Quan Thần

chương 332: kẻ háo sắc chung tình

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Cao Kiến Viễn lại bị tác động

- ý của cậu là, nếu có tiền sẽ bán được giá cao hơn?

- Đương nhiên, nếu có mười triệu, chúng ta liền dám chào giá một trăm triệu, năm mươi triệu.

Hạ Tưởng vô cùng chắc chắc nói, chính là muốn cấp Cao Kiến Viễn cảm thấy hấp dẫn, cho hắn mười phần tin tưởng, đồng thời cũng là vì khiến hắn phun ra một ít tiền, không cho tiền mồ hôi nước mắt nhân dân đều xói mòn ra nước ngoài

- Nếu chúng ta có năm mươi triệu, tôi liền dám chào giá bọn họ ba trăm triệu!

Số tiền mỗi lần được tăng cao, không khỏi khiến Cao Kiến Viễn tâm động. Vốn coi bất động sản Lĩnh Tiên như là đánh bạc, có thể kiếm nhiều ít là nhiều ít. Nhưng nghe Hạ Tưởng vừa nói, còn nhiều hơn theo cấp số nhân, hơn 5 lần lợi nhuận, đừng nói là dân cờ bạc, chính người bình thường cũng sẽ lâm vào điên cuồng, mất đi lý trí.

Cao Kiến Viễn cúi đầu không nói, hiển nhiên đấu tranh tư tưởng kịch liệt. Đại bộ phận tiền hắn chuyển ra nước ngoài, muốn theo như lời Hạ Tưởng, vay tiền sinh tiền, thật là biện pháp tốt. Nhưng vấn đề là, đem tiền đã dời đi quay trở về, phiêu lưu quá lớn.

Nhưng nếu không chuyển tiền về, về sau trừ phi hắn đi Las Vegas, đồng thời lại có vận khí tuyệt hảo mới có cơ hội tốt như thế. Nếu để mất cơ hội này, về sau nghĩ có lại cơ hội tốt trước mắt, chỉ sợ không có khả năng.

Làm, hay là mặc kệ? Cao Kiến Viễn đấu tranh nội tâm thật lâu sau, bỗng nhiên nhớ tới đủ loại sự tích trước kia của Hạ Tưởng, lại nghĩ tới hắn vì Liên Nhược Hạm bị bắt vài ngày, trong lòng đã có quyết định, Hạ Tưởng đúng là háo sắc, nhưng là người chung tình, vì người mình thích mà đồng ý trả giá hết thảy. Hắn sở dĩ cố gắng giúp bất động sản Lĩnh Tiên, không phải vì hắn, cũng không phải vì Phạm Tranh, càng không phải vì cái hữu tình gì, mà là vì Nghiêm Tiểu Thì!

Nếu là vì Nghiêm Tiểu Thì, Hạ Tưởng khẳng định sẽ toàn tâm toàn ý mà bố trí hết thảy, hắn mượn cơ hội kiếm một khoản cũng không có gì. Ngoài ra Hạ Tưởng vì phụ nữ mà cái gì cũng chịu làm, khẳng định cũng sẽ không hại hắn, hại hắn chẳng khác nào hại Nghiêm Tiểu Thì, vì thế liền cắn răng một cái nói:

- Trong tay tôi còn có một số tiền, cho tôi thời gian vài ngày, tôi sẽ chuyển đến. Tuy nhiên tôi nói trước, nếu sự tình không được, tiền của ta phải toàn bộ về trả lại cho tôi, không thể có gì sơ xuất.

Hạ Tưởng vô cùng khinh bỉ Cao Kiến Viễn vĩnh viễn chỉ thích thơm lây chứ không chịu thiệt, nhưng vẫn cười đáp:

- Đương nhiên, kinh doanh không phải lời nói, tiền bạc là quan trọng làm sao để có tổn thất được. Tốt lắm, nếu không có gì, Kiến Viễn phải đi chuẩn bị tiền, tôi tiến hành tiếp xúc bất động sản Giang Sơn, Tiểu Thì liền bắt tay vào chuẩn bị làm tư liệu tương quan, càng tỉ mỉ càng tốt, oai phong càng lớn càng tốt, biểu hiện bối cảnh bất động sản Lĩnh Tiên càng thâm hậu càng tốt. Tóm lại một câu, hình tượng phải cao lớn, thực lực phải hùng hậu, triển vọng phải rộng lớn, về phần nguyên nhân chúng ta phải suy nghĩ bán bất động sản Lĩnh Tiên…

Bất chợt dừng lại, Hạ Tưởng nhìn Cao Kiến Viễn một cái, lại nhìn Nghiêm Tiểu Thì, trịnh trọng chuyện nói:

- Phải duy trì sự nhất trí, chính là Kiến Viễn phải xuất ngoại phát triển, Tiểu Thì phải về phía nam, ai cũng không có tinh thần để quản lý bất động sản Lĩnh Tiên. Lý do này được chứ?

Cao Kiến Viễn và Nghiêm Tiểu Thì liếc nhau, hai người đồng thời gật đầu.

Cáo biệt Cao Kiến Viễn, khi đưa Hạ Tưởng đến bên ngoài, Nghiêm Tiễu Thì tự mình thay hắn mở cửa xe, dịu dàng nói:

- Phó chủ tịch huyện Hạ, vất vả rồi, cảm ơn anh.

Trong lòng Hạ Tưởng liền có một chút áy náy. Hắn cũng không phải là thật tâm thực lòng giúp Nghiêm Tiểu Thì, mà là phải hủy diệt Cao Kiến Viễn, tuy nhiên cũng không có cách nào. Nếu không bắt Cao Kiến Viễn, Nghiêm Tiểu Thì sa lầy sâu vào bên trong nợ nần của bất động sản Lĩnh Tiên, cũng là nợ nần quấn thân, cuối cùng sự việc của Cao gia bị phát hiện, cũng bị tai bay vạ gió, chỉ sợ cũng sẽ không có kết cục tốt. Hiện tại mượn tay cô, quấn lấy Cao Kiến Viễn, chờ sau khi Cao gia rơi đài, cố gắng nghĩ giúp cô một biện pháp giải vây là được.

- Không cần khách khí, chúng ta quen nhau lâu như vậy, coi như là bạn tốt, nên giúp đỡ nhau.

- Em có một vấn đề, anh nhất định phải trả lời chi tiết, được không?

Nghiêm Tiểu Thì ánh mắt kiên định nhìn Hạ Tưởng.

Hạ Tưởng bị ánh mắt nhìn chăm chú của cô làm cho hơi hoảng hốt, giả bộ gãi gãi lông mi, nói:

- Được, em nói đi.

Nghiêm Tiểu Thì phì cười một tiếng:

- Sao lại gãi lông mi như thế? Yên tâm, em không ăn thịt anh đâu, đừng hoảng hốt.

Sau đó cô lại thu hồi nụ cười, nghiêm trang hỏi

- Anh giúp bất động sản Lĩnh Tiên như vậy, rốt cuộc là vì cái gì? Đừng nói cho em là vì Cao Kiến Viễn, là vì tình bằng hữu. Em không tin!

Lần này, Hạ Tưởng không khỏi nhức đầu, nguyên nhân chính đương nhiên không thể nói cho Nghiêm Tiểu Thì. Nếu giáp mặt cô, nói là vì cô, lại sợ làm cho cô càng hiểu lầm, hắn liền lại muốn gãi gãi lông mi, Nghiêm Tiểu Thì duỗi tay ra bắt lấy tay hắn, miễn cưỡng mỉm cười:

- Cho dù không muốn nói cho em, em cũng biết tâm ý của anh rồi.

Cô cầm chặt tay Hạ Tưởng, sau đó buông ra, chào Hạ Tưởng, xoay người biến mất ở góc đường.

Hạ Tưởng đứng yên tại chỗ, nửa ngày không có di động bước chân, trong lòng cảm thấy bất đắc dĩ khôn kể.

Hạ Tưởng tới trước công ty bất động sản Giang Sơn, gặp Tiêu Ngũ, kể lại tỉ mỉ chuyện Cao Kiến Viễn và giải thích các chú ý về sổ sách, Tiêu Ngũ đều nhất nhất ghi nhớ, lại dựa theo Hạ Tưởng chỉ bảo, luyện tập mấy lần, trên cơ bản làm được không có sai sót.

Việc gặp mặt Cao Kiến Viễn và Nghiêm Tiểu Thì phải giao cho Tiêu Ngũ, những người khác đều không thể lộ diện, đương nhiên cũng có thể do Hạ Tưởng đi cùng. Vừa nghĩ tới Chu Hổ, Hạ Tưởng mừng rỡ, liền vội vàng gọi hắn tới, trịnh trọng giải thích lại mọi chuyện.

Chu Hổ vừa nghe có nhiệm vụ quang vinh mà gian khổ giao cho hắn hoàn thành, lập tức hưng phấn đứng lên, nóng lòng muốn thử nói:

- Không thành vấn đề, phó chủ tịch huyện Hạ, tôi cam đoan hoàn thành nhiệm vụ thắng lợi viên mãn chưa từng có từ trước đến nay. Đánh một trận xinh đẹp khắc phục khó khăn.

Hạ Tưởng cũng không so đo tật dùng từ to tát của hắn, hình tượng Chu Hổ ở trong mắt Cao Kiến Viễn, đúng là một kẻ có tiền ngốc nghếch điển hình của nhà giàu mới nổi. Cao Kiến Viễn tự cho là thông minh, khẳng định rằng Chu Hổ ngoại trừ có tiền thì cái gì khác cũng đều không có, cho nên hắn khẳng định sẽ tin tưởng có thể bán bất động sản Lĩnh Tiên với số tiền lớn.

Hạ Tưởng lặp lại giải thích Tiêu Ngũ và Chu Hổ, ngàn vạn lần không cần nhắc tới bất động sản Giang Sơn có hậu trường gì, chỉ nói là một công ty bất động sản bình thường, chính là bởi vì nhận thầu công trình buôn bán kiếm lời, muốn theo làm chủ thầu nên mua.

Tiêu Ngũ nói không nhiều lắm, chỉ có điều gật đầu:

- Tôi nhớ kỹ, phó chủ tịch huyện Hạ, anh yên tâm, sẽ không làm lỗi đâu.

Chu Hổ thì bị kích động nói:

- Anh cứ an tâm một trăm phần trăm, phó chủ tịch huyện Hạ, tôi sẽ cố gắng. Tôi sẽ đóng giả như thật, tuyệt đối sẽ không cho ngài mất mặt, cam đoan mã đáo thành công, lừa đâu được đó.

Hạ Tưởng không kìm nổi cười:

- Đây không gọi là lừa. Gọi là sách lược làm ăn.

Chu Hổ ha hả cười:

- Đều giống nhau, dù sao đều là lừa gạt đối phương, khiến đối phương mơ hồ liền tin tưởng, tin tưởng liền bỏ tiền, mất tiền còn cảm ơn chúng ta, có phải hay không?

Tiêu Ngũ cũng bị câu nói đùa của Chu Hổ làm cho mỉm cười.

Buổi tối trở lại Tào gia, mọi người đều ở nhà. Ăn xong cơm chiều, Tào Thù Lê kỳ kèo mãi mới kéo tay xuống lầu Hạ Tưởng, nói:

- Ba có chuyện muốn nói với anh, tuy nhiên em cũng có chuyện muốn nói với anh, cho nên em liền thừa lúc ba không chú ý, mượn anh một lát.

Xem cô bộ dáng lén lút, Hạ Tưởng đùa cô:

- Làm gì mờ ám vậy, thành thật giải thích xem có chuyện gì xấu?

Tào Thù Lê đá Hạ Tưởng một cú, hờn dỗi nói:

- Em chưa từng có chuyện xấu.

Sau đó cô đi chầm chậm, kéo Hạ Tưởng đi vào tiểu khu bên ngoài, đi đến chỗ tối mới nhẹ nhàng nói

- Sang năm sau em tốt nghiệp đại học. Anh nói em nên đi nơi nào công tác thì tốt?

Ra vậy, Tào Thù Lê sắp phải đi làm. Đi nơi nào tốt đây? Hạ Tưởng tạm thời còn không có ý kiến, tuy nhiên hắn thấy ánh mắt tinh nghịch của Tào Thù Lê, biết cô khẳng định có ý tưởng, liền hỏi:

- Em chắc chắn là có lựa chọn tốt rồi phải không?

Tào Thù Lê mặt hơi hơi đỏ lên:

- Cũng không hẳn, không phải em nghĩ tốt rồi, là Cao lão muốn cho em đến Tập đoàn Viễn Cảnh công tác. Ông ấy nói Tập đoàn Viễn Cảnh chuẩn bị bồi dưỡng lực lượng thiết kế của mình, muốn xây một viện thiết kế, liền mời em đến viện thiết kế.

Cao lão chẳng lẽ không rõ ràng quan hệ của mình và Liên Nhược Hạm? Ông ta muốn kéo Tào Thù Lê đến Tập đoàn Viễn Cảnh đi làm, không phải là hại chính mình sao? Không được, tuyệt đối không được, Hạ Tưởng kiên quyết lắc đầu:

- Không tốt, đến Tập đoàn Viễn Cảnh công tác không tốt lắm, anh cảm thấy em thích hợp đến cơ quan chính phủ công tác hơn. Đúng rồi, bác Tào khẳng định đã có bố trí đối với công tác của em rồi nhỉ?

Tào Thù Lê gật gật đầu:

- Ý của ba là muốn em đến cục Thuế vụ làm, nhưng em không muốn đến cơ quan chính phủ làm, em là thích làm thiết kế. Anh giúp em được không?

Cô giữ chặt tay Hạ Tưởng, đưa tới đưa lui, vẻ mặt đáng thương cùng.

Hạ Tưởng biết cô bé cũng không rất muốn làm ở Tập đoàn Viễn Cảnh, khẳng định là trong lòng cũng không thoải mái, nhưng lại không muốn đến cục Thuế vụ làm. Nếu như đi viện thiết kế của tỉnh Yến, cũng không tính là lựa chọn rất tốt, bởi vì viện thiết kế chính là nơi có nhiều nhân vật truyền thống, ý nghĩ của bọn họ rất xơ cứng, không học được thứ gì, cũng không có tiền đồ gì.

Cô kéo hắn ra nói nhỏ, cũng là nghĩ trưng cầu ý kiến hắn, khiến hắn đưa ra chủ ý thay cô. Trong lòng Hạ Tưởng khá cao hứng, quả nhiên đính hôn có khác, còn có suy nghĩ lấy chồng theo chồng. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL -

Ngẫm nghĩ một chút, Hạ Tưởng có chủ ý:

- Các lựa chọn đó đều không tốt, hay là chính mình mở một công ty thiết kế, chính mình thiết kế, chính mình làm ông chủ, thế nào?

Tào Thù Lê khuôn mặt ửng hồng, ánh mắt sáng nhìn thẳng vào Hạ Tưởng, đột nhiên nhảy dựng lên, dùng sức hôn một cái lên mặt Hạ Tưởng:

- Biện pháp của anh thật tốt, em rất thích.

Hạ Tưởng cảm thấy hưng phấn, lần đầu tiên nhìn thấy bộ dáng cô bé kiều diễm ướt át mê người, dùng tay chỉ lên miệng mình, nói:

- Về sau hôn nhớ rõ nhất định phải hôn ở đây, nếu không thật lãng phí.

Không ngờ cô bé lá gan khá lớn, lại dám hôn ở môi Hạ Tưởng một cái, tuy nhiên không dám dùng sức, nhẹ nhàng hôn một chút rồi bỏ chạy. Hạ Tưởng bị cô khiêu khích, liền đuổi theo một tay ôm ngang người cô, ha hả cười xấu xa:

- Chờ bác Tào vừa đi, anh nhất định tìm một cơ hội, đọc một chút quyển sách cô bé Lê này.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio