- Được, không thành vấn đề, chú trả hết các khoản nợ bên ngoài đi, phần còn lại giao cho cháu, cam đoan kết quả thu được không tồi.
Cái gọi là khoản nợ, Hạ Tưởng tin là Cao Hải sẽ nhận ra được ý của hắn trong câu nói.
Ngắt điện thoại, Hạ Tưởng trở lại chỗ cách lão Lỗ khoảng ba mét, vẻ mặt thành khẩn nói:
- Chú Lỗ, chuyện nợ tiền mà chú nói, cháu sẽ điều tra rõ ràng, nhưng trong trời đất bao la, thân thể là thứ to lớn nhất, phải giữ gìn thân thể. Nếu thân thể chú suy sụp, thì Tiểu Lỗ nhà chú biết tính làm sao bây giờ? Chú phải nghĩ cho cả cậu ấy nữa. Chúng ta thỏa thuận một chút được không? Trước tiên chúng cháu sẽ giúp Tiểu Lỗ chữa bệnh, vì bệnh tình không đợi con người, sau đó cùng lúc chữa bệnh sẽ điều tra dần dần xem rốt cuộc là ai nợ tiền các chú?
- Tôi không tin cậu!
Lão Lỗ tỏ vẻ không chịu khuất phục, cảnh giác nhìn Hạ Tưởng chằm chằm.
- Trước đây khi cháu còn bé, cha cháu phải lên thành phố làm việc, chỉ là làm bốc xếp thôi, khởi đầu là bốc xếp gạch, sau đó làm nhân viên kỹ thuật, rồi làm người giữ kho hàng, có thể nói cả đời cực khổ, vất vả nuôi hai anh em cháu khôn lớn.
Hạ Tưởng lại ngồi xuống, hắn biết cho dù là người ngang bướng như lão Lỗ nhưng trong lòng vẫn có chỗ yếu mềm, đó chính là con lão, là tình thân, hắn liền tiếp tục nói:
- Sau khi cháu tốt nghiệp đại học, không hiểu chuyện, cứ vật vờ ở thành phố Yến, làm ăn, kết giao bạn bè, ăn chơi bù khú, không hề để trong đầu những lời dặn dò của cha là phải cưới vợ, xây dựng sự nghiệp, chỉ biết mua vui cho mình. Rồi đến một ngày xảy ra một biến cố trọng đại, sau đó cháu mới thay đổi tâm tính, rồi kết hôn, cũng sinh con, lúc đó mới biết, không nuôi con không hiểu lòng cha mẹ!
Lời nói của Hạ Tưởng là phát ra từ đáy lòng, hắn trải qua hai kiếp sống, nhận thức và cảm xúc đối với đời người còn sâu sắc hơn lão Lỗ 50 tuổi rất nhiều, nhất là hiện tại hắn đã có con, là cha của ba đứa nhỏ, lại nhớ khi xưa cãi lại cha mẹ, khiến bọn họ bao nhiêu lần đau lòng và thất vọng, chỉ vì bản thân mình mà làm tổn thương cha mẹ, Vệ Tân là người thân thiết với hắn nhất, vậy mà hắn đã phụ bạc cô. Cho nên kiếp này hắn mới cố gắng làm những gì tốt nhất, chẳng những chịu trách nhiệm chăm lo cho gia đình, chăm lo cho người thương hắn, yêu hắn, còn muốn chăm lo cho dân chúng, muốn làm một người chân chính có trách nhiệm với gia đình với xã hội, là người có ích cho quốc gia.
Lời nói của Hạ Tưởng có sức cuốn hút cảm động lòng người, sâu lắng, hùng hồn, mà lại chân thành:
- Cháu nghĩ, chắc cháu cũng chỉ hơn con trai chú Lỗ vài tuổi, suy bụng ta ra bụng người, Tiểu Lỗ cũng đã đến tuổi lấy vợ rồi, mà hiện giờ lại đau ốm nằm trên giường, không có tiền chữa bệnh, ngẫm lại khiến người ta đau lòng. Nhưng chú Lỗ cũng không ngẫm lại sao, gia đình chú vốn đã bấp bênh, giờ chú lại dây dưa ở đây, có lợi gì? Nếu chẳng may chú tự thiêu, con chú sẽ được cứu sống sao? Sẽ có người ra mặt chữa bệnh cho cậu ấy sao? Cha đẻ của mình vì cứu mình mà tự thiêu, chú bảo cậu ấy làm sao chịu nổi? Chú khiến cho đường đường một đấng nam nhi như cậu ấy còn mặt mũi nào sống ở trên đời nữa? Đây không phải là chú cứu cậu ấy mà là hại cậu ấy, là muốn dùng cái chết của chú để đưa cậu ấy đến con đường cùng! Nếu là cháu, nếu cha cháu vì cháu mà chết, mà cháu lại bệnh tật thì cháu thà chết trước còn hơn liên lụy đến người nhà!
Lời nói của Hạ Tưởng như một con dao găm đâm thẳng vào trong lòng lão Lỗ, đầu tiên là lão ngạc nhiên, sau đó vẻ mặt dại ra, rồi nước mắt giàn dụa, rồi không kìm nổi mà khóc to lên!
Lúc này đây, lão khóc chính là phát ra từ nội tâm đau đớn mà gào khóc.
Một ông già tuyệt vọng lấy cái chết để liều mạng, dùng nước mắt để diễn tả thói đời bất công, lòng người khó lường. Lão bất lực khi đối mặt với cường quyền, đối mặt với tham quan. Lão cũng bất lực khi đối mặt với cuộc sống cực khổ. Bất lực khi đối mặt với mạng sống bấp bênh của con người!
Lão có thể làm được gì đây? Ngoại trừ nước mắt, trừ bộ xương già và hai bàn tay trắng!
Có lẽ trong mắt những tầng tầng lớp lớp các tham quan, một người dân thường, không quyền không thế như lão già kia, chết đi thì thôi, còn sống ngược lại là lãng phí tài nguyên của xã hội! Có bao nhiêu tên đầy tớ của nhân dân, coi nhân dân như không có gì, coi dân chúng không bằng heo chó, chỉ biết kiếm tiền cho mình, chỉ biết o bế cho tình nhân, đưa con cái xuất ngoại, để vợ lợi dụng quyền lực trong tay mình để kiếm tiền, chỉ biết ăn chơi đàn điếm, không biết đến cuộc sống của nhân dân gian khổ đến chừng nào!
Nhưng trong mắt Hạ Tưởng, giờ khắc này gió mưa thê lương trong lòng, hắn không tự chủ được mà nhớ đến cha mình, nhớ lúc hắn mới sinh ra không lâu, cha hắn đã phải một mình xa xứ tới thành phố Đan Thành, mẹ và hắn sống nương tựa vào nhau, một bên làm việc nhà nông, một bên nuôi hắn lớn lên. Sau đó lại có em trai, mẹ lại một mình nuôi hai đứa con trai, một phụ nữ gầy yếu, dùng đôi vai gầy yếu gánh vác một gia đình, đó là một quãng thời gian tủi cực lầm than biết bao nhiêu.
Còn cha hắn một mình tới thành phố Đan Thành, vào công ty xây dựng, khởi đầu là bốc xếp gạch, sau đó leo lên dần từ tầng lớp công nhân lao động thấp bé nhất. Ông chẳng quen biết một người nào ở thành phố Đan Thành, mệt mỏi, ngã xuống. Đói bụng phải ăn bánh mỳ đen và nước lạnh ở công trường, cũng giống như lão Lỗ ở trước mặt, một người đối mặt với cuộc sống gian khổ không thay đổi như vậy, đã gặp bao nhiêu chuyện bấp bênh trong cuộc sống, nhớ đến gia đình và người thân, nhớ đến thôn nhỏ xa xôi kia tuy rằng bần cùng cũ nát nhưng là gia đình nhỏ tràn đầy tình thân và vui vẻ.
Hạ Tưởng đã nghĩ nếu không phải hắn và em trai trưởng thành khỏe mạnh, nếu hắn và em trai chỉ cần mắc một căn bệnh nặng, thì hạnh phúc gia đình sẽ chẳng còn lại gì. Quả thật, trên thế giới có rất nhiều gia đình bất hạnh, cho dù hắn làm quan cao đến cỡ nào cũng không có khả năng chú ý đến tất cả mọi mặt được. Nhưng nhìn ánh mắt ngang ngạnh và nước mắt thương tâm, mái tóc hoa râm cùng với khuôn mặt già nua của lão Lỗ đang bị mưa gió làm cho lạnh run, tim hắn lại co thắt đau đớn. Từ xưa đến nay, tầng thấp nhất trong dân chúng bao giờ cũng bị chăn dắt, chỉ cần người đương quyền buông lỏng dây cương một chút, không lấy mỡ cừu trước rồi mới giết chết nó, cũng đã là vô cùng may mắn lắm rồi.
Tình cảnh của lão Lỗ có lẽ cũng giống với cảnh bơ vơ bất lực của cha hắn năm xưa ở công trường, nhớ đến quê nhà và người thân cũng có vài phần tương tự, Hạ Tưởng cũng trở nên buồn rầu một cách khó hiểu, một cảm giác đau khổ cảm động lây.
- Nói cho cháu địa chỉ của Tiểu Lỗ đi, cháu sẽ tìm người đưa cậu ấy đi bệnh viện, hiện tại trời trở lạnh, cậu ấy ở nhà có một mình, nếu chẳng may bệnh tình tăng tiến thì sẽ khó mà trị tận gốc được.
Hạ Tưởng đã quyết định, mặc kệ lão Lỗ làm chuyện có hợp pháp hay không, cứu người quan trọng hơn.
Lão Lỗ đã hoàn toàn bị Hạ Tưởng làm cho dao động, tâm trí rối bùng nhùng, chẳng có gì quan trọng bằng con cái, câu nói đầu tiên của Hạ Tưởng đã trúng tim của lão. Hạ Tưởng không nói đạo lý gì lớn lao, không nói những lời khách sáo, không phải lời nói dối mạnh miệng, chỉ là nói luân lí làm người, khiến lão hoàn toàn mất cảnh giác, lòng như có lỗ hổng, không chống đỡ nổi:
- Nhà tôi ở dưới cầu vượt số sáu, có một căn nhà trệt, ngay chỗ góc cầu, dễ tìm lắm…
Hạ Tưởng lập tức quay người đi gọi điện thoại cho Tiêu Ngũ:
- Tiêu Ngũ, lập tức đến địa chỉ này cứu một người, đưa cậu ta đến bệnh viện tốt nhất, sắp xếp cách chữa bệnh tốt nhất.
Tiêu Ngũ cũng không hỏi Tiểu Lỗ là ai, vì sao Hạ Tưởng muốn cứu người, mà đồng ý thẳng:
- Tôi sẽ làm ngay, xin lãnh đạo yên tâm.
Tiêu Ngũ làm việc thì Hạ Tưởng tuyệt đối yên tâm. Hắn ngắt điện thoại, đến bên cạnh lão Lỗ, nâng lão đứng dậy:
- Đi thôi, chúng ta xuống dưới, sau đó thay quần áo sạch sẽ rồi đến bệnh viện thăm con chú. Hiện giờ cậu ấy đang được sắp xếp để đưa đi bệnh viện tỉnh, tìm bác sĩ giỏi nhất cho cậu ấy, chữa trị theo cách tốt nhất…
Lão Lỗ nửa tin nửa ngờ:
- Cậu có lừa tôi không?
- Cháu không bao giờ lừa dối người lớn tuổi.
Lời Hạ Tưởng nói là thật, lại cường điệu thêm một câu:
- Nhất là một người lớn tuổi bơ vơ bất lực như chú, lừa những người thế này là rất có lỗi, xin trời đất chứng giám!
Một câu trời đất chứng giám đã khiến lão Lỗ lại nước mắt lưng tròng, lão nắm chặt tay Hạ Tưởng:
- Đồng chí nhỏ, cậu thực sự là người tốt nhất, cậu có thể cứu được con tôi thật sao?
- Cháu chỉ có thể nói hết lòng cứu chữa cho cậu ấy, có thể trị tận gốc căn bệnh hay không thì còn phải chờ bác sĩ nói thế nào đã.
Hạ Tưởng cũng không mạnh miệng hứa hẹn với lão Lỗ, mà nói thành thật.
Lão Lỗ gật đầu một cách nặng nề:
- Những lời này là nói thật, cậu là người thật thà, tôi tin tưởng cậu. Đã có người nói với tôi là có thể trị hết bệnh cho nó, tôi biết là gã lừa người. Không phải là bác sĩ làm sao biết nói những việc chuyên môn của bác sĩ? Cậu là một thanh niên thành thật.
Hạ Tưởng gật gật đầu:
- Chúng ta xuống dưới thôi, chú Lỗ, mái nhà lạnh lắm, cẩn thận lạnh rồi sinh bệnh.
Lão Lỗ hoàn toàn tín nhiệm Hạ Tưởng, cất bật lửa đi, xuống dưới cùng Hạ Tưởng. Hạ Tưởng dìu lão Lỗ, vừa nói chuyện vừa xuống bên dưới. Đi vào bên trong chưa được bao lâu thì phát hiện mưa gió trở nên to hơn, rất nhiều công nhân và dân thôn cũng kêu lạnh, may mắn trên cơ bản Ngô Cảng Đắc đã khống chế được tình thế, hai bên đã giảm bớt cường độ, có dấu hiệu buông lỏng.
Trần Cẩm Minh và Hoa Tam Thiếu đã ở hiện trường duy trì trật tự bên phía công nhân, Kim Hồng Tâm và Triều Vĩ Cương vẫn đang nhìn vào bên trong tòa nhà mong mòn con mắt, chờ Hạ Tưởng xuất hiện, chỉ có Khang Thiếu Diệp vẫn ngồi trong xe không chịu ra ngoài, hiển nhiên là vừa sợ chịu trách nhiệm vừa sợ lạnh. Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất:
Kim Hồng Tâm và Triều Vĩ Cương cảm thấy cách làm của Khang Thiếu Diệp vô cùng đáng khinh miệt.
Kim Hồng Tâm và Triều Vĩ Cương vừa thấy Hạ Tưởng dìu lão Lỗ đi ra thì lập tức hô lên, vui mừng quá đỗi, vội vàng ra đón. Dân thôn thấy lão Lỗ xuống thì có người vui mừng bất ngờ, có người lại thất vọng, có người thì ánh mắt mơ hồ, có người thì ngầm gọi điện thoại.
Còn nhóm công nhân thì vẻ mặt trang nghiêm, tự giác nhường đường cho Hạ Tưởng, đứng sang hai bên, nhìn Hạ Tưởng không dời mắt, vì bọn họ đã biết người đứng trước mặt bọn họ là Chủ tịch quận Hạ tương truyền, họ muốn nhìn kỹ vị Chủ tịch quận Hạ coi công nhân như anh em.
Khang Thiếu Diệp ngồi trong xe ở phía xa, trợn mắt há hốc mồm mà nhìn chuyện xảy ra mà không tin được vào chính mắt mình. Hạ Tưởng thật sự thành công sao? Khuyên nhủ được lão Lỗ sao, làm sao có thể thế được? Một lão già đòi sống đòi chết như vậy mà hắn có bản lĩnh khuyện nhủ được sao?
Hạ Tưởng, mày đúng là có bản lĩnh, sao không đi làm công tác ở Hội Liên hiệp phụ nữ? Đó mới hợp với mày! Khang Thiếu Diệp vừa tức vừa hận, y biết không có khả năng khiến lão Lỗ tự thiêu ngay trước mặt Hạ Tưởng, chỉ có thể xem lại bước tiếp theo của kế hoạch.
Hạ Tưởng nhìn những công nhân ở xung quanh, có người trẻ tuổi, có người không trẻ lắm, nhưng tất cả đều không ngoại lệ chăm chú nhìn hắn một cách lễ phép, trong lòng cũng thấy cảm động, nói lớn tiếng:
- Các anh em công nhân, tôi là Hạ Tưởng, là bạn của các anh, hôm nay các anh đã kiềm chế được bản thân, tốt lắm, đàn ông đại trượng phu, có việc nên làm có việc không nên làm, tôi rất tán thưởng chí khí của các anh em.
Nhóm công nhân được Chủ tịch quận Hạ mà họ luôn luôn tôn kính khen ngợi, không ít người kích động mặt đỏ bừng, mọi người khẽ nói nhỏ với nhau, không che giấu được vẻ hưng phấn.
Hạ Tưởng giao lão Lỗ lại cho dân thôn, lại nói với bọn họ:
- Các bà con, vấn đề mà các vị phản ứng, vừa rồi khi ở trên đó, tôi đã nghe chú Lỗ kể lại tỉ mỉ và hiểu được rõ ràng tình huống, kế tiếp tôi sẽ phái người tra ra rõ ràng, rốt cuộc là người nào đã làm ra chuyện này, rốt cuộc là ai cắt xén tiền bồi thường đất của các vị? Tôi đã hỏi rõ ràng số tiền cụ thể mà mà Ủy ban nhân dân thành phố phải trả cho thôn Tiểu Đấu, nhưng cán bộ thôn của các vị chia xuống cho mỗi người bao nhiêu thì còn có chỗ đáng ngờ cần kiểm toán. Mời bà con đi về trước, tôi xin cam đoan với bà con, cho dù là người nào gây ra vấn đề, nhất định sẽ điều tra ra, để có một lời giải thích hợp lý với đồng bào!
- Cậu là ai? Chúng tôi dựa vào cái gì mà tin cậu?
- Đúng vậy, trẻ ranh như cậu, lời nói dứt khoát không tính, bảo Chủ tịch quận, Bí thư đến, lời nói của bọn họ chúng tôi mới tin được.
Mọi người mồm năm miệng mười, nói không ngừng.
- Mọi người hãy nghe tôi, nghe tôi nói đây!
Lão Lỗ uống một ly nước ấm, tinh thần đã tốt hơn một chút, gạt bỏ đám người mà lớn tiếng nói:
- Tôi tin thằng nhóc này, lão Lỗ tôi đảm bảo hắn là người tốt, lời hắn nói là thật đấy, không phải là mạnh miệng nói suông đâu.
Lão Lỗ tuy cứng đầu nhưng lại khá có uy danh ở thôn Tiểu Đấu, lão vừa nói, tiếng phản đối và nghi ngờ lập tức nhỏ đi nhiều.
- Nghe tôi nói đi, bây giờ mọi người về nhà đã, chuyện này về sau hẵng nói. Hiện giờ mưa to gió lớn như vậy, mọi người đã giãi nắng dầm mưa, chẳng đáng để bị ốm. Tin Lão Lỗ này thì đi theo tôi!
Lão Lỗ vừa ra ngoài thấy nhóm công nhân đối với hắn rất tôn kính, ánh mắt thân thiết và sung bái, lão biết Hạ Tưởng là người tốt thực sự. Lão mặc kệ Hạ Tưởng là Chủ tịch quận hay vị quan lớn nào, lão trực tiếp cảm nhận thấy Hạ Tưởng có thể tin tưởng được, là người tốt.
Lão Lỗ vừa nói, liền không có ít người ở hiện trường dao động. Quả thật là thời tiết vừa lạnh vừa ẩm ướt, chẳng ai chịu nổi, nói cho cùng sự việc cũng là do lão Lỗ khởi đầu, hiện giờ lão lại nhụt chí, muốn về nhà, vậy mọi người còn gắng gượng làm chi?
Lão Lỗ dẫn đường, những dân thôn muốn đi theo lão cũng đi sau, lục tục lui về, tất cả mọi người ở đây đều thở phào một cái, cuối cùng một sự kiện quy mô lớn đã không xảy ra xung đột, không ai gây chuyện khiến nó trở thành sự kiện có tính chất ác liệt.
Ngay cả Hạ Tưởng cũng thả lỏng được một chút, nghĩ thầm rằng nói không chừng sự việc ngày hôm nay có thể giải quyết được rồi, kế hoạch của Bạch Chiến Mặc thất bại, chắc ông ta cũng cười không nổi. Đang lúc mọi người đều mỉm cười, cho rằng mưa gió hôm nay sắp qua là lúc đột nhiên bên trong đám dân thôn có người hô to:
- Bị lừa rồi, đồng bào, chúng ta bị lừa rồi, bị người ta làm trò khỉ. Cảnh sát đã đến, còn có công nhân cũng đến vây quanh chúng ta, muốn bắt chúng ta ngồi tù!
Xa xa bụi đất bay lên, mấy chiếc xe cảnh sát nhanh như chớp thẳng đến hiện trường. Lại nhìn thấy trên đường quốc lộ có mấy chiếc xe tải đang chạy đến rất nhanh, trên xe tải có rất nhiều người, tất cả đều là công nhân xây dựng!
- Hả, thật sự muốn bắt chúng ta sao?
- Mẹ ơi, bị lừa thật rồi.
Hạ Tưởng dở khóc dở cười, xe cảnh sát và công nhân tới đúng thời điểm thật!
Vừa dứt lời, đám dân thôn xao động một hồi, có người bắt đầu nói ồn ào:
- Chạy mau, nếu không bị bắt thì thảm rồi.
- Không chạy được rồi, bị bọn họ bao vây, phải liều mạng với bọn họ thôi!
Hạ Tưởng liếc mắt nhìn Ngô Cảng Đắc một cái, Ngô Cảng Đắc lập tức hiểu ý, đứng ra la lớn;
- Tôi là Phó chủ tịch quận Hạ Mã, Ngô Cảng Đắc, tôi xin cam đoan với mọi người, tuyệt đối sẽ không phát sinh chuyện bắt người. Mọi người xếp thành hàng, đi dần ra là được, không cần lo lắng…
- Phó chủ tịch quận sao, càng không tin ngươi được, đánh ngươi này!
Ngô Cảng Đắc còn chưa dứt lời, đã có một hòn đá bay ra từ phía bên trong đám người, đập vào mũi của Ngô Cảng Đắc, lập tức máu chảy đầy mặt.
Hạ Tưởng liền định tiến lên thì bị Kim Hồng Tâm và Triều Vĩ Cương kéo mạnh lại:
- Lãnh đạo, không thể đi, nguy hiểm lắm. Hiện giờ có người cố ý chơi xỏ, ngài mà đi sẽ thành mục tiêu ngắm đánh.
Hạ Tưởng còn chưa kịp giãy khỏi tay hai người, thì thấy bên trong đám dân thôn đột nhiên nhảy ra năm ba người thanh niên, vọt vào đám công nhân đánh đá.
Nhóm công nhân bị bất ngờ không kịp tránh né, bị đánh cho đầu óc choáng váng. Đến khi phản ứng lại, làm sao chịu nổi nỗi tức giận này? Mỗi người đều lấy dụng cụ, vài người hợp lại thành một nhóm đánh lại.
Một số người trẻ tuổi đánh ở bên cạnh hô:
- Các bà con, mau đánh lại, bị đòn thì phải đánh lại, đừng để bị bắt. Mọi người mau đánh trả lại, đánh một đòn chưa đủ thì hai, đánh đi, đánh bọn chó Nhật! Đánh bọn chó đi!
Lại có mười mấy người bên trong đám dân thôn vọt tới bên trong nhóm công nhân, nhóm công nhân thấy vậy cũng không phục, đều ứng chiến đánh trả lại, chỉ một lát đã thành cuộc hỗn chiến.
Hạ Tưởng biết rằng, có những kẻ có dụng tâm kín đáo trốn bên trong đám dân thôn không kìm chế được ra tay, vừa lúc này Lịch Phi chạy tới, không kịp báo cáo với Hạ Tưởng một tiếng, liền vội vàng sắp xếp lực lượng cảnh sát, phòng ngừa tính huống mở rộng thêm một bước. Nhưng số người anh ta mang đến chỉ có hạn, căn bản không thể đối phó được nguy cơ trước mắt, chỉ có 20 cảnh sát mà phải đối phó với sự kiện mấy trăm người, quả thật là cục diện không thể khống chế được…
Tình thế gần như sắp bùng nổ. Tiếng đánh đập, tiếng la khóc, tiếng mắng chửi tức giận, tiếng âm thanh đánh đấm, lẫn tiếng mưa gió gào thét, các loại âm thanh lọt vào tai, mỗi một tiếng như đánh một đòn vào trái tim Hạ Tưởng. Tiếng Ngô Cảng Đắc và Phó Tiên Tiên nhắc nhở lúc này vang vọng trong đầu hắn một cách rõ ràng, hắn biết, khẳng định là lúc này có người trốn trong đám người kia, chờ thời cơ đánh hắn một đòn trí mạng.
Phải, chính là thừa dịp tốt hỗn loạn này để âm thầm xuống tay, nếu hắn có thể trốn dưới yểm trợ của Triều Vĩ Cương và Kim Hồng Tâm, trốn được vào trong xe, có lẽ sẽ tránh thoát được độc thủ âm thầm, nhưng tình thế trước mắt lại không để cho hắn có hành động bo bo giữ mình như vậy, Khang Thiếu Diệp đã trốn ở trong xe không ra, hắn là Chủ tịch quận, Bạch Chiến Mặc lại đang ở thủ đô, hiện tại hắn chính là người đứng đầu ở quận Hạ Mã. Nếu hắn lâm trận lùi bước, hắn thấy rất có lỗi với lương tâm, có lỗi với chức trách của mình, có lỗi với các anh em công nhân và mỗi một người đồng bào!
Hạ Tưởng gạt tay của Kim Hồng Tâm và Triều Vĩ Cương ra, hét lớn một tiếng:
- Hai người đỡ Cảng Đắc đi trước…
Hắn tách đám người ra, kéo Ngô Cảng Đắc đang nằm trên mặt đất đứng lên, giao anh ta cho Kim Hồng Tâm và Triều Vĩ Cương.
- Không cần để ý đến tôi, đi mau.