Quan Thần

chương 743: sắp phát nổ

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

May mắn Hạ Tưởng ở đây trấn thủ chỉ huy, may mắn Hoàng Kiến Quân đích thân tới hiện trường, uy quyền của Bí thư Quận ủy và Trưởng phòng công an quả nhiên hiệu nghiệm, huy động tất cả nhân viên cảnh sát, hơn hai giờ sau, đã đem người nhà Tiếu Lão Tuyền mời tới hiện trường.

Tiếu Lão Tuyền có hai người con một trai một gái, vợ chết sớm, con trai Tiếu Ba, 30 tuổi. Con gái Tiếu Lệ, 26 tuổi. Quả nhiên, hai người đều là công nhân viên chức của Tập đoàn Tứ Ngưu, hơn nữa cũng làm ở trang trại chăn nuôi.

Tiếu Ba và Tiếu Lệ vừa thấy thi thể của Tiếu Lão Tuyền, lập tức khóc lớn, ôm di thể cha già, thống khổ, khóc đến u ám trời đất, Tiếu Lệ còn ngất lên ngất xuống, cảnh tượng cảm động rơi lệ, tình chân ý thiết, làm cho người ta không kìm nổi mà rơi lệ thông cảm. Thân tình nhân gian, ai cũng như thế.

Đợi sau khi cảm xúc của hai người hơi chút ổn định, Hạ Tưởng và Hoàng Kiến Quân đưa hai người tới phòng Công an quận, quyết định suốt đêm điều tra rõ chân tướng, không thể có chút thả lỏng, việc này khẳng định có nhiều bí ẩn. T.r.u.y.ệ.n.Y.Y.c.o.m

Ở phòng Công an quận, Hạ Tưởng và Hoàng Kiến Quân đem Tiếu Ba và Tiếu Lệ bố trí cẩn thận, đưa nước trà cho bọn họ, lại an bài ở phòng bình thường mà không phải phòng thẩm vấn, chính là để xây dựng một không khí nói chuyện thoải mái với nhau. Hai người ngay từ đầu có chút căng thẳng, cái chết bất ngờ của cha, hơn nữa trước mặt có hai đại quan bình thường khó gặp là Hạ Tưởng và Hoàng Kiến Quân, hai người đều anh nhìn tôi, tôi nhìn anh, cũng không dám nói gì cả.

Hạ Tưởng kiếp trước là người dân bình thường, biết tâm lý sợ hãi của người dân khốn khó, gặp quan sợ ba phần, e sợ một câu nói không đúng liền gây họa vào thân, liền kiên nhẫn nói:

- Tiếu Ba, Tiếu Lệ, các vị không cần sợ hãi, không cần xem tôi và Trưởng phòng Hoàng là cán bộ, hai người ở trước mặt các vị, đều là người bình thường giống như hai vị, là người bàng quang vô cùng phẫn nộ và hiếu kỳ với cái chết của Tiếu Lão Tuyền. Chúng tôi chỉ muốn biết, một ông già hơn 50 tuổi, có hai người con, có một công việc khá tốt, vì sao còn muốn nhảy sông tự sát? Vì sao phải bỏ hai người con mà nhảy vào sông Hạ Mã cuồn cuộn? Tôi cũng là một người cha, biết một người dù là đại quan hay là dân chúng bình thường, thì mãi mãi yêu nhất chính là con mình, vĩnh viễn không để bọn nhỏ bị một chút tổn thương, cũng vĩnh viễn không thể rời khỏi bọn nhỏ!

Hạ Tưởng xúc động mà nói, liên tưởng đến tình cảm sâu nặng giữa hắn và phụ thân, giữa hắn và Hạ Đông, Liên Hạ và Mai Đình, liền càng bi phẫn và thông cảm với Tiếu Lão Tuyền khi bỏ hai đứa con lại mà nhảy xuống sông tự tử.

Một lời nói xuất phát từ đáy lòng rốt cục đã làm cảm động Tiếu Ba và Tiếu Lệ, hai người khóc gào lên, tuy nhiên sau khi khóc xong, Tiếu Ba lại chần chừ nói:

- Cảm ơn Bí thư Hạ, tuy nhiên ba tôi chỉ là bởi vì trong lòng nhất thời luẩn quẩn mới tự sát, bình thường tính cách ông ấy hơi quật cường, cũng không có gì đáng nói cả.

Vẫn là có điều e dè, không nói thật ra? Hoàng Kiến Quân liếc nhìn Hạ Tưởng một cái, liền ôn hòa nói với Tiếu Lệ:

- Người chết là chuyện lớn, mặc kệ ông cụ vì chuyện gì mà chết, ông ấy là một người cha để người ta kính trọng. Chỉ có điều ông ấy chết cũng không muốn nói ra chân tướng, hơn nữa còn để lại một phong di thư, nói ông ấy có oan không thể tỏ bày, chết không nhắm mắt.

Hoàng Kiến Quân có kinh nghiệm phá án phong phú, biết lợi dụng nhược điểm nhân tính, sau khi đưa Tiếu Ba và Tiếu Lệ tới, không có nói cho bọn họ chuyện di thư, chính là làm một mai phục.

Tiếu Ba lập tức ngây ngẩn cả người, vẻ mặt xấu hổ, cúi đầu không nói gì nữa.

Tiếu Lệ nước mắt dàn dụa, sửng sốt một lát, rốt cục không kìm nổi "Bịch" một tiếng quỳ xuống trước mặt Hạ Tưởng:

- Bí thư Hạ, van cầu ngài làm chủ cho tôi, nhất định phải cho ba tôi một công đạo! Ông ấy... Ông ấy kỳ thật là bị bức tử!

Hạ Tưởng và Hoàng Kiến Quân liếc nhau, trong án có án!

Hạ Tưởng đỡ Tiếu Lệ dậy:

- Không cần quỳ xuống. Làm người trên chỉ lạy trời lạy đất, giữa lạy cha mẹ, tôi không cần cô quỳ lạy! Đứng lên mà nói, có oan kể oan, có việc thì nói rõ ràng.

Tiếu Ba và Tiếu Lệ liếc nhau, anh một câu tôi một lời, nói ra nội tình.

Hạ Tưởng và Hoàng Kiến Quân vốn tập trung yên lặng nghe, càng nghe, vẻ mặt hai người càng ngưng trọng, nghe được xong câu chuyện, Hạ Tưởng vẫn duy trì vẻ mặt nghiêm túc, hơi toát ra sự khiếp sợ và phẫn nộ, Hoàng Kiến Quân cũng là hai mắt bốc hỏa, không nén được vẻ mặt tức giận, và nhịn không nổi mà vỗ bàn đứng dậy:

- Quá bất chấp đạo trời phép nước rồi, phó tổng của một xí nghiệp, lại nghĩ mình là ai? Nói một không hai, hắn như là cảnh sát lại là quan toà!

Hạ Tưởng ở mặt ngoài không có biểu lộ gì, kỳ thật nội tâm cũng là trong cơn giận dữ. Vốn hắn phải là cao hứng mới đúng, bởi vì Tiếu Ba và Tiếu Lệ lộ ra chân tướng sự việc, tuyệt đối là chuyện vui bất ngờ, là hắn từ nội bộ mở ra tin tức nội tình tuyệt hảo từ trong lô cốt của Tập đoàn Tứ Ngưu, đồng thời, cũng là phản kích lớn cho việc Phó Tiên Phong mượn Tập đoàn Tứ Ngưu làm ô nhiễm nước, là một công đôi việc. Nhưng bởi vì Tiếu Lão Tuyền bi phẫn mà chết, bởi vì Tiếu Ba và Tiếu Lệ để lộ ra tin ghê người, khiến hắn phẫn nộ, khiến hắn căm hận, khiến hắn không có một tia vui sướng gì cả.

Bởi vì Tiếu Lão Tuyền rõ ràng là bị bức tử, hơn nữa cái chết của ông, có ủy khuất, có bất đắc dĩ, không cam lòng, còn có sự kêu gào và phản kháng với thế đạo bất công!

Tiếu Lão Tuyền lưu lại bức di thư không rõ ràng, cũng là ở thời khắc cuối cùng trong sinh mạng của ông, làm ra một hành động không cam lòng cuối cùng —— vừa muốn cho người khác biết được sự ủy khuất và đấu tranh của ông, lại không muốn vì thế làm liên lụy đến cuộc đời hai người con —— bởi vì Tiếu Ba và Tiếu Lệ làm việc ở Tập đoàn Tứ Ngưu, tuy rằng chỉ là nhân viên chăn nuôi bình thường, nhưng đãi ngộ của Tập đoàn Tứ Ngưu vô cùng tốt, người bình thường muốn vào làm ở Tập đoàn Tứ Ngưu, không tốn mấy chục tệ, không nhờ vả sự quen biết, thì không có chuyện được vào làm.

Tiếu Lão Tuyền chết, khiến Hạ Tưởng vừa đau lòng lại bất đắc dĩ, nhưng lại vì hành động vĩ đại của ông mà âm thầm hét một tiếng khen, con người tài ba khí phách, ông cụ, ông không muốn cùng một số người thông đồng làm bậy, không muốn tự mình làm ra tai họa cho hậu thế, nhưng lại vô lực đấu tranh, không dám phản kháng, lương tâm bất an, lại sợ báo cáo lên chẳng những không được việc gì, còn có thể khiến người nhà bị khai trừ ra Tập đoàn Tứ Ngưu, làm không tốt cuối cùng còn có thể thân bại danh liệt, bởi vì Tập đoàn Tứ Ngưu quá hùng mạnh, rất có thế lực, cuối cùng đành phải dứt khoát kiên quyết mà đi hướng tuyệt lộ, đành deo mình xuống sông để đoạn tuyệt, đã điểm sáng cho nhân thế một lương tâm và nhân tính khó gặp bao giờ!

Tiếu Lão Tuyền là một người đáng tôn trọng, tuy chết nhưng chết có ý nghĩa, Hạ Tưởng âm thầm nắm chặt tay, hạ quyết tâm, Tiếu Lão Tuyền chết sẽ không vô ích, nhất định muốn cảnh tỉnh nhiều người, cũng là gióng lên một tiếng chuông báo tang cho những người đó!

Hạ Tưởng trong đầu dần dần suy nghĩ thông suốt.

Căn cứ Tiếu Ba và Tiếu Lệ kể lại, Tiếu Lão Tuyền vốn là người chăn nuôi ở trang trại của Tập đoàn Tứ Ngưu, một mình phụ trách nuôi hơn mười con bò sữa, một tháng được trả gần 2000 tệ, so với nhân viên công tác ở thành phố Yến bình thường thì tiền lương cao hơn, tuy rằng công tác không vẻ vang, nhưng tiền lương tuyệt đối vẻ vang, bởi vậy ông cụ rất chuyên tâm mà làm tốt công việc.

Tiếu Ba và Tiếu Lệ cũng làm việc ở trang trại chăn nuôi của Tập đoàn Tứ Ngưu công tác, mỗi tháng được trên dưới 2000 tệ, một nhà ba người tại thành phố Yến tuyệt đối là có kinh tế khá giả, vốn cứ như vậy trôi qua, Tiếu Ba kết hôn, Tiếu Lệ lập gia đình, Tiếu Lão Tuyền già cũng có chỗ dựa, cả nhà hòa thuận mỹ mãn, thấy được tương lai.

Nhưng từ sau khi trang trại chăn nuôi chuyển đến quận Hạ Mã, tất cả hạnh phúc đột nhiên bị một mệnh lệnh không hiểu ra sao phá vỡ, Tiếu Lão Tuyền nhận được thông báo của lãnh đạo quản lý, sau này khi nuôi bò sữa, phải tăng thêm trong thức ăn một số thứ, cụ thể gọi là gì, Tiếu Lão Tuyền cũng không rõ ràng lắm, là tốt là xấu, cũng nói không rõ, cấp trên có lệnh, ông liền chấp hành theo là được rồi.

Tiếu Lão Tuyền có vài chục năm kinh nghiệm chăn nuôi nên không lâu sau đó liền phát hiện dị thường, bò ăn nhiều hơn, sản lượng sữa cũng cao, nhưng tinh thần của bò lại không bằng trước kia. Ông tuy rằng không rõ thứ tăng thêm là cái gì, nhưng lại biết không phải thứ tốt, bèn đi tìm lãnh đạo theo lý lẽ mà dành bằng được, nói cưỡng ép tăng cao sản lượng sữa là hành vi mổ gà lấy trứng, không thể thực hiện.

Lãnh đạo chẳng những không để ý đến lời Tiếu Lão Tuyền nói, còn muốn răn dạy Tiếu Lão Tuyền một chút, báo cho ông, không được nói bất cứ cái gì ra ngoài, nếu không chẳng những mất việc, mà người nhà cũng mất việc theo, còn nữa, tiền hưu của ông chẳng những một phân tiền cũng không được, công ty còn muốn tố cáo ông tiết lộ cơ mật của công ty, ít nhất cũng có thể phán tù chung thân.

Tiếu Lão Tuyền là người dân bình thường, ngày thường nhìn thấy lãnh đạo công ty đều run sợ trong lòng, lại càng không nghĩ lên tòa án, lập tức sợ tới mức á khẩu không nói được, không dám nói thêm nửa câu. Tuy nhiên về sau trong một lần uống rượu say, ông nói ra chân tướng với Tiếu Ba và Tiếu Lệ. Tuy nhiên lúc này công ty cũng ý thức được tình thế nghiêm trọng, đình chỉ một số chất phụ gia, bởi vì bò sữa liên tiếp chết không bình thường, hiển nhiên là do tăng thêm chất trong thức ăn.

Tiếu Lão Tuyền thấy chết hơn mười con bò, đau lòng không nguôi. Tuy rằng ông chỉ là chăn nuôi viên, nhưng đều có cảm tình với mấy con bò. Thương tâm rất nhiều, nhìn thấy số bò còn lại tránh được một kiếp, coi như là trong cái rủi có cái may. Vốn tưởng rằng sự việc như vậy qua đi, sẽ không có vấn đề gì xuất hiện, nhưng chưa được bao lâu, lại tái xuất hiện sự tình.

Lúc này đây công ty không biết từ nơi nào mời tới nhân viên kỹ thuật, không cho chất gì đó vào thức ăn của bò nữa, mà là trực tiếp thêm chất đó vào trong sữa bò, một bên tăng thêm, một bên xét nghiệm.

Tiếu Lão Tuyền biết sữa sẽ làm thành sữa bột, sau đó đưa ra thị trường tiêu thụ, liên quan đến hạnh phúc của hàng ngàn hàng vạn gia đình. Ông bèn hỏi nhân viên kỹ thuật thứ tăng thêm là cái gì vậy, nhưng không ai để ý đến. Hỏi nhiều quá, liền bị người ta dẹp ra một bên, thế nào cũng không để ông tiến sát vào xem. Tiếu Lão Tuyền tuy rằng tính cách yếu đuối, nhưng trời sinh tính thiện lương, một là không thể để người xấu hại người, nhất là sữa bột là cho trẻ con uống, quan hệ đến sự sinh trưởng dậy thì, sao có thể làm vớ vẩn?

Tiếu Lão Tuyền dù sao cũng ở trang trại chăn nuôi công tác nhiều năm, quen biết rộng, biết ai tính tình dễ tiếp xúc, biết ai uống rượu vào sẽ nói, liền thừa dịp khi cùng một kỹ thuật viên uống rượu, từ miệng hắn biết được sự thật —— hoá ra phải tăng thêm một loại chất tên Melamine, là vì tăng cao hàm lượng protein trong sữa bột khi kiểm tra đo lường. Tăng cao hàm lượng protein, có thể khiến sữa bột qua được lúc kiểm tra, hơn nữa sẽ đề cao cấp bậc sữa bột, do đó sẽ được giá rất cao...

Để cho Tiếu Lão Tuyền khiếp sợ nhất chính là, ông còn từ trong miệng kỹ thuật viên biết được, chất Melamine là chất dùng trong công nghiệp, tuy rằng trộn lẫn thêm rất ít, nhưng không dám đảm bảo người ăn về sau sẽ không có việc gì!

Tiếu Lão Tuyền phẫn nộ rồi, toàn là những thứ gì gì, bọn họ còn có lương tâm hay không? Còn biết liêm sỉ hay không? Còn có một chút đạo đức hay không? Bọn họ bán chính là sữa bột, là cho con cháu hậu thế ăn, không phải cho động vật ăn! Chỉ cần là người, làm sao có thể làm ra tai họa cho hậu thế như vậy? Chỉ cần là người, lại không có một chút đạo đức một chút xấu hổ, vì kiếm tiền, không tiếc dùng chất hóa học gì đó đi hại thế hệ tiếp theo của dân tộc Trung Hoa?

Hổ dữ không ăn thịt con, bọn họ còn là người hay không?

Tiếu Lão Tuyền thừa dịp có cảm giác say tìm đến lãnh đạo, yêu cầu đình chỉ loại hành vi vô sỉ này, đương nhiên bị lãnh đạo khinh bỉ và cảnh cáo. Lãnh đạo nghiêm trọng cảnh cáo Tiếu Lão Tuyền, còn nhiều chuyện, lập tức đuổi việc, và đem tất cả số bò bị bệnh đổ cho ông gây ra, bắt ông bồi thường, hơn mười con bò trị giá mấy trăm nghìn tệ, Tiếu Lão Tuyền dù táng gia bại sản cũng đền không nổi.

Tiếu Lão Tuyền thỏa hiệp, lùi bước, sau khi về nhà nói cho Tiếu Ba và Tiếu Lệ, rồi khóc sướt mướt một hồi, quyết định về sau không bao giờ xen vào việc của người khác, chỉ để ý chuyện nuôi bò là được, không quản chuyện sữa bột độc hại cho ai ăn, dù sao bạn bè người thân không ăn là được rồi.

... Không nghĩ tới, sau khi Tiếu Lão Tuyền nói chuyện với Tiếu Ba và Tiếu Lệ không lâu, liền đã xảy ra chuyện tự tử hôm nay, mà ngay hôm trước, lãnh đạo còn tìm Tiếu Ba và Tiếu Lệ nói chuyện, ý nặng tình sâu mà nói cho bọn họ, nói là Tiếu Lão Tuyền công tác không làm tốt, để chết hơn 10 con bò của tập đoàn, nhờ ông cẩn trọng vì tập đoàn công tác mười mấy năm, quyết định không bắt bồi thường tổn thất, chỉ cần Tiếu Lão Tuyền an phận thủ thường mà làm tốt việc là xong.

Đồng thời lãnh đạo cũng nghiêm túc cảnh báo cho Tiếu Ba và Tiếu Lệ, tập đoàn tuy rằng quyết định không truy cứu Tiếu Lão Tuyền trách nhiệm, nhưng chỉ cần Tiếu Lão Tuyền cùng với Tiếu Ba, Tiếu Lệ làm ra bất cứ chuyện bất lợi gì cho tập đoàn, bao gồm rải lời đồn, bao gồm nói ra chuyện bí mật của tập đoàn, chỉ cần bị tập đoàn phát giác, ngay lập tức sẽ khởi kiện bắt bồi thường, nhẹ thì Tiếu Lão Tuyền bị phán trọng hình. nặng thì ngay cả Tiếu Ba, Tiếu Lệ cũng sẽ bị liên lụy.

Tiếu Ba và Tiếu Lệ đều là không có gặp qua nhiều người tốt trong xã hội, nên đã bị lãnh đạo lừa liên tục, uy hiếp sợ tới mức không biết làm sao, cũng không dám thở mạnh!

Hôm nay hai người vốn cũng không dám nói ra chân tướng, lo lắng sẽ bị tập đoàn truy cứu trách nhiệm, nhưng thấy Hạ Tưởng vẻ mặt ôn hoà khuyên bảo, cùng Hoàng Kiến Quân hướng dẫn, hơn nữa lại thêm nỗi đau mất người thân, vẫn là to gan nói ra nội tình.

Sau khi bố trí ổn định cho Tiếu Ba, Tiếu Lệ, Hạ Tưởng và Hoàng Kiến Quân đóng cửa mà thương nghị, hai người thương lượng nửa giờ, cuối cùng cho ra kết quả, cái chết của Tiếu Lão Tuyền, tuyệt đối có liên quan với chất phụ gia sữa bột, phó tổng Tập đoàn Tứ Ngưu Đàm Quảng Hồng uy hiếp Tiếu Lão Tuyền, không thể trốn tránh trách nhiệm về cái chết của Tiếu Lão Tuyền, sáng mai, không, tối nay mời Đàm Quảng Hồng đến phòng công an hỗ trợ điều tra, cố gắng hết sức để từ gã mở ra điểm đột phá.

Tiếu Ba và Tiếu Lệ liền tạm thời ở lại phòng công an, an bài chuyên gia chiếu cố cuộc sống hằng ngày, khi sự kiện chưa có kết thúc, tốt nhất không để bọn họ quay về Tập đoàn Tứ Ngưu, để phòng ngừa bị Tập đoàn Tứ Ngưu khống chế.

Quy trình vụ án và thẩm vấn, cứ giao cho Hoàng Kiến Quân xử lý, Hạ Tưởng không cần cụ thể nhúng tay, chỉ đưa ra một chút yêu cầu: ngăn chặn tất cả áp lực, tuyệt đối không thỏa hiệp, hoàn thành án trạng, hắn tự mình đến Thành ủy hướng Bí thư Hồ và Cục trưởng Tôn thỉnh công cho Hoàng Kiến Quân!

Nói đùa chứ, có cơ hội tốt như vậy mà còn bỏ qua, hắn cũng thất bại quá rồi.

Lúc cáo biệt Hoàng Kiến Quân, đã hơn 12 giờ đêm, Hạ Tưởng mở rộng cửa kính xe, đón gió mát, cảm giác tinh thần sảng khoái, trong lòng thoải mái. Dù đã đêm khuya, ý nghĩ của hắn vẫn như cũ vô cùng tỉnh táo, không có một chút buồn ngủ. Bất ngờ hôm nay, xuất hiện rất đúng lúc làm cho người ta phấn chấn, tuy rằng nói đến bởi vì Tiếu Lão Tuyền chết, ít nhiều cũng khiến hắn cảm giác hơi trầm trọng, nhưng hắn lại biết rằng giá trị của một sinh mạng đổi lấy nếu là một một kết quả làm người ta vui mừng, Tiếu Lão Tuyền dưới suối vàng mà có biết, nhất định sẽ mỉm cười nơi chín suối.

Nếu mượn cái chết của Tiếu Lão Tuyền, dưới sự thúc đẩy của hắn, cuối cùng cứu lại vô số tính mạng trẻ con, cứu vớt hạnh phúc vô số gia đình, đồng thời, có năng lực bình định, trả lại bầu trời xanh cho quận Hạ Mã, đả kích một tia hy vọng cuối cùng của Phó Tiên Phong, hoàn toàn phá hủy tính toán của Nguyên Minh Lượng, như vậy Tiếu Lão Tuyền chết cũng có ý nghĩa, đủ để công đức vô lượng.

Hạ Tưởng lại suy nghĩ tính toán, thấy sự bất đắc dĩ và bi ai của Tiếu Lão Tuyền, trong lòng cũng có một tia bi phẫn kích động. Sông Hạ Mã nước sông mênh mông cuồn cuộn, chảy không ngừng, có thể vì giá nhà đất quận Hạ Mã lửa cháy đổ thêm dầu, có thể thổi quét kế hoạch của Nguyên Minh Lượng, cũng có thể từ trong tay hắn, mây mưa thất thường, vì dân mưu lợi.

Là lúc nên hạ quyết đoán, Hạ Tưởng tâm tình kích động rất nhiều, quên hiện tại là đêm hôm khuya khoắt, điện thoại trực tiếp cho Lý Thấm:

- Sáng mai, mời dự họp toàn thể hội nghị, tuyên bố quyết định cuối cùng!

Lý Thấm đang ngủ mơ mơ màng màng, bỗng nhiên bị điện thoại đánh thức, lúc đầu còn không có phản ứng, sau nghe rõ là lời nói của Hạ Tưởng, kinh ngạc kêu một tiếng:

- Thật tốt quá, thật tốt quá, lãnh đạo, tôi đã sớm chờ không nổi nữa rồi... A, đã muộn rồi, anh còn chưa ngủ sao?

Lý Thấm từ trên giường ngồi dậy, nhìn đến đồng hồ ở đầu giường đang hiện là 1 giờ sáng, mới biết được Hạ Tưởng mất ăn mất ngủ tới mức không biết ngày đêm. Cô nhẹ nhàng và khéo léo mà từ trên giường nhảy xuống đất, thân thể trần truồng, phía dưới chỉ mặc một chiếc quần lót, dán gót chân lên sàn gỗ mà đi đi lại lại, không hiểu ra sao mà cảm giác ở ban đêm, trò chuyện với Hạ Tưởng cảm giác vô cùng tuyệt vời, làm cho người ta tâm thần phiêu xa, đung đưa lay động, nhất là gió mát hiu hiu, ngoài cửa sổ sắc đêm lại vô cùng tuyệt đẹp, càng làm cho cô trong khoảng thời gian ngắn, không biết thân ở nơi nào.

Giọng nói kiên định của Hạ Tưởng lại lần nữa vang lên:

- Thật có lỗi, quên mất hiện tại đã khuya, khẳng định quấy rầy cô nghỉ ngơi. Được rồi, không nói nhiều nữa, cô nghỉ ngơi đi, nhớ rõ sáng sớm báo cho mọi người.

- Vâng...

Lý Thấm còn muốn hỏi lại vài câu, Hạ Tưởng lúc này cắt điện thoại, cô không khỏi hơi có chút thất vọng. Đưa điện thoại di động ném lên trên giường, một mình ở trong phòng chậm rãi đi vòng vo mấy vòng, nhớ tới đã lâu chưa khiêu vũ, liền mở ra âm nhạc nhẹ nhàng chậm rãi, đứng trước tấm gương to, nhìn thân thể hoàn mỹ với đường cong tuyệt đẹp, nghĩ mình lại xót cho thân, tại chỗ xoay tròn, trong đêm yên tĩnh mà trầm mặc, nhảy ba lê một mình.

Mấy giờ sau, sắc trời sáng rõ, quận Hạ Mã lại bắt đầu một ngày ồn ào và bận rộn. Rất nhiều người đi đường bước vội vàng để đi làm, nghênh đón bọn họ, lại là một ngày bình thường. Nhưng đối với vài người mà nói, hôm nay, cũng là một bước ngoặt vô cùng trọng yếu trong đời, biểu thị rất nhiều sự tình vạch trần đáp án cuối cùng, đồng thời, cũng mở ra một trang hoàn toàn mới.

Sáng sớm, Tỉnh ủy, Thành ủy và quận ủy quận Hạ Mã điện thoại vang liên tục, không ít người sắc mặt căng thẳng, như gặp kẻ thù, từ tỉnh đến thành phố, rồi đến quận Hạ Mã, một mảnh tiêu điều, gió thổi mưa giông trước cơn bão!

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio