Quan Thần

chương 206: đạo lý dùng người cao minh của thị trưởng trần

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

- Em hiểu ý của anh. Nếu em không có xuất thân gì, anh cũng sẽ vẫn giúp đỡ em, đúng không?

- Kỳ thật anh vẫn đối xử rất tốt đối với em, từ trước tới giờ vẫn rất nho nhã, lễ độ.

- Anh đừng giả ngu có được không? Ý của em là, nếu em không có xuất thân gì, có lẽ anh sẽ đối xử với em cũng giống như cô bé Lê, đúng không?

Liên Nhược Hạm cao giọng hỏi.

Hạ Tưởng trả lời vô cùng thành khẩn:

- Anh cũng thích em, Nhược Hạm, tuy nhiên anh thừa nhận mình rất nhát gan, không dám thích em. Nếu giữa chúng ta xảy ra chuyện gì đó, gia tộc của em mà biết được, hoặc là sẽ chia rẽ chúng ta, hoặc là sẽ cho chúng ta ở cùng nhau. Thủ đoạn của bọn họ rất hùng mạnh và cũng rất khủng bố. Vì giữ gìn lợi ích của gia tộc, không biết chừng họ sẽ áp dụng những thủ đoạn đặc biệt nào đó đối với cô bé Lê, thậm chí còn liên lụy tới Tào bá bá. Hai người chúng ta ở cùng với nhau không không chỉ là chuyện của cá nhân hai chúng ta mà còn liên lụy tới lợi ích của rất nhiều người. Chúng ta không thể ích kỷ chỉ lo nghĩ cho chính mình được.

Liên Nhược Hạm vẻ mặt ảm đạm:

- Anh thật sự thông minh, nhìn vấn đề rất chuẩn. Nếu để gia tộc biết tâm tư của em, bọn họ mà không ra tay thì thôi, nếu đã ra tay thì khẳng định là một loạt các thủ đoạn khiến người ta khó có thể phòng bị nổi. Nếu em không biết cô bé Lê thì tốt biết bao nhiêu! Như vậy em có thể mặc kệ cô bé Lê và gia đình cô ấy. Chỉ có điều chẳng những em quen biết cô ấy mà con vô cùng thân thiết nữa. Em, em nên làm gì bây giờ?

Hạ Tưởng có chút bất đắc dĩ và mất mát trong lòng, đành phải khuyên Liên Nhược Hạm:

- Em đừng quên, em là quen cô bé Lê trước, sau đó mới để ý tới anh.

- Ai để ý tới anh? Tự mình đa tình!

Liên Nhược Hạm đỏ mặt lên, xì Hạ Tưởng:

- Được rồi, không nghĩ nữa. Tới đâu hay đó. Em cũng không tin mình không thể nghĩ ra được biện pháp. Thật vất vả mới có thể phát hiện được một người đàn ông trẻ tuổi nhưng lại thành thục, chín chắn như vậy, không thể khinh địch buông tha như thế được.

Hạ Tưởng xấu hổ:

- Anh còn nhớ trước kia em luôn nói anh là con nít ranh, em chỉ thích đàn ông thành thục, chín chắn. Có phải giờ mới thay đổi suy nghĩ, quyết tâm yêu không?

- Em thích đàn ông vừa trẻ tuổi vừa thành thục, chín chắn. Nói đúng ra là, thích đàn ông cũng trẻ trạc tuổi em, nhưng lại điềm đạm, chắc chắn như đàn ông trung niên, lại vừa có sự hăng hái, nhiệt tình của thanh niên, lại vừa có sự tang thương của đàn ông từng trải.

Tâm tình Liên Nhược Hạm khá tốt, biến đổi nhanh như trẻ con. Cô cười dài nhìn Hạ Tưởng:

- Nhìn tới nhìn lui, chỉ phát hiện có một mình anh phù hợp một chút với yêu cầu của em.

Liên Nhược Hạm đúng là cổ quái. Yêu cầu của cô quả thật là cực kỳ mâu thuẫn. Làm gì có người nào vừa trẻ tuổi vừa thành thục, chín chắn, v.v...? Trừ khi người đó là kẻ tái sinh! Nói như vậy, Liên Nhược Hạm đúng là có ánh mắt, đánh giá mình cực kỳ chính xác.

Hạ Tưởng đang muốn mở miệng nói xuống núi, Liên Nhược Hạm thoải mái nói:

- Em đến phía sau tảng đá, anh ở phía trước chờ. Em cũng muốn nhờ anh canh hộ.

- Canh hộ cái gì?

Hạ Tưởng không hiểu, đến khi phản ứng lại mới hiểu là chuyện gì. Hắn không khỏi bất đắc dĩ cười cười:

- Chuyện này mà cũng tranh à?

- Em đang bí thật, ai đùa tranh với cô bé Lê làm gì? Anh thật là hạ lưu!

Hạ Tưởng sờ mũi. Rõ ràng là em bảo anh chờ, còn nói anh hạ lưu. Phụ nữ đúng là loài động vật không hề nói lý lẽ nổi.

Rơi vào đường cùng, hắn đành phải chờ ở một bên, lại nghe tiếng nước róc rách một lát. Chờ sau khi Liên Nhược Hạm ra khỏi phía sau tảng đá, hắn thấy tai Liên Nhược Hạm đỏ hồng, lại bởi vì vừa trèo núi lúc trước nên trên chóp mũi, trên mặt, còn có một lớp mồ hôi mịn, trong rất mê người. Hắn liền lặng lẽ nhìn xuống dưới chân núi, vừa lúc không thấy Tào Thù Lê trong tầm mắt, hắn liền hỏi nhỏ:

- Có muốn hôn một chút không?

Liên Nhược Hạm thật đúng là tiếp cận lại, Hạ Tưởng hoảng sợ, còn chưa kịp suy xét nên tránh né hay là chủ động hôn thì bị Liên Nhược Hạm cắn vào tai, nghe thấy giọng cô nghiến răng:

- Mơ nhé!

Sau khi xuống dưới, Tào Thù Lê thấy vẻ mặt Hạ Tưởng xấu hổ liền hỏi:

- Có phải anh nhìn thấy cái gì không nên nhìn không?

Phụ nữ đều có cặp mắt nhạy bén giống như chim ưng vậy. Hạ Tưởng vội vàng lắc đầu:

- Anh chẳng phát hiện cái gì cả, cũng không nghe thấy gì, chỉ có điều trèo lên trèo xuống mệt quá.

- Nói điêu! Mệt kiểu gì mà vành tai đỏ thế kia?

Mắt Tào Thù Lê khá tinh, thấy vành tai Hạ Tưởng không bình thường, lại hỏi Liên Nhược Hạm:

- Chị Liên, có phải anh ấy trêu ghẹo chị không? Chị véo tai anh ấy phải không?

Liên Nhược Hạm giỏi giả vờ hơn cả Hạ Tưởng:

- Anh ấy chỉ dám trêu ghẹo em, không dám trêu chị. Anh ấy vừa mới hái hoa trên đó, không ngờ động vào một con ong mật nên bị đốt vào tai. Anh ấy quả là xui xẻo, một người đàn ông sao có thể tùy tiện hái hoa cơ chứ?

Hạ Tưởng có nỗi khổ mà không nói nên lời, đành phải im lặng. Tào Thù Lê lại đau lòng muốn bôi dầu vào tai cho Hạ Tưởng. Hạ Tưởng không cho, nói mình da thịt dày, không có việc gì, khiến Tào Thù Lê và Liên Nhược Hạm bật cười.

Buổi tối ba người cùng ăn cơm. Bởi vì là cuối tuần, Hạ Tưởng đưa Tào Thù Lê về nhà. Vốn Hạ Tưởng cũng muốn ở lại nhưng Liên Nhược Hạm lại lấy cớ buổi tối không nhớ rõ đường, bắt hắn đưa cô trở về. Tào Thù Lê cũng tin là thật, liền nói Hạ Tưởng đưa Liên Nhược Hạm đi.

Hạ Tưởng đành phải kiên trì lên xe.

Trên đường đi, Liên Nhược Hạm không nói gì cả, chỉ im lặng suy nghĩ như thể đang có tâm sự gì đó.

Khi tới Hà Đường Nguyệt Sắc, Hạ Tưởng bỗng nhiên ý thức được một vấn đề: Hắn không có xe, còn phải trở về nhà. Liên Nhược Hạm liền cắn môi nói:

- Phòng em là buồng đôi, hay là anh ở lại? Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL -

- Em cố ý phải không?

Hạ Tưởng hỏi

- Không phải cố ý mà là thành tâm!

Liên Nhược Hạm rốt cục mỉm cười, vẻ thực hiện được mưu kế của mình:

- Cô bé Lê quen anh trước, em chậm một bước nhưng ít ra em cũng muốn có một số việc làm trước cô ấy.

Hạ Tưởng kinh hãi:

- Chuyện gì? Có phải em lại nghĩ xằng bậy hay không?

- Anh nghĩ ngợi lung tung cái gì thế?

Liên Nhược Hạm bất mãn bĩu môi:

- Đầu óc lúc nào cũng toàn chuyện xấu xa. Còn tưởng rằng anh là người thành thật, tử tế, hóa ra anh cũng chẳng khác gì những gã đàn ông xấu xa khác.

- Việc này không thể trách anh. Nếu đổi lại là em, trước mặt một mỹ nữ như hoa như ngọc như em đây, em có thể không động tâm sao?

Hạ Tưởng kêu to oan uổng.

- Không động tâm, em không có cảm giác đối với mỹ nữ.

Liên Nhược Hạm thản nhiên đáp, tuy nhiên cô vẫn nói ra ý tưởng thực sự của mình:

- Em đã muốn cùng ngủ một phòng với anh. Đương nhiên là không phải giống như anh tưởng tượng đâu. Anh nói đi, trong chuyện này có phải em đã đoạt trước cô bé Lê hay không?

Hạ Tưởng liền cười:

- Kỳ thật em đã sớm đoạt trước cô ấy rồi mà. Khi ở cao ốc Quốc Tế, chẳng phải là em đã ôm anh, sau đó lại cùng qua đêm trong một căn phòng với anh sao?

- Cái gì mà kêu qua đêm, thật là khó nghe! Gọi là tá túc có được không? Lần trước không tính, hôm nay mới tính.

Liên Nhược Hạm giơ nắm đấm lên:

- Tuy nhiên em cảnh cáo anh trước, không nên suy nghĩ bậy bạ, đừng có những ý nghĩ không an phận. Nếu không, em tự nhận là chỉ cần một, hai đòn là có thể hạ gục anh!

Liên Nhược Hạm không biết rằng cô càng mạnh mồm thì càng dễ làm cho người ta có cảm giác ám chỉ. Hạ Tưởng ngủ trong phòng, lăn qua lộn lại mãi không thể ngủ nổi, nhắn tin chúc Tào Thù Lê ngủ ngon xong vẫn không ngủ được. Liên Nhược Hạm lại làm người ta càng thêm khó chịu, ở bên ngoài tắm rửa, ca hát, còn không ngừng đi tới đi lui, cũng không biết là muốn gây sức ép cái gì, dù sao làm gì cũng gây ra chút tiếng động, khiến Hạ Tưởng không thể yên ổn nổi.

Hạ Tưởng hận ngứa răng, suýt nữa thì không kìm nổi lao vào cùng với cô tham khảo phương pháp làm thế nào mới có thể khiến người ta ngủ say, nhưng cuối cùng hắn vẫn nhẫn nhịn, áp chế cơn kích động. Kích động thì rất dễ nhưng trừng phạt sau cơn kích động lại không hề dễ chịu. Quên đi, không thèm để ý tới cô nữa.

Sáng sớm hôm sau, Liên Nhược Hạm chuẩn bị ăn sáng cho Hạ Tưởng, còn cười duyên dáng hỏi hắn:

- Đêm qua ngủ ngon không? Sao em nghe thấy hình như có người trút giận vào cái giường thì phải?

Hạ Tưởng tức giận:

- Bớt như vậy đi. Em tự để tay lên ngực tự hỏi xem, em làm như vậy không phụ lòng cô bé Lê sao?

Liên Nhược Hạm trực tiếp hỏi lại:

- Anh hỏi em, vậy em hỏi lại anh: Anh không phụ lòng em sao?

Hạ Tưởng đành phải đổi chủ đề:

- Ăn cơm đi. Ăn thử cơm em làm xem sao. Khá ổn nhỉ, hương vị được đó. Để anh thưởng thức nào.

Liên Nhược Hạm đưa cho Hạ Tưởng một cốc nước hoa quả, nói một câu khiến hắn suýt nữa sặc:

- Không ngờ anh cũng nhịn khá giỏi, lâu như vậy mà cô bé Lê vẫn còn nguyên, không bị anh thu lấy.

Liên Nhược Hạm cũng muốn đến Ủy ban nhân dân thành phố làm việc, liền do Hạ Tưởng lái xe, hai người cùng nhau đi tới tòa nhà Ủy ban nhân dân.

Tình cờ vừa mới vào trong Ủy ban nhân dân, lại gặp Lâm Song Ngọc. Lâm Song Ngọc đánh giá Liên Nhược Hạm từ trên xuống dưới một lần, sau đó mới cười nói với Hạ Tưởng:

- Chủ nhiệm Hạ, lão Lục nhà tôi vẫn luôn nói muốn cùng ăn một bữa cơm, anh lại không rút ra được thời gian. Tối nay có được không?

Sau đó, cô lại hạ giọng hỏi:

- Tôi hỏi này Chủ nhiệm Hạ, Tổng giám đốc Liên này thật sự không phải bạn gái của anh chứ?

Hạ Tưởng vừa muốn giải thích lại vừa lúc thấy Cao Hải từ bên ngoài đi vào. Thấy Liên Nhược Hạm, Cao Hải liền nhiệt tình nói:

- Tổng giám đốc Liên đó à? Có phải muốn tìm Thị trưởng Trần không? Vừa lúc Thị trưởng Trần có việc muốn tìm cô thương lượng. Cùng vào đi.

Ông ta quay đầu lại nhìn Hạ Tưởng:

- Tiểu Hạ, cũng vào luôn đi. Cậu là người được chỉ định liên lạc với Tập đoàn Viễn Cảnh, vừa lúc cũng thuộc phạm vi chức trách của cậu.

Lâm Song Ngọc thấy thế vội cười chào hỏi Cao Hải, sau đó cười cười với Hạ Tưởng:

- Tôi đi trước. Chủ nhiệm Hạ, lão Lục nhà tôi chờ điện thoại của anh đó.

- Lục Văn Võ muốn mời cậu ăn cơm à?

Khi đi lên lầu, Cao Hải tò mò hỏi.

- Vâng ạ. Trưởng công an quận Lục còn khá nhiệt tình, vẫn nói cùng ngồi với nhau nhưng mấy lần rồi cháu vẫn không rút ra được thời gian nên cũng khá băn khoăn.

Hạ Tưởng đáp, lại liếc Liên Nhược Hạm một cái, thấy cô vẫn đi phía sau, dường như không có việc gì, lúc này mới an tâm.

- Lục Văn Võ đối nhân xử thế coi như không tồi, thật ra có thể điều động một chút.

Cao Hải chỉ điểm tới một chút là thôi, lại dời đề tài đi:

- Thành ủy và Ủy ban nhân dân sát nhập địa điểm làm việc với nhau, sau này trong tòa nhà càng nhiều lãnh đạo, nói chuyện và làm việc đều phải chú ý đúng mực một chút, đừng để người khác phải để ý.

Hạ Tưởng gật đầu nói vâng.

Trần Phong rất nhiệt tình với Liên Nhược Hạm, khách khí đứng lên chủ động bắt tay, cũng không khách khí với Hạ Tưởng, chỉ gật gật đầu, sau đó ra hiệu hai người ngồi xuống.

- Dự án công viên Rừng Rậm hiện tại tiến triển tới đâu rồi?

Trần Phong hỏi thẳng vào vấn đề.

- Trên cơ bản đã thành hình. Mặc kệ là đại thụ nhổ nơi khác mang về trồng hay là trồng cây giống mới, sức sống đều khá tốt. Mùa xuân năm tới sẽ là một cảnh tượng xanh tươi, đẹp đẽ.

Liên Nhược Hạm mỉm cười tao nhã, đáp:

- Tuy nhiên mùa đông năm nay chắc chắn một số cây sẽ chết rét. Chúng tôi đang cố gắng hết sức áp dụng các biện pháp bảo vệ, giảm bớt tổn thất. Cái hồ ở khu vưc trung tâm cũng đã đào xong. Chúng tôi tính toán đến nguyên nhân mùa đông sắp tới nên chưa dẫn nước vào, chờ tới đầu xuân năm tới mới dẫn nước vào hồ. Các phương diện khác tạm thời chưa khởi công.

Trần Phong gật đầu, thoáng nhìn Hạ Tưởng:

- Tiểu Hạ, công tác trọng điểm của bước tiếp theo cải tạo thôn nội đô chính là bốn, năm thôn nội đô cuối cùng ở trung tâm thành phố. Tập đoàn Đạt Tài cũng có ý mô phỏng Tập đoàn Viễn Cảnh, cũng muốn xây dựng một công viên lớn, vừa có tác dụng xanh hóa, tinh lọc không khí cho thành phố, lại vừa có thể mang đến sự tiện lợi giải trí, thư giãn cho nhân dân thành phố Yến. Cậu có ý tưởng gì không?

Hiện tại thành phố Yến không còn nhiều thôn nội đô nữa, chỉ còn có thôn Tiểu Mã và thôn Đại Mã ở trung tâm thành phố là thích hợp nhất để cải tạo thành nơi công ích. Hạ Tưởng không hề ngạc nhiên đối với sự nhiệt tình của Tập đoàn Đạt Tài. Sau khi phát triển an toàn, Tập đoàn Đạt Tài đầu tiên là khai phá mấy khu đô thị mới, miễn phí toàn bộ phí vật nghiệp (phí quản lý tài sản), sau đó lại giúp đỡ rất nhiều học sinh nghèo. Đương nhiên, những hoạt động công ích nhỏ lẻ đó không đủ để Tập đoàn Đạt Tài trở thành doanh nghiệp dẫn đầu tỉnh Yến trong sự nghiệp công ích. Khiến cho thanh danh của Tập đoàn Đạt Tài truyền xa chính là ở kiếp trước, lúc giá nhà đất lên tới đỉnh cao nhất, Tập đoàn Đạt Tài đột nhiên áp dụng một loạt các biện pháp kinh tế để giảm giá nhà, đồng thời xây dựng một khu đô chung cư chỉ cho thuê mà không bán. Hai việc cùng triển khai một lúc, lập tức mang đến cho Tập đoàn Đạt Tài thanh danh lớn nhất từ trước tới giờ chưa từng có.

Đương nhiên, về mặt kinh doanh thì không phải là Tập đoàn Đạt Tài hoàn toàn chi tiền để to mồm. Bởi vì không lâu sau khi Tập đoàn Đạt Tài áp dụng các biện pháp giảm giá nhà và xây nhà cho thuê, quốc gia đưa ra chính sách nghiêm khắc khống chế giá cả nhà đất. Lập tức giá nhà đất rớt thê thảm. Tập đoàn Đạt Tài chỉ sớm thời cơ nửa năm nhưng thực tế là đã kiếm đủ, đồng thời lại thắng được lòng dân, khiến người ta phải vỗ tay trầm trồ khen ngợi.

Đương nhiên, hành động này của Tập đoàn Đạt Tài phải có bảo đảm là thực lực hùng hậu và có nhận thức nhạy bén đối với chính sách của quốc gia, thậm chí có thể nói, biết trước hướng đi của chính sách quốc gia, là nhóm đầu tiên biết hướng gió thay đổi.

Không ngờ, ở kiếp này, sự nghiệp công ích đầu tiên mà Tập đoàn Đạt Tài muốn làm lại là do bị Tập đoàn Viễn Cảnh kích thích. Tuy nhiên, Hạ Tưởng cũng không cho rằng Thành Đạt Tài không nhìn ra được mục đích lâu dài của Tập đoàn Viễn Cảnh. Nếu Thành Đạt Tài không nhìn ra được rằng, sau khi nhà máy Thép và nhà máy Dược được dời đi, bởi vì có công viên Rừng Rậm, giá cả đất đai sẽ tăng lên rất lớn, vậy thì ông ta cũng sẽ không có được thành tựu ngày hôm nay.

Tuy nhiên Thành Đạt Tài cũng có thể hiểu rằng thành công là không thể mô phỏng được, hơn nữa lại chỉ có một nhà máy Thép và nhà máy Dược tại thành phố Yến này. Ông ta muốn làm sự nghiệp công ích chắc chắn cũng có xuất phát từ suy xét tới việc tăng giá cả đất đai ở ngày sau. Tuy nhiên mấy thôn nội đô còn lại ở trung tâm thành phố đều không có được ưu thế như khu đất nhà máy Thép và nhà máy Dược ở thôn Tây Lý. Cũng chỉ có thôn Tiểu Mã và thôn Đại Mã ở cách Ủy ban nhân dân thành phố không xa là còn có chút giá trị có thể khai phá.

Bởi vì thôn Tiểu Mã và thôn Đại Mã vừa lúc ở gần công viên đầu tiên của thành phố Yến là công viên Nhân Dân cho nên được hưởng lợi từ công viên. Thôn Tiểu Mã ở phía đông công viên, Thôn Đại Mã ở phía tây, đối diện nhau qua công viên. Mà công viên Nhân Dân là công viên đầu tiên của thành phố Yến, cho nên nhỏ hơn đáng kể so với các công viên mới xây dựng, hơn nữa các phương tiện cũ nát, trên cơ bản không có chỗ chơi. Hiện tại, ngoài việc dùng làm nơi các ông bà già đi bộ, thể dục buổi sáng thì trên cơ bản là bị rơi vào trạng thái hoang phế.

Nếu khai phá thôn Tiểu Mã và thôn Đại Mã thành nơi công ích, nếu không suy xét trên góc độ kiếm tiền thì nên gắn kết với công viên Nhân Dân, cải tạo thành quảng trường Nhân Dân là thích hợp nhất. Hạ Tưởng nói:

- Thị trưởng Trần, trong mấy thôn nội đô ở trung tâm thành phố thì chỉ có thôn Tiểu Mã và thôn Đại Mã là nơi thích hợp nhất để cải tạo thành địa điểm công ích, điều này sẽ có trợ giúp nhất định đối với việc quảng bá hình ảnh cho doanh nghiệp.

Trần Phong sáng cả hai mắt:

- Nói tiếp đi.

- Công viên Nhân Dân nằm ở giữa thôn Tiểu Mã và thôn Đại Mã. Nếu kết hợp thôn Tiểu Mã, thôn Đại Mã với công viên Nhân Dân, xây dựng thành một quảng trường lộ thiên, trong phạm vi quảng trường vừa có công viên, vừa có vườn hoa, lại có khu vực vui chơi, đi dạo, lại có cảnh những người hưu trí tản bộ thanh nhàn trên quảng trường này thì có thể thu hút rất nhiều dân cư xung quanh. Hơn nữa đây cũng chính là một trong những tiêu chí xây dựng của thành phố Yến. Nếu nhân dân thành phố Yến biết quảng trường đó là do doanh nghiệp nào bỏ vốn xây dựng lên, khẳng định sẽ sinh ra thiện cảm đối với doanh nghiệp đó.

Hạ Tưởng biết Trần Phong cố ý kiểm tra mình. Nếu lần trước công viên Rừng Rậm là vòng sơ khảo thì lần này chính là vòng chung khảo.

Trên mặt Trần Phong hiện lên nụ cười tán thưởng, ông ta quay đầu sang hỏi Liên Nhược Hạm:

- Tổng giám đốc có ý kiến gì đối với quan điểm của Hạ Tưởng không?

- Không có!

Liên Nhược Hạm trả lời rất rõ ràng, sau đó cười nói với Hạ Tưởng:

- Anh thật thông minh. Thật sự đó. Ý tưởng chẳng những cực kỳ sáng tạo, hơn nữa còn suy xét rất chu toàn. Là người phụ trách Tập đoàn Viễn Cảnh, tôi rất đồng ý với cách nhìn của anh, cũng rất tán thưởng ánh mắt kiệt xuất của Chủ nhiệm Hạ.

Liên Nhược Hạm trang trọng khích lệ Hạ Tưởng. Nếu so sánh cô lúc này với vẻ mặt tối qua của cô, quả thật chẳng khác gì hai người riêng biệt.

Hạ Tưởng nhịn cười:

- Đa tạ Tổng giám đốc Liên khích lệ. Tôi chính là thích cân nhắc mọi chuyện. Khi cân nhắc rồi thì chuyện gì cũng có cách giải thích. Kỳ thật trước mặt Thị trưởng Trần, trước mặt chuyên gia như Tổng giám đốc Liên, tôi chỉ như một con tép nhỏ mà thôi. Thị trưởng Trần, tôi nói có gì không đúng, xin ngài cứ mặc sức phê bình. Nếu tôi nói đúng thì cũng không cần phải khen ngợi.

- Ha ha, cậu Tiểu Hạ này!

Trần Phong rốt cục bật cười:

- Tốt lắm, tính là cậu thông qua. Tôi cũng lấy làm lạ, cậu không phải chuyên gia quy hoạch của thành phố, lại không biết quy hoạch lâu dài của thành phố, sao có thể nói được như vậy nhỉ? Sao cậu như con sâu ở trong bụng tôi thế?

- Thị trưởng Trần, cái này gọi là lĩnh ngộ đầy đủ ý tứ của lãnh đạo. Chủ nhiệm Hạ vừa có năng lực lại luôn có thể suy nghĩ thống nhất với ngài, nhân tài như vậy cần phải bồi dưỡng đó.

Liên Nhược Hạm ngồi xuống, hai tay đặt trên đùi, bộ dạng vô cùng đoan trang.

- Chủ nhiệm Hạ từ khi phụ trách dự án của Tập đoàn Viễn Cảnh tới nay, đã đưa ra không ít ý kiến có tính xây dựng cho Tập đoàn Viễn Cảnh, chẳng những tiết kiệm rất nhiều tài chính cho chúng tôi mà còn rút ngắn thời hạn công trình. Tôi đã thương lượng với Cao lão, hay là mời Chủ nhiệm Hạ tới đảm nhiệm Phó Tổng giám đốc Tập đoàn Viễn Cảnh, tôi trả lương anh ta hai trăm ngàn một năm, không biết Thị trưởng Trần có chịu thả người hay không?

- Thả người? Không có khả năng. Tổng giám đốc đừng có chủ ý với Hạ Tưởng. Cô mà mang cậu ta đi, ai sẽ tới đỡ gánh nặng văn phòng tổ cải tạo cho tôi chứ? Hơn nữa Tiểu Hạ là nhân tài tôi tìm từ huyện Bá tới, nói thế nào tôi cũng sẽ không thả cậu ta. Ha ha...

Trần Phong giơ tay, Cao Hải vội vàng đưa một tập tài liệu tới. Trần Phong xem qua một chút rồi nói:

- Tôi đã đệ trình tài liệu lên Thành ủy để xét biên chế, muốn cơ cấu văn phòng tổ cải tạo vào thành cấp Phó cục trưởng thuộc Ủy ban nhân dân thành phố.

Trần Phong đầu tiên là ra đề thi, thi qua lại cho một viên kẹo. Tuy rằng Hạ Tưởng cũng biết rõ, mặc kệ là vừa rồi mình có vượt qua được bài thi của Trần Phong hay không, việc xếp văn phòng tổ cải tạo vào biên chế vẫn là việc ở thế bắt buộc phải làm. Nhưng Trần Phong muốn thi thố hắn trước, chính là đạo lý dùng người cao minh của ông ta. Trải qua kỳ thi sẽ tạo cho hắn cảm giác sau này phải tiếp tục cố gắng, phải vừa lòng Thị trưởng Trần mới có thể được trọng dụng, đề bạt. Nếu thi không qua, Trần Phong vẫn cho văn phòng tổ cải tạo lên cấp, càng làm hắn cảm động đến rơi nước mắt đối với Thị trưởng Trần, sau đó sẽ không ngừng cố gắng, tranh thủ làm ra thành tích lớn hơn nữa để báo đáp Thị trưởng Trần.

Hạ Tưởng hiểu vậy nhưng vẫn rất cảm kích Trần Phong. Mặc kệ ông ta làm vậy là vì chỉnh thể ích lợi của văn phòng tổ cải tạo hay vì tiền đồ chính trị của ông ta, dù sao mình cũng vẫn là người được lợi. Cho nên Hạ Tưởng lập tức đứng lên, rất cung kính nói:

- Lý tưởng và chí hướng của tôi chính là được làm việc dưới sự lãnh đạo anh minh của Thị trưởng Trần, vì công tác khai phá và cải tạo thôn nội đô mà có những cống hiến lớn hơn nữa. Về phần tới Tập đoàn Viễn Cảnh làm Phó Tổng giám đốc như Tổng giám đốc Liên vừa nói, quả thật tôi không hề suy xét đến. Rất xin lỗi, Tổng giám đốc Liên!

Trần Phong khoát tay cười mắng:

- Quá giả tạo! Chẳng những nịnh bợ kém mà ngay cả lời nói cũng rỗng tuếch. Ở chỗ tôi, đừng làm ra vẻ như vậy.

Hạ Tưởng liền khiêm tốn cười:

- Thị trưởng Trần phê bình tôi, tôi xin hoàn toàn tiếp nhận những lời phê bình này. Thật ra từ sau khi tôi tới văn phòng tổ cải tạo, vẫn luôn một lòng hoàn thành tốt từng nhiệm vụ của mình. Dù sao Thị trưởng Trần điều tôi từ huyện Bá tới đây chính là coi trọng tôi, thưởng thức tôi, hơn nữa còn trao gánh nặng cho tôi, chính là Thị trưởng Trần cố ý muốn rèn giũa tôi trở thành thiên lý mã. Những phương diện khác không dám nói, dù sao tôi đến thành phố Yến cũng đã một thời gian dài như vậy, trước kia chỉ chạy 500m đã mệt thở hồng hộc, hiện tại chạy cả ngàn mét cũng không thấy mệt. Thị trưởng Trần còn giỏi về ngựa hơn cả Bá Nhạc (1), bởi vì Bá Nhạc chỉ có thể phát hiện thiên lý mã, mà Thị trưởng Trần lại có bản lĩnh bồi dưỡng ngựa mỗi ngày chỉ chạy được trăm mét trở thành con ngựa mỗi ngày chạy ngàn dặm.

1. Bá Nhạc

truyenfull.vn - Nui An Song Tra - BÁ-NHẠC VÀ THIÊN-LÝ MÃ

Hạ Tưởng cố ý nói một đống những lời trung thành, cũng là muốn cho Trần Phong hiểu rằng, mặc kệ mình có lừa gạt ông ta chuyện gì thì mình vẫn một lòng vì công tác, không hề hai lòng.

Trần Phong giơ tay lên chỉ Hạ Tưởng, mỉm cười nói:

- Tiểu Hạ này, chỉ được cái dẻo mồm, như thế mà cũng nịnh bợ được! Được rồi, được rồi, mau đi làm việc đi, đừng ở đây ba hoa nữa. Có Tổng giám đốc Liên ở đây, cậu phải chú ý hình tượng một chút.

Hạ Tưởng liền gật đầu với Liên Nhược Hạm, cười cười:

- Tổng giám đốc Liên kiến thức rộng rãi, đã gặp qua đủ loại người muôn hình muôn vẻ. Người như tôi thì cô ấy gặp qua một lần là quên, sẽ không để trong lòng. Thôi, tôi đi trước. Chào Thị trưởng Trần, chào Trưởng ban thư ký Cao.

Hạ Tưởng giữ lễ phép rất đúng mực, chào hỏi đầy đủ, thái độ cung kính kéo cửa đi ra. Vừa ra đến ngoài cửa, hắn mới thở phào nhẹ nhõm. Hắn vừa vui mừng vì sắp được lên tới cấp Phó cục trưởng, vừa thoải mái với biểu hiện vừa rồi của Trần Phong. Hiển nhiên ông ta đã xem như bỏ qua chuyện lúc trước hắn cố tình giấu diếm sự kiện phát sinh khi Cao Tấn Chu đi thị sát.

Được Trần Phong bỏ qua, hòn đá trong lòng Hạ Tưởng rốt cuộc cũng rớt xuống. Tuy đã biết Trần Phong không phải lãnh đạo thích tính toán chi ly, nhưng dù sao ông ta cũng là lãnh đạo, là Thị trưởng cấp phó tỉnh, hơn nữa lãnh đạo cũng là người, cũng sẽ có buồn giận, nếu thật sự Trần Phong vẫn không bỏ qua việc Cao Tấn Chu, Hạ Tưởng cũng chỉ có thể cúi đầu. Cũng may, mặc kệ là Thị trưởng Trần suy nghĩ cho chỗ khó xử của hắn hay là bởi vì nguyên nhân khác nên không còn bất mãn với hắn nữa, tóm lại tất cả đều đã qua.

Thật sự có thể lên tới cấp Phó cục trưởng? Trong lòng Hạ Tưởng mừng như điên. Cho tới nay, hắn vẫn cảm thấy cán bộ cấp phòng đã là cán bộ cấp rất cao, không ngờ hắn cũng có thể hãnh diện từ cấp phòng lên tới cấp Phó cục trưởng. Cấp phòng là lượng cán bộ khổng lồ nhất cả nước, mà từ cấp phòng lên tới cấp Phó cục trưởng, là nấc thang quan trọng nhất, là ngưỡng cửa quan trọng nhất để bước lên bậc thang quyền lực. Rất nhiều người có lẽ còn trẻ đã lên tới cấp phòng nhưng cả đời nằm chết ở cấp phòng, rốt cuộc không thể bước lên được mốc mấu chốt là cấp Phó cục trưởng.

Trở lại văn phòng, Hạ Tưởng nói lại những lời của Thị trưởng Trần vừa rồi, chia sẻ niềm vui với Khúc Nhã Hân và Ngô Cảng Đắc. Quả nhiên hai người đều mừng rỡ như điên. Ngô Cảng Đắc thậm chí còn rơm rớm nước mắt, lẩm bẩm:

- Thật tốt quá, thật tốt quá, rốt cuộc không cần trở về cục Quản lý đô thị để bị khinh bỉ nữa

Khúc Nhã Hân cũng không kìm nổi vui sướng:

- Hết thảy những điều này đều là nhờ Chủ nhiệm Hạ. Từ sau khi Chủ nhiệm Hạ về đây, văn phòng tổ cải tạo thì việc vui không ngừng kéo tới. Ngài đúng là ngôi sao may mắn của chúng ta.

Nếu văn phòng tổ cải tạo vẫn không có biên chế chính thức, một khi hoàn thành công tác cải tạo thôn nội đô, vậy sẽ gặp phải vận mệnh bị giải tán. Hạ Tưởng là điều từ huyện Bá tới, lại có lai lịch, hiện tại lại là chủ nhiệm, đến lúc đó chắc chắn sẽ có trọng dụng khác. Mà Khúc Nhã Hân và Ngô Cảng Đắc thì có lẽ sẽ điều trở lại đơn vị cũ. Nhưng có ai muốn trở lại đơn vị cũ chứ? Dù sao ra đi lâu như vậy, khi quay về làm gì còn vị trí? Hơn nữa xa cách lãnh đạo thời gian dài như vậy, sau khi trở về khẳng định là sẽ bị để đó không dùng!

Cho nên vừa nghe thấy văn phòng tổ cải tạo sắp được có biên chế chính thức, hai người rốt cuộc thả lỏng tâm tư, không còn buồn phiền nữa. Chuyện như vậy không cao hứng sao được?

Giữa trưa, ba người cùng ra ngoài ăn liên hoan, chúc mừng một chút.

Buổi chiều, Tôn Hiện Vĩ gọi điện thoại tới, nói là chợ bán sỉ rau quả phố Thập Lý chính thức khánh thành, mời Hạ Tưởng đích thân tới thăm, đồng thời y còn đưa ra một yêu cầu không nhỏ:

- Chủ nhiệm Hạ, tuy chợ bán sỉ rau quả không tính là một dự án lớn nhưng vẫn là công trình liên quan tới quốc kế dân sinh, đúng không? Tôi cũng có chút quan hệ với Trưởng ban Phương nhưng bên Ủy ban nhân dân thành phố thì không quen thân ai cả. Nghi thức khánh thành mà không có lãnh đạo của Ủy ban nhân dân thành phố đến dự thì rất không ổn, tôi cũng chẳng còn mặt mũi gì. Cậu có thể giúp tôi đi quan hệ một chút, mời một vị tai to mặt lớn nào đó tới dự được không? Thị trưởng hay Phó thị trưởng thì tôi không dám nghĩ, cũng không đủ mặt mũi để mời, nhưng cấp Trưởng ban thư ký Ủy ban nhân dân thành phố là được. Giúp ông anh chuyện này, được không?

Hạ Tưởng hơi trầm ngâm, trong lòng có chủ ý, liền hỏi:

- Trưởng ban Phương có đích thân tới hay không?

- Sẽ tới, tuy nhiên ông ta không tiện trực tiếp lộ diện.

- Nếu Phó thị trưởng Tào tới dự thì thế nào?

Hạ Tưởng cố ý hé mở một chút.

- Phó thị trưởng Tào? Chú không đùa đấy chứ? Ông em. Chú có thể mời được Phó thị trưởng Tào, tôi sẽ cực kỳ nở mày nở mặt. Chú cũng đừng dọa anh, đừng để anh mừng hụt. Nếu thật sự như vậy thì rất tốt, anh nợ chú một nhân tình.

Tôn Hiện Vĩ vội vàng nói.

Hạ Tưởng mỉm cười nói:

- Đừng nóng vội ông anh. Để em hỏi giúp anh một chút rồi lát nữa trả lời anh.

Hạ Tưởng cũng hiểu tâm tư của Tôn Hiện Vĩ. Trưởng ban Phương là ủy viên thường vụ Thành ủy, Trưởng ban Tổ chức cán bộ, tuy rằng cấp bậc tương đương với Tào Vĩnh Quốc, nhưng dù sao ông ta cũng là cán bộ khối Đảng ủy, quản lý nhân sự, cho nên ý nghĩa khi tham dự không thể so sánh được với Tào Vĩnh Quốc là Phó thị trưởng thường trực. Hơn nữa, Trưởng ban Phương lộ diện cũng không hợp quy tắc, Tào Vĩnh Quốc tham dự lại truyền tới mọi người một tin tức: Mặc kệ Phó thị trưởng Tào là đại biểu cho Ủy ban nhân dân Thành phố hay chỉ đi với tư cách cá nhân, Phó thị trưởng Tào khẳng định là có thái độ ủng hộ với bất động sản Thiên An.

Hạ Tưởng liền lên lầu tìm Tào Vĩnh Quốc, nói ý tưởng của mình cho ông ta. Tào Vĩnh Quốc ngẫm nghĩ một chút, cười nói:

- Tiểu Hạ à, cậu đây là cố ý bố trí để tôi tiếp xúc với Trưởng ban Phương, là có ý đồ khác, đúng không?

Trước mặt Tào Vĩnh Quốc, Hạ Tưởng không hề có gì giấu diếm:

- Hiện tại Thành ủy và Ủy ban nhân dân Thành phố đã sát nhập địa điểm làm việc, về sau các cán bộ khối Ủy ban nhân dân và ủy viên thường vụ Thành ủy ngẩng mặt, cúi đầu đều gặp nhau. Nếu mọi người đã cùng địa điểm làm việc, làm quen trước một chút cũng không có gì hại mà chỉ có lợi, đúng không Tào bá bá!

Tào Vĩnh Quốc không nói gì nữa. Ông rất vui mừng vì Hạ Tưởng luôn luôn có thể phát hiện cơ hội đúng lúc, cũng biết rằng đây là một cơ hội tốt khó có để tiếp cận Trưởng ban Phương. Ông lập tức gọi thư ký Cổ Tú Văn vào, nói với y:

- Bố trí lịch trình của tôi một chút, ngày kia tới tham dự một lễ khánh thành.

Cổ Tú Văn cung kính dạ một tiếng, sau đó lui ra ngoài. Hạ Tưởng đang muốn cáo từ, Tào Vĩnh Quốc gọi hắn lại, tò mò hỏi:

- Sao sáng nay cậu và Liên Nhược Hạm lại đi cùng nhau tới đây vậy?

Hạ Tưởng hoảng sợ. Ánh mắt Tào bá bá quá sắc bén nhỉ! Trong giờ làm việc, người ra vào Ủy ban nhân dân thành phố đông như vậy, sao ông ta chỉ liếc mắt đã thấy mình và Liên Nhược Hạm đi cùng nhau chứ? Xem ra làm việc ngay dưới mắt nhạc phụ tương lai là rất nguy hiểm.

Hạ Tưởng cười ha hả:

- Tối qua Thù Lê bảo cháu đưa Liên Nhược Hạm trở về, sau đó cháu về chỗ ở. Sáng sớm nay cô ấy vừa lúc phải tới Ủy ban nhân dân thành phố làm việc, khi đi ngang qua chỗ cháu liền cho cháu đi nhờ xe.

Tào Vĩnh Quốc nhìn như không có ý định ồ lên một tiếng, cúi đầu chỉnh sửa tài liệu của mình, tùy ý nói:

- Liên Nhược Hạm là một cô gái tốt, tuy nhiên so sánh kỹ thì Thù Lê dịu dàng, biết chăm sóc người khác hơn. Cũng không phải là tôi làm cha thì khen con gái mình, Liên Nhược Hạm quá thanh cao, lạnh lùng, mới nhìn thì rất đẹp nhưng lại hơi giống với ánh trăng, có thể thích nhưng không thể thành.

Hạ Tưởng cố gắng trán tĩnh:

- Tào bá bá, đây là phòng làm việc của bác. Những lời này để về nhà chúng ta thảo luận có được không?

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio