Ngay trong quán đồ uống lạnh bình thường cạnh nhà ga tỉnh thành, An Tại Đào và Dịch Thần liên hợp hoàn thành bài báo cho tờ Tân Hải Thần, và báo chiều Đông Sơn. Nhìn màn đêm buông xuống, Dịch Thần hẹn trước với An Tại Đào, nếu bản thảo được báo tỉnh thông qua sẽ lập tức gọi điện cho Hoàng Trạch Danh ở Tân Hải, đồng thời sẽ nhắn tin cho hắn.
Dịch Thần vội vàng trở về tòa soạn kiểm tra bản thảo, An Tại Đào liền lên xe lửa quay về Tân Hải.
Một giờ sau, An Tại Đào ngồi trên xe lửa buồn ngủ nặng trĩu trước sau nhận được hai tin nhắn, một là tin tức đồng ý về bản thảo Dịch Thần nhắn, tin còn lại là một câu khen ngợi của Hoàng Trạch Danh.
Xe lửa đến trạm đúng giờ, khi rời khỏi nhà ga Tân Hải, An Tại Đào nhìn máy nhắn tin, đã là hơn mười giờ đêm. Tuy rằng biết rõ bản thảo đã thông qua, nhưng An Tại Đào vẫn đi xe tới tòa soạn báo, không thể chính mắt nhìn thấy bản in thử, hắn sao có thể yên tâm.
Xuống xe, An Tại Đào bước chậm bước nhân băng qua đường cái, đang muốn đi vào cửa sân cao ốc báo Tân Hải Thần.
Cửa sân đèn đường cực kỳ tối, ngọn đèn vàng nhạt mờ mờ ảo ảo, trong bóng đêm không xa cách đó, đột nhiên có hai bóng đen xuất hiện, một giọng nói âm trầm truyền tới:
- Là An Tại Đào sao?
An Tại Đào nghe vậy trả lời theo bản năng, nhưng lập tức trong lòng liền rùng mình, thân thể bay nhanh về phía trước. Một ngọn gió nóng linh hoạt, sắc bén thổi qua gáy hắn, thân thể hắn liền vọt về phía trước như vậy, vừa lức tránh khỏi một cây côn đánh vào đầu.
Tuy rằng côn sắt không đánh vào gáy An Tại Đào, mà tạo thành một đường cong mạnh mẽ đánh vào đầu vai hắn. Đầu vai truyền đến một cơn đau kịch liệt, An Tại Đào kinh hô một tiếng, thân thể lảo đảo, vọt qua cửa vào tự động của báo Tân Hải Thần, ngã thẳng xuống đất.
Hai bảo an trong phòng bảo vệ lập tức vọt ra, nhưng chỉ thấy hai bóng đen thân hình cao lớn nhảy vào màn đêm âm trầm, một cây côn đen tuyền ném ngay ở cửa. Bảo an sắc bén hô lên, ở cách đó không xa truyền đến tiếng động cơ xe máy dồn dập, chợt chở hai bóng đen kia dọc theo đường cái bay nhanh về phía khu kinh tế mới.
…
…
An Tại Đào cũng không thương tổn nặng nhưng chỉ thiếu chút nữa, nếu không phải hắn phản ứng nhanh, bị một côn đánh thương là không thể tránh được.
An Tại Đào được hai bảo an nâng dậy, trong lòng cảm thấy phẫn nộ khác thường. Cho dù là kiếp trước hay kiếp này, hắn vẫn là lần đầu gặp phải độc thủ tập kích bạo lực. Hắn hiểu được, điều này đại khái có liên quan tới việc hắn lấy tin viết báo về vụ án oan của Mã Bằng Viễn. Nguồn:
An Tại Đào bị tập kích ở tòa soạn Tân Hải Thần chấn động toàn bộ báo Tân Hải Thần. Phóng viên biên tập cùng với lãnh đạo tòa soạn trực ban ở trong ký túc xá vào ban đêm đều dốc toàn bộ lực lượng, vây quanh phòng bảo vệ chật như nêm cối.
Hoàng Trạch Danh phẫn nộ đi lại trong phòng bảo vệ, đột nhiên quay đầu:
- Tiểu An, cậu bị thương ở đâu?
An Tại Đào sắc mặt hơi âm trầm, yên lặng lắc đầu:
- Hoàng Tổng, tôi né tránh đúng lúc, chỉ có điều tay và đùi hơi trầy da, nhưng không đáng ngại.
Hoàng Trạch Danh cắn chặt răng, trầm ngâm một hồi, cúi đầu nói:
- Tiểu An, nghe lời của tôi…
…
…
Hoàng Trạch Danh mang theo Triệu Sách Trưởng ban biên tập tự mình lái xe đưa An Tại Đào tới bệnh viện nhân dân nhất số một Tân Hải, sau đó gọi điện tìm tới Phó giám đốc bệnh viện Âu Dương Thần Quang. Âu Dương Thần Quang là bạn thân của ông ta, bạn bè chơi thân từ thuở cởi truồng lớn lên. Nhìn Hoàng Trạch Danh mỉm cười sóng vai nói chuyện với Âu Dương Thần Quang từ hành lang bệnh viện đi tới, An Tại Đào không để ý Triệu Sách cản lại, đứng dậy nghênh đón, cười khổ nói:
- Hoàng Tổng, tôi căn bản không có thương tổn, anh lại để tôi nằm viện…
Hoàng Trạch Danh trừng mắt, ra hiệu với Triệu Sách.
Triệu Sách khẩn trương kéo An Tại Đào ra phía sau phòng bệnh, hơi mỉm cười nói:
- Tiểu An, ý tứ lãnh đạo cậu không rõ sao? Thứ nhất là muốn mượn cơ hội cho cậu nghỉ ngơi hai ngày, trốn tránh đầu sóng ngọn gió, cũng là vì bảo vệ cậu; thứ hai…
An Tại Đào nhíu mày:
- Triệu Trưởng ban, để tôi giả bộ bệnh, không, điều này không được…
- Tốt lắm Tiểu An, cậu không phải phóng viên đầu tiên bị tập kích, năm trước tòa soạn chúng ta cũng có một phóng viên bị người ta dùng dao chém thương khi phỏng vấn về bọn cướp xe. Tập kích phóng viên là một hành vi cực kỳ tồi tệ, nếu chuyện này để cho cảnh sát làm chuyện lớn biến thành chuyện nhỏ, chuyện nhỏ coi như không có, sau này an toàn của phóng viên chúng ta ở chỗ nào? Cho nên, chúng ta phải mượn đề tài nói chuyện của mình một chút…
- Tốt lắm, hiện giờ cậu ở lại trong bệnh viện, an tâm ở một tuần, hết thảy chi phí do tòa soạn gánh.
Triệu Sách không phân trần, liền đẩy An Tại Đào lên giường bệnh.
An Tại Đào nằm trong phòng bệnh, thật vất vả phối hợp với Triệu Sách, ứng phó với nhân viên 110, lúc này mới bớt thời gian gọi điện thoại cho mẹ, giải thích hơn nửa ngày mới khiến An Nhã Chi tin tưởng hắn bình an không việc gì, nhưng An Nhã Chi vẫn lo lắng, ngay trong đêm chạy tới Bệnh viện Nhân dân số một Tân Hải với hắn.
Dưới sự an bài của Hoàng Trạch Danh, báo Tân Hải Thần đưa ảnh chụp An Tại Đào nằm trên giường bệnh lên trang đầu tờ báo, đồng thời phối hợp với một bài báo dùng ngôn từ bình luận mạnh mẽ của bình luận viên, công kích mãnh liệt đối với kẻ hành hung.
"Chúng tôi oán giận vì kẻ đánh lén tàn nhẫn, chúng tôi đau lòng vì phóng viên gặp phải bạo lực thương tổn. Không thể nghi ngờ, làm một phóng viên ưu tú bênh vực lẽ phải, lấy giữ gìn chân lý chính nghĩa làm nhiệm vụ của mình, cảnh ngộ của An Tại Đào chắc chắn có liên quan tới bài báo phê bình của anh vừa qua…"
"Không thể phủ nhận, giám sát tin tức dư luận là một trong những cách hiệu quả để bảo đảm xã hội công bằng, mà lấy chính nghĩa và lợi ích của quần chúng để phát ngôn, là trách nhiệm xã hội phóng viên không thể thoái thác. Nhưng bởi vì phóng viên phỏng vấn sẽ chạm đến đoàn thể cá biệt, người "tư lợi" cá biệt, tất sẽ khiến một bộ phận "quyền lợi tập đoàn" thậm chí là thế lực gian ác mâu thuẫn, kháng cự và trả thù…"
Tuy rằng "Hịch văn" của báo Tân Hải Thần không nói rõ, nhưng trước sau An Tại Đào mới chỉ viết hai tin tức có tính phê bình, đều viết về án oan của Mã Bằng Viễn, mà án oan của Mã Bằng Viễn bị đưa ra ánh sáng đã tấn công Ngành Tư pháp và Cảnh sát Tân Hải đầu tiên… Ngụ ý, thật ra không cần nói cũng biết.
Tin tức phóng viên An Tại Đào của báo Tân Hải Thần bị tập kích chợt chấn động toàn bộ Tân Hải. Trong nhất thời, quần chúng ồn ào, Phó bí thư Thành ủy kiêm Chủ nhiệm Ủy ban Chính trị Pháp luật Tân Hải là Trương Thao lập tức phê chỉ thị yêu cầu cảnh sát thành lập tổ chuyên án, nhanh chóng lập án điều tra vân vân.
An Tại Đào tựa vào giường bệnh, nhìn mẹ mua tới một tờ Tân Hải Thần, đọc xong tiêu đề lớn đậm nét trên trang đầu về việc mình bị tập kích, không khỏi cười khổ: Dùng sự hiểu biết của hắn đối với Hoàng Trạch Danh, chắc chắn giờ phút này ông ta đang liên hệ với Dịch Thần báo chiều Đông Sơn, trên trang đầu báo chiều Đông Sơn cùng với nhiều báo chí trong tình ngày mai, hắn chắc chắn là nhân vật trang đầu.
Đúng lúc này, bên ngoài phòng bệnh truyền đến tiếng bước chân ồn ào. An Nhã Chi mở cửa ra liền thấy, một đám phóng viên đài truyền hình Tân Hải và radio Tân Hải khiêng camera, đang nói chuyện với y tá trưởng, nhìn qua là muốn tiến hành phỏng vấn An Tại Đào.
An Nhã Chi nhíu mày, đóng cửa, quay đầu lại nhìn con trai mình:
- Tiểu Đào, người ở đài truyền hình đến…