Hạ Tưởng gật mạnh đầu, nhịp tim trong ngực không ngừng nhảy nhót. Nói như vậy, chính mình là đã đạt được sự tán thành của Tống Triêu Độ, trở thành một trong những người ông ta tín nhiệm nhất sao? Đúng thật là không dễ dàng, từ lần đầu tiên nhận được cuộc điện thoại của ông ta, tiếp đến là cuộc gặp mặt lần đầu tiên, kéo dài cho tới hôm nay từ trong miệng ông ta nói ra bảo mình rất tốt, thời gian trải qua quá trình này cũng xấp xỉ là hai năm.
Tuy nhiên Hạ Tưởng cũng hiểu được trị giá của việc này. Nếu đợi tới khi Tống Triêu Độ một bước lên trời, muốn thu được tín nhiệm của ông ta, đừng nói là hai năm, chỉ sợ là mười năm cũng không được!
Cuối cùng Lý Đinh Sơn và Tống Triêu Độ nhất trí quyết định sẽ để Hạ Tưởng đi thăm dò Phương Cách. Điều tốt nhất là thuyết phục được Phương Cách tới đảm nhiệm chức vụ thư ký cho Lý Đinh Sơn, nếu Phương Tiến Giang không đồng ý thì chuyển phương án sang Chung Nghĩa Bình.
Ngày hôm sau đi làm, Hạ Tưởng liền tìm Phương Cách, trực tiếp để lộ ra ý tứ của Lý Đinh Sơn cho y. Phương Cách cũng biết Hạ Tưởng trước kia đảm nhiệm qua chức vụ thư ký của Lý Đinh Sơn, tuy nhiên chuyện này tới rất đột nhiên, hắn chưa có chút tư tưởng nào chuẩn bị cho việc này nên sửng sốt trong chốc lát rồi mới nói:
- Vâng ạ, để tôi suy nghĩ chút.
Tiếp đó y lại nói tiếp:
- Hạ Tưởng, anh bảo chuyện này là tốt hay là xấu?
Phương Cách có tài văn chương là không sai, nhưng ở đạo lí đối nhân xử thế thì còn cần lịch lãm thêm chút nữa. Hạ Tưởng cũng không dối gạt y:
- Điểm tốt là ở huyện thì Bí thư Lý là nhân vật số một, cậu đợi chờ một hai năm là có thể được đề bạt tới cấp Trưởng phòng. Điểm xấu là ở huyện thì các cuộc tranh đấu diễn ra vừa đơn giản lại vừa phức tạp. Đơn giản là đôi khi cách làm việc của các cán bộ cơ sở rất thẳng thắn và hơi thô bạo. Phức tạp là cái lối suy nghĩ của các cán bộ cơ sở có những điểm mà cán bộ xuất thân từ thành phố không thể lý giải, do đó có sự khác biệt trong cách giải quyết. Tôi phải nói trước, điểm tốt hay điểm xấu thì tùy thuộc vào cậu. Nếu cậu có bản lĩnh, có thể biến các chuyện xấu thành chuyện tốt, nếu không bản lĩnh thì lăn lộn một quãng thời gian rồi mặt mày xám xịt quay trở về.
Hắn nói ra những lời này, ngược lại làm kích phát chí khí của Phương Cách:
- Tôi đồng ý tiếp nhận. Tôi không tin, tôi, một cử nhân Trường Đại học Bắc Kinh lại đấu không lại với mấy cán bộ ở nông thôn sao? Để tôi về nhà thương lượng lại với ba tôi chút đã.
Hạ Tưởng cười:
- Không nên suy nghĩ sự việc đơn giản quá, cũng đừng nghĩ đến rất phức tạp. Tóm lại một câu là không khiêm tốn, không kiêu ngạo, không thành thật thì không uổng công kỳ vọng.
Phương Cách mỉm cười hồi lâu:
- Anh nói như vậy tương đương với chưa nói gì. Được rồi, tôi rất thích việc này, để chờ về nhà thuyết phục ba tôi. Mà anh Hạ, khi tôi đi xuống đó bị người ức hiếp thì anh cũng không thể mặc kệ đâu nhé.
Hạ Tưởng cũng không nói với Phương Cách việc hắn phải đi xuống đó làm Phó chủ tịch huyện. Dù sao việc hắn đi xuống làm Phó chủ tịch huyện, so với việc nhậm chức Bí thư huyện ủy của Lý Đinh Sơn thì trình tự cũng phức tạp hơn một ít, bây giờ mà nói ra thì đúng là sớm quá.
Phương Cách vừa rời đi thì Hạ Tưởng nhận được điện thoại của Giang Thiên, nói là Thị trưởng Trần tìm hắn có việc.
Đi vào văn phòng của Trần Phong, vừa lúc bên trong có người đang báo cáo công tác. Nhân cơ hội Giang Thiên liền nhỏ giọng nói với Hạ Tưởng:
- Thị trưởng Trần đang phát hỏa, dường như rất bất mãn cậu. Tiểu Hạ, cậu lại làm chuyện gì để Thị trưởng Trần tức giận như vậy?
Hạ Tưởng ngẫm nghĩ một chút:
- Không làm chuyện gì cả. Thời gian gần đây cũng không có chuyện gì cả, việc cải tạo thôn nội đô còn chưa triển khai. Thực sự là tôi vẫn rất thành thật, không hiểu có chuyện gì mà mới đầu năm Thị trưởng Trần lại khó chịu như vậy?
Vẻ mặt Giang Thiên cũng rất buồn bực:
- Dù sao cậu cũng cẩn thận một chút. Có lẽ là Thị trưởng Trần có chút nhớ cậu.
Giang Thiên cũng không nói đúng hoàn toàn. Trần Phong nhìn thấy Hạ Tưởng cũng không phát hỏa, ngược lại có vẻ bình tĩnh. Khi nhìn thấy Hạ Tưởng thì Trần Phong chỉ nói hai chữ:
- Ngồi đi!
Sau đó ông ta liền vùi đầu xem văn kiện, cúi đầu ký tên, còn gọi điện thoại, tóm lại là câu giờ kinh khủng, trong khoảng thời gian này cũng không nói một câu nào với Hạ Tưởng.
Nếu là người khác thì chắc chắn trên đầu sẽ toát hết mồ hôi, hoặc là sợ tới sắc mặt tái xanh. Tuy nhiên Hạ Tưởng mặc dù cũng có một chút lo lắng, nhưng hắn tự nhận là hiểu được tính tình của Trần Phong nhiều hơn người khác. Nếu Trần Phong thực sự tức giận, chắc chắn khi giáp mặt sẽ nói ra. Nếu người đối diện làm ông ta cảm thấy bất mãn thì ông ta sẽ cố ý tỏ vẻ để người đó tu tỉnh lại, từ đó mới chỉnh sửa người đó, làm cho họ thấy mình mắc sai lầm ở chỗ nào.
Sau khi Hạ Tưởng ngồi đợi mấy phút liền lập tức minh bạch, Sử lão đã ra tay. Chắc chắn là thế lực sau lưng Sử lão đã bắt đầu vận tác, điều hắn ra khỏi tổ cải tạo và việc này đã kinh động đến tai của Trần Phong.
Đại khái trải qua khoảng nửa giờ, lúc Trần Phong giơ tay định uống nước thì mới phát hiện trong cái chén không có nước. Ông ta liền trừng mắt liếc nhìn Hạ Tưởng một cái:
- Rót nước.
Hạ Tưởng vội vàng chạy lại rót nước pha trà cho Trần Phong, vẻ mặt tươi cười nói:
- Thị trưởng Trần đừng có làm việc nhiều như vậy làm ảnh hưởng đến sức khỏe. Sức khỏe con người là tiền vốn cách mạng, ngài phải chú ý để giữ gìn mới được. Mặc dù tôi cũng biết với tài năng thao lược của Thị trưởng Trần thì chắc chắn biết mọi điều dù lớn nhỏ thế nào, tuy nhiên cũng có khi khó tránh khỏi trong lúc vội mà quên mất. Vì thế cho nên tôi nhắc ngài một chút, Thị trưởng Trần, nếu ngài muốn uống nước nữa thì đã có tôi ở bên cạnh.
- Tôi gọi cậu đến, không phải để cậu rót nước.
Trần Phong vẻ mặt giận dữ nói.
- Tiểu Hạ, làm người phải có trước có sau, làm việc phải suy xét về lâu về dài, không thể vì cố gắng đạt được lợi ích trước mắt mà đem tổ cải tạo thôn nội đô trở thành cầu nhảy cho cậu.
Sự bất mãn của Trần Phong thì Hạ Tưởng có thể lý giải được. Thật ra mà nói thì hắn cũng không có ý tứ dối gạt hay lừa đảo gì. Đáng tiếc chính là, hắn cũng không tự chủ được chính bản thân hắn. Lý Đinh Sơn là người dẫn đường cho hắn, sau đó Trần Phong cũng là đoạt hắn từ trong tay của Lý Đinh Sơn. Bây giờ thì Lý Đinh Sơn lại kéo đoạt hắn trở về, thật ra điều này cũng coi như là sự công bình.
Hạ Tưởng nói:
- Thị trưởng Trần, tôi biết hiện tại mà rời đi thì đúng thật không thích hợp, nhưng tôi có sự lựa chọn sao? Tôi từ huyện Bá đến thành phố Yến, lúc đó cũng không có lựa chọn. Bây giờ lại từ thành phố Yến đi tới huyện An, không phải là cũng giống như lần trước? Hơn nữa, dù sao Bí thư Lý cũng là lãnh đạo cũ của tôi, tôi không có khả năng vong ơn được. Nếu tôi chỉ nhận ân tình của Thị trưởng Trần mà đem ân tình của Bí thư Lý ném sang một bên, về sau chắc chắn sẽ có người chê trách Thị trưởng Trần nuôi dưỡng một người vong ơn bội nghĩa như tôi.
Hắn cẩn thận liếc mắt nhìn Trần Phong một cái, thấy sắc mặt ông ta có chút bình tĩnh hơn một chút, liền nói thêm:
- Huyện An cách thành phố Yến cũng không xa, cũng là huyện thuộc quyền quản lý của thành phố Yến, vẫn là dưới sự lãnh đạo của Thị trưởng Trần. Nếu Thị trưởng Trần nghĩ tới tôi, một cú điện thoại lại sẽ đưa tôi từ huyện An trở về.
Rốt cuộc Trần Phong không kìm nổi phải mỉm cười: Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất:
- Đừng ba hoa với tôi, đừng tưởng rằng nói ba xạo như vậy là có thể đả động tôi, để tôi tha thứ. Cậu đi xuống huyện An cũng coi như là chuyện tốt, tuy nhiên, dù sao cũng phải làm cho tôi một việc, sắp xếp nhân sự tổ cải tạo một lần nữa cho tôi. Đúng thật là chuyện đùa, đột nhiên có người lại tập kích tôi. Đừng quên tôi lúc đưa cậu từ huyện Bá lên đây, tôi đã cho cậu nửa năm để chuẩn bị.
Làm lãnh đạo đều không hy vọng khi cấp dưới giở trò mà mình là người cuối cùng được biết. Hạ Tưởng cũng không hy vọng mối quan hệ với Trần Phong trở nên rắc rối. Mặc dù Trần Phong đối với hắn thật sự là không tồi, nhưng hắn cũng không thể không dè chừng, lúc ở trước mặt Trần Phong cũng phải biểu lộ ra thái độ đủ thành ý. Vì thế, hắn liền lấy thái độ vô cùng thành khẩn nói:
- Thật ra thì vào đầu năm nay tôi cũng mới gặp Bí thư Lý. Lúc gặp mặt ông ta mới đề xuất việc này, từ đó đến nay tổng cộng còn chưa đến mấy ngày. Trong lòng tôi cũng luôn do dự, cũng không biết Bí thư Lý triệu hồi tôi vào thời gian cụ thể nào. Sợ tình thế thay đổi sẽ phiền phức, vì vậy tôi cũng không dám báo cho ngài biết trước.
Trần Phong nghe xong, quả nhiên sắc mặt trở nên tốt hơn rất nhiều, gật gật đầu nói:
- Nếu tôi không biết cậu luôn luôn làm việc có tình có lý, suy tính thận trọng thì chắc chắn là sẽ không tha cho cậu. Tuy rằng người muốn điều cậu đi rất có sức mạnh, nhưng nếu tôi không gật đầu thì người đó cũng đừng hòng lấy được cậu từ tay tôi.
Bỗng nhiên Trần Phong thở dài một tiếng, mỉm cười nói:
- Tiểu Hạ, tôi nói rất thật lòng là tôi không nghĩ đến việc thả cho cậu đi. Cậu ở tổ cải tạo đúng thật là thay tôi giải quyết không ít phiền toái. Có cậu ở đó, tôi cảm thấy bớt lo đi không ít, các áp lực liên quan từ tỉnh đè xuống cũng giảm nhẹ đi rất nhiều. Đừng tưởng rằng tôi không biết, cậu âm thầm thay tôi làm rất nhiều việc, làm được những việc này đúng ra tôi phải nói từ "tạ ơn" với cậu.
Hạ Tưởng lập tức kính cẩn nói:
- Thị trưởng Trần nói quá lời. Tất nhiên là dưới sự lãnh đạo sáng suốt của Thị trưởng Trần thì tôi chỉ việc sắp xếp mọi người trong tổ làm việc mà thôi.
Trần Phong khoát tay:
- Đừng nói những câu vô nghĩa và vô dụng như thế nữa. Bất động sản Lĩnh Tiên và bất động sản Cát Thành tranh đấu với nhau gay gắt, tôi lại không mù thì sao lại không thấy điều này. Nếu không tôi sao lại ủng hộ bất động sản Lĩnh Tiên? Tuy rằng bất động sản Lĩnh Tiên và bất động sản Cát Thành đều có chung một loại sản phẩm, ai cũng rất có lực lượng, nhưng có thể có cơ hội tọa sơn quan hổ đấu tốt như vậy thì tôi cũng không thể buông tha được. Hơn nữa bất động sản Cát Thành ăn nói cũng quá khó nghe. Tiểu Hạ, cậu lại cho rằng tôi không biết cậu có tác dụng trong những chuyện này sao?
Hạ Tưởng cũng biết một số sự việc thì hắn không thể gạt được Trần Phong, chẳng qua không nghĩ tới Trần Phong lại biết tỉ mỉ như vậy. Rất may là hắn và Trần Phong cùng chung một chiến hào, hắn một lòng giúp Trần Phong vượt qua cửa ải khó khăn, không có nhiều tư tâm tạp niệm. Nếu không, chỉ cần có chút động tác nhỏ, chắc chắn là không thể trốn khỏi ánh mắt của Trần Phong.
Hạ Tưởng tự kiểm điểm:
- Nếu tôi có điều gì không đúng, xin Thị trưởng Trần phê bình, tôi sẽ khiêm tốn lại để sửa chữa.
Trần Phong cười ha hả:
- Nếu có điều gì cậu làm không đúng thì tôi còn ước gì cậu bỏ đi thật nhanh. Bởi vì việc cậu làm được tốt quá, vì thế tôi mới luyến tiếc khi cậu rời khỏi. Biết tôi thưởng thức điểm nào của cậu nhất không?
Câu hỏi của Trần Phong là câu hỏi không cần trả lời, tự hỏi tự đáp. Hạ Tưởng chỉ lắc đầu, Trần Phong liền nói ra đáp án:
- Đối nhân xử thế thông minh, làm việc điềm đạm, chắc chắn, không kể công cũng không kiêu ngạo, chưa bao giờ đưa ra yêu sách cho lãnh đạo xử lý. Tiểu Hạ, có một cấp dưới như cậu thì lãnh đạo nào mà chẳng thích? Còn nữa, một Ủy ban nhân dân thành phố lớn như vậy, một khi quy hoạch hoặc triển khai giải phóng mặt bằng ở một khu vực nào đó thì không ai trong mắt tôi có thể đảm nhiệm được, ngoài cậu ra. Cậu nói xem, tôi thả cho cậu đi, đúng là rất tổn thất chứ?
Kể cả Trần Phong có chút diễn xuất nào bên trong không thì Hạ Tưởng cũng đã bị làm cho cảm động. Một người đường đường là Thị trưởng thành phố cấp Phó tỉnh lại dùng hình thức nói chuyện thổ lộ tâm tình với hắn, chỉ riêng độ kiên nhẫn và sự chân thành này là đã làm cho người ta phải cảm kích. Trần Phong có là giả vờ thì cũng được, mà thật tâm thì cũng thế, Hạ Tưởng cũng không để ý đến điều này. Lần đầu tiên ở trước mặt Trần Phong, hắn biểu lộ nỗi lòng của hắn:
- Cảm ơn Thị trưởng Trần đã coi trọng tôi. Điều khác thì tôi không dám nói, chỉ có câu này tôi xin nói ra, đó là tôi sẽ vẫn kiên định ủng hộ Thị trưởng Trần, hy vọng đến lúc nào đó sẽ được quay lại công tác dưới sự lãnh đạo của Thị trưởng Trần!
Trần Phong thản nhiên cười:
- Tốt lắm, tốt lắm! Không cần phải biểu lộ lòng trung, hiện tại đã có kẻ bên cạnh sườn lấy trộm cậu để đi theo Lý Đinh Sơn rồi. Bây giờ mà trừng phạt cậu, không khéo điều tốt lại rơi xuống đầu Lý Đinh Sơn, cũng không có gì tốt cả. Tuy nhiên, nếu cậu rời đi thì văn phòng tổ cải tạo thôn nội đô không có ai có thể thay thế được. Mặt khác cũng có nhiều người không muốn cậu rời khỏi văn phòng tổ cải tạo. Bởi vậy, khi cậu đi khỏi thì tôi sẽ ít đi một viên Đại tướng.
Hạ Tưởng nói:
- Hiện tại tổ cải tạo có Phó chủ nhiệm Khúc và Phó chủ nhiệm Ngô, có hai người này thì vẫn duy trì được các hoạt động bình thường. Hơn nữa việc cải tạo thôn nội đô vào lúc này cũng không có nhiều các thế cục phức tạp. Còn các chuyện nhỏ thì hai người này cũng có cũng đủ kinh nghiệm để xử lý, việc lớn thì đã có Thị trưởng Trần và Trưởng ban Cao đỡ rồi, cũng không lo lắng lắm. Còn nữa, tôi thấy người tên là Chung Nghĩa Bình cũng rất được, có thể giao thêm trọng trách cho anh ta. Tôi tin rằng sau một thời gian ngắn sau thì anh ta cũng có thể một mình đảm đương được một phía. Nếu Chung Nghĩa Bình chẳng may có thời điểm nào có chuyện khó xử thì chắc chắn anh ta sẽ nghĩ đến tôi. Chỉ cần anh ta mở miệng thì chắc chắn tôi không thể chối từ.
Hạ Tưởng nói liền một hơi gần nửa ngày, nghĩ thầm rằng dù sao cũng phải làm cho Thị trưởng Trần vừa lòng mới được. Hắn còn nói:
- Mặc dù tôi không ở trong tổ cải tạo nữa, nhưng quan hệ sẽ không đứt đoạn. Vì thế xin Thị trưởng Trần yên tâm, tôi ở tại huyện An thì lúc nào cũng chờ ngài triệu tập.
Trần Phong phất tay; cười nói:
- Đừng nói những lời thượng vàng hạ cám với tôi. Cậu đi xuống huyện An cũng là điều tốt, tôi đồng ý. Tuy nhiên, tôi có một điều kiện và cậu phải đáp ứng.
Hạ Tưởng trong lòng kinh hãi:
- Xin Thị trưởng Trần cứ nói.
- Tôi có đứa con mấy năm sau cũng muốn đi theo nghiệp chính trị. Đợi nó tốt nghiệp, có lẽ lúc đó cậu cũng đã lên được chức Phó giám đốc sở, thậm chí Giám đốc sở. Lúc đó tôi bảo cháu nó đi theo rèn luyện bên cạnh cậu, cậu thấy thế nào?
- Tôi chỉ sợ năng lực của tôi không đủ.
Có con của lãnh đạo cũ ở bên người cũng là chuyện tốt mà cũng là chuyện xấu. Chuyện tốt là vị lãnh đạo đối với mình lại càng thêm tín nhiệm, hoàn toàn tin tưởng vào mình thì mới giao con của ông ta đi theo. Chuyện xấu là cũng không ai biết được cậu con trai của ông ta có điểm nào xấu không? Nếu chẳng may là một nhân vật bán trời không văn tự thì cũng không biết nên làm thế nào? Cho nên điều Hạ Tưởng lo lắng không phải là không có lý.
- Nếu nói như vậy, trong con mắt cậu thì quan hệ giữa cậu với tôi không bằng quan hệ với Trưởng ban Dịch?
Trần Phong như cười như không nhìn Hạ Tưởng.
Hạ Tưởng bất đắc dĩ đành phải đầu hàng:
- Nhận được sự để mắt của Thị trưởng Trần đúng là thật vinh hạnh. Chỉ có điều lúc đó tôi có thể có cấp bậc Phó giám đốc sở trở lên thì mới dám dẫn theo Tiểu Trần, nếu không được cấp bậc như vậy thì cũng khó nói lắm.
Trần Phong cười to:
- Ý của cậu là tôi còn phải cố gắng kéo cậu lên thêm nữa. Phải cam đoan lúc đó cậu lên được chức Phó giám đốc sở?
Hai tay Hạ Tưởng xoa vào nhau:
- Tôi đúng là không có ý tứ này, Thị trưởng Trần hoàn toàn hiểu lầm tấm lòng thành tâm của tôi.
Trần Phong bỏ qua việc này không đề cập tới, lại thể hiện ra một thái độ xin thỉnh giáo hỏi Hạ Tưởng:
- Cậu nói xem, bước tiếp theo Bí thư Thôi có thể có động tác nào với tổ cải tạo hay không?
Đây là khảo nghiệm hay chỉ để thử? Hạ Tưởng cúi đầu suy nghĩ hay là mình ăn ngay nói thật:
- Tạm thời có lẽ là không. Bởi vì hiện tại thì tác dụng của tổ cải không lớn như trước kia nữa. Chỉ còn lại mấy thôn nội đô ở trung tâm thành phố, có lẽ là Tập đoàn Đạt Tài sẽ ra tay. Tập đoàn Đạt Tài đã muốn, trên cơ bản thì người khác sẽ không có hi vọng, dù sao cũng không có nhiều điều để trì hoãn chuyện này. Bí thư Thôi đảm nhiệm Bí thư đã hơn hai năm? Bước tiếp theo ánh mắt ông ta chắc để ở trên tỉnh, tạm thời không có tâm tư để làm việc khác.
Nói tới đây, trong lòng Hạ Tưởng khẽ động. Theo thông lệ, bình thường thì Bí thư thành phố Yến đều lên đảm nhiệm chức Phó Bí thư Tỉnh ủy. Bí thư Thôi mà đi, Trần Phong chắc hẳn là người sáng sủa nhất để tiếp nhận chức vụ Bí thư. Lúc đó, vị trí Thị trưởng lại trở thành nơi để các thế lực khắp nơi đua tranh! Không biết Tào bá bá có hy vọng tiến thêm một bước nữa hay không?
Tuy nhiên cũng có chút phức tạp là lý lịch của Tào bá bá không đủ mạnh, hậu trường trên tỉnh không đủ độ cứng rắn, mà vị trí Thị trưởng thành phố Yến là chỗ mà chạm tay vào có thể bỏng. Tào bá bá muốn ngồi trên ngai vàng Thị trưởng thì khó khăn rất lớn.
Tuy nhiên nếu có sự đề cử mạnh mẽ của Trần Phong, nếu lại có ủng hộ của Phó bí thư Lộ thì hy vọng của Tào bá bá sẽ tăng lên rất nhiều!
Lúc Hạ Tưởng ngẩng đầu lên nhìn Trần Phong thì thấy trong mắt ông ta đầy tràn ánh mắt nóng bỏng.
Trần Phong mỉm cười:
- Đã minh bạch chưa? Tôi có thể lộ trước cho cậu một chút tin tức, nhiều nhất là trong sáu tháng cuối năm nay thì Bí thư Thôi sẽ được điều lên tỉnh đảm nhiệm chức vụ Phó bí thư.
- Nếu vậy Thị trưởng Trần phải đổi thành Bí thư Trần?
Hạ Tưởng thử hỏi thăm dò.
- Cũng không sợ nói trước cho cậu, bước tiếp theo tôi sẽ chính thức là ủy viên thường vụ Tỉnh ủy, Bí thư Thành ủy. Tuy nhiên…
Trần Phong bất đắc dĩ cười:
- Cho tới bây giờ thì chính trị đều là kết quả của sự thỏa hiệp.
Hạ Tưởng lập tức minh bạch:
- Phó bí thư Lộ phải rút lui?
Trần Phong gật đầu:
- Trên cơ bản thì việc đã được định đoạt. Tuy rằng tình thế bây giờ còn rất trong sáng, tuy nhiên sáu tháng cuối năm thì tỉnh sẽ có sự thay đổi lớn, là tốt là xấu thì hiện tại còn khó nói được. Không có tin tức nào cũng đều là tin tốt, cũng không có tin nào cũng đều là tin xấu, điều lạc quan nhất có lẽ là nửa tốt nửa xấu. Tiểu Hạ, nói điều này cho cậu biết để về sau cậu phải cố gắng lên. Phía trên đã có người giúp đỡ nhưng cuối cùng cũng phải dựa vào mình, khi mình làm ra các thành tích chói sáng thì người khác muốn đè ép cậu cũng không làm được!
Ra khỏi văn phòng Trần Phong, Hạ Tưởng thở phào nhẹ nhõm.
Điều mà Hạ Tưởng cảm thấy có chút không ngờ chính là Phương Tiến Giang lại cực kỳ sảng khoái đáp ứng để Phương Cách đi tới huyện An. Khi Phương Cách thuật lại với Hạ Tưởng thì y còn mô tả giọng điệu sinh động của Phương Tiến Giang:
- Chuyện tốt, đi chứ, vì sao không đi? Con nói cho Hạ Tưởng, bảo cậu ấy chuyển lại cho Bí thư Lý, nói là Phương Tiến Giang tôi rất cảm ơn ông ta, cảm ơn ông ta giúp tôi quản giáo đứa con.
Phương Cách lại nhìn nhìn xung quanh không thấy ai, hạ giọng nói nhỏ:
- Ba tôi lại nói, bảo tôi thay ông ấy cũng cảm ơn anh. Mà quái lạ, ông ấy bảo tôi tạ ơn anh về việc gì, dường như có chuyện gì đối với anh à?