Quan Thần

chương 2055: lời quân tử

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Hạ Tưởng trầm mặc gật đầu, ánh mắt rất chăm chú nhưng thần thái rất tùy ý, tiện tay gắp một miếng rau đặt ở miệng, gật đầu khen:

- Hương vị không tồi, Bí thư Lôi thật có ánh mắt tốt.

Đối với việc Lôi Trị Học muốn nói chuyện gì cùng hắn, Hạ Tưởng có chuẩn bị tâm lý.

Ở tỉnh Tây vài năm, Lôi Trị Học về cơ bản đã hoàn toàn nắm được tỉnh Tây trong tay, sở dĩ Hạ Tưởng vừa đến tỉnh Tây liền nhanh chóng mở ra cục diện, được lợi cho cả tiên cơ của hai phương. Một là Tào Vĩnh Quốc, lực lương còn lại của Hình Đoan Đài và Lư Uyên Nguyên, cho dù mặt ngoài hay là âm thầm, mặc dù trải qua mấy lần tấn công và càn quét của Lôi Trị Học vẫn là một thế lực không thể khinh thường.

Lại thêm bản thân Hạ Tưởng là lực lượng trung tâm của thế lực gia tộc, hơn nữa trong việc đẩy mạnh chuyển hình kinh tế loại hình nguồn năng lượng, hắn lại rất được Thủ tướng khen ngợi, là khúc dạo đầu cho việc ở tỉnh Tây vô cùng thuận lợi và mau lẹ.

Có thể nói, đánh Lôi Trị Học trở tay không kịp, khiến Lôi Trị Học dựa vào cái tôn của nhân vật số một, lại thêm ưu thế mấy năm vào trước là chủ, đối mặt với thế tiến công mạnh mẽ của Hạ Tưởng, suýt chút nữa không có lực trả đòn.

Hai là việc vào cục từ bên cạnh xuất kích, kiềm chế được đại bộ phận tinh lực của Lôi Trị Học, làm y đầu đuôi khó mà chú ý được.

Cũng có thể lý giải sự lựa chọn của Lôi Trị Học, người làm quan thường cầu gì? Đơn giản là từng bước lên chức, khi tiến sát vào thời khắc quan trọng chuẩn bị thăng chức, được mất tỉnh Tây liền không để trong lòng. Việc vào cục đột nhiên phát sinh biến cố, dựa vào sự hiểu biết của Hạ Tưởng mà nói, cũng coi như là nét bút thần. Cho dù mục đích chủ yếu của người đứng sau bức màn thúc đẩy rốt cuộc là vì thúc đẩy Trần Phong hoặc Mai Thái Bình vào cục, hoặc chỉ là vì kiềm chế Lôi Trị Học, thì đều thành công.

Cho đến bây giờ, Lôi Trị Học vẫn lún sâu vào chuyện vào cục, không thể tự thoát ra được, mới làm cho Hạ Tưởng chỉ bằng một câu khuyên Trần Phong rút khỏi cạnh tranh, liền cướp thịt từ trong miệng hổ, lấy được vị trí Bí thư Đảng ủy Công an Thành ủy.

Có thể thấy Lôi Trị Họa đã hoàn toàn bị nắm lấy điểm yếu.

Đương nhiên, chỉ dựa vào đó liền phán đoán Lôi Trị Học sắp hoàn toàn bại trận ở tỉnh Tây thì vẫn còn quá sớm. Buổi hội đàm hôm nay, chính là một lần quy hoạch lâu dài từ nay về sau của Lôi Trị Học đối với tỉnh Tây.

Lôi Trị Học giọng điệu trầm thấp, tốc độ thong thả:

- Nếu nói từ đại cục, tôi ủng hộ chuyển hình kinh tế loại hình nguồn năng lượng của tỉnh Tây chuyển hình, nhưng theo giấc mộng bất diệt trong lòng một người có địa vị chính trị.

Lời của Lôi Trị Học là thật hay giả, Hạ Tưởng sẽ không vội kết luận, ít nhất hắn nghĩ, lúc Lôi Trị Học nói những lời vừa rồi với hắn, ít nhất cũng có bảy phần trung thực.

- Người chốn quan trường, thân không thể tự quyết định, Hạ Tưởng, cậu có thể thông cảm một phen bất đắc dĩ của tôi được không?

Lôi Trị Học nhìn thẳng vào hai mắt của Hạ Tưởng, trong mắt chớp động ánh mắt khát vọng được đồng ý.

Hạ Tưởng tâm tình phức tạp, Lôi Trị Học dùng tấm chân tình thật mà nói chuyện, đánh trúng vào điểm yếu của hắn. Nhược điểm lớn nhất của hắn chính là ăn mềm không ăn cứng, cũng là lúc hắn ở chốn quan trường nhiều năm qua, lời vừa nãy của Lôi Trị Học liền làm hắn lập tức mất đi sức phán đoán chính xác.

- Tôi cũng rất hiểu tình cảnh của ông. Mặc dù thân không tự quyết định được, cũng luôn phải nhận thức chuẩn một đường lớn, tiếp tục đi tiếp.

Hạ Tưởng đáp lại Lôi Trị Học một câu.

Lôi Trị Học khẽ gật đầu:

- Bước chân như miếng băng mỏng, phải cẩn trọng, người ngoài chỉ nhìn thấy ánh hào quang của người trên quan trường, không nhìn thấy sự hoảng loạn của họ.

Anh ta chậm rãi ăn một miếng:

- Nói là ba điều kiện, thực ra là ba lời hứa hẹn.

- Một, từ nay về sau chuyện kinh tế của tỉnh Tây tôi sẽ không nhúng tay vào nữa, cũng không phát biểu ý kiến có tính chỉ đạo gì nữa.

Hạ Tưởng hơi sửng sốt, Lôi Trị Học hoàn toàn trao quyền cho cấp dưới, nhân vật số 1 thật có thể không tham dự vào việc chính trị? Phải biết đối với tỉnh Tây mà nói, bây giờ đang trong lúc chuyển hình kinh tế rất quan trọng. Chính là nói, ngoài việc kinh tế không có đại sự, Lôi Trị Học thân là Bí thư Tỉnh ủy không nhúng tay vào việc kinh tế, tương đương với việc quyền lợi trực tiếp giảm đi một nửa!

- Hai là có lẽ trong một khoảng thời gian khá dài, trong lúc tôi bận thường xuyên qua lại giữa Bắc Kinh và Tấn Dương, đại bộ phận mọi việc của Tỉnh ủy sẽ để lên vai cậu. Đồng chí Hạ Tưởng, hy vọng cậu có thể dũng cảm gánh được gánh nặng này.

Điểm thứ hai, nói từ căn bản, là sự kéo dài của điểm thứ nhất, hay là trao quyền cấp dưới, cũng giống như Lôi Trị Học hướng Hạ Tưởng thừa nhận lúc anh ta không ở tỉnh Tây, do Hạ Tưởng tạm thời chủ trì toàn bộ công việc của tỉnh Tây. Nói đúng là, vì nhập cục, Lôi Trị Học quyết định đánh trận lâu dài.

Hai điểm ở trên, trên thực tế không có ý gì mới, hoàn toàn nằm trong dự liệu của Hạ Tưởng, hoặc là nói cũng không có bao nhiêu thành ý. Bí thư Tỉnh ủy vốn không nên can thiệp quá nhiều vào sự vụ hành chính.

Sự tình theo lẽ thường phải làm, lại bị Lôi Trị Học lôi ra để nói chuyện, cũng chứng minh sự không hợp lý về chế độ chính trị trong nước – Bí thư tỉnh ủy quyền lực quá lớn.

Hạ Tưởng cũng không nói tiếp, chỉ đợi vấn đề thứ ba đầy đủ ý nghĩa thực tế nhất của Lôi Trị Học.

- Thứ ba, muốn từ căn bản xoay chuyển lại cục diện tỉnh Tây, muốn chuyển hình kinh tế nguồn năng lượng thành công thật sự, Tỉnh ủy ít nhất phải điểu chỉnh hai ba lãnh đạo chủ yếu mới được.

Quả nhiên Lôi Trị Học vừa mở miệng liền nói vào trọng tâm, có thể nói anh ta đối với tình hình tỉnh Tề hiểu rất rõ.

- Ở mặt ngoài, chúng ta có thể tiếp tục duy trì hiện trạng, nhưng âm thầm nhường đường cho cậu ở một vài việc.

Vừa nói xong, Lôi Trị Học nhớm người tách khỏi bàn hướng Hạ Tưởng vươn tay phải ra.

Điểm thứ ba làm nền.

Hạ Tưởng chậm rãi vươn tay phải ra bắt tay với Lôi Trị Học, cách nhau một bàn, tương đương với hợp tác cố tìm điểm chung, gác lại bất đồng. Mặc dù hai người lập trường không giống nhau, lại có ngăn cách nhưng cũng không ngăn cản hợp tác của hai người ở tỉnh Tây. Nói cách khác, Hạ Tưởng cầu thành tích, Lôi Trị Học cầu tiền đồ, mục đích bất đồng. Nhưng trong việc nội bộ đối đãi như thế nào với tỉnh Tây, lại hoàn toàn đạt được thống nhất. Đọc Truyện Online Tại Truyện FULL

Sau này, Hạ Tưởng gây sức ép như thế nào, Lôi Trị Học đều nhắm một mắt, mở một mắt. Lúc cần thiết, Lôi Trị Học sẽ vì Hạ Tưởng giảng hòa. Nếu như cần biến động nhân sự, Lôi Trị Học sẽ ngoài mặt phản đối bên trong phối hợp, nói tóm lại một câu, Lôi Trị Học sẽ ở tỉnh Tây áp dụng phương pháp làm việc ngoài tranh chấp trong hòa thuận với Hạ Tưởng.

- Cảm ơn sự giúp đỡ rất lớn của Bí thư Lôi với công tác của chính quyền, tỉnh Tây có Bí thư Lôi là phúc của nhân dân tỉnh Tây.

Hạ Tưởng biết đằng sau sự khẳng khái của Lôi Trị Học, cần cái gì, yêu cầu nhiều hơn và dưới tình hình mục tiêu càng xa rộng hơn, mới có thể trở nên thờ ơ với lợi ích trước mắt.

- Tôi tin rằng, quốc gia có Bí thư Lôi, là phúc của nhân dân cả nước.

Đem Lôi Trị Học bay lên độ cao của nhân dân toàn quốc, ý trong đó chính là Hạ Tưởng sẽ vì Lôi Trị Học trở thành lãnh đạo quốc gia, âm thầm trợ giúp một tay.

Lôi Trị Học mỉm cười gật đầu:

- Đồ ăn hôm nay đơn giản hơn một chút, ăn có quen không?

- Tôi không quá kén chọn trong việc ăn uống, có một câu nói rất hay, ăn không cầu no.

Hạ Tưởng cơ trí đối đáp lại một câu.

Lôi Trị Học hiểu ý mỉm cười, nguyên lời văn cổ mà Hạ Tưởng trích dẫn là lời của Khổng Tử "Quân tử thực vô cầu bão, cư vô cầu an, mẫn vu sự nhi thận vu ngôn, tựu hữu đạo nhi chính yên"(*). Cố ý lược bỏ hai chữ "quân tử" phía trước, chính là muốn nhấn mạnh hội đàm hôm nay là lời quân tử.

(*):Quân tử thực vô cầu bão, cư vô cầu an, mẫn vu sự nhi thận vu ngôn, tựu hữu đạo nhi chính yên.- Lời của Khổng Tử

*dịch nghĩa: Người quân tử miễn có ăn có chỗ thì thôi (không cần sướng miệng, sang trọng), siêng năng làm việc, thận trọng lời nói, tìm người đạo đức để noi theo mà sửa mình; được như vậy mới đáng là người ham học.

Trong quan trường không có quân tử, Lôi Trị Học sẽ không dựa vào quân tử cổ phong để yêu cầu Hạ Tưởng. Gã chỉ cần biết, Hạ Tưởng là người nói lời giữ lời, chí ít so với một vài tên tiểu nhân thay đổi thất thường trên quan trường, Hạ Tưởng có thể tin hơn.

Vì thế, một bữa ăn trưa vô cùng vui vẻ.

Bí mật giữa Hạ Tưởng và Lôi Trị Học cũng không mấy người biết, ngay cả Đường Thiên Vân và Trần Hạo cũng chỉ biết một mà không biết hai. Vốn dĩ nếu không xảy ra bất ngờ gì, hợp tác giữa hắn và Lôi Trị Học hoàn toàn có thể nửa sáng nửa tối mà thúc đẩy tiến trình chuyển hình của tỉnh Tây, và có hy vọng trong vòng ba năm thực hiện mục tiêu dự định, nhưng lại xuất hiện một bất ngờ không lớn không nhỏ, dẫn đến việc sự tình xuất hiện sự lệch lạc không thể khống chế.

Bất ngờ là do Trần Hạo gây ra.

Buổi chiều về lại Tỉnh ủy, Hạ Tưởng và Lôi Trị Học vẫn cố ý duy trì khoảng cách, một trước một sau xuất hiện ở Tỉnh ủy, mục đích là không muốn mọi người ngờ vực vô căn cứ quá nhiều, nhưng vẫn có người có ý phát hiện ra manh mối.

Không phải ai khác chính là Vương Hướng Tiền.

Vương Hướng Tiền từ việc Lôi Trị Học đột nhiên chuyển hướng ở Hội nghị thường vụ, nhạy bén phát hiện ra dâú hiệu khác thường, nhận định Lôi Trị Học có khả năng lập trường buông lỏng, y liền bắt đầu lưu ý mật thiết đến hành tung của Lôi Trị Học.

Việc Lôi Trị Học mời Hạ Tưởng cùng ăn trưa, y vốn dĩ không biết, nhưng vào lúc buổi trưa, ma xui quỷ khiến cảm thấy có chỗ không đúng lắm liền gọi điện thoại cho Trần Hạo, kết quả khiến cho y trong lòng thất kinh.

Trong tổ chức chính trị của Lôi Trị Học, Vương Hướng Tiền có đầu óc chính trị nhất, khiến người ta cảnh giác nhất, y cũng rất rõ thủ đoạn của Hạ Tưởng, cũng biết Hạ Tưởng trên đường đi của mình đã xúi giục vô số đối thủ chính trị, vạn nhất Lôi Trị Học cũng vì việc nhập cục mà bị Hạ Tưởng xúi giục, liền rắc rối to.

Tỉnh Tây không những bị Hạ Tưởng thuận lợi nắm trong tay, thậm chí còn có khả năng làm cho đại kế của Hạ Tưởng có thể thành công, đến lúc đó, chuyển hình kinh tế loại hình nguồn năng lượng đẩy đến chỗ sâu nhất, nếu chẳng may rút ra cây củ cải dính đầy bùn, sẽ có khả năng kéo y xuống nước!

Buổi chiều vừa bắt đầu làm việc, Vương Hướng Tiền liền mượn cớ đến bàn làm việc của Lôi Trị Học. Y chỉ đến gian ngoài, sau khi nói vài câu với Trần Hạo, thần bí mà đè thấp giọng nói:

- Thư ký Trần, mới phát hiện một chỗ được lắm, buổi tối cùng nhau đi thả lỏng một chút không?

Trần Hạo mắt sáng ngời, lại nhìn vào trong phòng một cái:

- E là buổi tối lãnh đạo triệu tập.

- Đừng lo, nếu chẳng may lãnh đạo có việc, tôi thay cậu yểm hộ.

Trần Hạo nheo mắt:

- Tôi thả lỏng hay không cũng không sao, có thể đi cùng Phó Chủ tịch tỉnh Vương là vinh hạnh của tôi.

Vương Hướng Tiền hưởng thụ mà mỉm cười:

- Thư ký Trần chê cười tôi phải không? Nói như vậy là chắc chắn rồi nhé.

- Quyết định như vậy sao?

Trần Diễm không dám tin mà hướng về phía Quý Như Lan:

- Cô thật sự quyết định rồi?

- Quyết định rồi.

Quý Như Lan gật gật đầu.

- Cô còn chưa hiểu tính cách của tôi, việc đã quyết định sẽ không thay đổi.

Trần Diễm thở dài một hơi:

- Nếu tôi có thể tự nhiên như cô thì tốt rồi, vừa xong Nga Ni Trần gọi điện thoại đến, rõ ràng là hỏi chuyện cổ phần, trên thực tế lại là tìm hiểu hành động tiếp theo của Giang Cương, tôi lại không thể nói quá tỉ mỉ.

Quý Như Lan quấy cà phê trong tách, hời hợt nói:

- Đường nằm ở dưới chân, mỗi bước đều phải nghĩ kĩ rồi hãy đặt chân, nếu không, quay đầu lại sẽ khó khăn.

Trần Diễm kinh hãi:

- Như Lan, cô nói tôi nên làm thế nào? Giang Cương lập tức muốn xuống tay rồi.

- Rất đơn giản.

Quý Như Lan thản nhiên nói:

- Bề ngoài nói một đằng, bên trog làm một nẻo!

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio