Đứng ở cuối hành lanh bệnh viện nhìn người đàn ông trung niên giữa đám đông lãnh đạo huyện và thành phố vây quanh đang ôn hòa mỉm cười, Ninh Lập chạy vội leo lên cầu thang, vừa chạy vừa gọi:
- Khẩn trương chuẩn bị, Bí thư Trương đang đến!
Tôn Hiểu Ninh nhíu mày:
- Lão Ninh, anh làm gì mà phấn khích vậy? Chuyện này có gì tốt chứ?
Ninh Lập cũng không dài dòng căng thẳng đứng ở cửa nhìn xung quanh. Anh ta tuy là Hiệu trưởng Trường tiểu học Quy Ninh, cũng là một cán bộ, nhưng chưa từng tiếp xúc cán bộ lãnh đạo cấp huyện trở lên, đừng đường là Bí thư Thành ủy đích thân đến thăm vợ mình, anh ta tự nhiên thấy có chút hãnh diện.
Đoàn lãnh đạo chậm rãi đi đến, người của Đài truyền hình huyện vác camera đi trước, Trương Bằng Viễn tới thăm Tôn Hiểu Linh, tất nhiên đám lãnh đạo huyện cũng phải đi theo. An Tại Đào đi trước, cười ha hả:
- Hiệu trưởng Ninh, Bí thư Thành ủy đến thăm Tôn Phó chủ tịch thị trấn. Bí thư Trương, vị này là chồng của TônPhó chủ tịch, Hiệu trưởng Trường tiểu học Quy Ninh của chúng tôi.
Ninh Lập vội vã chạy lên, kính cẩn bắt tay Trương Bằng Viễn, liên tục nói cám ơn:
- Cám ơn Bí thư Trương, cám ơn các vị lãnh đạo.
Tôn Hiểu Linh đi ra đón, sắc mặt hơi ửng hồng:
- Bí thư Trương! Ngài…
Tôn Hiểu Linh lúc đó cũng không biết nói gì cho phải. Cô tuy rằng nhìn Trương Bằng Viễn nhưng ánh mắt lại quét qua người An Tại Đào, thấy ATĐ thái độ bình thản, lúc này mới âm thầm thở ra. Nhưng cô thoángthấy Tôn Cốc sa sầm sắc mặt, trong lòng lại giật thót lên.
Trương Bằng Viễn đột nhiên đề xuất đi thăm Tôn Hiểu Linh, điều này khiến Tôn Cốc cảm thấy rất áp lực và bực bội. Tuy rằng lãnh đạo thăm hỏi an ủi cán bộ cơ sở cũng là chuyện bình thường, nhưng vào thời điểm mấu chốt này, Trương Bằng Viễn chủ động đi thăm Tôn Hiểu Linh, trong đó có thâm ý gì không nói thì ai cũng biết.
Nhớ tới An Tại Đào suốt đường đi sắc mặt bình thản Tôn Cốc lại cắn chặt khớp hàm, trong lòng lửa giận dâng lên. Nhưng cơn tức đại khái cũng không dám bộc lộ ra ngoài. Loại uất ức này phải nén vào trong lòng đúnglà cực kỳ khó chịu. Y mơ hồ dự cảm, đường đường là Bí thư Huyện ủy, lúc này lại không bằng An Tại Đào.
Y hiểu rõ mình đang chật vật và bị động, lãnh đạo thành phố chắc chắn có liên quan đến An Tại Đào. Nhưng tìm không thấy nhược điểm của hắn cũng đành nuốt giận vào trong lòng.
Không chỉ y, mà cho dù là Thành ủy viên, Trưởng ban tổ chức cán bộ Đan Tân Dân trong lòng cũng cảm thấy khó chịu. Cảm giác Trương Bằng Viễn đây là muốn làm mất mặt mình. Nhưng quan lớn đè chết người, Trương Bằng Viễn là Bí thư Thành ủy, trước đây lại là Phó trưởng ban thường trực Ban tổ chức cán bộ Tỉnh ủy, ở tỉnh có chỗ dựa rất vững chắc, Đan Tân Dân cũng tương tự, cắn răng nuốt cục giận vào lòng.
Trương Bằng Viễn quan sát Tôn Hiểu Linh rất kỹ, thấy khuôn mặt cô xinh đẹp thanh tú, thái độ dường như có chút bối rối, một chút quan khí cũng không còn, mỉm cười ôn hòa, ông ta nắm tay cô hỏi han ân cần, chợt cảm thấy lòng bàn tay cô có chút thô ráp, nao nao cười:
- Đồng chí Tôn Hiểu Linh, bàn tay cô…
Tôn Hiểu Linh có chút kinh ngạc nhìn xuống tay mình, trong lòng tay cô có một vết chai khá rõ.
Trương Bằng Viễn thở dài:
- Đọc báo tôi vẫn không thể tin, một trí thức tốt nghiệp đại học làm thế nào lại có thể lao động thường xuyên cùng nông dân như vậy? Hôm nay nhìn thấy tay của đồng chí Tôn Hiểu Linh tôi đã hiểu, đã tin.
Các đồng chí, hãy đến đây xem vết chai trên tay đồng chí Tôn Hiểu Linh.
Tôn Hiểu Linh có chút ngượng ngùng, tay chân luống cuống. Trương Bằng Viễn không ngờ lại để ý đến vết chai trên bàn tay cô. Vị tân Bí thư Trương thật sự là tâm tư quá tinh tế, mà điều này cũng khiến An Tại Đào chúý đến.
Cho đến khi Trương Bằng Viễn mang theo đoàn cán bộ lãnh đạo huyện thị rời khỏi, Tôn Hiểu Linh vẫn chưa tỉnh giấc mộng. Ninh Lập thì hưng phấn đi tới đi lui trong phòng bệnh:
- Em, có cửa, nhất định có cửa.
- Cái gì mà có cửa, anh đừng có mà huyên thuyên.
Tôn Hiểu Linh chậm rãi nằm lại trên giường, trừng mắt lên nhìn Ninh Lập.
- Anh nói em không biết suy nghĩ a, hiện tại huyện đang sắp xếp lại nhân sự của thị trấn. Bầu lại có ý nghĩa gì? Thế nào cũng đem Mã Minh Lượng kia tống khứ đi. Vào lúc này, Bí thư Thành ủy đột nhiên đến thăm em. Còn ngay trước mặt bao nhiêu lãnh đạo khen ngợi em hết lời, việc này có ý nghĩa gì? Chắc chắn Bí thư Trương đã chọn em làm Chủ tịch thị trấn. Có Bí thư Trương, lại có Bí thư An ủng hộ, vị trí Chủ tịch thị trấn Tư Hà chắc chắn sẽ không thoát khỏi tay em.
Ninh Lập cười ha hả:
- Bà Tôn, đây chính là một cánh cửa em phải đi qua, tương lai mới có thể làm Phó chủ tịch huyện vân vân. Em nói anh làm sao không cao hứng được.
Tôn Hiểu Linh khóe miệng hơi giật giật, chậm rãi quay đầu, nghe Ninh Lập phân tích, cô trong lòng cũng có chút hy vọng. Cô tuy rằng không háo danh, nhưng nếu có thể làm Chủ tịch thị trấn cô sẽ có cơ hội làm được nhiều việc. Nên trong lòng cô thật cao hứng. Nhưng cô vốn kín đáo, ngay trước mặt chồng cũng không thể hiện ra.
Cơm nước xong, theo lịch trình Trương Bằng Viễn đã sắp xếp, ông ta muốn đi thị sát công trình sửa đường sắp hoàn thành của thị trấn. Đi vào buổi chiều, các Huyện ủy viên khác không cùng đi, chỉ có Bí thư Huyện ủy Tôn Cốc, Chủ tịch huyện Hạ Canh, còn có An Tại Đào. Thành ủy viên, Trưởng ban tổ chức cán bộ Đan Tân Dân ăn xong cơm trưa liền chạy về Phòng Sơn trước.
Ở trên công trường hơn 1 giờ liền. Lại đi dạo quanh khu sinh thái của công ty Dương Quang một vòng, nhìn cảnh thi công nhộn nhịp trên sườn núi, Trương Bằng Viễn đứng ở xa xa nhìn giàn giáo cao cao chọc thẳng vào không trung, cười vang nói:
- Đồng chí Tiểu An, cậu rất quyết đoán. Tôi thấy, Tư Hà đúng là sơn thủy hữu tình, tương lai khi đường sửa xong, Tư Hà có thể tận dụng ưu thế thiên nhiên, thật sự rất có tiềm năng a. Đừng nhìn hiện tại mà hãy nhìn xa xa vài năm sau, nơi này nhất định sẽ là một trong những khu vực giàu có nhất tỉnh Phòng Sơn.
- Ha hả, Trương Bí thư nói rất phải…
Tôn Cốc thấy Trương Bằng Viễn đúng là rất tán thưởng An Tại Đào lòng càng buồn bực và khó chịu hơn, rõ ràng là chẳng khác nào như ăn phải… phân cả. Nhưng mặt vẫn phải tươi cười.
Hạ Canh đứng một bên nhìn Tôn Cốc khóe miệng nhếch lên.
- Bí thư An, công tác của thị trấn có gì khó khăn không? Hiện tại, nhân dịp Bí thư Trương ở đây, anh có gì khó khăn cứ nói, nếu huyện không thể giải quyết thì sẽ mời lãnh đạo thành phố hỗ trợ.
Hạ Canh đột nhiên chen vào, nhìn An Tại Đào đầy thâm ý.
Trương Bằng Viễn khoát tay:
- Ừ. Đồng chí Tiểu An a, trong công tác có gì khó khăn cứ nói với tôi và hai vị lãnh đạo huyện, tôi có thể giải quyết phần nào. Ừ, lần này các anh muốn làm nông nghiệp sinh thái tôi rất có hứng thú, nơi này về sau có thể sẽ khiến tôi phải thường xuyên liên hệ công tác.
An Tại Đào liếc Tôn Cốc một cái, thấy Tôn Cốc vẻ mặt không được tự nhiên ngoảnh đầu sang một bên, không khỏi âm thầm cười lạnh một cái, tiến lên vài bước lớn tiếng nói:
- Bí thư Trương, Bí thư Tôn, Chủ tịch Hạ, khó khăn lớn nhất trước mắt của thị trấn không phải là vấn đề tài chính, mà là bộ máy lãnh đạo không đủ, trong các xã thị của huyện thì thị trấn có cán bộ ít nhất, nên mọi người ai cũngphải ôm đồm thêm nhiều việc. Không phải ngẫu nhiên Tôn Phó chủ tịch thị trấn bị té xỉu đâu.
Trương Bằng Viễn quay đầu lại liếc Tôn Cốc và Hạ Canh một cái, nhíu mày nói:
- Đảng ủy Chính quyền của các anh sao để bộ máy chỉ có vài người vậy? Khó trách, đồng chí Tôn Hiểu Linh quá tải mà ốm.
Trương Bằng Viễn một tay nắm tài liệu quy hoạch khaiphá khu du lịch sinh thái Tư Hà, tay kia giơ lên:
- Tôn Cốc, Hạ Canh, các đồng chí nên suy xét vấn đề này.
Trương Bằng Viễn thần sắc tuy rằng bình thản nhưng Tôn Cốc vẫn rùng mình, vội đi lên cười lấy lòng:
- Bí thư Trương nói đúng, vấn đề này đồng chí Tiểu An đã báo cáo với Huyện ủy, chúng tôi cũng đang nghiên cứu có phải hay không nhân lúc bầu cử lại này, chọn thêm mấy đồng chí bổ sung vào bộ máy Đảng ủy, Chính quyền thị trấn.
- Tốt rồi!
Trương Bằng Viễn xoay người đi chỗ khác:
- Các đồng chí, đi thôi, xem cũng đã xem, nghe cũng đã nghe, chúng ta về, ừ, hôm nay dạo quanh một vòng, tôi có chút mệt mỏi. Cảm phiền hai vị Huyện thái gia chuẩn bị cho một phòng khách, tôi ở Quy Ninh một đêm, ngày mai tiếp tục khảo sát xí nghiệp Quy Ninh.
Buổi tối, Tôn Cốc chuẩn bị một bữa tiệc, nhưng Trương Bằng Viễn không đồng ý, nói là chỉ ăn "cơm tập thể" qua quýt là được rồi.Tôn Cốc ngoài miệng vâng dạ nhưng lòng lại âm thầm mắng: giả vờ giả vịt cái gì.
Tuy nhiên, trưa thì không thể so với buổi tối được, tiếng là "cơm tập thể" nhưng cũng rất phong phú, một bàn đầy sơn hào hải vị. Trương Bằng Viễn nhíu mày:
- Các đồng chí, đồng chí Tôn Cốc, không phải đã nói là chỉ ăn cơm tập thể đơn giản thôi sao?
- Bí thư Trương, đây là "cơm tập thể", tôi đã dặn nhà khách làm cơm tập thể, nhưng có thể là đồng chí giám đốc nhà khách cảm thấy Bí thư Trương là khách quý, nên chuẩn bị tươm tất hơn một chút.
Tôn Cốc bật cười ha hả, đỡ Trương Bằng Viễn ngồi xuống:
- Bí thư Trương, ngài đã cho cán bộ cơ sở chúng tôi chút mặt mũi, ngài tới Quy Ninh ăn không no cái bụng, chúng tôi tương lai làm sao có mặt mũi đi lại thành phố. Nguồn:
Trương Bằng Viễn khẽ cười cười, cũng không khăng khăng nữa, chỉ khoát tay:
- Được rồi, được rồi, tôi sẽ nhập gia tùy tục, nhưng cất rượu đi, tôi không uống rượu, chỉ ăn cơm thôi…
An Tại Đào đứng ở một bên cẩn thận quan sát thái độ Trương Bằng Viễn thấy có vẻ như không có gì là giả vờ cả, trong lòng cũng thầm nhủ: xem ra tân Bí thư Thành ủy này cũng là người đặc biệt.
An Tại Đào qua miệng Thư ký của Tiếu Bí thư Trương Hiểu Minh biết được đôi chút thông tin về Trương Bằng Viễn. Biết tỏ ra là một người mẫn cán, ngoại trừ có một năm tạm giữ chức vụ ở bên ngoài, còn lại đều chăm chỉ làm việc không rời khỏi cơ quan, tác phong làm việc của ông ta không hề quan liêu và đặc biệt rất bám sát cơ sở.
Tuy nhiên, một thời gian tiếp xúc cũng chưa khẳng định được điều gì, Trương Bằng Viễn đến tột cùng là người thế nào, còn cần phải quan sát và tìm hiểu lâu dài, những người có chức vị không ai là không biết diễn trò, biết đâu Trương Bằng Viễn cũng chỉ là diễn trò mà thôi.
Nhưng có hai điểm, An Tại Đào trên cơ bản có thể khẳng định: thứ nhất, Trương Bằng Viễn hẳn là cũng giống Tiếu Bí thư, cũng muốn làm một lãnh đạo thực thụ. Quyền lực không màng, tiền tài càng không bận tâm, chỉ quan tâm danh tiếng liêm. Người này tâm tư cực kỳ cẩn trọng, là dạng lãnh đạo cẩn thận mẫu mực.
Bởi vì không uống rượu, nên bữa cơm cũng qua mau, đồ ăn cũng không dùng hết.
- Có đồng chí nào gói mang về không? Thừa nhiều thế này lãng phí quá.
Gói mang về? Không chỉ Tôn Cốc mà cả Hạ Canh cũng ngạc nhiên ngơ ngác nhìn nhau, nhất thời không biết nói gì.
Bí thư Huyện ủy và Chủ tịch Huyện mời Bí thư Thành ủy ăn cơm, chẳng những không uống rượu mà còn gói thức ăn thừa mang về, việc này nếu truyền ra ngoài thì sẽ thành giai thoại trong quan trường mất. Thấy hai vị quan huyện xấu hổ, An Tại Đào cười:
- Tôi Bí thư, để tôi mang về. Tôi sống độc thân, cũng lười nấu ăn, mang về để trong tủ lạnh, ăn được vài ngày không chừng…
Tôn Cốc và Hạ Canh đồng thời mỉm cười:
- Được rồi. Đồng chí Tiểu An muốn lấy món nào, nhân viên phục vụ sẽ gói cho đồng chí.
Hai nhân viên phục vụ không tin hổi mà nhìn hai vị lãnh đạo, nhưng cũng không dám chậm trễ bắt đầu gói đồ ăn.
Cơm nước xong còn mang đồ ăn về. Đây là ấn tượng sâu sắc mà Trương Bằng Viễn để lại cho Tôn Cốc và Hạ Canh.
Nhưng bọn họ càng không thể tin được là chỉ hai tháng sau, Thành ủy Phòng Sơn đã ban lệnh cấm uống rượu vào buổi trưa trong ngày làm việc, hơn nữa, đồng thời ban thành quy định nề nếp làm việc trong các cơ quan dân chính Đảng của thành phố, trong đó có quy định "đóng gói" in đậm rõ ràng trong văn bản.
- Đồng chí Tiểu An, tối nay chờ điện thoại của tôi, tôi đối với quy hoạch khu du lịch sinh thái này rất có hứng thú, tôi muốn nói chuyện thêm với cậu.
- Vâng, Bí thư Trương, bất cứ lúc nào cũng sẵn sàng hầu ngài nói chuyện.
Trong WC, Trương Bằng Viễn cùng sóng đôi với An Tại Đào đi tiểu tiện.
Khi hai người từ trong WC đi ra, Tôn Cốc và Hạ Canh đã chờ ở đại sảnh.
- Hai vị huyện thái gia, các vị cũng đã đến giờ nghỉ ngơi rồi, không cần phải bận tâm đến tôi đâu.
Trương Bằng Viễn nhận gói thức ăn trong tay thư ký, đi theo thư ký và nữ nhân viên phục vụ dẫn đường, lên mấy bậc thang vẫn còn quay đầu liếc An Tại Đào một cái, khẽ mỉm cười đưa tay lên chào, rồi đi nhanh lên lầu.
An Tại Đào chia tay Tôn Cốc và Hạ Canh ở cửa nhà khách, nhưng hắn cơ bản không rời khỏi khu vực nhà khách. Hắn đứng ở cửa đốt thuốc, lẳng lặng chờ điện thoại của Trương Bằng Viễn. Hắn biết, Trương Bằng Viễn cơ bản là ra đòn gió, ông ta đơn giản là muốn cho Tôn Cốc và Hạ Canh biết được mình và An Tại Đào sẽ nói chuyện. Phỏng chừng không lâu nữa, chờ ông ta tắm rửa xong sẽ gọi điện thoại cho hắn.
Vừa thả khói thuốc, An Tại Đào vừa mường tượng lại chuyện hôm nay, Bí thư Thành ủy lúc nãy không ngờ bỏ qua sự uy nghiêm của lãnh đạo, cùng mình đi tiểu một chỗ, miệng hắn hiện lên một nụ cười cổ quái. Rốt cuộc là gần gũi bình dị thật hay là cố ý giả bộ, còn cần thời gian kiểm chứng.
Quả nhiên, chỉ chừng nửa giờ, An Tại Đào đã thấy điện thoại của Trương Bằng Viễn. Hắn vội vàng đi lên lầu, gõ cửa phòng.
Trương Bằng Viễn mặc bộ đồ áo ngủ kiểu mới. Thư ký của ông ta TiểÂu Dương đang thu dọn giường. Thấy An Tại Đào tiến vào, Trương Bằng Viễn khoát tay áo, trầm giọng nói:
- TiểÂu Dương, cậu về phòng mình trước đi, tôi cùng Bí thư Tiểu An đàm đạo việc công một chút.
Mặc kệ Trương Bằng Viễn là diễn hay không, nhưng vẻ bình dị gần gũi của ông ta đúng là rất thật. Ông ta đối với ý tưởng mở khu du lịch sinh thái của An Tại Đào thực sự rất có hứng thú. Hơn nữa, hắn cũng thấy ông ta đối với mô hình này có chút hiểu biết. Nghe ông ta chậm rãi nói mấy câu, An Tại Đào dần đần hiểu vài phần. Đại để, tân Bí thư Thành ủy cũng nóng lòng muốn tạo nên thành tích khởi đầu, chứng minh năng lực công tác của bản thân.
- Đồng chí Tiểu An, nếu, ừ, nếu được, hôm nay hai chúng ta nói chuyện chỉ giới hạn trong phòng này.
Trương Bằng Viễn nhìn sâu vào mắt An Tại Đào, vẻ quyền uy bắt đầu ẩn hiện:
- Tôi có một ý tưởng bước đầu, bao gồm cả thị trấn Tư Hà, nếu ba xã thị lưu vực Tư Hà quy hoạch thành một khu kinh tế mới thật đặc sắc, phát triển mạnh mẽ nông nghiệp sinh thái, tỷ như du lịch điền giã, chế biến rồi bán các sản phẩm nông nghiệp đặc thù… cậu cảm thấy thế nào.
An Tại Đào cả kinh, hơi trầm ngâm.
Ý tưởng của Trương Bằng Viễn không phải lớn, nhưng cũng không dễ thực hiện.
Ven bờ Tư Hà có ba xã thị, một là thị trấn Tư Hà ở ngọn nguồn và thượng du, hai xã còn lại thuộc trung du là Lăng Nam và Điếm Tử. Ba xã, thị này địa lý hình thành một vòng tròn, thị trấn Tư Hà là đỉnh, mà xã Lăng Nam và xã Điếm Tử thì tạo thành hai cạnh. Thị trấn Tư Hà thuộc vùng núi lạc hậu, nhưng xã Lăng Nam và Điếm Tử là một bình nguyên trống trải. Hơn nữa, có Tư Hà bồi đắp, thổ địa phì nhiêu, là một khu vực trồng hoa màu có tiếng của Phòng Sơn.
Lấy Tự Hà làm cuộn tơ, đem ba xã thị quy hoạch thành một khu kinh tế mới, có sơn có thủy, có tài nguyên, tập trung đẩy mạnh nông nghiệp, sinh thái, An Tại Đào trên mặt bắt đầu hưng phấn hẳn:
- Bí thư Trương, ý tưởng này của ngài thật tốt, chỉ cần thành phố và huyện có chính sách ủng hộ, có tài chính,hơn nữa thu hút đầu tư, khu kinh tế mới này chắc chắn sẽ có triển vọng.
Trương Bằng Viễn cười cười:
- Đây chỉ là một ý tưởng ban đầu, còn cần nghiên cứu và kiểm chứng thêm.
Sau này, các khu kinh tế mới trong nước bắt đầu nóng lên, chính quyền các nơi bắt đầu phối hợp phát huy thế mạnh, tổ chức khu kinh tế mới và các tiểu khu, xuất hiện mấy ngàn khu kinh tế mới cấp quốc gia, cấp tỉnh, cấp huyện và cả cấp thị. Nếu muốn có chiến tích, muốn kinh tế phát triển lên một nấc thang mới, sẽ phải có khu kinh tế mới, đây là điều mà rất nhiều cán bộ địa phương nhận thấy. Trương Bằng Viễn buổi chiều đi dạo ở ven bờ Tư Hà, thấy ý niệm khai phá khu du dịch sinh thấy của An Tại Đào bắt đầu triển khai, liền nảy sinh ý tưởng đó trong đầu.
Khu kinh tế mới bởi vì phải trưng dụng đất nông nghiệp nên quá trình phê duyệt khá vất vả. Nhưng một khu kinh tế mới không chiếm dụng quá lớn đất thâm canh như thế chắc chắn sẽ không gặp trở ngại lớn. Chỉ cần gửi một báo cáo lên tỉnh cho các ban ngành có liên quan là có thể chính thức thành lập.
Nói đơn giản, chỉ là gộp ba xã thị thành một khu mà mà thôi. Bí thư Thành ủy Phòng Sơn Trương Bằng Viễn nếu muốn thực hiện thì cũng không có gì đáng gọi là khó khăn cả.
Hơn nữa, vấn đề quan trọng hơn là, chỉ là một khu kinh tế mới, nếu thất bại thì vẫn có thể rút lui. Cũng không phải là một động thái chính trị quá lớn. Mà một khi thành công thì chắc chắn sẽ tạo nên tiếng vang cho Thành phố.
Cân nhắc lợi hại, Trương Bằng Viễn càng nghĩ càng cảm thấy khả thi, liền âm thầm đem quy hoạch Khu tinh tế mới nông nghiệp sinh thái Tư Hà làm phát pháo thứ nhất của mình tại Phòng Sơn.
An Tại Đào cười cười, lấy một điếu thuốc mời Trương Bằng Viễn, hai người bắt đầu nhả khói. Trong đám khói thuốc mịt mù, Trương Bằng Viễn lại cùng An Tại Đào bàn thêm một số vấn đề cụ thể, cuối cùng, thấy Trương Bằng Viễn đứng dậy duỗi duỗi người, An Tại Đào hiểu, cuộc nói chuyện đã đến lúc kết thúc.
Hắn đứng dậy cười:
- Bí thư Trương, cũng không còn sớm nữa, ngài nghỉ ngơi một chút đi.
- Tốt, đồng chí Tiểu An, sau khi cậu trở về, lập tức cho người làm một bản báo cáo gửi cho tôi. Ừ, hãy cụ thể hóa đến mức cao nhất ý tưởng này. Cùng với các biện pháp thực hiện có tính khả thi cao. Tôi sau khi trở về cũng sẽ lập tức tổ chức hội thảo, bàn luận thêm về cách thức thực hiện. Còn chưa ra tấm ra món, thì tạm thời chưa tiết lộ ra ngoài.
Trương Bằng Viễn cười ôn hòa, bắt tay An Tại Đào:
- Đồng chí Tiểu An, lòng nhiệt tình và sự can đảm của cậu tôi rất tán thưởng.
- Xin lãnh đạo yên tâm!
An Tại Đào kính cẩn cười:
- Tôi hiểu mình nên làm thế nào, xin lãnh đạo yên tâm.