngô, có thể gọi là thân thích rồi.
Người ngoài và con rể tuy không khác nhau nhiều, nhưng quan hệ lại cách nhau cả ngàn vạn dặm.
- Không có nhưng.
Ngô Tài Giang cũng nói với giọng điệu chắc chắn:
- Trừ phi cậu không muốn tận tâm tận lực vì sự sống chết của nhà họ Ngô.
Hạ Tưởng không tiện nói thêm nữa, nếu tiếp tục từ chối, thì thật sự quá khách sáo rồi. Nên hắn đành phải bất đắc dĩ mà tiếp nhận sự thật này thôi.
Từ hôm qua đến hôm nay, thời gian một ngày, nhưng lại vượt bậc đến hai năm. Đối với người khác mà nói, có lẽ chỉ tăng thêm một tuổi, nhưng đối với Hạ Tưởng mà nói, bắt đầu từ nhà họ Phó, đến sự thúc đẩy của nhà họ Mai, dưới sự xúc tiến của nhà họ Ngô, chính thức xác lập thân phận nhân vật hạt nhân trong thế lực gia tộc của hắn.
Nếu như nói Hạ Tưởng của trước kia, chỉ đóng vai trò là người phát ngôn trên danh nghĩa của thế lực gia tộc, thì hôm nay, ngoại trừ nhà họ Khâu chưa chính thức phó thác ra, thì nhà họ Phó, nhà họ Mai và nhà họ Ngô đã trịnh trọng đem Hạ Tưởng thành nhân vật trung tâm.
Tuy rằng nhà họ Phó, nhà họ Mai sẽ không giao sản nghiệp gia tộc vào tay hắn như nhà họ Ngô, nhưng lại đưa ra một quyết định lớn là trong những việc lớn sẽ duy trì sự thống nhất với Hạ Tưởng. Vì vậy, lần tái cơ cấu đầu tiên có giá trị lịch sử của bốn gia tộc lớn, đã mở màn tại đây.
Việc này mang đến nhiều ảnh hưởng lớn trên nhiều mặt, khiến rất nhiều người chuẩn bị không kịp...
Buổi chiều, Hạ Tưởng nhận được điện thoại của Tào Thù Lê.
- Dì Tề mời anh tới nhà làm khách, anh đừng có đi tay không đến đấy, năm mới rồi, hơn nữa tôi nghe nói, Tổng bí thư cũng ra tay, muốn tự mình làm vằn thắn…
Vằn thắn của Tổng bí thư làm, chắc chắn sẽ có hương vị đặc sắc…