Trần Phong ngồi ở hàng ghế đầu, vừa hút thuốc vừa trầm tư không nói một lời. Ông ta không nói, tất cả mọi người đang ngồi cũng không dám mở miệng, đều vùi đầu hút thuốc, mắt nhìn điếu thuốc cháy hết, Trần Phong rất nhanh đem đầu thuốc ấn vào trong gạt tàn, giống như đưa ra một quyết tâm rất lớn, vung tay lên, nói:
- Xóa bỏ tất cả vinh dự khi còn sống của Khang Thiếu Diệp, không làm lễ truy điệu, không phát cáo phó, không đưa tin tức, không tiến hành mọi hoạt động tiếc thương và tuyên truyền chính thức nào… các đồng chí còn có ý kiến gì, xin bổ sung!
Còn gì đáng bổ sung chứ? Lời nói của Trần Phong rõ ràng là một gậy muốn đánh chết Khang Thiếu Diệp, tuy nhiên Khang Thiếu Diệp đã chết rồi, nhưng người trong nước trọng danh tiếng sau khi chết, thân là một Phó bí thư Quận ủy, sau khi chết nếu im ắng không có chút động tĩnh gì, thì cũng bằng bị nhốt vào lãnh cung của chính trị. Người chết cũng không phải chết là xong, cũng có danh phía sau, cũng có mộ chí, cũng có không ít người còn sống đang nhìn vào những đánh giá vá ưu khuyết điểm của cả đời ông ta.
Phó Tiên Phong há to miệng, muốn phản đối, nhưng lại không thể nói thành lời. Bây giời ông ta thực sự không còn gì có thể nói, chuyện Phó bí thư Quận ủy lên kế hoạch tập kích Chủ tịch Quận, tính chất rất ác liệt, ảnh hưởng rất xấu, truyền ra bên ngoài, trở thành một vụ bê bối lớn của giới chính trị thành phố Yến!
Trưởng ban Tuyên giáo Hồi Vĩnh Nghĩa cũng lập tức nói:
- Nghiêm lệnh các tin tức truyền thông, cần phải đề phòng cẩn mật các phóng viên nơi khác, thông báo với tất cả các cửa tin tức, không được phép có các bài báo một vài câu chữ, nhất định phải đem sự việc nâng lên mức cao nhất của chính trị, mọi việc vi phạm quy định, nhất loạt khai trừ.
Trần Phong đập bàn:
- Sự việc nhất định phải được khống chế trong phạm vi thành phố Yến, ai truyền ra bên ngoài, người đó phải chịu trách nhiệm đến cùng. Cho dù là ai, nếu người đó bôi tro vào mặt thành phố Yến, tôi bảo đảm rằng, người dân thành phố Yến sẽ bôi tro vào mặt ông ta. Vĩnh Nghĩa, anh phụ trách liên hệ với ban Tuyên giáo Tỉnh ủy, mời ban Tuyên giáo Tỉnh ủy phối hợp công tác, nghiêm khắc yêu cầu truyền thông toàn tỉnh không được phép đưa tin sự việc này. Nếu có cần thiết, tôi sẽ đích thân báo cáo lên Bí thư Diệp. Đinh Sơn, anh liên hệ với văn phòng Tỉnh ủy một chút, xin văn phòng tỉnh bảo mật công việc tiến hành phối hợp. Định Quốc anh phụ trách công tác bảo mật bên công an.
Trần Phong một mạch truyền xuống một loạt mệnh lệnh, cuối cùng vang vang hùng hồn mà nói:
- Các đồng chí, Khang Thiếu Diệp tìm cách tập kích đồng chí Hạ Tưởng, là một sự kiện chính trị vô cùng ác liệt, tuy Khang Thiếu Diệp đã chết rồi, nhưng chúng ta nhất định phải đề cao cảnh giác, đề phòng loại việc này phát sinh lần nữa. Đồng thời, nhất định phải làm tốt công tác bảo mật. Việc liên quan đến danh dự của thành phố Yến, một khi bị các thông tin truyền thông có dụng tâm khác nấu thành sự kiện tin tức, thành phố Yến sẽ nổi tiếng toàn quốc, đương nhiên, là tiếng xấu, không phải tiếng tốt. Đến khi đó tất cả chúng ta đều mất mặt!
Cuối cùng hội nghị đã đạt được sự nhận thức chung, đề phòng cẩn mật cố sống chết để giữ lấy, hết sức bảo mật tin tức không tiết lộ, ai tiết lộ, người đó phải chịu trách nhiệm. Đồng thời Trần Phong yêu cầu Phương Tiến Giang nhanh chóng làm cho chắc chắn đề danh ứng cử viên Phó Bí thư Quận ủy, sớm khôi phục lại trình tự công tác bình thường của quận Hạ Mã, và yêu cầu Tôn Định Quốc nhanh chóng kết án, đem vấn đề của Ngưu Kỳ điều tra rõ ràng.
Trần Phong vừa định tan họp, Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật vẫn ngồi yên suốt bỗng nhiên ung dung mà nói một câu:
- Bí thư Trần, xin đợi một chút…
Trong tay ông ta có một tập tài liệu dày cộp, đặt xuống phía trước, vẻ mặt trĩu nặng đau buồn nói
- Căn cứ vào chứng cứ Ủy ban Kỷ luật nắm trong tay, Ngưu Kỳ tham ô nhận hối lộ một lượng tiền rất lớn, tiền mặt là hơn 3 triệu, 5 căn nhà, chứng cứ vô cùng xác thực…
Mọi người nghe thấy đều hít phải một hơi khí lạnh, vốn là một Tô Công Thần trông có vẻ rất bình thường thật không hề đơn giản, một loạt bản lĩnh giậu đổ bìm leo, lúc này lấy ra chứng cứ Ngưu Kỳ tham ô nhận hối lộ, lại thêm Ngưu Kỳ hành hung hại người, đếm tội mà phạt, có khả năng sẽ phán xử tử hình!
Trong mắt Phó Tiên Phong hiện lên vẻ suy nghĩ, bộ mặt âm trầm mà nhìn Tô Công Thần một cái, trong lòng bỗng nhiên dâng lên một cơn lửa giận. Tô Công Thần thật đúng là tên xứng với người, thật biết chọn thời điểm đoạt công.
Điều Phó Tiên Phong biết rõ chính là, nếu Ngưu Kỳ thật sự bị phán xử tử hình, vì mạng sống, Ngưu Kỳ có khả năng sẽ vu loạn lên, đến lúc đó chẳng may kéo theo cả Bạch Chiến Mặc sẽ không tốt, sẽ ảnh hưởng đến kế lớn của ông ta, ông ta vô cùng căm hận sự đầu cơ trục lợi của Tô Công Thần.
Nhưng Phó Tiên Phong hận cũng vô ích, Tô Công Thần vừa ném ra tài liệu của Ngưu Kỳ, Trần Phong lập tức thấy vô cùng hứng thú:
- Điều tra, điều tra đến cùng, tội nặng phạt nặng.
Sau khi tan họp, ai bận việc người ấy, Lý Đinh Sơn liền gọi điện thông báo cho Phó Hiểu Bân, truyền đạt tinh thần chỉ thị của Thành ủy. Sau đó, Lý Đinh Sơn gọi điện cho Hạ Tưởng.
Lý Đinh Sơn chủ yếu là thảo luận cùng Hạ Tưởng về vấn đề ứng cử viên Phó bí thư, vấn đề của Khang Thiếu Diệp đã không còn là vấn đề nữa, tiến vào giai đoạn tư pháp, thì không cần sự lo lắng của ông ta và Hạ Tưởng. Vấn đề cấp bách bây giờ chính là, ai tiếp nhận chức vụ Phó bí thư, mới càng có lợi cho công tác khai triển của Hạ Tưởng.
Ai cũng muốn người của mình gánh vác vị trí quan trọng, ngai vàng Phó bí thư, bây giờ là sự cạnh tranh giữa Hồ Tăng Chu và Trần Phong, Phó Tiên Phong gần đây vì bị một loạt sự kiện làm cho nhếch nhác khốn khổ, trên cơ bản ông ta đã không còn sức để cạnh tranh.
Bây giờ chính là giữa Trần Tử Phàm và Trang Thanh Vân đưa ra một lựa chọn, từ góc độ của Hạ Tưởng, đương nhiên mong muốn Trần Tử Phàm đảm nhiệm, mấu chốt của vấn đề là ở chỗ Phó Tiên Phong vẫn chưa tỏ thái độ, dựa vào tình cảnh trước mắt của Phó Tiên Phong, phỏng chừng ông ta sẽ ủng hộ Hồ Tăng Chu.
Sự suy đoán của Hạ Tưởng là, Phó Tiên Phong gần đây liên tục bất lợi, ở vào trạng thái phòng thủ, lựa chọn tốt nhất trong giai đoạn hiện tại của ông ta chính là liên hợp cùng Hồ Tăng Chu, để ứng đối với thế công hung hăng của Trần Phong. Nếu Phó Tiên Phong tạm thời cùng Hồ Tăng Chu giành được hòa giải và cùng hợp tác, cũng là lực lượng không được coi nhẹ.
Ở thành phố, ông ta và Hồ Tăng Chu sắp dành được hơn nửa ưu thế, sẽ tạo thành một sự giam chân đối với Trần Phong, cho dù là vấn đề nhân sự hay là trên mặt chính sách pháp quy, đều sắp có quyền phát ngôn không nhỏ. Ở quận Hạ Mã, sẽ để Mộ Duẫn Sơn, Đằng Phi đến gần Bạch Chiến Mặc, nếu tiếp tục có người của Hồ Tăng Chu đảm nhiệm chức Phó bí thư, có thể nói toàn quyền nhân sự của quận Hạ Mã sẽ hoàn toàn nằm trong tay Phó Tiên Phong và Hồ Tăng Chu.
Hạ Tưởng không khỏi có chút đau đầu.
Chuyện trên chính trị giống như đại sự của thiên hạ, phân lâu tất hợp, hợp lâu tất phân. Hồ Tăng Chu và Trần Phong hợp tác với nhau lâu ngày, cũng đã phân rồi. Bây giờ Hồ Tăng Chu tiến gần đến Phó Tiên Phong, cũng là xu thế tất nhiên. Bởi vì giữa hai người có điều kiện và cơ sở để hợp tác, Khang Thiếu Diệp tuy về sau đã tìm đến Phó Tiên Phong, nhưng vẫn luôn có quan hệ không tồi với Hồ Tăng Chu. Hiện nay nếu Phó Tiên Phong cố gắng để Trang Thanh Vân đảm nhiệm chức Phó bí thư, Hồ Tăng Chu khẳng định sẽ ăn mận trả đào đối với Phó Tiên Phong, hai người sẽ ăn nhịp với nhau.
Tình thế mạnh hơn người, Phó Tiên Phong liên kết với Hồ Tăng Chu, hình như là đã trở thành chuyện thật rồi. Text được lấy tại
Hạ Tưởng thế nào cũng không thấy bất ngờ và chán nản thất vọng, thế cục luôn biến động, thân ở quan trường ai dám cam đoan người xuống ngựa tiếp theo, không phải là mình chứ?
Hai ngày sau, vụ án Ngưu Kỳ đưa ra Viện kiểm sát, đã bước vào trình tự tư pháp. Đồng thời, Ban tổ chức cán bộ Thành ủy đã thông qua sự đề danh của Trần Tử Phàm và Trang Thanh Vân, trong hội nghị công việc Bí thư, Trần Phong và Phương Tiến Giang tán thành Trần Tử Phàm, Hồ Tăng Chu và Phó Tiên Phong ủng hộ Trang Thanh Vân, lâm vào tình thế căng thẳng.
Một ngày sau, đưa ra hội nghị Thường vụ thảo luận, vào thời khắc quan trọng Tô Công Thần đột nhiên chuyển hướng ủng hộ Trang Thanh Vân, làm cho số ủng hộ Trang Thanh Vân quá nửa, Trần Phong cũng không kiên trì thêm, đã thừa nhận kết quả biểu quyết, Trang Thanh Vân đã thông qua đề danh và được Thành ủy bổ nhiệm làm Phó bí thư quận ủy quận Hạ Mã, ít ngày nữa sẽ đi nhậm chức.
Lại mấy ngày sau, vụ án của Ngưu Kỳ được xác định trải qua bao hỗn loạn, Ngưu Kỳ bị Viện kiểm soát đưa ra công tố, kiến nghị phán xử tử hình đối với người này, kiến nghị phán xử tù chung thân đối với Vương Đại Pháo, tước quyền lợi chính trị suốt đời. Tòa án vừa xem xét không tuyên án, lần sau mới tuyên án. Nhưng cho dù như thế nào, sau khi Ngưu Kỳ khai ra Khang Thiếu Diệp, không còn vu cho ai khác, trên cơ bản một trò khôi hài của quận Hạ Mã xôn xao ầm ĩ, đã sắp sửa hạ xuống tấm màn che.
Thành ủy cũng đưa ra một quyết định xử lý tương quan, đề cập đến việc ghi tội xử phạt một Phó Chủ tịch thành phố của vụ án thu hồi đất, khai trừ công chức mấy nhân viên văn phòng và nhân viên công tác, chuyển giao cơ quan tư pháp thẩm tra xử lý riêng, một loạt sự việc dẫn phát của cao ốc Hỏa Thụ, cuối cùng theo sự thân bại danh liệt của Khang Thiếu Diệp, Vương Đại Pháo và Ngưu Kỳ sa lưới, đứng trước phán quyết tử hình, cùng với việc xử phạt của một số cán bộ cấp Cục trưởng trở lên làm kết quả, từ từ mà kết thúc.
Trên cơ bản có thể nói, sự việc lần này các bên đều có thu hoạch. Phó Tiên Phong tuy tổn thất thê thảm và nghiêm trọng, nhưng vẫn không đến mức không thu hoạch được gì, chí ít ông ta đã ra tay giúp đỡ Hồ Tăng Chu, để Trang Thanh Vân đảm nhiệm chức Phó bí thư Quận ủy, tương đương vẫn cho Hạ Tưởng một sự hạn chế rất lớn ở quận Hạ Mã, sau này lại có thêm sự khống chế của Mộ Duẫn Sơn và Đằng Phi, ngày tháng của Hạ Tưởng có lẽ còn phải khổ sở hơn trước kia một chút.
Tổng thể mà nói, tương đương với các bên thắng bại, Phó Tiên Phong tâm trạng rất tốt, chủ động triệu tập Thôi Hướng, Mã Tiêu, Trần Ngọc Long và Bạch Chiến Mặc, đến Tĩnh Tâm sơn trang tập hợp, cùng thảo luận kế hoạch lớn
Vết thương trên mặt Phó Tiên Phong đã khá hơn nhiều, vành mắt cũng không thâm nữa, mặt cũng không còn xanh, trong ánh mắt cũng có thần thái, cả người đã hiện lên vẻ mặt rạng rỡ rất nhiều.
Bạch Chiến Mặc tâm trạng cũng không tồi, tuy Chu Hồng vẫn chưa tới tay, nhưng lần này đã trốn được một tai họa, tất cả mọi việc có thể giải quyết thuận lợi, thậm chí còn viên mãn hơn trong tưởng tượng của ông ta, ông ta càng thêm tự tin, quyết định phải trong đối kháng tiếp theo, dựa theo tinh thần chỉ thị của Phó Tiên Phong, phải công khai không cần âm mưu, khắp nơi kiềm chế Hạ Tưởng, khắp nơi lấy quyền uy của Bí thư mà đè hắn, xem hắn có vất vả ứng phó không.
Sau khi mọi người phân nhau ngồi vào chỗ, Phó Tiên Phong đầu tiên cười lên ha hả:
- Độ tẫn kiếp ba huynh đệ tại, tương phùng nhất tiếu mẫn ân thù… ( Thơ Lỗ Tấn, tạm dịch: Trải qua gian nan hoạn nạn mới thấy rõ tình bạn bè anh em là chân thật. Hai người nếu có thù, gặp nhau uống một trận cười một hồi, vỗ vai bá cổ, thì được giải hóa rồi), tôi sẽ sửa thành Tương phùng nhất tiếu khánh thắng lợi (gặp nhau cười một cái mừng thắng lợi), ha ha ha, một màn khôi hài cuối cùng cũng đã hạ màn rồi, Hạ Tưởng nhất định trong lòng buồn bực đến muốn nôn ra máu, ngoài việc thu dọn mấy con tôm gạo nhỏ ra, thu hoạch lớn nhất chính là Khang Thiếu Diệp chết rồi, chỉ đáng tiếc, Khang Thiếu Diệp vẫn là bị bệnh tim mà chết, chết thì chết rồi, đến cả một cơ hội mở mày mở mặt của kẻ ngã ngựa trước lại bị xét xử cũng không cho bọn họ, thật là ấm ức, phải không?
- Ha ha…
Tất cả mọi người đều cười ầm lên.
Bạch Chiến Mặc thừa cơ nịnh bợ Phó Tiên Phong:
- Vẫn là Bí thư Phó trí tuệ vẹn toàn, gặp chuyện không hoảng hốt, trong lúc nói chuyện, đám người Hạ Tưởng tan thành tro bụi. Cuối cùng chẳng qua là vui vẻ vô ích, dưới sự tính kế tỉ mỉ của Bí thư Phó, đã để cho người của Chủ tịch thành phố Hồ đảm nhiệm chức Phó bí thư, trên cơ bản tình cảnh của Hạ Tưởng càng trở nên lúng túng hơn so với trước kia rồi, ha ha.
Mã Tiêu nghe xong cũng cảm thấy được trút giận:
- Hạ Tưởng ăn ở kiểu bụng chuột ruột gà, tính lại hay thù vặt, phải để cho hắn chịu thiệt, đánh hắn đến đau, hắn mới có thể bớt phóng túng. Lần trước hắn đến Tỉnh ủy tìm Bí thư Diệp, còn cố ý chơi Dương Trương một trận, anh nói hắn hung hăng hay không? Dựa vào Bí thư Diệp coi trọng hắn hơn một chút, ở trụ sở Tỉnh ủy cứ ngang ngược mà bước đi, thật là chẳng ra cái trò gì.
Trần Ngọc Long cũng tức giận bất bình mắng:
- Phân cục quận Hạ Mã dựa vào có Hạ Tưởng chống lưng, ở Cục công an thành phố cũng vênh vang tự đắc, không phải là Hạ Tưởng và Tôn Định Quốc có quan hệ gần sao? Hừ, cái tay Lịch Phi ấy giống như con ma cà bông, còn gật gù đắc ý mà dám không nghe mệnh lệnh của tôi, một mực rằng sếp Tôn đã nói, mẹ nó chứ, Tôn Định Quốc là cái thá gì, muốn đem cửa công an biến thành một mẫu ba phần đất của nhà ông ta, cho rằng cái chức Chủ nhiệm Ủy ban chính trị pháp luật của tôi là ngồi không à?
Cuộc gặp gỡ đã thành đại hội lên án Hạ Tưởng, mấy người nhao nhao cả lên đem Hạ Tưởng đả kích một trận, chỉ có mình Thôi Hướng vẻ mặt thận trọng, chẳng nói một câu nào.
Một lúc lâu sau, Thôi Hướng đã nhớ tới gì đó, nói:
- Tô Công Thần là người không chủ kiến, vừa tặng cho Trần Phong một món quà lớn, chớp mắt lại ủng hộ Hồ Tăng Chu trên vấn đề nhân sự, xem ra ông ta đều muốn được lòng cả hai bên.
Phó Tiên Phong xua tay:
- Những thứ mà Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật làm vốn chính là những việc làm ơn nên oán, ông ta đứng ở giữa, muốn hai bên đều thuận lợi, cũng có thể lý giải.
Thôi Hướng gật đầu:
- Tô Công Thần không đáng phải lo ngại, Hạ Tưởng thường có những thủ đoạn ngoài dự liệu, mọi người không được không lưu tâm. Hạ Tưởng sẽ không cam tâm chịu thua như thế, tôi lo là hắn vẫn còn có chiêu khác.
Phó Tiên Phong cũng đã chịu thiệt hại nhiều với Hạ Tưởng, qua sự nhắc nhở của Thôi Hướng, cũng bình tĩnh lại:
- Trước mắt xem ra những ảnh hưởng mà từ vụ việc cao ốc Hỏa Thụ mang đến, các chiêu cũng đã dùng hết, Hạ Tưởng còn muốn mượn cơ hội sinh sự, cũng không có khả năng nữa. Kết án vẫn kết án, chết vẫn chết, vào việc vẫn vào việc, hắn ta còn có thể gây thêm phiền toái như thế nào nữa?
Mã Tiêu có chút suy nghĩ, lắc đầu nói:
- Chúng ta có chút đánh giá cao Hạ Tưởng rồi, hắn ta chẳng qua chỉ là một Chủ tịch quận, cán bộ cấp Phó giám đốc sở, có thể có bao nhiêu năng lượng? Cho dù hắn và nhiều lãnh đạo Tỉnh và thành phố có quan hệ không tồi, nhưng tự thân hắn không đủ hùng mạnh, người khác cũng sẽ không giúp hắn vô điều kiện, giúp, cũng có giới hạn mà thôi. Rèn sắt còn phải cần bản thân đủ cứng, một người bản thân không đủ thực lực, hắn dấy lên không nổi sóng gió quá lớn. Giống như Vương Đại Pháo và Ngưu Kỳ bị bắt lần này, ồn đến là sôi nổi, kết quả thì sao? Vẫn là đem tất cả mọi vấn đề đổ lên một người đã chết, một chút chúng ta cũng không phải chịu liên lụy? Tôi phỏng chừng bây giờ Hạ Tưởng đang trốn ở một nơi mà khóc lóc, ha ha ha.
Bạch Chiến Mặc cũng cười phá lên:
- Nói rất hay, Trưởng ban Mã phân tích rất đúng. Theo quan sát của tôi, hai ngày này trạng thái của Hạ Tưởng không tốt lắm, làm việc không vui không có thần thái, phỏng chừng cũng vì tuy Ngưu Kỳ đã nhận tội rồi, nhưng còn cách kỳ vọng của hắn khá xa, cho nên hắn mới cảm thấy chán nản thất vọng, lại đi mất một Khang Thiếu Diệp, rồi thêm một Trang Thanh Vân đến, khẳng định sẽ khiến hắn bị nghẹn, bịt trong lòng của hắn, nửa vời rất khó chịu.
Sự hình dung của Bạch Chiến Mặc rất hình tượng, mọi người lại có một trận cười sảng khoái.
Thôi Hướng thấy mấy người không để ý lắm tới sự nhắc nhở của ông ta, nhất thời ông cũng nghĩ không ra Hạ Tưởng còn có những thủ đoạn phản kích tốt hơn như thế nào, cũng không muốn nghĩ nhiều, thuận miệng nhắc đến thế cục trong tỉnh:
- Tiên Phong, tiếp theo nên để tâm tư vào trong tỉnh rồi, theo tin tức Ma Thu tiết lộ, Phạm Duệ Hằng đề nghị ứng cử viên Trưởng ban tổ chức cán bộ Thành ủy là Khâu Tự Phong.
- Cái gì? Khâu Tự Phong?
Phó Tiên Phong đang uống rượu, bỗng cái bị sặc, ho không ngừng, phục vụ viên nghe thấy, vội vàng vào giúp ông ta vuốt lưng, lại bị ông ta bực mình mà đuổi ra ngoài.
- Khẳng định không phải là ý tưởng của Phạm Duệ Hằng, khẳng định là biện pháp thiu thối của thằng nhóc Hạ Tưởng, thằng nhóc này, thật gian xảo!
Phó Tiên Phong tức lồng lộn mà đặt cốc rượu xuống, trong lòng lại không cam mà để cho Bạch Chiến Mặc rót một cốc đầy, một ngụm uống cạn:
- Hạ Tưởng chính là muốn gây chia rẽ, muốn khoan một lỗ hổng. Tôi đã phát hiện Hạ Tưởng giỏi nhất là luồn cúi để cầu lợi, luôn có thể phát hiện những điểm tựa vô cùng khéo léo để khiêu động lợi ích của mọi người. Hắn rõ ràng là muốn để tôi và Khâu Tự Phong cãi lộn không vui.
Phó Tiên Phong uống một chút rượu, lại đang nổi nóng, liền lập tức gọi điện cho Khâu Tự Phong:
- Tự Phong, tôi là Tiên Phong, nghe nói cậu cũng muốn xê dịch vị trí, muốn đến Ban tổ chức Cán bộ Thành ủy thành phố Yến? Nghe tôi nói một câu, chờ thêm chút nữa, sao hả? Nhanh thì một năm, chậm thì hai năm, đến lúc đó cậu muốn trực tiếp quá độ đến Bí thư Thành ủy, tôi cũng sẽ có nhiều cách giúp cậu triển khai hoạt động.
Khâu Tự Phong vừa tắm xong, ngồi trên ghế sô pha xem ti vi, tâm trí tỉnh táo, tinh thần không tồi. Phó Đóa Đóa sắp sửa sinh con, ông ta sắp bước vào giai đoạn thứ hai của cuộc đời —— làm cha, ít nhiều cũng có chút chờ mong.
Ông ta cũng nghe nói những rung chuyển của thành Phố Yến, tuy rằng không đặt mình vào trong đó để nhận thức một chút sự mạo hiểm quanh co trắc trở, nhưng có thể cảm nhận được sự biến đổi khôn lường của gió mây chính trị, trong lòng cũng cảm khái chút ít, vẫn là tỉnh lị tốt, rốt cuộc là trung tâm chính trị của một tỉnh, nhất cử nhất động đều có thể tác động đến tầm nhìn của cấp cao trong tỉnh.
Bởi vậy đối với việc đến thành phố Yến đảm nhiệm chức Trưởng ban Tổ chức cán bộ, ông ta vẫn vô cùng mong muốn thử một lần, bây giờ Ngô gia từ Cao Tấn Chu ở trong tỉnh, đến Vu Phồn Nhiên ở thành phố, tiếp đến Tạ Nguyên Thanh ở quận Hạ Mã, có thể nói là tam điểm nhất tuyến, đã hoàn thành được bố cục. Mà Mai gia ở mặt ngoài xem ra vẫn chưa có động tĩnh gì ở tỉnh Yến, trên thực tế Mai Thái Bình nắm trong tay quyền lớn trong Ban tổ chức cán bộ Tỉnh ủy, thời gian hai, ba năm là có thể bồi dưỡng một loạt người của mình vào những bộ phận quan trọng nhậm chức. Sau đó tiếp tục tìm kiếm một cơ hội thích hợp điều đến một, hai nhân vật quan trọng, là có thể ở tỉnh Yến được nhiều người ủng hộ, đại sự có thể chờ đợi.
So sánh với cách làm của Ngô gia xem trọng thực lực kinh tế, thả xuống một nhân vật quan trọng vào một vị trí quan trọng trong chính quyền, bố cục của Mai gia là bồi dưỡng nguồn tài nguyên nhân lực, lấy nhân sự thay thế thực lực kinh tế, quả thực là khác cách làm mà cùng hiệu quả so với phương pháp của Ngô gia, chẳng qua là không rõ ràng hơn một chút mà thôi.
Mà Phó gia ở tỉnh có Trưởng ban Tuyên giáo Mã Tiêu, Phó bí thư Tỉnh ủy Thôi Hướng, trong thành phố có Phó bí thư Thành ủy Phó Tiên Phong, quận Hạ Mã còn có Bí thư Quận ủy Bạch Chiến Mặc, cũng xem là bố trí chặt chẽ, tam điểm nhất tuyến, đi cũng là con đường nhân sự của Đảng và quần chúng. So sánh với ba nhà, Khâu gia có thực lực ở tỉnh Yến hiện rõ sự yếu hơn, ảnh hưởng chẳng đáng kể. Nhất là sau khi kinh tế thủ đô khoanh tròn bước đầu hình thành nhận thức chung, Khâu gia mưu toan dành lấy bố cục thuận lợi của tỉnh Yến, nhất định là cấp bách rồi.
Khó có được lần này dưới sự nhịp nhàng ở giữa của Hạ Tưởng, có thể khiến Mai Thái Bình gật đầu đồng ý để ông ta ra làm Trưởng ban tổ chức cán bộ Thành ủy, cơ hội vô cùng quý giá. Cho dù là Mai Thái Bình đưa ra suy xét ở phương diện nào, Khâu Tự Phong đều biết Mai Thái Bình luôn không có cảm tình tốt với ông ta, vẫn luôn muốn bóp chặt cổ ông ta, bây giờ không ngờ gật đầu bật đèn xanh, ông ta không nắm bắt lấy cơ hội, thì chẳng khác nào là thằng ngốc sao?
Khâu Tự Phong là người thông minh, tuy Hạ Tưởng không nói rõ là có dụng ý gì kéo ông ta vào Thành ủy thành phố Yến, ông ta cũng biết rõ, lập trường trước mắt của Hạ Tưởng là không bỏ qua bất kỳ cơ hội nào để đả kích Phó gia, đồng thời, nỗ lực duy trì sự cân bằng giữa Ngô gia, Mai gia và Khâu gia, cũng có ý để ba nhà hình thành một cục diện cân bằng để kiềm chế lẫn nhau và hợp tác với nhau. Ông ta cũng không quản Hạ Tưởng thật lòng suy nghĩ cho sự lên chức của ông ta, hay là chỉ lôi ông ta vào để đối kháng với Phó Tiên Phong, Khâu Tự Phong phải cảm ơn bàn tay vẽ rồng điểm mắt của Hạ Tưởng.