Quan Thần

chương 605: thăm hỏi

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Hạ Tưởng vô cùng xúc động, Tiêu Ngũ là người bạn tốt nhất của hắn ở kiếp trước, kiếp này lại được gặp nhau, Tiêu Ngũ đối với hắn rất trung thành và tận tâm, là anh em tốt nhất của hắn, nhưng do có khoảng cách thân phận nhất định, hắn muốn cùng Tiêu Ngũ trở thành bạn tốt tri kỷ cũng không thể được...

Hạ Tưởng cởi áo khoác ra, quay lưng về hướng Tiêu Ngũ, cười nói:

- Kỳ thật không có gì đáng ngại, chỉ là một chút va chạm nhỏ mà thôi, không nghiêm trọng.

Vết thương trên lưng Hạ Tưởng đã giảm bớt rất nhiều, đang chuyển biến tốt đẹp nhưng vẫn có thể thấy được vết bầm. Tiêu Ngũ chỉ nhìn thoáng qua thì lửa giận trong lồng ngực dâng trào mãnh liệt:

- Lãnh đạo, anh nói một câu, tôi trực tiếp xử lý hung thủ báo thù cho anh.

Hạ Tưởng hoảng sợ giật mình, vẻ mặt nghiêm túc nói:

- Sau này không được có cách nghĩ kiểu này! Có một số việc phải đi theo trình tự, nếu không anh giết gã ta trả được thù nhưng đổi lại một mạng của anh, chẳng phải là mất nhiều hơn được sao? Anh ở thành phố Yến thay tôi chăm sóc cho lão Tiền và người nhà của lão thật tốt, và làm tốt việc kinh doanh bất động sản Giang Sơn, có nghe rõ không?

Tiêu Ngũ lập tức thành thật mà trả lời:

- Tôi biết rồi!

Lại nói vài câu về hiện trạng của Thương mại Trường Cơ, tạm thời vẫn chưa có tiến triển gì quá lớn. Bên Lý Tẩm cũng chưa truyền đến tin tức gì mới, Hạ Tưởng nghe xong cũng yên tâm hơn, đừng có vào lúc này mà Nguyên Minh Lượng lại đột nhiên mạnh tay mua vào khu nhà ở là được. Tuy nhiên nghĩ lại thì thấy có chút lo lắng, Nguyên Minh Lượng có kế hoạch của riêng y, sẽ không vì việc hắn bị thương mà thay đổi sách lược, hơn nữa quy luật thị trường cũng không thể thay đổi trong khoảng thời gian ngắn, hoạt động của Nguyên Minh Lượng ít nhất phải cần khoảng thời gian 1 năm.

Sự việc của Nguyên Minh Lượng tạm thời không cần quan tâm, quan trọng nhất là thế cục của tỉnh thành, cùng với việc làm cách nào đối phó Phó Tiên Phong!

Ý niệm trong đầu mới hiện ra, chợt nghe có tiếng người ồn ào ở bên ngoài, cánh cửa được mở ra thì Mai Hiểu Mộc, Mai Hiểu Lâm, Mai Thái Bình theo thứ tự đi vào, lại nhìn phía sau còn có Khâu Tự Phong và Khâu Tự Điệp, sau nữa là Cổ Ngọc với vẻ mặt không vui.

Cổ Ngọc không quan tâm Tiêu Ngũ là ai, trực tiếp chạy đến bên giường Hạ Tưởng, bất mãn nói:

- Anh nói coi bọn họ có phiền phức không cơ chứ? Rành rành biết rõ anh cần nghỉ ngơi mà cũng kéo bè kéo phái đến góp vui, thật là tức chết, em cản cũng cản không được!

Khâu Tự Điệp người chưa tới, tiếng cười đã tới trước:

- Cổ Ngọc, cô là gì của anh ta, dựa vào cái gì mà ngăn cản chúng tôi? Vợ lớn và vợ nhỏ của Hạ Tưởng đều không phản đối, cô còn không bằng người tình của anh ta nữa mà ra mặt thay anh ta, danh bất chính ngôn bất thuận... Nào cô bé, mau qua một bên nghỉ ngơi chút đi, bây giờ hết việc của cô rồi!

Cổ Ngọc không thể nào sánh kịp sự hung hăng và táo bạo của Khâu Tự Điệp, chỉ một câu nói đã khiến cho Cổ Ngọc mặt đỏ tía tai, hung hăng trừng mắt liếc nhìn Khâu Tự Điệp một cái:

- Chả trách sao cô ly hôn, miệng đầy lửa đạn, người đàn ông nào dám lấy cô?

Khâu Tự Điệp không thèm để ý:

- Ly hôn có gì không tốt? Một mình tôi còn được yên thân, muốn tìm người đàn ông nào thì tìm người đàn ông đó, làm một phụ nữ luôn được làm theo ý mình tốt biết bao. Ai đâu giống cô, rõ ràng là thích Hạ Tưởng, rồi lại giả vờ giả vịt không dám nói.

- Thật xấu hổ!

Cổ Ngọc nói không lại Khâu Tự Điệp, quá xấu hổ, xoay người bỏ đi, đi tới cửa lại đáp lễ Khâu Tự Phong một câu

- Anh cũng không quản chị gái anh, chẳng ra bộ dạng gì cả!

Khâu Tự Phong gượng cười, nhìn Hạ Tưởng một cái, bất đắc dĩ mà lắc lắc đầu.

Nếu người khác đến thì Hạ Tưởng còn có thể ngồi yên bất động, nhưng Mai Thái Bình đã cố ý từ thành phố Yến chạy tới Bắc Kinh để thăm hắn thì tấm lòng này hắn rất cảm kích, liền vội vàng xuống đất. Hắn mới vừa cử động cơ thể thì Mai Hiểu Lâm liền giành trước nói một câu:

- Nghe nói sau lưng anh bị thương, đừng cử động nữa, cũng không có người ngoài, không cần để ý nghi thức xã giao!

Mai Hiểu Lâm vừa nói xong, mọi ánh mắt đều đổ dồn vào cô ấy.

Mai Thái Bình thì suy đoán, Mai Hiểu Mộc thì khó hiểu, Khâu Tự Phong thì ngờ vực, Khâu Tự Điệp thì hoài nghi, tóm lại tất cả mọi đều có ánh mắt phức tạp mà nhìn về phía Mai Hiểu Lâm, khiến Mai Hiểu Lâm tự biết đã nói lỡ lời, lập tức như có mũi nhọn ở lưng, cảm thấy không được thoải mái, hận không thể giống như Cổ Ngọc xoay người bỏ đi.

Nhưng không thể đi, nếu đi lại càng làm cho người ta suy diễn lung tung.

Cũng may Hạ Tưởng đã giải vây cho cô ấy đúng lúc:

- Tôi rất khâm phục hai người đẹp, một vị là chị Khâu, chị dám nghĩ dám làm, dám làm dám chịu, nói thẳng nói thật, có bản tính chân thật. Một vị khác là chị Mai, là người ăn nói thẳng thắn, nghĩ gì nói đó, không hề khách sáo giả tạo…

Khâu Tự Điệp cắt ngang lời của Hạ Tưởng:

- Tôi có thực sự tốt đẹp như cậu nói không? Vậy được, tối nay tôi sẽ ở lại chăm sóc cho cậu, cậu đừng có mà chê.

Khâu Tự Phong với vẻ mặt bất đắc dĩ, hướng về phía Hạ Tưởng phất tay, ý là y quản không được cô ấy.

Mai Hiểu Lâm phớt lờ sự trêu ghẹo của Khâu Tự Điệp đối với Hạ Tưởng, cũng không tiếp lời của Hạ Tưởng, mà hỏi:

- Vết thương có đỡ hơn chưa?

Mai Thái Bình cũng không muốn nghe Khâu Tự Điệp càn quấy, cũng ân cần hỏi thăm bệnh tình của Hạ Tưởng.

Mai Thái Bình và Khâu Tự Phong cùng lúc đến thăm Hạ Tưởng, tuy nhiên chỉ là trùng hợp ngẫu nhiên gặp nhau ở cổng bệnh viện mà thôi, nếu không ông cũng sẽ không xuất hiện cùng lúc với Khâu Tự Phong.

Mai Thái Bình cố ý từ thành phố Yến quay trở lại Bắc Kinh, một là vì giao tình giữa ông và Hạ Tưởng, hai cũng là muốn cùng hắn nói về thế cục gần đây của tỉnh. Không ngờ là không may gặp phải Khâu Tự Phong, ông liền biết ý nghĩ muốn tâm sự cùng Hạ Tưởng hôm nay sẽ không thành.

Khâu Tự Phong cũng là ôm ý nghĩ giống vậy, vốn cũng muốn cùng Hạ Tưởng đàm đạo nói chuyện, bất đắc dĩ để Khâu Tự Điệp nghe được tin Hạ Tưởng bị thương, nhất mực đòi theo, y không có cách nào ngăn cản, đành phải mặc kệ cô ta. Lại gặp hàng người Mai Thái Bình ở cổng, trong lòng nhanh chóng cắt đứt ý niệm tong đầu, nhưng có rất nhiều lời nói rất muốn nói với Hạ Tưởng lại không thể nói ra nên cũng rất là khó chịu.

Sau khi Khâu Tự Phong biết được tin Hạ Tưởng bị thương, phản ứng đầu tiên là khiếp sợ, sau đó ý thức được đó chắc chắn là do độc thủ của Phó Tiên Phong, lại nghe được đối phương ra tay rất tàn nhẫn, chiêu nào cũng muốn lấy hai chân của Hạ Tưởng, trong nháy mắt trong lòng y dấy lên lửa giận hừng hực, gần như vượt ra khỏi sự tức giận!

Vẫn luôn nghe nói tới sự nham hiểm và thủ đoạn của Phó Tiên Phong, không ngờ gã lại có thể nham hiểm ác độc tới mức như thế. Dưới cơn thịnh nộ Khâu Tự Phong lập tức gọi điện thoại về nhà, cùng ông cụ thảo luận đối sách và cách ứng phó trước tình hình rắc rối, phức tạp của tỉnh Yến sắp tới.

Khâu Tự Phong trong lòng hiểu rõ, Phó Tiên Phong ra tay với Hạ Tưởng, dưới cơn tức giận từ khắp nơi, Phó Tiên Phong sẽ không chiếm được chỗ đi tốt đẹp. Khi Hạ Tưởng trở về thành phố Yến, chính là ngày mà thế cục thành phố Yến trở nên hoàn toàn phức tạp, nhà họ Khâu nên sớm có dự liệu mới được.

Ông cụ cũng có nghe nói về sự tình của Hạ Tưởng, cũng cảm thấy dù là ai ngấm ngầm hạ độc thủ thì cũng đã làm rất là quá đáng. Ông cảm thấy hài lòng sâu sắc đối với việc Khâu Tự Phong kịp thời thấy được thế cục sắp rối loạn của tỉnh Yến, Khâu Tự Phong so với trước đã trưởng thành hơn, cũng biết phòng ngừa chu đáo, đã tiến bộ không ít.

Ông cụ sau một hồi suy tính rồi bảo Khâu Tự Phong lập tức bắt tay vào làm hai việc, một là lập tức quay về Bắc Kinh, hai là sau khi quay về Bắc Kinh việc trước tiên là đi thăm Hạ Tưởng...

Dặn dò của ông cụ rất hợp với ý của Khâu Tự Phong, y liền lập tức khởi hành quay trở về Bắc Kinh. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL

Chỉ có điều không thể ngờ lại cùng Mai Thái Bình không hẹn mà gặp, còn có Mai Hiểu Lâm và Mai Hiểu Mộc. Mai Hiểu Mộc gặp thì gặp cũng không có gì, chủ yếu là sự xuất hiện của Mai Hiểu Lâm khiến y hơi ngại. Lúc trước nhà họ Khâu đưa ra lời từ hôn là vì lý do Mai Hiểu Lâm không thể sinh con, hiện giờ Mai Hiểu Lâm đã sinh con gái, lý do lúc trước liền trở thành trò cười, khiến y có chút không được tự nhiên.

Mai Hiểu Lâm cũng không buồn liếc nhìn y một cái, cũng không chào hỏi với y, khiến trong lòng y kiên định một chút. Gặp lại không nói gì, không yêu cũng không hận, hẳn là là kết cục tốt nhất.

So với tâm tư phức tạp của Mai Thái Bình và Khâu Tự Phong thì tâm tư của Mai Hiểu Lâm rất đơn giản, chính là đến xem Hạ Tưởng bị thương như thế nào, cô ấy thấy Hạ Tưởng cũng không có gì đáng ngại nên cũng yên tâm hơn. Cho dù như thế nào thì Hạ Tưởng là cha của con gái cô ấy, yêu hay không yêu cũng không quan trọng, quan trọng là giữa hai người có một sự ràng buộc vĩnh viễn không thể cắt đứt.

Trên đời này tình thân lâu dài hơn so với tình yêu.

Mai Hiểu Mộc càng không có ý nghĩ gì, chỉ có điều cảm thấy Hạ Tưởng đối nhân xử thế cũng không tệ, đã giúp y rất nhiều, theo lý nên tới thăm hỏi.

Mai Thái Bình còn chưa nói được mấy câu với Hạ Tưởng, chỉ là hàm súc nhắc tới thế cục của tỉnh, Hạ Tưởng liền lập tức hiểu rõ ý nghĩ của ông ta, liền cười:

- Trưởng ban Mai hẳn là đã có thể đoán được mối liên hệ giữa chuyện tôi bị thương và thế cục trong tỉnh, cho nên có một số việc mọi người trong lòng đều biết là được rồi.

Khâu Tự Phong mới nghe được tình thế trong tỉnh có thay đổi, Thôi Hướng không ngờ lại cùng Diệp Thạch Sinh đi cùng một chỗ, trong lòng không khỏi kinh ngạc, khi được Hạ Tưởng chỉ rõ, lập tức hiểu ra sự lợi hại của mũi kiếm mà Phó Tiên Phong hướng tới.

Mai Thái Bình liếc mắt nhìn Hạ Tưởng một cái đầy ẩn ý, vẻ mặt cười nhạt, nghĩ thầm rằng Tiểu Hạ lại mượn miệng của ông ấy để ám chỉ với nhà họ Khâu. Xem ra Tiểu Hạ đã quyết tâm đối nghịch tới cùng với Phó Tiên Phong. Cũng phải, Phó Tiên Phong thật quá đáng, thủ đoạn rất bỉ ổi, ngay chính ông ta cũng phải tức giận khó nguôi, nếu không phải do bây giờ có đông người thì ông ta đã sớm mở miệng mắng Phó Tiên Phong một trận.

Trái lại Mai Hiểu Lâm lại nói một câu lạnh lùng:

- Trước kia vẫn luôn cảm thấy nhà họ Khâu có bản tính máu lạnh, hiện tại mới biết được nhà họ Phó mới là nham hiểm nhất. Phó Tiên Phong là người có tính cách thà phụ người thiên hạ chứ không để người thiên hạ phụ y. Khâu Tự Phong, anh có một thông gia như vậy có phải thấy rất nở mày nở mặt không?

Khâu Tự Phong còn chưa trả lời, Khâu Tự Điệp liền giành nói trước:

- Hiểu Lâm cô đừng nói, tôi thật sự không thích Phó Đóa Đóa, cứ hay ỏng a ỏng ẹo, tôi vẫn là thích tính tình của Hiểu Lâm, nói một là một, nhanh nhen dứt khoát, không thích có việc cứ cất giấu không chịu nói ra, cứ giữ lấy sẽ làm cho người ta cảm thấy khó chịu. Tự Phong, nếu không thì cậu và Phó Đóa Đóa ly hôn đi, bỏ cô ta đi.

Khâu Tự Phong tức giận đến nói không ra lời, không thèm quan tâm đến Khâu Tự Điệp.

Liên Nhược Hạm, Tào Thù Lê ăn cơm xong trở vào, đẩy cửa bước vào thấy cả phòng đầy người, không khỏi đều hơi nhíu mày, khi thấy rõ là ai thì mới giãn ra một chút.

Tào Thù Lê còn đỡ, thái độ bình thản chảo hỏi cùng từng người một, theo bản năng mà nhìn Mai Hiểu Lâm thêm vài cái, đã làm một người mẹ vừa mới sinh con, cô ấy đã nhạy cảm phát giác được Mai Hiểu Lâm cũng là mới vửa sinh không lâu.

Mai Hiểu Lâm cũng gặp qua Tào Thù Lê, tuy nhiên chưa từng có tiếp xúc gì nhiều, cô gật đầu cười với Tào Thù Lê, lại đưa mắt nhìn Liên Nhược Hạm một cái, thấy Liên Nhược Hạm nhìn cũng không nhìn mình thì cũng không thèm để ý tới Liên Nhược Hạm nữa, trong lòng nghĩ có gì đặc biệt hơn người đâu, cũng là người phụ nữ sau lưng Hạ Tưởng.

Tuy nhiên nghĩ lại tốt xấu gì thì Liên Nhược Hạm còn được Hạ Tưởng yêu thích, mà cô thì cái gì cũng không đạt được, trong lòng không khỏi tức giận bất bình. Sau đó lại nghĩ đến Tào Thù Lê thật sự cũng là một người phụ nữ tốt rất hiếm thấy, không ngờ có thể cùng Liên Nhược Hạm chung sống hoà bình, hơn nữa xem ra quan hệ của hai người còn rất thân thiết, rốt cuộc là do Hạ Tưởng có trình độ cao hay là Tào Thù Lê có tâm địa tốt?

Không chỉ Mai Hiểu Lâm cảm thấy kinh ngạc mà mấy người Mai Thái Bình, Khâu Tự Phong và Tiêu Ngũ cũng đều đứng ở lập trường của đàn ông mà tán thưởng khen ngợi đối với hai người phụ nữ thân như chị em bên cạnh Hạ Tưởng. Mai Thái Bình còn đỡ, dù sao thân là trưởng bối không tiện có ý tưởng hâm mộ gì. Khâu Tự Phong và Tiêu Ngũ đều không hẹn mà cùng nghĩ làm người phải như Hạ Tưởng, trái ôm phải ấp, hai vợ dưới một mái nhà.

Đương nhiên, ý nghĩ sâu bên trong của Khâu Tự Phong là nếu Mai Hiểu Lâm cũng là người phụ nữ phía sau Hạ Tưởng, ba người phụ nữ gặp nhau mà vẫn sống yên ổn với nhau thì Hạ Tưởng có thể làm tác giả cho ra cuốn cách thu phục phụ nữ, tuyệt đối là sẽ bán rất chạy.

Về mặt này Khâu Tự Phong khâm phục thủ đoạn cao siêu của Hạ Tưởng sát đất. Muốn cho hai người phụ nữ bình thường chung sống hoà bình cũng không khó, nhưng Tào Thù Lê là con gái rượu của Bí thư, Liên Nhược Hạm là con gái rượu của nhà họ Ngô, hai người đều không giống với những người phụ nữ tầm thường, có thể ở chung như thế thì không thể không thừa nhận Hạ Tưởng có sức hấp dẫn hơn người.

Đúng rồi, còn có một Cổ Ngọc, nếu Cổ Ngọc cũng ở đây thì ba cô chung một nhà, Hạ Tưởng quả thực là thần tượng của tất cả đàn ông… suy nghĩ của Khâu Tự Phong vừa hiện lên thì Cổ Ngọc liền từ bên ngoài đẩy cửa tiến vào, đầu tiên là cùng Tào Thù Lê nói giỡn vài câu, lại cùng Liên Nhược Hạm nói vài câu, như thể cũng có dấu hiệu chung sống hoà bình, khiến cho Khâu Tự Phong há hốc miệng kinh ngạc đến không biết vì sao.

Trong mắt Mai Hiểu Lâm vẻ thất vọng lại càng ngày càng đậm, lại thấy Tào Thù Lê ôm đứa bé, đoan trang hào phóng vừa nói vừa cười, ánh mắt không rời khỏi Hạ Tưởng, mà Liên Nhược Hạm bình thường băng giá như người cõi tiên thì hiện tại ở trước mặt Hạ Tưởng cũng trở nên dễ bảo biết vâng lời không có một chút cao ngạo, khiến cho lòng của cô càng trầm càng sâu. Cô ấy biết rằng mình vừa không có sự thanh tú xinh đẹp của Tào Thù Lê, lại không có vẻ đẹp nhã nhặn của Liên Nhược Hạm, càng không có sự thanh lịch của Cổ Ngọc, ở trong tâm trí của Hạ Tưởng cô không hề có một vị trí dù là nhỏ nhoi.

Mai Thái Bình nhìn thấy sự mất mát của Mai Hiểu Lâm, cũng biết có một số việc không thể miễn cưỡng, cũng không thể nói rõ, liền đưa ra lời cáo từ. Hạ Tưởng muốn xuống giường đưa tiễn, Tào Thù Lê không phản đối, Liên Nhược Hạm không lên tiếng, Cổ Ngọc lại nói:

- Anh nằm yên đừng nhúc nhích, em tiễn thay anh là được rồi.

Liên Nhược Hạm nhướng mày, không nói gì, Tào Thù Lê chớp mắt, đem đứa bé giao cho Liên Nhược Hạm, cười nói:

- Chị cùng em tiễn khách.

Khâu Tự Phong thầm nhủ, vợ cả đúng là vợ cả, hào phóng, khéo léo.

Mai Hiểu Lâm trong mắt hiện lên một chút bất đắc dĩ, Hạ Tưởng quả thật tinh mắt, chả trách sao phải cưới Tào Thù Lê làm vợ, hoá ra Tào Thù Lê quả thật có chỗ hơn người, chẳng những nhã nhặn lịch sự mà còn thông minh, đức hạnh.

Mai Hiểu Lâm không khỏi liếc mắt nhìn thêm Liên Nhược Hạm một cái, trong lòng không phục, đừng thấy xuất thân của cô tốt hơn so với Tào Thù Lê, ở trong mắt tôi, cô quả thật không có đức hạnh bằng Tào Thù Lê.

Liên Nhược Hạm chẳng chú ý tới ánh mắt khiêu khích của Mai Hiểu Lâm, cô ấy đang bồng Hạ Đông và chỉ tập trung vào Hạ Đông. Mai Hiểu Lâm thấy Hạ Đông vô cùng đáng yêu thì không khỏi nghĩ đến Mai Đình, trong lòng có chút so sánh, cảm thấy Hạ Đông tuy rằng có bộ dạng mặt mày dễ nhìn nhưng vẫn là giống mẹ nhiều hơn, không bằng Mai Đình giống ba nhiều hơn.

Tào Thù Lê và Cổ Ngọc cùng tiễn mọi người ra cửa, Hạ Tưởng đã xin lỗi và chỉ ngồi ở trên giường không nhúc nhích, Mai Hiểu Mộc đi sau cùng, đột nhiên nói nhỏ với Hạ Tưởng một câu:

- Phó Tiên Tiên hôm nay cũng muốn đến, tôi không đồng ý nên không đưa cô ta theo.

Hạ Tưởng lắc đầu cười, Phó Tiên Tiên là không có đầu óc hay là như thế nào vậy, cô ta đến thăm hắn là muốn khiến Phó Tiên Phong khó chịu hay là muốn nhìn cảnh náo nhiệt của hắn? Cô ta cũng không ngẫm lại, sau khi đến đây không bị người ta đánh đuổi mới lạ.

Thôi đi, tùy cô ta, vốn là một cô bé khùng điên hết chỗ nói, không thể so sánh với người bình thường được, chỉ có điều không biết Phó Tiên Phong bây giờ có cảm xúc giống nhứ lúc hắn ở cao ốc Hỏa Thụ hay không, ở trong nước sôi lửa bỏng?

Cho dù Phó Tiên Phong đã có dự liệu hết đối với tình hình sắp tới, cũng có sự chuẩn bị tâm lý nhất định nhưng vẫn không ngờ tình thế sẽ nghiêm trọng tới mức độ nào! Y vừa mới về đến nhà, vừa tiến vào cánh cổng biệt thự nhà họ Phó thì gặp Phó Tiên Tiên trước tiên.

Phó Tiên Tiên liếc mắt nhìn Phó Tiên Phong một cái, ánh mắt đều là sự thương hại và châm chọc, nói với vẻ vui sướng khi người khác gặp họa:

- Phó Tiên Phong, anh xui xẻo rồi, còn rất rất là xui xẻo, phải chuẩn bị tâm lý thật tốt.

Nói xong xoay người bước đi, đi được vài bước thì đứng lại quay đầu lại cười:

- Quên nói với anh, giữa em và Hạ Tưởng đều không có phát sinh gì cả, em không có cùng hắn lên giường! Lần trước âm thanh mà anh nghe được là em đang tập thể dục mà thôi, anh thê thảm rồi, anh ngu si, anh đánh nhầm người rồi…

Phó Tiên Tiên còn không quên lè lưỡi lêu lêu, hướng về Phó Tiên Phong làm một bản mặt hề.

Phó Tiên Phong ngây ngẩn cả người, ngây người một lúc lâu, nhìn thấy bóng dáng của Phó Tiên Tiên sắp biến mất ở cửa, đột nhiên giận dữ gào lên một tiếng:

- Em nói dối!

Phó Tiên Tiên cũng không quay đầu lại, chỉ là vươn ngón giữa hướng về Phó Tiên Phong quơ quơ, nghênh ngang mà đi.

Trong lòng Phó Tiên Phong có vô số thanh âm đang vang dội, không thể nào, tuyệt đối không thể nào! Phó Tiên Tiên chắc chắn là đang dối gạt y, cô ấy vẫn hay nói dối, bị người nhà chìu tới hư hỏng rồi, tính cách hay thay đổi, nghĩ đến là làm, tuyệt không e dè hậu quả. Nếu cô ấy và Hạ Tưởng lên giường thì y cũng sẽ tin là thật, nhưng cô ấy nói lúc đó đang tập thể dục thì y liền cảm thấy là Phó Tiên Tiên cố ý đùa cợt, chế ngạo y.

Là sỉ nhục chỉ số thông minh của y!

Phó Tiên Phong mang theo sự căm phẫn, bất bình rảo bước tiến tới cửa nhà, liền cảm thấy được một luồng khí lạnh đập vào mặt, khiến y thiếu chút nữa không kìm nổi rùng mình một cái. Ngẩng đầu nhìn, mới chú ý tới trong phòng khách đã ngồi đầy người, do ông nội ngồi ở giữa, bên cạnh lần lượt là bác cả, ba và chú, người thân có quan hệ trực thuộc của nhà họ Phó đều đến đông đủ.

Lại nhìn ông nội ngồi ở giữa với vẻ mặt tức giận, ba thì vẻ mặt ngưng trọng, bác cả và chú ba nhìn y với ánh mắt giận dữ, trong lòng Phó Tiên Phong giật mình một cái, từ lúc y biết chuyện tới nay, chưa từng thấy quá trường hợp long trọng như thế, y liền biết hỏng chuyện rồi.

Hay là làm hỏng chuyện lớn rồi!

Không đợi y chủ động đặt câu hỏi, ông nội giận dữ quát lên một tiếng:

- Quỳ xuống!

Phó Tiên Phong trở nên cứng đầu, gắng gượng nói:

- Con không phạm sai lầm, vì sao phải phạt con quỳ?

- Con còn già mồm át lẽ phải?

Ông cụ Phó râu tóc đều dựng lên, không kìm nổi giận dữ nói:

- Con có biết hành vi lỗ mãng của con đã tạo nên rất nhiều tổn thất cho gia tộc hay không? Có biết ông cụ Ngô đã thật sự tức giận hay không? Hiện tại chúng ta bị kìm hãm khắp nơi, bước đi rất khó khăn!

- Tiên phong, bây giờ con đã đủ lông đủ cánh rồi, có bản lĩnh rồi, làm việc gì cũng không suy xét đến hậu quả nữa, có phải hay không?

Giọng nói eo éo là giọng điệu của bác cả của Phó Tiên Phong Phó Bá Cử, Phó Bá Cử luôn thấy chướng mắt đối với Phó Tiên Phong, một khi có cơ hội mỉa mai thì tuyệt không buông tha:

- Con cũng hơn 30 tuổi rồi, còn là Phó bí thư Thành ủy, làm việc gì không thể sử dụng đầu óc nhiều một chút à? Hãy suy xét một chút về tiền căn hậu quả. Con nói con tìm người đánh lén Hạ Tưởng, đây là chuyện mà người có trí tuệ chính trị làm hay sao? Bác rất thất vọng về con!

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio