Nhưng An Tại Đào ở kiếp trước trong nội tâm cũng phát sinh định kiến với người đàn ông kia, bỏ ngoài tầm mọi sự hiểu biết của hắn. Hắn không biết vào lúc này thì người đàn ông kia đang ở địa vị nào. Tuy nhiên, dựa theo sự hiểu biết về chốn quan trường của hắn thì người đàn ông kia đã đạt đến chức vụ Phó giám đốc sở.
Nếu có truyenfull.vn thì tốt biết mấy. Chỉ cần lên baidu tìm kiếm thì sẽ rõ mà thôi. Thật đáng tiếc là hiện tại máy tính và intermet chỉ mới bắt đầu phát triển và chỉ có một số ít người sử dụng. truyenfull.vn và máy tính giống như một loại hàng xa xỉ mà những gia đình bần hàn đừng mong được sử dụng đến.
Sau khi suy nghĩ, hắn do dự một chút rồi gọi điện thoại cho Hạ Hiểu Tuyết.
- Tôi là Hạ Thiên Nông nghe đây.
Trong điện thoại truyền đến giọng nói uy nghiêm của kẻ bề trên.
- Chào chú, cháu muốn gặp Hiểu Tuyết một chút ạ.
Hạ Thiên Nông không nói gì thêm, thản nhiên gọi một tiếng:
- Hiểu Tuyết, điện thoại.
- Alo, cho hỏi ai vậy?
- Hiểu Tuyết, anh là Tiểu Đào đây.
- Tiểu Đào, anh làm sao vậy? Có chuyện gì vậy, anh mau nói cho em biết đi.
Hạ Hiểu Tuyết lo lắng nói qua điện thoại, bắt gặp ánh mắt Thạch Thanh bất mãn nhìn sang liền vội vàng quay lưng đi, áp chặt điện thoại vào trong tai.
- Hiểu Tuyết, không thể nói rõ một hai câu với em được. Hiểu Tuyết, em nhanh chóng hỏi thăm ba em một người tên là Trần Cận Nam được hay không? Ông ta là một cán bộ lãnh đạo chức vụ không nhỏ đâu. Anh muốn biết hiện nay ông ta làm việc ở đâu?
An Tại Đào vội vàng nói qua điện thoại.
- Anh rất sốt ruột, anh chờ điện thoại của em.
Hạ Hiểu Tuyết cũng không hiểu làm sao. Cô không biết An Tại Đào hỏi điều này để làm gì nhưng cô cảm nhận được An Tại Đào thật sự rất sốt ruột.
Cô do dự một chút rồi quay sang Hạ Thiên Nông nhẹ nhàng hỏi một câu:
- Ba, ba có biết một người tên là Trần Cận Nam là lãnh đạo ở cơ quan nào không?
- Trần Cận Nam?
Hạ Thiên Nông nhíu mày.
- An Tại Đào hỏi thăm điều này để làm gì?
- Ba, con năn nỉ ba đấy. Con cũng không biết. Tiểu Đào đang chờ câu trả lời của con. Ba cũng đừng hỏi, mau chóng nói cho con biết đi.
Hạ Hiểu Tuyết gấp đến độ dậm chân, sẵng giọng.
- Ba cũng không biết cậu ấy hỏi Trần Cận Nam nào. Nhưng ba biết Phó bí thư thành ủy Trần Cận Nam của thành phố Lục Đảo vào năm ngoái. Hiện nay được điều chuyển công tác làm Phó trưởng ban thường trực của Ban Tổ chức cán bộ Tỉnh ủy.
Hạ Thiên Nông chậm rãi nói.
Hạ Hiểu Tuyết không kịp suy nghĩ, ôm chiếc điện thoại gọi ngay.
- Tiểu Đào, Phó trưởng ban thường trực của Ban Tổ chức cán bộ Tỉnh ủy tên là Trần Cận Nam đấy.
- Hiểu Tuyết, cám ơn em. Anh đang có việc gấp. Anh cúp máy trước đây. Sau khi anh trở về sẽ gọi cho em. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyện FULL chấm cơm.
An Tại Đào thở phào một cái. Sau khi hắn cúp điện thoại, nói thầm một câu.
- Chính là ông ta!
Lấy quyển sổ tiết kiệm trong ngăn kéo phòng An Nhã Chi ra, An Tại Đào chạy đến ngân hàng nông nghiệp gần đó, rút hai ngàn đồng sau đó chạy đến bến xe, đón một chiếc xe buýt lên tỉnh.
Sau khi đến tỉnh thì trời đã tối. Từ bến xe Thiên Kiều, theo trí nhớ của hắn ở kiếp trước, An Tại Đào vẫy một chiếc xe taxi màu vàng, thẳng đến khu nhà ở của Tỉnh ủy ở số 2 đường Giải Phóng.
Tỉnh Đông Sơn là một tỉnh duyên hải phía đông có nền kinh tế rất phát triển, có thể sánh ngang với các tỉnh vùng duyên hải phía nam và một số thành phố trực thuộc trung ương. Sau thời kỳ cải cách thì nền kinh tế càng lúc càng đi lên. Năm 1998, thành phố Thiên Nam đã rất phồn hoa với rất nhiều công trình được hiện đại hóa. Những ngôi nhà cao tầng san sát nối tiếp nhau. Những con đường được cải tạo mới thông suốt bốn hướng. Hai bên đường đều là những công trình xây dựng nhà cao tầng được quây những tấm thép bảo hộ màu xanh. Tiếng máy trộn xi măng bê bông vang lên không ngừng.
Nhưng An Tại Đào không phải là đến đây dạo chơi. Sau khi đến khu nhà tỉnh ủy, hắn lại cảm thấy khó xử. Hắn đoán Trần Cận Nam là một cán bộ cấp cao nên không thể ở những căn nhà bình thường. Vậy thì ông ta ở đâu?
Trong khuôn viên khu nhà ở hiện lên một bầu không khí yên tĩnh. Ngay tại cổng ra vào khu nhà gồm có một nhân viên cảnh sát có vũ khí, một nhân viên bảo an, một nhân viên canh gác.
Có thể đi vào được hay không đã là một vấn đề, chứ đừng nói đến việc tìm được Trần Cận Nam. An Tại Đào cười khổ, nôn nóng nhìn vào khoảng sân sâu thẳm phía đường cái đối diện, trong lòng bàn tay toát mồ hôi.
Sau khi băn khoăn một hồi, hắn đột nhiên nhớ đến người bạn học của mình tên là Âu Dương Yến Yến, cũng ở trong khu nhà tỉnh ủy này. Nhưng mà ở trong những căn nhà bình thường hay là biệt thự hắn cũng không rõ lắm. Chẳng qua là hắn không qua lại nhiều với Âu Dương Yến Yến, đến cả số điện thoại cũng không có.
Ngay tại tiệm bán báo ngã tư đường, hắn mua một ly trà chanh ướp lạnh với giá 1 đồng rồi uống cạn một hơi. Sau đó hắn gọi điện thoại đến Yên Kinh, xin ân sư Mạnh Cúc của mình số điện thoại của Âu Dương Yến Yến.
- Alo, xin hỏi ai vậy?
Trong điện thoại truyền đến một giọng nữ trong trẻo.
- Xin hỏi đây có phải là nhà của Âu Dương Yến Yến không ạ?
An Tại Đào nhẹ nhàng hỏi một câu.
Ngoài dự liệu của hắn, giọng cô gái trở nên vui vẻ bất ngờ:
- Vâng, tôi đây. Bạn là An Tại Đào phải không?
Âu Dương Yến Yến không ngờ mới nghe giọng của An Tại Đào đã nhận ra ngay. Điều này hẳn là có hàm ý. An Tại Đào cố không suy nghĩ nhiều, thở phào nhẹ nhõm một hơi.
- Âu Dương Yến Yến, tôi là An Tại Đào. Tôi hiện nay đang ở Thiên Nam. Tôi đang có việc gấp muốn làm phiền bạn một chút.
- Bạn đang ở Thiên Nam? Chúa ơi, bạn đến đây lúc nào vậy? Được rồi, bạn cứ ở trạm điện thoại đi. Bạn nói cho mình biết bạn đang ở đâu, mình sẽ đến đón bạn.
- Mình đang ở đối diện khu nhà Tỉnh ủy ở số 2 đường Giải Phóng. Phiền bạn...
An Tại Đào giọng nói có chút khàn khàn. Hắn chưa kịp nói hết câu thì đã nghe đầu dây bên kia cúp máy.
Chưa đầy 5" sau, từ trong khoảng sân khu nhà, một cô gái tóc dài gầy yếu xinh đẹp mặc một chiếc áo choàng chạy ra. Chân của cô còn mang chiếc dép lê, trên người mặc một chiếc váy ngủ màu hồng rộng thùng thình. Xem ra thì chưa kịp thay quần áo đã chạy vội đi.
- An Tại Đào!
Âu Dương Yến Yến đứng ở phía đường cái đối diện, hưng phấn quơ cánh tay nhỏ bé trắng nõn nà.
An Tại Đào cảm thấy rất vui, vội vàng chạy băng qua đường cái, cúi đầu chào hỏi:
- Âu Dương Yến Yến, tối như vầy mà còn làm phiền bạn. Thật ngại quá!
- Đừng khách sáo như vậy. Chúng ta là bạn học cũ mà. Bạn đến Thiên Nam sao không nói với mình một tiếng. Mình sẽ đến đón bạn ngay.
Âu Dương Yến Yến cười nói, ánh mắt dịu dàng nhìn An Tại Đào. Trên gượng mặt xinh đẹp hơi có chút đỏ lên, không biết là vì hưng phấn hay là vì nguyên nhân nào khác.
An Tại Đào xoa tay.
- Âu Dương Yến Yến, nhà bạn ở đây à? Thật sự là quá tốt rồi. Mình có một việc muốn phiền bạn một chút.
An Tại Đào trong lòng rất sốt ruột nên không tỏ ra khách sáo làm gì, trực tiếp nói thẳng vào vấn đề.