Hạ Tưởng đón ánh mắt của Liên Nhược Hạm, kiên định nói:
- Anh đáp ứng em, nhất định đáp ứng em.
Liên Nhược Hạm mỉm cười tươi như hoa, cúi người thì thầm bên tai Hạ Tưởng mấy câu. Hạ Tưởng nghe xong, lập tức sửng sốt, vẻ mặt kinh ngạc.
Liên Nhược Hạm đắc ý cười.
Suốt một ngày, Hạ Tưởng đều đưa Liên Nhược Hạm đi dạo phố, mua sắm, vui chơi. Liên Nhược Hạm giúp Hạ Tưởng mua hơn mười bộ quần áo, có lẽ khiến hắn mặc vài năm cũng không hết. Cô còn đưa cho hắn một bộ chìa khóa của Liên Cư, bảo hắn có thời gian rảnh thì tới chiếu cố cho Liên Cư. Đương nhiên, Liên Nhược Hạm rất thông minh không để Vệ Tân ở lại Liên Cư nữa, nói là không tạo cơ hội cho Hạ Tưởng. Cô cũng cần phải quan tâm tới Tào Thù Lê.
Hạ Tưởng không nói được gì.
Hạ Tưởng đã bố trí tốt vấn đề quản lý Tập đoàn Viễn Cảnh, tạm thời do Cao lão quản lý. Sau khi cô đến Mỹ vẫn có thể chỉ huy từ xa, hơn nữa mục tiêu phát triển của Tập đoàn Viễn Cảnh cơ bản đã được định ra, cứ thực hiện theo trình tự đã định là được. Sau khi đoạt được khu đất của nhà máy thép và nhà máy dược, ít nhất trong vòng hai, ba năm sẽ dồn sức lực chủ yếu để khai phá hai khu đất này.
Cũng không có gì phải lo lắng. Lo lắng duy nhất chính là đến lúc đó có thể chiếm được khu đất đúng kỳ hạn hay không.
Tuy nhiên tin rằng với năng lực của Cao lão, còn có Cao Tấn Chu hỗ trợ, lại thêm Trần Phong không còn là Thị trưởng nhưng lại là Bí thư Thành ủy, mà hiệp nghị lúc trước lại do chính ông ta ký, cho dù mất một ít trắc trở nhưng cũng có thể chiếm được khu đất, trừ phi xuất hiện tình huống không thể đoán trước.
Hai người đi suốt một ngày, cần gì mua nấy, những lời cần nói cũng đều nói hết. Liên Nhược Hạm đi nhiều cũng mệt, liền giao toàn bộ đồ đạc cho Hạ Tưởng, cười khanh khách nói:
- Tối đi đâu ăn cơm? Còn nữa, anh có mang chứng minh thư không?
- Cần chứng minh thư làm gì?
Hạ Tưởng không hiểu.
- Đương nhiên là để thuê phòng, ngốc thế.
Quả thật khi Liên Nhược Hạm nhõng nhẽo cũng trở nên vô cùng phong tình, vừa khiêu khích trắng trợn vừa rất có sức hấp dẫn khiến tim Hạ Tưởng đập nhanh hẳn thêm vài lần.
- Việc này, việc này... Hay là dùng chứng minh thư của em đi. Anh là người trong thành phố này, dùng không tiện.
Hạ Tưởng cố ý trêu Liên Nhược Hạm.
- Người trong thành phố này mới thú vị, để cho nhân viên phục vụ chỉ cần liếc mắt là biết anh là người xấu, mang bạn gái tới thuê phòng, khẳng định là yêu đương vụng trộm.
- Nếu không chúng ta thuê hai phòng, nửa đầu buổi tối ở phòng anh, nửa sau ở phòng của em. Thế nào?
- Không được, lằng nhằng quá, anh không cảm thấy mệt à? Em còn muốn ngủ cho ngon.
Liên Nhược Hạm nũng nịu nói.
Hạ Tưởng cười ha hả không ngừng, không nói gì chỉ nghĩ thầm: Mỹ nữ nằm trong lòng, lại là đêm đầu tiên, có thể ngủ được mới là lạ.
Cuối cùng đương nhiên là Hạ Tưởng thỏa hiệp, đưa chứng minh thư của mình đi đăng ký thuê phòng. Tuy nhiên Liên Nhược Hạm lại học thông minh, không cùng hắn đi vào mà chờ khi Hạ Tưởng lên lầu, nhắn tin cho cô số phòng, cô mới lén lút đi lên.
Theo như lời Liên Nhược Hạm thì phải phòng ngừa hết thảy khả năng bị người khác nắm lấy nhược điểm. Tuy nhiên Hạ Tưởng thấy bộ dạng cô lén lút như vậy thì nghi ngờ rằng cô muốn thể nghiệm một chút sự kích thích khi yêu đương vụng trộm.
Điều khiến hai người kinh ngạc chính là Liên Nhược Hạm phát hiện một sự trùng hợp kinh người: Phòng mà Hạ Tưởng thuê lại đúng là căn phòng lần trước. Quả là một vòng tuần hoàn, nhớ lại hết thảy đều khiến hai người vừa mừng vừa sợ.
Như thể là biết hôm nay nhất định sẽ phát sinh chuyện gì, Liên Nhược Hạm ngược lại không còn lớn mật và chủ động khiêu khích nữa mà ngồi một mình trên giường bất động, còn giả vờ giả vịt xem TV. Hạ Tưởng vừa mới ngồi xuống bên cạnh, khoác tay lên vai cô, cô đã kêu lên kinh hãi, né tránh ra thật xa, trợn mắt hoảng sợ nhìn Hạ Tưởng, nói:
- Anh, anh muốn làm gì?
- Sao thế, lại lùi bước à? Không hề gì, anh sẽ không miễn cưỡng em. Nếu không em đi tắm rửa một chút, mệt thì ngủ trước đi. Được không? Anh sẽ ở một bên bảo vệ em.
Hạ Tưởng nói năng khá dịu dàng, không hề có vẻ gì sốt sắng, cấp bách.
Liên Nhược Hạm nghe xong, ngược lại có vẻ to gan hẳn lên:
- Ý anh là không muốn em phải không? Không muốn thực hiện hai điều kiện của em phải không?
Hạ Tưởng cười khổ. Liên Nhược Hạm vẫn không đổi được tâm lý háo thắng tranh cường. Hai điều kiện của cô là cô muốn đột phá tầng quan hệ cuối cùng đối với trước so với Tào Thù Lê, ngoài ra cô còn phải sinh cho hắn một đứa con trước Tào Thù Lê. Chỉ cần hắn đồng ý hai điều kiện này của cô, về sau cô không cần bất cứ danh phận gì, cả đời khăng khăng một mực đi theo hắn.
- Em nói giữ lời, nói cả đời đi theo anh là sẽ làm được. Trừ khi anh không cần em. Nếu không, cho dù em chết cũng chỉ có một người đàn ông là anh thôi.
Liên Nhược Hạm thì thầm vào bên tai Hạ Tưởng.
- Anh đồng ý toàn bộ điều kiện của em. Hơn nữa, đối với em, anh không còn gì cầu mong nữa, chỉ muốn dùng cả đời này tận tâm bảo hộ cho em.
Hạ Tưởng cũng là một người đàn ông bình thường, có một người con gái hy sinh vì mình như thế, còn có thể yêu cầu cô làm gì thêm nữa chứ? Hắn cũng chỉ có thể cố gắng hết lòng yêu thương cô mà thôi. Text được lấy tại
Liên Nhược Hạm rốt cục động tình, đánh bạo mời Hạ Tưởng:
- Có dám vào tắm cùng em không?
Là đàn ông, ai ngại tắm cùng mỹ nữ chứ? Chỉ cần có cơ hội là đồng ý ngay. Hạ Tưởng cũng không khác người, nhanh chóng cởi hết quần áo chỉ còn chiếc quần xịp, đi trước Liên Nhược Hạm vào phòng tắm chuẩn bị nước.
Liên Nhược Hạm xấu hổ đỏ mặt, sững sờ tại chỗ chừng 10 phút không nhúc nhích, bỗng nhiên rớt xuống hai giọt nước mắt, cắn răng cởi từng chiếc cúc áo... Cuối cùng trần truồng đẩy cửa bước vào phòng tắm.
Trong nháy mắt Hạ Tưởng ngừng thở.
Tuy trước kia hắn cũng đã được thấy Liên Nhược Hạm gần như trần truồng nhưng vẫn không được như bây giờ, thấy được từng chút thân thể tuyệt mỹ của cô. Liên Nhược Hạm quả nhiên nước da trắng hơn tuyết, toàn thân không hề có chút tì vết, trước ngực là một cặp núi cao ngất ngạo nghễ, đường cong bên hông vô cùng huyền ảo, tiếp nữa là thảm cỏ mịn màng khiến người ta miên man bất định, giống như lọt vào chốn đào nguyên.
Ánh mắt Hạ Tưởng như thể mọc rễ trên người Liên Nhược Hạm, rốt cục không di động được sang chỗ khác.
Liên Nhược Hạm dù sao cũng là gái tân, bị Hạ Tưởng trợn trừng mắt nhìn mình chằm chằm như vậy, lập tức đỏ bừng hai má, trông cực kỳ kiềm diễm. Cô đưa hai tay ôm mặt, nhảy thẳng vào trong bồn tắm lớn, run run nói:
- Không được nhìn.
Hạ Tưởng liền cười ha hả:
- Có phải chưa nhìn bao giờ đâu, hiện tại lại giả vờ thẹn thùng, thật là nhỏ mọn. Lát nữa chẳng nhìn nhìn đủ cả, còn thân mật nữa cơ.
Liên Nhược Hạm đỏ tới tận cổ:
- Không cho nói.
- Được rồi. Để anh kể cho em nghe một câu chuyện cười nhé. Có một người đàn ông vô tình đi vào khu vực tắm dành riêng cho nữ. Các cô gái đều kêu lên kinh hãi, một tay che ngực, một tay che phía dưới, chỉ có một cô gái thông minh nhất, em có biết cô ấy che kín chỗ nào không?
Liên Nhược Hạm không nghĩ ra, liền đáp:
- Không biết! Tuy nhiên không ngờ anh cũng lưu manh ghê.
- Hai đứa mình đều trần truồng cả, cái này gọi là trần truồng đối trần truồng, không có lưu manh nhất mà chỉ có lưu manh hơn nữa. Hơn nữa con trai và con gái ở với nhau làm chuyện tốt sao có thể gọi là lưu manh.
Hạ Tưởng nói bậy bạ vài câu rồi trở lại vấn đề chính:
- Cô ấy che mặt.
- Vì sao phải che mặt?
Hiển nhiên ở một số phương diện, lối suy nghĩ của Liên Nhược Hạm mới chỉ dừng ở giai đoạn sơ cấp, còn phải chờ Hạ Tưởng khai phá thêm một bước nữa.
- Em nghĩ xem, kết cấu thân thể của phụ nữ đều là giống nhau, che hay không che đều không có gì khác nhau, dù sao có nhìn cũng không nhớ được nét đặc thù. Chỉ có mặt mới có thể khiến người ta nhớ kỹ một người, cho nên che mặt, thân thể để mặc cho người ta xem, dù sao người ta cũng không thể biết mình là ai. Nếu không, em cũng che mặt thử xem!
Hạ Tưởng cảm giác mình như một con sói già đang cầm củ cà rốt lừa gạt thỏ con bé bỏng.
- Anh đáng ghét. Đồ xấu xa, đồ lưu manh, đồ háo sắc...
Còn chưa dứt lời, miệng cô đã bị miệng Hạ Tưởng bịt lấy, chỉ truyền ra mấy tiếng kêu ưm ưm...
Sau đó chính là tiếng nước chảy, tiếng thở dốc và âm thanh nguyên thủy.
Khi Hạ Tưởng ôm Liên Nhược Hạm lên giường, thân thể mềm mại của cô nằm ngang trên giường, mảnh mai vô lực, hai chân thon dài hoàn mỹ, hai tay đúng như lời Hạ Tưởng nói, bụm mặt không chịu buông ra.
Hạ Tưởng liền kéo tay cô:
- Mau thả tay ra, nhìn anh này.
- Không nhìn, rất xấu.
- Anh là cho em nhìn thấy màu da đối lập của chúng ta. Đặt cạnh em, trông anh lại càng đen.
Hạ Tưởng cúi xuống người Liên Nhược Hạm, nhẹ nhàng dùng hai chân tách hai chân cô ra, tìm được nơi ướt át, ấm áp, chậm rãi tạo áp lực, muốn tìm tòi đi tới tột cùng.
Liên Nhược Hạm thở nhẹ một tiếng, hai tay ôm chặt lấy lưng Hạ Tưởng, móng tay ra sức cắm vào thịt hắn, cắn răng nói:
- Anh làm em đau, em cũng làm anh đau.
Hạ Tưởng cảm giác trên đường đi có một chút cách trở rất nhỏ, liền cúi xuống dịu dàng thì thầm vào tai Liên Nhược Hạm:
- Đừng cắn anh, được không?
- Vì sao em phải cắn anh?
Liên Nhược Hạm còn chưa dứt lời liền cảm thấy một cơn đau đớn truyền tới, không tự chủ được a lên một tiếng:
- Đau quá, anh hư lắm, em, em phải cắn anh!
Cô cắn luôn lên vai Hạ Tưởng.
Sau cơn mưa gió, cũng không biết hoa rơi nước chảy bao nhiêu nhưng vừa vặn, ngoài cửa sổ cũng truyền đến tiếng mưa rơi tí tách, không ngờ là trời cũng mưa.
Liên Nhược Hạm vuốt ve bả vai Hạ Tưởng, bên trên có một vết răng rất sâu, xem ra trong vài ngày sẽ không thể khỏi được. Cô đau lòng hỏi:
- Có đau lắm không? Em cũng không ngờ lại cắn anh mạnh thế. Nói là hận anh nhưng lại không thể bỏ anh được. Nói là yêu anh nhưng lại cũng hận anh.
- Yêu hận giao thoa cũng là chuyện tốt. Người ta nói yêu nhau lắm cắn nhau đau. Nếu hai người lúc nào cũng cử án tề mi (1), tương kính như tân (vợ chồng kính nhau như khách), ngược lại không giống là vợ chồng, giống diễn kịch hơn.
Tay Hạ Tưởng làm càn chạy khắp nơi trên người Liên Nhược Hạm, tham lam cảm thụ mỗi tấc làn da trắng nõn mịn màng của cô, thật sự là xúc cảm hạng nhất.
1. Cử án tề mi: Điển hay tích lạ - Cử án tề mi - Thể loại khác - Sách hay
Liên Nhược Hạm giật giật thân mình, hơi hơi nhíu nhíu mày:
- Vì sao em không cảm thấy tốt? Nếu đàn ông và phụ nữ đều thích loại hoạt động này thì cảm giác phải tốt mới đúng chứ?
- Việc này, việc này nghe nói rất nhiều phụ nữ phải làm tới lần thứ ba mới có cảm giác tuyệt vời, cũng giống như hoa màu, phải tới năm thứ ba mới có thể đạt tới năng suất cao nhất.
- Vậy anh còn có bản lĩnh để làm hai lần nữa không?
Không biết là Liên Nhược Hạm vô tình hay cố ý chọc Hạ Tưởng.
Hạ Tưởng mới 25 tuổi, đúng là giai đoạn như hổ như sói trong cuộc đời người đàn ông, sao có thể để cô khiêu khích như vậy được. Hắn lập tức chiến ý tăng vọt, xoay người lên ngựa:
- Đến đây đến đây, đại chiến tiếp ba trăm hiệp.
- A, em chỉ nói đùa thế thôi, anh còn tưởng thật sao? A, sao anh lợi hại như vậy? Em sợ anh rồi, được không?
Hạ Tưởng trực tiếp dùng ngôn ngữ cơ thể trả lời Liên Nhược Hạm.
Kết quả cuối cùng là bả vai trái và phải của Hạ Tưởng đều bị cắn mỗi bên một vết răng thật sâu. Đến rạng sáng thì trên hai tay hắn lại thêm mỗi bên một vết răng nữa, chưa kể các vết móng tay, có thể nói là khắp thân hình đầy vết thương, vô cùng thê thảm.
Liên Nhược Hạm thì mỗi bước đi đều phải chau mày, oán giận nói:
- Chờ khi em khỏe, xem em xử lý anh như thế nào. Anh thật là nhẫn tâm.
Hạ Tưởng ngượng ngùng vò đầu cười ngây ngô, không giải thích cũng không phản bác.
Khi Hạ Tưởng đến tòa nhà huyện ủy liền phát hiện không khí có chút không ổn.
Đầu tiên là những người hắn quen biết, khi gặp mặt chỉ vội vàng gật đầu một cái, cũng không nói gì liền vội vàng rời đi. Tiếp theo, chờ khi hắn vừa đi, còn có người chỉ về phía hắn bàn tán này nọ. Rất rõ ràng là đã có đại sự xảy ra, hơn nữa còn nhằm vào hắn.
Mặc dù Hạ Tưởng đã sớm có tâm lý chuẩn bị nhưng thấy bộ dạng thần bí của mọi người vẫn không khỏi buồn cười, âm thầm lắc đầu. Trong quan trường thứ không thiếu nhất chính là loại người khi anh hào nhoáng thì tiến tới nịnh nọt, mà nhiều nhất cũng là loại người khi anh sa cơ thì ném đá xuống giếng.
Hắn vừa mới đi vào phòng làm việc, chỉ thấy Phương Cách tiến vào với vẻ mặt khẩn trương, nói luôn:
- Hạ ca, anh đắc tội với ai thế? Người của Ủy ban Kỷ luật Thành phố tới, yêu cầu anh phối hợp điều tra, thái độ hoành hành rất ngang ngược, mặt dài như mặt ngựa. Mẹ nó, cái chó gì chứ? Suýt nữa thì em trở mặt với chúng nó.
Quả thật đến thời điểm quan trọng thì Phương Cách vẫn khá đáng tin cậy. Hạ Tưởng vỗ vai y, nói:
- Ở đây nước quá sâu, cậu còn trẻ, cũng đừng nhảy vào trong làm gì. Tôi có thể xử lý được.
- Tuy rằng anh làm tan nát tình yêu đẹp trong lòng em nhưng anh vẫn là Hạ ca tốt của em. Em cũng không phải loại người trọng sắc khinh bạn, nhất định sẽ ủng hộ anh.
Phương Cách nói với vẻ mặt thương tiếc, giọng điệu lại biến đổi:
- Có muốn em nói với ba em không?
- Không cần, trước hết không cần phiền toái tới Trưởng ban Phương. Khi sự tình còn chưa xác định, hơn nữa tôi cũng chẳng có gì để họ điều tra, cho họ tra chán thì thôi ấy mà.
Hạ Tưởng nói vậy nhưng trong lòng cũng khá giật mình.
Cao Thành Tùng đúng là đáp ứng lời kêu gọi của Ngô gia rất nhanh. Tuy nhiên nếu biện pháp để Ủy ban Kỷ luật thành phố ra mặt thì thật ra không phải cao minh cho lắm. Có lẽ trong mắt Cao Thành Tùng hoặc trong mắt các vây cánh của y, đã là cán bộ đều có vấn đề về kinh tế, cứ tra là chết. Tuy Hạ Tưởng không dám nói mình không nhiễm một hạt bụi trong phương diện kinh tế nhưng tuyệt đối không có hành vi tham ô, nhận hối lộ.
Hạ Tưởng liền cùng Phương Cách đến phòng làm việc của Lý Đinh Sơn, bởi vì người của Ủy ban Kỷ luật thành phố đến đây thì bị Lý Đinh Sơn cản lại, muốn giáp mặt nói cho rõ ràng. Người của Ủy ban Kỷ luật thành phố cũng rất không tôn trọng ý kiến của Lý Đinh Sơn. Nhưng dù sao ông ta cũng là Bí thư huyện ủy huyện An, muốn đưa người của huyện An đi, không được sự đồng ý của Bí thư huyện ủy thì đúng là không thể nào nói nổi.
Còn chưa tới phòng làm việc của Lý Đinh Sơn đã gặp Mai Hiểu Lâm ở ngoài hành lang.
Mai Hiểu Lâm nhìn Hạ Tưởng với ánh mắt kiên định, chỉ nói một câu:
- Tôi tin tưởng anh! Đừng sợ bọn họ, nếu bọn họ dám làm xằng làm bậy, tôi sẽ làm to chuyện lên tận Bắc Kinh.
Phương Cách chua xót nói:
- Phó bí thư Mai thật là khí phách, tuy nhiên ngài nói lời này dường như có vẻ Phương Cách tôi không phải bạn chí cốt vậy. Chờ khi tôi không đỡ được Phó chủ tịch huyện Hạ, vậy mời ngài ra mặt cũng không muộn.
Mai Hiểu Lâm cũng không phản bác lại Phương Cách mà há miệng thở dốc, muốn nói gì đó rồi lại lắc đầu quay người đi.
Trong phòng làm việc của Lý Đinh Sơn, hai nhân viên Ủy ban Kỷ luật đang ngồi trên sô pha, vẻ mặt không kiên nhẫn thúc giục:
- Bí thư Lý, sao Phó chủ tịch huyện Hạ còn chưa đến?
- Tôi đến đây, để hai vị phải chờ lâu.
Hạ Tưởng gõ cửa tiến vào, cười nhạt, trước hết gật đầu chào Lý Đinh Sơn:
- Chào Bí thư Lý.
Sau đó hắn đi tới trước mặt hai người, đứng thẳng, chủ động vươn tay:
- Tôi là Hạ Tưởng. Xin hỏi hai vị tìm tôi có chuyện gì không?
Hai người này, một tên là Nhạc Phương, người kia tên là Bao Nguyệt Minh. Hai người này một đen một trắng, một cao một thấp, khá giống với Hắc Bạch Vô Thường (1). Tuy nhiên vẻ mặt hai người lại hoàn toàn giống nhau, đều lạnh như băng, vô cùng ngạo mạn, nhìn Hạ Tưởng như thể nhìn một kẻ đã chết rồi.
1. Hắc Bạch Vô Thường
Hắc Bạch Vô Thường – Wiktionary tiếng Việt
Nhạc Phương đã nghe nói Hạ Tưởng là Phó chủ tịch huyện trẻ nhất toàn thành phố, nhưng vừa mới thấy Hạ Tưởng trẻ như vậy vẫn phải giật mình kinh hãi, nghĩ thầm rằng mới trẻ như vậy đã lên tới cấp Phó cục trưởng, có trình độ, đáng tiếc là bên trên có người muốn chỉnh hắn, sẽ chẳng có tiền đồ tốt đẹp gì nữa. Y nghe thấy Hạ Tưởng hỏi thì cảm giác quá ngây thơ. Có chuyện gì sao? Người của Ủy ban Kỷ luật tìm mày nói chuyện điều tra chứng cớ chứ không phải là người của ban Tổ chức cán bộ. Y liền thương hại nói:
- Chúng tôi có mấy vấn đề muốn mời Phó chủ tịch huyện Hạ xác minh một chút. Nếu cần thiết còn phải mời Phó chủ tịch huyện Hạ cùng chúng tôi lên thành phố một chuyến.
- Có thể không cần lên thành phố không?
Hạ Tưởng biết bọn họ cũng không có chứng cớ xác thực, cũng không nắm chắc mười phần, nếu không đã không nói chuyện khách khí như vậy. Hơn nữa mình cũng không có nhược điểm gì để người khác có thể nắm lấy, cho nên cần phải nắm quyền chủ động:
- Có vấn đề gì cứ thoải mái hỏi. Tôi còn bề bộn nhiều công việc, còn sắp phải đi họp.
- Họp? Anh đã bị tạm thời cách chức. Chủ tịch huyện Khâu đã thuyết minh tình huống với chúng tôi, anh cứ để công tác lại đó, trước hết phối hợp với chúng tôi điều tra rồi nói sau.
Nhạc Phương bật cười khinh miệt. Hạ Tưởng quả nhiên còn trẻ tuổi, còn không biết rằng một khi người của Ủy ban Kỷ luật ra mặt thì khẳng định là vấn đề rất nghiêm trọng. Sự khinh thường trong lòng y lại tăng thêm vài phần:
- Công tác của anh không quan trọng, phối hợp công tác với chúng tôi mới là trọng yếu. Phó chủ tịch huyện Hạ, mời đi.
- Có chuyện cứ nói ở đây là được.
Lý Đinh Sơn đứng lên, giọng điệu rất không tốt:
- Mặc kệ nói như thế nào, tôi là Bí thư huyện ủy, trong tình huống không can thiệp đồng chí Ủy ban Kỷ luật phá án, vẫn có quyền biết đồng chí Hạ Tưởng có vấn đề gì.
Bí thư huyện ủy là vị trí mấu chốt trên con đường trở thành quan lớn. Nhạc Phương và Bao Nguyệt Minh thấy Lý Đinh Sơn bao che cho Hạ Tưởng rất rõ ràng. Ông ta là Bí thư huyện ủy trẻ tuổi, bước tiếp theo lên làm Phó Giám đốc sở chỉ là vấn đề thời gian, cũng không thể đắc tội ông ta được, hai người đành miễn cưỡng gật đầu:
- Được, trước hết chúng tôi sẽ hỏi đồng chí Hạ Tưởng mấy vấn đề đơn giản, Bí thư Lý có thể dự thính.
Hạ Tưởng liền ra vẻ chăm chú lắng nghe.
Bao Nguyệt Minh lấy một quyển sổ nhỏ từ trong cặp ra, mở ra xem, sau đó hỏi:
- Đồng chí Hạ Tưởng, căn cứ thành phố Yến chúng tôi nắm được, anh và Phùng Húc Quang ở siêu thị Giai Gia lui tới chặt chẽ, hơn nữa cá nhân anh còn có cổ phần của siêu thị Giai Gia. Anh là Đảng viên và là cán bộ quốc gia, tham gia vào kinh doanh của doanh nghiệp với thân phận gì? Chẳng lẽ anh không biết chính sách quốc gia không cho phép cán bộ tham gia kinh doanh sao?
Đầu óc Hạ Tưởng xoay chuyển rất nhanh. Nhạc Phương và Bao Nguyệt Minh là người của Ủy ban Kỷ luật thành phố đột nhiên tới huyện An điều tra mình. Việc này mình không hề nghe được chút phong thanh nào trước đó, có thể nói họ làm việc với hiệu suất cực kỳ cao. So sánh với việc mình và Mai Hiểu Lâm gửi tài liệu về Lệ Triều Sinh lên Ủy ban Kỷ luật hai cấp huyện và thành phố, mãi tới giờ vẫn không hề có chút tin tức gì, có thể thấy được vầng hào quang của quyền lực là rất lớn, có khi còn bao trùm lên cả pháp luật.