Quan Thần

chương 1988: chính thức bước lên vũ đài lịch sử

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Ô tô trên đường lao nhanh, từ Tấn Dương thẳng đến thành phố Yến.

Nửa đêm, trên đường cao tốc xe cộ không nhiều lắm, nhưng để an toàn, ô tô vẫn giữ tốc độ trong vòng 100km/h, mặc dù được mệnh danh là xe việt dã Volvo an toàn nhất, tuy nhiên dưới tình hình siêu tốc nói an toàn, thì giống như rời khỏi tự do phê bình đi ca ngợi duy tâm vậy, mất đi ý nghĩa công chính.

Nếu như không được tự do góp ý, thì chỉ ca ngợi thì không có ý nghĩa, mất đi quyền lực giám sát nếu không nảy sinh hủ bại, thì giống việc đợi thịt tươi không đông lạnh không bị hư thối, là ước muốn tốt đẹp nhưng không thực tế. Nếu cho Hạ Tưởng hình dung, rời khỏi an toàn để đàm luận về điều khiển và động lực của một chiếc xe, là ảo tưởng. Không có an toàn làm điều kiện tiên quyết, động lực càng mạnh thì khoảng cách đến cái chết càng gần, không có sự an toàn làm bảo đảm, điều khiển có tốt đến mấy thì được gì? Ô tô là phương tiện giao thông, tốc độ chạy nhanh, bảo vệ hành khách an toàn là quan trọng nhất. Quốc gia phải bảo vệ nhân thân công dân an toàn như một nguyên tắc, củng cố mục đích quốc gia chính là vì để dân chúng có cảm giác an toàn. Nếu quốc gia không thể bảo vệ an toàn tài sản, sinh mạng công dân, lòng yêu nước còn đâu?

Cụ thể đến chính quyền địa phương, rõ ràng với tư cách cơ quan công an và chính trị pháp luật, càng nên vì dân chờ lệnh, xác lập công chính, đả kích thế lực đen tối ác độc, mà không phải ăn hối lộ làm trái pháp luật, đến nỗi tự bản thân là thế lực đen ác khoác lên người cái mác cảnh sát.

Hạ Tưởng nay đến Tấn Dương, tất cả vốn suông sẻ, trong lòng cũng rất tốt, nhưng sau khi Đường Thiên Vân nâng dậy một cụ già, sau đó cụ già khóc kể gặp chuyện bất công, tấm trạng tốt của hắn phút chốc không còn nữa, thay vào đó chính là lửa giận ngút trời.

Hạ Tưởng tức giận không thể kìm nén, lửa giận tận trời.

Sở dĩ trong đêm trở về thành phố Yến, từ thành phố Yến quay lại Bắc Kinh, thứ nhất là bởi vì ngày mốt sẽ chính thức nhậm chức, ngày mai còn phải đến Ban tổ chức Trung ương làm trình tự sau cùng, thứ hai là hắn quyết định đưa cụ già cùng về Bắc Kinh, thu xếp cho cụ già ở Bắc Kinh chờ hắn tra rõ chân tướng toàn bộ sự việc sau đó sẽ lấy lại công đạo cho cụ già… đợi sau khi lấy lại chính nghĩa sẽ cho cụ già quay lại Tấn Dương.

Để tránh sau khi hắn nhúng tay vào sự kiện, có người hăm dọa cụ già, uy hiếp đến nỗi ngầm hạ độc thủ.

Hạ Tưởng ngồi ở sau xe, Đường Thiên Vân ngồi ở trước xe không phải lái phụ, mà là ở vị trí lái xe, hôm nay Đường Thiên Vân chủ động lái xe thay cho tài xế, là bởi vì có một số việc không thể để tài xế nghe được, cũng bởi vì trên xe còn có Phó Tiên Tiên.

Tuy rằng lái xe hơi mệt nhưng có thể được lãnh đạo tín nhiệm như thế, Đường Thiên Vân có mệt cũng vui vẻ. Có thể nói lần này hành trình đến Tấn Dương khiến cho địa vị của anh ta trong suy nghĩ của Hạ Tưởng, càng có thêm trọng lượng.

Cụ già họ Lý ngồi ở sau xe.

Phó Tiên Tiên đi cùng Hạ Tưởng cùng về Bắc Kinh, tuy là nửa đêm, nhưng cô không có một chút khó chịu, vẫn mở to đôi mắt xinh đẹp sáng ngời, nhìn chăm chú vào bóng đêm ngoài cửa sổ, mặc dù bên ngoài một mảng tối đen, cái gì cũng không thấy rõ.

Bên trong xe nhất thời trầm lặng, Phó Tiên Tiên liền phá vỡ sự yên lặng:

- Tôi cuối cùng cảm thấy kế hoạch của Phó Tiên Phong không thể được, hơi có chút liều lĩnh quá, hơn nữa nhà họ Phó cũng không có thực lực lớn như vậy.

Phó Tiên Tiên đột nhiên xuất hiện ở Tấn Dương, cũng không phải chỉ vì tâm trang nhất thời chơi đùa quá trớn muốn theo Hạ Tưởng, cô cũng có việc chính sự phải làm. Phó Tiên Tiên cố ý tranh giành quyền lợi của ngành công nghiệp năng lượng ở Tỉnh Tây, muốn bắt tay vào ngành than đá, sẽ từng bước thâm nhập vào ngành công nghiệp điện lực và sắt thép, nhờ Phó Tiên Tiên nói giúp, thăm dò ý tứ Hạ Tưởng.

Hạ Tưởng hiện tại đã là tôn sư Chủ tịch tỉnh, hơn nữa Hạ Tưởng lại được công nhận là năng lực nòng cốt của thế lực gia tộc, Phó Tiên Phong cũng phải tôn trọng ba phần. Nếu trước đây, gã ta quyết định một việc, chỉ cần nói qua với Hạ Tưởng là được, nhưng hiện tại gã ta phải lắng nghe ý kiến của Hạ Tưởng, Hạ Tưởng gật đầu, gã ta mới có thể bắt đầu thực hiện.

Phó Tiên Tiên cũng không ủng hộ ý tưởng của Phó Tiên Phong, cô cho rằng Hạ Tưởng cũng sẽ không tán thành, không ngờ sau khi Hạ Tưởng nghe xong, chỉ trầm ngâm một lát, lại hoàn toàn đồng ý.

Về phần Phó Tiên Tiên gọi thẳng đại danh của Phó Tiên Phong, Đường Thiên Vân cũng tạm thời nghe theo, tuy rằng hơi ngạc nhiên, cũng sẽ không biểu lộ ra. Anh ta đối với việc Hạ Tưởng cho phép nhà họ Phó nhúng tay vào ngành than ở tỉnh Tây, ít nhiều đoán được dụng ý của Hạ Tưởng, là muốn mượn thế lực bên ngoài và lực lượng tài chính, hơn nữa sau khi Hạ Tưởng nắm quyền, ra tay từ trong nội bộ, trong ngoài phối hợp, mới có thể một lần phá vỡ hiện trạng ở tỉnh Tây.

Hạ Tưởng khẽ gật đầu:

- Nhà họ Phó cho dù có đủ thực lực, muốn nuốt hoàn toàn ngành công nghiệp năng lượng ở tỉnh Tây cũng không thể, cho dù nhà họ Phó có hàng trăm triệu đô la Mỹ, cũng không thể phá tan trận tuyến. Tuy nhiên mặc dù không thể thôn tính, nhưng có thể từng bước xâm chiếm.

Nhà họ Phó cũng không có đến hàng trăm triệu đô la Mỹ, Liên Nhược Hạm mới có. Với kế hoạch lâu dài của Hạ Tưởng, sẽ nắm trong tay sản nghiệp năng lượng, cũng là một kỳ tích vĩ đại. Nhưng cho dù có hàng trăm triệu đô la Mỹ, cũng không có khả năng đánh thẳng một mạch, có thể quét sạch sản nghiệp năng lượng ở tỉnh Tây, ở trong nước, không có sự can thiệp của thế lực chính trị, tư bản cũng sẽ không nổi sóng gió được.

Không hiểu tính chất đặc thù của chính trị trong nước, trước đó vài ngày một số trùm tài chính nước Mỹ vào nước muốn vớt một vố, kết quả cũng là tay trắng mà về.

Hạ Tưởng vốn cố ý mượn năm phần trăm cổ phần ngành khai thác mỏ An Đạt trong tay Nga Ni Trần, can dự vào bên trong tổ chức khai thác mỏ An Đạt, chờ hắn mở rộng cục diện ở tỉnh Tây, sẽ để Liên Nhược Hạm nắm giữ cổ phần lớn, nhân tiện xâm nhập vào sản nghiệp năng lượng ở tỉnh Tây, từng bước khống chế cổ phần đến khi đạt tới mục đích cuối cùng. Nhưng nếu tầm nhìn của Phó Tiên Phong nhìn trúng tiền đồ lâu dài của sản nghiệp năng lượng, như vậy để nhà họ Phó làm bia ngắm thu hút tầm nhìn khắp nơi, để Liên Nhược Hạm ẩn nấp sau lưng nhà họ Phó, im lặng ra tay, cười tới sau cùng.

Phó Tiên Phong tin tưởng hoàn toàn, mà Hạ Tưởng cũng có thái độ ủng hộ, Phó Tiên Tiên lại không quá vui vẻ, lầm bầm một câu:

- Sao các anh đều cảm thấy hứng thú với than đá ở Tỉnh Tây thế? Đen tuyền, lại vừa bẩn vừa ô nhiễm, tốt tốt, muốn làm chủ mỏ than thế sao? Chủ mỏ than đều là nhà giàu mới nổi.

Hạ Tưởng cười:

- Hiện tại là thời kì của tư bản, cũng là thời kì của nguồn năng lượng, lực lượng và quyền lực của tư bản là khái niệm giống nhau, cái cần là khống chế, chứ không phải thân phận. Chủ mỏ than có gì không tốt? Nếu cô trở thành chủ mỏ than lớn nhất thế giới, toàn bộ tài nguyên than đá trên thế giới đều nằm trong tay cô, cô chính là sánh ngang với quyền lực của Tổng thống còn hơn nhà giàu mới nổi.

Phó Tiên Tiên cũng cười:

- Theo những gì anh vừa nới, nhà giàu mới nổi cũng khá vẻ vang đó chứ?

- Nhà giàu mới nổi tuân kỷ thủ pháp, cũng vẻ vang như thế. Quan lớn quyền quý vì tư lợi ăn hối lộ trái pháp luật, cũng đáng xấu hổ như vậy.

Hạ Tưởng nói là có ý nhằm vào uẩn khuất của lão Lý.

Khi ô tô chạy vào thành phố Yến.

Đoàn người đều mệt mỏi, liền tìm một chỗ trú ở thành phố Yến, sáng mai sẽ khởi hành về Bắc Kinh.

Hạ Tưởng lại gần như một đêm không ngủ, cùng Đường Thiên Vân suy nghĩ về sự tình của lão Lý đến gần hai giờ đồng hồ, mới chịu ngủ. Ngày mới đã lên, một nhóm mấy người liền lập tức khởi hành, trở về Bắc Kinh.

Thời gian cấp bách, không thể chậm trễ nửa phần.

Nga Ni Trần và Tiêu Ngũ ở lại Tấn Dương, bọn họ vẫn có chuyện phải làm. Sự tình bên ngoài phải đợi sau khi chính thức nhậm chức, Hạ Tưởng mới có thể dùng quyền lực trong tay thong dong mà mở rộng cục diện, nhưng sau lưng có rất nhiều sự tình, cần phải từng bước đẩy mạnh, hơn nữa còn không thể ngừng. Nga Ni Trần và Tiêu Ngũ nay đã khác xưa, muốn trầm ổn có trầm ổn, muốn thủ đoạn có thủ đoạn, muốn tiền có tiền, ngoại trừ lạ nước lạ cái ra, chủ yếu những chỗ hai người đến, không có gì bất lợi.

Hạ Tưởng cũng rất yên tâm để hai người kết hợp ra tay.

Lo lắng chính là Đông Phương Hiểu.

Sau khi khởi động máy, nhận được tin nhắn của Đông Phương Hiểu, Hạ Tưởng ngay lập tức hiểu được, sự kiện Trần Diễm Là do Đông Phương Hiểu gây ra, rất rõ ràng, Đông Phương Hiểu hành động lần này chính là có tính đầu cơ chính trị mạnh mẽ, mặc dù Hạ Tưởng cũng cho rằng sự kiện Trần Diễm cũng có thể cho ra ngoài sáng, nhưng thời cơ quá nhạy cảm, nếu chẳng may đưa ra rồi bắn ngược lại Lôi Trị Học thì mất nhiều hơn được.

Dẫu sao, hắn cũng chưa chính thức nhậm chức.

Nhưng sự kiện đã bùng nổ rồi, nói thêm nữa cũng vô ích, tuy nhiên sau khi sự kiện Trần Diễm xảy ra, trái lại khiến Hạ Tưởng càng có tâm lý đề phòng Đông Phương Hiểu hơn. Nếu nói những chuyện của Quý Như Lan là tùy hứng bên trong có sự khôn ngoan, như vậy rối loạn của Đông Phương Hiểu có tính đầu cơ nhiều hơn dân sinh.

Tin tưởng Đông Phương Hiểu nếu biết Hạ Tưởng có thái độ ngày càng thêm xa cách với cô, không biết sẽ hối hận vì lấy Trần Diễm làm điểm đột phá hay không? Nhưng bất kể cô có hối hận hay không, sự tình đã bắt đầu lướt nhanh xuống phương hướng không thể khống chế, muốn dừng tay cũng đã muộn.

Hạ Tưởng đã chính thức can thiệp vào sự kiện của Trần Diễm.

Nếu nói Hạ Tưởng can dự vào sự kiện của Trần Diễm, có nghĩa là làm nổi dậy sóng gió thứ nhất ở tỉnh Tây, như vậy Hạ Tưởng thu nhận và giúp đỡ lão Lý, cũng nhúng tay vào cảnh ngộ lão Lý, tra rõ tất cả những oan án, lại là ngọn nguồn của làn sóng thứ hai ở Tỉnh Tây.

Hạ Tưởng sau khi nhậm chức dưới cuộc tấn công của hai đợt sóng triều, sắp gặp phải một lần rung chuyển thật lớn

Trở lại Bắc Kinh, việc nhỏ tạp vụ, do Đường Thiên Vân sắp xếp, Phó Tiên Tiên cũng trở về nhà họ Phó, nói với Phó Tiên Phong ý kiến của Hạ Tưởng. Mà Hạ Tưởng thì im lặng đi đến nhà họ Ngô, vừa lúc gặp Ngô Tài Dương, nói qua loa chuyến đi đến Tấn Dương. Nguồn:

Đúng vậy, Hạ Tưởng trước khi đi Tấn Dương, đã xin sự tán thành của Ngô Tài Dương, hắn không phải người lỗ mãng, cùng Trưởng ban Tổ chức Trung ương chào hỏi trước, nếu chẳng may xuất hiện cục diện không thể cứu vãn, cũng tiện để Ngô Tài Dương lấy danh nghĩa Ban tổ chức Trung ương ra mặt

Ngô Tài Dương đến Tấn Dương với Hạ Tưởng, chẳng ừ hử gì cả, không phải không muốn phê bình, mà là y hiện tại đối với Hạ Tưởng tin tưởng vô điều kiện, cho rằng phương pháp của Hạ Tưởng tuy là không hợp lệ, nhưng không thể lấy lệ thường mà bàn, cũng để mặc Hạ Tưởng đi, tin tưởng Hạ Tưởng hiện tại, đã chín chắn rất nhiều.

Ngày hôm sau, với Ban tổ chức trung ương cùng đi, Hạ Tưởng chính thức đi nhậm chức, đảm nhiệm ủy viên Tỉnh ủy Tỉnh Tây, ủy viên thường vụ, Phó bí thư, quyền Chủ tịch tỉnh. Khi máy bay chuyên dụng của Hạ Tưởng dừng ở sân bay Tấn Dương, Lôi Trị Học dẫn đầu toàn thể thành viên bốn bộ máy, đến sân bay nghênh đón Hạ Tưởng cùng với nhân viên Ban Tổ chức Trung ương.

Ban Tổ chức Trung ương cùng đi nhậm chức với Hạ Tưởng chính là một gã Phó trưởng ban, trước khi có người suy đoán dựa vào mối quan hệ của Hạ Tưởng và Ngô Tài Dương, rất có khả năng là Ngô Tài Dương đích thân tới Tấn Dương, không ngờ Ngô Tài Dương vẫn chưa lộ diện, mà để một gã Phó trưởng ban ra mặt, Lôi Trị Học liền hiểu rõ, lần này đến nhậm chức, lãnh đạo trung ương hi vọng cố sức khiêm tốn.

Khiêm tốn, cũng xuất phát từ yêu cầu bảo vệ Hạ Tưởng.

Sau đó, dựa theo trình tự cử hành nghi lễ đã định, khi Phó trưởng ban Tổ chức Trung ương ở tỉnh Tây trước đại hội toàn thể cán bộ trịnh trọng đọc quyết định của Trung ương và ban hành lệnh bổ nhiệm của Ban Tổ chức Trung ương, quan lớn cấp Bộ trưởng trẻ nhất trong nước - Hạ Tưởng, từ đây chính thức bước lên vũ đài lịch sử.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio