Những sốt ruột và không hài lòng trước kia, bị Chu Hồng giải thích một câu liền lập tức tan thành mây khói, trong lòng Bạch Chiến Mặc vô cùng vui sướng, ông ta còn lo Chu Hồng đùa giỡn mình, hóa ra là người đẹp có việc, hơn nữa lý do rất hợp tình hợp lý, có thể hiểu và thông cảm được, ông ta liền rộng lượng mà nói:
- Không sao, không vấn đề gì, ai cũng có việc gấp, phải không?
- Có một chuyện em vốn ngại không dám mở miệng, nhưng khó khăn xảy ra lại không có cách giải quyết, không biết anh có chịu giúp em hay không?
Giọng nói tội nghiệp của Chu Hồng truyền đến, trong đầu óc của Bạch Chiến Mặc liền xuất hiện hình tượng khổ sở đáng thương của Chu Hồng, khiến ông đột nhiên sinh ra cái khí phách quên mình vì người khác:
- Nói, cứ việc nói, trong phạm vi khả năng của anh, sẽ không chối từ.
- Vậy thì trước tiên xin cảm ơn Bí thư Bạch, là như vậy…
Chu Hồng dừng lại một lúc, hình như đang ấn thứ gì đó, sau khi một tiếng "Cạch" vang lên, thì liền nói:
- Rượu thuốc lần trước em tặng Bí thư Bạch, bên trong đều có mai phục, thuốc lá đều do những tờ 100 Nhân dân tệ cuộn thành, bên trong mỗi nắp chai rượu, đều có một đồng tiền vàng… tổng trị giá là năm trăm ngàn tệ, không biết Bí thư Bạch anh có phát hiện cơ quan bên trong này hay không?
Bạch Chiến Mặc sửng sốt, sợ giật mình:
- Em làm sao lại ra tay món quà nặng như thế? Hơn nữa cũng không nói trước, anh suýt nữa thì quăng túi xách tay đi. Hơn nữa, em biếu anh nhiều tiền như vậy, là có ý gì? Có phải xem anh là người ngoài phải không?
Năm trăm ngàn tệ quả thực không phải là một con số nhỏ, Bạch Chiến Mặc cũng không phải rất giàu có, nhưng ông ta không phải tiền gì cũng lấy, hơn nữa so sánh với Chu Hồng, năm trăm ngàn tệ cũng không mang lại cho ông sự hưởng thụ cảnh đẹp lòng vui như con người của Chu Hồng, Bạch Chiến Mặc có chút giận dỗi, có chút không hài lòng.
Chu Hồng tủi thân mà nói:
- Em sau đó cũng thấy hối hận, cảm thấy tặng quà cho anh như thế quá khách khí, anh đối tốt với em như thế, giữa chúng ta còn nói chuyện tiền nong, thì quá tầm thường rồi. Vừa lúc hiện tại em đang túng bấn cần một khoản quay vòng vốn, nên mặt dày mà mong anh cho em nhận lại món quà đó, không biết anh có vì thế mà khinh thường em không?
Bạch Chiến Mặc có chút do dự, nếu giữa năm trăm ngàn và Chu Hồng phải đưa ra một sự lựa chọn, thả dây dài câu cá lớn, thì không thể hám cái lợi trước mắt, lại có giọng nói của Chu Hồng quả thật là có sức hấp dẫn, nói không chừng có thể nhân lúc không có tiền lại có thể trở thành chuyện tốt… Ông ta liền đồng ý:
- Được chứ, không vấn đề gì.
- Vậy thì xin Bí thư Bạch kiểm tra túi xách tay, xem đồ bên trong có phải là đang còn không?
Lần trước cầm túi xách tay về, Bạch Chiến Mặc cũng không để ý tới, tiện tay để lại luôn ở phòng làm việc, Chu Hồng vừa nói, ông ta mới thấy hồi hộp, ông ta còn chưa đến cái ranh giới cậy của khinh người mà đem năm trăm ngàn tệ tùy tiện ném đi, vội vàng mở túi xách tay ra, theo lời của Chu Hồng nói, xé một cây thuốc và mở một chai rượu, nói:
- Không sai, trong thuốc có tiền, trong rượu có đồng tiền vàng.
- Cảm ơn anh, Bí thư Bạch, anh đúng là người tốt.
Chu Hồng ngọt ngào nói:
- Anh đợi điện thoại của em, đợi em tìm thời gian thích hợp rồi hẹn địa điểm gặp nhau, được không anh?
Thời gian tốt nhất là khi nào? Bạch Chiến Mặc bị những ám thị của Chu Hồng lôi kéo đến mức ngứa ngáy trong lòng, không khỏi hởi lòng hởi dạ:
- Được được, nhưng tốt nhất là qua hai, ba ngày nữa, Quận Ủy vừa có một Phó Bí thư mới qua đời, phải xử lý một chút hậu sự của ông ấy.
Điện thoại của Chu Hồng gọi đến thật là đúng lúc, buông điện thoại xuống, Bạch Chiến Mặc lập tức cảm thấy tinh lực tràn trề rất nhiều, những ủ rủ lúc trước đều biến hết, cảm thấy ngày mai tươi đẹp đang vẫy tay chào ông ta.
Nguy cơ được giải trừ, lại có người đẹp hẹn gặp, đời người việc tốt chẳng gì bằng tiền và người đẹp, ông ta lập tức sẽ được nắm hai thứ đó trong lòng bàn tay, tại sao có thể không vui không tự kìm hãm mình?
Bạch Chiến Mặc trước tiên làm báo cáo lên thành phố, mời những lãnh đạo có liên quan tham dự lễ truy điệu của đồng chí Khang Thiếu Diệp, sau đó để cho Phó Hiểu Bân sắp xếp bố trí hội trường ở lễ đường Quận ủy, và truyền đạt chỉ thị của Quận Ủy, yêu cầu toàn thể cán bộ Đảng viên của quận Hạ Mã, cần phải tham dự lễ truy điệu của đồng chí Khang Thiếu Diệp, nhất loạt không được xin phép nghỉ.
Sau khi sắp xếp ổn thỏa xong, Bạch Chiến Mặc liền gọi điện cho Phó Tiên Phong, báo cáo một chút về việc sắp xếp của ông ta. Phó Tiên Phong không nói gì, chỉ "Ừ" hai tiếng rồi tắt điện thoại, khiến cho Bạch Chiến Mặc có chút nghi ngờ, Bí thư Phó sao không có chút gì vui vẻ cả, lẽ nào ông ta không thấy vui với cái chết của Khang Thiếu Diệp?
Phó Tiên Phong không phải không vui, mà là cảm thấy không còn mặt mũi nào để gặp người khác.
Nhưng dù không còn mặt mũi để gặp người khác thì cũng phải lộ diện, cho nên khi ông ta đi vào phòng họp hội nghị Thường Vụ, lấy nụ cười đáp lại ánh mắt nhìn khó hiểu và hoài nghi của mọi người, cố làm ra vẻ thoải mái mà cười nói:
- Trên đường gặp nạn, bị người ta đánh cho một trận, nên thành ra thế này đây.
Trần Phong kinh ngạc đứng dậy:
- Xảy ra chuyện gì thế, Tiên Phong? Có báo cảnh sát không? Xảy ra ở chỗ nào vậy?
Phó Tiên Phong không thể phán đoán được sự quan tâm của Trần Phong là thật hay giả, ông ta một lòng nhận định sự cố xảy ra trên đường cao tốc là một trò hay mà Hạ Tưởng đã dày công chuẩn bị. Nhưng sau việc đó ông ta nghĩ, cũng không gọi điện cho cảnh sát, thì cũng không cần làm bẽ mặt mình, cảnh sát đến thì có tác dụng gì? Người cũng đã chạy xa rồi, ông ta cũng không nhận ra lấy một người, bộ dạng như thế nào cũng không nhớ nổi, sau cùng chỉ có thể lấy vụ án trị an bình thường để xử lý, khẳng định cũng là một kết quả sống chết mặc bây.
Nhưng ông ta nghi ngờ thì nghi ngờ, chứ không có một chút chứng cứ để chỉ ra là Hạ Tưởng. Hoàn toàn có thể coi là một sự việc đột phát ngoài ý muốn cũng được, trên đường cao tốc, cũng không thiếu những chuyện chặn xe cướp bóc xảy ra, ông ta gặp phải, xem như ông ta xui xẻo mà thôi.
Ông ta vốn định ráng sức trốn trong phòng làm việc không gặp người khác. Cái bộ dạng mặt mày sưng húp có thể không phù hợp với sự uy nghiêm của một Phó Bí thư Thành ủy, nhưng Khang Thiếu Diệp vừa chết, Thành ủy phải mở hội nghị Thường vụ thảo luận vấn đề ứng cử Phó Bí thư quận Hạ Mã, còn có vấn đề quy mô của lễ truy điệu và lời điếu viết như thế nào, đều cần phải sau khi Thành ủy nghiên cứu xong, sẽ cho quận Hạ Mã một tinh thần cơ bản.
Hội nghị Thường vụ ông ta không thể không tham gia, Phó Tiên Phong sau khi nhận được thông báo, còn do dự một lúc xem có cần phải tìm cớ để xin nghỉ không, sau đó quyết chí, bỏ qua đi, mất mặt thì mất mặt rồi, vừa khéo mang một hình tượng bi thảm xuất hiện, có lẽ có thể chuyển được sự chú ý của mọi người, không khiến cho họ nghĩ nhiều về cái chết đột nhiên của Khang Thiếu Diệp, cũng không để cho mọi người đem Vương Đại Pháo, Ngưu Kỳ và ông ta liên tưởng lại với nhau.
Phó Tiên Phong cho dù có phải là sẵn lòng hay không, Trần Phong đã có những biểu thị, ông ta đành phải khách khí vài câu, đơn giản mà nói một chút về tình hình lúc đó.
Tất cả Ủy viên thường vụ đang ngồi, đều tỏ ý đồng tình với tai nạn của ông ta, thật giả chưa nói, dù sao mỗi người đều nói ra những lời xã giao nên nói.
Trần Phong liền đưa ra đề tài thảo luận hôm nay:
- Đồng chí Khang Thiếu Diệp bất ngờ ra đi, là một tổn thất rất lớn của Thành ủy và Ủy ban nhân dân thành phố, quận Hạ Mã cũng mất đi một cán bộ Đảng viên tốt, lúc này tôi xin thay mặt cho Quận ủy và Ủy ban nhân dân quận gửi lời an ủi sâu sắc tới người nhà của đồng chí Khang Thiếu Diệp, và vô cùng đau xót với sự ra đi không may của đồng chí Khang Thiếu Diệp…
Lời mở đầu nói xong, Trần Phong liền chuyển chủ đề:
- Về việc cử hành lễ truy điệu cho đồng chí Khang Thiếu Diệp như thế nào, và lời điếu kết luận ra sao, xin các đồng chí nói thoải mái, biểu đạt cách nhìn nhận và quan điểm của mình.
Trong lòng Phó Tiên Phong có hổ thẹn, cho rằng cái chết của Khang Thiếu Diệp quả thực là do ông ta chỉ thị Bạch Chiến Mặc làm, liền lên tiếng đầu tiên:
- Đồng chí Thiếu Diệp vì nước vì dân đã đóng góp không ít cống hiến, ông đã hi sinh trên cương vị công tác, cần phải có một lễ truy điệu theo một cách thức cao long trọng, lời điếu cũng nên do Thành ủy đứng ra viết.
Do Thành ủy đứng ra viết lời điếu sẽ cho thấy Thành ủy khẳng định rất cao về công việc và cách đối nhân xử thế của Khang Thiếu Diệp, hơn nữa nhất định phải có lãnh đạo Thành ủy tham dự lễ truy điệu.
Lý Đinh Sơn lập tức biểu thị ý kiến phản đối:
- Đồng chí Khang Thiếu Diệp tuy rằng coi như là vì việc công mà hi sinh, nhưng ông ta lại không làm nên những thành tích quá lớn, do Thành ủy cao điệu đứng ra tổ chức lễ truy điệu cho ông ta thì có chút chuyện nhỏ mà làm lớn rồi, tôi đề nghị trực tiếp do quận Hạ Mã đứng ra tổ chức là được, toàn bộ công việc cụ thể do quận Hạ Mã phụ trách, Thành ủy không cần thiết phải dẫn đầu.
- Tôi cảm thấy Trưởng ban thư ký nói có lý, quận Hạ Mã vừa thành lập, thành tích chưa được thấy bao nhiêu, lại có một Phó Bí thư qua đời, truyền ra ngoài cũng không hay lắm, Thành ủy mà ra mặt, mang cái ấn tượng gióng trống khua chiêng ra bên ngoài cũng không tốt lắm, tốt nhất là khiêm tốn một chút.
Cao Hải cũng lập tức phụ họa theo đề nghị của Lý Đinh Sơn. Text được lấy tại
Hồ Tăng Chu nhìn Vu Phồn Nhiên một cái, thấy bộ dạng Lã Vọng buông cần của Vu Phồn Nhiên, hình như tất cả đã định liệu trước, ông ta cười thầm, hơi nghĩ một chút, rồi nói:
- Thành ủy không ra mặt là tốt, đồng chí Thiếu Diệp trong việc xử lý sự việc ở cao ốc Hỏa Thụ, không quá khiến người ta hài lòng, Thành ủy ra mặt, sẽ dẫn đến mâu thuẫn tâm lý của một số đồng chí ở quận Hạ Mã.
Vu Phồn Nhiên đợi cho lời của Hồ Tăng Chu vừa dứt, liền lập tức biểu thị sự tán thành:
- Chủ tịch thành phố Hồ nói rất đúng, hãy lấy việc chăm sóc tinh thần của cán bộ Đảng viên quận Hạ Mã làm hàng đầu. Tử giả trường dĩ hĩ, sinh giả đương thường tư (Người sống phải sống vui vẻ qua ngày để cho linh hồn của người chết ở bên kia thế giới có thể yên lòng), các hạng công việc vẫn phải tiếp tục triển khai, tương lai của quận Hạ Mã, là nhiệm vụ nặng nề. Ngoài ra, cái chết của đồng chí Khang Thiếu Diệp hẳn phải có chút kỳ quái, liệu có phải có thủ đoạn bịp bợp gì hay không? Cho nên tôi cho rằng rầm rầm rộ rộ mà tổ chức lễ truy điệu, không phù hợp với tình thế trước mắt.
Vu Phồn Nhiên có ý như vô ý mà nhìn Phó Tiên Phong một cái, mí mắt của Phó Tiên Phong đến chớp cũng không thèm chớp, không dám đối diện với Vu Phồn Nhiên, quả tim cũng chịu thua mà đập nhanh liên hồi.
Vu Phồn Nhiên có tâm hay là vô ý, ông ta làm sao có thể liên tưởng đến cái chết của Khang Thiếu Diệp là có vấn đề? Phó Tiên Phong có tật giật mình, sự hăng say cũng không còn nhiều nữa, ông ta chỉ im lặng và hướng về phía Trần Ngọc Long đưa mắt ra hiệu.
Trần Ngọc Long cũng nhìn thấy thái độ không còn hăng hái của Phó Tiên Phong, liền thích hợp mà biểu thị sự nhường bước:
- Nếu mọi người đã cho rằng truy điệu khiêm tốn là tốt, tôi cũng tán thành với ý kiến của mọi người, là để cho quận Hạ Mã đứng ra tổ chức lễ truy điệu là được, về phần lời điếu, hay là cứ dựa trên sự công bằng, theo nguyên tắc thiết thực mà viết, Thành ủy sẽ định cho quận Hạ Mã một tinh thần cơ bản, sau khi do họ viết xong, Thành ủy xét duyệt lại một chút thì xem như đi hết một cảnh nối tiếp.
Những người khác đều gật đầu biểu thị đồng ý.
Trần Phong thấy thế, liền đưa ra quyết định cuối cùng:
- Được, vấn đề lời điếu và lễ truy điệu của đồng chí Khang Thiếu Diệp sẽ quyết định như thế. Đến lúc đó Thành ủy sẽ cử một Phó chủ tịch thành phố đứng ra, bày tỏ một chút sự thăm hỏi của Thành ủy và Ủy ban nhân dân thành phố. Tiếp theo sẽ thảo luận một chút về vấn đề ứng cử Phó bí thư Quận ủy…
Phó Tiên Phong trong lòng bất đắc dĩ, Khang Thiếu Diệp tốt xấu gì cũng là một Phó Bí thư Quận ủy, nhân vật thứ ba của quận Hạ Mã, sau khi người chết đi, lại chỉ có một Phó Chủ tịch thành phố bình thường ra mặt, đến cả một Ủy viên thường vụ Thành ủy cũng không tham gia lễ truy điệu, ai cũng hiểu rõ là chuyện gì xảy ra. Quy cách thấp như thế, quả thực có thể dùng sự bủn xỉn để miêu tả.
Nhưng ông ta lại không thể chủ động đề xuất việc ông ta sẽ tham gia lễ truy điệu, ông ta là Phó Bí thư thành ủy, tham gia lễ truy điệu của một Phó bí thư quận ủy, không có sự quyết định của Thành ủy, ông ta tự đi một mình chính là vi phạm quy định. Ngoài ra trong lòng ông ta có điều mờ ám, trên mặt bị thương, đi rồi, không chừng sẽ đồn ra những chuyện hài gì.
Thôi đi, Khang Thiếu Diệp ông cứ an tâm mà lên đường, người nhà của ông, tôi sẽ dùng hết khả năng mà âm thầm chăm sóc họ.
Trần Phong nhắc đến vấn đề ứng cử, tuy sự việc xảy ra hơi vội vã, trong lòng Phương Tiến Giang cũng đã có người ứng cử. Ông ta sắp nghỉ việc, phỏng chừng lần đề cử lần này là lần đề cử quan trọng cuối cùng trên vị trí là Trưởng ban tổ chức cán bộ Thành ủy thành phố Yến, khẽ động suy nghĩ, nói:
- Qua khảo sát ban đầu của Ban Tổ chức cán bộ, Phó Bí thư huyện ủy Yến Đông Trần Tử Phàm điều kiện không tồi, phù hợp thủ tục đề bạt, muốn đề cử là ứng cử viên Phó Bí thư Quận ủy.
Huyện Yến Đông nằm ở phía Đông của thành phố Yến, là một huyện lớn của thành phố Yến, trong xếp hạng của thành phố Yến tương đối đứng sát đầu. Trần Tử Phàm thân là Phó bí thư huyện, năm nay 36 tuổi, cũng coi như là một đại biểu cán bộ trẻ có triển vọng, bằng cấp cao, có lòng hăng hái, đối nhân xử thế cần cù trung thực. Đương nhiên nếu trên đây không coi là ưu điểm, Trần Tử Phàm là nội tình mà Trần Phong một tay đề bạt lên, đã đủ để làm sáng tỏ động cơ Phương Tiến Giang đề cử Trần Tử Phàm.
Hồ Tăng Chu hơi trầm ngâm, rồi cũng đề cử một người:
- Đồng chí Trang Thanh Vân cũng phù hợp với điều kiện đề bạt, tôi cảm thấy đồng chí ấy cũng có thể đảm nhiệm chức vụ Phó bí thư Quận ủy quận Hạ Mã.
Trang Thanh Vân là Phó chủ tịch thường trực huyện Yến Tây, giống như Trần Tử Phàm, đều là cấp Phó cục, Phó bí thư Quận ủy quận Hạ Mã là cấp Cục trưởng, tương đương với một bước ngoặt tiến vào cánh cửa cấp Cục trưởng, coi như là một tiến bộ không nhỏ.
Khỏi cần nghĩ, Trang Thanh Vân bình thường khẳng định báo cáo công việc với Hồ Tăng Chu nhiều hơn.
Lý Đinh Sơn thấy mọi người biểu đạt cách nhìn nhận và quan điểm của mình, lòng nghĩ chi bằng cũng tham gia cho vui, liền không chuyên chú mà nói một câu:
- Chung Nghĩa Bình của huyện An cũng chín chắn chịu làm, là một cán bộ tốt…
Vừa nhắc tới Chung Nghĩa Bình, Phó Tiên Phong liền không kìm nổi sự tức giận, Chung Nghĩa Bình là một mưu tính dày công của Hạ Tưởng, đặt một cái bẫy để ông ta nhảy vào. Mới có thể thuận lợi mà từ Trưởng phòng đề bạt lên Phó cục trưởng, và tiến vào Hội nghị thường vụ huyện An, đảm nhiệm Bí thư Đảng ủy Xã. Với kinh nghiệm lý lịch hiện tại của Chung Nghĩa Bình, làm sao có tư cách lại thăng lên Cục trưởng đảm nhiệm Phó bí thư Quận ủy? Đề nghị của Lý Đinh Sơn quả thực chính là vô cớ gây rối.
Lý Đinh Sơn hình như đoán được cơn thịnh nộ của Phó Tiên Phong, sau khi nói xong, lại tự giễu mà cười:
- Tôi không đề cử Chung Nghĩa Bình nữa, lý lịch kinh nghiệm của cậu ta hơi đơn giản, đề cử ứng cử thuộc về chức trách của ban Tổ chức cán bộ, để Trưởng ban Phương phụ trách là được rồi.
Ngụ ý là, ông vẫn tôn trọng đề cử của Phương Tiến Giang.
Phó Tiên Phong vốn định nổi giận, rất nhanh lại bị Lý Đinh Sơn ép trở lại. Thiếu chút nữa không kìm được tốt xấu, chỉ đành buộc phải nuốt về những lời bên miệng, bất mãn mà nhìn Lý Đinh Sơn một cái.
Lý Đinh Sơn lại với vẻ mặt nghiêm túc, lờ đi với kháng nghị của Phó Tiên Phong.
Trần Phong cuối cùng quyết định một tư tưởng chính:
- Tiến Giang sàng lọc một chút ứng cử, nhanh chóng báo cáo lên Hội nghị làm việc Bí thư nghiên cứu. Mời Tăng Chu sắp xếp cụ thể một Phó chủ tịch thành phố đến quận Hạ Mã tham gia lễ truy điệu. Tan họp…
Lời vừa nói xong, ông liền nhìn Phương Tiến Giang và Lý Đinh Sơn một cái:
- Tiến Giang và Đinh Sơn tới phòng làm việc của tôi chút.
Lên giọng chỉ rõ để Phương Tiến Giang và Lý Đinh Sơn sau cuộc họp tiếp tục trao đổi, ai không rõ là tại sao? Phó Tiên Phong trong lòng bất bình, bất bình cũng không còn cách nào khác. Ông ta bây giờ có vấn đề trên người, luôn cảm thấy không đủ lí lẽ hùng hồn, lòng nghĩ xem ra thật không thể dấu điều mờ ám trong lòng, một khi có, sẽ thiếu tự tin.
Nói cho cùng vẫn là tu dưỡng chưa đủ, da mặt không dày, tâm không đủ tối, giống như Hạ Tưởng, mãi mãi mang bộ dạng bình tĩnh như không, ai biết trong lòng hắn không phải là một mảng đen kịt? Kẻ xui khiến trên đường cao tốc hành hung ông ta một trận, tuy trong sự kiện cao ốc Hỏa Thụ đã sắm vai thành một hình tượng quang huy vĩ chính, thực ra hắn cũng chỉ là một tiểu nhân đen tối hiểm độc xấu xa.
Chẳng qua Hạ Tưởng hơn ông ta ở chỗ biết diễn trò mà thôi.
Phó Tiên Phong tức giận bất bình, lại nghĩ đến điện thoại của Mã Tiêu, trong lòng càng kiên định phải quyết tâm không chết không ngừng với Hạ Tưởng. Sự việc đã ồn tới bây giờ, được, mọi người sẽ dùng thủ đoạn của mình, dựa vào bản lĩnh của mình, để xem rốt cuộc ai có thể cười đến cuối cùng.
Thế cục quận Hạ Mã sau khi ổn định lại, sẽ thực thi cụ thể kế hoạch của Mã Tiêu là được, Phó Tiên Phong trở về phòng làm việc, gọi điện cho Thôi Hướng.
- Bí thư Thôi, bên Bí thư Diệp có động tĩnh gì không?
- Tạm thời chưa có.
Thôi Hướng lo lắng mà nói:
- Hạ Tưởng gặp Diệp Thạch Sinh, cụ thể nói gì thì không rõ lắm, dù sao tôi cảm thấy thái độ của Bí thư Diệp có chút khéo léo.
Phó Tiên Phong cắn răng:
- Sự việc cần phải gấp rút làm, bây giờ Hạ Tưởng đã trở về, hắn ta khẳng định sẽ nhúng tay, sẽ phá vỡ… dự tính phải tăng thêm lợi ích rồi!
Thôi Hướng tỏ vẻ tán thành:
- Diệp Thạch Sinh rất thân cận với Hạ Tưởng, lại thêm Hạ Tưởng rất biết ăn nói, lại biết đâm bị thóc chọc bị gạo, để Bí thư Diệp chuyển hướng không phải là không thể. Nhưng trên quan trường, lợi ích là lớn nhất, chỉ cần phân lượng lợi ích đủ nặng, Bí thư Diệp cuối cùng đưa ra quyết tâm cũng không phải là không có khả năng. Nhưng điểm khó của vấn đề là ở chỗ, không biết Hạ Tưởng đã hứa hẹn những lợi ích gì với Bí thư Diệp.
Phó Tiên Phong suy nghĩ, bỗng thốt lên một câu:
- Liệu có thể kéo Ma Thu lại được không?
Thôi Hướng giật mình:
- Tuy quan hệ giữa Bí thư Diệp và Ma Thu không mật thiết lắm, nhưng Ma Thu rất trung thành với Bí thư Diệp, hơn nữa Ma Thu lại nhát gan, khả năng là khó mà lay động được anh ta.
Phó Tiên Phong cười tự tin:
- Trời lớn đất lớn, lợi ích lớn nhất, thời gian Ma Thu đi theo Bí thư Diệp cũng không ngắn, bây giờ cũng không đạt được một chỗ tốt nào, nhưng nếu đột nhiên có một chỗ tốt thật lớn bày ra trước mặt anh ta, anh ta có thể không lay động sao? Không thử làm sao biết được như thế nào? Bí thư Thôi, để cho thư ký của ông tiếp xúc với anh ta trước, thấy thế nào?
- …
Thôi Hướng cân nhắc một lát, cảm thấy sự việc khả thi, liền đồng ý.
Bên trong hội trường Quận ủy quận Hạ Mã, một bầu nghiêm trang, do Chánh văn phòng Quận ủy Phó Hiểu Bân đứng đầu, Chánh văn phòng Ủy ban nhân dân Kim Hồng Tâm làm phó, đang bố trí hiện trường lễ truy điệu, không ít nhân viên công tác bận tới bận lui, không khí hiện trường bận rộn mà trang nghiêm.
Hạ Tưởng không tỏ rõ ý kiến với việc tổ chức lễ truy điệu cho Khang Thiếu Diệp, cho dù nguyên nhân chết của Khang Thiếu Diệp là gì, nhưng người chết là chuyện lớn, biểu hiện ra bên ngoài cũng cần phải làm bộ chút, lễ truy điệu không phải truy điệu người chết, mà để cho người sống được an tâm.
Vấn đề Hạ Tưởng quan tâm là khi nào Ngưu Kỳ nhận tội.
Sự ngoan cố của Ngưu Kỳ đã sớm nằm trong dự tính của hắn, nhưng hắn tin rằng Ngưu Kỳ khẳng định sẽ có ngày nhận tội, chẳng qua chỉ là vấn đề thời gian mà thôi. Mấu chốt là, làm thế nào mới có thể để cho Ngưu Kỳ được như mong nguyện của hắn, nhận tội vào một thời gian thích hợp, chính là điểm khó.
Hạ Tưởng suy đi nghĩ lại, vẫn gọi điện cho Lịch Phi, sau khi giải thích với Lịch Phi mấy câu, Lịch Phi có chút không tin tưởng lắm mà hỏi:
- Thật sự khả thi không?
Hạ Tưởng cười mắng:
- Muốn lập công thì cậu chủ động mà làm, không muốn lập công thì xem như tôi chưa nói gì.
- Lời của lãnh đạo, một câu bằng vạn câu, tôi nào dám không nghe?
Lịch Phi tức khắc lấy lại ý vị
- Lập tức chấp hành!