Đợi đến lúc Hạ Hiểu Tuyết bị An Tại Đào kéo tay dẫn đến gặp Mạnh Cúc mặc áo khoác màu đen, đứng chờ ở cửa Đại học Yến Sơn, một chút phiền phức khó chịu trong lòng cô nháy mắt tan đi. Hóa ra là Mạnh Cúc. Cô bật người liền phản ứng lại… chẳng những trên tấm ảnh, mà sáng hôm nay cùng An Tại Đào đi ra khỏi cửa chính trường Đảng cũng là Mạnh Cúc.
Đối với sự gần gũi giữa An Tại Đào và Mạnh Cúc, cô sớm tập mãi thành quen trong lòng. Lúc trước ở Đại học Yến Sơn, Mạnh Cúc phân biệt đối xử với An Tại Đào, sớm là chuyện tình mọi người trong Đại học Yến Sớn đều biết. Cô cũng thường xuyên đi theo An Tại Đào tới nhà Mạnh Cúc ăn cơm, đối với việc giáo viên Mạnh Cúc có danh xưng "băng sơn mỹ nhân" này quan tâm hai người, cô cũng đã quen thuộc vả lại rất thân thiết.
Mạnh Cúc duyên dáng đứng đó, từng đợt gió lạnh thổi lọn tóc bay rối trên trán, cô phủ áo khoác, nhìn An Tại Đào và Hạ Hiểu Tuyết thân mật đi tới, trong lòng xuất hiện chút buồn bã, nhưng chợt lại lộ ra một tia vui mừng.
An Tại Đào trong lòng cô, không chỉ là người đàn ông cô thích, còn tồn tại giống như một người em trai, trong tiềm thức của cô, Hạ Hiểu Tuyết mới là xứng đôi với hắn, đối với tình cảm của hai người, tuy rằng cô thẫn thờ nhưng không có bất luận ghen tị gì. Mà trên thực tế, trong dĩ vãng An Tại Đào và Hạ Hiểu Tuyết còn đang trong trường, cô đều đối đãi bình thường với hai người, trong lòng không có khúc mắc gì với Hạ Hiểu Tuyết.
Cô điều chỉnh tốt cảm xúc của mình, trên mặt nở ra nụ cười dịu dàng, vẫy tay với Hạ Hiểu Tuyết:
- Hiểu Tuyết!
Hạ Hiểu Tuyết cười hì hì bỏ tay An Tại Đào chạy qua, cùng Mạnh Cúc ôm chặt lấy nhau:
- Cô Mạnh, đã lâu không thấy, cô ngày càng trẻ ngày càng đẹp, chậc chậc.
- Xem, ngực này… càng lúc càng lớn.
Hạ Hiểu Tuyết cười hì hì.
Sắc mặt Mạnh Cúc hơi đỏ, liếc An Tại Đào một cái, cười mắng một câu:
- Con bé xấu xí, vừa thấy mặt đã bắt đầu giễu cợt tôi đây!
…
…
Ở trong phòng khách nhà Mạnh Cúc, Mạnh Cúc nhìn thấy ảnh chụp và phong thư nặc danh kia, sắc mặt trở nên hơi khó coi. Nhất là đoán được trong lòng Hạ Hiểu Tuyết chắc chắn không thoải mái mới đột nhiên chạy tới thủ đô, trong lòng cô càng thêm xấu hổ. Nếu mình đối với An Tại Đào không có gì thì thôi, nhưng cố tình trong lòng cô có quỷ.
An Tại Đào lẳng lặng nhìn cô, mà Hạ Hiểu Tuyết lại đi thẳng vào phòng ngủ của cô, tới tủ quần áo của cô lật xem có mua quần áo kiểu dáng mới hay không. Có lẽ bởi vì trở về từ nước ngoài, cũng có lẽ duyên cớ ánh mắt độc đáo, cách ăn mặc của Mạnh Cúc cực kỳ thời thượng tao nhã, trở thành đối tượng noi theo của sinh viên nữ Đại học Yến Sơn. Lúc trước, Hạ Hiểu Tuyết mua quần áo đều chiếu theo kiểu dáng của cô. Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất:
Cũng may dáng người hai cô không khác nhiều lắm, rất nhiều quần áo có thể dùng thay cho nhau.
Nếu Mạnh Cúc không chủ động nói ra thân thế của cô, An Tại Đào sẽ không nói với Hạ Hiểu Tuyết, bởi vì dù sao đây cũng là chuyện riêng của người ta.
Mạnh Cúc thở dài đi qua vỗ vai Hạ Hiểu Tuyết:
- Hiểu Tuyết, em tin những lời trong bức thư nặc danh này sao?
Hạ Hiểu Tuyết sớm nhận định đây là có người ác ý hãm hại, sớm không để ở trong lòng, cũng không nghĩ nhiều, liền cười nói:
- Cô Mạnh… a, không, chị Cúc, để ý lời nói xằng bậy này làm gì? Sáng sớm em đã đoán người trên ảnh chụp là chị, hì hì.
Nói xong Hạ Hiểu Tuyết trừng mắt với An Tại Đào một cái, ra hiệu hắn không thể bán đứng mình, liền cười đùa với Mạnh Cúc.
…
…
Ba người nói chuyện trong nhà Mạnh Cúc, lại cùng nhau tới Cúc Lan Tiểu Trúc ăn cơm, bữa cơm này ăn rất có hương vị thân tình, ngay trước mặt hai người, xem như Mạnh Cúc thông qua bữa cơm này chính thức nhận em trai và em gái. Đêm đó, Hạ Hiểu Tuyết ở lại nhà Mạnh Cúc, An Tại Đào trở về ký túc xá trường Đảng.
Sáng sớm hôm sau, Hạ Hiểu Tuyết muốn trở về Tân Hải, thấy Mạnh Cúc nhàn rỗi không có việc gì nghe nói cô lại thôi việc, liền sống chết kéo cô về Tân Hải chơi vài ngày xem như giải sầu. Mạnh Cúc không lay chuyển được cô, rơi vào đường cùng, đành phải chuẩn bị vài món đồ, liền ngồi xe Lão Cốc cùng Hạ Hiểu Tuyết, thên đường cao tốc thẳng tới Tân Hải.
An Tại Đào đứng ở cửa trường Trung ương Đảng, mắt nhìn xe Hồng Kỳ rời khỏi, vẫy tay, tuy rằng trên mặt lộ ra nụ cười, nhưng trong lòng hiện giờ là cười khổ. Hắn và Hạ Hiểu Tuyết đã tới trình độ tâm đầu ý hợp, đối với tính tình của Hạ Hiểu Tuyết, hắn rất rõ ràng.
Tâm tư Hiểu Tuyết kín đáo, tuy rằng nhìn qua tùy tiện, nhưng kỳ thật không phải như thế. Tuy rằng cô không phải không hoài nghi An Tại Đào và Mạnh Cúc xảy ra cái gì, nhưng cô rất yêu An Tại Đào. An Tại Đào hiểu được trong lòng, Hiểu Tuyết đang cố gắng quét dọn hết thảy chướng ngại nên quét dọn cho cuộc hôn nhân của mình và cô ấy, nếu hắn đoán không sai mà nói, trong những ngày hắn còn đi học ở trường Đảng này, đại khái Hạ Hiểu Tuyết sẽ không để Mạnh Cúc quay về thủ đô.
Hóa ra, Hạ Hiểu Tuyết còn không ý thức được, Mạnh Cúc sẽ có thể tạo thành uy hiếp đối với tình cảm của hai người, bởi vì dù sao Mạnh Cúc cũng là giáo viên của hai người. Nhưng hiện tai, tuy rằng gợn sóng trong lòng cô bởi phong thư nặc danh và ảnh chụp bình ổn xuống, nhưng cũng không phải một chút dấu vết cũng không lưu lại. Huống chi, lúc đến đây, Mạnh Cúc đột nhiên thôi việc lại đề xuất nhận cô làm em gái… Hết thảy, trí tuệ như Hạ Hiểu Tuyết, sao có thể không có cách nghĩ trong lòng?
An Tại Đào suy nghĩ, đầu óc choáng váng, đơn giản không nghĩ tiếp, mang theo cặp tài liệu của mình, đi trở về trường Đảng vào tiết học.
Kỳ thật, chút tâm tư ấy của Hạ Hiểu Tuyết sao có thể giấu diếm được Mạnh Cúc cũng thông minh sắc sảo chứ? Cô chẳng những có tâm tư sắc sảo giống Hạ Hiểu Tuyết, còn bời vì dù sao cô sống lâu hơn Hạ Hiểu Tuyết mười năm. Mạnh Cúc đồng ý theo Hạ Hiểu Tuyết quay về Tân Hải, kỳ thật cũng là biết thời biết thế hoàn toàn đánh mất phiền phức khó chịu trong lòng Hạ Hiểu Tuyết, cho dù đáy lòng cô muốn ở lại thủ đô gặp An Tại Đào vài ngày.
Nhưng cô lại càng không muốn cảm tình giữa An Tại Đào và Hạ Hiểu Tuyết xuất hiện bất cứ vết rách gì, cho nên, cô giả bộ không biết gì cả, mỉm cười theo Hạ Hiểu Tuyết lên xe, lại đáp ứng cô ở lại Tân Hải chơi hai ngày.
Mạnh Cúc ở trên xe cười nói với Hạ Hiểu Tuyết, thấy cô như vậy, Hạ Hiểu Tuyết lại hơi ngượng ngùng trong lòng, cảm thấy có phải mình hơi mẫn cảm hay không.
====
An Tại Đào tiếp tục khóa huấn luyện Thanh niên xuất sắc Tỉnh ủy của mình, hắn vốn muốn kiên trì xong mấy ngày này có thể tùy tiện mà về Tân Hải chuẩn bị lễ mừng năm mới. Nhưng ngoài dự đoán của hắn, vài ngày còn lại của khóa học Thanh niên xuất sắc Tỉnh ủy trái lại sóng gió mãnh liệt.
Trong hai năm 1998, 1999, cải cách doanh nghiệp nhà nước là một đề tài đứng đầu, doanh nghiệp nhà nước toàn quốc cải cách gió nổi mây phun. Trong hai năm này, doanh nghiệp nhà nước cải cách kích thích sức sống doanh nghiệp nhà nước, không thể nghi ngờ mà hướng tới mục tiêu lớn, nhưng thao tác hình thức cải cách doanh nghiệp nhà nước cụ thể qua hai năm đưa tới một vài tranh luận khác nhau cùng với dư luận.
Trước khi huấn luyện chấm dứt, Nhật báo Kinh tế của Lưu Ngạn đột nhiên đưa ra một bài viết đi sâu: Về hình thức cải cách mới của doanh nghiệp nhà nước huyện Thanh Thành, Bí thư huyện ủy mới nhậm chức Mã Lượng thi hành hình thức cấp tiến bán sạch toàn bộ, rất nhiều doanh nghiệp nhà nước dân doanh hóa, cổ phần hóa toàn bộ tài sản, điều này bị Nhật báo Kinh tế gọi là hình thức Thanh Thành.
Trong bài viết của Nhật báo Kinh tế, càng thêm tán dương, khen ngợi "hình thức Thanh Thành" là hành động cải cách rất giàu ý thức đổi mới, kích thích sức sống của doanh nghiệp nhà nước, đẩy mạnh phát triển kinh tế địa phương, tăng cường thu nhập của dân sinh, chắc chắn khiến cho ảnh hưởng sâu xa vân vân. Loại quan điểm này nghe nói cũng thể hiện ý tứ một số lãnh đạo cao tầng.
Năm 1998, doanh nghiệp nhà nước các nơi tiến hành cải cách nhộn nhịp. Mà "hình thức Thanh Thành" chính là một hình thức khá cấp tiến điển hình trong đó. Trong sóng triều cải cách doanh nghiệp nhà nước quy mô lớn, doanh nghiệp nhà nước thay đổi chế độ, công nhân viên chức bán đứt tuổi nghề, giảm nhân số tăng hiệu quả, rất nhiều công nhân viên chức thất nghiệp.
An Tại Đào cũng hiểu được, nếu nói doanh nghiệp nhà nước thay đổi chế độ là phù hợp thủy triều phát triển, nhưng trong quá trình cải cách thay đổi chế độ cũng xuất hiện một số vấn đề, ví dụ như khiến cho người kinh doanh bán đứt quyền kinh doanh doanh nghiệp nhà nước với giá thấp, tài sản nhân dân bán đổ bán tháo cho một số ít người quản lý, phần lớn công nhân viên chức thất nghiệp. Lại ví dụ như "hình thức Thanh Thành" đại biểu cho "bước nhảy lớn thay đổi chế độ xã hội" chỉ vì cái trước mắt, bất chấp tất cả, trước tiên thay đổi chế độ xã hội rồi nói sau.
Hiển nhiên, so sánh với MBO (khoán việc) ngày sau, loại cải cách "công nhân viên chức lên làm chủ" này càng thêm có tính kích động, càng có thể hợp với ý dân. Nhưng, mục đích cải cách doanh nghiệp nhà nước không phải nhượng lại quyền tài sản mà là kích thích sức sống doanh nghiệp nhà nước, khiến doanh nghiệp nhà nước ra khỏi khốn cảnh.
Đáng suy nghĩ chính là, "Bài tập" của khóa học Thanh niên xuất sắc Tỉnh ủy của trường Trung ương Đảng chính là một bài luận văn 4000 chữ viết về "hình thức Thanh Thành", yêu cầu học viên phải thật sự tự hỏi và chuẩn bị, cố gắng đề ra quan điểm của bản thân.
Bài báo của Nhật báo Kinh tế là bài viết lúc trước của Lưu Ngạn, lựa chọn đăng lên vào lúc này, hiển nhiên là tính toán "trợ giúp" cho bản thân hiện giờ. Nhìn gương mặt xinh đẹp hơi đắc ý của Lưu Ngạn, An Tại Đào cười thầm trong lòng. Thầm nghĩ, hiện giờ cô đắc ý, nhưng không tới vài năm cô sẽ hối hận vì viết bài văn như vậy.
An Tại Đào trở lại ký túc xá, nhấc bút viết vài chữ, nhưng khi hạ bút thoáng hơi do dự.
Làm một kẻ trọng sinh kiếp trước am hiểu đưa tin kinh tế, hẳn hiểu hơn bất cứ ai, quá trình tồn tại xuống dốc của "hình thức Thanh Thành".
"Hình thức Thanh Thành" và khoán việc đời sau không hoàn toàn giống nhau. Yêu cầu "bán hết toàn bộ", ban đầu cũng không phải Huyện ủy và UBDN huyện Thanh Thành đề xuất, cũng không phải người kinh doanh doanh nghiệp nhà nước đề xuất, mà là rất nhiều công nhân viên chức doanh nghiệp nhà nước đề xuất.
Kỳ thật ngay từ đầu, vì tránh cho nguy hiểm kinh tế chính trị "Tư hữu hóa toàn bộ", phương án cải cách huyện Thanh Thành suy tính vốn là sau khi thay đổi biên chế xã hội doanh nghiệp nhà nước giữ lại chừng 30% cổ phần quốc hữu, tiếp tục làm cổ đông lớn nhất, nhưng nhóm công nhân viên chức kiên quyết không đồng ý, thậm chí kiên quyết chống lại. Bọn họ nói:
- Muốn bán mấy người liền bán toàn bộ, một cổ phần cũng đừng giữ lại! Chỉ cần lưu lại một cổ phần, xí nghiệp vẫn là chính phủ quyết định, chúng tôi chiếm nhiều cổ phần cũng không tốt.
Trưng cầu ý kiến của rất nhiều doanh nghiệp, đám công nhân viên chức không hẹn mà đều tỏ vẻ "hoặc bán hết, hoặc không bán", cuối cùng chính quyền đành phải nhượng bộ hoàn toàn, cổ phần quốc hữu hoàn toàn biến mất trong cải cách doanh nghiệp.
Kết quả đầu tiên của "cải cách quốc lui dân tiến", là đám công nhân viên chức tham gia cổ phần doanh nghiệp nhà nước biến đại hội không có quyền có chức trở thành đại hội cổ đông có chức có quyền. Một tháng sau khi thay đổi chế độ xã hội, quản lý của 14 trong số 17 doanh nghiệp toàn huyện bị đám công nhân viên chức kiêm cổ đông đẩy xuống đài. Đại hội cổ đông của rất nhiều xí nghiệp đưa ra quyết định thứ nhất, chính là bán đi ô tô chuyên dụng của quản lý. Nhìn xem người quản lý cả ngày ăn uống thả cửa hiện giờ biến thành công nhân viên chức bình thường, mỗi ngày xuống xe làm việc giống như mình, đám công nhân viên chức giống như nông dân sau khi khoán đến hộ gia đình nhìn cán bộ thôn mỗi ngày lao động một số việc nhà nông mà cao hứng phấn chấn.
Cũng giống như nông thôn sau khi khoán đến hộ gia đình, sau khi cải cách, đám công nhân nhiệt tình công tác khiến cho người ta khó có thể tin, trong ngắn hạn hiệu quả và lợi ích xí nghiệp nhanh chóng tăng lên. Năng suất lao động của toàn bộ công nhân viên đề cao 30% coi như ít, có xí nghiệp thậm chí đề cao gấp hai! "Bây giờ là làm cho mình". Một câu từ đáy lòng này hoàn toàn tiêu diệt sự lười biếng của tất cả mọi người, trong nhất thời tật xấu cơm tâp thể hoàn toàn bị gạt bỏ.
Bầu không khí trước khi hình thức Thanh Thành mở ra, lúc ấy tự nhiên là chịu áp lực chính trị rất lớn, dưới loại áp lực này, tài sản quốc hữu bị xói mòn từng chút nhất định bị cải cách phủ định hoàn toàn. Trong tiếng tranh luận, các cán bộ và ủy ban Trung ương tạo thành tổ điều tra liên hợp đi kiểm tra sổ sánh doanh nghiệp Thanh Thành sau khi thay đổi chế độ xã hội, không phát hiện vấn đề xói mòn bất cứ tài sản quốc hữu nào, cũng không tạo thành công nhân viên chức thất nghiệp. Mà "chỗ đứng" bài văn của Lưu Ngạn hiển nhiên ở nơi này.
Lưu Ngạn đưa tin lưu loát, cô gắng hết sức mà thổi phồng hình thức Thanh Thành có tính tham khảo đối với cải cách và phát triển kinh tế của doanh nghiệp nhà nước, thậm chí liệt kê rất nhiều số liệu kinh tế hiện giờ của doanh nghiệp thay đổi chế độ xã hội cùng với lời bàn có tính tán thành đối với hình thức Thanh Thành.
Nhưng thật là như vậy sao? Kỳ thật không hề, Ngay từ đầu hiệu quả thật sự rõ ràng, nhưng sau này sẽ không như vậy, toàn thể công nhân viên chức đều là cổ đông, mọi người đều rất nhiệt tình đối với doanh nghiệp, một năm sau khi phí tổn cổ phần đầu tư bị trả về, sự nhiệt tình của đám công nhân viên chức cổ đông đối với doanh nghiệp giảm xuống trên diện rộng, giá trị sản lượng và hiệu suất của doanh nghiệp cũng từ từ giám xuống.
Hơn nữa, bởi vì "đa số người tham gia: thời gian càng dài khiến cho quản lý kinh doanh xí nghiệp càng thêm lộn xộn. Mà điều này cũng trở thành nguyên nhaanquan trọng đối với huyện Thanh Thành sau này chủ động tiến hành tu chỉnh, đề cao tầng lớp nắm giữ cổ phần cùng với định mức cổ phần quốc gia khống chế đối với hình thức cải cách.
...
...
An Tại Đào trầm ngâm, hắn có được tính nhạy bén chính trị và khả năng dự đoán tương lai mà học viên khác không có, biết trước phương hướng chính trị và phương hướng kinh tế đời sau, hắn hiểu được đây là một cơ hội của mình, hoặc là, viết tốt bài văn này sẽ cho mình một khởi đầu tốt đẹp trong kiếp sống quan trường.
Nhưng phủ định toàn bộ "hình thức Thanh Thành toàn thể công nhân viên chức nắm giữ cổ phần" có tính phiêu lưu chính trị rất lớn, bởi vì lãnh đạo trung ương khẳng định và ủng hộ hình thức Thanh Thành còn tại vị. Nhưng lãnh đạo trung ương cao tầng cũng có rất nhiều tiếng phản đối ---- dù sao doanh nghiệp nhà nước cải cách không phải hoàn toàn quốc lui dân tiến, có lẽ hình thức Thanh Thành này có tính đặc thù, nhưng không nên được mở rộng. Mà người phản đối này vài năm sau liền chiếm cứ xu hướng chính đi lên sân khấu quyền lực, An Tại Đào muốn "đón ý nói hùa" chính là điều này. Dù sao, con đường làm quan của hắn vừa mới bắt đầu.
Sau khi tự hỏi thật lâu, lúc này hắn mới quyết định tìm một điểm, trên cơ sở không hoàn toàn phủ định hình thức Thanh Thành, nói cái nhìn của mình đối với "cải cách doanh nghiệp nhà nước hình thức toàn thể công nhân viên chức nắm giữ cổ phần" tạo thành xói mòn thu nhập từ thuế của quốc gia, như vậy, vừa không có mạo hiểu chính trị, lại đưa ra quan điểm của mình, chắc chắn sẽ khiến cho bộ phận lãnh đạo cao tầng chú ý, thậm chí sẽ khiến rất nhiều học giả kinh tế cộng hưởng.
Mà hắn nhớ rõ ràng, đầu năm 1999, vài học giả kinh tế đưa ra vấn đề cải cách doanh nghiệp nhà nước cấp tiến tạo thành xói mòn tài chính và thuế má quốc qua, cũng hình thành đề án đăng báo, hắn đã từng làm bài viết này.
An Tại Đào viết vài chữ "vài tác hại của hình thức Thanh Thành" lên bản thảo, chợt tính lại, cũng cẩn thận xé bỏ trang giấy. Tuy rằng thời đại này không phải thời đại cách mạng văn hóa, nhưng loại bài viết đề cập tới phương hướng cải cách thể chế chính trị này cần phải thận trọng.
...
...
Ngay khi An Tại Đào viết bài văn nhất định bị truyền bá rộng rãi này, mạch nước ngầm vận mệnh quyền lực thành phố Tân Hải đã bắt đầu khởi động. Phó bí thư Thành ủy Lưu Khắc sắp lùi về tuyến hai, không lâu sau đó, ông ta chắc chắn sẽ tiến vào Hội đồng nhân dân làm Phó Chủ tịch HĐND, đây đã là lệ thưởng cơ bản của quan trường trong nước. Bởi vậy, liền dọn ra một vị trí ủy viên thường vụ.
Trước mắt, nhìn qua hy vọng lớn nhất chính là Hạ Thiên Nông đã trở thành tâm phúc của Bí thư Thành ủy Đỗ Canh.
Nhưng mà, tuy rằng hiện tại Đỗ Canh dần dần nắm giữ đại cục quyền lực Tân Hải, nhưng dù sao ông ta cũng là Bí thư Thành ủy nhảy dù mà đến. Mông Hổ làm cán bộ sinh trưởng ở địa phương Tân Hải, với tư cách người đứng đầu quyền lực Tân Hải trong nhiều năm, thâm căn cố đế, ông ta đương nhiên cũng cố gắng muốn nâng đỡ tâm phúc của mình buộc vào hàng ngũ Ủy viên thường vụ này.
Việc mà Mông Hổ dốc hết sức vào ủng hộ chính là việc phân công mảng quản lý giáo dục cho Phó chủ tịch thành phố Chu Liên Hoa. Mà y cũng có cùng ý tưởng đen tối với Phó chủ tịch thường trực thành phố Tôn Liên Lượng. Trước mặt mười ủy viên thường vụ của bộ máy quản lý Thành ủy Tân Hải, Chính ủy Lâm của phân khu Tân Hải từ trước đến nay không tham dự vào việc đấu tranh quyền lực mà vẫn duy trì vị trí trung lập. Cứ như vậy thì Mông Hổ ít nhất phải vận động được năm người. Ngoại trừ Tôn Liên Lương ra thì còn có các ủy viên thường vụ Thành ủy, Trưởng ban Tổ chức cán bộ Lý Bình, Phó bí thư Thành ủy kiêm Chủ nhiệm Ủy ban chính trị Pháp luật Trương Thao, Phó bí thư Thành ủy, Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật thành phố Tôn Phúc Lợi. Nếu mà so sánh thì quả thật lực lượng mà Đỗ Canh nắm trước kia có chút hơi mỏng. Lưu Khắc là người hiền lành, lại sắp sửa về hưu. Ủy viên thường vụ Thành ủy, Trưởng ban Tuyên giáo Lý Hoán Văn thì lại quá sợ sệt. Ủy viên thường vụ Thành ủy, Trưởng ban Thư ký thành ủy Phùng Hi Khôn xếp hạng gần cuối thì kinh nghiệm cũng còn quá non nớt.
Cho nên, Đỗ Canh một lòng một dạ đến giúp đỡ Hạ Thiên Nông "lên ngựa", cũng như chuẩn bị tăng cường thành viên cho lực lượng tổ chức của chính mình.
Nhưng có thể nghĩ rằng, dựa theo nguyên tắc thiểu số phục tùng đa số thì trong hội nghị thường vụ, kết quả bỏ phiếu có thể đoán trước được. Đỗ Canh tuy rằng có thể vận dụng được chức vụ nhân vật số một của ông ta, trực tiếp đề danh ở Tỉnh ủy nhưng cũng không có lợi cho ông ta trong việc tạo ra một sự thống nhất trong công việc dẫn đến một cục diện chính trị tốt đẹp, khiến bị mất điểm trong mắt lãnh đạo Tỉnh ủy.
Cho nên, Đỗ Canh hiển nhiên không dám mạo hiểm đề cử Hạ Thiên Nông lên chức. Cũng bởi vì điều này mà ông ta mới liên tiếp ám chỉ Hạ Thiên Nông nên hoạt động ở tỉnh một chút. Nếu có ý kiến từ các lãnh đạo cấp trên thì mọi chuyện cũng sẽ trở nên tốt đẹp.