Lãnh Mai đúng là đã dựa theo ý nghĩ của mình mà lặng yên triển khai hành động. Báo chiều Yên Kinh đưa tin khẳng định là cô ở sau lưng thao túng. An Tại Đào cười thầm trong lòng.
Đương nhiên, loại tình huống này mọi người chỉ nên ngầm hiểu trong lòng. Dù sao trong quan trường có rất nhiều chuyện có làm rõ cũng không có ý nghĩa. Cho nên, An Tại Đào cũng không muốn vì chuyện này mà tiếp tục giằng co với Lãnh Mai, chủ động chuyển đề tài sang thế cục gần đây của Quy Ninh.
Tôn Cốc cũng không biết đã bị Ủy ban Kỷ luật tỉnh bắt giam ở chỗ nào. Tuy nhiên có thể khẳng định không phải ở Phòng Sơn. Còn nhân viên tổ điều tra Ủy ban Kỷ luật tỉnh vẫn còn ở lại Phòng Sơn, phối hợp với người của Ủy ban Kỷ luật huyện, thành phố triển khai hoạt động điều tra.
Tổ điều tra mấy ngày nay đã tìm một số người để nói chuyện. Trong số những người đó, Đồng Hồng Cương chính là người thứ nhất được tổ điều tra mời đến "nói chuyện".
Công việc điều tra nói dài là dài, nói ngắn là ngắn. Nếu ở trên có chỉ thị thì thời gian điều tra sẽ rút rất ngắn. Về phần Tôn Cốc có bị xử phạt hay không thì cũng sẽ có một kết quả rõ ràng.
Nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì báo chiều Yên Kinh hẳn là đã được một số giới truyền thông trong nước đăng lại. Huyện Quy Ninh sẽ trở thành tâm điểm dư luận của cả nước. Đến lúc này, dưới áp lực dư luận của tỉnh và thành phố thì cũng sẽ không thể không đào sâu sự việc về Tôn Cốc. Từ đó vụ án này biến thành một đại án. Đương nhiên, thời gian điều tra cũng vì vậy mà kéo dài hơn. Ít nhất là mấy tháng trời cũng không chưa có kết quả.
An Tại Đào đánh giá, hiện tại là cuối tháng 7, đầu tháng 8. Vào cuối tháng 8 thì tổ điều tra của Ủy ban Kỷ luật tỉnh sẽ cho ra một kết luận đầu tiên. Từ đó Thành ủy mới có thể tham gia vào, công khai miễn đi tất cả các chức vụ của Tôn Cốc (Trên cơ bản hẳn là phải khai trừ ra khỏi Đảng). Sau khi miễn chức và xử phạt, bước tiếp theo phải theo sự sắp xếp của phòng Tư pháp.
- Bí thư An, tôi lo lắng là lần này sẽ xảy ra đại loạn.
Lãnh Mai do dự một chút rồi nói ra sự lo lắng trong lòng của mình. Ở huyện hiện đang có một số ít người đang cảm thấy bất an. Cô từ thành phố biết được tin tức, gần đây người từ huyện Quy Ninh chạy đến thành phố khiếu oan ngày càng nhiều. Mà thư tố cáo nặc danh gửi đến Ủy ban Kỷ luật thành phố và Ủy ban Kỷ luật tỉnh hiện đang ở trạng thái "núi lửa phun trào".
Bứt dây động rừng! Không ngờ chỉ một Tôn Cốc nho nhỏ mà đã dẫn ra một cơn sóng lớn như vậy. Đây hoàn toàn không khác gì so với dự đoán ban đầu của Lãnh mai. Đối với việc loạn của quan trường Quy Ninh, cô đã chuẩn bị tâm lý nhưng hình như cũng vẫn chưa đủ.
Trước mắt cô hiện ra gương mặt thổ phỉ của Tôn Cốc, không kìm nổi liền hừ lạnh một tiếng:
- Tôn Cốc này cũng không phải là người, tham lam vô sỉ. Các loại tham quan khác thì không làm thì không thu tiền. Còn ông ta thì có thu tiền cũng chưa chắcđã làm việc.
Haha! An Tại Đào cười lớn:
- Phó chủ tịch huyện Lãnh, cá nhân tôi nghĩ rằng, trạng thái trước mắt tuy nhìn qua thì gọi là loạn, nhưng kỳ thật đã ở trong lòng bàn tay của chúng ta. Vấn đề trước mắt là chúng ta không thể ngồi không không làm gì cả. Không thể luôn cường điệu chuyện này cường điệu chuyện nọ, mà phải có hành động thực tế. Phó chủ tịch huyện Lãnh, trật tự công tác hàng ngày sẽ do tôi phụ trách ổn định lại. Tối thiểu là đảm bảo cho Huyện ủy và Ủy ban nhân dân huyện vận hành như bình thường. Còn về phương diện khác, Phó chủ tịch huyện Lãnh cũng nên khẩn trương. Ngoại trừ kết nối với các lãnh đạo thành phố thì còn phải làm thật sự.
Lãnh Mai ngẩn ra:
- Cái gì là thật sự? Anh có thể nói rõ ra được không?
An Tại Đào thở phào một cái:
- Tôn Cốc ở huyện Quy Ninh lăn lộn nhiều năm như vậy, bởi vì ông ta tham lam, ham dư vinh phú quý, nên đã tích tụ rất nhiều mâu thuẫn xã hội. Ví dụ như đường quốc lộ của thị trấn Tư Hà, nhiều năm như vậy mà không sửa nổi một đoạn đường. Nói là tài chính của huyện eo hẹp nhưng đây chỉ là dối mình nhưng không dối người được. Ngay sau khi ông ta bị bắt giam, số lượng quần chúng khiếu oan tăng vọt chưa từng có. Như vậy, chúng ta phải ổn định cục diện của Quy Ninh, nhất định phải bắt tay vào hóa giải mâu thuẫn đó. Ví dụ như vấn đề công nhân viên chức bị thất nghiệp của công ty Kiến An Quy Ninh.
- Đương nhiên, mâu thuẫn lâu dài này tất nhiên là không thể hóa giải trong một thời gian ngắn. Nhưng chúng ta ít nhất phải tỏ một thái độ khiến quần chúng có thể nhìn thấy bộ máy Huyện ủy đã vì bọn họ mà có hành động giải quyết thực tế. Đồng thời cũng khiến cho Thành ủy không đến mức nhìn thấy bộ máy Huyện ủy của chúng ta khi đối diện với cục diện loạn mà không ra tay bình loạn. Cứ như vậy, chúng ta cố nhiên ở sự kiện này ra tay trợ giúp, đồng thời cũng là ngăn cơn sóng dữ. Ý nghĩa nào đó là chúng ta khiến cục diện Quy Ninh tiếp tục loạn lên, nhưng cũng khiến cho một số vấn đề bại lộ ra ngoài. Sau đó chậm rãi tiến hành trị liệu. Nói cho cùng, chúng ta bởi vậy mà chiếm thế chủ động. Còn dân chúng thì chiếm được lợi ích thực tế.
- Chỉ cần kết quả thật sự thì như vậy quá trình không còn quan trọng nữa. Tôi đề nghị có thể dùng sự việc của công nhân viên chức bị thất nghiệp của công ty Kiến An Quy Ninh làm sự đột phá hữu hiệu.
An Tại Đào khẽ nói rồi kết thúc câu chuyện của mình.
"Chúng ta cố nhiên là ở sự kiện này trợ giúp đồng thời cũng là ngăn cơn sóng dữ". "Chỉ cần kết quả thật sự, còn quá trình thì không quan trọng". Những lời An Tại Đào nói thì nghe có chút kỳ lạ, khi lọt vào lỗ tai của Lãnh Mai thì không được cô cho là đúng. Nhưng rồi lại chợt cảm thấy nó rất logic. Nếu Quy Ninh không tiếp tục loạn, thì ở trên sẽ không đào sâu chuyện của Tôn Cốc. Mà nếu không đào sâu chuyện của Tôn Cốc thì rất nhiều vấn đề sẽ không bại lộ ra ngoài. Còn nếu vấn đề bại lộ ra ngoài thì Quy Ninh sẽ càng loạn hơn. Nguồn truyện: Truyện FULL
Nét lạnh lùng trên gương mặt Lãnh Mai không biết khi nào lại ửng hồng lên. Cô nhìn An Tại Đào đang ngồi trước mặt mình, ánh mắt ngày càng sáng rọi hơn.
Người đàn ông này không giống như những người đàn ông bình thường khác. Điều khiến người ta kinh ngạc chính là thủ đoạn của anh ta. Anh ta tỏ ra rất bình tĩnh, thậm chí còn rất đúng lý hợp tình.
- Anh, thật sự…
Lãnh Mai vốn không cười nhưng khi nghĩ đến việc An Tại Đào nói năng hùng hồn đầy lý lẽ thì không khỏi che miệng mỉm cười:
- Anh thật sự giống như con quái vật. Chưa từng gặp qua người như anh vậy.
An Tại Đào khẽ mỉm cười:
- Phó chủ tịch huyện Lãnh cười gì? Chẳng lẽ tôi nói không đúng sao? Nếu vấn đề bại lộ ra ngoài, thì có lợi cho việc chúng ta chủ động trong việc nắm giữ chính trị. Vì ổn định cục diện nên không thể không đồng thời giải quyết vấn đề. Đây chẳng phải là vì quần chúng mà thật sự xử lý sao?
Khóe miệng Lãnh Mai lại nở nụ cười, cũng không muốn tiếp tục tranh cãi với An Tại Đào, tất nhiên là gật đầu:
- Được rồi, anh nói rất có đạo lý. Được, hai ngày nữa tôi sẽ đi điều tra một chút về vấn đề công nhân viên chức bị thất nghiệp của công ty Kiến An Quy Ninh. Tuy nhiên, công ty này chỉ còn là một cái xác. Nhiều nhân viên thất nghiệp làm ầm ĩ lên đơn giản là hy vọng chính quyền sẽ an bài cho họ một cương vị công tác khác. Nếu muốn giải quyết vấn đề cho bọn họ thì dù sao cũng phải sắp xếp cho bọn họ một công việc. Ở huyện khi nói được là được, ba hoa chích chòe chỉ là vô bổ. Khiếu oan hay không khiếu oan thì nó cũng có điểm giống nhau. Dùng bạo lực để khống chế khiếu oan? Nói thật, cách này thì tôi không làm. Anh có cách gì tốt hay không?
Lãnh Mai cười nói:
- Kỳ thật tôi sẽ suy xét đến vấn đề này. Vấn đề này phải từ Ủy ban nhân dân huyện ra mặt cưỡng ép việc phân công đến các xí nghiệp khác có hiệu quả như nhà máy điện Quy Ninh. Việc thu nhận một bộ phận công nhân hẳn là không thành vấn đề.
- Tôi cảm giác không ổn. Theo tôi được biết, trong huyện của chúng ta, công nhân thất nghiệp có đến hơn một ngàn người. Nếu có chuyện này xảy ra đầu tiên thì những người sau sẽ giải quyết như thế nào? Điều này sẽ dẫn đến một vấn đề lớn hơn nữa. Nếu tất cả các công nhân thất nghiệp ở huyện đến tìm đến cửa thì huyện nên an bài cho họ như thế nào?
An Tại Đào lắc đầu:
- Tuy nhiên, tình hình công ty Kiến An Quy Ninh có chút đặc thù. Một vài lãnh đạo công ty đã nhanh chóng đem tài sản hơn mười triệu của một doanh nghiệp nhà nước biến thành một công ty tư nhân. Còn doanh nghiệp nhà nước ban đầu chỉ còn là một cái xác. Phó chủ tịch huyện Lãnh, kỳ thật thì nếu không có việc công nhân viên chức thất nghiệp khiếu oan thì tôi cảm thấy cũng phải hoàn toàn điều tra. Tài sản quốc gia bị xói mòn, một khi phanh phui thì không chỉ Tôn Cốc khó chối được sai lầm này mà tội cũng khó thoát khỏi. Cho dù là ở huyện cũng khó mà thoát khỏi trách nhiệm.
- Vậy ý của anh là nên xử lý động?
Lãnh Mai đứng dậy, không ngờ đi rót cho An Tại Đào một tách trà, rồi đặt lên bàn. Sau đó bản thân mình cũng không ngồi sau bàn làm việc nữa mà ngồi cạnh An Tại Đào trên ghế sofa.
Công ty Kiến An Quy Ninh từng mà một công ty có triển vọng nhất ở huyện Quy Ninh. Huyện Quy Ninh có rất nhiều công trình kiến trúc, khi nhà ở, bao gồm cả khu làm việc của Ủy ban nhân dân đều là do công ty này thiết kế và xây dựng.
Nhưng từ mấy năm trước, dưới sự ủng hộ của Tôn Cốc, một vài thầy cai xây dựng của công ty Kiến An đã hợp lại, đem tài sản và thiết bị kỹ thuật tốt nhất tuồn ra bên ngoài, dựa thế để thành lập một công ty TNHH xây dựng mới. Vốn là tài sản quốc hữu thì sau một thay đổi thì liền biến thành tài sản riêng. Giống như từ túi tiền bên phải chuyển sang túi tiền bên trái. Còn một vài tên thầy cai xây dựng lại biến thành thành viên hội đồng quản trị và người quản lý công ty mới. Trước mắt thì công ty mới thành lập này đang nhận thi công hạng mục ở tỉnh ngoài.
Còn công ty Kiến An Quy Ninh thì bây giờ chỉ còn lại một cái xác. Ngoại trừ danh nghĩa ra thì nó chẳng còn cái gì cả. Công nhân viên chức còn lại thì cố chống đỡ cái thùng rỗng này, dựa vào việc cho thuê một ít bất động sản của công ty Kiến An bên ngoài để duy trì hoạt động.
Công nhân viên chức thất nghiệp đã vô số lần tìm đến huyện, nhưng đều bị Tôn Cốc dùng cường lực để áp chế. Hiện giờ, nghe nói Tôn Cốc bị rơi đài, thì những người này lại trực tiếp vượt cấp chạy lên thành phố khiếu oan. Náo loạn vài lần thì thấy hiệu quả. Tối thiểu, Ủy ban nhân dân thành phố đã gây áp lực không nhỏ cho Ủy ban nhân dân huyện.