Tống Triêu Độ không nói dối Hạ Tưởng, cũng là không muốn Hạ Tưởng hiểu lầm, lại biết quan hệ giữa ông và Hạ Tưởng, không cần phải không nói thật ra. Muốn giấu diếm, Hạ Tưởng cũng có thể đoán là biết được, nên giấu cũng không có ý nghĩa gì.
Hạ Tưởng dù sao cũng là nhân vật số một cấp Phó giám đốc sở, bình thường có không ít người gọi hắn là "Tiểu Hạ", hắn chẳng những không để bụng, ngược lại tỏ vẻ cảm thấy là thân thiết, Tống Triêu Độ cũng tốt, Trần Phong cũng tốt, đều là trưởng bối và lãnh đạo nhìn theo sự trưởng thành dần lên của hắn, Hạ Tưởng với họ là tràn đầy tôn trọng và cung kính.
Tống Triêu Độ nói ra tính toán đích thực của Hình Đoan Đài, Hạ Tưởng cũng không có cảm giác không ổn gì, giữa người với người giao tình dù thâm hậu, cũng phải tạo cái lợi cho nhau mới lâu dài, không có khả năng người khác không có lý do gì mà bỏ ra cho anh, chỉ có giao tình có cùng lợi ích giống nhau, mới có quan hệ lâu dài.
- Nếu Phó chủ tịch tỉnh Tống cũng nói đó là đường tốt, cháu sẽ thương lượng với nhạc phụ một chút, hỏi ý kiến ông ấy.
Hạ Tưởng đưa ra đáp án mà Tống Triêu Độ muốn.
Tống Triêu Độ nói:
- Cá nhân tôi cho rằng, đi tỉnh Tây đảm nhiệm Phó chủ tịch tỉnh so với đảm nhiệm Chủ tịch thành phố Yến sẽ triển vọng hơn, thành phố Yến hiện tại không thể so với trước đây, thành phố Yến bây giờ, xung đột ích lợi quá nhiều, thế lực khắp nơi hội tụ, dễ có chiến tích, nhưng cũng dễ dàng rơi vào việc đấu tranh chính trị, rất dễ thiệt thân...
Quan điểm của Tống Triêu Độ cũng là chỗ Hạ Tưởng lo lắng, hắn tỏ vẻ tán thành:
- Cháu nghĩ, nhạc phụ có thể sẽ không có suy nghĩ đến thành phố Yến đảm nhiệm Chủ tịch thành phố…
Buông điện thoại với Tống Triêu Độ, Hạ Tưởng suy nghĩ, vẫn nên gọi cho Tào Vĩnh Quốc.
Tào Vĩnh Quốc đang ở văn phòng nói chuyện với ai đó, bất ngờ nhận được điện thoại của Hạ Tưởng, không khỏi sửng sốt. Hạ Tưởng rất ít khi trong giờ làm việc gọi cho ông, nhìn thoáng qua vị Phó chủ tịch thành phố đang báo cáo công tác, Phó chủ tịch thành phố hiểu ý, lập tức đứng dậy cáo từ.
Tào Vĩnh Quốc nghe điện thoại:
- Tiểu Hạ, có việc gì thế?
- Ba, vừa rồi con nhận được điện thoại của Phó chủ tịch tỉnh Tống, ông ấy nói, tỉnh Tây đang trống một vị trí Phó chủ tịch tỉnh, ý của Chủ tịch tỉnh Hình là, muốn cho ba đến đó phối hợp công tác với ông ấy...
Hạ Tưởng không cần khách sáo với ba vợ, nói thẳng vào vấn đề cần nói.
- Ồ?
Tào Vĩnh Quốc không nghĩ đến Hạ Tưởng nói một câu làm giật mình đến vậy, ông nhất thời sửng sốt, suy nghĩ một lát, mới chần chừ nói.
- Là ý của Hình Đoan Đài, hay là ý của Phó chủ tịch tỉnh Tống?
Lời của Tào Vĩnh Quốc cũng đã hỏi vào đúng trọng tâm, nếu chỉ là ý của Hình Đoan Đài, ông còn phải xem xét thời thế và suy nghĩ kỹ càng, nếu Tống Triêu Độ cũng có ý đó, ông phải làm ra quyết định nhanh. Bởi vì dựa vào sự hiểu biết của ông về Tống Triêu Độ, cùng với quan hệ giữa Tống Triêu Độ và Hạ Tưởng, Tống Triêu Độ sẽ không vì người khác an bài tiền đồ, một khi ông ta chủ động ra mặt an bài, khẳng định là có suy nghĩ sâu xa.
Tào Vĩnh Quốc suy nghĩ là, Hình Đoan Đài muốn ông tới, ông có thể cũng sẽ đi, nhưng phải gò bó một chút. Nếu Tống Triêu Độ cũng có suy nghĩ như vậy, với thể diện của hai người, ông trước tiên sẽ đưa ra câu trả lời cho Hạ Tưởng.
Trước kia quả thật Tào Vĩnh Quốc cũng có ý đến thủ đô nhận chức của Uy ban thuộc Bộ nào đó, nhưng kế hoạch không theo kịp sự thay đổi, đi tỉnh Tây cũng là một lựa chọn không tồi, nhất là tình huống hiện tại có Chủ tịch tỉnh tự mình mời đến, hơn nữa Lô Uyên Nguyên vẫn làm Trưởng ban Tổ chức cán bộ của tỉnh Tây.
Tào Vĩnh Quốc động lòng.
- Phó chủ tịch tỉnh Tống làm người trung gian, ông ấy chịu truyền lời đến, chứng tỏ lập trường ông ấy cũng là tán thành.
Hạ Tưởng hiểu thái độ của Tào Vĩnh Quốc là cẩn thận lạc quan, hắn cũng đúng lúc nhắc nhở cha vợ một câu.
- Tỉnh Tây tỷ lệ xảy ra tai nạn mỏ cao, nhưng nếu quyết tâm thực hiện an toàn sản xuất, cũng sẽ có chiến tích.
- Tình hình của tỉnh Tây, ba cũng biết một ít, vì có Trưởng ban Lô ở tỉnh Tây, ba và ông ta cũng liên hệ thường xuyên. Đi tỉnh Tây thì không vấn đề gì, chỉ là nếu giữa Trưởng ban Lô và Chủ tịch Hình không thể hòa hợp, cũng là một phiền toái.
Tào Vĩnh Quốc thường xuyên từ miệng Lô Uyên Nguyên biết được bố cục chính trị của tỉnh Tây, nên tình hình thực tế ở đó cũng hiểu rõ, Hình Đoan Đài chủ động đề xuất ông đến tỉnh Tây làm Phó chủ tịch tỉnh, ông cũng có thể đoán được dụng ý của Hình Đoan Đài.
Hạ Tưởng thấy Tào Vĩnh Quốc tự biết thân phận ông sẽ là cầu nối, suy nghĩ rồi nói thêm một câu:
- Hình Chủ tịch tỉnh sớm muộn gì sẽ tiếp nhận chức vụ Bí thư, đầu tiên ba là Chủ tịch tỉnh thông thường, bước tiếp theo tiến vào hội nghị thường vụ cũng không phải không có khả năng. Trưởng ban Lô cũng khả năng sẽ tiến thêm một bước làm Phó bí thư hoặc là Chủ tịch tỉnh, ba ở giữa, chỉ cần kiên định lập trường, nắm giữ đúng mực, cũng là một kỳ ngộ khó gặp...
Hạ Tưởng đương nhiên phải đứng ở góc độ của cha vợ để xem xét vấn đề, dù trên con đường lên chức của hắn, Tào Vĩnh Quốc giúp cũng không nhiều, ngược lại, có lẽ nhiều lúc đều là hắn ngầm trợ giúp cha vợ. Nhưng Hạ Tưởng vẫn rất có cảm tình với Tào Vĩnh Quốc, bởi vì lúc danh tiếng của hắn không đáng một xu, Tào Vĩnh Quốc cũng không có một chút khinh thường nào với hắn, khiến cho hắn rất cảm kích ông, kính trọng cách ông đối nhân xử thế.
- Ừ, ba sẽ suy nghĩ, con cứ trả lời Phó chủ tịch tỉnh Tống là ba sẽ thận trọng xem xét việc này.
Hạ Tưởng biết Tào Vĩnh Quốc đã động lòng, trên cơ bản coi như là đồng ý rồi. Sở dĩ không bảo hắn lập tức đưa ra câu trả lời khẳng định cho Tống Triêu Độ, bởi vì Tào Vĩnh Quốc sẽ liên lạc trước với Lô Uyên Nguyên xem sao.
Hai ngày sau, Tào Vĩnh Quốc đưa ra câu trả lời chính thức, biểu thị đồng ý. Lúc này Hạ Tưởng liền nói với Tống Triêu Độ, Tống Triêu Độ rất vui mừng. Buổi chiều cùng ngày Tống Triêu Độ lại gọi điện thoại tới, nói là Hình Đoan Đài sẽ bắt tay vào triển khai, để Tào Vĩnh Quốc chỉ cần đợi Ban Tổ chức cán bộ nói chuyện là có thể rồi.
Xem như hoàn thành một việc lớn, dù việc tới có chút đột nhiên bất ngờ, tiến triển cũng có chút bất ngờ, cuối cùng sau khi tính ra Tào Vĩnh Quốc ở vị trí cấp sở đã 6, 7 năm, rốt cục hoàn thành một bước tiến quan trọng, sắp vào danh sách cán bộ cấp phó tỉnh.
Phó tỉnh, mới là quan lớn thực sự, mới là bậc thang đầu tiên tiến lên đài cao để ngắm nhìn thiên hạ.
Có một cha vợ làm Phó chủ tịch tỉnh, bước đi của Hạ Tưởng về sau cũng sẽ càng vững chắc. Tuy rằng nói thành tựu của hắn ngày hôm nay, xét đến cùng vẫn là từ bản thân hắn cố gắng.
Ngày mai là 20 tháng 1, là sinh nhật của Hồ Tăng Chu, Hạ Tưởng suy nghĩ sẽ tặng Hồ Tăng Chu món quà gì, vừa quý trọng lại văn nhã, và có thể khiến Hồ Tăng Chu yêu thích mới là quan trọng.
Nghĩ mãi mới ra một kế, lấy điện thoại gọi cho Cổ Ngọc, phải hẹn gặp Cổ Ngọc.
Cổ Ngọc đối với lời mời của Hạ Tưởng, hiển nhiên trái tim rất vui, cô bình thường không để ý cách ăn mặc thì giờ cũng tỉ mỉ một chút, liền sớm về nhà, chuẩn bị sẵn sàng, chờ Hạ Tưởng đến.
Hạ Tưởng lần đầu tiên đề xuất gặp mặt ở nhà, Cổ Ngọc vừa thẹn vừa mừng, cho rằng Hạ Tưởng lại có ý gì đó. Cổ Ngọc đã vào sống trong khu chung cư mới Trân Tàng Uyển, trang trí tuy không xa hoa, nhưng mặc kệ là vật liệu trang trí hay là đồ dùng, tất cả tuyệt đối là tinh phẩm.
Thậm chí có một số vật phẩm nhỏ dùng để trang trí, đều là những mỹ ngọc khó thấy trên thị trường. Suy cho cùng là nhà đồ ngọc, trông nhà Cổ Ngọc, lung linh màu sắc. Dường như tùy ý cầm lấy một vật kiện nhỏ, gặp được người biết hàng xấu tốt, thì có khả năng đưa ra giá mấy chục ngàn thậm chí là mấy trăm ngàn.
Vàng bạc còn có giá chứ ngọc thì vô giá, bởi vì ngọc có tính chất độc nhất vô nhị, từ trước đến nay không có tiêu chuẩn nào để định giá. Người thực sự thích, gặp được đồ ngọc mình yêu thích quá không nỡ rời tay thì sẽ vung tiền như rác để có thể sở hữu nó.
Bởi vậy, Hạ Tưởng lần đầu tiên đi vào phòng của Cổ Ngọc, không khỏi liên tục tán thưởng:
- Cổ Ngọc, phòng của cô treo đầy mỹ ngọc vô giá, phải cực kỳ chú ý phòng cháy phòng trộm phòng tên đẹp trai nào đó...
Cổ Ngọc thản nhiên cười, không hiểu lời của Hạ Tưởng nên hỏi:
- Phòng cháy phòng trộm là đúng, vì sao phải phòng anh đẹp trai?
- Bởi vì những tên đẹp trai là con mãnh thú và dòng nước lũ, so với lửa và trộm lợi hại hơn, lửa và trộm cùng lắm chỉ gây tổn thất vài thứ của cô, tên đẹp trai có khả năng làm cô mất cả người lẫn của.
Hạ Tưởng ha hả cười, cố ý trêu Cổ Ngọc, bởi vì hắn phát hiện hôm nay Cổ Ngọc rất đẹp, chẳng những vẽ mắt, còn tô son.
Những gã đẹp trai bình thường với em không có lực hấp dẫn, em cũng không phải nữ sinh cấp ba, lại càng không phải là người vì yêu mà mê muội,anh không phải quan tâm, hứng thú của em với anh tạm thời chưa giảm, chắc là trong khoảng thời gian ngắn sẽ không rời khỏi anh đâu.
Cổ Ngọc cười hì hì ôm tay Hạ Tưởng, kéo đến sô pha ngồi,
- Nói đi, hôm nay đến nhà em, có chuyện gì vui?
- Trịnh Nghị gần đây có hay xuất hiện trước mặt cô không?
Hạ Tưởng tìm Cổ Ngọc cũng không phải là nói chuyện yêu đương, cũng không phải thảo luận cảm giác của cô với Trịnh Nghị, mà là có chuyện quan trọng khác.
- Trịnh Nghị?
Cổ Ngọc nghiêng đầu suy nghĩ.
- Gần đây ít xuất hiện, điện thoại lại gọi thường xuyên, em lúc thì nghe lúc không nghe điện thoại, dù sao gã không phải là tặng quà thì là mời em ăn cơm, em làm gì có thời gian? Nghe nói Trịnh Nghị vừa mới đi thủ đô, khả năng phải ở thủ đô vài ngày.
Trịnh Nghị đi thủ đô là chuyện thường, không có gì phải suy nghĩ, Hạ Tưởng đang muốn bỏ qua chuyện Trịnh Nghị không nhắc tới, hắn cũng chỉ là thuận miệng hỏi, cũng không cho rằng có thể từ Trịnh Nghị phát hiện âm mưu gì, không ngờ Cổ Ngọc lại nói một câu:
- Trịnh Nghị dường như là cùng Phó Tiên Phong về thủ đô, em nghe nói gần đây gã rất hay ở cùng Phó Tiên Phong.
Hạ Tưởng trong lòng khẽ động, Phó Tiên Phong quay về thủ đô, khẳng định là gia tăng hoạt động, vị trí Chủ tịch thành phố rất quan trọng, thế lực Phó gia khổng lồ, cũng gặp không ít khó khăn, hơn nữa hiện tại có sự chú ý đặc biệt của Chủ tịch Quốc hội và Thủ tướng, Phó Tiên Phong muốn có vị trí đó, cũng không dễ dàng, nhất định phải tốn nhiều sức lực.
Hiện tại ứng cử viên vị trí Trưởng ban thư ký Tỉnh ủy còn chưa được xác định, vẫn ở trạng thái giằng co, Liên Nhược Hạm cũng trở về thủ đô, chuẩn bị việc ra nước ngoài. Hiện tại việc chọn Chủ tịch Thành phố Yến cũng chưa quyết định, trong điều kiện tình hình ở tỉnh thành không rõ ràng, cái duy nhất khiến Hạ Tưởng vui mừng chính là tình hình quận Hạ Mã dưới sự thúc đẩy của hắn, dần dần đã có trình tự rõ ràng.
Dù là ai tiếp nhận chức vụ Chủ tịch thành phố Yến, thì hắn cũng đã bắt đầu phòng ngừa chu đáo rồi, cùng với việc tu bổ lại quan hệ đã có chút tổn hại với Hồ Tăng Chu một chút.
Tuy nhiên với quan hệ giữa Trịnh Nghị và Phó Tiên Phong ngày càng gần, Hạ Tưởng cũng là hơi chút lo lắng, tập đoàn Chúng Đại cũng là thực lực hùng hậu, nếu ủng hộ Phó Tiên Phong, cũng là một sức mạnh không thể coi nhẹ. Từ trước đến giờ sự kết hợp của quan thương là có lực phá hoại nhất, hiện tại ở quận Hạ Mã đã có Tập đoàn Tứ Ngưu như bom hẹn giờ, còn có Thương mại Trường Cơ là quả bom tấn đã châm mồi lửa, hiện tại lại thêm Tập đoàn Chúng Đại quả bom không biết uy lực thế nào, quận Hạ Mã đúng là biến thành một trận thế địa lôi, nói không chừng không biết khi nào thì sẽ nổ thành dây chuyền.
Theo góc độ khác xem xét, có bom không sợ, chỉ là xem ai nắm giữ kíp nổ trong tay. Ai cầm kíp nổ, thì có thể khiến bom sát thương người khác mà mình thì an toàn. Tuy hiện tại mặt ngoài ngòi nổ ba quả bom đều ở trong tay Phó Tiên Phong, nhưng chuyện chính trị rất nhiều thay đổi bất ngờ, có khi chỉ trong nháy mắt ngòi nổ sẽ sang tay Hạ Tưởng và hắn sẽ nắm giữ quyền chủ động.
Hạ Tưởng biết rõ là, quyết đấu với Phó Tiên Phong, Thương mại Trường Cơ là đọ sức ngầm, tiêu diệt Thương mại Trường Cơ, Phó Tiên Phong hận hắn thấu xương, nhưng cũng chỉ có thể nuốt sự oán hận, quyết làm cam chịu. Đã chạm vào lợi ích của Tập đoàn Chúng Đại, Phó Tiên Phong cũng chỉ biết gây khó dễ cho hắn một chút rồi thôi, hoặc là nếu thủ đoạn của hắn cao siêu, Phó Tiên Phong cũng chỉ ngậm bồ hòn làm ngọt. Nhưng nếu hắn làm nổ Tứ Ngưu, dẫn phát phản ứng dây chuyền của ngành sản suất sữa, làm cho Phó gia ở ngành sản xuất sữa tổn thất lớn, Phó gia sẽ không tiếc gì mà dùng tất cả thủ đoạn đối phó hắn, thậm chí có thể lấy mạng của hắn!
Bởi vì nếu ngành sản xuất sữa trong nước có bóng dáng Phó gia, thì sau khi Tứ Ngưu bùng nổ, tổn thất của Phó gia sẽ là cấp số nhân, Phó gia không liều mạng mới là lạ!
Nhưng Tứ Ngưu không tự do hắn dẫn nổ, cũng sẽ tự động dẫn nổ trong bánh xe lịch sử vô tình. Ngồi chờ Tứ Ngưu nổ, cũng không phù hợp nguyên tắc đối nhân xử thế của Hạ Tưởng, trơ mắt nhìn vô số trẻ con bởi vì sữa bột kết sỏi thống khổ mà chết, khoanh tay đứng nhìn mà không làm gì, chẳng phải tái sinh vô ích sao?
Nhất định nghĩ ra một kế sách vẹn toàn mới được, nếu có thể dẫn nổ trước, mà phải lánh xa không dính dáng, thì rất cần đến trí tuệ chính trị... Hạ Tưởng suy nghĩ có chút xa xôi, suy nghĩ đến say mê.
Cổ Ngọc liền cảm thấy cô bị bỏ quên, rõ ràng Hạ Tưởng đề xuất gặp cô, sau khi đến đây cũng không nói gì, lại ngồi ngẩn người, cô rất không vui, tiến lên đẩy Hạ Tưởng một cái:
- Này, nghĩ gì mà thất thần thế, em ở trước mặt anh thì không nhìn, còn muốn ai nữa?
Hạ Tưởng không kìm nổi mà cười:
- Đã đói bụng rồi, có cơm ăn hay không?
Nhà của Cổ Ngọc bố trí vô cùng ấm áp, tuy nhiên vừa thấy phòng bếp sạch sẽ và không có một tia khói dầu, biết là cô cũng không xuống bếp.
Cổ Ngọc vừa nghe Hạ Tưởng muốn ăn cơm, vừa cười vừa giơ tay lấy một cái túi giấy to, mở ra nhìn, được, là phần ăn lớn Kentucky Fried Chicken.
Trên thực tế Hạ Tưởng rất không thích ăn đồ ăn nhanh nước ngoài, nhiều dầu, không có dinh dưỡng gì, nhưng thấy Cổ Ngọc rất nhiệt tình, hắn liền cùng Cổ Ngọc ngồi vào chiếc bàn ăn nhỏ đến mức chỉ có thể chứa được hai người, đầu chạm đầu, ăn thức ăn nhanh.
Cổ Ngọc sau khi ngon lành mà ăn xong, không có giữ ý gì mà lau mồm:
- Đến đây đã nửa ngày, cơm cũng ăn rồi, nói cho em biết hôm nay anh tìm đến mục đích chính là gì.
Mục đích chính? Hạ Tưởng thấy Cổ Ngọc cười hơi mờ ám, hơi chờ mong, liền mỉm cười, Cổ Ngọc hiểu lầm ý của hắn, nghĩ hắn tới là cùng cô... Kỳ thực hắn tìm cô quả thật có chính sự, việc rất to lớn quan trọng.
Hạ Tưởng liền cười:
- Cô cười rất mờ ám, hơi dọa người đấy.
Cổ Ngọc cũng cười:
- Mờ ám là có ý gì, em không rõ.
Hạ Tưởng nghĩ: hai chữ "ái muội( mờ ám) - 暧昧" nhìn theo mặt chữ là đều có chữ nhật "日' bên cạnh, xét đến cùng chính là đều muốn "nhật", chẳng qua một làm bộ có "yêu - 爱", còn một làm bộ có "tương lai - 未来" mà thôi."
Cổ Ngọc ha ha mà cười, lè lưỡi nói:
- Em càng không rõ, 'Nhật -日' là có ý gì?
- …
Cổ Ngọc không rõ ý nghĩa sâu xa của "nhật -日" cũng chẳng có gì lạ, tuy nhiên vẻ mặt của cô giống như biết lại giả vờ không biết, khiến cho Hạ Tưởng hơi hoài nghi Cổ Ngọc cố ý trêu ghẹo mình.
- Có thật là cô không biết hay là giả vờ không biết đấy?
- Em thật không biết, 'Nhật -日' không phải là mặt trời sao? Nhưng nghe những lời anh vừa mới nói, dường như không phải nghĩa là mặt trời, cảm giác hơi xấu xa...
Cổ Ngọc vẫn không bình thường mà cười, có chút nghịch ngợm, có chút quyến rũ, lại có một chút khờ dại hấp dẫn. Text được lấy tại
Cổ Ngọc thật đúng là một xử nữ một khi được khai phá sẽ vô cùng thú vị, bình thường thấy tính cách của cô nhàn nhạt như cô gái nhà bên, không nghĩ sẽ có nét quyến rũ mê người. Mỗi cô gái đều có tiềm chất của cô gái thiên biến, cho dù hồn nhiên như Cổ Ngọc, cũng có phong tình làm cho người ta thèm nhỏ dãi.
Lập trường của Hạ Tưởng vẫn kiên định không thay đổi, không bị Cổ Ngọc cuốn hút mà nói:
- Tôi có một việc thương lượng cùng với cô, nghiêm túc một chút, không được cười.
Càng nói không cho cười, Cổ Ngọc càng cười lớn, cô ở nhà vốn mặc ít, quần áo ở nhà rộng thùng thình thoải mái, lại vẫn không dấu được dáng người thon thả. Cô đứng dậy thu dọn đồ dùng, một cái hộp rơi trên đất, liền xoay người lại nhặt, quần áo bằng nhung căng bó sát lấy cơ thể, bất luận đàn ông nào cũng phải nhìn liếc mắt một cái, còn không hiểu vì sao mà kích động.
Đương nhiên Hạ Tưởng cũng có, tuy nhiên hắn vẫn là ngồi ngay ngắn bất động, tiếp tục nói.
- Đừng làm loạn, nghe tôi nói, tôi muốn mượn cô một đồ vật.
Còn chưa dứt lời, Cổ Ngọc liền bị trượt chân, lảo đảo một cái ngã ngồi ở trên đùi của Hạ Tưởng, đầu của cô đập vào cằm Hạ Tưởng, làm cho Hạ Tưởng đau đớn.
Cổ Ngọc cũng bị cằm của Hạ Tưởng làm đau, lấy tay che đầu:
- Anh làm đau em, thật là xấu xa.
Cô ngồi ở trên đùi Hạ Tưởng, vừa khéo thế nào, lại ngồi đúng vào chỗ mẫn cảm của Hạ Tưởng. Ngồi thì đã ngồi rồi, cô còn không ngoan ngoãn, vừa xoa đầu vừa vặn vẹo mông lại còn bĩu môi nói.
- Thật đáng ghét, làm em đau quá, anh cũng không xoa đầu giúp em, thực nhẫn tâm.
Không phải Hạ Tưởng nhẫn tâm, là do bị sự cọ sát của việc cô vặn vẹo mông làm cho đến mức bụng dạ thất thường. Đàn ông đang lúc tráng niên phản ứng luôn mẫn cảm và nhanh chóng, ngay lập tức có phản ứng dậy của sinh lý, cũng đã lập tức đội lên đúng chỗ cái mông mềm mại và có tính đàn hồi của Cổ Ngọc.
Cổ Ngọc mặt lập tức đỏ lên, quay đầu lại liếc nhìn Hạ Tưởng:
- Có phải anh muốn mượn em hay không?
Ham muốn của phụ nữ có thể kích khởi dục hỏa của đàn ông, thực ra phụ nữ dám dụ dỗ càng có thể khiến ham muốn chinh phục của nam nhân tăng vọt! Đàn ông là động vật thị giác, cảm xúc mạnh bị châm chỉ là thời gian trong nháy mắt, huống chi Hạ Tưởng và Cổ Ngọc từng có tiếp xúc da thịt gần nhau, lại ở trong phòng của Cổ Ngọc, tràn ngập hơi thở và sự ấm áp của phụ nữ, dễ khiến đàn ông không thể tự kiềm chế.
Vì thế, sau này vài tháng Hạ Tưởng và Cổ Ngọc, lại có một lần vui sướng ở chốn cũ.
Vì vậy, tiểu Liên ngọc thể hoành trần trắc, bất kiến la sam cẩm khâm bạc. Uyển chuyển thừa hoan oán lang ngoan, hạnh nhãn đái tiếu lưu chuyển ba…( Tạm dịch: Tiểu Liên thân ngọc đêm nằm ngang, không thấy áo the kề chăn gấm. Uyển chuyển làm vui oán chàng ác, mắt hạnh mang cười xoay chuyển sóng…)