Quan Thần

chương 393: cơn giận không thể át

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Thật ra không phải, các đại gia tộc lớn sản nghiệp lớn, nên gút mắc về lợi ích cũng lắm. Ở một phương diện nào đó thì có xung đột về lợi ích, nhưng ở phương diện khác thì vẫn duy trì tình trạng hợp tác.

Mà điều Thôi Hướng càng không rõ là, lúc y dùng hết sức chèn ép Khâu Tự Phong, thì trên Bắc Kinh, mối liên kết hôn nhân giữa nhà họ Phó và họ Khâu lại đang được chuẩn bị linh đình, chiêng trống rùm beng.

Khâu Tự Phong nhận được điện thoại của Hạ Tưởng xong, đặt điện thoại xuống, trong lòng lửa giận dần dần nổi lên.

Ban đầu Hạ Tưởng muốn giúp y san bằng đường, y cũng để gia đình chuẩn bị các việc liên quan. Không ngờ kế hoạch không nhanh bằng sự biến đổi, chức Phó thị trưởng bị đánh trượt, gia đình lại đang bận chuẩn bị đám cưới, chưa kịp đánh tiếng chào hỏi khắp nơi. Bây giờ thì tốt rồi, lại bị Thôi Hướng chặn ngang cổ.

Khâu Tự Phong ở huyện An mấy năm rồi, sớm đã muốn rời khỏi nơi đây, muốn thăng bước, chỉ thiếu cơ hội tốt để sải bước nhỏ nhảy bước lớn, vừa đúng lúc tình hình huyện An đang có thay đổi lớn, có cơ hội để lập thành tích. Không ngờ Thôi Hướng nhảy ngay ra, dám không nể mặt nhà họ Khâu và họ Mai, ông ta quá kiêu ngạo rồi chăng?

Ông ta nghĩ ông ta là ai chứ?

Khâu Tự Phong cảm kích trước tấm lòng của Hạ Tưởng. Thế nào là bạn bè, bạn bè là khi đã đồng ý chuyện của mình rồi, sẽ một lòng một dạ làm hết khả năng vì mình. Cái gì là kẻ địch, kẻ địch chính là cứ có chuyện liên quan đến mình thì sẽ trăm phương nghìn kế cản trở.

Phó Bí thư Thôi Hướng rõ ràng không có gây gổ gì với nhà họ Khâu, giờ lại đột nhiên nhảy ra, lẽ nào là muốn ra uy với nhà họ Khâu?

Cùng lúc đó, Khâu Tự Phong lần đầu có cảm tình với nhà họ Mai.

Mặc kệ là Mai Thái Bình có phải là vì lợi ích của ông ta mới đối nghịch với Thôi Hướng, hay là chỉ vì cá nhân y, thể diện và quan niệm của con người. Tóm lại, tất cả hành động của Mai Thái Bình đều có lợi cho Khâu Tự Phong, chính là muốn y nhận lấy ân tình của ông ta.

Khâu Tự Phong cầm điện thoại, gọi về Bắc Kinh.

Hai ngày sau, Diệp Thạch Sinh nhận được điện thoại của đoàn thương mại tỉnh Lĩnh Nam, đoàn tham quan khảo sát Công Thương tỉnh Lĩnh Nam vốn đã định năm sau sẽ đến khảo sát tỉnh Yến, nhưng do nguyên nhân nào đó đã bị đẩy lùi. Khi nào mới thực hiện còn chưa biết, phải đợi thông báo của cấp trên.

Đoàn khảo sát của tỉnh Lĩnh Nam đến tham quan, ít nhất cũng mang lại cho tỉnh Yến gần một tỷ tiền đầu tư, là khoản đầu tư lớn nhất kể từ khi Diệp Thạch Sinh nhiệm chức, là đoàn khảo sát mà y phải tìm trăm phương nghìn kế, nhờ đủ các mối quan hệ mới mời được họ. Có thể trở thành một trong những thành tích lớn nhất của y. Không ngờ sự tình đột ngột biến đổi, nói lùi là lùi, có thể nhận ra chắc chắn là ở khúc nào đó xảy ra vấn đề.

Bí thư tỉnh uỷ tỉnh Lĩnh Nam Hải Đức Trường và Diệp Thạch Sinh từng có thời gian học cùng lớp ở trường Đảng trung ương, cũng có chút giao tình nên sau nhiều lần Diệp Thạch Sinh gọi điện thoại liên hệ, Hải Đức Trường mới mở miệng đồng ý. Vốn là định trước để một bộ phận của đoàn tham quan Công thương đến tỉnh khác phân cho tỉnh Yến, coi như là nể mặt Diệp Thạch Sinh. Tỉnh Lĩnh Nam nhiều tiền, thế lớn, phân một phần bộ phận đã gần một tỷ tệ rồi, đối với tỉnh Yến mà nói cũng là một khoản đầu tư không nhỏ.

Đương nhiên là Diệp Thạch Sinh vui mừng rồi, trong lòng đầy sự kỳ vọng đoàn công thương đến tham quan, chứ không ngờ tới cái mà mình đợi được lại chính là tin tức lịch trình bị đẩy lùi.

Diệp Thạch Sinh lo lắng, vội cầm điện thoại gọi trực tiếp chó Hải Đức Trường. Không ngờ gọi hai lần đều không thấy người, lần thứ ba thì đã được ông ta nghe điện thoại, nhẹ nhàng chậm rãi nói:

- Diệp Sinh, tôi là nể tình ông lắm rồi, ông lại chẳng nể mặt tôi chút nào. Ông muốn tôi làm người thế nào đây?

- Rốt cuộc là có chuyện gì vậy? Đức Trường, ông và tôi dù gì cũng là bạn học, tính tôi thế nào ông cũng biết rõ đấy. Có lúc nào tôi làm những việc có lỗi với ông chưa? Có chuyện gì thì phải nói rõ ra, tôi thật sự là không biết đã xảy ra chuyện gì mà.

Diệp Thạch Sinh vội nói, gần đây y lo việc đoàn khảo sát đến thăm, đồng thời cũng phải duy trì liên lạc với Bắc Kinh, tìm mấy chuyên gia tư vấn về việc điều chỉnh kết cấu sản xuất của tỉnh Yến. Trong lòng ông ta vẫn không yên trước cuộc điện thoại của Phó thủ tướng Hà, luôn luôn cảm thấy có chỗ nào đó không đúng. Do vậy, những chuyện nhỏ xảy ra trong Tỉnh uỷ ông ta không để ý đến lắm.

Hải Đức Trường nghe Diệp Thạch Sinh nói có vẻ không giống như đang giả vờ, liền ho một tiếng, nói:

- Diệp Sinh, ông là Bí thư Tỉnh uỷ, là nhân vật số một, phải lấy cái uy quyền của nhân vật chủ chốt ra chứ, đừng có để trợ thủ quá là chơi nổi như vậy. Trên Bắc Kinh đương nhiên là hi vọng tỉnh Yến ổn định, nhưng hàm ý ổn định là không được ảnh hưởng đến đại cục của Bắc Kinh, chứ không phải là bảo thủ và lạc hậu.

"Cụp" một tiếng, Hải Đức Trường không khách sáo cúp luôn điện thoại.

Hải Đức Trường là Uỷ viên Bộ chính trị, trước mặt ông ta Diệp Thạch Sinh không có tư cách ngồi ngang hàng. Y cầm điện thoại, sắc mặt dần trở nên đỏ lại, cuối cùng bộc phát tức giận ném mạnh cái điện thoại.

Y không phải là ném Hải Đức Trường mà là đã hiểu vấn đề là từ đâu mà ra, lập tức nói với thư ký Ma Thu:

- Gần đây bên Tỉnh uỷ có việc điều chỉnh nhân sự lớn nào không?

Ma Thu hơi khó hiểu, Bí thư Diệp tuy cũng có quan tâm đến việc điều chỉnh cán bộ nhân sự, nhưng thường thì điều chỉnh cán bộ từ cấp Sở trở xuống ông ấy không bao giờ hỏi cả, cũng không biết y đột nhiên hỏi đến vấn đề nhân sự là có ý gì? Cũng may là Ma Thu đi theo Diệp Thạch Sinh đã lâu, thấy sắc mặt, giọng điệu của y thì biết là lãnh đạo của mình đang tức giận, vội nói:

- Dạ, không có đề cập đến điều chỉnh cán bộ cấp Sở ạ. Nếu có điều chỉnh cán bộ cấp Sở tôi nhất định đã báo cáo với ngài. Chỉ có một báo cáo Bí thư huyện uỷ huyện An muốn được điều đến đảm nhiệm chức Phó thị trưởng thường vụ thành uỷ thành phố Bảo, và bị Phó Bí thư Thôi Hướng đẩy lui rồi ạ.

- Bí thư huyện uỷ huyện An là ai?

Muốn để Diệp Thạch Sinh nhớ hết tất cả họ tên Bí thư huyện uỷ các huyện quả là nằm mơ.

- Là Khâu Tự Phong.

Ma Thu trả lời.

- Trưởng ban Mai báo cáo xin cho Khâu Tự Phong điều đến thành phố Bảo vào thường vụ thành uỷ. Đề cử cho chức Phó thị trưởng thành phố Bảo nhưng Bí thư Thôi không đồng ý, mà đề cử lên Trịnh Quan Quần, người đang là Trưởng ban thư ký Uỷ ban nhân dân thành phố Yến. Nhưng Trưởng ban Mai không đồng ý. Trưởng ban Mai rất cứng rắn, không chịu để Trịnh Quan Quần thông qua sát hạch nên Bí thư Mai cũng áp chế phế đi ứng cử Khâu Tự Phong.

Khâu Tự Phong, nhà họ Khâu tại Bắc Kinh và Hải Đức Trường lại chính là dòng chính của nhà họ Khâu.

Trong phút chốc Diệp Thạch Sinh đã hiểu hết, lập tức giận dữ đến nỗi không kìm được nói:

- Gọi điện cho Trưởng ban Mai, bảo ông ta trực tiếp gửi tài liệu đến chỗ tôi.

Trong lòng Ma Thu nghĩ Bí thư Diệp trong mấy năm dưới trướng Cao Thành Tùng chưa bao giờ thấy ông ta giận dữ đến như vậy. Xem ra hôm nay đúng là phát tiết thật rồi. Y không dám chậm trễ, vội vàng thông báo cho Mai Thái Bình.

Mai Thái Bình giằng co với Thôi Hướng, ông không thèm sợ cái chức Phó bí thư tỉnh uỷ của hắn ta, cũng không lo lắng Thôi Hướng sẽ làm gì mình, có điều y cũng chỉ làm đến bước giằng co mà thôi, chứ không dùng thủ đoạn chèn ép Thôi Hướng, đó không phải là vấn đề y lo lắng. Nếu như nhà họ Khâu cũng không làm gì nổi Thôi Hướng, thì bọn họ chẳng xứng là một trong tứ đại gia tộc tại Bắc Kinh.

Tuy là đến giờ Mai Thái Bình vẫn cho là nhà họ Khâu không đủ tư cách chen chân vào giữa bốn đại gia tộc.

Nhận được điện thoại của Ma Thu, Mai Thái Bình cười. Ông ta châm lửa rồi và giờ nổ pháo chính là Diệp Thạch Sinh. Xem ra nhà họ Khâu đã bắt đầu ra tay rồi. Nhà họ Khâu rất kỵ với họ Mai, có thể họ không dám làm gì mình nhưng muốn đánh trị Thôi Hướng thì không phải là chuyện khó khăn gì.

Mai Thái Bình mang hồ sơ Khâu Tự Phong đến văn phòng của Diệp Thạch Sinh.

Dịêp Thạch Sinh cũng không kịp nói chuyện với Mai Thái Bình mà đưa tay ra cầm lấy tệp hồ sơ, chỉ xem qua vài cái, nói:

- Đồng chí Khâu Tự Phong có thành tích, có kinh nghiệm, lý lịch, hoàn toàn phù hợp với các điều lệ, phù hợp với điều kiện đề bạt. T.r.u.y.ệ.n.Y.Y.c.o.m

Rồi lại vứt hồ sơ Trịnh Quan Quần đang cầm trong tay lên mặt bàn:

- Tư cách Trịnh Quan Quần thì đủ rồi, nhưng không có kinh nghiệm rèn luyện ngay tại địa phương, không thích hợp một bước đã cho vào Hội nghị thường vụ

Diệp Thạch Sinh cầm tài liệu về Khâu Tự Phong xem nhanh một lần rồi nói:

- Việc này cứ thế mà định, nếu Phó bí thư Thôi lại có ý phản đối, cứ để ông ta đích thân tìm tôi, Ban Tổ Chức cán bộ có thể theo trình tự thông thường mà làm, kiểm tra toàn diện đối với đồng chí Khâu Tự Phong.

Từ đầu đến cuối, Mai Thái Bình chỉ cười nhạt, không nói lời nào, đợi bí thư Diệp Bạch Sinh nói ra một cách chắc chắn, ông mới tiếp lời:

- Vậy cứ theo lời bí thư Diệp!

Câu nói chắc như đinh đóng cột này càng làm tăng uy lực của Diệp Thạch Sinh. Chẳng mấy chốc đã làm Diệp Thạch Sinh từ chưa từng tự tin nay trở lên tin tưởng hẳn. Ông ta nghĩ thầm: Phó bí thư Thôi Hướng thì thế nào? Nếu nhân vật số một thật sự muốn quyết định một việc, còn cần phải dò xét thái độ của cấp dưới sao?

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio