Quan Thần

chương 209: lý đinh sơn bị triệu hồi về thành phố yến

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

- Cũng là ý tứ của Sử Khiết, cô ấy mang theo cả đứa con.

Dường như cảm thấy có chút rất bất đắc dĩ, Lý Đinh Sơn lại mỉm cười một tiếng rồi nói:

- Thật ra trở về cũng tốt, dù sao thổ nhưỡng và con người ở huyện Bá thì tôi cũng không quen thuộc cho lắm. Sau khi tôi đi rồi, lại có thể nhường đường cho Chủ tịch huyện Thạch, dù sao ông ta làm Chủ tịch huyện cũng lâu rồi.

Tất cả tình huống của huyện Bá vẫn rất hoàn hảo, làng du lịch thảo nguyên hình thành giống như ý tưởng mà Hạ Tưởng đã thiết lập, hấp dẫn rất nhiều du khách từ Bắc Kinh, theo tình hình phát triển lại đã thành lập thêm mấy khu du lịch khác, tất cả đều đông kín người.

Người ở Bắc Kinh có tiền, lại rất yêu thích kiểu loại hình du lịch này. Đi theo đường núi tới khu vực này, so với đi đến một số chỗ trong nội thành thì còn nhanh hơn, vì thế nên rất nhiều người đều nguyện ý đến thảo nguyên để thư giãn và nghỉ ngơi.

Nếu Lý Đinh Sơn đã quyết định, Hạ Tưởng cũng không tiện nói thêm điều gì nữa:

- Tôi rất mong chờ Bí thư Lý trở về. Huyện An rất gần với nội thành, bất cứ lúc nào tôi cũng có thể tới thăm hỏi ngài. Tuy nhiên phải tăng lên nửa cấp mới đúng, sao cấp bậc của ngài lại vẫn giữ nguyên vậy?

- Thật ra có hai sự lựa chọn, thứ nhất là đến thành phố Bảo làm Phó Thị trưởng, thứ hai là tới huyện An làm Bí thư. Tôi vốn muốn tới thành phố Bảo, tuy nhiên ý tứ của Sử lão là trước hết quay về huyện An chịu khó quá độ ở đây một thời gian, sau đó sẽ điều tới một quận nội thành làm Chủ tịch Quận. Nếu ông ấy đã mở miệng nói ra như vậy, tôi cũng không nỡ cự tuyệt.

Lý Đinh Sơn cũng hiểu rất rõ rằng Sử lão là vì hắn, không thể không vận dụng quan hệ nhiều năm qua của ông ta, tình người là thứ quan trọng nhất, dùng lần nào là bớt đi lần đó.

Hạ Tưởng cũng đoán được một ít, đi tới thành phố Bảo là lên thẳng hàm Phó giám đốc Sở, nhưng nếu chỉ là một Phó Thị trưởng bình thường thì cũng rất khó làm ra chiến tích, hơn nữa cũng không tốt để tiếp tục điều động. Đầu tiên đến huyện An của thành phố Yến, trước mắt có vẻ chậm chạp hơn, nhưng có lẽ Sử lão sẽ vì Lý Đinh Sơn mà tiến hành một số vận tác giúp đỡ, để được điều tới làm Chủ tịch Quận nào đó trong thành phố Yến, vừa gần thành phố mà hơn nữa lại tốt hơn rất nhiều.

Chủ tịch Quận của thành phố Yến có cấp bậc là Phó Giám đốc Sở nhưng là chức vụ đứng đầu, là nhân vật hành chính số một, so với một Phó Thị trưởng của các khu khác thì hơn rất nhiều.

Hạ Tưởng hỏi:

- Lúc nào thì quay về ạ?

- Khả năng là qua Tết âm lịch.

Nếu Bí thư Lý đã quay trở về, nếu vậy thì mạng lưới quan hệ tại thành phố Yến lại thêm một tầng cao nữa, càng vững chắc. Từ trong đáy lòng, Hạ Tưởng rất cao hứng. Vừa nhìn thấy Tiếu Giai, hắn liền đem tin tốt này chia sẻ với cô.

Đang ở trong mùa đông, hệ thống sưởi phải hoạt động hết công suất, nhiệt độ trong phòng rất ấm. Tiếu Giai mặc một bộ đồ ngủ màu nhung, lại càng tôn các đường nét cơ thể của cô lên. Hạ Tưởng ôm lấy cô bế lên rồi hôn một cái vào mũi rồi nói:

- Thế nào? Bí thư Lý phải quay về đây, em có thấy mừng không?

- Không có cảm giác gì cả.

Tiếu Giai giãy dụa làm Hạ Tưởng phải thả cô xuống.

- Em chẳng có ấn tượng gì với Bí thư Lý, ông ta cho rằng em sẽ câu dẫn anh, làm sao em thích được.

- Còn không như vậy?

Hạ Tưởng cười cười.

- Vậy hiện tại em đang làm cái gì vậy?

Tiếu Giai giãy dụa trốn khỏi sự ôm ấp của Hạ Tưởng, sau đó cười khúc khích chạy về phía phòng ngủ, một mặt thì vừa cởi bỏ áo ngủ ra, đúng là cực kỳ hấp dẫn. Tiếu Giai trời sinh đã quyến rũ, vốn đã rất mê người, bây giờ cố ý làm ra thái độ dụ dỗ, đúng là làm thiên hạ điên đảo. Hạ Tưởng là người đã từng hưởng qua cái hương vị mê người này, đã biết được những cái hay của nó. Vì thế, hắn nhào theo, hét to lên một tiếng:

- Đợi đấy, anh đến đây.

Sau một hồi, bên trong phòng ngủ truyền ra các tiếng thở hổn hển và tiếng động va chạm nhau. Cũng không biết trải qua bao lâu, bỗng thấy tiếng của Hạ Tưởng vang lên:

- Lên đây, đổi tư thế đã.

Thanh âm của Tiếu Giai vừa có vẻ sợ hãi vừa thẹn thùng:

- Anh sao lợi hại như vậy, còn chưa đầu hàng?

- Mới được một nửa đường thôi.

- Anh đáng chết thật, đúng là ức hiếp người khác. Từ đâu mà anh học được tư thế này?

- Đàn ông trời sinh đã biết, bản năng đến lúc thì tự thức tỉnh thôi, giống như con vịt sinh ra là biết bơi lội, đàn ông cũng thế.

Tiếng thở của Tiếu Giai càng lúc càng gấp, động tác của Hạ Tưởng cũng càng lúc càng nhanh, rốt cuộc hai người cùng kêu lên một tiếng, sau đó không khí trong phòng lại trở nên bình thường.

Từ trên người Tiếu Giai trèo xuống, Hạ Tưởng ôm lấy cô vào ngực mình, vuốt ve mồ hôi trên người cô rồi hỏi:

- Kinh doanh gần đây như thế nào rồi?

Nhắc đến việc kinh doanh, vẻ mệt nhọc trên người Tiếu Giai dường như biến mất, hai tay cô đan vào nhau và nói:

- Em đang chuyển trọng tâm kinh doanh sang bên phố Thập Lý, bây giờ gần như hai phần ba số hộ kinh doanh bán sỉ rau quả trên thị trường phố Thập Lý đã đồng ý tiêu thụ hàng của em. Hơn nữa em còn khai thác được thị trường mới, bây giờ cũng đã chiếm được khoảng một phần tư thị trường tại thành phố Yến này. Em có thể tự hào nói cho anh biết, bây giờ em đã xứng đáng trở thành lão Đại về hoa quả tại thành phố Yến này.

Nói xong những lời này, cô lại rụt rè liếc mắt nhìn Hạ Tưởng một cái, làm bộ sợ hãi nói:

- Em sai rồi, thật ra lão Đại chân chính là anh mới đúng.

Hạ Tưởng vỗ mạnh một cái vào mông cô:

- Đúng là muốn bị đánh thì phải? Bây giờ mà lại nói chuyện lời lãi.

Tiếu Giai cười hì hì:

- Trời thì có khúc cao khúc thấp, đất thì có chỗ lõm chỗ lồi, làm ra trăm vạn tệ thì chia đều cho nhau thì có việc gì đâu. Quên nói cho anh biết, em vẫn chưa cảm ơn việc anh đã cho em cái văn phòng, Đúng là quá tốt, lại còn có quyền chủ đạo ở phố Thập Lý, làm cho em chiếm ưu thế một cách nhanh chóng.

Hạ Tưởng gặp bộ dáng tham tiền của Tiếu Giai, bỗng nhiên trong lòng chợt động, nhớ tới cái gì đó liền nói:

- Có thời gian thì xuất ra ít tiền để góp xây dựng các trường tiểu học tình thương, về sau, hàng năm đều quyên vào đấy mấy trăm ngàn để giúp các cháu học tập.

Tiếu Giai không chút do dự gật đầu:

- Vâng, sẽ làm theo lời anh. Kể cả anh bảo em đem toàn bộ tiền đi ủng hộ cũng được, chỉ cần anh mở miệng nói ra.

Hạ Tưởng giơ bàn tay mân mê nhào nặn bộ ngực đầy đặn của cô:

- Còn nữa, nhớ rõ là phải gửi tiền về cho các cụ nhà em, các cụ ở nhà kiếm tiền không dễ dàng, đừng để các cụ phải băn khoăn đến điều này.

Hạ Tưởng lại hỏi đến sự tình của Vệ Tân, từ lúc Tiếu Giai thanh toán giúp mẹ Vệ Tân tiền viện phí chữa bệnh, lại âm thầm giúp đỡ cho cô ta thêm mười ngàn tệ, kể từ đó thì Tiếu Giai cũng không lui tới Học viện Âm nhạc thêm nữa.

Hạ Tưởng mới nhớ tới Liên Nhược Hạm từng đáp ứng là sẽ tạo một công ăn việc làm cho Vệ Tân, trong thời gian gần đây cũng không nghe cô ta nhắc đến, có lẽ là Liên Nhược Hạm bỏ qua mất việc này, không nhớ tới nữa. Cũng khó trách cô ta, mỗi ngày cô ta đều có rất nhiều việc, bây giờ tâm trí chắc đang tập trung trong việc kiến tạo biệt thự ở giữa hồ, do đó quên khuấy đi mất chuyện Vệ Tân.

Hạ Tưởng cũng không trách Liên Nhược Hạm, cô không từng trải qua cuộc sống gian khổ và nghèo khó nên đối với sự cực khổ của Vệ Tân thì cô ta cũng không bị lây nhiễm cảm giác thương xót, không để trong lòng cũng là điều bình thường. Tuy nhiên nghĩ tới nghĩ lui, hắn cảm thấy Tập đoàn Viễn Cảnh của Liên Nhược Hạm an bài cho Vệ Tân là tốt nhất, vì thế hắn liền tự mình đi đến đó một chuyến.

Mùa đông của thànhphố Yến rất lạnh, tuy vậy rất ít khi có tuyết. Lúc mới vào đầu mùa đông cũng có một trận tuyết nhỏ, không đến ba ngày là dứt. Thành ủy, Ủy ban nhân dân thành phố tiến hành đi thu thập tình hình, cũng không thấy nhiều các tác hại của đợt tuyết này, sau đợt mưa tuyết ngắn ngủi này ra thì sau đó thành phố lại khôi phục lại vẻ bình tĩnh vốn có.

Đương nhiên, vẻ bình tĩnh này chỉ thể hiện ở mặt ngoài, dưới vẻ bình tĩnh này đang che dấu một mạch nước ngầm đang nổi lên. Các quyền lực quyết định vận mệnh thành phố Yến đang biến hóa, đang hoạt động một cách lặng lẽ không tiếng động.

Hạ Tưởng còn chưa đủ tư cách để gia nhập vào trong trò chơi này, gần đây hắn rất ít có thời gian rảnh. Mùa đông là mùa để tiến hành xây dựng các công trình, công tác cải tạo thôn nội đô ở trong trạng thái tạm dừng, sau khi Thị trưởng Trần đã đưa việc khai phái thôn Tiểu Mã và thôn Đại Mã giao cho tập đoàn Đạt Tài thì cũng không thấy đưa ra chỉ đạo gì thêm với mấy thôn nội đô còn lại.

Khu biệt thự Tây Sơn của Cao Kiến Viễn đã khởi công, mặt bằng đã san lấp xong, đang thực hiện một số công tác chuẩn bị như phá núi mở đường, sửa sang lại các núi, dẫn đường nước về … trên cơ bản xem như đã hoàn thành được bước thi công đầu tiên. Hạ Tưởng cũng không tham dự vào, mặc dù Cao Kiến Viễn cũng rất thành tâm mời hắn tham dự vào trong toàn bộ quá trình thực hiện. Hạ Tưởng ngẫm nghĩ một chút rồi uyển chuyển cự tuyệt. Hắn và Cao Kiến Viễn phải duy trì một loại quan hệ không gần mà cũng không xa, vừa có thể ảnh hưởng đến quyết sách của Cao Kiến Viễn và để ở thời điểm mấu chốt thì Cao Kiến Viễn có thể nói giúp cho hắn trước mặt Cao Thành Tùng, nhưng lại không thể cùng hắn xích gần nhau quá, để tránh cho việc gánh các liên lụy trong quá trình sau này.

Cao Kiến Viễn còn có một đề nghị khiến Hạ Tưởng vừa tức lại vừa bật cười. Y muốn Liên Nhược Hạm trở thành người phát ngôn cho khu biệt thự Tây Sơn. Đương nhiên y cũng đã đưa ra một giá rất xa xỉ, thậm chí còn biếu không một căn biệt thự. Hạ Tưởng cũng không suy nghĩ nhiều liền cự tuyệt đề nghị của hắn, việc này không cần phải mở miệng nói với Liên Nhược Hạm, cái mà Liên Nhược Hạm không cần nhất chính là tiền.

Hạ Tưởng cũng rõ ràng là với Liên Nhược Hạm thì Cao Kiến Viễn vẫn có ảo tưởng. Tuy nhiên với sự hiểu biết của Hạ Tưởng về Liên Nhược Hạm thì Cao Kiến Viễn không có một chút cơ hội nào cả. Liên Nhược Hạm là người khá lạnh lùng, cũng không thích giả vờ với người khác, Cao Kiến Viễn đúng thật là không may lắm.

Sáng sớm thứ bảy, Hạ Tưởng lái xe đi tới Hà Đường Nguyệt Sắc.

Bởi vì mục đích ngày hôm nay muốn tìm Liên Nhược Hạm, đêm qua cũng không ngủ ở nhà Tào gia, vì thế Tào Thù Lê cũng có những thắc mắc, ngay cả Vương Vu Phân cũng hỏi Hạ Tưởng có phải ở nhà này không được thoải mái, khiến Hạ Tưởng không biết trả lời thế nào cho tốt, đành phải nói lập lờ, nói là buổi tối có cuộc gặp xã giao, không muốn về quá muộn lại quấy rầy mọi người.

Tào Thù Lê quan tâm nói với Hạ Tưởng:

- Anh cố gắng uống ít rượu thôi, nếu mà lỡ phải uống nhiều thì lúc đó cũng không được lái xe. Nếu chẳng may uống như vậy, gọi điện cho em, em sẽ tới đón. Nhớ kỹ không đó? Lớn đến như vậy rồi, điều đầu tiên là phải biết tự chăm sóc mình, đừng để người khác phải lo lắng, nghe chưa?

Vừa tới Hà Đường Nguyệt Sắc thì chuông điện thoại kêu vang, là Thẩm Lập Xuân gọi điện tới.

Giọng nói của Thẩm Lập Xuân có vẻ rất kích thích:

- Ông em Hạ Tưởng, chú thử đoán xem có điều gì nào?

- Có tin tức tốt gì thế Chủ nhiệm Thẩm?

Hạ Tưởng cố ý giả như không biết gì, trong bụng thì nghĩ khu Bảo Hưng đã như mong muốn của ông, trở thành khu cao tầng, ông chắc được lãnh đạo khen ngợi, có lẽ bước tiếp theo sẽ trọng dụng và đề bạt ông lên, ngoại trừ cái đó ra thì còn có tin tức gì tốt nữa?

- Ông em, tin tức tốt chính là công trình trọng điểm của tập đoàn Đạt Tài là xây dựng ở thôn Tiểu Mã và thôn Đại Mã. Còn một tin tức rất tốt chính là tôi trở thành người tổng phụ trách của công trình này.

Hiển nhiên việc xây dựng thôn Tiểu Mã và Đại Mã là công trình trọng điểm được giao cho Thẩm Lập Xuân, cũng chính là hòn đá đệm để y thăng chức sau này, đương nhiên là y phải rất vui rồi.

- Đoán xem, thôn Tiểu Mã và Đại Mã phải cải tạo thành cái gì nào?

Hạ Tưởng thiếu chút nữa cười ra tiếng, câu hỏi này của người nào thì không dám nói, chứ của Thẩm Lập Xuân thì chắc chắn là định hướng xây dựng quảng trường Nhân dân, hay nói cho vui thì đây là đề nghị là lúc trước của hắn với Thị trưởng Trần, đề nghị là làm thế nào để cải tạo lại công viên Nhân dân để gắn kết hài hòa với các công trình xây dựng của thành phố Yến. Hắn cũng không thừa nước đục thả câu, mà nói thẳng:

- Không phải chính là việc xây dựng lại công viên Nhân dân đấy chứ, mở rộng ra thành một chỗ vừa có quảng trường lại vừa có công viên để những cán bộ công nhân viên về hưu có chỗ vui chơi.

- Đúng rồi, chú là thánh à!

Thẩm Lập Xuân giật mình, nói ra những lời này, hắn nói thêm:

- Bây giờ anh bội phục sát đất chú, quá lợi hại, ánh mắt rất độc. Không hiểu sao mới nghe vậy mà đoán ra được? Không phải là Thị trưởng Trần lộ ra cho chú em biết đấy chứ?

- Lão Trầm, có lẽ là Tổng giám đốc Thành cố ý tìm anh rồi để lộ ra tin tức này, sau đó yêu cầu anh thực hiện? Anh cho là Thị trưởng Trần từ việc nhỏ đến việc lớn đều phải nói cho thằng em này biết à? Tôi là binh lính, còn ông ta là lãnh đạo lớn đấy.

Hạ Tưởng cố ý đả kích Thẩm Lập Xuân một chút.

Thẩm Lập Xuân cười khan ha hả mấy tiếng.

- Anh không phải đang rất kích động sao? Chú em đáng giá là cùng cấp bậc với anh sao? Đúng là, anh đây cố gắng vất vả bao lâu rồi mới được trọng dụng, chú em còn không cổ vũ cho anh? Còn có một việc cực kỳ quan trọng, phương án thiết kế quảng trường thì ông em phải giúp anh đấy, không được từ chối. Nếu ông em không đồng ý giúp anh, mỗi ngày anh sẽ đến cửa văn phòng chú ngồi đó, không đạt được mục đích là không đi.

Nguyên nhân trọng yếu mà Thẩm Lập Xuân muốn Hạ Tưởng thiết kế phương án chính là tại thời điểm Thành Đạt Tài giao công trình quảng trường Nhân dân cho Thẩm Lập Xuân thì ông ta có nói một câu:

- Tôi không vừa lòng với mấy phương án do các nhà thiết kế của Tập đoàn đưa ra. Cậu có thể thử tìm Hạ Tưởng xem, cậu ta thiết kế quảng trường thư giãn rất tốt, rất độc đáo.

Tổng giám đốc Thành đã lên tiếng, Thẩm Lập Xuân dám không để ở trong lòng? Nếu chẳng may phương án mà hắn đưa ra không làm Tổng giám đốc hài lòng, công trình quảng trường Nhân dân bị chậm lại chưa thi công được. Nếu vậy, về sau đừng nói đến việc trọng dụng đề bạt, không chừng còn bị rơi vào ghẻ lạnh mà rớt sang một bên. Thành Đạt Tài đối nhân xử thế cực kỳ rõ ràng, nhất là thời điểm trừng phạt thì cực kỳ nghiêm khắc, chẳng khác gì Bao Công xử án cả. Hạ Tưởng đang còn nghĩ tới việc từ chối thì đã bị Thẩm Lập Xuân nói một câu đành phải nuốt lại vào trong bụng.

- Thiết kế phí là 500 ngàn, chú em cứ nói một chữ "không" là tôi tăng thêm một trăm ngàn, số tiền tăng này đã vượt qua hạn mức được giao, đây là tiền túi tôi bỏ ra. Cậu nhìn đấy mà xử lý, bạn bè chí cốt với nhau, nói ít đi một chữ thì tôi đỡ tốn thêm chút tiền.

Hạ Tưởng bất đắc dĩ, Thẩm Lập Xuân đủ thông minh để túm lấy nhược điểm của hắn, đó là rất trọng bằng hữu. Ngẫm lại thì thật ra Thẩm Lập Xuân cũng là một người rõ ràng, sảng khoái, hơn nữa là một người bạn rất tinh mắt. Lúc trước chính là y đã tặng một chiếc xe để văn phòng cải tạo đi lại. Vì thế Hạ Tưởng bất đắc dĩ thở dài nói:

- Coi như là bị anh hãm hại, tuy nhiên tôi cũng nói trước đấy, tôi chỉ phụ trách các kết cấu chỉnh thể, lúc vẽ chi tiết thì có khác người khác thực hiện, trình độ vẽ chi tiết của tôi không được cao. Thiết kế quảng trường thư giãn lần trước chính là do tôi và cô ấy hợp tác mà hoàn thành, cô ấy tên là Tào Thù Lê, là bạn gái tôi.

- Đồng ý! Chỉ cần phương án của cậu làm ra mà Tổng giám đốc Thành vừa lòng thì bất cứ điều kiện gì đưa ra cũng đều đáp ứng. Nếu mà còn muốn bạn gái anh, thì anh tặng ngay cho chú.

Thẩm Lập Xuân rất mừng rỡ, nói ra câu vui vẻ.

- Có người nào như anh, ngay cả bạn gái cũng đi tặng người, thật là mất mặt.

Hạ Tưởng cũng mỉm cười, biết rõ đây là Thẩm Lập Xuân nói giỡn, nhưng không kìm nổi phải mắng y một câu.

- Ông em, chú làm tôi bị oan uổng rồi, tôi nói là tặng cho người ta bạn gái trước của tôi, cũng không phải là bạn gái bây giờ. Ông em đừng tưởng tượng nữa, khẩn trương, giúp anh thiết kế ra phương án.

- Thiết kế phí thì anh sẽ chi trước cho chú em một nửa, giao cho bạn gái ông em, có lo lắng không? Cô ta nếu cầm tiền chạy mất thì cũng không được trách anh đấy.

Thẩm Lập Xuân cười xấu xa mấy tiếng, rồi lại hỏi:

- Còn điều kiện gì nữa không? Nếu có thì nói ra.

- Tổng giám đốc có chỉ định đơn vị thi công không? Nếu không có thì để Công ty Xây dựng số 2 làm đi. Nếu làm được điều này, em sẽ bảo để Phó tổng Lý Hồng Giang tìm đến anh.

Hạ Tưởng nhớ tới vẫn còn chưa giúp Lý Hồng Giang kéo được công trình nào, nhân cơ hội này thuận nước đẩy thuyền luôn.

Thẩm Lập Xuân mở miệng đồng ý luôn:

- Tổng giám đốc Thành không chỉ định ai cả. Nếu ông em có quan hệ, thì cứ việc bảo người ta đến gặp trực tiếp anh là được. Nhưng phương án kia thì lúc nào xong đây?

- Làm gì mà quá sốt ruột thế.

Hạ Tưởng cười mắng y mấy câu, nói xong liền cúp điện thoại.

Có lẽ đôi khi cấp bậc của anh không đủ cao, quyền lực của anh không đủ lớn, nhưng nếu anh có đủ năng lực để ảnh hưởng đến nhân vật mấu chốt thì anh sẽ trở thành một điểm tựa trọng yếu, là tiêu điểm của tất cả các ánh mắt, lúc này lập tức lực ảnh hưởng của anh sẽ có tính quyết định.

Lúc Lý Hồng Giang nhận được điện thoại của Hạ Tưởng liền sửng sốt, sau một lúc lâu mới giật mình nói:

- Ngay cả công trình của Tập đoàn Đạt Tài mà cũng có thể bắt? Ông em Hạ, mối quan hệ của chú em đúng là quá mạnh mẽ. Bái phục, bái phục chú! Biết không, Công ty Xây dựng số 2 của bọn anh cho tới bây giờ còn chưa tiếp nhận được công trình nào của Tập đoàn Đạt Tài, trước kia cũng bỏ không ít công sức, kết quả hoặc là không trúng thầu, hoặc là giá cả bị ép. Tập đoàn Đạt Tài đúng thật rất vênh váo, người ta không coi Công ty Xây dựng số 2 của bọn anh ra cái gì cả. Cái này tốt, cậu giúp tôi ơn lớn. Công trình mà được nhận, anh ở Công ty Xây dựng số 2 xem như có chút hãnh diện, ha ha ha. Text được lấy tại

Thời điểm Hạ Tưởng tới Hà Đường Nguyệt Sắc đã là hơn 10h tối. Mùa đông làm cho hồ sen này trở thành hoang tàn, cả hồ sen rộng mười dặm có một lớp băng dày đóng trên mặt hồ, nơi nơi đều là màu trắng, không còn các màu sắc đỏ hồng đẹp mê người như trong mùa hè nữa.

Gõ cửa phòng Liên Nhược Hạm, cô ra mở cửa với vẻ mặt mỉm cười, động tác mời Hạ Tưởng vào phòng cực kỳ tao nhã. Vẻ tươi cười trên mặt cô khiến trong lòng Hạ Tưởng cảm thấy rất bất an, nghĩ thầm rằng hôm nay Liên Nhược Hạm hơi khác thường, không biết cô lại có ý đồ hay chủ ý gì đây?

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio