Hạ Tưởng giật mình, suýt nữa tự làm tổn thương một bộ phận cơ thể đang hoạt động. Hắn vội vàng giải quyết nốt vấn đề rồi nhảy ra từ phía sau tảng đá:
- Phó bí thư Mai, tôi ở đây, cô đừng có gấp, tôi không trốn mà.
Mai Hiểu Lâm thấy Hạ Tưởng như thể nông dân thấy quân giải phóng, lao thẳng tới, suýt nữa thì bổ nhào vào trong ngực hắn. Cô nắm chặt lấy tay hắn:
- Sao anh lại trốn ở phía sau tảng đá? Ở đây hoang vắng như vậy, nếu chẳng may có người xấu thì làm sao? Sao anh không hề để ý tới cảm giác của người khác vậy?
Hạ Tưởng vội vàng rút tay về, xấu hổ nói:
- Con người ta có ba việc gấp, Phó bí thư Mai, dù sao cô cũng phải cho tôi đi giải quyết nỗi buồn chứ?
Mai Hiểu Lâm mới hiểu ra, nhìn chằm chằm vào hai tay Hạ Tưởng:
- Vừa rồi anh chưa rửa tay đã nắm lấy tay tôi à?
Hạ Tưởng bị cô làm cho dở khóc dở cười:
- Tôi còn không trách cô quấy rối tôi giải quyết đã là tốt lắm rồi. Phó bí thư Mai của tôi ơi, là cô chủ động lao vào kéo tay tôi, tôi còn không kịp tránh đây nè.
Mai Hiểu Lâm lập tức đỏ bừng mặt, lại quay người chạy về xe, cầm hai chiếc khăn ướt tới, mỗi người dùng một cái lau tay, lúc này mới nói:
- Được rồi, tôi không trách anh. Mau đưa tôi lên núi, cho anh lập công chuộc tội.
Hạ Tưởng cũng không so đo với cô. Hắn căn bản là không hề làm gì sai, tuy nhiên với tinh thần đàn ông tốt không đấu với phụ nữ, hắn liền chủ động đeo chiếc ba lô khá nặng của Mai Hiểu Lâm, cũng không biết bên trong đựng những thứ gì.
Mai Hiểu Lâm dẫn đường, Hạ Tưởng đi theo cô trong đống đá núi nhấp nhô suốt gần 1km. May mắn là Mai Hiểu Lâm rất thông minh mà mặc quần bò, chân đi giày thể thao. Nếu mặc váy khẳng định sẽ bị lộ hàng, đi giày cao gót sẽ bị trẹo chân. Mặc dù vậy, Mai Hiểu Lâm vẫn mấy lần cần có Hạ Tưởng cầm tay kéo lên mới vượt qua được mấy tảng đá lớn. Cũng vì vậy mà Hạ Tưởng càng thêm khâm phục Mai Hiểu Lâm vài phần. Cô là con nhà quyền quý, tiểu thư khuê các, dù đến huyện là để mạ vàng hay để kiếm lý lịch kinh nghiệm nhưng có thể một lòng vì dân, tự mình chạy đến nơi rừng sâu núi thẳm để khảo sát thực địa, ít nhất tinh thần này đã đủ khiến người ta phải khâm phục.
Hơn nữa tính cách của cô ngay thẳng, không có nhiều ý tưởng tìm kiếm chiến tích và thể hiện mình, từ xuất phát điểm mà xét ra thì cô là một cán bộ tốt, tuy rằng phương pháp làm việc của cô rất khó có thể thực hiện được ở cơ sở.
Dáng người của Mai Hiểu Lâm coi như khá đẹp. Quần bò chật căng, khi quay người, vươn người đi về phía trước lại lộ ra một mảng da thịt trắng mịn ở vùng thắt lưng, trông rất mê người. Hạ Tưởng cũng không phải cố tình nhìn nhưng hắn đi phía sau lưng cô, phải đề phòng cô bị ngã, không tránh khỏi nhìn thấy vài lần. Sau đó ánh mắt hắn lại dừng trên mông cô, thấy rất đầy, rất tròn, hơn nữa còn khá rộng, theo cách nói của người già thì hình thể của Mai Hiểu Lâm có lợi cho việc đẻ con.
Khi trèo lên một tảng đá trơn bóng, Mai Hiểu Lâm bị trượt chân, rơi xuống dưới. Tình thế cấp bách, Hạ Tưởng đành phải giơ tay đỡ vào mông cô, hai tay đỡ hai bên mông. Hắn còn chưa kịp cảm nhận sự đàn hồi từ đó đã nghe thấy Mai Hiểu Lâm lớn tiếng kêu lên sợ hãi:
- Lưu manh, mau buông tay, không được sờ loạn!
Được rồi, buông tay thì buông tay, Hạ Tưởng liền hạ hai tay xuống. Mai Hiểu Lâm mất đi lực chống đỡ, lại trượt xuống dưới, cô sợ hãi lại kêu to:
- Khốn nạn, mau mau giúp tôi.
Khi giúp thì là lưu manh, không giúp thì là khốn nạn, phụ nữ đúng là không thể nào nói lý lẽ được. Hạ Tưởng đành phải cười khổ, hai tay đỡ lấy eo lưng cô, ra sức đẩy lên.
Mai Hiểu Lâm cũng không nặng, với sức lực của Hạ Tưởng có thể dễ dàng đẩy cô lên. Nhưng Mai Hiểu Lâm lại có máu buồn, sợ nhột, hai tay Hạ Tưởng vừa đặt vào eo cô, cô đã không ngừng cười, còn vặn vẹo sang hai bên, vừa cười vừa nói:
- Đừng đỡ eo lưng tôi, tôi sợ nhột, có máu buồn.
Mai Hiểu Lâm không chỉ có máu buồn mà cô còn cười đến gập người lại. Hạ Tưởng đứng sau lưng cô, hai tay đỡ eo lưng của cô, mà cô thì cứ vặn vẹo người sang bên này bên kia khiến mông của cô cũng vặn vẹo theo. Cứ như vậy, tư thế của hai người trở nên rất mờ ám.
Hơn nữa biên độ cử động của Mai Hiểu Lâm cũng khá lớn, mông của cô cứ dạo qua dạo lại trước quần Hạ Tưởng. Hạ Tưởng vội vàng thả eo lưng Mai Hiểu Lâm ra, vừa định lùi lại một bước để tránh cô quấy rầy cũng là để tránh lúc sau cô tỉnh ngộ ra thì bị ăn đòn oan, cho nên muốn thoát thân sớm một chút. Không ngờ hắn vừa lùi lại một bước, Mai Hiểu Lâm dùng sức quá mạnh, lại trượt chân tiếp, ngã về phía sau.
Sau lưng Hạ Tưởng có một tảng đá nghiêng, Mai Hiểu Lâm ngã xuống vừa lúc đè lên người hắn. Cũng may là có tảng đá đỡ sau lưng hắn, nếu không hắn sẽ ngã thẳng xuống đất. Mặc dù vậy, hắn vẫn bị Mai Hiểu Lâm đè ép nghẹt thở, muốn đứng lên lại không có thế.
Mai Hiểu Lâm nằm trên người Hạ Tưởng, còn không quên oán giận hắn:
- Anh ngốc quá. Tôi nhẹ như vậy mà anh cũng không đỡ được. Hiện tại thì tốt rồi, bị tôi đè rồi nhé. Đáng đời!
Mai Hiểu Lâm nói chuyện luôn trực tiếp như vậy. Hạ Tưởng đúng là hoàn toàn bất lực đối với cô. Hắn ra sức đẩy sau lưng cô:
- Mau đứng lên, tư thế không lịch sự tí nào cả, khó chịu quá.
Mai Hiểu Lâm ra sức chống người đứng lên. Nhưng cô không ấn thì thôi, vừa ấn lại đặt tay lên bụng Hạ Tưởng. Bụng là nơi rất mềm lại liên quan tới khí lực, Hạ Tưởng bị cô ấn phát đau, nghĩ thầm hôm nay xem như bị đòn oan, vừa bị cô đè lại thêm bị ấn, thật sự là không biết phải làm gì nữa.
Càng làm Hạ Tưởng không thể tưởng tượng được là Mai Hiểu Lâm nhổm được người lên nhưng không lập tức đứng lên mà ngược lại ngồi luôn trên người Hạ Tưởng. Quan trọng là chỗ của cô ngồi lại rất nhạy cảm, Hạ Tưởng liền cảm nhận thấy sự co giãn và áp bách của bộ phận cơ thể cô ép xuống khiến cơ thể hắn bắt đầu có ý tưởng rục rịch. Hạ Tưởng xem như sợ Mai Hiểu Lâm, vội nói:
- Cô mau đứng lên, đừng ngồi trên người tôi, hơn nữa cô còn ngồi trên vị trí nhạy cảm nữa.
Lúc này Mai Hiểu Lâm mới nhận thấy không ổn, đỏ bừng mặt nhưng vẫn mạnh mồm:
- Anh xấu hổ cái gì? Là anh được thơm lây mới đúng, cứ như thể anh thiệt thòi lắm ấy! Thật không chịu nổi anh nữa, một người đàn ông mà còn e lệ hơn cả con gái.
Nói xong, cô lại nhăn nhó mặt mày nhìn xuống chân:
- Trẹo chân mất rồi.
Đàn ông không thể để bị tùy tiện khiêu khích. Hạ Tưởng đúng là bội phục sát đất lý luận của Mai Hiểu Lâm, cứ như thể chỉ cần phụ nữ gật đầu là đàn ông phải lao vào hiến thân. Xin lỗi, đàn ông cũng có lựa chọn của mình, không phải tất cả đàn ông đều là ngựa giống. Đương nhiên, lời này không thể nói ra được. Nếu nói ra, khẳng định sẽ gặp một hồi phản bác không dứt của cô.
Hạ Tưởng cố nhổm lên, hai tay đỡ dưới nách Mai Hiểu Lâm, đẩy cô lên, sau đó hắn mới đứng lên nhìn giúp chân cô thế nào.
Chân Mai Hiểu Lâm rất đẹp, nắm trong tay xúc cảm hạng nhất. Hạ Tưởng thấy mắt cá chân của cô có một vết thâm, hắn nắm chân cô lắc sang trái phải mấy cái rồi nói:
- Chỉ là va chạm một chút thôi, không nặng đâu, không bị trật khớp, đừng như công chúa phải gai mồng tơi như vậy.
Mai Hiểu Lâm hừ một tiếng, nhanh chóng đi lại tất, nói:
- Biết anh không đáng tin cậy mà, quên đi, không cần anh lo.
Bỗng nhiên cô lại đứng lên, vui vẻ chạy về phía trước. Hạ Tưởng bất đắc dĩ lắc đầu, cũng không biết là vừa rồi Mai Hiểu Lâm đau thật hay đau giả vờ.
Lại đi về phía trước thêm một đoạn đường nữa, Mai Hiểu Lâm ngừng lại, đỡ ba lô từ trên lưng Hạ Tưởng xuống, lấy từ trong đó ra một cây búa và một ít công cụ. Cô cứ gõ gõ, đập đập vào từng khối đá, chỉ lát sau đã đập vỡ ra không ít, rồi phân loại cho vào trong ba lô.
Hạ Tưởng không hiểu lắm, cứ đi theo bên cạnh ngoan ngoãn hỗ trợ, đưa công cụ, phân loại đá, tóm lại là bị Mai Hiểu Lâm chỉ huy làm đủ mọi việc. Đại khái bận rộn chừng một giờ đồng hồ, cô mới đứng dậy, ưỡn lưng nói:
- Được rồi, trở về đi. Sau khi về, tôi sẽ gửi mẫu đá lên bạn bè ở Bắc Kinh, nhờ chuyên gia kiểm nghiệm lại một chút.
Hạ Tưởng không khỏi tò mò hỏi:
- Cô có vẻ cũng hiểu biết về mỏ quặng nhỉ. Nhìn bộ dạng cô vừa rồi trông rất chuyên nghiệp. Cô không phải học về chuyên ngành mỏ địa chất đấy chứ?
- Không phải!
Mai Hiểu Lâm khoát tay, cũng không giấu diếm:
- Bạn trai trước kia của tôi học chuyên ngành mỏ địa chất. Trước kia tôi cũng không ít lần cùng anh ta lên núi lấy quặng, thường xuyên thấy anh ấy gõ gõ đập đập nên cũng biết một chút.
- Bạn trai trước kia? Vì sao lại chia tay?
Hạ Tưởng không khỏi tò mò, cũng không phải là hắn hiếu kỳ mà là muốn nhân cơ hội hỏi cô một ít chuyện cũ mà thôi.
- Chia tay thì chia tay, tính cách bất hòa. Anh ta là đàn ông nhưng vừa ích kỷ lại vừa nhỏ mọn. Ngày nào tôi cũng đi theo anh ta chạy khắp núi này núi nọ mà còn không oán giận một câu. Anh ta thì ngược lại, đến nhà tôi một lần, chỉ vì người nhà tôi nói anh ta hai câu, anh ta đã phẩy tay bỏ đi. Lúc đó tôi mới biết, người đàn ông nhỏ mọn lại không có năng lực chịu đựng thì căn bản là không đáng tin cậy.
Hạ Tưởng không ngờ Mai Hiểu Lâm lại kể đầy đủ từ gốc tới ngọn câu chuyện của cô, điều này khiến hắn hơi giật mình.
- Vậy bạn trai hiện tại đang làm gì?
Hạ Tưởng đơn giản hỏi tiếp, xem cô nói thật hay không.
- Hiện tại không có bạn trai.
Vẻ mặt Mai Hiểu Lâm hơi cô đơn và bất đắc dĩ.
- Nhưng thật ra có một vị hôn phu. Anh ta đang làm một công tác nhàm chán nhất thế giới.
Đã nói đến mức độ này mà không hỏi thêm thì không phải là phong cách của Hạ Tưởng. Hắn hỏi tiếp:
- Làm quan à, rất tốt, có tiền đồ. Với ánh mắt của cô, ít nhất cũng phải là cán bộ cấp Cục trở lên nhỉ? Vị hôn phu của cô hiện tại đang nhậm chức ở đâu?
Mai Hiểu Lâm rốt cục không hài lòng:
- Sao anh cứ hỏi mãi không ngừng thế? Hỏi một hai câu là được, anh thì cứ được đằng chân lân đằng đầu. Không nói nữa, hỏi thêm bất cứ vấn đề gì tôi cũng đều không trả lời.
Cô cầm một hòn đá ném đi xa, nói tiếp:
- Tôi còn chưa hỏi việc cá nhân của anh, anh thì ngược lại, còn hiếu kỳ hơn cả đàn bà, cứ hỏi tới hỏi lui.
Hạ Tưởng liền cười ha hả:
- Tôi cũng không có gì phải giấu diếm cả. Có bạn gái rồi, tình đầu ý hợp. Chỉ có điều tôi muốn giải thích một chút, kỳ thật không phải là tôi tò mò mà tôi nghĩ, với ánh mắt của Phó bí thư Mai, không hiểu sẽ coi trọng loại đàn ông như thế nào? Phó bí thư Mai khéo léo giỏi giang, có lẽ cũng xuất thân từ gia đình danh giá, có thể nói là tiểu thư khuê các, lại có phong thái thục nữ, người bình thường đúng là không thể xứng nổi.
Mai Hiểu Lâm được Hạ Tưởng khen cũng có chút ngượng ngùng, tuy nhiên vẫn phản đối nói:
- Tôi là người Bắc Kinh. Người Bắc Kinh đều thành thật, không nói ba hoa chích chòe. Những lời anh vừa nói một nửa giả một nửa thật đúng không?
Hạ Tưởng cũng không giải thích nhiều:
- Tin hay không tùy cô.
Sau đó hắn mở cửa xe, nói:
- Mời chị Mai lên xe. Là một cu li đủ tư cách, hôm nay tôi hoàn thành thắng lợi nhiệm vụ, hiện tại đưa chị trở về.
Trên đường, Mai Hiểu Lâm nhận được điện thoại của bạn từ Bắc Kinh, nói đã có kết quả xét nghiệm, mẫu ADN của hai người gần như trùng nhau, có thể khẳng định hai người là cha con.
Mai Hiểu Lâm kinh ngạc hô lên, nắm lấy tay Hạ Tưởng:
- Vậy là tốt rồi, chúng ta tìm được cửa khẩu đột phá rồi, có thể từ Du Lệ tra ra Lệ Triều Sinh.
Hạ Tưởng đang lái xe, bị cô đột nhiên lôi kéo, lêch tay lái, xe lắc lư mấy cái mới ổn định được. Hắn không kìm nổi giận dữ nói:
- Phó bí thư Mai, cô đừng kinh động bất ngờ như vậy được không? Tôi đang lái xe, hơn nữa còn là đường núi, rất nguy hiểm.
Mai Hiểu Lâm ngượng ngùng cúi đầu:
- Tôi chỉ kích động nhất thời một chút mà thôi, có sao đâu.
- Được rồi, lần sau chú ý là được.
Mai Hiểu Lâm đã cúi đầu, Hạ Tưởng cũng không tiện nổi giận:
- Hiện tại vẫn chưa được, chờ sau khi tài liệu từ Bắc Kinh gửi tới đây, chúng ta sẽ thương lượng bước tiếp theo. Nhớ rõ, sau khi nhận được tài liệu thì cô phải thông báo với tôi đầu tiên.
Hạ Tưởng trịnh trọng dặn dò Mai Hiểu Lâm. Hắn không muốn xuất hiện bất cứ vấn đề gì, bởi vì trực giác nói cho hắn biết, chỉ sợ Lệ Triều Sinh không dễ bị vặn ngã như vậy. Nguồn:
Khi về tới thị trấn thì trời đã tối. Mai Hiểu Lâm chủ động đề xuất mời Hạ Tưởng ăn cơm, Hạ Tưởng cũng không từ chối. Hai người tìm một chỗ ăn no rồi trở về nhà khách huyện ủy.
Hôm sau, Hạ Tưởng cũng nhận được điện thoại của Phùng Húc Quang, nói là đã có kết quả xét nghiệm, có thể khẳng định là quan hệ cha con. Phùng Húc Quang không hỏi nhiều mà chỉ đùa:
- Chỉ mong đó không phải là con riêng của chú em.
Hôm sau, tài liệu chứng minh từ Bắc Kinh và từ thành phố Yến gần như tới tay Hạ Tưởng và Mai Hiểu Lâm cùng một lúc. Mai Hiểu Lâm nhận được tài liệu xong lập tức chạy tới phòng làm việc của Hạ Tưởng đầu tiên, hưng phấn nói:
- Nhận được tài liệu rồi, làm sao bây giờ? Chúng ta đi tới Ủy ban Kiểm tra Kỷ luật thành phố Yến luôn hả?
Hạ Tưởng đưa tập tài liệu của hắn cho Mai Hiểu Lâm. Mai Hiểu Lâm nhìn thoáng qua, kinh hãi hỏi:
- Anh có ý gì? Vì sao lại lại giấu tôi cũng làm xét nghiệm? Có phải không tin tôi hay không?
Hạ Tưởng lắc đầu:
- Phó bí thư Mai đừng nóng vội, nghe tôi nói. Chỉ có tài liệu từ bệnh viện Bắc Kinh làm căn cứ là không đủ để hoàn toàn tin tưởng. Hiện tại có cả bệnh viện của thành phố Yến chứng minh, hai bút cùng vẻ, người ta bắt buộc phải tin. Đồng thời còn có một điểm, nếu chỉ có một phần tài liệu của Bắc Kinh, một khi gửi đến Ủy ban kỷ luật, nhất định sẽ có phong thanh lọt đến tai Lệ Triều Sinh. Chỉ cần biết tài liệu giám định từ bệnh viện Bắc Kinh là y có thể nghi ngờ cô. Hiện tại lại có thêm bệnh viện của thành phố Yến, vậy có thể khiến y bị loạn tầm mắt, không biết hướng nào mà lần.
Mai Hiểu Lâm hơi sửng sốt một lát, hiểu ra liền gật đầu:
- So sánh với anh, tôi vẫn còn kém kinh nghiệm một chút. Phó chủ tịch huyện Hạ, anh thật sự rất đáng yêu, lúc nào cũng suy nghĩ cho tôi.
- Sao không bảo là tôi âm hiểm?
Lần đầu tiên bị người khác bảo là đáng yêu, Hạ Tưởng hơi xấu hổ sờ mũi, hơi ngạc nhiên nhìn Mai Hiểu Lâm. Hôm nay sắc thái của cô rất tốt, cũng không mặc bộ quần áo sẫm màu như ngày thường mà đổi sang một bộ váy liền áo màu xanh trông rất tươi trẻ. Hắn liền hỏi:
- Hôm nay tâm tình cô hình như không tồi nhỉ. Có chuyện gì vui à?
- Cũng chẳng có chuyện gì tốt cả.
Mai Hiểu Lâm cũng không hiểu sao trước mặt Hạ Tưởng càng ngày mình càng thả lỏng. Trước kia cô luôn cảm thấy huyện An chẳng có chuyện gì vui cả, mặc dù có Khâu Tự Phong ở đây cũng chỉ là vị hôn phu trên danh nghĩa, cô luôn cảm giác y giống như người xa lạ. Mà gần đây tiếp xúc với Hạ Tưởng, cô mới phát hiện vị Phó chủ tịch còn rất trẻ này chẳng những lắm mưu nhiều trí, còn có một mặt khôi hài đáng yêu, càng chủ yếu là hắn cũng rất lớn mật và thận trọng. Trước mặt hắn, cô đã vô tình thả lỏng cảnh giác từ lúc nào không biết. Có những điều cô chỉ nghĩ không dám nói hoặc không muốn nói nhưng chỉ cần hắn vừa hỏi, cô liền không tự chủ được lại nói ra.
- Gia đình rốt cục đồng ý với tôi, trong vòng hai năm không ép tôi kết hôn. Nói đúng ra là tôi còn có thời gian tự do hai năm. Trong vòng hai năm này, tôi phải tranh thủ phát triển, tranh thủ khai phá một mảnh trời đất của riêng mình.
Mai Hiểu Lâm nói với ánh mắt kiên định.
Hạ Tưởng mỉm cười:
- Chuyện tốt thì tốt nhưng hai năm sau thì cô đã 30 tuổi, nếu không lập gia đình sẽ khó cưới chồng đấy.
- Không lấy chồng thì thôi, ai bảo phụ nữ nhất định phải lập gia đình chứ?
Mai Hiểu Lâm không hề để ý, đáp:
- Cuộc sống lý tưởng của tôi là sống vô lo vô nghĩ, muốn làm gì thì làm, muốn đi đâu thì đi, du lịch khắp các cảnh đẹp thế giới. Tuy nhiên hiện tại tôi đã đồng ý với gia đình, phải ở lại tỉnh Yến hai năm. Sau hai năm thì tùy ý để tôi sống tự do hay sẽ lập gia đình thì đến lúc đó nói sau.
- Không đúng, lại nói lạc vấn đề rồi. Đều tại anh, khiến tôi nói đến việc khác. Nói mau, bước tiếp theo chúng ta nên làm gì bây giờ?
Mai Hiểu Lâm chợt tỉnh ngộ, bất mãn nói.
Hạ Tưởng cầm hai tập tài liệu trong tay, xem đi xem lại mấy lần mới nói:
- Tìm một cửa hàng photocopy tin tưởng được, sao thành nhiều bản, sau đó gộp hai tài liệu với nhau, gửi cả tới Ủy ban Kiểm tra kỷ luật của huyện và thành phố. Chờ một chút xem có phản ứng hay không rồi nói sau. Nếu có thì cứ ngồi yên xem biến. Nếu không có, vậy bắt buộc phải động viên lực lượng các mặt, trực tiếp trình lên một số nhân vật mấu chốt.
- Có tài liệu này chỉ có thể chứng minh Lệ Triều Sinh này lối sống bại hoại, có tình nhân và con riêng, cũng không thể trực tiếp chứng minh y có vấn đề kinh tế. Tôi nghĩ cửa khẩu đột phá nằm trên người Du Lệ. Nếu Du Lệ có thể giải thích vấn đề, khẳng định có thể thu được hiệu quả làm ít được nhiều. Người hữu tình thường có vấn đề về kinh tế. Kinh nghiệm đã chứng minh, vì bao dưỡng tình nhân, rất nhiều cán bộ lúc đó ăn uống ngày càng tợn.
Mai Hiểu Lâm trịnh trọng nói. Sắc mặt cô rất nghiêm túc, vẻ mặt trầm tư, toát lên uy thế của người có quyền thế:
- Lệ Triều Sinh là ủy viên thường vụ, mà trong bộ máy Ủy ban Kỷ luật thì tôi lại không có ai tuyệt đối tín nhiệm. Nếu không thì đã có thể cho người của Ủy ban Kỷ luật âm thầm nhúng tay vào việc này.
Hạ Tưởng cũng không tin người của Ủy ban Kỷ luật, chủ yếu là đối với một huyện thì người trong quan trường qua lại là bình thường. Thị trấn rất nhỏ, mọi người gần như đều biết nhau hết, chỉ cần hơi có chút vô ý sẽ để lộ tin tức. Tin rằng với thủ đoạn và sự cẩn thận của Lệ Triều Sinh, một khi nghe được phong thanh, y có thể hủy hết chứng cớ trong khoảng thời gian ngắn. Hơn nữa y có thể khống chế Du Lệ nhiều năm như vậy, muốn Du Lệ phản bội y là rất khó khăn.
Bên Ủy ban Kỷ luật thành phố thì hắn lại không biết ai. Đương nhiên thông qua quan hệ của bác Tào cũng tốt, Thị trưởng Trần cũng tốt, khẳng định cũng có thể tìm được người quen. Tuy nhiên nếu cứ như vậy, chẳng may sự việc bại lộ chẳng khác nào trực tiếp đẩy bác Tào hoặc Thị trưởng Trần ra đối lập với chỗ dựa của Lệ Triều Sinh.
Cho đến nay Hạ Tưởng cũng không dám khẳng định, chỗ dựa của Lệ Triều Sinh cứng rắn tới mức nào. Y khẳng định có người trên thành phố Yến, nhưng cụ thể là ai thì tạm thời không thể hiểu được.