Trịnh Nghị thấy Cảnh Thâm nói đi là đi, y không còn thế dựa liền không dám nói thêm nữa. Hạ Tưởng gọi Tiếu Côn qua một bên, lại nói với Hắc lão tam:
- Đi, xin lỗi anh Trịnh
Hạ Tưởng nói chuyện, Hắc lão tam không dám không nghe, nhưng gã lại hỏi thêm một câu:
- Anh Trịnh nhất định phải đền xe, làm thế nào?
- Anh ta muốn đền, cậu không lấy thì không nể mặt có phải không?
Hạ Tưởng trừng mắt liếc nhìn Hắc lão tam một cái.
Hắc lão tam ngầm hiểu:
- Ngài nói đó nha
Hắc lão tam rất có bài bản mà xin lỗi Trịnh Nghị, Trịnh Nghị thấy Hắc lão tam chịu thua, liền rộng lượng mà thể hiện ra mặt tiền nhiều thế lớn của y. Kết quả Hắc lão tam liền rất không khách khí mà nhận chìa khóa xe, đổi xe với Trịnh Nghị
Trịnh Nghị đem chìa khóa xe giao cho nhân viên bán hàng đi cùng của tiệm 4S:
- Giúp tôi sửa lại
Sau đó lại vẻ mặt đắc ý mà nói với Cổ Ngọc
- Thế nào, Cổ Ngọc, vừa lòng hay không?
- Vừa lòng
Cổ Ngọc gật đầu, bộ dáng rất khôn ngoan
- Bây giờ anh có thể đi rồi, tôi còn có việc muốn nói với Hạ Tưởng
Trịnh Nghị phẫn nộ mà đi, đi ra rất xa còn quay đầu nhìn Cổ Ngọc đứng bên cạnh Hạ Tưởng, đang khẽ nói gì đó, trong lòng y cháy lên ngọn lửa ghen tị
Hạ Tưởng nói với Tiếu Côn mấy câu, dặn dò vài câu, bảo y sau này làm người làm việc cho tốt, cố gắng giảm một chút những thứ loè loẹt
Tiếu Côn đã nhận thức được sức ảnh hưởng kinh người của Hạ Tưởng, lại cộng thêm y vốn đã tâm phục khẩu phục đối với Hạ Tưởng, càng đối với Hạ Tưởng là nói gì nghe nấy. Tuy nhiên cuối cùng y cũng đã lấy hết dũng khí, nhỏ giọng mà nói một câu:
- Lãnh đạo, em hỏi thêm một câu, chị em tuổi cũng không còn nhỏ, chị ấy vẫn luôn muốn có đứa con, em cũng muốn làm cậu rồi…
Một câu nói gợi lên tâm trạng của Hạ Tưởng, Tiếu Giai là người phụ nữ đầu tiên trong kiếp này của hắn, nhưng hiện tại lại là người phụ nữ cách xa hắn nhất, hắn cũng cảm thấy thẹn trong lòng, cũng không nói gì, chỉ là từ từ gật đầu
Trên đường trở về, trong xe có thêm một người, Cổ Ngọc
Cổ Ngọc muốn đi theo Hạ Tưởng, bảo Hạ Tưởng tiễn cô về nhà. Trên đường, cô líu ríu nói không ngừng, Hạ Tưởng không có tâm nghe cô nói gì, trong lòng trước sau đang nghĩ về Tiếu Giai một mình cô độc
Cuối cùng Cổ Ngọc không thể nhịn được nữa mà hướng Hạ Tưởng hô một tiếng:
- Hạ Tưởng, anh quá đáng rồi, có được em thì không coi em ra gì, có phải hay không?
Hạ Tưởng lập tức bừng tỉnh, mỉm cười:
- Em la cái gì, có phải muốn tất cả mọi người đều nghe thấy?
Cổ Ngọc lại đỏ mặt, khẽ hỏi:
- Em có một tình huống muốn hỏi anh, anh nhất định phải nói thật với em
- Ừ
- Vì sao sau khi em và anh cái đó, vẫn luôn không nghĩ tới. Em nghe nói bất kể là đàn ông hay phụ nữ đều nghĩ tới chuyện đó
Cổ Ngọc âm thanh nhỏ như tiếng con muỗi kêu, Hạ Tưởng gần như nghe không rõ
- Cái này…
Hạ Tưởng thấy Cổ Ngọc xấu hổ mà ức, có hàm súc khác, trong lòng liền giật mình liền muốn trêu cô một chút
- Thông thường mà nói, một hai lần vẫn không được, số lần nhiều mới có khả năng thưởng thức cái đẹp
- Thật sao?
Cổ Ngọc tin là thật, cúi đầu, không dám nhìn thẳng vào Hạ Tưởng, nhưng lại lén lén nhìn Hạ Tưởng liếc mắt một cái, hai gò má hồng như hoa đào.
Người phụ nữ biết đỏ mặt là người phụ nữ tốt. Khi một người phụ nữ không biết xấu hổ không biết đỏ mặt thì là bắt đầu đồi bại
- Lời nói kinh nghiệm
Hạ Tưởng thân là đàn ông, ở trước mặt phụ nữ, nhất định phải có khí thế đàn ông.
- Vậy thì anh thành thật nói đi, anh đã nói những lời như vậy với bao nhiêu cô gái rồi?
Cổ Ngọc lạnh không ngại hỏi, vẻ mặt cười xấu xa
- Anh đã từng lừa gạt bao nhiêu cô gái lên giường, đồ dê xòm?
Hạ Tưởng xấu hổ, Cổ Ngọc cũng có lúc quái đản ranh mãnh, còn biết bắt bẻ lời nói của hắn, thật có bản lĩnh của cô
Đưa Cổ Ngọc tới nhà rồi, Cổ Ngọc nhanh chóng hôn một cái trên mặt Hạ Tưởng, ném lại một câu đầy thâm ý rồi chạy đi
- Em muốn có khả năng thưởng thức cái đẹp
Hạ Tưởng lắc đầu mỉm cười, Cổ Ngọc muốn không phải là khả năng thưởng thức cái đẹp, là hắn
Hạ Tưởng nói ra suy đoán sự lựa chọn cuối cùng của Phó Tiên Phong với Tống Triêu Độ, mặc dù Tống Triêu Độ không tin, nhưng Hạ Tưởng chính là Hạ Tưởng, cách nhìn đối với thế cục có điểm đặc biệt hơn người, bởi vì Phó Tiên Phong quả thật bất hạnh bị hắn nói trúng, chẳng những làm ra sự lựa chọn nắm nhỏ bỏ lớn, sáng sớm ngày hôm sau liền gọi điện thoại cho Hạ Tưởng, hẹn hắn gặp mặt
Hạ Tưởng đối với đề xuất yêu cầu gặp mặt của Phó Tiên Phong, một chút cũng không cảm thấy kỳ lạ. Phó Tiên Phong muốn thỏa hiệp, muốn đạt thành tâm nguyện của y, nhất thiết phải thông qua hắn mới có thể truyền đạt ra ngoài
Hạ Tưởng liền đồng ý yêu cầu gặp mặt của Phó Tiên Phong
Giữa trưa tan tầm, hắn một mình lái xe tới khách sạn Hào Môn. Phó Tiên Phong rất có thành ý mà chọn địa điểm gặp mặt ở khách sạn Hào Môn, chính là vì thể hiện thái độ khiêm tốn của y. Khách sạn Hào Môn cách quận Hạ Mã rất gần, cách thành ủy rất xa
Phó Tiên Phong dù sao cũng là Phó bí thư Thành ủy, tuy rằng âm thầm so chiêu mấy lần, lễ nghĩa ở mặt ngoài vẫn phải không thể thiếu, Hạ Tưởng tới khách sạn Hào Môn trước vài phút, ở ngoài cửa đợi Phó Tiên Phong
Năm phút sau, xe chuyên dụng của Phó Tiên Phong chạy vào
Phó Tiên Phong không đem theo tài xế, cũng là một mình tới dự tiệc, y vừa nhìn thấy Hạ Tưởng liền vẻ mặt tươi cười mà đưa tay ra: Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL -
- Bí thư Hạ, đợi lâu rồi
Hạ Tưởng cũng là vẻ mặt tươi cười:
- Xin chào Bí thư Phó, mau vào đây, bên ngoài lạnh
Cô tiếp tân đứng ở ngoài cửa nhìn thấy hai người anh kính tôi, tôi kính anh, cũng không hẹn mà cùng nghĩ, chung quy đều là quan lớn, nói chuyện chính là khách khí, cũng đều rất lễ phép
Các cô lại không biết, mặt sau nụ cười của Hạ Tưởng và Phó Tiên Phong, có biết bao cảnh tàn sát khốc liệt hiện lên…
Sau khi tới gian phòng ngồi xuống, Phó Tiên Phong tùy tiện gọi vài món ăn, Hạ Tưởng cũng gọi hai món, đợi nhân viên phục vụ vừa đi, Phó Tiên Phong liền trực tiếp nhập đề:
- Bí thư Hạ, bây giờ cậu là nhân vật số một danh chính ngôn thuận của quận Hạ Mã, trước đây mặc kệ từng có chuyện không vui hay khúc mắc gì, đều đã qua rồi. Làm người phải hướng tới trước, thật ra cẩn thận ngẫm lại, giữa chúng ta cũng có không ít cơ sở hợp tác
Giải hòa chẳng qua là một cách nói mà thôi, Hạ Tưởng sao có thể không hiểu giữa hắn và Phó Tiên Phong, thật ra không có khả năng bắt tay giảng hòa! Bởi vì Phó Tiên Phong mưu đồ chính là lợi ích của quận Hạ Mã, mà hắn cần làm chính bảo vệ lợi ích của quận Hạ Mã, hoàn toàn là hai người đi hai đường khác nhau
- Bí thư Phó có tinh thần chỉ thị gì, cứ việc dặn dò, tôi xin chăm chú lắng nghe.
Hạ Tưởng khách khí mà đáp lễ một câu.
Phó Tiên Phong hơi trầm ngâm, y cũng biết giao tiếp với Hạ Tưởng, không cần che giấu, đánh vòng ngược lại gây bất lợi với giao lưu. Theo y, Hạ Tưởng là người thông minh, nói chuyện với người thông minh không cần phí sức lực
- Tiên Tiên gần đây không gây thêm loạn chứ?
Phó Tiên Phong trước tiên lấy Phó Tiên Tiên ra nói
- Tiên Tiên có chút buông thả, làm việc không có suy nghĩ, nếu như nó có điểm nào ăn nói không chu toàn, tôi thay nó xin lỗi cậu
Hạ Tưởng ha hả cười:
- Không có, không có, Tiên Tiên mặc dù có cá tính, dám nói dám làm, nhưng cô ấy tâm tư đơn giản, không có đường ngang ngõ tắt, kỳ thật khá dễ tiếp xúc, dễ gần
Phó Tiên Phong lông mi hơi hơi động, Hạ Tưởng là đang châm chọc y có đường ngang ngõ tắt? Tuy nhiên nhìn thấy Hạ Tưởng vẻ mặt cười nhạt, không có ý mỉa mai, y lại hơi yên tâm, lại nghĩ, tùy Hạ Tưởng nói gì, dù sao y hôm nay tới chính là muốn tỏ rõ quan hệ lợi hại, tin rằng Hạ Tưởng có thể làm ra lựa chọn lý trí
- Hiện tại người được chọn làm Chủ tịch quận Hạ Mã vẫn chưa có quyết định, cậu có cách nghĩ gì không?
Phó Tiên Phong liền trực tiếp nói ra ý đồ đến,
- Thành ủy hiện tại đối với người được chọn làm Chủ tịch quận cũng có không ít tranh luận, tôi muốn nghe xem ý kiến của cậu Bí thư Quận ủy
Hạ Tưởng nghĩ thầm, hắn cho dù có ý kiến cũng là thảo luận với Trần Phong, chứ chẳng phải thảo luận cùng Phó Tiên Phong ông. Đương nhiên hiện tại không phải thời điểm hành động theo cảm tính, liền lắc đầu cười:
- Tôi không có ý kiến gì, tất cả phục tùng quyết định của Thành ủy. Tuy nhiên dường như ngài có chút ý kiến, nếu có chỗ nào cần tôi ra mặt, cứ việc nói
Phó Tiên Phong âm thầm gật đầu, Hạ Tưởng quả nhiên là người thông minh, một câu nói thì nói ra ý tưởng, y muốn chính là khiến Hạ Tưởng ra mặt
Đồng thời, y căm hận cũng là Hạ Tưởng ra mặt đảo loạn đại kế của y, bằng không, y làm sao lại dùng nắm nhỏ thả to, nhất thiết phải bỏ một đầu? Ai mà không muốn hai tay đều nắm bắt, hai tay đều phải cứng, nhưng vấn đề là, thế cục hiện tại khiến y không có lựa chọn
Xét đến cùng, thế cục bất lợi hiện tại, cũng là Hạ Tưởng tạo thành!
Phó Tiên Phong ngồi ở đối diện Hạ Tưởng, trên mặt là cười, trong lòng là hận. Nếu không phải Hạ Tưởng từ giữa làm khó dễ, kế hoạch của y tại tỉnh Yến và thành phố Yến, mới không từng bước gặp trở ngại, bước đi khó khăn, mà nên là một đường thẳng mới đúng. Nhưng tình huống hiện tại lại là Bạch Chiến Mặc quận Hạ Mã chật vật thất bại, người được chọn làm Trưởng ban tổ chức cán bộ Thành ủy cũng là kéo dài không quyết, cục diện đối với y là bất lợi thật lớn
Phó Tiên Phong trải qua một phen suy nghĩ cặn kẽ, cũng quả thật giống như Hạ Tưởng suy đoán, y cuối cùng làm ra nhượng bộ trên ứng cử viên Trưởng ban tổ chức cán bộ Thành ủy để đổi lấy sự ủng hộ của Diệp Thạch Sinh và thiện cảm của Khâu Tự Phong, từ đó lại lấy được vị trí Chủ tịch quận Hạ Mã
Tuy nhiên lúc này đây, y càng thông minh một ít, cũng càng bí mật một ít.
- Bí thư Hạ, Bí thư Diệp đối với hiện trạng của quận Hạ Mã cũng rất quan tâm, ông ấy cho rằng đồng chí Lý Hàm rất thích hợp đảm nhiệm Chủ tịch quận Hạ Mã
Phó Tiên Phong tung ra đề tài thảo luận chủ yếu mà hôm nay y tới
- Lý Hàm?
Hạ Tưởng sửng sốt, suy nghĩ, một chút không nghĩ ra Lý Hàm là ai.
Phó Tiên Phong tự đắc mà mỉm cười, rốt cục cũng thấy được Hạ Tưởng cũng có lúc thẩn thờ, khẳng định y đề danh Lý Hàm vượt xa dự đoán của hắn, bởi vì Lý Hàm là Bí thư huyện ủy huyện Thường Sơn.
Lý Hàm là Bí thư huyện ủy huyện Thường Sơn cũng không phải lý do khiến Hạ Tưởng kinh ngạc, mà là Lý Hàm cũng không phải là người của Phó Tiên Phong, thậm chí có thể nói, Lý Hàm và Phó Tiên Phong không hề quen biết, một chút quan hệ cũng không có.
Lý Hàm là Diệp Thạch Sinh một tay đề bạt đi lên, trước đó từng theo Diệp Thạch Sinh một khoảng thời gian, năng lực công tác cũng có, nhưng đối nhân xử thế hơi cứng nhắc, không đủ thoáng, sau khi Diệp Thạch Sinh thả y ra tới Phó chủ tịch huyện, y thăng tiến tới Chủ tịch huyện, Bí thư huyện ủy, sau đó ở trên vị trí Cục trưởng 10 năm cũng không có tiến thêm một bước, năm nay đã 42 tuổi
Diệp Thạch Sinh cũng là cảm thấy Lý Hàm không chịu nổi trọng dụng, sau này cũng không có ý chiếu cố y nữa. Phó Tiên Phong lại nhìn trúng tính cách đức tài bình thường của Lý Hàm, cho rằng nếu đề y đảm nhiệm Chủ tịch quận Hạ Mã, không cần y ra mặt, Nguyên Minh Lượng liền có thể lôi kéo Lý Hàm, vì y sử dụng
Phó Tiên Phong sở dĩ đề danh Lý Hàm, không đề danh người của y, một là trước mắt không có người thích hợp, hai là cũng vì che mắt người khác, không muốn khiến người khác hoài nghi y liên tiếp nhúng tay vào sự vụ của quận Hạ Mã là có mục đích gì đó. Thành phố Yến có mười mấy quận huyện, nếu như y nhiều lần chăm chú quan sát quận Hạ Mã, cũng dễ khiến người có lòng nhìn ra điều gì
Suy nghĩ sâu thêm một chút cũng là đề danh Lý Hàm, khả năng được thông qua rất lớn. Cho dù Lý Hàm không phải là người của y, nhưng gã lại là người của Diệp Thạch Sinh, nếu Diệp Thạch Sinh hướng Thành ủy tăng thêm áp lực, trên căn bản tất cả mọi người bao gồm Trần Phong trong đó đều nể mặt bí thư tỉnh ủy. Lại có y chắp tay nhường cạnh tranh người được chọn làm Trưởng ban tổ chức cán bộ Thành ủy, vô hình cho Diệp Thạch Sinh lập tức giảm bớt áp lực, Diệp Thạch Sinh khẳng định sẽ tận hết sức lực mà đẩy Lý Hàm lên chức.
Hơn nữa Lý Hàm lại là người của Diệp Thạch Sinh
Phó Tiên Phong liền không tự chủ được nhớ tới Thôi Hướng trần thuật biểu hiện vẻ mặt niềm vui bất ngờ của Diệp Thạch Sinh với y, lập tức tỏ vẻ đồng ý —— không đồng ý mới là lạ, bản thân không đòi hỏi ứng cử viên Trưởng ban tổ chức cán bộ Thành ủy, lại đề danh người của Diệp Thạch Sinh, Diệp Thạch Sinh vừa nể mặt ân tình của Khâu gia, lại khiến Phạm Duệ Hằng cũng chịu ân tình của ông, đồng thời lại không cần đối với bản thân có giải thích gì, coi như là các bên đều vui vẻ, Diệp Thạch Sinh bốn phía đều tốt, không chỉ là niềm vui bất ngờ, hẳn là mừng rỡ mới đúng.
Thôi Hướng nói cho Phó Tiên Phong biết, Diệp Thạch Sinh quả thật là mừng rỡ, còn tỏ vẻ cảm ơn với Phó Tiên Phong. Phó Tiên Phong cũng biết rõ Diệp Thạch Sinh cảm ơn không phải nhằm vào y, là muốn thông qua miệng của y truyền đạt cho Phó Bá Cử.
Phó Tiên Phong làm như vậy đương nhiên không phải muốn sống như Lôi Phong (làm việc không mưu cầu danh lợi), y là trải qua tổng hợp lại suy xét, sau khi cân nhắc được mất các bên, lại thầm thông qua Nguyên Minh Lượng phái người cùng Lý Hàm tiếp xúc mới định ra kế hoạch
Theo tin tức phản hồi của Nguyên Minh Lượng, Lý Hàm không phải tham quan lớn, nhưng là tham quan nhỏ, con người tuy rằng cứng nhắc, nhưng sẽ không chống đối với tiền. Nguyên Minh Lượng đưa ra kết luận chính là Lý Hàm có thể dùng, lập trường chính trị của gã cùng Hạ Tưởng có rất nhiều điểm bất đồng, gã đảm nhiệm Chủ tịch quận, cùng với Hạ Tưởng, chia rẽ nhiều hơn hợp tác
Phó Tiên Phong cũng là sau khi trải qua nhiều mặt so sánh đã đưa ra kết luận, nếu như y một lòng kiên trì nắm lấy chức Trưởng ban tổ chức cán bộ Thành ủy, chưa chắc sẽ như ý nguyện, ngoại trừ Phó gia tăng thêm lợi thế. Nhưng đồng thời Phạm Duệ Hằng và Khâu gia cũng sẽ tăng thêm thế công, một Phó gia đối phó một Khâu gia thì đã vô cùng phí sức, lại cộng thêm một Phạm Duệ Hằng, phần thắng rất ít. Điểm thông minh nhất của Hạ Tưởng không ở cổ động Phạm Duệ Hằng và Diệp Thạch Sinh đối kháng, mà ở thuyết phục Khâu Tự Phong động lòng đối với ngai vàng của Trưởng ban tổ chức cán bộ Thành ủy
Hạ Tưởng quả thật là một chàng trai trẻ rất tinh mắt, hắn nhìn mấu chốt vấn đề rất chuẩn, đắn đo khéo léo, khiến Phó Tiên Phong đau đến khó chịu, lại cứ không còn cách nào
Phó Tiên Phong đành phải tráng sĩ tự chặt cổ tay, nếu như tiếp tục phí sức vô vị trên ứng cử viên Trưởng ban tổ chức cán bộ Thành ủy, không bằng làm một ân tình thuận nước giong thuyền (làm ơn mà không tốn công sức), đem Trưởng ban tổ chức cán bộ Thành ủy nhường ra, chỉ giành Chủ tịch quận Hạ Mã. Hơn nữa tranh giành lần này không phải trực tiếp đưa tay mà lấy, mà là thả dây dài câu cá lớn, từ từ mà giành được
Hạ Tưởng sau khi hơi sửng sốt mới lại nghĩ tới bối cảnh của Lý Hàm, hơi suy nghĩ sâu xa, không khỏi có cách nhìn khác đối với diệu kế của Phó Tiên Phong
So với mấy lần ra tay trước kia, bút tích lần này của Phó Tiên Phong càng cao minh càng khéo léo, cũng càng có tính bí mật
Mặc dù Hạ Tưởng không rõ cách nghĩ thật sự của Phó Tiên Phong, nhưng hắn có thể suy đoán ra, Phó Tiên Phong lần này tỏ thái độ bày ra một bộ dáng không đếm xỉa, khẳng định mưu cầu là bố cục lâu dài. Từ mặt ngoài mà xem, Lý Hàm là người của Diệp Thạch Sinh, với Phó Tiên Phong không có bất cứ quan hệ nào. Nhưng Lý Hàm sau khi đảm nhiệm chủ tịch quận, với Phó Tiên Phong âm thầm có quan hệ hay không là một chuyện khác. Nói cách khác, không cần có quan hệ với Phó Tiên Phong, chỉ cần có quan hệ với Nguyên Minh Lượng là được
Thủ đoạn của Phó Tiên Phong càng tiến một bước, có thể thấy y cũng thành thục hơn rất nhiều từ trong tranh đấu, hấp thụ không ít kinh nghiệm giáo huấn
- Tôi không có ý kiến
Hạ Tưởng nói rất rõ ràng, hắn phải thừa nhận sự sắp xếp của Phó Tiên Phong áo tiên không thấy vết chỉ khâu (kít mít không chút kẽ hở), làm cho người ta không tìm ra được tất xấu nào, cũng tìm không ra lý do phản đối, phản đối đề danh Lý Hàm thì coi như phản đối Diệp Thạch Sinh
- Tôi phục tùng sự sắp xếp của Bí thư Diệp
Phó Tiên Phong ánh mắt chớp động, không khỏi nhìn thêm Hạ Tưởng vài lần, thầm đoán, Hạ Tưởng là nhìn ra mưu kế của y, vẫn là vừa nghe thấy Diệp Thạch Sinh gật đầu, thì ngay cả ý phát biểu ý kiến cũng không có? Hạ Tưởng từ khi nào kính trọng bí thư tỉnh ủy như vậy? Hắn trước đây đối với Cao Thành Tùng rất không khách khí, liên kết với Tống Triêu Độ, không hề do dự mà đánh cho Cao Thành Tùng không thể trở mình
Phó Tiên Phong đoán không ra ý tưởng đích thực của Hạ Tưởng, tuy nhiên thấy Hạ Tưởng vẻ mặt mỉm cười, tươi cười rất thành khẩn, ánh mắt rất trong suốt, trong nháy mắt khiến y cũng sinh ra một ảo giác, Hạ Tưởng thật đúng là một đứa không tồi, đáng tin cậy.
Sau đó lập tức tỉnh táo trở lại, thầm cảnh báo cho chính mình, dù sao cũng đừng bị biểu hiện giả dối của Hạ Tưởng lừa gạt, không nhất định có bao nhiêu người bị nụ cười vô hại của Hạ Tưởng hại thảm rồi
- Ý của bí thư Diệp, vẫn chưa truyền đạt cho bí thư Trần, cậu xem có phải do cậu ra mặt nói một tiếng với bí thư Trần thì tốt hơn hay không?
Phó Tiên Phong lại thử thăm dò hỏi một tiếng.
- Được, không thành vấn đề
Hạ Tưởng trả lời vẫn như cũ vô cùng lưu loát
Phó Tiên Phong cũng sẽ không do dự nữa, dứt khoác tung ra bom tấn:
- Bí thư Diệp còn cho rằng do Khâu Tự Phong đảm nhiệm Trưởng ban tổ chức cán bộ Thành ủy là thích hợp
Hạ Tưởng mặc dù sớm đoán được ý đồ hôm nay tới đây của Phó Tiên Phong, cũng mò ra tám chín phần đối với ý đồ của Phó Tiên Phong, nhưng mà chính tai nghe thấy y nói ra từ bỏ cạnh tranh người chọn làm Trưởng ban Tổ chức cán bộ, vẫn là trong lòng vui vẻ, cách làm của Phó Tiên Phong cùng những gì hắn nghĩ hoàn toàn giống nhau, nắm nhỏ bỏ to, rút lui khỏi cạnh tranh Trưởng ban Tổ chức để đổi lấy sự đồng tình và thiện cảm của Diệp Thạch Sinh, đồng thời mượn đề danh người của Diệp Thạch Sinh, không để cho Trần Phong và Hồ Tăng Chu hay bất kỳ người nào mượn cơ hội sắp xếp người của mình tới quận Hạ Mã lần nữa
Phải thừa nhận, trí tuệ chính trị của Phó Tiên Phong quả thật có không ít tiến bộ
Hạ Tưởng gật gật đầu, vẻ mặt cười yếu ớt:
- Bí thư Diệp nhìn xa trông rộng, quyết định của ông ấy luôn luôn chính xác mà anh minh.
Phó Tiên Phong cẩn thận đánh giá Hạ Tưởng vài lần, ý đồ từ trên mặt Hạ Tưởng phát hiện ý tưởng thật của hắn, nhưng sau khi nhìn vài lần, Phó Tiên Phong bất đắc dĩ mà lắc đầu, Hạ Tưởng rất có thể đóng kịch, vẻ mặt của hắn chân thành, thái độ đoan chính thật sự là một chút tật xấu cũng làm cho người ta tìm không ra
Chẳng lẽ Hạ Tưởng đối với y từ bỏ cạnh tranh người chọn làm Trưởng ban tổ chức cán bộ Thành ủy, một chút ý tưởng cũng không có? Phó Tiên Phong sửng sốt trong chốc lát, lại tùy ý mà mỉm cười:
- Tin tức này, có phải cũng do cậu truyền đạt cho Chủ tịch tỉnh Phạm biết càng tốt hơn hay không?
Hạ Tưởng nâng ly rượu lên:
- Kính bí thư Phó một ly
Phó Tiên Phong rất nể tình mà uống một hơi cạn sạch, Hạ Tưởng cũng là uống đến giọt rượu cuối cùng
- Tôi sẽ theo sự thật mà nói rõ với Chủ tịch tỉnh Phạm, xin bí thư Phó yên tâm
Đặt ly rượu xuống, Hạ Tưởng tỏ rõ thái độ
Phó Tiên Phong ha hả cười:
- Tôi thích nhất người sảng khoái, nói chuyện làm việc chính là khiến người ta yên tâm. Sau cùng tôi hỏi thêm một câu, cậu đối với Lý Hàm nhập gánh có ý kiến gì?