Quan Thần

chương 285: sợ bóng sợ gió

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Kỷ Khải Đông mở to hai mắt, không thể tin được chuyện xảy ra trước mắt. Y là Trưởng phòng công an huyện nhiều năm nhưng đây là lần đầu tiên nhìn thấy cảnh tượng thần kỳ như vậy. Y vung tay lên, một viên cảnh sát lái xe đi tới chậm rãi thăm dò trên tấm thép: Vững như bàn thạch. Sau khi chiếc xe cảnh sát đầu tiên đi qua, tất cả mọi người đều khởi động xe, đi qua cầu.

Hạ Tưởng cũng kinh ngạc không ngừng, nói với Tần Thác Phu:

- Chủ nhiệm Tần, hôm nay xem như mở rộng tầm mắt, không ngờ có thể nghĩ ra biện pháp như vậy, thật sự là thông minh tuyệt đỉnh.

Tần Thác Phu cũng vô cùng kinh ngạc:

- Đúng là mở mang kiến thức, mở mang đầu óc! Tôi đã tra xét vô số quan tham nhưng đây là lần đầu tiên gặp phải kẻ thông minh lợi hại như Lệ Triều Sinh này. Ngay cả tôi cũng phải có chút khâm phục y. Đầu óc giỏi như vậy, biện pháp khép léo như vậy cũng có thể nghĩ ra được, thật sự là giỏi lừa người.

Hạ Tưởng liền cười:

- Vỏ quýt dày có móng tay nhọn. Chủ nhiệm Tần tới huyện An thì tất cả khó khăn đều bị phá như thế chẻ tre.

Tần Thác Phu trừng mắt với Hạ Tưởng:

- Bớt nịnh bợ đi. Hôm nay nếu không có cậu, nếu không có Tiêu Ngũ, có đánh vỡ đầu tôi ra cũng không nghĩ ra được Lệ Triều Sinh chẳng những trốn trong thâm sơn cùng cốc khai thác trộm quặng mà còn có thể dùng biện pháp như thế này để lừa gạt mọi người. Y quả thực là một tên tội phạm rất thông minh.

Đang nói chuyện thì Trịnh Thiếu Phong đi ra từ một góc của căn nhà gỗ, vẻ mặt hưng phấn:

- Bên trong còn có một người, bị tôi đánh bất tỉnh. Bên trong còn có địa đạo, trong địa đạo có nguồn điện và công tắc nối cầu, ngoài ra còn có tủ lạnh, TV, sống khá thoải mái.

Kỷ Khải Đông lưu lại hai viên cảnh sát để trông coi người bên trong, Trịnh Thiếu Phong mặc lại quần áo, lên xe đi cùng mọi người.

Đoàn người đi về phía trước thêm hơn 10km, đường núi cũng không rộng, nhiều lắm chỉ có thể cho hai chiếc xe tải đi song song. Trên đường mơ hồ có thể thấy những tảng đá rơi rớt, còn có cả vết xe, bởi vậy có thể dễ dàng đoán rằng, nơi đây thường có xe tải lớn qua lại.

Hạ Tưởng lại gọi điện thoại cho Tiêu Ngũ, đi dọc theo đường núi thêm vài km nữa, rốt cục phát hiện điểm khai thác quặng.

Địa điểm khai thác quặng cũng không phải rất bí mật, nằm trong một hang núi, ô tô có thể đi thẳng vào bên trong. Nhìn quanh một lượt, thấy xung quanh mỏ quặng có hơn mười căn phòng, còn có một số chiếc xe đi qua đi lại, ít nhất cũng hơn 10 chiếc, tuy nhiên hiện trường thi công lại không có bao nhiêu công nhân.

Xa xa hơn nữa, trên một ngọn núi nhỏ không cao lắm, có một đám người đang cầm búa xẻng, vây trước cửa một sơn động, không ngừng kêu la.

- Mau ra đây, đừng làm rùa đen co đầu rụt cổ nữa.

- Tất cả mọi người đều là dân quê, các anh mà đi ra, lập biên bản xong là chúng tôi sẽ thả các anh.

- Đừng thả bọn chúng. Chúng nó không phải tốt đẹp gì đâu, khẳng định là muốn phá chúng ta. Nếu như bị phát hiện khai thác trộm quặng, sau khi đóng cửa, chúng ta sẽ không có tiền nữa đâu.

- Đúng, hiện tại cũng không ai biết. Bọn chúng chỉ có 3, 4 đứa. Giết chết chúng nó, chôn đi sẽ không ai phát hiện.

- Giết chết chúng nó đi.

- Giết chết chúng nó đi.

Có người kích động tự nhiên sẽ có người hùa theo. Bắt đầu có người xông vào trong động. Hai người vừa mới vào một lát lại chạy ra kêu to:

- Bọn chúng có chút bản lĩnh, đánh không lại chúng nó.

- Đốt chết chúng nó, đốt lửa đi.

- Nhanh đi nhặt cây, thui cho chúng nó không có chỗ mà chạy.

- Đốt chết chúng nó đi.

- Đám người tách ra bốn phía, đi tìm cành cây khô, tình hình rất nguy cấp.

Hạ Tưởng sốt ruột, vội vàng gọi Kỷ Khải Đông:

- Trưởng phòng Kỷ, mau cứu người! Không thể để họ nguy hiểm.

Kỷ Khải Đông hơi do dự:

- Đám dân miền núi này luôn luôn coi trời bằng vung, nếu xử lý không tốt sẽ dễ phạm sai lần, đến lúc đó sợ rằng không thể thu dọn nổi.

Y sợ phải gách vác trách nhiệm chính trị.

- Có trách nhiệm tôi sẽ chịu.

Hạ Tưởng nóng nảy.

- Không, có trách nhiệm bằng trời cũng sẽ do tôi gánh vác!

Tần Thác Phu khẳng khái nói:

- Người ở bên trong là do tôi phái đi tìm hiểu tin tức. Bọn họ cản trở, tấn công nhân viên quốc gia công tác, phải ngăn chặn ngay.

Hạ Tưởng cảm kích nhìn Tần Thác Phu. Hắn biết Chủ nhiệm Tần là muốn cho đám người Tiêu Ngũ được chính danh.

Kỷ Khải Đông không còn lo lắng gì nữa, to gan hẳn lên, lập tức kêu Trịnh Thiếu Phong:

- Cậu dẫn người xông lên, giải tán đám người kia, cứu người ở trong động ra. Khi cần thiết thì nổ súng cảnh cáo.

Sau đó, y lại chỉ huy những người khác bao vây khu vực, thừa dịp đám người kia hỗn loạn thì khống chế những kẻ cầm đầu. Bố trí xong, Kỷ Khải Đông lại xin chỉ thị của Tần Thác Phu.

Tần Thác Phu không nói gì, bảo Kỷ Khải Đông cứ tự chủ động bố trí theo ý mình:

- Tôi không phải chuyên môn về việc này. Anh cứ phụ trách việc bắt người, tôi sẽ thay mặt anh báo công với Bí thư Lý. Nguồn:

Kỷ Khải Đông nghĩ thầm rằng, nếu đánh đổ Lệ Triều Sinh, Huyện ủy sẽ trống ra một vị trí ủy viên thường vụ. Chỉ cần lần này biểu hiện tốt một chút, sẽ là một cơ hội lập công rất tốt để báo cáo Bí thư Lý.

Kỷ Khải Đông công tác ở cơ sở đã nhiều năm, tự nhiên có rất nhiều thủ đoạn để đối phó với thôn dân. Y bố trí xong, cũng không trấn thủ chỉ huy mà làm gương cho binh sĩ, xung phong về phía trước, dẫn dắt một đám cảnh sát, lao về phía đám người kia giống như mãnh hổ xuống núi.

Không đến nửa giờ sau, cuộc chiến đã kết thúc. Chẳng những đám người Tiêu Ngũ được cứu ra bình an mà toàn bộ đám người phụ trách mỏ quặng đều bị bắt hết, không một ai chạy thoát. Có thể nói là đại thắng lợi.

Tiêu Ngũ và mấy người thanh niên mặt mũi lấm lem, toàn thân rách nát đi tới trước mặt Hạ Tưởng. Tiêu Ngũ nhìn thấy Hạ Tưởng liền nhếch mép cười:

- Cuối cùng cũng không uổng phí công sức. Tôi và mấy anh em lòng vòng trong núi mấy ngày, lại cắm chốt nửa tháng mới xác định được nơi này quả thật là một mỏ quặng. Tôi cũng đã chính mắt thấy Lệ Triều Sinh đến đây một lần. Bọn họ không đốt vôi mà chỉ bán đá, chở đá vôi đến một kho ở gần đây, sau đó cho lên xe, lại phủ một tầng lá, giả vờ mang lá khô đi đến nơi khác bán...

Hạ Tưởng vội vàng lấy một chai nước từ trong tay một viên cảnh sát đứng bên cạnh, đưa cho Tiêu Ngũ:

- Uống nước đi rồi từ từ nói, không vội.

Tiêu Ngũ và mấy người phía sau y đều quần áo tả tơi, thậm chí còn bị rách bươm, trên mặt, trên tay đều đầy vết máu, hiển nhiên là bị cành cây cào rách. Hạ Tưởng có chút cảm động, thật sự là những anh em tốt. Mình chỉ nói một câu, Tiêu Ngũ đã vượt mọi chông gai, không sợ gian nan nguy hiểm, theo dõi liên tục hơn mười ngày, trả giá rất nhiều tâm huyết.

Hạ Tưởng cảm động nắm tay Tiêu Ngũ:

- Cảm ơn cậu, Tiêu Ngũ, người anh em tốt.

Tiếp đó hắn lại lần lượt bắt tay ba người phía sau:

- Về sau các cậu đều là anh em tốt của tôi.

Ba người vội vàng lau tay vào quần áo rồi bắt tay Hạ Tưởng:

- Phó chủ tịch huyện Hạ, không dám không dám. Chỉ cần là Tiêu ca nói một câu, chúng tôi chịu chút khổ có tính là gì đâu.

Tần Thác Phu cũng rất cảm động, tự mình lấy mấy chai nước, mở một chai, rót vào tay cho một người rửa tay, nói:

- Đến đây, rửa mặt mũi rồi nói sau. Các cậu đều là đồng chí tốt. Vất vả quá.

Tiêu Ngũ giới thiệu ba người, lần lượt là Tiêu Không, Tiết Tam và Vương Nhị. Ba người không biết Tần Thác Phu là ai, chỉ nghĩ rằng đó là người bình thường nên cũng không từ chối, liền rửa tay rửa mặt dưới sự giúp đỡ của Tần Thác Phu.

Hạ Tưởng cũng không tiến lên ngăn cản. Hắn thấy Tần Thác Phu làm vậy là thật tình chứ không phải đóng kịch. Quả thật ông ta đã bị mấy người này làm cho cảm động.

Mấy người rửa ráy sạch sẽ xong, đều lộ ra những khuôn mặt còn rất trẻ trung, khỏe mạnh. Lúc này Hạ Tưởng mới giới thiệu Tần Thác Phu với họ:

- Đây là Chủ nhiệm Tần của Ủy ban Kỷ luật thành phố, tự mình tới điều tra vụ án Lệ Triều Sinh. Mọi người có gì muốn nói thì cứ thoải mái nói với Chủ nhiệm Tần.

Tiêu Ngũ vừa nghe thấy là Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật thành phố lập tức hoảng sợ. Y cũng hơi hiểu biết một chút về pháp luật và chính trị, hơi kinh hãi nhìn Hạ Tưởng.

Tần Thác Phu thấy Tiêu Ngũ lo lắng liền cười nói:

- Không cần sợ. Đối với bên ngoài, các cậu có thể nói là các cậu hành động đều là do tôi trao quyền, là hợp pháp, là hành động dưới sự lãnh đạo thống nhất của Ủy ban Kỷ luật thành phố.

Tiêu Ngũ yên tâm. Y không giỏi ăn nói, chỉ nghiêm mặt, trịnh trọng nói:

- Cảm ơn Chủ nhiệm Tần. Nếu chẳng may có vấn đề gì, một mình tôi chịu trách nhiệm. Phó chủ tịch huyện Hạ và ba anh em này đều không hề liên quan.

Hạ Tưởng đấm cho y một quả:

- Được rồi, đừng dài dòng nữa. Chủ nhiệm Tần cũng không phải người rề rà. Ông ấy có sự quyết đoán và dám nói dám làm, nếu không đã không tự mình đi vào trong núi, mạo hiểm tới đây cứu mọi người. Mau kể lại các tình huống khác nữa xem nào.

- Tôi cũng biết vị trí chuyển quặng, vốn muốn nói sớm một chút cho Phó chủ tịch huyện Hạ nhưng liên tiếp mấy ngày đều không thể liên lạc được. Tôi liền nghĩ, hay là cứ điều tra, thăm dò sâu thêm một chút, xem có thể trộm được chút sổ sách nào của chúng hay không, liền cùng với mấy anh em vào đây. Khi sắp lấy được thì không cẩn thận bị phát hiện, không có biện pháp đành phải trốn vào sơn động. Nếu không có mọi người đuổi tới kịp lúc, hôm nay đúng là không thể trốn thoát được.

Tiêu Ngũ cười rất chất phác:

- Sơ suất, sơ suất quá. Nếu còn ở trong quân ngũ, để thủ trưởng biết được thì sẽ ăn mắng chết thôi. Chút việc nhỏ này cũng làm không xong, đáng về nhà cho sớm.

Tần Thác Phu không hề cười mà cảm thán nói:

- Một đồng chí tốt, thật sự là một đồng chí tốt khó kiếm. Nếu tất cả các đồng chí ở Ủy ban Kỷ luật đều có năng lực và lòng nhiệt tình như Tiểu Tiêu thì có vụ án nào mà không phá được chứ?

Ông lại quay sang nói với Hạ Tưởng:

- Tiểu Hạ, nếu tôi điều Tiểu Tiêu đến bên cạnh tôi thì cậu sẽ không phản đối chứ?

Hạ Tưởng muốn phản đối nhưng lại ngại mở miệng, đành phải trưng cầu ý kiến của Tiêu Ngũ.

Tiêu Ngũ xoa xoa tay, cười ngượng ngùng:

- Chủ nhiệm Tần là quan quá lớn, tôi đứng một chỗ với ngài luôn cảm thấy không được tự nhiên. Hay là cứ để tôi ở cùng với Phó chủ tịch huyện Hạ thêm một thời gian, chờ khi nào luyện được to gan thêm một chút thì đi theo Chủ nhiệm Tần có được không?

Tiêu Ngũ này không ngờ cũng khá biết ăn nói. Tần Thác Phu cười ha hả:

- Được, chỉ cần tôi còn ở vị trí Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật một ngày, cửa lớn của Ủy ban Kỷ luật sẽ luôn mở rộng cửa chào đón cậu.

Ông lại vẫy tay gọi Kỷ Khải Đông tới, nói:

- Trưởng phòng Kỷ, chuẩn bị thu đội. Mặt khác, thu giữ cẩn thận các sổ sách, chứng cớ, không được làm mất. Mang mấy người phụ trách đi, những người khác thả cũng được. Bọn họ đều là dân chúng, cũng chịu nhiều vất vả, khổ sở. Nếu họ không muốn về nhà thì cứ chờ ở đây rồi xử lý sau.

Kỷ Khải Đông lập tức nghe lời, cho người áp tải mấy kẻ phụ trách lên xe cảnh sát, thu thập toàn bộ chứng cớ, sổ sách lên xe Hạ Tưởng. Hôm nay xem như lập được một chiến công lớn. Không ngờ ở nơi thâm sơn cùng cốc này lại ẩn giấu một công trình lớn như vậy. Đây thật sự là mỏ quặng lậu của Lệ Triều Sinh sao? Giỏi thật. Lệ Triều Sinh ngày thường trông rất có vẻ bình thường, không ngờ lặng lẽ, bí mật xây dựng được một công trình lớn thế này.

Ngoại trừ kinh hãi thì Kỷ Khải Đông còn khâm phục Lệ Triều Sinh. Đừng nói người bình thường, ngay cả Bí thư và Chủ tịch huyện cũng chưa chắc đã có thể lừa gạt được hết tất cả mọi người, xây dựng được một mỏ quặng lậu như thế này ở trong núi. Vậy mà Lệ Triều Sinh lại làm được, hơn nữa xem ra đã mở một thời gian không ngắn, có lẽ cũng đã kiếm không ít tiền.

Tuy nhiên sự tình hôm nay cũng rất kỳ quái. Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật mang đội đến niêm phong mỏ quặng lậu mà không phải là Bí thư Đảng ủy Công an, hoặc là Bí thư, Chủ tịch huyện. Đúng rồi, cũng không có Phó chủ tịch huyện phân công quản lý công nghiệp. Tóm lại đây là một việc rất lạ. Mặc kệ thế nào, chỉ cần mình lập công là được. Chủ nhiệm Tần của Ủy ban Kỷ luật cũng là thường vụ Thành ủy, lời nói cũng sẽ rất có giá trị.

Kỷ Khải Đông cảm thấy rất hưng phấn, cân nhắc bước tiếp theo cần phải dựa vào hướng Bí thư Lý, cũng tốt cho việc tiến thêm bước nữa. Hiện tại xu hướng các nơi đều là Trưởng phòng Công an là ủy viên thường vụ. Y cũng có thể tiến thêm một bước về phía trước.

Tần Thác Phu và Hạ Tưởng lên xe xem các chứng cớ thu thập được. Trịnh Thiếu Phong dẫn một đám người đi theo Tiêu Ngũ, trước hết vận chuyển quặng vào kho để niêm phong.

Theo các chứng cớ thu được, mỏ quặng này đã khai thác ít nhất một năm trở lên, sản lượng đã khai thác lên tới mấy trăm ngàn tấn, giá trị mấy triệu tệ, thậm chí hơn mười triệu tệ.

Nhìn đã thấy ghê người!

Khó trách Lệ Triều Sinh có tiền mua biệt thự, hóa ra mỏ vàng của y là ở đây. Dùng một ngày thu một thúng tiền cũng không hề quá mức.

Hạ Tưởng và Tần Thác Phu nhìn nhau, đều thấy sự kinh hãi trong mắt đối phương.

Kinh hãi không phải là vì Lệ Triều Sinh dính đến số tiền lớn như vậy. Hai người đều biết rõ, vụ án hơn 10 triệu tệ quả thật là vụ án lớn, nhưng 10 triệu tệ này không phải là toàn bộ chui vào túi Lệ Triều Sinh. Ngoại trừ các khoản chi phí, y còn phải có nguồn tiêu thụ, khẳng định phải có người bao che, mà rất có thể là người của thành phố Yến tiếp ứng khoáng thạch bán ra bên ngoài, hình thành một dây chuyền khép kín.

Hắn và Tần Thác Phu kinh hãi chính là thủ đoạn cao minh và tầng tầng lớp lớp phòng vệ cẩn thận của Lệ Triều Sinh. Mặc dù huyện An là một huyện nhiều núi, có rất nhiều ngọn núi chưa từng có vết chân người, nhưng Lệ Triều Sinh có thể cho nhiều người vào trong núi khai thác lậu, thành công giấu diếm được mọi người trong thời gian dài, còn hình thành một dây chuyền khai thác và tiêu thụ khép kín, điều này khiến mọi người phải kinh hãi và kính nể đầu óc làm ăn của y.

Hạ Tưởng đã quyết định, đầu tiên là thu mỏ quặng này về cho nhà nước, sau đó tiếp tục cho khai thác và tiêu thụ. So với việc xây dựng nhà máy xi măng thì việc này tiện lợi hơn, cũng bớt ô nhiễm môi trường hơn rất nhiều, còn có thể tiết kiệm được một lượng lớn tài chính ban đầu.

Bố trí thỏa đáng xong hết thảy, đoàn người Hạ Tưởng liền đi tới điểm tập kết quặng để tiếp tục điều tra. Trịnh Thiếu Phong thì được giao trọng trách ở lại để giải quyết nốt hậu quả.

Biểu hiện của Trịnh Thiếu Phong hôm nay có thể nói là rất nổi bật. Chẳng những Kỷ Khải Đông rất hài lòng với y mà Hạ Tưởng và Tần Thác Phu cũng rất thưởng thức y. Trịnh Thiếu Phong được mấy vị lãnh đạo khen ngợi, toàn thân nóng bừng, hận không thể phân thân ra để làm mấy việc một lúc.

Trên đường đi, Tần Thác Phu gọi điện thoại cho Thôi Hướng, báo cáo đơn giản lại tình hình. Thôi Hướng nghe xong lập tức kinh hãi, liền tỏ thái độ:

- Tra, phải tra triệt để, tuyệt đối không bỏ sót.

Được chỉ thị của Bí thư Thành ủy, Tần Thác Phu thả lỏng tâm tư, không còn lo lắng gì nữa, có thể thoải mái vung tay vung chân làm lớn một hồi. Dù sao chứng cớ cũng vô cùng xác thực, không sợ Lệ Triều Sinh chối cãi.

Đi được nửa đường, Tần Thác Phu lại nhận được điện thoại của Bình Cát, nói là đột nhiên không thấy Lệ Triều Sinh. Mấy người bọn họ chỉ thoáng sơ sẩy không lưu ý đã để y trốn thoát. Bình Cát tự kiểm điểm với Tần Thác Phu, thành khẩn nhận sai. Tần Thác Phu không kiên nhẫn cắt lời y:

- Hiện tại không phải lúc truy cứu trách nhiệm. Lập tức phái người đuổi theo. Mặt khác, điều tra xem tình nhân của Lệ Triều Sinh là Du Lệ đi đâu. Việc này cậu báo cáo tỉ mỉ lại với Bí thư Lý để Bí thư Lý bố trí toàn diện.

Bình Cát vội vàng vâng dạ, sau đó tìm Lý Đinh Sơn kể lại sự tình. Lý Đinh Sơn cũng biết một ít nội tình, nghe thấy sự việc đột nhiên có biến hóa, lập tức nói với Phương Cách, bảo y phát thông báo lập tức mời họp hội nghị thường vụ.

Trong hội nghị thường vụ, Lý Đinh Sơn thông báo phát hiện của Hạ Tưởng và Tần Thác Phu. Tất cả mọi người ngơ ngác nhìn nhau, không thể tin được.

Khâu Tự Phong kinh ngạc đứng lên, mở to miệng:

- Sao có thể chứ? Lệ Triều Sinh giỏi ngụy trang vậy sao? Không ngờ y có thể giấu diếm được mọi người chúng ta.

Những ủy viên thường vụ khác đều tràn đầy căm phẫn, đều chỉ trích Lệ Triều Sinh coi trời bằng vung, không coi pháp luật vào đâu, chỉ có Nghê Chính Phương cúi đầu không nói lời nào.

- Chủ nhiệm Nghê có gì muốn nói không?

Lý Đinh Sơn hỏi với vẻ nghiêm túc:

- Hiện tại phân rõ giới hạn với Lệ Triều Sinh vẫn còn kịp. Chủ nhiệm Tần và Bí thư Bình vẫn đang theo dõi sát sao về Lệ Triều Sinh mà không phải anh, việc này đã thuyết minh rõ vấn đề.

Nghê Chính Phương đổ mồ hôi đầy đầu:

- Bí thư Lý, tôi, việc Lệ Triều Sinh khai thác mỏ, tôi cũng chỉ nghe được một chút tin đồn, cũng không rõ nội tình lắm.

- Nói như vậy, anh cũng không có biểu hiện lập công gì phải không?

Lý Đinh Sơn bám sát không tha.

Phòng tuyến tâm lý của Nghê Chính Phương rốt cục sụp đổ. Dưới ánh mắt chăm chú của hơn mười ủy viên thường vụ, y sợ hãi đứng lên:

- Tôi biết Lệ Triều Sinh đi đâu. Tôi cũng biết Du Lệ đi đâu. Tôi muốn lập công.

Thành phố Yến, tòa nhà Thành ủy.

Trần Phong vẻ mặt ngưng trọng ngồi trước mặt Thôi Hướng. Thôi Hướng cũng nghiêm mặt không nói gì. Thật lâu sau Trần Phong mới nói:

- Phong thanh đã truyền ra, không thể che được, chỉ có thể khống chế mức độ trong khả năng có thể mà thôi. Bí thư Thôi, tôi vẫn kiên trì quan điểm của mình. Tạm thời không cần triệu tập hội nghị thường vụ, không cần tỏ thái độ, chờ sau khi Chủ nhiệm Tần trở về thì chúng ta tổ chức họp hội ý rồi đưa ra quyết định sau. Tôi lo rằng trong Thành ủy không chỉ có một người liên quan tới Lệ Triều Sinh, thậm chí cả trên tỉnh cũng có thể dính đến. Cho nên trước mắt tốt nhất là im lặng theo dõi tình hình.

Thôi Hướng do dự. Vốn ý tứ của y là lập tức mời dự họp hội nghị thường vụ, thông báo sự kiện Lệ Triều Sinh. Tuy nhiên Trần Phong lại không đồng ý, cho rằng hiện tại Lệ Triều Sinh và Du Lệ vẫn còn chưa bị bắt, không thích hợp gióng trống khua chiêng, sợ rằng ở thành phố và ở tỉnh có người tiếp ứng Lệ Triều Sinh. Nếu làm không tốt, sẽ khiến Lệ Triều Sinh trốn được.

Thôi Hướng biết Lệ Triều Sinh có chỗ dựa là Từ Đức Tuyền. Từ việc Từ Đức Tuyền đột nhiên trở mặt trên hội nghị thường vụ lần trước khiến y cực kỳ mất mặt, y vẫn luôn canh cánh trong lòng về Từ Đức Tuyền, vẫn luôn kìm kiếm cơ hội cân bằng lại. Lần này là một cơ hội tốt không thể bỏ qua. Y muốn xem khi mở hội nghị thường vụ, Từ Đức Tuyền sẽ biểu hiện như thế nào.

Đề nghị của Trần Phong cũng có lý. Ý của Trần Phong là trước hết cứ bắt Lệ Triều Sinh rồi nói sau. Chỉ khi nào chính mồm Lệ Triều Sinh nói ra việc Từ Đức Tuyền tham gia mỏ quặng lậu này thì bọn họ mới có chứng cớ. Không thể chỉ dựa vào nghi ngờ đã có thể áp dụng hành động đối với một ủy viên thường vụ Thành ủy.

Trần Phong e ngại Cao Thành Tùng đằng sau lưng Từ Đức Tuyền.

Phó bí thư Lộ sắp lui, Trần Phong cũng sắp tiếp nhận chức vụ Bí thư Thành ủy thành phố Yến. Hiện tại lại là thời buổi rối loạn, tốt nhất là nên vững vàng quá độ. Dù sao Cao Thành Tùng cũng là Bí thư Tỉnh ủy, hơn nữa thường xuyên làm việc không theo lẽ thường. Nếu muốn đánh y một đòn thật đau, vậy thì trước hết phải triển khai giai đoạn đầu thật sự kín mít không chút kẽ hở mới được. Nếu không, một khi để y tìm được sơ hở, vậy sẽ là kiếm củi ba năm thiêu một giờ.

Ý tưởng của Trần Phong ổn thỏa hơn so với Thôi Hướng. Ông ta cũng biết là Thôi Hướng muốn mượn cơ hội trả thù Từ Đức Tuyền, muốn xem biểu hiện của mọi người ở hội nghị thường vụ. Tuy nhiên không cần phải nóng máu tranh thắng nhất thời. Trần Phong muốn một hiệu quả tương tự như khi bắt Thẩm Phục Minh, mặc dù hiện tại ông cũng vẫn không biết rốt cục ai là người đứng sau màn trong sự kiện Thẩm Phục Minh. Ông vô cùng khâm phục thủ đoạn của người đứng sau màn này, rất trầm ổn, rất bình tĩnh, vừa ra tay chính là một đòn sấm sét trí mạng.

Thôi Hướng nhìn khuôn mặt kiên định của Trần Phong, nghĩ thầm rằng đây là Thị trưởng Trần Phong vẫn luôn dõng dạc, mạnh mẽ, cứng rắn sao? Hiện tại Trần Phong trở nên bảo thủ, bình ổn như vậy từ khi nào? Thôi Hướng tin rằng, trong vấn đề nhắm vào Cao Thành Tùng, Trần Phong và mình có chung ích lợi. Vậy mà Trần Phong lại không hề có chút hoang mang, hiển nhiên là thành thục về chính trị hơn mình một bước.

Trong chính trị không nhất định phải là trả đũa ngay lập tức, phải tiêu diệt bằng được đối thủ. Mặc kệ là đi đến cấp độ nào đều có những loại hình đối thủ khác nhau xuất hiện. Trừ khi gặp phải mâu thuẫn không thể điều hòa nổi, nếu không mọi người đều chỉ có thể tự nhường nhịn.

Thôi Hướng rốt cục nghĩ thông suốt, nói:

- Tốt, vậy nghe đề nghị của Thị trưởng Trần, chờ một chút.

Lại nói tới Hạ Tưởng và Tần Thác Phu đi tới điểm tập kết quặng. Đang định xuống xe, bỗng nhiên Hạ Tưởng nhận được điện thoại của Liên Nhược Hạm.

Liên Nhược Hạm hy vọng Hạ Tưởng đến thành phố Yến gặp cô, có chuyện quan trọng cần thương lượng.

Tần Thác Phu thấy Hạ Tưởng có việc liền nói:

- Tiểu Hạ, có việc thì cậu cứ đi trước đi, tiếp theo tôi và Trưởng phòng Kỷ ứng phó là được.

Hạ Tưởng cũng có ý này. Hắn không được phân công quản lý mảng công nghiệp, lại không hề có quan hệ với hệ thống chính trị pháp luật, dính vào việc này có vẻ không minh bạch, vừa lúc Liên Nhược Hạm có việc gọi đi, liền cười xin lỗi:

- Bị ngăn cách với thế giới nhiều ngày, mọi người trong gia đình muốn gặp tôi, tôi vẫn chưa kịp gặp mặt họ. Vậy tôi đi trước, Chủ nhiệm Tần, xin giao Tiêu Ngũ lại cho ngài.

Tần Thác Phu không lề mề, nói luôn:

- Giao cho tôi là được. Cậu cứ đi làm việc của cậu đi. Giữ liên lạc bất cứ lúc nào nhé.

Hạ Tưởng lại giải thích với Tiêu Ngũ vài câu rồi lái xe đi.

Trước tiên hắn tạt quá huyện An, tìm Lý Đinh Sơn, vừa lúc Khâu Tự Phong cũng đang ngồi trong phòng làm việc của Lý Đinh Sơn. Huyện An xảy ra chuyện lớn như vậy, Bí thư và Chủ tịch huyện phải thảo luận đối sách, phải duy trì nhất trí cao độ trong việc đối ngoại. Hiển nhiên hai người đang thương lượng lý do thoái thác.

Hạ Tưởng báo cáo đơn giản lại một chút tình huống, lại khen ngợi Chủ nhiệm Tần không sợ nguy hiểm, Trưởng phòng Kỷ gương mẫu, Trịnh Thiếu Phong lập công lớn, sau đó nói mình muốn đi thành phố Yến một chuyến để xử lý một ít việc cá nhân.

Lý Đinh Sơn không có dị nghị, Khâu Tự Phong cũng thân thiết nói:

- Phó chủ tịch huyện Tiểu Hạ thật sự là vất vả, không nghỉ ngơi một khắc nào. Mau trở về nghỉ ngơi vài ngày cho tốt. Cho cậu nghỉ phép vài ngày, nghỉ ngơi đủ thì đi làm. Sự tình còn lại, có Thành ủy chú ý cao độ, có Chủ nhiệm Tần lãnh đạo, Bí thư Lý và tôi sẽ giúp một phen, hẳn là có thể xử lý tốt.

Mọi người lại nhắc tới việc Lệ Triều Sinh và Du Lệ mất tích. Lý Đinh Sơn nói, Nghê Chính Phương dính vào không sâu, chỉ là thu một chút lợi lộc từ Lệ Triều Sinh mà thôi. Tuy nhiên y cũng có chút công, nói ra địa điểm bí mật của Lệ Triều Sinh tại thành phố Yến, còn Du Lệ cũng trốn không xa, ở một huyện thuộc tỉnh Tây, đã phái người đi bắt về điều tra phá án.

Lệ Triều Sinh đã chuẩn bị sẵn hộ chiếu, định trốn ra nước ngoài. Nếu người của Ủy ban Kỷ luật thành phố Yến tới muộn một bước, không tóm được y thì sẽ rất phiền toái. Lý Đinh Sơn lạc quan tin rằng sẽ bắt được Lệ Triều Sinh. Thành phố Yến không có chuyến bay thẳng ra nước ngoài. Nếu Lệ Triều Sinh muốn xuất ngoại, phải đến Bắc Kinh đăng ký. Từ thành phố Yến đi đến Bắc Kinh phải qua công an kiểm tra, nếu muốn bình an vô sự cũng không phải chuyện dễ dàng.

Tuy nhiên mặc kệ như thế nào, tất cả đều không cần Hạ Tưởng lo lắng. Hắn đã làm xong công việc của mình, việc còn lại cứ giao cho nhân viên tương quan xử lý là được. Hiện tại hắn cần phải chạy gấp tới thành phố Yến gặp Liên Nhược Hạm và Tào Thù Lê.

Hạ Tưởng từ biệt hai người, vừa xuống lầu liền gặp Mai Hiểu Lâm.

Vừa thấy Hạ Tưởng, Mai Hiểu Lâm thoáng mỉm cười, nói với hắn:

- Không ngờ anh giỏi thật, làm ra thanh thế lớn như thế này. Cuối cùng Lệ Triều Sinh cũng rơi vào lưới pháp luật.

Cô lại đảo mắt, nói tiếp:

- Quả nhiên béo lên. Người của Ủy ban Kỷ luật đối xử với anh không tệ nhỉ. Xem ra vỗ béo anh...

Hạ Tưởng bất đắc dĩ cười nói:

- Phó bí thư Mai đừng nói mát. Không tin cô cứ thử bị giam bảy, tám ngày thử xem. Tôi là vì có lòng kiên nhẫn, tính tình lại hiền lành. Nếu đổi là cô, có lẽ ngày nào cũng ăn không ngon ngủ không yên, hiện tại không biết trở thành bộ dạng gì nữa.

- Tôi rất thích nghe những lời như vậy.

Bỗng nhiên Mai Hiểu Lâm thở dài một hơi.

- Vì trong lòng anh không có sự gì nên mới cảm thấy trời đất bao la. Tuy nhiên mặc kệ là quan tham nào, chỉ cần bị bắt, chắc chắn sẽ vừa sợ vừa lo. Được rồi, không nói chuyện này nữa. Chờ khi anh trở về, tôi sẽ mời anh ăn cơm mừng công. Được không?

Hạ Tưởng bỗng nhiên nhớ tới một việc liền dặn dò:

- Có một việc xin Phó bí thư Mai chú ý một chút. Hiện tại Bí thư Lý và Chủ tịch huyện Khâu đang bận rộn vụ án Lệ Triều Sinh. Nếu mỏ quặng lậu của Lệ Triều Sinh cứ đóng cửa như vậy thì rất đáng tiếc. Hơn nữa y bán chính là đá khoáng mà không đốt để chế tạo xi măng, không gây ô nhiễm mấy đến môi trường, cho nên tôi thấy vẫn cần phải tiếp tục khai thác. Tuy nhiên vấn đề ở chỗ khó có nguồn tiêu thụ, con đường tiêu thụ của Lệ Triều Sinh thì hiện tại lại không rõ ràng lắm. Nếu cô có thể tìm được nguồn tiêu thụ chính là một việc rất tốt.

Mai Hiểu Lâm nghe xong, cúi đầu suy nghĩ:

- Quả thật là một chuyện tốt. Được, tôi sẽ hỗ trợ liên hệ nguồn tiêu thụ. Cứ giao cho tôi.

Hạ Tưởng thích nhất tính cách có sao nói nấy của Mai Hiểu Lâm, không khách sáo, không giả vờ, cũng không giở giọng.

Từ biệt Mai Hiểu Lâm, Hạ Tưởng lái xe thẳng đến thành phố Yến. Hắn đi được hồi lâu, Mai Hiểu Lâm vẫn đứng bất động tại chỗ, hơi lắc đầu nói:

- Ôi, đáng tiếc.

Cũng chẳng biết cô đáng tiếc điều gì.

Trên đường đi, Hạ Tưởng lại nhận được điện thoại của Tào Thù Lê.

Tào Thù Lê vừa nghe thấy giọng Hạ Tưởng liền òa lên khóc:

- Hạ Tưởng, Hạ Tưởng, anh dọa chết em, anh dọa chết em! Anh không sao chứ? Bọn họ không đánh anh chứ? Hiện tại anh ở đâu? Em muốn gặp anh. Anh tới chỗ em ngay đi, được không?

Mấy câu hỏi liên tiếp khiến Hạ Tưởng không thở nổi, toàn bộ đều là quan tâm và lo lắng không hề có chút ý tứ kìm nén nào. Hạ Tưởng cảm động đáp:

- Anh không có việc gì, anh không có việc gì. Bé Lê, em đừng lo lắng, anh ổn mà, còn nghỉ ngơi béo trắng ra, tăng lên vài cân, có lẽ còn đẹp trai hơn trước. Thật đấy.

Hắn cố tình đùa để cô không lo lắng về mình:

- Em cứ học xong đi, anh đi làm mấy việc rồi tới tìm em ngay, được không? Vừa lúc có một vụ án lớn, anh vừa ra đã phải đi cùng Chủ nhiệm Tần tới huyện An điều tra vụ án, cho nên chưa kịp đi gặp em trước. Đừng khóc được không. Em khóc nghe không hay đâu.

Tào Thù Lê vẫn không bị hắn chọc cho cười mà vẫn nghẹn ngào nói:

- Hạ Tưởng, nếu không anh đừng làm quan nữa. Chúng ta cùng nhau thiết kế dự án, cũng có thể kiếm tiền, cũng có thể nuôi sống chính mình. Đấu tranh trong quan trường sợ lắm, ngày nào em cũng không ngủ được, ngày nào em cũng nhớ anh. Em còn gặp ác mộng, mơ là không còn được gặp lại anh nữa. Em khó chịu muốn chết. Hu hu...

Cô lại khóc hu hu trong điện thoại.

Tào Thù Lê không thể so sánh được với Liên Nhược Hạm, thậm chí còn kém cả Tiếu Giai về khả năng chịu đưng. Tính cách cô dịu dàng, hiền lành nhưng lại không đủ kiên cường. Hạ Tưởng đành phải tiếp tục khuyên nhủ cô một hồi, cuối cùng khuyên can mãi cô mới ngừng khóc. Hắn còn hứa với cô nhất định làm xong việc là đi gặp cô ngay, lúc này cô mới xem như tạm bình ổn trở lại. Tuy nhiên cô vẫn chưa đạt tới trình độ vừa nín khóc liền cười ngay.

Hạ Tưởng cũng biết, trừ khi hắn xuất hiện trước mặt cô, nếu không cô vẫn sẽ không thể bình tĩnh được. Hạ Tưởng thật sự muốn tới an ủi cô trước, chỉ có điều hắn biết, Liên Nhược Hạm khẩn cấp tìm mình chắc chắn rằng sự việc đã khá nghiêm trọng.

Hắn nhẫn nhịn, quyết định trước tiên phải gặp Liên Nhược Hạm rồi nói sau.

Khi tới chỗ ở của Liên Nhược Hạm thì màn đêm đã buông xuống.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio