Quan Thanh

chương 316: xử lý

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Khi An Tại Đào trở lại huyện thì đã hơn 6h tối. Trong thời tiết rét đậm, mới có 6h mà trời đã bao phủ một màu đen. Khắp nơi nhà nhà đều lên đèn.

Bởi vì mới có một trận tuyết nên không khí tuy rằng rét lạnh nhưng lại tràn ngập một hơi thở ướt át. An Tại Đào nhìn qua kẽ hở của cửa kính xe, hít một hơi thật sâu, cả người tinh thần lập tức phấn chấn hơn.

Hắn từ trước đến nay đều là mưu định trước rồi mới hành động. Hắn có được sự phong phú lịch duyệt của kiếp trước và kiếp này cộng với ưu thế là người tái sinh. Hắn sở dĩ trong quan trường như cá gặp nước, ngoại trừ ưu thế tái sinh thì nhân tố tính cách cũng quyết định một phần.

Hắn thích chậm rãi trù tính một kế hoạch. Hắn sở dĩ làm mỗi một sự kiện, thậm chí bao gồm mỗi một hành vi chi tiết cũng đều không phải là vô ích. Hắn lợi dụng sự am hiểu và năng động của mình, chậm rãi thúc đẩy toàn bộ quá trình sự kiện. Từng chút một đem cục diện khống chế trong tay.

So sánh với kết quả, hắn càng hưởng thụ quá trình khống chế và thúc đẩy này.

Sự lịch duyệt trong hai năm đã khiến hắn áp dụng chiến thuật "mưu định trước hành động sau" rồi "từ từ đẩy mạnh" và sau đó là "kéo tơ lột kén" cực kỳ thành công.

Đối với việc cư xử với Lãnh Mai, hắn kỳ thật đã chuẩn bị trước đó nhiều năm. Nói cách khác, sau khi Lãnh Mai đến Quy Ninh, hắn đã xem Lãnh Mai như một đối thủ, tiến hành diễn thử và suy đoán nhiều phương án. Trải qua nhiều tình huống thực tế và bối cảnh xã hội, hiện tại Lãnh Mai đã chậm rãi rơi vào cái bẫy mà hắn đã tỉ mỉ giăng ra.

Nghiêm khắc mà nói, Lãnh Mai là một người có tố chất rất cao, tính nhạy bén chính trị rất mạnh, thủ đoạn quyền lực rất sâu đậm. Nếu không, thì với tính cách và số tuổi như vậy, làm sao cô ta có thể lăn lộn trong chốn quan trường được. Ngay cả khi cô ta có được hậu trường phía sau cũng chưa chắc gì có thể sinh tồn được trong chốn quan trường.

Nhưng Lãnh Mai bất kể như thế nào cũng thật không ngờ, An Tại Đào lại là một người tái sinh có được sự giác ngộ tiên tri. Với thân phận khởi điểm chênh lệch như vậy, nhất định trong ván cờ tranh giành quyền lực giữa Lãnh Mai và An Tại Đào thì Lãnh Mai sẽ nhận phải nhận kết cục thất bại.

Ánh đèn hai bên đường lóe ra, cách quảng trường không xa là những ngọn đèn neong và những hộp đèn quảng cáo sáng choang. Trên một mái nhà thật lớn là một tấm bano với dòng chữ "Quy Ninh hoan nghênh quý khách" với những dây đèn chạy xung quanh, trông thật chói mắt.

Từ lúc Lãnh Mai chủ trì cục diện Quy Ninh, huyện Quy Ninh đã bắt đầu có sự thay đổi. Tài chính huyện bắt đầu đổ ra, khiến cho thị trấn cũ thay đổi diện mạo, các phương tiện được dựng lên, những công trình sáng đèn ban đêm. Phòng Tài chính của huyện đã cùng với Lãnh Mai ra sức thay đổi hình tượng cao thấp của huyện Quy Ninh.

Không thể không nói, Lãnh Mai là người thông minh. Muốn làm nên những công trình hình tượng, tuy rằng sẽ lãng phí tài lực nhưng lại có thể mang đến thành tích trực tiếp cho chính quyền.

Điều này khiến cho người ta cảm giác rằng, Tôn Cốc vừa mới rơi đài, Lãnh Mai vừa mới lên đài thì huyện Quy Ninh đã xảy ra biến hóa lớn. Nhưng kỳ thật, quan trường cũng như thương trường, đều không có phát sinh bản chất biến hóa, chỉ đơn giản là phủ bên ngoài một vẻ kiêu sa nóng bỏng mà thôi.

An Tại Đào đối với việc này thì từ chối cho ý kiến. Ở vào góc độ của Lãnh Mai thì hắn có thể lý giải suy nghĩ của cô. Nhưng nếu đứng ở góc độ của mình thì hắn lại cực lực phản đối chuyện Lãnh Mai đầu tư vào đó một số tiền lớn. Cho nên, khi hắn muốn làm chuyện thật sự thì ở huyện lại không lấy ra tiền.

Đương nhiên, nếu hắn ngồi ở vị trí Lãnh Mai cũng sẽ làm như vậy. Thậm chí còn hơn chứ không kém. Đây là sự ích kỷ của một người làm quan.

Chậm rãi lái xe giữa dòng xe cộ đông đúc trên đường phố, An Tại Đào lúc này mới bỗng nhiên phát hiện, huyện Quy Ninh bây giờ so với lúc mình mới đến đã phồn hoa hơn rất nhiều. Đường sá cũng rộng rãi hơn, nhà cao tầng cũng mọc lên nhiều hơn. Các chỗ vui chơi giải trí cũng xuất hiện như nấm. Và những người thích sống về đêm cũng ngày càng nhiều hơn.

Hắn lên lầu, tắm rửa rồi chuẩn bị ra ngoài tìm cái gì ăn. Từ khi Trúc Tử xuất ngoại du học, Lưu Ngạn cũng bởi vì công tác bận rộn nên thường xuyên ở lại thành phố, An Tại Đào trên cơ bản đều không có được bữa cơm gia đình nào. Ngoại trừ xã giao thì đa số thời gian đều ăn bên ngoài. Những tiệm cơm có tiếng trong huyện Quy Ninh gần như là hắn đã ăn qua hết.

Đột nhiên hắn nghe được tiếng gõ cửa, và người gõ rất vội vàng.

An Tại Đào nhíu mày, mặc vội cái áo rồi bước ra mở cửa.

Tiểu Lộ sắc mặt đỏ ửng đứng ở cửa, nhìn An Tại Đào muốn nói cái gì đó rồi lại thôi. An Tại Đào ngẩn ra:

- Tiểu Lộ, mời vào!

- Bí thư An, không, Chủ tịch huyện An, tôi…

Khi vào đến cửa, Tiểu Lộ đột nhiên cúi đầu xuống, do dự một chút rồi lại ngẩng đầu lên, vội vàng nói:

- Chủ tịch huyện An, cầu xin anh giúp đỡ ba của tôi.

Chà! An Tại Đào trong lòng đánh bộp, giật mình kinh hãi, nhưng trên mặt lại không biểu lộ gì, thản nhiên nói:

- Tiểu Lộ, đừng gấp gáp, có chuyện gì thì cứ nói từ từ.

- Chủ tịch huyện An, có người hướng Ủy ban Kỷ luật huyện tố cáo ba của tôi ăn hối lộ của nhà đầu tư vào khu kinh tế mới mà xây được cái nhà lầu.

Tiểu Lộ ấp úng nói, ánh mắt lay động, không dám trực tiếp nhìn thẳng vào mắt An Tại Đào.

An Tại Đào vai hơi run lên, bỗng nhiên trở nên trầm ngâm. Sau đó, hắn mới nhìn Tiểu Lộ, trầm giọng nói:

- Ba của cậu ở dưới lầu phải không, bảo ông ấy lên đi.

Tiểu Lộ trong lòng run lên, nghe thấy An Tại Đào sẵng giọng thì khẩn trương lo sợ không yên, lấy điện thoại cầm tay gọi cho lão Lộ. Lão Lộ đang đứng ở dưới lầu hút thuốc, lòng nóng như lửa đốt thì đột nhiên nhận được điện thoại của con trai, biết An Tại Đào gọi mình nên vội vàng đi lên lầu.

Ông ta muốn cầu cứu An Tại Đào nhưng lại cảm thấy không có mặt mũi nào nhìn hắn. Cho nên mới bảo Tiểu Lộ lên gặp trước. An Tại Đào là người ra sao, và sự hiểu biết đối với lão Lộ như thế nào. Nghe thấy Tiểu Lộ nói như vậy thì liền lập tức đoán ra ngay lão Lộ đang ở dưới lầu.

Kỳ thật thì lão Lộ cũng làm một phép thử. Nếu An Tại Đào không chịu gặp mặt ông ta, thì chứng tỏ rằng An Tại Đào không còn quan tâm đến ông. Còn nếu bảo ông lên lầu thì chứng tỏ rằng hắn còn quan tâm đến ông. Điều này khiến cho lão Lộ cảm thấy an tâm không ít.

Nhưng khi vào cửa, lão Lộ nhìn thấy sắc mặt âm trầm của An Tại Đào thì gương mặt già nua của ông trở nên trắng bệch, ghé mông ngồi trên ghế sofa, một câu cũng không dám nói.

Ông ta làm việc với An Tại Đào thời gian không ngắn. Bởi vì dù sao ông ta cũng là người lớn, nhưng với thân phận hiện giờ của An Tại Đào thì việc tôn trọng và nể mặt ngày xưa chắc không còn nữa. Hiện tại, thần sắc của An Tại Đào rất âm trầm, ánh mắt nhìn ông ta cũng rất lạnh lùng. Điều này làm cho lão Lộ có chút không quen.

An Tại Đào liếc mắt nhìn hai cha con lão Lộ, thần sắc dần dần bình tĩnh trở lại. Hắn biết, việc lão Lộ nhận hối lộ tám phần là sự thật. Mấy ngày trước, hắn đã nghe Tôn Hiểu Linh nói qua, lão Lộ đang sửa nhà, nghe nói là muốn xây nhà hai tầng, nên diện tích đất mở rộng ra, còn mượn của công ty Dương Quang một chiếc cần cẩu.

Lão Lộ đã sắp về hưu. Trước khi về hưu cũng muốn dùng quyền lực của mình vơ vét một mớ, sửa lại cái nhà để ở sau khi về hưu. Số tiền thật ra cũng không nhiều. Nếu người nào hiểu chuyện thì cũng cười ha hả cho qua chuyện. Nhưng vấn đề ở chỗ là có người ác ý tố cáo nên làm cho vấn đề này trở nên nghiêm trọng.

Trong lòng lão Lộ là đủ loại cảm xúc hòa trộn với nhau. Cả đời làm việc tại thị trấn, khi gần về hưu mới lên được chức trưởng phòng, chưa từng có cơ hội được dùng quyền lực trong tay để xây dựng cái nhà lầu, có tiền cho Tiểu Lộ lấy vợ. Thế mà giờ đây lại có người tố cáo ông. Truyện Tiên Hiệp - Truyện FULL

Nhớ đến thanh danh cả đời mình chỉ vì nhất thời hồ đồ mà làm nhơ nhuốc, lại đem đến phiền toái cho An Tại Đào, trong lòng lão Lộ đột nhiên thở dài một tiếng, có chút nản lòng thoái chí, quyết định phải bằng bất cứ giá nào cũng phải chịu trách nhiệm mình làm. Ông ta cảm thấy rất xấu hổ, đứng dậy, kéo cánh tay Tiểu Lộ:

- Rất xin lỗi, chúng tôi không nên quấy rầy lãnh đạo nghỉ ngơi. Bí thư An, cậu cứ nghỉ ngơi, chúng tôi xin phép ra về.

An Tại Đào nổi giận sẵng giọng một tiếng:

- Ngồi xuống cho tôi!

- Muốn tôi giúp thì phải thành thật với tôi. Một chút cũng không được giấu diếm.

An Tại Đào khoát tay nói, rồi tự mình châm một điếu thuốc, hít một hơi thật sâu.

Lão Lộ do dự một chút, rồi run giọng nói:

- Bí thư An, tôi không có thu tiền của ai. Tôi chỉ đến gặp Lý tổng của công ty Dương Quang cho tôi mượn cát, xi măng và gạch. Còn công nhân lao động giản đơn và thợ xây thì tôi mướn ở trong thôn.

- Ủy ban Kỷ luật đã gặp ông chưa?

- Cũng chưa, tôi chỉ nghe một người ở Ủy ban Kỷ luật nói, gần đây, Chủ nhiệm Hồ nhận được một phong thư tố cáo nặc danh, tố cáo tôi…

An Tại Đào thở phào một cái, rồi đột nhiên đứng dậy, từ trong phòng lấy ra một tờ giấy, đặt trước mặt lão Lộ, trầm giọng nói:

- Lão Lộ, ông lập tức viết cho tôi một tờ giấy nợ. Trong này ông viết rằng ông mượn tôi bốn mươi ngàn. Giấy nợ này được viết từ hai tháng trước.

Lão Lộ mặt đỏ lên, tay cầm bút có chút run run. Ông ta cảm kích nhìn An Tại Đào, mắt có chút đo đỏ, như sắp sửa rơi lệ:

- Bí thư An, cảm ơn cậu!

Lão Lộ hiểu rằng, An Tại Đào làm vật là tính toán giúp ông ta xử lý triệt để chuyện này. An Tại Đào khoát tay:

- Đừng nói nhiều, khẩn trương viết đi.

Lão Lộ lau nước mắt, viết giấy nợ cho An Tại Đào. Sau đó An Tại Đào gọi điện thoại cho Lý Kiệt.

- Lý Kiệt, tôi An Tại Đào đây!

- Chủ tịch huyện An, anh tìm tôi có việc gì?

- Lý Kiệt, lão Lộ ở khu kinh tế mới muốn xây nhà nên tìm anh. Lý Kiệt, anh không cần hỏi nhiều, anh lập tức làm cho tôi một khoản mục trợ giúp cho lão Lộ nguyên vật liệu xây nhà. Lão Lộ sẽ dựa vào giá cả trên thị trường mà mua vật liệu của các anh. Ngày mai tôi sẽ bảo Tiểu Lộ mang tiền tới, sẽ không thiếu một đồng nào. Lý Kiệt, lời tôi nói anh có hiểu không?

Lý Kiệt im lặng một chút, rồi nhỏ giọng nói:

- Tôi hiểu rồi. Anh cứ yên tâm, chuyện này tôi sẽ xử lý tốt.

Lý Kiệt tuy rằng lớn tuổi hơn An Tại Đào, nhưng y vẫn có thói quen gọi An Tại Đào bằng anh. Dù sao An Tại Đào cũng là cán bộ lãnh đạo và là ân nhân của y.

Nghe Lý Kiệt nói như vậy, An Tại Đào biết rằng, người thông minh như Lý Kiệt nhất định sẽ xử lý tốt việc này. Hơn nữa, chuyện này cũng chẳng phải là đại sự gì. Đơn giản là hôm đó lão Lộ tìm đến y, nhờ y trợ giúp chút cát, xi măng…Y liền sắp xếp cho người ở công trường mang đến cho lão Lộ mà thôi. Công ty Dương Quang dù sao cũng thuộc quyền quản lý của khu kinh tế mới, cấp cho lãnh đạo khu kinh tế mới vật liệu xây nhà thì cũng là chuyện bình thường.

Lão Lộ viết xong giấy nợ thì nước mắt liền chảy ra.

- Khóc cái gì mà khóc.

An Tại Đào khoát tay, trông thấy bộ dạng xấu hổ của lão Lộ thì đột nhiên thở dài:

- Lão Lộ, tôi biết ông đối nhân xử thế như thế nào. Ông cũng không phải là hạng người tham ô. Haha, cho dù cho ông lá gan ông cũng không dám làm lần thứ hai. Được rồi, chỉ là cái nhà ở thôi mà, có gì ghê gớm đâu. Hiện tại, cán bộ xã thị trấn ai mà không có nhà lầu chứ? Đừng khẩn trương, nếu Ủy ban Kỷ luật tìm ông thì ông cứ nói rằng ông mượn tiền của tôi. Vật liệu xây dựng là mua của công ty Dương Quang và đã thanh toán. Tiền ông để dành với bốn mươi ngàn tôi cho ông mượn thì đủ xây một cái nhà rồi.

An Tại Đào đứng dậy rồi từ trong phòng lấy ra bốn mươi ngàn, bỏ vào trong một cái bao đưa cho Tiểu Lộ.

Tiền này là tiền mà An Tại Đào chuẩn bị cho Trúc Tử mang đi nước ngoài. Nhưng Trúc Tử lại không mang nhiều như thế nên vẫn còn để ở trong nhà.

- Bí thư An, tôi làm sao mà nhận tiền của cậu được?

Lão Lộ môi run run:

- Tôi….

- Được rồi, sau này có tiền thì trả cho tôi cũng được.

An Tại Đào cười:

- Tiểu Lộ, cầm lấy đi.

Không để cho cha con lão Lộ hồi phục lại tinh thần, An Tại Đào lại trầm giọng nói:

- Đây cũng không phải là chuyện đại sự gì. Tuy nhiên, là ai tố cáo ông? Lão Lộ dù sao cũng là lãnh đạo khu kinh tế mới, ai cũng không thể lộ liễu theo sát ông như vậy.

Lão Lộ đuôi lông mày nhảy dựng, muốn nói gì nhưng lại thôi.

Người tố cáo đương nhiên là nặc danh. Người này khẳng định là người của khu kinh tế mới. Điểm này thì không hề nghi ngờ. Về phần là ai, thì lão Lộ cũng có vài phần nghi ngờ, nhưng không có chứng cứ rõ ràng nên chưa thể nói ra.

An Tại Đào nhìn lão Lộ, khóe miệng giật giật. Nếu lão Lộ không do dự như vậy thì hắn sẽ đoán không ra. Nhưng lão Lộ lại do dự, khiến An Tại Đào lập tức nhớ đến một người. Gương mặt người này dần dần hiện rõ lên và đột nhiên làm cho người ta cảm thấy chán ghét.

Không biết như thế nào, trong lòng An Tại Đào dâng lên một cảm giác bị người khác phản bội.

An Tại Đào thở dài, không nói nhiều, chỉ cười:

- Lão Lộ, ngày mai ông cứ mang số tiền này đưa cho Lý Kiệt. Chuyện như vầy sẽ trôi qua, đừng để ở trong lòng nữa. Có tôi ở đây thì không có việc gì đâu. Đừng vì vậy mà chậm trễ công tác. Ông là người lâu năm ở khu kinh tế này, kinh nghiệm công tác phong phú. Ông hãy đem hết sức của mình trợ giúp cho đồng chí Hiểu Linh. Đừng để cho khu kinh tế mới xuất hiện bất cứ vấn đề gì.

- Được rồi, tôi muốn ra ngoài ăn chút gì đó. Tối nay tôi vẫn chưa ăn cơm. Mấy ngày nữa, trên thành phố sẽ điều người xuống. Bộ máy lãnh đạo khu kinh tế mới, ông là đồng chí lão thành, hãy giúp đỡ đồng chí Hiểu Linh.

An Tại Đào đứng dậy, cười rồi khoát vai lão Lộ:

- Đi thôi, chúng ta cùng nhau đi.

Sự việc của lão Lộ, nói lớn cũng không lớn, nói nhỏ cũng không nhỏ. Nếu như không có An Tại Đào thì khẳng định Ủy ban Kỷ luật chuyện bé xé ra to, bãi quan miễn chức trước khi về hưu. An Tại Đào sở dĩ giúp ông ta xử lý chuyện này, thứ nhất là lão Lộ luôn trung thành đối với hắn. Thứ hai, ở khu kinh tế mới, Tôn Hiểu Linh rất cần lão Lộ làm trợ thủ cho mình. Vào lúc này, nếu lão Lộ xảy ra chuyện, Tôn Hiểu Linh nhất định sẽ càng trở nên bị động. Cục diện sẽ từ đó mà càng thêm khó nắm trong tay.

Ngày hôm sau, An Tại Đào thức dậy khá sớm. Hắn lái xe chạy đến khu kinh tế mới Tư Hà, đến thôn Tư Hà, quả nhiên là nhà họ Lộ đã xây được một căn nhà lầu. Tại hiện trường vẫn còn ngổn ngang đất cát, xi măng, gạch, và một cái máy trộn bê tông. Còn chiếc cần cẩu lớn thì không thấy đâu. Hiển nhiên là suốt đêm qua lão Lộ đã đem trả nó về.

An Tại Đào nhíu mày, rồi lái xe đi. Trước khi đến khu kinh tế mới, hắn đã gọi điện thoại cho Lý Kiệt. Tiếp điện thoại là một giọng nữ. Khi nghe là An Tại Đào gọi thì lập tức đưa điện thoại cho Lý Kiệt đang còn ngủ mê bên cạnh.

Ở trong điện thoại dặn Lý Kiệt hai câu. An Tại Đào lúc này mới an tâm mà lái xe vào thị trấn, dừng ở một quán ven đường ăn mấy cái bánh quẩy, uống một ly sữa đậu nành, sau đó mới lái xe vào cơ quan Huyện ủy.

Khi hắn đến văn phòng thì đã là 7h kém 10". Cửa phòng đã được mở sẵn. Chủ nhiệm văn phòng xử lý Giang Ba đang cúi người dọn dẹp vệ sinh cho hắn. An Tại Đào thật không ngờ, biết rằng ngoại trừ muốn thể hiện thiện ý với mình, khẳng định là còn chuyện muốn báo cáo.

An Tại Đào khẽ mỉm cười, thầm nghĩ. Giang Ba này quả thật cũng là một người không tồi. Năng lực công tác không thua kém ai, lại là người thức thời, lại có chừng mực. Y với Lãnh Mai cũng không có quan hệ quá sâu. Đại khái là Lãnh Mai cũng thấy ưa nên muốn bồi dưỡng y làm tâm phúc. Thời gian y tiếp xúc với Lãnh Mai còn ngắn, hẳn là chưa thể quyết định đứng về bên nào.

Nghĩ như vậy, An Tại Đào ra một quyết định, phải ám chỉ Giang Ba một loại khả năng khác.

- Chủ tịch huyện An, anh đã tới.

Giang Ba vừa lúc cũng quét xong cái nhà, rồi đặt cây chổi đằng sau cánh cửa, nhìn thấy An Tại Đào thì nở nụ cười.

An Tại Đào cũng chưa nói gì với y. Hắn là như vậy, khi nào có chủ ý rồi thì mới hành động. Đương nhiên, là phải dùng đến quyền mưu và thủ đoạn.

- Chủ nhiệm Giang, vừa lúc anh đến đây. Tôi cũng có chuyện muốn tìm anh.

An Tại Đào cười, bước vào phòng làm việc.

Giang Ba vội vàng đem khăn lau đặt lên hành lang, rồi cẩn thận đi đằng sau An Tại Đào.

Nhìn thấy An Tại Đào ngồi trên ghế, hút một điếu thuốc nhưng chẳng nói gì cả, y liền kính cẩn bước đến bàn làm việc của An Tại Đào, nhỏ giọng nói:

- Chủ tịch huyện An, chúng tôi đã điều tra được một ít vấn đề của Phòng Y tế huyện.

Quyển 6: Thi chính nhất phương

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio