Quan Thanh

chương 212: có chuyện xảy ra, đột nhiên bổ nhiệm (thượng)

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Đây là một tứ hợp viện nhỏ cực kỳ rách nát, gỉ sắt loang lổ cửa sắt không khóa, khép hờ. Đẩy cửa sắt đi vào, nhìn thấy trong viện bẩn không chịu nổi, cỏ dại mọc thành bụi, gỉ than và bụi than đá rơi rụng khắp mặt đất. Chân tường cách đó không xa, một bếp lò đất đang bốc khói đen, bên trên đặt một ấm trà đen sì.

Trúc Tử hiển nhiên đã tới nhà Tôn Hiểu Đan vài lần, cô quen thuộc mà đi tới trước một gian phòng, nhẹ nhàng gõ cửa, la lớn:

- Tôn Hiểu Đan! Tôn Hiểu Đan!

- Đi rồi, nó đi rồi... không biết chạy đi đâu nữa…

Một giọng nói già nua trầm thấp truyền ra từ trong phòng, run rẩy:

- Đi rồi thì tốt, đi rồi thì tốt!

An Tại Đào nhíu mày, thấy Trúc Tử tiến vào trong gian phòng âm trầm mờ mịt lại tản ra một nùi thối nồng đậm, cũng không ngăn cản, lẳng lặng mà đứng đó chờ.

Trúc Tử đi vào trong phòng, thấy hai ông bà nội của Tôn Hiểu Đan cuộn mình ở trên giường đất, trên người cuộn một chiếc chăn bóng nhẫy, ánh sáng trong phòng rất tối, mùi rất khó ngửi.

Trúc Tử biết bà nội Tôn Hiểu Đan tê liệt nhiều năm, lao động khỏe mạnh duy nhất trong nhà chính là ông nội 64 tuổi của cô.

Ông nội Tôn Hiểu Đan tóc rối bời, khuôn mặt già nua, ông nhìn lướt qua Trúc Tử, nhận ra đây là bạn học Tôn Hiểu Đan, liền vô lực mà run rẩy cánh tay, dập tắt tàn thuốc, run giọng nói:

- Bạn học An Ngọc Trúc à, đứa nhỏ Hiểu Đan này cũng không biết chạy đi đâu… Ài, đời trước Tôn gia chúng ta tạo nghiệt gì!

Ông nội Tôn Hiểu Đan nói xong nước mắt ngang dọc, giọng nói nghẹn ngào khàn khàn:

- Cảm ơn cháu quan tâm Hiểu Đan, cảm ơn cháu…

- Ông Tôn, Hiểu Đan có thể đi nơi nào đây? Có phải bạn ấy đi thăm người thân không?

Trúc Tử suy nghĩ một chút dịu dàng nói:

- Ông nói cho cháu biết, cháu muốn giúp bạn ấy!

Ông nội Tôn Hiểu Đan lau nước mắt đục ngầu một phen, thở dài:

- Chúng ta làm gì có thân thích gì, trong nhà nghèo như vậy, có thân thích cũng đã sớm không lui tới… Được rồi, đứa nhỏ, cháu vẫn trở về đi.

Trúc Tử đứng ở nơi đó, trên khuôn mặt xinh đẹp thanh lịch lộ ra một chút ảm đạm, lắc đầu:

- Nếu như vậy, ông Tôn, cháu đi trước. Nếu Hiểu Đan trở về, ông nói bạn ấy nhanh chóng liên hệ với cháu, điện thoại nhà cháu bạn ấy biết.

- Ài…

An Tại Đào đứng đó chờ hơn nửa ngày, thấy lúc này Trúc Tử mới thất thần đi ra, cúi đầu nói:

- Anh, Tôn Hiểu Đan thừa dịp người của Cục Công an không chú ý, không ngờ chạy, cũng không biết chạy đi đâu.

- Chạy?

An Tại Đào ồ một tiếng:

- Nếu như vậy, chúng ta đi thôi.

Hai người về nhà, đột nhiên thấy cửa phòng bên Lưu Ngạn mở rộng, bên trong truyền ra tiếng nhạc nhẹ nhàng dễ nghe, mày liễu của Trúc Tử nhẹ nhàng giương lên, vui vẻ nói:

- Anh, là chị Lưu Ngạn đã trở lại!

Trúc Tử vọt vào cửa phòng Lưu Ngạn như một cơn gió, trong lòng An Tại Đào cũng dâng lên một chút yên ổn và vui mừng, cũng đi nhanh vào.

Lưu Ngạn mặc một bộ quần áo vận động màu vàng nhạt, mái tóc dài đen như mây xõa sau đầu. Trên khuôn mặt thanh lịch hiện nên nụ cười hai người quen thuộc.

Trúc Tử vọt qua, ôm chặt lấy Lưu Ngạn:

- Chị Lưu Ngạn, chị đã trở lại rồi, em cảm thấy thời gian thật dài!

Lưu Ngạn khẽ cười, vươn bàn tay trắng nõn ra nhéo nhéo cái mũi nhỏ tinh xảo của Trúc Tử:

- Trúc Tử, vài ngày không gặp, tại sao chị cảm thấy em trưởng thành rất nhiều đây?

Trúc Tử ngẩn ra, chợt thấy ánh mắt dường như hơi "mờ ám" của Lưu Ngạn nhìn chằm chằm bộ ngực hơi nhô lên của mình, không khỏi xấu hổ, hai má lập tức ửng hồng, không thuận theo mà hướng tay về phía hông Lưu Ngạn, cười khach khách nói:

- Hay cho chị Lưu Ngạn, dám chê cười em.

Hai cô gái ồn ào một hồi, tiếng cười trong trẻo quanh quẩn trong phòng, chậm rãi truyền đi. Ánh mặt trời màu vàng xuyên qua cửa sổ tiến vào phòng, phủ một lớp vàng nhàn nhạt lên hai người. An Tại Đào mỉm cười đứng đó, nhìn hai người đùa vui thân mật ầm ĩ, trong lòng tràn ngập ôn hòa nồng đậm.

Mấy ngày không có Lưu ngạn, hắn vắng vẻ trong lòng, cảm thấy dường như thiếu cái gì. Hiện giờ lại nhìn thấy Lưu Ngạn, hắn lập tức cảm thấy trong lòng sáng sủa hơn rất nhiều, cũng an ổn kiên định hơn nhiều.

Trúc Tử cùng Lưu Ngạn đùa vui ầm ĩ một hồi, đột nhiên chạy qua:

- Không đùa nữa, không đùa nữa. Chị Lưu Ngạn, em ra ngoài chơi… Hì hì, anh trai em rất nhớ chị đó!

Trúc Tử đẩy cửa đi ra ngoài, quay đầu lại dùng ánh mắt cực kỳ mờ ám liếc An Tại Đào một cái, làm một tư thế "Cố lên" với An Tại Đào. Thấy tư thế thẹn quá thành giận của An Tại Đào, Trúc Tử cười hì hì, nghịch ngợm mà làm mặt quỷ, rồi đi ra ngoài, nhẹ nhàng đóng cửa.

- Vì sao không gọi điện thoại cho em… Mấy ngày này, một cuộc điện thoại anh cũng không gọi.

Thận trọng và bình tĩnh duy trì trước mặt Trúc Tử nhạt đi trong nháy mắt, Lưu Ngạn nhẹ nhàng đi tới, ngẩng đầu nhìn An Tại Đào, đôi mắt đẹp và tĩnh mịch không nháy chút nào dừng lại trên khuôn mặt của hắn.

- Ha ha, anh cảm thấy em ở nhà, thật vất vả nghỉ ngơi hai ngày, nên không quấy rầy em.

An Tại Đào xấu hổ xoa tay, cười ha ha.

Nhưng giọng hắn vừa dứt, Lưu Ngạn đã nhào vào lòng hắn, thân thể mềm mại chợp lấp đầy trong ngực hắn, cái miệng nhỏ nhắn nóng bỏng mà thơm ngào ngạt đã dán lại.

À ---- An Tại Đào còn chưa phản ứng lại, liền hòa tan trong nụ hôn nóng bỏng mãnh liệt vì nỗi khổ tương tư của Lưu Ngạn.

- Ôm chặt em! Đồ ngốc…

Hai chân mềm mại của Lưu Ngạn quấn bên hông An Tại Đào, cả người đều treo trên người hắn, cô hơi ngượng ngùng khuôn mặt xinh đẹp nhuộm hồng buông xuống, môi hé ra, đột nhiên hung hăng mà cắn vào vai An Tại Đào.

A!

An Tại Đào chịu đau, nhíu mày nhưng tay lại nắm thật chặt vòng eo nhỏ nhắn và thân thể người ngọc co dãn:

- Em cắn anh làm gì?

Lưu Ngạn cười khanh khách:

- Ai bảo anh không nhớ tới em, đây là trừng phạt cho anh!

Nhìn khuôn mặt duyên dáng lộ ra vẻ giảo hoạt nghịch ngợm, An Tại Đào hơi thất thần: đây vẫn là Lưu Ngạn kiêu ngạo cao quý giống như công chúa nhìn xuống đàn ông sao?

Hoặc là, đây mới chính là tính tình thật sự của cô, kiêu ngạo cao quý ngày thường đều là cô ngụy trang? Công chúa Lưu Ngạn kiêu ngạo và Lưu Ngạn quấn trên người mình nhu tình như nước còn khẽ cười này, hai gương mặt không ngừng hiện lên.

Lưu Ngạn tựa đầu nằm trên bờ vai của hắn, thì thào nức nở, tận tình kể hết nỗi khổ tương tư của cô. Miệng của cô thở ra hương thơm nhè nhẹ, từng đợt tiến vào tai An Tại Đào, khiến cả người hắn tê dại lên. Mà trước ngực, bộ ngực đẫy đà no đủ nhẹ nhàng nhảy lên, lại gây cho hắn khoái cảm khác thường.

An Tại Đào cảm thấy trái tim mình phấn chấn bừng bừng và lửa nóng dưới bụng, âm thầm cắn chặt răng, bỗng nhúc nhích thân thể cứng ngắc, cười khổ nói:

- Bà cô, chúng ta xuống dưới nói chuyện có được không? Còn như vậy nữa, anh sẽ phạm sai lầm…

- Tên vô lại!

Sắc mặt Lưu Ngạn đỏ lên, lập tức nhảy xuống người An Tại Đào giống như thỏ con hoảng sợ, đi tới ngồi xuống sô pha, thuận tay ôm một chiếc gối ôm màu đỏ hình nhân vật hoạt hình, mặt đỏ tai hồng chủ động mở lời:

- Đào, lúc em đi ngang qua Phòng Sơn, nghe nói thành phố xảy ra chuyện lớn.

- Ồ? Chuyện lớn gì? Tại sao anh không biết?

An Tại Đào chậm rãi ngồi trước mặt Lưu Ngạn, vươn tay nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc đen huyền của Lưu Ngạn, Lưu Ngạn cảm thấy tình cảm thắm thiết và yêu thương dịu dàng của hắn, cũng yên lặng mà tựa đầu nhích lại gần.

Bộ ngực cao ngất hơi phập phồng theo hô hấp, trên khuôn mặt như hoa chậm rãi nở rộ ra thần sắc dịu dàng, cặp mặt nhu tình như nước quấn quanh trên người hắn thật lâu, từng cọng tóc đen dài giống như tơ bay xuống theo lòng bàn tay An Tại Đào, cái miệng nỉ non giống như là mưa xuân không tiếng động, làm dịu trái tim hắn.

Tâm thần An Tại Đào rung động, rốt cuộc không khống chế được xúc động trong lòng, cúi đầu xuống hôn. Hai lưỡi gặp gỡ, một cảm giác thư sướng khác thường và tê dại giống như điện giật đồng thời nổi lên trong lòng hai người.

- Đào…

Lưu Ngạn ưm một tiếng:

- Em thật sự là một khắc cũng không muốn rời khỏi anh…

Lưu Ngạn động tình không thể nghi ngờ tiến thêm một bước thúc giục dục vọng dồn áp đã lâu trong lòng An Tại Đào, sắc mặt hắn đỏ lên, hô hấp cũng hơi dồn dập lên, không có bất luận do dự gì, hắn đưa tay xoa bộ ngực mềm mại co dãn của Lưu Ngạn bởi vì kích động và động tình mà phập phồng lên xuống như gợn sóng, gây cho hắn khoái cảm thật lớn, không kìm nổi cúi đầu rên rỉ một tiếng.

- Đào. Nếu anh muốn, em sẽ cho anh…

Lưu Ngạn mở hai mắt mê hoặc:

- Trái tim và thân thể, đều thuộc về anh, cả một đời!

An Tại Đào run lên trong lòng, chậm rãi thu tay, một tay ôm Lưu Ngạn ở trong lòng, một tay vòng tới trước ngực cô, dồn ép dục vọng khiến mình xao động, cúi đầu nói:

- Lưu Ngạn… rất xin lỗi!

- Anh nói cái gì vậy… Đào, thả lòng một chút, em vĩnh viễn là phụ nữ của anh, em sẽ không gây cho anh bất cứ áp lực gì, chỉ cần trong lòng anh có em, như vậy là đủ rồi… Em chờ anh!

Trong cặp mắt như nước của Lưu Ngạn phát ra ngàn vạn nhu tình, nhẹ nhàng nắm tay An Tại Đào đặt lên trái tim mình:

- Nơi này, chỉ thuộc về một mình anh!

- Thật ra phòng ngủ của em, mỗi tối đều mở ra cho anh… Chùng nào anh muốn thì tiến vào, em đều sẽ chờ anh!

Lưu Ngạn đột nhiên cười hì hì:

- Tốt lắm, đừng như vậy nữa, chúng ta ở cùng một chỗ là chuyện thật cao hứng rất hạnh phúc, đừng thương cảm như vậy được không?

- Tốt lắm, ngoan nào.

Lưu Ngạn giãy ra khỏi lòng An Tại Đào, hơi dí dỏm mà sờ sờ mũi An Tại Đào.

An Tại Đào nhìn cô, nỗi lòng kích động dần dần bình tĩnh lại:

- Hoặc là, cũng chỉ có trong gian phòng này, cũng chỉ có lúc đối mặt với bản thân mình, công chúa kiêu ngạo này mới hoàn toàn mở trái tim ra.

- Huyện Cốc Lan xảy ra một tai nạn mỏ đặc biệt lớn, nghe nói đã chết rất nhiều người…

- Tai nạn mỏ?

An Tại Đào đầu tiên ngẩn ra, tiếp đó thở dài:

- Tai nạn mỏ à, loại sự cố tai nạn này hàng năm đều xảy ra, trên cơ bản đều vì nhân tố con người làm ra, tuy rằng khiến người ta than vãn, nhưng lại không ngạc nhiên! Nơi này mở mỏ than, kiếm được một bó lớn tiền mặt, nhưng chính là không chịu đầu tư một chút tiền vì an toàn sản xuất, thật sự là đáng giận!

- Có lần tai nạn mỏ nào không phải vì đầu tư an toàn không đủ?

An Tại Đào lại thở dài:

- Đương nhiên, thiếu thôn trách nhiệm giám thị của ban ngành chính phủ, cũng là một nhân tố rất quan trọng.

- Được rồi, anh trước đừng cảm thán.

Lưu Ngạn "tức giận" mà lườm hắn:

- Trước nghe em nói.

- Anh còn không biết, tai nạn mở này không giống ---- em nghe người của Ban Tuyên giáo Thành ủy nói, nghe nói là chủ mỏ than Lý Thành Khuê và ban ngành giám sát an toàn ở huyện liên hợp thông đồng giấu diếm trả lời số người tử vong, còn có rất nhiều phóng viên thu phong bì tiền ngậm miệng…

Lưu Ngạn tiện tay lấy một tờ báo trên bàn ra:

- Ừ, anh xem đi, đây là tờ báo em mang về. Tờ báo đưa tai nạn mỏ này ra ngoài ánh sáng cũng là một tờ báo của Tân Hải các anh đó ---- Báo chiều Tân Hải!

A… Báo chiều Tân Hải? Phóng viên nhận phong bì ngậm miệng? Đuôi mày An Tại Đào nhảy dựng, đột nhiên có một loại dự cảm tinh tế. Dường như, dường như tai nạn mỏ xảy ra ở huyện Công Lan giấu diếm trả lời này sắp sửa sinh ra liên hệ nào đó với mình.

Hắn âm thầm nhíu mày.

Tuy rằng tỉnh Đông Sơn không giống với tỉnh Tây Sơn, là tỉnh lớn sản xuất than đá và khu vực nền tảng gia công than đá của cả nước, nhưng tài nhưng tài nguyên than đá trong tỉnh vẫn tương đối phong phú. Lấy thành phố Phòng Sơn mà nói, mỏ than chính là mạch máu kinh tế lớn nhất huyện Cốc Lan, ngoại trừ hai mỏ quặng lớn thuộc sở hữu của nhà nước ra, còn có rất nhiều mỏ than lậu và mỏ than tư doanh nhiều tới mấy chục nhà.

- Mỏ than chính là trái tim của huyện này, dừng lại, dường như toàn bộ huyết mạch huyện khó có thể lưu thông.

Sau đó, An Tại Đào nói giống như một vị cán bộ lão thành của huyện Cốc Lan:

- Cho nên, người làm quan ở nơi này, nếu không coi trọng đến đỡ và bảo vệ kinh doanh vậ chuyển của các mỏ than lớn nhỏ, xử lý tốt quan hệ giữa các ông chủ mỏ than, sẽ rất khó làm quan ở nơi này.

Chủ mỏ quặng xảy ra tai nạn Lý Thành Khuê hơn 40 tuổi, là chủ mỏ than nổi tiếng của địa phương. Lý Thành Khuê quan hệ chặt chẽ với lãnh đạo ở huyện, đây đã là bí mật công khai ở địa phương. Ngaoị trừ có được mấy mỏ than ra, Lý Thành Khuê còn nhận thầu thắng cảnh du lịch lớn nhất huyện Cốc Lan --- khu du lịch Bắc Quốc Giang Nam, ông ta đồng thời còn có một nhà máy xi măng.

Trước đêm quốc khánh, toàn bộ huyện mỏ than tư nhân huyện Cốc Lan đều bị yêu cầu đình chỉ thi công không tiếp tục kinh doanh, nhưng mỏ than của Lý Thành Khuê này vẫn vận chuyển như trước, lọt vào tra xét của Cục Tài nguyên Than đá của Huyện, lý do là giấy chứng nhận không đồng đều ---- không có giấy phép chứng nhận công việc an toàn, giấy chựng nhận tài nguyên khoáng sản, giấy chứng nhận cho phép sản xuất và các loại giấy chứng nhận liên quan. Mà khi một vị cán bộ Cục Tài nguyên Than đá đi dán giấy niêm phong, Lý Thành Khuê lớn tiếng nói:

- Ông dám dán, tôi liền dám xé!

Sau khi giằng co hơn nửa ngày, cán bộ kia ôm một bụng lửa giận rời khỏi. Buổi chiều cùng ngày, gã đi tìm người lãnh đạo cao nhất huyện tố khổ, kết quả chỡ đến khi gã tới văn phòng lãnh đạo kia, Lý Thành Khuê đang ngồi ở chỗ đó.

An Tại Đào cẩn thận cúi người xem tin tứcchấn động toàn bộ tỉnh Đông Sơn của Báo chiều Tân Hải này, càng xem càng thấy ghê người. Nếu tình hình đưa tin của Báo chiều Tân Hải là sự thật, như vậy giấu diếm sau lưng tai nạn mỏ này, chính là quan thương cấu kết.

Nhưng, Báo chiều Tân Hải chính là truyền thông cấp thành phố đất khách, sao bọn họ dám công khai đưa tin như vậy? Nếu là truyền thông tỉnh hoặc truyền thông Trung ương đưa ra ánh sáng, An Tại Đào sẽ không hiếu kỳ chút nào, nhưng dĩ nhiên lại là Báo chiều Tân Hải! Mà đây, cũng hơi khiến người ta "Đầy thâm ý" rồi.

Chẳng lẽ có liên quan tới người phụ nữ kia?

Trong lòng An Tại Đào lập tức hiện lên gương mặt mạnh mẽ, cứng rắn mà quyến rũ của Lý Vân Thu, ngón tay cầm báo run rẩy.

Nhưng cảm xúc dao động như vậy chợt bình ổn lại, bởi vì đây căn bản không liên quan tới hắn. Hắn liếc Lưu Ngạn bên cạnh một cái, thấy Lưu ngạn đang mỉm cười ngồi đó gọt một quả táo cho hắn, vẻ mặt cực kỳ dịu dàng và chăm chú.

Hắn cười cười, cúi người tiếp tục xem bài báo.

- Lúc 23h15' đêm ngày 30 tháng 9, mỏ than Tân Diêu tại thôn Mạnh Dương, huyện Cốc Lan, thành phố Phòng Sơn đã xảy ra tai nạn mỏ nổ hơi gas do các nguyên nhân con người khai thác phi pháp, vi phạm quy định thao tác. Mỏ này ở tại một thôn nhỏ vẻn vẹn hơn mười hộ gia đình ở một nơi cách huyện thành Cốc Lan 35km về phía tây. Sau khi vụ nổ xảy ra, mỏ quặng này không chỉ cố ý ngăn cản làm chậm trễ thời cơ cứu giúp, hơn nữa chỉ huy sai lầm thi cứu mù quáng, tạo ra khó khăn rất lớn cho việc cứu viện giải nguy sự cố…

- Quan trọng hơn là, sau khi tai nạn mỏ xảy ra, mỏ quặng không muốn đăng báo, mà nghĩ mọi biện pháp giấu diếm trả lời số lượng người tử vong… Bởi vì giấu diếm trả lời, một sự cố an toàn cực kỳ lớn hơn 30 người thương vong đã bị che lấp, biến thành một sự cố an toàn bình thường không tới 3 người thương vong ---- mà cũng bởi vì như thế, có lẽ còn có người sống sót bị nhổ trong hầm mỏ phát nổ, do sat sót mất đi thời cơ cứu viện tốt nhất…

- Bởi vì giấu diếm trả lời, rất nhiều "Phóng viên" tiến tới nhận phí "Đóng miệng". Ngày 5 tháng 10, sau khi phóng viên Báo chiều nhận được quần chúng địa phương tố cáo liền tiến đến phỏng vấn. Dựa vào những gì được biết, tổng cộng có hơn trăm phóng viên xếp hàng nhận phong bì, phía mỏ than an bài người chuyên tiếp đãi, tộng công tốn hơn 500.000 nhân dân tệ. Phóng viên mật của "Báo chiều" cũng nhận 1000 đồng tiền bịt mồm, nhưng cuối cùng nộp lên tòa soạn báo.

- Từ người biết chuyện để lộ ra, sau khi tai nạn mỏ phát sinh, vì dọn dẹp các quan chức, chủ mỏ quặng Lý Thành Khuê bỏ ra 2.000.000 đồng...

An Tại Đào đọc xong bài báo từ đầu đến cuối, đuôi mày không kìm nổi mà nhảy dựng. Làm phóng viên tin tức, hắn đương nhiên rất rõ ràng, một bài báo như thế này sẽ mang đến điều gì cho thành phố Phòng Sơn... Phỏng chừng, lúc này, Trương Bằng Viễn và các lãnh đạo thành phố đã sứt đầu mẻ trán đi?

Giấu diếm trả lời, tiêu tiền lấp miệng phóng viên... Tuy rằng chuyện như vậy không phải mới mẻ, nhưng lại phát sinh bên người mình như vậy, An Tại Đào vẫn cảm thấy có chút không thể tin nổi.

Lúc ở kiếp trước, chuyện cùng loại hắn cũng nghe qua. Một số phóng viên thu tiền bịt miệng của chủ mỏ quặng, đánh mất đạo đức hành nghề "Ngậm miệng không nói" hoặc là giúp chủ mỏ quặng che đậy sự thật, hiện tượng như vậy chắc chắn là có ---- nhưng, như thế nào lại có nhiều người vậy?

Trong phóng viên có bại hoại, nhưng bại hoại nhiều như vậy sao? Trong tiềm thức An Tại Đào có chút bài xích đối với kết quả này.

- Lưu Ngạn, thật không thể tin nổi, tại sao lại có hơn trăm phóng viên nhận phong bì, điều này sao có thể? Thời gian ngắn như vậy, phóng viên nhận được tin tức tiến tới đơn giản là truyền thông trong tỉnh, vài người tham tiền không kỳ quái, nhưng sứt mẻ đạo đức nghề nghiệp trên diện rộng như vậy, quả thực không thể tưởng tượng nổi... Truyện Tiên Hiệp - Truyện FULL

An Tại Đào buông tờ báo trong tay:

- Anh không thể nào tin được.

Lưu Ngạn cười cười, đưa quả táo đã gọt vỏ:

- Ai biết được, tốt lắm, đừng quan tâm chuyện này nữa... Dù sao, trong vòng tin tức nhận phong bì vốn chính là một loại quy tắc ngầm, chúng ta cũng rõ ràng...

- Ài ---- quy tắc ngầm kia cùng tiền bịt mồm này là hai chuyện hoàn toàn khác nhau, đây thuần túy là chuyện tình táng tận lương tâm, tính chất không giống!

An Tại Đào thở một hơi thật dài, nhận quả táo cắn từng ngụm.

Đúng như dự đoán của An Tại Đào, Tân Bí thư Thành ủy Phòng Sơn Trương Bằng Viễn hai ngày nay sứt đầu mẻ trán. Đương nhiên, sứt đầu mẻ trán không kém còn có Chủ tịch Thành phố Trương Thắng Lợi.

Trước lễ quốc khánh một ngày xảy ra một vụ tai nạn mỏ. Để duy trì ổn định xã hội, Hội nghị thường vụ thành ủy đã nghiên cứu quyết định, yêu cầu báo chí thành phố tạm không đưa tin, thành phố một mặt âm thầm báo cáo lên tỉnh, một mặt lập tức thành lập tổ giải nguy, phái ta hai đội ngũ của hai cấp huyện thị đi cứu viện, giải quyết sự cố.

Trong thời gian quốc khánh, Trương Bằng Viễn và Chủ tịch Thành phố Trương Thắng Lợi cùng các lãnh đạo khác của thành phố vẫn không nghỉ, trước sau mấy lần đi tới hiện trường ở huyện Cốc Lan chỉ huy cứu hộ. Cứu hộ mất 4 ngày, mãi đến ngày 5 tháng 10 mới chính thức chấm dứt. Theo tài liệu của phòng Giám sát an toàn huyên báo lên thì nguyên nhân là vụ nổ bắt đầu phát sinh từ tầng 9, trải qua quá trình cứu hộ, và tự cứu, 15 người thoát ra được, tử vong 3 người.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio