An Tại Đào yên lặng lái xe trong màn mưa nặng nề, giữ tốc độ cực chậm. Mưa đêm cả xe cẩu cũng không thể đi nhanh. Trong xe, Lãnh Mai và Hồ Linh Linh mỗi người một tâm sự, vẫn duy trì yên lặng khác thường, chỉ có thể nghe thấy hơi thở dồn dập của hai cô.
Tuy đã hơn nửa ngày nhưng trong lòng Hồ Linh Linh vẫn chấn động. Không ngờ Tôn Cốc xảy ra chuyện.
Tôn Cốc quả nhiên đã xảy ra chuyện. Trong lòng Hồ Linh Linh, Tôn Cốc kiêu ngạo hống hách này gặp chuyện chẳng lành chính là một việc may mắn. Lúc này, cô ta vẫn thấy mình không khỏi có vài phần may mắn. Về mặt chính trị, tuy cô ta và Tôn Cốc đứng cùng nhau nhưng không có bất cứ vấn đề nào về lợi ích.
Khi ở bên Tôn Cốc càng nhiều, cô ta đều cảm thấy sợ hãi và bị động.
Tôn Cốc chắc chắn là xong đời, hoàn toàn xong đời, không còn một tia hy vọng nào. Quy Ninh có chuyện lớn như vậy, quan trường chấn động là không thể tránh khỏi. Nếu cấp trên buộc phải tiếp tục điều tra Tôn Cốc, rất nhiều vấn đề có thể được tìm ra. Rõ ràng, rút cây củ cải ra khỏi bùn có khả năng liên lụy đến rất nhiều cán bộ ở Quy Ninh. Nếu vậy thì chấn động trong quan trường Quy Ninh không phải nhỏ. Lúc ba người đến thành phố đã hơn 8 giờ. Chiếc xe thể thao Porsche tiến vào tòa nhà Thành ủy, bên ngoài vẫn mưa gào gió rít.
Trong phòng họp Thành ủy thành phố Phòng Sơn, sương khói lượn lờ, rất yên tĩnh.
Một vị phó Bí thư ở Ủy ban Kỷ luật tỉnh đến, mang theo hai phó chủ nhiệm nghiệp vụ ban ngành, còn có mấy người nhân viên, hợp thành một tổ điều tra. Còn Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật thành phố Tôn Trung Hoa lại mang theo vài nhân viên tương quan trong ban, yên lặng ngồi một bên.
Trương Bằng Viễn và Trương Thắng Lợi thì vẻ mặt vô cùng phức tạp, đứng trước cửa sổ, nhìn ra màn mưa mờ mịt bên ngoài.
Không có người lên tiếng, thời gian chờ đợi lo lắng từng giây trôi qua.
Tôn Trung Hoa nhíu nhíu mày, nhìn đồng hồ, đi qua cúi đầu nói:
-Bí thư Trương, Chủ tịch thành phố Trương, ba vị ở Quy Ninh sao còn chưa đến?
Trương Bằng Viễn không nói gì.
Trương Thắng Lợi không hiểu, thở dài nói:
-Chờ một chút đi. Trời mưa lớn như vậy, có lẽ đường cũng không dễ đi, chậm một chút.
Tôn Trung Hoa "ồ" một tiếng, quay lại, ngồi xuống, lại đốt một điếu thuốc. Lúc này, một người trong Ủy ban Kỷ luật thành phố mở quạt thông gió. Quạt thông gió mở lên, có thể thấy khói trong phòng tụ thành một hàng dài, bay đi.
Lãnh đạo Ủy ban Kỷ luật Trung ương truyền chỉ thị đến Ủy ban Kỷ luật tỉnh, Ủy ban Kỷ luật tỉnh không dám chậm trễ, mau chóng báo cáo với Tỉnh ủy. Bí thư Tỉnh ủy Tiếu và Chủ tịch Tỉnh Trình Nguyên Cương cùng vài lãnh đạo chủ chốt thông qua, lập tức chỉ thị Ủy ban Kỷ luật tỉnh thành lập một tổ điều tra đến Phòng Sơn, cùng Thành ủy và Ủy ban nhân dân thành phố Phòng Sơn cùng Ủy ban Kỷ luật thành phố Phòng Sơn bí mật triển khai điều tra. Nghe nói, sau khi Bí thư Tỉnh ủy Tiếu biết được tin này giận đến tím mặt, vỗ bàn mấy cái, liên tiếp nói chuyện với lãnh đạo Ủy ban Kỷ luật tỉnh , "tuyệt đối phải điều tra tới cùng"!
Cửa phòng họp mở "cách" một tiếng. An Tại Đào, Lãnh Mai, và Hồ Linh Linh cùng đi đến, khẽ chào:
-Bí thư Trương, Chủ tịch thành phố Trương!
Trương Bằng Viễn đột nhiên quay đầu, nhìn lại phía ba người. Trong ánh mắt của y, An Tại Đào bắt được vẻ cực kỳ hưng phấn.
Trương Bằng Viễn gần như hận Tôn Cốc thấu xương, nhưng vì phía sau có Bí thư Tỉnh ủy Tiếu nên y không dám động đến Tôn Cốc. Nhưng người tính không bằng trời tính, Tôn Cốc cuối cùng cũng xảy ra chuyện. Lần này, Trương Bằng Viễn có thể trừng trị gã, cũng nhân cơ hội này mà gióng trống khua chiêng chỉnh đốn quan trường Phòng Sơn, sao y có thể không hưng phấn được?
Y không biết đây cũng không phải "trời tính" gì, mà vẫn là "người tính". Nhưng cũng có thể y đoán được nhưng giả vờ không biết.
Chủ tịch thành phố Trương Thắng Lợi khóe mắt vằn tia máu. Ông ta đã gần đến tuổi lùi về tuyến hai, việc hi vọng lên chức cũng phai nhạt, quyền lực cũng dần trở nên nhỏ bé. Đây chính là mấu chốt khiến ông ta có thể hợp tác ăn ý và lâu dài với Trương Bằng Viễn. Tôn Cốc đột nhiên có chuyện khiến ông ta càng nhận rõ quan trường hay thay đổi và con đường làm quan vô củng hiểm ác, do đó trong lòng này sinh cảm giác chán chường.
-Được, đồng chí Lãnh Mai, đồng chí Tiểu An, đồng chí Hồ Linh Linh, ba người tới vừa đúng lúc, ngồi xuống rồi nói.
Trương Bằng Viễn khoát tay. Bước tới chỗ của mình ngồi xuống, mấy người Trương Thắng Lợi cũng tuần tự ngồi cả.
Nghe Trương Bằng Viễn đặt mình phía sau "đồng chí Tiểu An", Hồ Linh Linh rất hồi hộp. Quan trường không có việc gì nhỏ, lãnh đạo chủ chốt không nói lời thừa. Bản thân mình vốn đứng trước An Tại Đào, giờ lại bị Bí thư Thành ủy đặt sau cùng. Ý nghĩa việc này thế nào sao Hồ Linh Linh có thể không biết.
Tuy nhiên, cô ta đã sớm có dự cảm về việc này. Cô cảm thấy, An Tại Đào nhất định không phải là người xem người khác là chủ nhân. Quy Ninh này sớm muộn gì cũng là thiên hạ của hắn.
Cô ta liếc nhìn An Tại Đào đang ngồi cạnh, nhìn gương mặt anh tuấn kia một cách hâm mộ và đố kỵ sâu sắc. Người đàn ông trẻ này quả nhiên là khiến người ta nể phục.
Trong lúc cô ta đang nghĩ ngợi lung tung thì chợt nghe giọng của Trương Bằng Viễn vang lên, không khỏi lên tiếng xin chỉ bảo, ngay cả nhìn thẳng vào lãnh đạo cũng không dám, rất thất thần.
-Trước tiên giới thiệu mọi người với nhau. Vị này là phó Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật Tỉnh, đồng chí Âu Dương Bằng. Vị này chính là phó Chủ nhiệm phòng Giám sát Ủy ban Kỷ luật Tỉnh, đồng chí Trương Đức Can. Vị này là phó Chủ nhiệm phòng Giám sát quản lý, điều tra viên của Ủy ban Kỷ luật Tỉnh, đồng chí Tôn Manh. Đồng chí Tôn Trung Hoa, Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật thành phố và các đồng chí khác trong Ủy ban Kỷ luật thành phố mọi người đều biết cả rồi.
Trương Bằng Viễn thong thả xiết nhẹ cây bút trong bàn tay, khẽ lay nhẹ:
-Bí thư Âu Dương, hai vị trong Ủy ban Kỷ luật tỉnh, trước mặt ba vị là phó Bí thư Huyện ủy, quyền Chủ tịch Huyện Quy Ninh, đồng chí Lãnh Mai. Vị này chính là Bí thư Huyện ủy, Bí thư Đảng ủy kiêm Trưởng ban quản lý khu kinh tế mới Tư Hà, đồng chí An Tại Đào. Vị này chính là phó Bí thư Huyện ủy, Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật, đồng chí Hồ Linh Linh.
Lãnh Mai, An Tại Đào, Hồ Linh Linh, ai được gọi đến tên đều đứng dậy, gật đầu về phía người trước mặt.
Âu Dương Bằng khẽ mỉm cười:
-Được, các đồng chí, mời ngồi!
Trương Bằng Viễn nhìn lướt qua Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật thành phố Tôn Trung Hoa. Tôn Trung Hoa nhanh chóng gật đầu, cao giọng nói:
-Bí thư Âu Dương, Bí thư Trương, Chủ tịch thành phố Trương, các đồng chí, giờ chúng ta mở hội nghị khẩn cấp. Sau đây, mời Ủy ban Kỷ luật tỉnh, Bí thư Âu Dương giới thiệu sơ lược tình huống với mọi người.
Âu Dương Bằng gật đầu, trầm giọng tiếp lời:
-Các đồng chí, chiều hôm qua, Ủy ban Kỷ luật tỉnh đột nhiên nhận được thông báo của Ủy ban Kỷ luật Trung ương. Học sinh trung học Tôn Hiểu Đan của trường Quy Ninh thuộc huyện Quy Ninh bế một đứa bé sơ sinh đến Ủy ban Kỷ luật Trung ương tố cáo, nói đó là con của Tôn Cốc. Tình hình đại khái là như thế. Tôn Hiểu Đan tố cáo đồng thời cũng đưa ra chứng cứ. Ủy ban Kỷ luật Trung ương còn thu được một số tài liệu tố cáo nặc danh. Các đồng chí, vụ án này được lãnh đạo cấp cao Ủy ban Kỷ luật Trung ương chú ý. Ủy ban Kỷ luật Trung ương đã có chỉ thị phải mau chóng xét xử.
-Sau khi Ủy ban Kỷ luật Tỉnh nhận được thông báo, lập tức báo cáo với Tỉnh ủy. Lãnh đạo chủ chốt Tỉnh ủy rất quan tâm, chỉ thị phải điều tra đến cùng.
Âu Dương Bằng thản nhiên cười:
-Theo chỉ thị của lãnh đạo chủ chốt Ủy ban Kỷ luật tỉnh, Ủy ban Kỷ luật tỉnh đã thành lập một tổ điều tra chuyên án do tôi làm tổ trưởng. Từ hôm nay trở đi, có ý kiến tham gia vào tổ điều tra vụ án, hỗ trợ tổ điều tra của Ủy ban Kỷ luật, lập tức giữ Tôn Cương, con trai Tôn Cốc, từ đó hoàn thành giám định cha con.
-Nếu kết quả giám định lại cho thấy bằng chứng tố cáo là thật, Ủy ban Kỷ luật tỉnh sẽ dựa theo chỉ thị của Tỉnh ủy, trực tiếp thi hành bắt giữ Tôn Cốc.
Âu Dương Bằng từ tốn nói xong, không khí trong phòng họp vô cùng nặng nề.
Thật ra, Âu Dương Bằng còn có mấy câu không nói trong cuộc họp, lúc nãy vừa mới giao lưu với Trương Bằng Viễn và Trương Thắng Lợi. Trong đám chứng cứ kia chẳng những có giấy Tôn Cốc viết "giấy chứng nhận" con trai cho Tôn Hiểu Đan, còn có văn bản sao chép "chỉ thị" của Tôn Cốc cho phòng này ban nọ, lãnh đạo Công an Huyện …
Nếu Tôn Hiểu Đan không tự mình ôm đứa nhỏ làm nhân chứng thì chuyện này không có chứng cứ điều tra, Ủy ban Kỷ luật Trung ương chưa chắc đã quan tâm. Đương nhiên, nhân tố tố cáo càng sâu sau này chính là do Mạch Cúc phát huy tác dụng. Nên biết rằng, cậu của cô là một trong những thành viên lãnh đạo ở trung ương, là người chỉ dậm chân một cái thì trong nước sẽ có động đất siêu cấp.
Nhưng bản sao chỉ thị mà Tôn Cốc phê duyệt có chữ ký của lãnh đạo huyện, cuối cùng là ai tung ra? Chuyện này có nghĩa gì? Chỉ cần Ủy ban Kỷ luật có tí suy nghĩ sẽ biết trong quan trường huyện Quy Ninh có người âm thầm thúc đẩy việc này, tám phần hẳn là đối thủ của Tôn Cốc. Nguồn:
Chuyện này, trong lòng Trương Bằng Viễn và Trương Thắng Lợi cũng hiểu rất rõ. Nhưng lúc này họ phải chịu áp lực rất lớn. Cố nói với mình rằng đây là chuyện nhỏ không đáng kể. Mặc cho ai tố cáo, mặc kệ người đó có ý gì, chỉ cần Tôn Cốc thật sự phạm vào vấn đề nghiêm trọng là đủ rồi.
Còn cá nhân an toàn trong sự cố này, An Tại Đào hiển nhiên cũng không sơ hở. Hắn vốn đối nhân xử thế rất chi tiết, cẩn thận. Chuyện này hắn đã thiết kế thì mỗi một chi tiết cũng không thể sơ hở. Nhưng trong thiết kế của hắn, sau khi Tôn Cốc rơi đài sẽ dậy lên một làn sóng tố giác, những tố cáo này đủ để mọi người bị chìm vào đó.
Tôn Cốc ở Quy Ninh lăn lộn đã lâu. Dù ăn sâu bén rễ nhưng cũng có nhiều tai họa ngầm. Trước hết, gã hống hách chuyên quyền, đắc tội với nhiều người. Thứ hai, gã vốn rất tham lam, chuyện không có tiền thì không làm nhiều vô kể, người oán giận gã không phải ít. Chỉ cần tin tức Tôn Cốc rơi đài được tung ra, chắc chắn sẽ có nhiếu thư tố cáo nặc danh tụ tập đến tổ điều tra của Ủy ban Kỷ luật tỉnh.
Chuyện này là chắc chắn, không thể nghi ngờ.
Tôn Cốc là cán bộ quản lý thành phố, gặp chuyện không may đã bị Ủy ban Kỷ luật thành phố đến bắt giam điều tra. Nhưng chuyện này khi đã được phân công xuống thì lập tức Ủy ban Kỷ luật tỉnh phải nhúng tay vào. Ủy ban Kỷ luật thành phố chỉ còn việc hỗ trợ thôi.
Trương Bằng Viễn đột nhiên phất tay:
-Tôi cùng Chủ tịch thành phố Trương đã hội ý, Thành ủy và Ủy ban nhân dân thành phố kiên quyết ủng hộ quyết định của Tỉnh ủy, kiên quyết phối hợp diều tra. Đồng chí Trung Hoa, đồng chí Hồ Linh Linh Ủy ban Kỷ luật Huyện, hai vị nhất định phải dốc toàn lực ủng hộ công tác điều tra của Ủy ban Kỷ luật tỉnh. Muốn người có người, muốn vật có vậy, bảo đảm cung cấp tối đa cho việc điều tra của Ủy ban Kỷ luật tỉnh.
Tôn Trung Hoa dứt khoát gật đầu:
-Xin Ủy ban Kỷ luật tỉnh và lãnh đạo Thành ủy yên tâm, Ủy ban Kỷ luật thành phố nhất định phối hợp toàn lực với Ủy ban Kỷ luật tỉnh để điều tra. Sau đó, Ủy ban Kỷ luật thành phố chúng tôi và Ủy ban Kỷ luật Huyện còn phải liên hợp thành lập một tổ điều tra chuyên án, chuyên môn nghiên cứu làm cách nào để hỗ trợ công tác điều tra của Ủy ban Kỷ luật tỉnh. Bí thư Trương, Chủ tịch thành phố Trương, cá nhân tôi đề nghị, các ngành trong thành phố có liên quan sắp tới sẽ theo dõi tình hình trọng điểm của Tôn Cốc.
Cuộc họp không đến một giờ đã mau chóng kết thúc.
Hồ Linh Linh ngồi lại, cùng người của Ủy ban Kỷ luật tỉnh nghiên cứu triển khai điều tra thế nào. An Tại Đào và Lãnh Mai thì đi theo Trương Bằng Viễn và Trương Thắng Lợi rời phòng họp, đến văn phòng Trương Bằng Viễn.
-Đồng chí Lãnh Mai, đồng chí Tiểu An, mời ngồi.
Trương Bằng Viễn khoát tay, nhìn đồng hồ, liếc nhìn Trương Thắng Lợi:
-Lão Trương, giờ đã hơn 9 giờ. Tôi thấy chúng ta nên nói ngắn gọn chứ?
Trương Thắng Lợi cười nói:
-Vâng, Bí thư Trương, anh nói đi.
-Hai đồng chí, hiện tại tình hình rất khó khăn. Một khi bản án được thành lập, dưới sự chỉ đạo của lãnh đạo Ủy ban Kỷ luật Trung ương và lãnh đạo tỉnh ủy, tổ điều tra Ủy ban Kỷ luật tỉnh tất sẽ bắt giam Tôn Cốc, sau đó tiếp tục điều tra. Nếu như vậy, tôi và Chủ tịch thành phố Trương lo rằng vấn đề Tôn Cốc sẽ ảnh hưởng rất lớn, cục diện ở Quy Ninh cũng chấn động. Cho nên trách nhiệm của hai người rất nặng nề. Nhất là đồng chí Lãnh Mai, cô là một trong những cán bộ lãnh đạo chủ chốt ở Quy Ninh, trong thời điểm mấu chốt này, phải phát huy hết tác dụng, dẫn dắt toàn thể cán bộ Đảng viên Huyện ủy Quy Ninh và Ủy ban nhân dân Huyện một cách đoàn kết. Bảo đảm trật tự kinh tế xã hội Quy Ninh không xảy ra bất cứ vấn đề gì. Nhất là phải bảo đảm công tác điều tra của tổ điều tra tỉnh và thành phố, không được có thiếu sót gì.
-Nhớ kỹ, không được có bất cứ thiếu sót gì!
Giọng nói Trương Bằng Viễn cực trầm thấp, vẻ mặt cũng biến thành vô cùng nghiêm túc.
-Nếu ai đập nồi của Thành ủy và ủy ban nhân dân thành phố thì chúng ta cũng sẽ đập nát bát của họ.
Nghe lời nói của Trương Bằng Viễn, thần sắc An Tại Đào rất bình tĩnh, nhưng trong lòng lại cười thầm, nghĩ ngay cả khi không có chỉ thị của Ủy ban Kỷ luật Trung ương và Ủy ban Kỷ luật tỉnh thì Trương Bằng Viễn ông cũng nhân cơ hội này điều tra bằng được, chỉnh đốn Tôn Cốc đến chết.
Trương Bằng Viễn đột nhiên khoát tay:
-Còn đồng chí Tiểu An, trách nhiệm của anh cũng rất nặng nề. Đầu tiên anh phải bảo đảm công tác đang vận hành của khu kinh tế mới Tư Hà. Phải liên kết với các nhà đầu tư, không thể để ảnh hưởng đến việc thu hút đầu tư vào khu kinh tế mới và các công trình xây dựng.
-Sau đó, anh phải hết sức giúp đỡ đồng chí Lãnh Mai ổn định thế cục Quy Ninh. Hai đồng chí, đây là sự tín nhiệm của tổ chức với hai người, đồng thời cũng là thử thách hai người một lần, hy vọng hai người sẽ cho Thành ủy và ủy ban nhân dân thành phố một câu trả lời thích đáng.
Tốc độ nói chuyện của Trương Bằng Viễn rất nhanh, nói chắc như đinh đóng cột. Y nâng tách trà lên, uống một ngụm nhỏ, lại nhìn Trương Thắng Lợi:
-Lão Trương!
-Đồng chí Lãnh Mai. Đồng chí Tiểu An. Chỉ thị của Bí thư Trương rất quan trọng, sau khi hai người trở về phải làm bằng được. Tôi bổ sung thêm ba điểm: thứ nhất, hiện giờ vẫn đang còn trong giai đoạn bí mật điều tra, trước khi có kết quả giám định cha con, trước khi tổ điều tra của Ủy ban Kỷ luật tỉnh có kết luận, hai người cần phải tuân thủ nguyên tắc giữ bí mật của tổ chức, không được tiết lộ bất cứ chi tiết nào của vụ án, ngàn vạn lần không được gây ra nhân tố bất ổn cho Quy Ninh. Thứ hai, bước tiếp theo, hai người có rất nhiều chuyện phải làm, ngoại trừ theo lời của Bí thư Trương, còn phải suy xét toàn diện, tích cực làm tốt các tình huống phát sinh. Thứ ba, trong lúc này, để giữ gìn thông tin, các đồng chí phải vất vả một chút, thay phiên gánh vác trách nhiệm trong Huyện ủy. Bất cứ lúc nào, có chuyện gì, đều báo cáo với Bí thư Thành ủy Trương, nhớ kỹ, trước khi có ý kiến của Thành ủy thì không được tự ý hành động, không được tự tiện tỏ thái độ, không được tự giải quyết…
Trương Thắng Lợi liên tiếp nói "không được tự tiện", hoàn toàn nhìn ra được sự lo lắng trong lòng hai vị chủ quản Thành ủy. Dù sao, Tôn Cốc đã gây nên một việc quá lớn, khiến Trung ương và tỉnh vô cùng chú ý, nếu xử lý không tốt sẽ khiến cho hình ảnh của Thành ủy và ủy ban nhân dân thành phố Phòng Sơn bị bôi đen, họ không thể không cẩn thận.
-Xin hai vị lãnh đạo yên tâm, Huyện ủy và Ủy ban nhân dân Huyện Quy Ninh chúng tôi nhất định hoàn thành nhiệm vụ.
Lãnh Mai đứng dậy trịnh trọng nói. Nhưng mặt cô chợt đỏ lên, vì cô nhìn thấy tuy An Tại Đào cũng đứng lên nhưng vẻ mặt hết sức thản nhiên, không tỏ vẻ gì cả.
Cô bất mãn liếc An Tại Đào một cái, lại thấy Trương Bằng Viễn nhíu mày nói:
-Đồng chí Tiểu An, thế nào, có tự tin không?
-Ha ha, Bí thư Trương, không phải tôi không tự tin, nhưng hiện giờ tôi…
Khóe miệng An Tại Đào khẽ giật, mặt hơi đỏ một chút:
-Theo sự phân công từ hai ngày nay của Huyện ủy, công tác ở khu kinh tế mới đã do người của Phó Chủ tịch Huyện Lãnh quản lý rồi.
An Tại Đào vừa dứt lời, sắc mặt lạnh lùng xinh đẹp của Lãnh Mai bỗng thay đổi. Trong lòng cô run rẩy, cắn răng nhìn An Tại Đào, không nói được câu nào.
Cô thật không ngờ, An Tại Đào lại than phiền trước mặt Trương Bằng Viễn và Trương Thắng Lợi, còn có vẻ như muốn khiếu nại cô.
"Anh là đàn ông sao? Nhỏ mọn quá." Lãnh Mai than thở trong lòng, hai tay đặt sau lưng âm thầm mắng nhiếc An Tại Đào.
An Tại Đào đương nhiên không ngây thơ như vậy, càng không cược bất cứ gì với Lãnh Mai. Nhưng hắn muốn tỏ rõ thái độ của mình. Sở dĩ tỏ rõ thái độ trước mặt Trương Bằng Viễn để Trương Bằng Viễn gõ cho Lãnh Mai một cú. Người phụ nữ lạ lùng này, hắn luôn cảnh giác cao độ.
Kiếp trước hay kiếp này hắn đều chưa từng phải đề phòng một người phụ như thế. Không biết vì sao, ngay từ lần đầu tiên, người phụ nữ này khiến cho hắn có cảm giác nguy hiểm lạ thường, trái tim hắn luôn đế phòng cô không chút lơi lỏng.
Đồng thời, hắn cũng cảm thấy, Lãnh Mai khá giống Lý Thu Vân, cùng là loại phụ nữ vô cùng mạnh mẽ, cứng rắn, ham thích quyền lực. Nhưng lão bà Lý Thu Vân ghê gớm hơn nhiều.
Trương Bằng Viễn ngẩm ra, cười đầy thâm ý:
-Được rồi, đồng chí Tiểu An, anh cứ việc an tâm công tác, không cần băn khoăn, có tôi và Chủ tịch thành phố Trương đứng sau làm chỗ dựa cho anh.
Trương Thắng Lợi liếc Lãnh Mai một cái, thầm nghĩ: "Lãnh Mai này thật là, An Tại Đào này không phải người đơn giản, không nói hắn có quan hệ khác, chỉ mỗi việc là con riêng của Trần Cận Nam cũng khiến cô no rồi."
Trương Thắng Lợi tất nhiên chỉ khẽ mỉm cười.
-Đồng chí Tiểu An, anh là Trưởng Ban quản lý kiêm Bí thư Đảng ủy khu kinh tế mới, do Thành ủy và Ủy ban nhân dân tỉnh bổ nhiệm chủ quản khu kinh tế mới, ai dám quản anh? Được, tôi và Bí thư Trương hy vọng hai đồng chí có thể đoàn kết làm tốt công tác ở Quy Ninh. Tôi trịnh trọng cảnh cáo hai người, giờ đang là thời điểm quan trọng, không được có sơ suất gì, nếu không, Thành ủy sẽ xử lý hai người đó.
Trương Bằng Viễn âm thầm lướt nhìn Lãnh Mai. Trong lòng cân nhắc có nên nhắc nhở Lãnh Mai một tiếng không, để cô biết, An Tại Đào không phải người không có ô dù. Cô là cộng sự của người ta, cũng không cần cứng rắn quá mức đâu.
Trương Bằng Viễn rất hiểu Lãnh Mai.Biết Lãnh Mai khi còn nhỏ gặp chuyện đau thương mà trở nên vô cùng chán ghét đàn ông. Hơn nữa, cô có cá tính mạnh mẽ, ý thức nữ quyền khá cao. Nhất định cô và An Tại Đào ở Quy Ninh sẽ va chạm dữ dội.
Thật ra, Lãnh Mai cũng đã xuất hiện sự cảnh giác với An Tại Đào.
Con nuôi của ông Tiếu, nghe nói còn có quan hệ mật thiết với Bí thư Tỉnh ủy Tiếu, An Tại Đào chủ động chứng minh mối quan hệ này không hời hợt. Cho nên, dù Lãnh Mai không biết An Tại Đào là con riêng của Trần Cận Nam, thì sách lược đối phó với An Tại Đào cũng thầm xoay chuyển. Đương nhiên, chuyện đó cô cũng không cảm kích Trương Bằng Viễn.
An Tại Đào cười cười nói:
-Tôi hiểu rồi. Đêm đã khuya, không thể làm phiền hai vị lãnh đạo nghỉ ngơi. Tôi thấy chúng ta nên trở về chứ?
Trương Bằng Viễn nhìn kỹ An Tại Đào và Lãnh Mai:
-Được, hai người cùng nhau về huyện đi.
Hồ Linh Linh ngồi lại cùng mấy người của Ủy ban Kỷ luật tỉnh và Ủy ban Kỷ luật thành phố bàn bạc triển khai sự việc, sáng mai mới có thể về huyện. An Tại Đào băng qua màn mưa chui vào xe, thấy Lãnh Mai đứng yên trước bậc thềm tòa nhà Thành ủy, không khỏi nhíu mày, ra sức nhấn còi.
"Tin, tin tin……..
Trong cơn mưa to, những âm thanh đinh tai chợt vang lên, Lãnh Mai nhướng mày, đội túi lên đầu, chạy thẳng vào màn mưa. Tuy đã chui vào xe An Tại Đào, nhưng người cô cũng đã ướt sũng nước mưa rồi.
Quần áo nửa thân trên của cô bám chặt vào bộ ngực vun cao. Hai luồng đẫy đà trước ngực cô tạo thành hai đường công nở nang. Thấy ánh mắt An Tại Đào dường như lướt nhanh qua cơ thể mình, cô không khỏi xấu hổ, trừng mắt nhìn An Tại Đào, khinh bỉ dùng túi xách cũng đã ướt sũng che người lại.
Khóe miệng An Tại Đào nhếch lên, đột nhiên giẫm mạnh chân ga, chiếc xe thể thao Porsche màu lam băng vào màn mưa, chạy ra khỏi toà nhà Thành ủy, không bao lâu đã chạy ra quốc lộ, chạy nhanh về phía huyện Quy Ninh.
"Rầm…"
Tiếng sấm ầm vang, từng tia sét chói mắt lướt qua chân trời như một con rắn bạc đang quằn quại.
Trận bão này có vẻ tới nhanh rồi.