Quan Thần

chương 514: giữa được và mất

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Trung tuần tháng mười hai, Diệp Thạch Sinh chủ trì tổ chức Hội nghị Thường vụ Tỉnh ủy, trải qua cuộc thảo luận rất sôi nổi, nhất trí thông qua nghị quyết, phê chuẩn đề nghị liên quan đến việc khởi công xây dựng thủy hệ bao quanh thành phố và mở thêm quận mới của thành phố Yến đệ trình, việc làm mở rộng chính sách điều chỉnh kết cấu sản nghiệp của tỉnh Yến, đem hai hạng mục lớn của thành phố Yến coi như là trọng điểm của tỉnh Yến mang đến trọng điểm giúp đỡ là chính sách và vốn!

Từ đó, chính thức kéo màn mở đầu bước đi lên của thành phố Yến.

Không lâu, thành phố Yến mời chuyên gia đến từ thủ đô cùng với nước ngoài, hướng vào quận Hạ Mã_ thành phố Yến đã chính thức chỉ thị vì quận mới vì quận Hạ Mã, hoàn toàn chọn dùng đề cử của Hạ Tưởng_ tiến hành thiết kế và quy hoạnh trên toàn diện, phấn đấu nhằm làm quận Hạ Mã trở thành tổng hợp công năng hoàn hảo, các phương tiện hạng mục hoàn thiện, một quận mới hoàn mỹ thoải mái nhất cả về nơi sinh sống và làm việc.

Nhận lời mời của Ủy ban nhân dân thành phố Yến, Hạ Tưởng cũng tham gia một số quy hoạch của quận Hạ Mã.

Cùng lúc đó, công việc kêu gọi đầu tư vào các hạng mục của thủy hệ bao quanh thành phố và quận Hạ Mã cũng đang tiến hành hừng hực như lửa. Trải qua một loạt đấu thầu và mời thầu, cuối cùng tập đoàn Viễn Cảnh cũng trổ hết tài năng, trở thành nhà đầu tư phát triển thủy hệ bao quanh thành phố. Qua Tết Nguyên Đán 2003, Ủy ban nhân dân thành phố Yến đã xác định Tập đoàn Đạt Tài, Tập đoàn Viễn Cảnh, bất động sản Giang Sơn, Tập đoàn Tề Thị, công ty Sơn Thủy, bất động sản Cát Thành và bất động sản Thiên An...vv, làm nhóm nhà đầu tư đầu tiên gia nhập vào quận mới, mỗi cá thể đều đã tự xác nhận được hạng mục đầu tư.

Có thể nói tốc độ triển khai công tác kêu gọi thu hút đầu tư, là sự mau lẹ trước nay chưa từng có. Vì quận Hạ Mã vẫn chưa chính thức thành lập Quận ủy và Ủy ban nhân dân quận, nên tạm thời do Phó chủ tịch Cao Hải chủ trì công tác kêu gọi thu hút đầu tư của quận Hạ Mã.

Về việc thành lập Quận ủy và Ủy ban nhân dân quận, Thành ủy quyết định, qua Tết Nguyên Đán sẽ chính thức đưa ra thảo luận.

Kỳ thực từ sớm khi trong thành phố quyết định thành lập quận Hạ Mã, rất nhiều người nghe tin đều lập tức hành động, nghe ngóng biên chế và tổ thành của quận Hạ Mã. Thành phố Yến làm thành phố phó tỉnh, khu trực thuộc thành phố là biên chế cấp phó sở. Thành phố Yến và tỉnh Yến không thiếu chính là một số lớn cán bộ cấp phòng, bỗng nhiên có một cơ hội tốt cực lớn bày ra trước mắt, có ai không có những dao động trong lòng? Nếu không có thì không phải là người trong quan trường, mà là kẻ ngốc! Vô số người hao tốn tâm tư khắp nơi nghe ngóng nội tình, không những một số lớn cán bộ cấp phòng tự nhận có đủ tư cách đi lại khắp nơi, đến cả một số cán bộ cấp phó tỉnh đang không hài lòng với vị trí hiện tại, cũng lay động tâm tư, muốn xê dịch vị trí, cũng tới tấp sử dụng bản lĩnh nhà nghề, cầu xin nhờ vả người khác, đều muốn ở trong Quận ủy và Ủy ban nhân dân quận, mong có được chức quan nho nhỏ.

Thậm chí đến cả một số cán bộ cấp phó phòng, tự biết không thể vào trong Hội nghị thường vụ, cũng muốn làm một Phó chủ tịch quận hoặc là một người đứng đầu trong một bộ phận quan trọng. Tóm lại chỉ cần miễn cưỡng với tới được người có thâm niên, bất kể là hao tốn bao nhiêu tâm tư, cân nhắc nên tặng quà cho lãnh đạo nào, tặng bao nhiêu thì phù hợp, vvv, đều tổn hao tâm trí nặng. Nhưng dù có tổn hại tâm trí cũng phải đi tranh đi cướp, cơ hội rất hiếm có, đột nhiên có nhiều ra vô số vị trí cấp phó phòng, cấp phòng và cấp phó sở, nếu là trước đây, là những việc không dám tưởng tượng. Dù sao vị trí trong thành phố và trong tỉnh có hạn, người lại quá nhiều, đánh vỡ đầu cũng không đoạt được một chỗ. Hiện tại thì khác, vô cớ lại thừa ra một cơ chế của quận, một cái bánh ngọt to như thế, đương nhiên phải cướp đến đầu rơi máu chảy!

Hơn nữa sau khi quận Hạ Mã thành lập, không những chính sách của thành phố Yến xiêu vẹo, còn có sự giúp đỡ về vốn của tỉnh Yến, trên cơ bản chỉ cần vào Hội nghị Thường vụ của quận Hạ Mã, là tương đương với nhặt được một chính tích dày cộp. Quả thực là một đại sự tốt từ trên trời rớt xuống, chỉ cần có thể vào, thì sẽ được phân tới nơi.

Lợi ích trước mặt, ai ai cũng có phần, cần thiết phải cướp, không trách móc không cướp, cướp được hay không được thì sẽ nói tiếp. Nhưng không cướp, thì mãi mãi không có cơ hội.

Vì thế thành phố Yến thậm chí là toàn tỉnh Yến hễ có quan hệ với cán bộ có cấp bậc tương ứng, đều có vô số những ý tưởng không an phận. Tất cả mọi người đều biết, thành phố Yến đưa ra quyết định qua tết Nguyên Đán tiếp tục thảo luận nhân sự, không còn nghi ngờ là một nước cờ hay, chính là muốn cho mọi người có thời gian để hoạt động trong dịp tết Nguyên Đán. Thậm chí có người còn ác ý mà đoán rằng, tốt rồi, tết Nguyên Đán này, lại có không ít người đón Tết vô cùng phong phú vô cùng giàu có rồi, nhận quà cũng nhận đến rút gân tay.

Có một ý tưởng khác so với rất nhiều cán bộ đang trăm phương nghìn kế chuẩn bị tặng quà, làm một người khởi xướng như Hạ Tưởng, lại một chút cũng không rối ren, sau khi nghỉ tết Nguyên Đán, hắn chỉ gọi điện thoại cho Trần Phong và Hồ Tăng Chu, cùng với một số người quen thuộc khác trong Thành ủy, trước tiên là để chúc Tết, sau đó nói vài câu chuyện nhẹ nhàng, đến nhắc tới thôi cũng không nhắc tới vấn đề nhân sự quan trọng của quận Hạ Mã.

Bởi vì Hạ Tưởng biết, từ thời khắc hắn thúc đẩy việc thành lập quận Hạ Mã, hắn đã có đủ phân lượng trong mắt Trần Phong và Hồ Tăng Chu rồi, đồng thời, đã treo một chiếc móc ở trong lòng của Diệp Thạch Sinh. Hắn cũng hiểu rõ tính nết của Trần Phong và Hồ Tăng Chu, không phải là cán bộ đặc biệt ham của, tính nguyên tắc rất mạnh, biết được việc nào nên làm việc nào không nên làm. Hơn nữa cấp bậc của họ tới bây giờ, trọng danh tiếng trọng tiền đồ hơn trọng của cải.

Diệp Thạch Sinh thì càng không cần phải nói rồi, ông ta cho dù là Bí thư tỉnh ủy, nhưng vấn đề nhân sự của quận Hạ Mã là trong quyền hạn của Thành ủy, ông ta không trực tiếp nhúng tay vào thành phố Yến, rất dễ gây ra sự phản cảm của Trần Phong, hơn nữa nói đến cùng chỉ là một khu trực thuộc thành phố thuộc cấp Phó sở, cũng không đáng để ông ta lo lắng. Hạ Tưởng còn biết, để trốn tránh một số ân tình không cần thiết, Diệp Thạch Sinh đã quyết định lên thủ đô ăn Tết.

Còn sự việc ở các mặt khác, Hạ Tưởng càng không cần phải quan tâm, những chỗ cần gọi điện hắn đã gọi đến, cần tặng một chút tấm lòng cũng đã tặng, nên dự định êm đềm mà đón một cái tết vui vẻ, bởi vì hắn biết, năm mới năm sau, trong nhà sẽ nhiều hơn một nhân khẩu, khẳng định sẽ vô cùng ầm ĩ.

Đáng tiếc, sự việc lại không được như Hạ Tưởng mong muốn, trước tiên là cha mẹ vì trọng điểm giữ gìn cho Tào Thù Lê, muốn họ không trở về thị trấn Đan Thành, mà lên thành phố Yến ăn Tết. Kỳ thực Hạ Tưởng hiểu rõ, rõ ràng là ăn tết, nhưng trên thực tế là thăm Tào Thù Lê, thực tế hơn chút nữa, là cha mẹ nóng lòng có cháu, muốn thăm cháu trai hay cháu gái tương lai, lệnh của cha mẹ không thể không tuân theo, Hạ Tưởng chỉ biết nghe lời.

Thứ hai là, phu nhân Tào Vĩnh Quốc vốn đã hứa là sẽ ở nhà hai ngày, trong lúc vô ý mà nhắc tới chuyện Tào Thù Lê có thai, Hạ Tưởng và Tào Thù Lê vốn đã thương lượng với nhau tạm thời chưa báo với phu nhân Tào Vĩnh Quốc, dự định qua Tết sẽ nói, để tránh bớt rối ren cho mọi người, kết quả là khi cô bé nói chuyện điện thoại với Vương Vu Phân đã bị một Vương Vu Phân dày dạn kinh nghiệm nghe ra_họ cũng chỉ quyết định về thành phố Đan một ngày, sau đó phải ở nhà trên thành phố Yến ba ngày.

Được rồi, Hạ Tưởng bi thương mà nghĩ, tết Âm lịch năm nay, khẳng định sẽ không được yên tĩnh. Hắn còn dự định cùng cô bé bay một chuyến về Hải Nam, trở về quê cũ du lịch một lần, sau đó tìm một nơi yên tĩnh mà ở lại vài ngày. Đương nhiên, trong sự tính toán một chiều của hắn, còn phải lên thủ đô ở hai ngày, cùng hợp mặt với con trai, chỉ đáng tiếc là, những vấn đề mới của cha mẹ hai bên phát sinh đã khiến toàn bộ kế hoạch của hắn bị nhỡ hết rồi.

Nhân sinh trên đời, hiếu thuận với cha mẹ là chuyện quan trọng đầu tiên. Cái gọi là hiếu thuận, chính là thuận theo, Hạ Tưởng đã tiếp nhận sự sắp đặt của cha mẹ, bắt đầu bắt tay chuẩn bị mua sắm hàng tết. Hắn lười đi mua sắm, lại không muốn Tào Thù Lê phải động chân tay, liền sai Tào Thù Quân đi mua. Tào Thù Quân có được sự bảo đảm về tiền tiêu vặt của Hạ Tưởng, đã cùng với bạn gái của y là Mộng Thủy Dao cùng nhau hứng thú mà đi.

Tào Thù Lê rất không hài lòng với một số phương pháp làm việc của Hạ Tưởng, bởi vì Hạ Tưởng chỉ cần giơ tay là đưa cho Tào Thù Quân 5 ngàn, mà cô đã dặn những đồ cần mua nhiều lắm chỉ hết 3 ngàn, chính là nói Tào Thù Quân chỉ cần dùng thời gian nửa ngày đã kiếm được 2 ngàn. Cô bé liền trách Hạ Tưởng quá chiều Tào Thù Quân rồi.

Hạ Tưởng vô cùng hiểu hoàn cảnh khó khăn trước mắt của Tào Thù Quân, nói:

- Thù Quân bây giờ đang trong thời gian yêu đương, tuy không thể chiều nó tiêu tiền phung phí, nhưng cũng phải để nó ít nhiều có chút tiền, đàn ông có tiền mới có niềm hăng say.

Nói rồi, lại nghĩ đến Mộng Thủy Dao hoạt bát thích cười, không khỏi hiếu kỳ hỏi:

- Mộng Thủy Dao là bạn gái thứ mấy của Tào Thù Quân nhỉ? Anh thấy cô bé cũng không tồi, cẩn thận, hoạt bát, lại có giáo dục, tốt hơn nhiều so với những cô bạn trước đó của nó. Cách nhìn của nó trước đây thật sự là rất kém, tìm những cô bạn đều nhìn thấy thân phận công tử Bí thư Thành ủy của nó, đều muốn ngồi mát ăn bát vàng.

- Biết người biết mặt không biết lòng, Mộng Thủy Dao có tốt thật như anh nói không? Em thấy chưa chắc.

Cô bé không hoàn toàn tán thành với cách nhìn của Hạ Tưởng,

- Em thấy cô ta quá cẩn thận rồi, anh cũng biết, càng là những cô gái cẩn thận, càng có tâm địa, Thù Quân không có tâm cơ gì, không rơi vào cái cạm bẫy dịu dàng mới tốt. Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất:

- Đúng đấy, anh phải nhắc nhở nó một chút, không để nó dẫm lên bước chân của anh.

Hạ Tưởng nghiêm trang nói.

- Được......anh, ý của anh là ban đầu do em dụ dỗ anh trước phải không? Anh có giỏi thì nói lại lần nữa em xem nào?

Cô bé rất dễ thương mà xông vào Hạ Tưởng nói.

Hạ Tưởng với vẻ mặt bình tĩnh xua xua tay:

- Lời hay không nói hai lần!

- Anh.......thấy em không xử lý anh!

Cô bé làm thế muốn đánh, Hạ Tưởng liền lấy đệm tựa lưng ra đỡ. " Cốc cốc." Thì nghe thấy có tiếng gõ cửa.

Đã là hai mươi tám tháng chạp rồi, có thể là ai chứ? Hạ Tưởng liền đi mở cửa, cánh cửa mở ra, có hai ba người đàn ông vạm vỡ không quen biết đứng trước cửa, ai ai cũng mang vẻ mặt gay gắt, vừa nhìn thấy Hạ Tưởng liền hỏi:

- Xin hỏi, anh là Hạ Tưởng phải không?

Hạ Tưởng sửng sốt, người nào mà khí thế như vậy? Nói chuyện cứng đanh đanh, hơn nữa thái độ rất cứng nhắc. Cho dù có chút không hài lòng, hắn vẫn gật đầu nói:

- Là tôi đây, xin hỏi các anh có chuyện gì quan trọng sao?

Mấy người nghe thấy liền thay đổi nét mặt, ai ai cũng vẻ mặt tươi cười, cúi đầu khom lưng nói:

- Xin chào anh Hạ Tưởng, chúng tôi nhận sự ủy thác của một người đến tặng quà Tết cho anh.

Nói chuyện giống như trò ảo thuật, mấy người quay người và nhấc một cái thùng ở phía sau lên, không nói một lời mà mang vào trong cửa.

Hạ Tưởng vẫn chưa hỏi rõ là chuyện gì, mấy người đã rất nhanh nhẹn mà đặt đồ xuống, để lại một tấm phiếu rồi đi luôn. Hạ Tưởng vẻ mặt bất đắc dĩ, món quà này đưa tới, lúc đầu khiến người ta giật mình, sau đó khiến người ta kinh ngạc, ai lại có sáng ýnhư thế?

Trên tấm phiếu có ghi mấy chữ:

- Món hàng Tết nho nhỏ không bằng kính ý......Lão Tặc.

Biệt hiệu của Phùng Húc Quang là Lão Tặc!

Hạ Tưởng bật cười khanh khách, Phùng Húc Quang sao mà còn muốn làm cái trò đột nhiên tập kích như thế này, còn mang đến sáng kiến tốc độ người đi tặng quà bắt ép, chỉ có gã ta. Cười cười, Hạ Tưởng liền gọi điện cho Phùng Húc Quang, cười mắng vài câu.

Khiến Hạ Tưởng cảm thấy vui mừng nhất là, tuy quan hệ hiện tại giữa hắn và Mã Vạn Chinh không nóng không lạnh, nhưng tình cảm giữa hắn và Phùng Húc Quang một chút cũng không bị ảnh hưởng.

Kiểm lại một chút món hàng Tết mà Phùng Húc Quang gửi tới, thứ nên có đều có, không nên có cũng có, vội vàng gọi điện cho Tào Thù Quân, bảo y không phải mua thêm đồ gì nữa, nếu không ăn không hết sẽ rất lãng phí.

Điện thoại của Hạ Tưởng cũng vừa hợp với ý của Tào Thù Quân, hắn từ chối thì đã bất nhã liền đem toàn bộ năm ngàn cho đi. Hạ Tưởng cũng không nói nhiều, thân là anh rể, sự quan tâm của hắn đối với Tào Thù Quân quả thực là không đủ, cũng rất ít khi cho y tiền tiêu vặt, coi như tiền mừng tuổi năm mới là được rồi.

Khiến Hạ Tưởng không thể ngờ tới đó là, món quà Tết của Phùng Húc Quang đã mở ra một sự khởi đầu tốt, hắn vừa nói với Tào Thù Lê vài câu, đã bắt đầu có người nườm nượp không ngớt mà đến biếu quà.

Đầu tiên là Chung Nghĩa Bình. Chung Nghĩa Bình bởi vì sự đề cử mạnh mẽ của Hạ Tưởng, mới tới được huyện An nhận chức Bí thư Đảng ủy xã, Ủy viên thường vụ, có thể nói một bước mở ra cánh cổng lớn của con đường làm quan chân chính, sự cảm kích của gã đối với Hạ Tưởng khắc ghi bên trong, không dám phơi bày, vừa được nghỉ Tết đã biếu quà chúc Tết Hạ Tưởng.

Quà biếu của Chung Nghĩa Bình là hai chai rượu ngon và hai cây thuốc ngon, còn có hai mươi ngàn tiền mặt, Hạ Tưởng nhìn thấy vẻ mặt lúng túng của gã, cười nói:

- Sau này ông còn nghĩ tặng tiền cho tôi, thì đừng có bước vào cửa nhà tôi nữa nhé. Tôi giúp đỡ ông, là vì nghĩ ông là người có thể làm được việc, chỉ cần dùng tâm làm việc, không cần phải nghĩ báo đáp tôi cái gì, tôi nhìn thấy bằng mắt là vui rồi.

Chung Nghĩa Bình xấu hổ mà cầm tiền lại, ái ngại nói:

- Tôi cũng nghĩ không ra làm thế nào để bày tỏ được sự biết ơn của tôi, tôi cũng biết anh không thiếu tiền cũng không phải người ham của.........sau này xin hãy xem hành động của tôi.

Tiễn bước Chung Nghĩa Bình, ba người Lý Hồng Giang và Tôn Hiện Vĩ, Tiêu Ngũ cùng xuất hiện.

Giữa ba người họ và Hạ Tưởng thì quen thuộc hơn, cũng tuỳ ý không ít, đều mang đến những quà biếu thường ngày. Lý Hồng Giang và Tôn Hiện Vĩ lại có một quà biếu quý trọng khác, đem tới một cái tên rất hay tặng cho cháu bé tương lai, Hạ Tưởng từ chối không được, lại cũng không thể quá cứng nhắc mà cự tuyệt hai người họ, chỉ đành cố gắng gượng mà nhận lấy. Cũng may cũng không phải là món quà đặc biệt đắt tiền gì, cũng không xem là làm tổn hại đến tình cảm bạn bè.

Tôn Hiện Vĩ thấy Hạ Tưởng nhận quà, liền vui mừng:

- Anh nhận là khiến tôi yên lòng rồi, biết bước tiếp theo sẽ cố gắng mưu lợi cho bất động sản Giang Sơn, đương nhiên, vẫn còn bất động sản Thiên An của tôi.

Lý Hồng Giang cũng nói:

- Lãnh đạo cũng đừng quên chuyện của tôi nhé, cũng vừa lúc tết đến, gặp các lãnh đạo lớn thì nói giúp, thời gian tôi ở Công ty xây dựng số hai cũng không ngắn nữa rồi, kinh nghiệm cũng có nhiều, hì hì.

Hóa ra Lý Hồng Giang không yên tâm chuyện gã lên làm Tổng giám đốc ở Công ty xây dựng số hai, Hạ Tưởng liền cười:

- Không cần gấp gáp, có nhiều sự việc phải nước chảy thành sông mới không đột ngột dâng cao, tôi sẽ bớt thời gian mà nói chuyện với Chủ tịch Tỉnh Tống.

Tống Triều Độ phân công quản lý Ủy ban xây dựng tỉnh.

Lý Hồng Giang lập tức vui vẻ ra mặt:

- Tôi biết, tôi biết, không phải sợ lãnh đạo ngày thường bận việc, một chút chuyện nhỏ của tôi quay đầu là có thể quên phải không?

Ý trong lời ngoài của Lý Hồng Giang không còn tùy ý như trước đây nữa rồi, hơn nữa một lãnh đạo hai lãnh đạo gọi thật là thân thiết.

- Người ngoài là người ngoài, người trong nhà là người trong nhà, chuyện của các anh tôi đều để ở trong lòng, chạy không thoát được.

Hạ Tưởng một là không thích làm ra vẻ, hai là cho dù chức vụ có cao tới đâu, cũng cần phải ở đoàn thể và thân tín của mình, trước mặt người trong nhà, không cần phải nói những lời dấu diếm, nếu không làm người sẽ quá mệt rồi.

Cuối cùng Lý Hồng Giang và Tôn Hiện Vĩ đều rất hài lòng mà ra về.

Nhìn nhìn thời gian, đã là mười một giờ trưa rồi, được, cả buổi sáng không được yên tĩnh, cô bé liền cười Hạ Tưởng:

- Anh mới là một cán bộ cỡ nào, mà càng ngày càng có giọng quan thế, em sắp không nhận ra anh rồi.

Hạ Tưởng liền ôm chặt lấy eo của cô, để tay đặt lên bụng dưới mềm mại của cô, nói:

- Em không nhận ra, người ở trong này nhận ra là được.

Hai người đang lúc vui đùa, liền nghe thấy có người gọi cửa, Hạ Tưởng bất đắc dĩ, vừa đứng dậy vừa nói:

- Tết năm sau, được nghỉ là chúng ta sẽ đi du lịch, xem xem còn có ai đến biếu quà.......

Vừa mở cửa liền ngây người ra, một con gấu bông lớn đứng trước cửa!

Quần tuyết nhung, áo tuyết nhung, còn có giày tuyết nhung, một chú gấu bông đồ chơi biết đi, cách ăn mặc của Tống Nhất Phàm đã hoàn toàn có thể gọi là gấu bông rồi. Nhưng nếu thật sự là Hạ Tưởng đánh giá, thì bộ dạng gấu bông của Tống Nhất Phàm ngược lại rất đáng yêu.

Tống Nhất Phàm vừa nhìn thấy Hạ Tưởng liền vội vàng hỏi:

- Anh Hạ, nhanh nói xem, bộ y phục này có đẹp không? Cha nói quá xấu, em nghĩ em và cha có chút khác biệt, anh đứng trên lập trường khách quan công chính, phát biểu một chút về cách nhìn của anh đi.

Tống Triều Độ đứng sau Tống Nhất Phàm, cười không nói.

Hạ tưởng liền quan sát Tống Nhất Phàm một lượt từ trên xuống dưới, bình phẩm từ chân tơ kẽ tóc mà nói:

- Cũng được, có sáng kiến, nhưng chỉ là quá khác biệt thôi, đối với nhiều người mà nói, cần phải có một quá trình tiếp nhận.

Tống Nhất Phàm phấn chấn, rất nhanh nhảy vào trong cửa, xông về phía Tào Thù Lê mà la lên:

- Chị dâu, chị xem em có giống chú gấu bông không?

Tống Nhất Phàm hỏi Tào Thù Lê thì hỏi đúng chỗ rồi, bởi vì Tào Thù Lê thích búp bê gấu bông nhất, cô ấy giống như một đứa trẻ, kéo tay Tống Nhất Phàm mà cười không ngừng.

Hạ Tưởng không để ý tới sự ầm ĩ của hai người họ, mời Tống Triều Độ vào thư phòng, trước tiên nói một chút về chuyện ở quận Hạ Mã. Tống Triều Độ cũng biết ý tưởng thực sự của Hạ Tưởng, cũng tán thành hắn đi quận Hạ Mã"

- Nên làm một số việc cụ thể rồi, công việc của tổ lãnh đạo sau này cũng không có tính sáng tạo quá lớn, khó khăn tiền kỳ đã bị cậu khắc phục rồi. Quận Hạ Mã là một cơ hội tốt, nếu biết lợi dụng, làm một khóa Bí thư, ba mươi tuổi thăng lên Giám đốc sở không thành vấn đề.

Dừng lại một chút, ông lại cảm xúc mà nói:

- Tiểu Hạ, bước chân của con rất chắc chắn, còn cứng cáp hơn nhiều so với chú trước đây. Khi chú còn trẻ đã trải qua hai lần đề bạt đặc cách, nhưng sau khi lên đến phó tỉnh, lại yên lặng mất hai năm. Một mất một còn, cũng khiến chú thu hoạch không ít.

Đối với lý lịch của Tống Triều Độ, Hạ Tưởng cũng hiểu rõ một ít, biết được ông ta từng trải qua từ cấp phòng đến sự đề bạt đặc cách lên trưởng phòng, trong hoàn cảnh lúc bấy giờ, trong nước quả thực có không ít lượt đề bạt đặc cách, cũng không xem là quá bất ngờ.

Tống Triều Độ mỉm cười, lại nói:

- Đề bạt đặc cách đôi khi cũng không phải là chuyện tốt, đường vẫn phải từng từng bước cẩn thận mà đi, chờ sau khi con nhận chức Phó giám đốc sở, ngồi trên vị trí cấp sở nhất định phải rèn luyện vài năm, đừng vội thăng chức lên Phó tỉnh. Cấp sở rất quan trọng, phải bồi dưỡng được cái nhìn đại cục, nâng cao trình độ lý luận của bản thân, lên đến cấp Phó tỉnh, mới có được nền móng ổn định.

Hạ Tưởng biết Tống Triều độ đang truyền dạy cho hắn cái đạo làm quan, nên từng chút từng chút một ghi tạc trong lòng.

Cứ nói cứ nói, Tống Triều Độ vừa chuyển đề tài, đột nhiên nói ra một tin tức khiến Hạ Tưởng vô cùng khiếp sợ:

- Cục thế trong tỉnh, năm sau có thể có chút biến đổi. Đoan Đài phải điều đi, đến tỉnh Tây nhận chức Chủ tịch Tỉnh!

Chủ tịch tỉnh tỉnh Tây? Hạ Tưởng lấy làm kinh hãi.

Điều khiến Hạ Tưởng giật mình không phải là sự lên chức của Hình Đoan Đài, mà là vị trí Chủ tịch tỉnh tỉnh Tây không dễ làm. Bây giờ vẫn chưa thi hành hỏi trách nhiệm, từ năm sau trở đi, ở trong nước sẽ dần dần thực hiện rộng rãi việc hỏi trách nhiệm. Mà tỉnh Tây là một tỉnh lớn về sản xuất than, sau đó vài năm, tai nạn mỏ xảy ra không ngừng, liên tiếp có vô số Chủ tịch thành phố tự nhận lỗi từ chức, sau lần tai nạn mỏ cỡ lớn làm kinh động toàn quốc, Chủ tịch tỉnh tỉnh Tây lúc bấy giờ cũng không thể không tự nhận lỗi từ chức, trở thành một trong những cán bộ cấp cao nhất tự nhận lỗi từ chức ở trong nước từ trước tới nay.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio