- Anh họ!
Tiếng anh họ gọi sao mà ngọt ngào, êm dịu. Nghiêm Tiểu Thì là người rất biết sử dụng ưu thế của bản thân, cô lại hỏi:
- Nếu như em đến dự lễ đính hôn của anh thì anh sẽ hoan nghênh chứ?
Sao tự dưng lại muốn tham gia góp vui? Hạ Tưởng nghĩ một lúc, khi không tìm được lý do nào để từ chối nữa đành nói:
- Bất cứ lúc nào cũng xin mời đại giá ghé dự.
Buổi chiều Hạ Tưởng đưa bố mẹ đi khắp thành phố Yến tham quan, tối đến thì gọi điện cho Tào Thù Lê, bàn luận ngắn gọn trình tự chuẩn bị cho ngày mai. Thực ra chỉ là nghi thức đính hôn của hai người, cũng không cần phải câu nệ lắm, có điều Hạ Tưởng và TàoThù Lê vẫn đến sớm để tiện đón tiếp khách khứa. Nguồn:
Sáng ngày mùng 3, Hạ Tưởng dậy từ sớm, trong sự đốc thúc của bố mẹ, hắn mặc bộ vest quần âu, thắt cà-vạt, sau đó cũng tự ngắm mình trước gương vài lần, cảm giác rất chi là hài lòng. Hạ Thiên Thành đứng bên cạnh ca ngợi:
- Đúng là con trai tôi, quả là khá đẹp trai.
Hứa Ninh đứng ngắm Hạ Tưởng, rồi nhìn sang Hạ An, lắc đầu nói:
- Đều là một cha một mẹ sinh ra, nhưng sao Hạ An lại không đẹp trai bằng anh nhỉ? Anh mà đẹp hơn tí nữa thì tốt biết mấy
Hạ An có xe, cũng giống như tất cả đàn ông có cái sĩ diện riêng liền khí thế nói:
- Anh mà đẹp trai hơn thì hoa khôi đã theo anh rồi, còn đến phần em không?
Hứa Ninh tức tối đáp trả:
- Đừng tự đề cao mình quá, anh đừng có quên rằng là anh cứ đeo đuổi em. Còn em vì anh mà cãi nhau với gia đình kia kìa.
Hạ Tưởng cười:
- Được rồi đó, đừng cãi nhau nữa. Hạ An, Hứa Ninh đối xử với em rất tốt, sau này đừng có làm chuyện gì có lỗi với cô ấy biết chưa?
Hạ An chỉ sợ mỗi Hạ Tưởng, hơi cúi thấp đầu nói:
- Em biết rồi anh ạ!
Chín giờ, Hạ Tưởng lái xe đưa cả gia đình đến trước cửa khách sạn Yên Kinh.
Hạ Tưởng đến hơi sớm, vừa đúng lúc nhìn thấy trong bãi đậu xe còn một chỗ trống liền vòng tay lái định đỗ vào đó, ai ngờ đột ngột từ bên cạnh tạt qua một chiếc thể thao. Một tiếng phanh kít vang lên, đỗ ngay trước mặt Hạ Tưởng ngay tại vị trí đỗ xe mà hắn vừa định lái vào.
Vì xe thể thao tạt qua quá nhanh, Hạ Tưởng lại không kịp phòng bị nên đột ngột dậm phanh lại, khiến cho cả đoàn người trên xe được phen hú vía, còn Hứa Ninh thì sợ hãi bật ra tiếng.
Rõ ràng trên bãi còn rất nhiều chỗ trống, chiếc xe kia lại còn cố ý cướp vị trí đã không nói thì thôi, còn không thèm nhìn trước nhìn sau, ném cái trừng mắt về phía chiến xe đậu phía trước, Hạ Tưởng bực mình đẩy cửa nhảy xuống khỏi xe, nổi giận đùng đùng đi về phía xe thể thao nói với người ngồi trong xe:
- Anh làm sao không? Có ai đỗ xe như anh không vậy?
Cửa xe mở ra, từ trong xe bước xuống một người thanh niên trẻ tuổi, miệng nhai kẹo cao su, liếc nhìn Hạ Tưởng vẻ khinh miệt:
- Đừng tưởng mình lái xe mang biển Bắc Kinh thì có thể vênh vênh váo váo? Biết ở đây hôm nay có sự kiện gì không? Hôm nay có nhân vật quan trọng tổ chức tiệc ở đây, cái xe rách của ông tốt nhất là tránh ra xa một tí, nếu lỡ mà chọc đến ai đó thì đừng hòng dễ dàng thoát thân.
Hạ Tưởng không nhịn nổi bật cười:
- Cậu là ai? Cậu đến dự lễ đính hôn phải không?
Hạ Thiên từ đằng sau đi đến, thái độ là muốn dàn xếp ổn thoả mới khuyên Hạ Tưởng:
- Thôi con, bên cạnh còn chỗ để xe, tranh với người ta làm gì. Nói không chừng họ có việc gấp, nhường cậu ta một chút là xong.
Cậu thanh niên trợn mắt:
- Nhường là nhường thế nào? Không nhường cũng phải nhường, ông nghĩ rằng đây là đâu chứ? Tầng hai hôm nay bị tôi bao hết rồi, mấy người mà muốn đến ăn cơm tốt nhất là tìm nhà hàng khác mà ăn, bởi vì… Rất tiếc, hôm nay không mở cửa đón khách.
Hạ Tưởng thấy hắn thái độ có vẻ khác lạ, nhìn bộ dạng xem chừng là cậu ấm cô chiêu nên không thèm chấp nhặt, liền quay người trở lại xe, định đỗ ra vị trí bên cạnh. Ai ngờ người thanh niên lại bồi thêm một câu:
- Này, ông già! Dạy lại con trai cẩn thận một chút, ông xem bộ dạng hắn thế kia, lái chiếc Land Rover thì nghĩ rằng đấy là xe tốt nhất trên thế giới? Hứ, còn chưa đắt bằng Ferrari của tôi kia. Về sau bảo hắn biết điều một chút, đừng tự cho thành phố Yến này không có người tài giỏi, đừng tưởng từ Bắc Kinh đến thì có thể ngang ngược ở chốn này.
Lời này nếu để tặng cho Khâu Tự Phong nghe thì phù hợp hơn, bởi chắc chắc sẽ làm hắn ta nổi điên. Vốn Hạ Tưởng thoáng nghe qua không thấy ngứa tai lắm vì hắn cũng không phải đến từ Bắc Kinh nên chẳng có cảm giác khó chịu gì cả. Nhưng khi nghe người thanh niên dám gọi bố mình là "ông già", thái độ lại rất ngông nghênh, giọng điệu khinh miệt nên khiến hắn bốc hoả. Ngày trọng đại như vậy mà lại bị một tên vô lại bóp cho méo mó, cũng vì bị ức chế từ trước nên hắn quay đầu nói:
- Tốt nhất bây giờ cậu nên rời khỏi nơi đây, nếu không đừng có hối hận thì đã muộn.
- Củ chuối thật, ông nghĩ ông là ai chứ? Dám nói chuyện với tôi kiểu gì vậy, chán sống rồi hả?
Người thanh niên bắt đầu xắn tay áo lên, muốn xông qua. Nhìn dáng điệu có vẻ là muốn đánh nhau luôn.
Hạ Tưởng cười lạnh một tiếng, bước lên chắn trước mặt bố mình, lạnh lùng hỏi:
- Phải nói xem cậu là ai trước đã, để đỡ phải đánh xong thì làm mất mặt bố cậu đi.
- Bố tao ở cái thành phố Yến này, ai ai cũng phải nịnh bợ. Dám làm thật với tao, nói cho tên oắt biết, hôm nay mày gặp đen rồi.
Người thanh niên mở miệng nhổ bã kẹo cao su về phía chân Hạ Tưởng.
Hạ Tưởng khinh bỉ nhíu mày lại, đang định gọi cuộc điện thoại thì nghe tiếng Lý Hồng Giang từ xa vọng tới:
- Ai mà tinh tướng thế kia, dám gây khó dễ cho lão em tao hả? Tên ranh con, có phải ăn no rồi muốn làm càn không? Mẹ kiếp, có mỗi cái xe Ferrari thôi mà giả bộ cái gì? Gọi mấy anh em tới đây, lật ngửa cái xe này lên cho nó ngắm trời xanh.
Lời của Lý Hồng Giang vừa dứt, phía đằng xa từ trên xe bước xuống bảy, tám người, thân hình vạm vỡ, chân đi bước lớn nhanh chóng xuất hiện đứng trước chiếc xe Ferrari, cùng nhau hét to một tiếng rồi dùng sức lật chiếc Ferrari lộn ngược lại, bốn bánh chổng lên trời.
Người thanh niên nóng mắt, quay đầu nhặt vội viên gạch dưới đất, như kẻ điên lao đến chỗ Lý Hồng Giang. Lý Hồng Giang đứng yên không nhúc nhích, một người bên cạnh lướt qua, một chân đá đã khiến người thanh niên nằm sõng trên mặt đất.
Hạ Thiên Thành bị cảnh tưởng trên làm cho sợ hãi:
- Con trai, đừng đánh nhau nữa, nếu không thành chuyện lớn mất.
Hạ Tưởng nhìn cậu thanh niên đang giãy dụa trên mặt đất, khẽ liếc thoáng qua, hời hợt nói:
- Không sao đâu bố, trong cái thành phố Yến này bây giờ vẫn chưa có ai có khả năng dấy lên sóng gió.
Hạ Tưởng không phải đang nói ba hoa, hắn cũng đoán ra người thanh niên này không phải con ông cháu cha gì cả, chắc chỉ là con cái nhà giàu thôi, có lẽ do thường ngày quen thói tác oai tác quái, lại thấy đây là địa bàn của mình nên khó tránh hắn coi trời bằng vung như vậy.
Hôm nay là ngày vui hắn và Tào Thù Lê đính hôn, không thể để ruồi nhặng bay qua bay lại, làm hỏng tâm trạng, nên bình sinh ít khi nóng giận như Hạ Tưởng cũng không nhịn nổi nói với Lý Hồng Giang:
- Coi chừng hắn trước, lát nữa giao cho cảnh sát.
Nhắc đến cảnh sát, cảnh sát đến. Khiến Hạ Tưởng bất ngờ là, người khách đầu tiên đến dự lại là Cục trưởng Tôn Định Quốc.
Hạ Tưởng vội vàng lên trước tiếp đón:
- Chú Tôn, chú đến sớm quá! Cháu cảm ơn chú.
Tôn Định Quốc bắt tay với Hạ Tưởng, trong mắt lộ ra vẻ kỳ lẫn dò xét, cười nói:
- Không sớm không được, cô cháu gái yêu của chú đính hôn, chú không đến sớm duy trì trật tự, cho dù Vĩnh Quốc không trách chú thì chú cũng không còn mặt mũi mà gặp ông ấy. Với lại, chú phải đích thân đứng ở tuyến đầu….
Vừa nói, ánh mắt ông di chuyển và dừng lại trên người cậu thanh niên vừa bị đánh ngã nằm trên đất.
- Có chuyện gì vậy? Chú vừa mới tới đã có người gây rối rồi, muốn bôi nhọ mặt chú hả?
Hạ Tưởng ngắn gọn kể lại chuyện vừa xảy ra.
Tôn Định Quốc đến khách sạn nhưng lại không đi một mình, trên xe chỉ có ông ta và Tôn An, nhưng đằng sau đang lục tục tới có đến bảy, tám xe cảnh sát, có khoảng mười mấy vị cảnh sát từ trong xe bước xuống, đa số là mặc thường phục.
Tôn Định Quốc quay đầu chỉ tay vào một người:
- Cậu! Tóm tên kia lại, tóm lại trước rồi nói sau. Hôm nay không chừng có lãnh đạo tới dự, tên nào lại dám ngông nghênh, không có mắt nhìn đến đây gây rối thì nhất loạt nghiêm trị.
Viên cảnh sát đứng nghiêm dậm chân cộp một tiếng, cung kính hành lễ:
- Vâng, cục trưởng
Hạ Thiên Thành hoảng sợ, ông không cùng Hạ Tưởng đi đến gần Tôn Định Quốc mà đứng cách ông ta một đoạn, nhỏ tiếng hỏi Lý Hồng Giang:
- Người đó là quan lớn hả?
Lý Hồng Giang biết Tôn Định Quốc nhưng lại không biết Hạ Thiên Thành, nhưng đã đoán ra Hạ Thiên Thành là bố của Hạ Tưởng nên vô cùng lễ phép trả lời:
- Dạ, người đó là Cục trưởng cục Công an thành phố Yến.
Hạ Thiên Thành sửng sốt, mắt nhìn đăm đăm. Cục trưởng cục Công an thành phố Yến lại đang bắt tay thân mật với con trai mình? Hai người dường như rất thân thiết. Con trai mình thật giỏi giang, sao quan nào cũng biết, quan nào cũng quen?
Người thanh niên đang nằm trên mặt đất nghe thấy Cục trưởng cục Công an đến liền giãy dụa hô to:
- Cục trưởng Tôn, mau cứu cháu với, cháu là Tề Á Nam đây.
Tôn Định Quốc nghe tiếng gọi khẽ chau mày, nói với Hạ Tưởng:
- Tề Á Nam chọc giận cháu à? Tên trẻ con này đúng là không có tiến bộ, hàng ngày đi gây chuyện sinh sự, đúng là hết cách với nó.
- Nó là ai vậy?
Hạ Tưởng nghe ra hình như Tôn Định Quốc có biết người thanh niên đó nên hỏi lại.
- Con trai Tề Đông Lai.
Tôn Định Quốc chỉ tay về phía khách sạn Yến Kinh, tiếp:
- Yến Kinh là cơ nghiệp của Tề Đông Lai, con người ông ta cũng tốt, có điều lại sinh ra một thằng nghịch tử, bất tài vô dụng, nếu đem so sánh giữa Tôn An và Tề Á Nam thì Tôn An còn tốt hơn.
- Kìa bố, bố đừng châm biến con nữa được không? Bây giờ con thật thà đi bao nhiêu.
Nửa ngày rồi Tôn An không phát biểu một câu, bây giờ chờ đợi mãi mới có cơ hội được bộc bạch nên vội vàng chen vào:
- Phó Chủ tịch huyện Hạ, chúc mừng anh nhé, cuối cùng cũng cùng Thù Lê tu thành chính quả rồi. Thật đáng tiếc, thế là từ giờ trở đi người tình trong mộng của tôi đã trở thành của người ta mất rồi.
Hạ Tưởng cười:
- Được rồi đó, đừng có cố làm ra vẻ. Bây giờ cậu cũng trang phục cảnh sát, uy phong lẫm liệt rồi, không biết có bao nhiêu cô chạy theo đâu.
Tôn Định Quốc cười ha hả, chỉ tay về phía Tề Á Nam:
- Hôm nay cháu là nhân vật chính, nói xem, cậu ta cháu định thế nào? Cháu bảo thả thì thả, bảo tóm lại thì chú tóm lại.
Trong lúc nói chuyện, viên cảnh sát đã dẫn Tề Á Nam tới trước mặt chỗ mọi người đang đứng.
Hạ Tưởng chưa kịp lên tiếng thì đã thấy một chiếc xe Audi mang biển có số đầu là số 8 của Uỷ ban nhân dân thành phố đang lái vào bãi đỗ xe. Trên xe bước xuống một người, đó chính là Cao Hải.
Cao Hải vừa bước xuống xe liền vội đến chỗ Hạ Tưởng, nở nụ cười tươi nói:
- Chúc mừng tiểu Hạ, đính hôn rồi thì từ nay về sau lại thêm trách nhiệm và áp lực rồi, nhớ giữ lấy nhé.
Hạ Tưởng liền vội bắt tay Cao Hải:
- Chú Cao đến rồi ạ, cám ơn chú đã đến dự.
Cao Hải và Hạ Tưởng nói với nhau vài câu, tiếp đó Cao Hải tươi cười chào hỏi Tôn Định Quốc. Theo lễ mà nói, ông ta không bắt tay Tôn Định Quốc trước là hơi thất lễ, nhưng Tôn Định Quốc không phải người ngoài nên không chấp nhặt. Còn Hạ Tưởng lại rất nhạy bén phát giác rằng Cao Hải là đang cố ý học Trần Phong, là nâng cao mình một chút, sợ rằng nếu lễ phép quá với người sẽ bị hiểu lầm là có chuyện muốn cầu giúp.
Cao Hải quay đầu nhìn Tề Á Nam, vẻ mặt không vui:
- Lại là cậu gây chuyện rồi?
Tề Á Nam mặt mày nhăn nhó, nói:
- Chú Cao, cháu…
Nhìn sang Hạ Tưởng:
- Hắn ta là ai vậy? Sao các chú lại quen với hắn?
- Hắn là ai vậy?
Cao Hải cười lạnh một tiếng
- Bố cậu khó khăn lắm mới tranh được cơ hội. Còn cậu thì suýt chút nữa làm hỏng hết cả biết chưa hả? Nếu không phải Hạ Tưởng tính khí tốt, khoan dung, độ lượng, nếu cậu ấy mà tức giận hủy lễ đính hôn tại khách sạn Yến Kinh này, thử nói xem bố cậu có lột da cậu ra không?
- A!
Tề Á Nam kinh ngạc nhìn Hạ Tưởng, hắn không dám tin người đang đứng trước mặt đây chính là nhân vật đang rất nổi trội trong chính trường thành phố Yến tại thời điểm gần đây nhất, Phó Chủ tịch huyện Hạ.
Tề Đông Lai và Cao Hải có mối quan hệ khá tốt.
Tề Đông Lai cũng có quen biết với Tào Vĩnh Quốc, có điều mối quan hệ chưa tới mức thân mật lắm. Hắn nghe nói lễ đính hôn của thiên kim nhà Phó Thị trưởng Tào sắp được tổ chức nên mới đến tìm Cao Hải, muốn nhờ Cao Hải gợi ý với Phó Thị trưởng Tào tổ chức lễ đính hôn tại khách sạn Yến Kinh. Tề Đông Lai dự định không thu bất cứ khoản phí nào mà còn tự nguyện bỏ tiền túi ra tổ chức lễ đính hôn.
Cao Hải đã gặp chút khó xử. Ông ta có qua lại với Phó Thị trưởng Tào, mối thân tình giữa hai người cũng có nhưng ông ta tự biết rằng Phó Thị trưởng Tào là nể mặt Hạ Tưởng nên mới đối xử với mình trọng hậu được vài ba phần. Ông ta có thể nói để Phó Thị trưởng Tào lựa chọn tổ chức lễ tại Yên Kinh hay không cũng khó lường trước được. Nhưng ông ta cũng khó từ chối sự nhờ cậy của Tề Đông Lai nên liền cố mà làm mà nhận lời giúp đỡ, nhưng ông ta cũng nói trước rằng mình không chắc chắn, mà chỉ là thử xem sao thôi.
Sau đó Cao Hải tìm cơ hội đề cập với Phó Thị trưởng Tào, không ngờ Phó Thị trưởng Tào liền hưởng ứng luôn khiến Cao Hải vừa mừng vừa cảm than, có lẽ do năm đó hắn vì báo đáp Hạ Tưởng đã vì hắn bày ra ý tưởng vàng ngọc nên mới giới thiệu vài dự án cho Hạ Tưởng, và Hạ Tưởng đã chia sẻ mấy dự án đó với Tào Thù Lê, vì vậy mà hai người mới có cơ hội đến với nhau như ngày hôm nay. Có lẽ Phó Thị trưởng Tào vì nể mặt Hạ Tưởng nên mới không đặt ra bất kỳ nghi vấn nào về ý kiến hắn đề ra và liền một hơi gật đầu đồng ý.
Trong lúc Cao Hải tự hào về quyết định anh minh ngày trước thì đầu óc cũng linh hoạt trở lại ngay bởi hắn nghe phong phanh Phó Thị trưởng Tào sắp điều đến nơi khác. Hiện giờ, tại tòa nhà Thành ủy ai ai cũng biết việc này, Phó thị trưởng Tào đi thì Đàm Long sẽ được thăng chức đảm nhận chức Phó thị trưởng thường trực. Lúc này, Ủy ban nhân dân thành phố sẽ trống ra một vị trí Phó thị trưởng. Nếu trước khi rời đi, Phó Thị trưởng Tào có thể kéo hắn một tay, lại nhờ Hạ Tưởng nói tốt vài câu về mình trước mặt Trần Phong, với tư cách và kinh nghiệm của hắn thì có thể thuận lợi ngồi vào chức Phó thị trưởng rồi.
Phó thị trưởng à… Cao Hải đã mơ ước từ lâu lắm rồi.
Lễ đính hôn của Hạ Tưởng chính là một cơ hội tốt, nên ông ta không lấy thân phận là Trưởng ban thư ký Ủy ban nhân dân thành phố ra nữa, mà lập kế hoạch dưới thân phận người nhà đến thật sớm, giúp Hạ Tưởng mấy việc lặt vặt. Cao Hải đoán rằng, số người đến chúc mừng hôm nay chắc chắn sẽ không ít. Không phải bởi vị trí, quyền hành của Phó Thị trưởng Tào ở Ủy ban nhân dân Thành phố lớn mà bởi mạng quan hệ của Hạ Tưởng rất rộng khiến cho người ta phải khiếp sợ. Chưa biết chừng sẽ có nhân vật cực kỳ quan trọng đến tham dự cơ.
Cùng lúc vừa có thể biểu hiện thiện ý với Hạ Tưởng lại vừa có thể nhân cơ hội thể hiện bản thân. Cao Hải muốn mượn cơ hội để gây ấn tượng tốt tới Phó Thị trưởng Tào và Hạ Tưởng, với lại nếu được nhiều người nhìn ra mối quan hệ giữa ông ta và Hạ Tưởng không phải loại tầm thường, nói không chừng sẽ mang lại lợi ích giúp cho hắn dễ dàng leo lên chức Phó thị trưởng.
Ngẫm lại mới có hơn hai năm thôi mà đã khiến ông ta đường đường là một Trưởng ban thư ký Uỷ ban nhân dân thành phố, là cán bộ cấp Phó giám đốc Sở lại phải mượn uy của một Phó chủ tịch huyện, Cao Hải cũng không cảm thấy có gì phải mất mặt cả. Trên chính trường bản chất vốn là lợi dụng, cho nhau dựa thế, huống chi ngày trước Hạ Tưởng cũng đã từng nhờ cái thế của hắn
Đúng lúc này Tề Á Nam lại gây ra rắc rối khiến Cao Hải nổi giận, khó khăn lắm mới có thể kiếm được cơ hội giúp Tề Đông Lai quen biết với giới quan chức quyền cao chức trọng, con trai hắn lại ngang nhiên để xảy ra xích mích với Hạ Tưởng thật đúng là mắt mọc trên người chó rồi. Hắn giận đến nỗi muốn tát thẳng một cái vào mặt tên đó, nhưng may mắn đã bình tĩnh kịp, lấy điện thoại gọi cho Tề Đông Lai:
- Lão Tề ơi, tôi đang ở dưới tầng, ông xuống đây ngay lập tức.
Tôn Định Quốc cười tủm tỉm không nói gì, ông ta cũng quen biết Tề Đông Lai, mối quan hệ cũng gọi là tạm được, có điều nếu mà Hạ Tưởng mở lời thì ông ấy cũng không chút do dự đem Tề Á Nam nhốt lại. Khi thấy Cao Hải chủ động đứng ra giải quyết ông cũng vui vẻ đứng ngoài xem.
Sau cuộc gọi đó, Tề Đông Lai gấp gáp, thở hồng hộc chạy một mạch từ trên tầng xuống.
Không đợi Tề Đông Lai đến gần, Cao Hải liền chủ động đi đến trước, rì rầm nói nhỏ vào tai ông ta vài câu.
Tề Đông Lai đầu to mặt lớn, nhìn qua đã đủ biết ông ta thuộc nhóm người ba cao: huyết áp cao, đường huyết cao, máu trong mỡ cao nên mặt mũi đỏ au. Ông ta đỏ mặt tía tai đi đến trước mặt Tề Á Nam, hét lớn:
- Cái thằng mất dạy, khốn khiếp này!
Từ lúc nghe nhắc đến tên Hạ Tưởng, Tề Á Nam liền tự biết mình đã gây ra chuyện lớn rồi.
Sự thực là hôm nay hắn kênh kiệu như vậy là bởi vì lễ đính hôn của con gái thiên kim Phó Thị trưởng được tổ chức tại khách sạn Yên Kinh, đối với hắn mà nói đó là sự vinh hạnh lớn lao. Với lại sự tích liên quan đến Hạ Tưởng hắn cũng được nghe kể, hắn khâm phục Hạ Tưởng sát đất. Ông bố mình có thể nhờ mối quan hệ mời được Hạ Tưởng tổ chức lễ đính hôn ngay tại khách sạn nhà mình nên hắn tự cảm thất rất có thể diện, đi đường cũng khí thế hơn thường ngày. Trong lòng hắn đắc ý, đại danh lừng tiếng Phó chủ tịch huyện Hạ tổ chức đính hôn ở khách sạn Yên Kinh là một vinh hạnh quá lớn.
Tuy rằng Tề Á Nam cũng có quen biết một số vị quan chức to nhỏ ở thành phố Yến, ông bố lại mở mấy khách sạn, nhà nghỉ, gia đình có tiếng là trùm sò trong việc kinh doanh khách sạn, hắn lại khâm phục nhất những người kiêu ngạo, khuênh khoang. Hắn tự nhận định rằng Hạ Tưởng có thể lật đổ Phó chủ nhiệm ủy ban Kỷ luật thành phố có lẽ là phải tinh tướng lắm nên mới chuyển bại thành thắng như vậy.
Hắn chưa từng nghĩ rằng, gặp một chiếc xe mang biển số Bắc Kinh tới thành phố Yến này nên muốn bắt nạt một chút. Ai ngờ, ông trời lại khéo léo sắp xếp cho người mà hắn gặp lại đúng là Hạ Tưởng?