Hạ Tưởng thấy Vương Bằng Phi không có nhắc đến tên ai, cũng biết điều mà không nhiều lời nữa. Hắn không mong Vương Bằng Phi nhân lúc mà nói ra sự tình.
Sở Tử Cao không ở Sâm Lâm Cư, Hạ Tưởng cũng vốn không báo cho y biết. Hắn có chuyện quan trọng muốn nói cùng Vương Bằng Phi, càng ít người càng tốt.
Vương Bằng Phi dường như cũng có điều muốn nói. Vào phòng ăn, sau khi gọi đồ ăn, không đề cập đến vấn đề chơi bài, ba người thiếu mất một người, Vương Bằng Phi lặng im một lát rồi chợt hỏi:
- Tiểu Hạ, sự tình Lệ Triều Sinh, có phải cậu đã âm thầm điều tra, cung cấp chứng cớ cho Chủ nhiệm Tần, đúng không?
Hạ Tưởng thấy Phó bí thư Vương nghiêm túc hỏi, biết rõ chuyện mình bị bắt là một vấn đề mà Vương Bằng Phi đang suy đoán nguyên nhân trong đó. Xem ra y cũng không rõ ràng lắm chân tướng sự việc, còn tưởng rằng là bởi vì sự kiện Lệ Triều Sinh. Hạ Tưởng suy nghĩ, hắn cho rằng hiểu lầm cũng tốt, dù sao việc Lệ Triều Sinh sớm muộn gì Từ Đức Tuyền cũng trở mặt, bèn nói:
- Đúng vậy, lúc trước nhờ có ngài mà tôi biết được Chủ nhiệm Tần, đã trao tài liệu về Lệ Triều Sinh tận tay ông ấy.
- Đức Tuyền và tôi có quan hệ coi như khá tốt.
Vương Bằng Phi đột nhiên nói một câu, sau đó không nói gì.
Buổi nói chuyện im lặng một lát.
Trong lòng Hạ Tưởng hoảng hốt, không nghĩ tới việc Vương Bằng Phi và Từ Đức Tuyền có giao hảo. Nếu Vương Bằng Phi đã đích thân nói ra, chỉ sợ là quan hệ cá nhân là khá tốt, thì rốt cuộc thì ý của Vương Bằng Phi là gì? Là trách mình ngu muội điều tra Lệ Triều Sinh làm ảnh hưởng tới Từ Đức Tuyền, hay là tỏ vẻ không hài lòng vì mình xen vào chuyện người khác?
Thẩm Lập Xuân ngồi ở một bên, nhìn Vương Bằng Phi một chút, lại nhìn Hạ Tưởng một chút, như muốn nói cái gì lại như nhẫn nhịn, cuối cùng y chỉ cúi đầu lo uống trà.
Hạ Tưởng phá vỡ sự lúng túng:
- Sự tình Lệ Triều Sinh khiến tôi gặp sự phẫn nộ rất lớn từ dân chúng, tôi nhất định sẽ cố gắng tra ra sự thật không để cho hắn tiếp tục làm hại quê nhà nữa. Trưởng ban Thư ký Từ và ngài cho dù có quan hệ cá nhân tốt, thì đứng trước quốc pháp, tôi nghĩ ngài cũng như thế sẽ kiên định đứng về phía quốc pháp.
Vương Bằng Phi liếc mắt nhìn Hạ Tưởng một cái, mặt vẫn không chút thay đổi, nói:
- Đức Tuyền đã tìm tôi nói rằng ông ấy vô cùng không hài lòng với cậu, nếu không nể mặt tôi, ông ấy sẽ tìm cậu mà gây rắc rối.
Đây xem như là dọa dẫm hay là nhắc nhở? Hạ Tưởng giận giữ cười. Từ Đức Tuyền thân là Trưởng ban Thư ký Thành ủy, trong ủy viên thường vụ xếp hạng gần cuối, thậm chí còn không bằng Tào bá bá, lại càng không cần phải nói tới Thị trưởng Trần và Chủ nhiệm Tần. Muốn dọa dẫm mình theo như lời y, tìm mình gây rắc rối, chẳng qua là dựa vào lực của Cao Thanh Tùng, nếu không thì y chỉ bằng một Trưởng ban thư ký Thành ủy mà thôi, muốn ra oai ở thành Phố Yến, bản thân y không có khả năng ấy. Đọc Truyện Online Tại Truyện FULL
- Nói như vậy, tôi bị tống giam và ra được, cũng là nhờ có Trưởng ban thư ký chiếu cố sao?
Hạ Tưởng nhếch mép hỏi.
- Cái này không rõ ràng lắm. Phòng Tự Lập là Phó chủ nhiệm Ủy ban Kỷ Luật, Đức Tuyền vẫn không điều khiển được hắn. Hắn nhiều nhất cũng chỉ đứng phía sau trợ giúp mà thôi, hạ lệnh bắt cậu là một người khác.
Vương Bằng Phi nhìn Hạ Tưởng chằm chằm không chớp mắt, trong mắt y có thắc mắc và nghi ngờ.
- Tôi không rõ, tiểu Hạ cậu tốt mà, vì sao lại đi chọc Lệ Triều Sinh? Cậu chọc Lệ Triều Sinh, Đức Tuyền rất không vui, làm cho tôi cũng rất khó xử.
Hạ Tưởng chậm rãi thưởng thức trà. Vương Bằng Phi nói là làm khó, nhưng ban đầu nói chơi bài lại không chối, mà lại trực tiếp đi tới Sâm Lâm Cư, tự tai mình nghe trái phải rõ ràng. Y cũng là một người công tư phân minh. Điều y bất mãn có lẽ là vì mình không hề tiết lộ một tý nào với y trước đó, làm cho y cảm thấy bị động không có cách nào trả lời được hoài nghi của Từ Đức Tuyền.
Sở dĩ trước kia Hạ Tưởng không giải thích rõ với Vương Bằng Phi là vì: Thứ nhất hắn cho rằng mình còn chưa quá thân với Vương Bằng Phi. Hắn luôn luôn nhìn không thấu lập trường của Vương Bằng Phi, hắn cũng không muốn bị lôi kéo vào y. Thứ hai là hắn cũng cho rằng Chủ nhiệm Tần có lẽ sẽ báo cáo cho Phó bí thư Vương, hắn không cần phải nghĩ để vẽ vời thêm chuyện nữa. Nhưng không ngờ Từ Đức Tuyền đưa ra hoài nghi về hắn với Vương Bằng Phi, điều này khiến Vương Bằng Phi sinh ra bất mãn đối với hắn.
Tâm sinh bất mãn cũng là chuyện tốt, chứng minh Phó bí thư Vương vẫn còn lưu tâm đến mình, tự trách mình không thổ lộ tâm tình cùng y. Hạ Tưởng liền đứng lên rót đầy một chén rượu, nói:
- Là tôi sơ sót, hẳn là trước khi xảy ra sự việc nên báo cáo với Phó bí thư Vương một chút. Tôi vẫn còn suy xét vấn đề không chu toàn, cho rằng Phó bí Thư Vương sẽ chủ động tránh né vấn đề này. Kỳ thực, nguyên nhân chủ yếu nhất tôi vẫn cho rằng sự kiện Lệ Triều Sinh có liên quan đến nhiều người lắm, nên sợ truyền ra ngoài, đối với ngài sẽ không có lợi. Cho nên tôi tự chủ trương không báo cáo. Tôi nghĩ rằng Chủ nhiệm Tần cũng chưa hề báo cáo với ngài, cũng là vì cân nhắc phương diện này. Bất luận thế nào đều là tôi sai trước. Tôi tự phạt mình một ly.
Nói xong, Hạ Tưởng uống một hơi cạn sạch, cũng không ngồi xuống, vẻ mặt nhũn nhặn mà cười nhìn Vương Bằng Phi.
Vương Bằng Phi xụ mặt, khăng khăng giữ phân nửa cốc một hồi, thấy Hạ Tưởng vẫn giữ nụ cười trên mặt cũng rất mệt mỏi, đành mỉm cười, nâng chén rượu lên nhấp miệng:
- Được rồi, ngồi xuống nói chuyện. Tôi và Đức Tuyền quan hệ cá nhân đúng là không tệ. Nhưng cậu cũng là một bài hữu (bạn chơi bài) không tồi. Tuy rằng, giải thích của cậu vừa rồi có chút khiên cưỡng, không thể thuyết phục tôi.
Vương Bằng Phi cố nén tiếng cười trong lòng, thực ra hôm nay mục đích chính của y không phải làm Hạ Tưởng lúng túng, mà là muốn tìm cách để Hạ Tưởng nói thật, nhìn hắn đối với mình rốt cuộc có chút kính trọng nào hay không.
Vương Bằng Phi đúng là người rõ ràng. Y và Từ Đức Tuyền có chút quan hệ cá nhân, nhưng tuyệt đối lại không phải là tốt đến mức vì chuyện tư mà bỏ chuyện công. Hơn nữa, cho dù có thật sự là bạn tốt tri kỉ đi nữa, thì việc Lệ Triêu Sinh bị Ủy ban Kỷ Luật bắt, chứng cớ vô cùng xác thực, thì cũng không ai dám mạo hiểm phiêu lưu chính trị mở miệng nói chuyện. Y vốn vô cùng coi trọng Hạ Tưởng. Thứ nhất là vì hắn rất có khí chất, và đánh bài cũng rất hợp. Thứ hai, coi như là, Hạ Tưởng có tiền đồ rộng lớn. Là người trong quan trường, bắt tay người cao không bắt tay kẻ thấp. Hạ Tưởng hiện tại có tiền đồ và hắn có quan hệ cũng không tệ lắm với mình, chờ sau khi hắn lên đến chức cao, chắc chắn sẽ nhớ đến mình là đã tốt với hắn. Đến lúc đó nếu mình lui ra, cũng có một phần ân huệ với hắn, nếu chẳng may có chuyện Hạ Tưởng phải hỗ trợ, hắn có thể không giúp đỡ sao?
Người làm quan đều phải có tầm nhìn lâu dài một chút, nhất là đối với những người trẻ tuổi có triển vọng phải nâng đỡ một chút, thật ra cũng là cho mình một đường lui.
Chỉ có điều khiến y thật không ngờ đó là, Hạ Tưởng vì sự tình Lệ Triều Sinh mà bị bắt. Thiếu chút nữa bị hủy hoại tiền đồ, còn không nói đến việc chọc giận Cao Thành Tùng. Làm quan ở tỉnh Yến, nếu bị Bí thư tỉnh ủy thù oán, thì tiền đồ còn có cái gì đáng nói? Vương Bằng Phi có tức giận vì đã kỳ vọng quá nhiều vào Hạ Tưởng.
Tuổi trẻ thì vẫn còn quá trẻ, kích động hiểu biết sẽ phá hủy tiền đồ cả đời, phải cẩn thận cư xử mới được. Y không muốn Hạ Tưởng vì vậy mà vứt bỏ tiền đồ, cho nên hôm nay y mới có ý mỉa mai hắn vài câu.
Tuy nhiên điều làm cho y cảm thấy ngạc nhiên chính là, hình như trong lúc Hạ Tưởng bị bắt thì Thẩm Phục Minh cũng đột nhiên bị mang đi. Chẳng nhẽ Hạ Tưởng có quan hệ bí mật nào đó nên được ra chỗ sáng còn Thẩm Phục Minh lại ngấm ngầm bị bắt. Nhân cơ hội này bày ra trò hay cho Cao Thành Tùng xem? Như thế người đứng sau kia, rốt cuộc là ai?
Vương Bằng Phi càng nghĩ càng cảm thấy trong đó có nguyên nhân bí mật nào đó. Chiến đấu sau lưng vĩnh viễn hưng phấn hơn gấp vạn lần so với chiến đấu trực diện. Như vậy, nếu quả thật Hạ Tưởng nhóm lửa, thì ở phía sau có một người nào đó đã đặt một quả pháo, chẳng nhẽ điều đó không phải chứng minh trên Bắc Kinh đã có người muốn động vào Cao Thành Tùng sao?
Bất luận ai nếu có độ nhạy cảm chính trị sẽ đều tập trung vào Bí thứ Tỉnh ủy, đặc biệt cán bộ cấp bậc giống như Vương Bằng Phi này, Bí thư Tỉnh ủy có thể ảnh hưởng trực tiếp đến y, sau đó là con đường làm quan của y.
Quan hệ của Vương Bằng Phi và Cao Thành Tùng cũng chỉ là bình thường, cơ bản chỉ là cùng chung sống hòa bình, yên ổn, vô sự. Cao Thành Tùng có bị mất chức hay không đối với Vương Bằng Phi mà nói cũng chẳng có ảnh hưởng lớn nào.
Nhưng y cũng rất quan tâm số phận Cao Thành Tùng, bởi vì cho dù Bí thư Tỉnh ủy tiếp sau là ai, thì cũng liên quan đến lợi ích bản thân mỗi một cán bộ cấp sở trở lên. Vương Bằng Phi rất hiếu kỳ muốn biết, sự kiện Lệ Triều Sinh rốt cuộc có thể tạo thành lực phá hoại lớn đến mức nào. Hơn nữa, y cũng tin rằng Hạ Tưởng cũng biết ai là người trốn ở sau lưng xuất thủ. Người này rất có khả năng là nhân vật quan trọng ở tỉnh Yến sau này.
Vương Bằng Phi đã nghĩ hôm nay dò xét xem ẩn ý của Hạ Tưởng.