Ngay sau đó Lận Nhiên thở dài một tiếng, dùng ánh mắt phức tạp gắt gao dán lên người An Tại Đào, thấp giọng nói:
- Bí thư An, tôi liền nói rõ đi. Ngài cũng nên hiểu được, người tố cáo bố chồng tôi nhận tư lợi của công ty Long Hưng, là một lãnh đạo ở thành phố, vì đạt được mục đích chính trị của mình, hắn không từ thủ đoạn…
- Vấn đề của bố chồng tôi thật ra không nghiêm trọng lắm… Ngay cả tra ra được tới cùng, nhiều lắm là vi phạm quy định và mưu tư lấy quyền lực rất nhỏ, nhiều nhất là miễn chức, lại chịu một lần xử phạt. Mà tôi, nhiều lắm cũng chỉ tra ra quan hệ hợp tác giữa tôi cùng vài người khác, bản thân vấn đề công ty Long Hưng thật sự không lớn…
Lận Nhiên nhẹ nhàng nói:
- Việc đã đến nước này, chúng tôi cũng không đếm xỉa gì nữa. Nhưng, bố chồng tôi ngài cũng biết, ông không muốn thanh danh cả đời bị hủy hoại chỉ trong chốc lát như vậy, rời khỏi chức vị sớm thì rời, dừng ở đây còn chưa tính ---- nhưng người nọ, lại không đồng ý bỏ qua…
An Tại Đào trầm mặc không nói, trực giác nói cho hắn, tiếp theo Lận Nhiên còn có lời quan trọng.
- Xem ra mục đích hiện tại của người nọ, tuyệt đối không chỉ đơn giản là muốn đẩy ngã bố chồng tôi, không cho Tống Tử Lâm thay thế. Hắn bị sai khiến, ý đồ đục nước béo cò đảo loạn quan trường Phòng Sơn, chậm rãi liên lụy đến rất nhiều người, cuối cùng đầu nhắm chính là Bí thư Thành ủy Trương!
Lận Nhiên đột nhiên cười:
- Ngài nghĩ lại xem, bí thư An, tôi ăn thịt dù sao cũng để cho người khác ăn canh… Ngài có thể còn không biết, trong cổ đông bí mật của công ty Long Hưng có vài người là con cái của lãnh đạo thành phố.
An Tại Đào rùng mình trong lòng, thầm nghĩ quả nhiên như thế.
- Thật ra, những điều này tính là cái gì? Đơn giản là thân quyến vài lãnh đạo thành phố chúng ta tập trung lại, thành lập một công ty, bao vài công trình, kiếm ít tiền mà thôi --- Công ty Long Hưng chúng tôi một không trốn thuế, hai không vi phạm quy định trái pháp luật kinh doanh, ba không ăn bớt ăn xén nguyên vật liệu xây dựng công trình… Nếu điều này cũng gọi là dùng quyền cầu tiền, vậy chuyện dùng quyền cầu tiền trên đời này có thể tính ra được sao?
An Tại Đào âm thầm cười lạnh trong lòng, thầm nghĩ: "Như thế mà còn không gọi là dùng quyền cầu tiền?"
Nhưng hắn cũng hiểu được, Lận Nhiên nói đúng là tình hình thực tế. Nước quá trong ắt không có cá, không thể nói quan trường không có cán bộ lãnh đạo thanh liêm chân chính trên ý nghĩa, nhưng cũng không thể nói Trương Thắng Lợi thành loại tham quan. Chẳng những không phải tham quan, có thể khống chế được lòng tham trong lòng, cố gắng trong hạn độ lớn nhất khống chế quyền lực trong tay mình vận hành trong phạm vi, trên ý nghĩa nào mà nói đó coi như là cán bộ có cảm giác tự hạn chế và cảm giác đạo đức nhất định.
Mà trong mắt An Tại Đào, cân nhắc và đánh giá một cán bộ, không thể nhìn xem hắn có phải "chí công vô tư" hay không. Cần xem hắn có làm thực sự hay không, có phải hám lợi đen lòng hay không. Dù sao, ai có thể không có một chút tư tâm chứ?
Cho nên, cũng bởi như thế, công ty Long Hưng ngoại trừ có thể được "gần quan được ban lộc" tiếp nhận vào công trình lớn ra, mặt khác hết thảy đều vận hành theo pháp luật. Vừa không trốn thuế cũng không vi phạm quy định pháp luật thủ đoạn kinh doanh, càng không cậy vào chỗ dựa vững chắc bắt nạt lũng đoạn thị trường.
Sắc mặt An Tại Đào không đổi, chỉ thản nhiên cười:
- Nhưng điều này thì có quan hệ gì với tôi chứ? Lận Tổng, những lời này tôi chỉ coi như không nghe thấy, ha ha.
- Bí thư An, tính nguyên tắc của Bí thư Trương rất mạnh, hơn nữa thời gian ông ta tới Phòng Sơn ngắn ---- nhưng, lãnh đạo thành phố khác thì sao? … Một khi quan trường Phòng Sơn rối loạn, hơn nữa có cả bố chồng tôi, vài lãnh đạo cấp thành phố đều xảy ra chuyện, chắc chắn sẽ khiến cho rung chuyển bất an ---- mà cứ như vậy, Bí thư Trương vừa mới năm được cục diện Phòng Sơn trong tay sẽ hóa thành bọt nước trong một đêm. Mà khả năng lớn hơn nữa là, tỉnh sẽ bởi vậy mà giận chó đánh mèo với Bí thư Trương, đưa ông ta rời khỏi Phòng Sơn.
- Rút dây động rừng. Bí thư Trương rời đi, người nào đó thăng nhiệm Chủ tịch thành phố thậm chí là Bí thư Thành ủy, thay đổi vài người trong lãnh đạo thành phố, điều này có nghĩa thời tiết thành phố Phòng Sơn phải thay đổi. Mà thành phố Phòng Sơn thay đổi, đối với Bí thư An cũng không tốt chứ? Bí thư Trương và bố chồng tôi coi trọng và tín nhiệm Bí thư An toàn thnàh phố đều biết… Lãnh đạo mới nhậm chức, lại sẽ tẩy rửa phía dưới một lần nữa…
Khóe miệng An Tại Đào bĩu ra:
- Ngay cả như thế, tôi cũng bất lực. Tôi làm tốt bổn phận công tác của tôi là được rồi, về phần lãnh đạo bên trên… Đó là chuyện của lãnh đạo, tôi không có bản lĩnh quản được những chuyện kia.
- Bí thư An…
Lận Nhiên cũng không biết là thật tình hay giả bộ, hốc mắt đỏ lên lăn ra vài giọt nước mắt trong suốt, cô tội nghiệp mà nhìn An Tại Đào, thật sự có một phen quyến rũ.
An Tại Đào nghiền ngẫm mà nhún vai:
- Lận Tổng, mỹ nhân kế đối với tôi vô dụng, chuyện này không phải việc nhỏ, vẫn câu nói kia của tôi, tôi lực bất tòng tâm, bất lực!
Lận Nhiên ngẩn ra, sắc mặt lập tức đỏ bừng, hơi xấu hổ buồn bực trừng mắt liếc An Tại Đào một cái, cắn chặt răng:
- Bí thư An thật sự là vừa thối lại vừa cứng, kim đâm không vào tạt nước không lọt! Khó trách…
Đuôi mày An Tại Đào nhướng lên:
- Ha ha, nói đến nước này, tôi cũng dần hiểu được. Lận Tổng, đại khái là Bí thư Trương để cô tới tìm tôi sao?
Lận Nhiên nhẹ nhàng hé miệng, im lặng gật đầu.
…
…
- Nói đi, cần tôi làm gì?
An Tại Đào uống một ngụm café nhỏ, nhíu mày, lại mở hộp đường trên bàn, bỏ thêm một chút đường quấy lên.
- … Tranh thủ để bên trên lập tức điều một Chủ tịch thành phố nhảy dù tới, không thể để kẻ ở thành phố này thực hiện được âm mưu! Sau đó còn lại liền giao cho Bí thư Trương đi làm, nhanh chóng bình ổn việc này…
Lận Nhiên nhẹ nhàng nói.
- Lận Nhiên, cô cho tôi là Bí thư Tỉnh ủy sao? Lựa chọn Chủ tịch thành phố cấp thành phố này, một Bí thư Huyện ủy nho nhỏ như tôi có thể quyết định được sao? Buồn cười quá!
Khóe miệng An Tại Đào giật giật. Nguồn truyện: Truyện FULL
- Ngài nhất định có thể làm được, Bí thư Trương nói như thế, tôi cũng cho rằng như vậy.
Lận Nhiên cười cười:
- Chỗ Trưởng Ban Trần, Bí thư Tiếu, thậm chí là Yên Kinh, Bí thư An đều có thể nói… tôi biết được!
An Tại Đào từ chối cho ý kiến mà cười nói:
- Cô thật sự rất để mắt tới tôi!
Hắn hít vào một hơi thật sâu, ánh mắt sáng ngời mà nhìn Lận Nhiên:
- Như vậy, xin hỏi Lận Tổng, tôi có thể được cái gì? Cuối cùng tôi cũng không thể vô duyên vô cớ mà dính vào vũng nước đục chứ.
- Ngài muốn cái gì?
- Xem Lận Tổng có thể cho được cái gì.
An Tại Đào thản nhiên cười.
- Tôi, tăng thêm 30% cổ phần công ty Long Hưng…
Đôi mắt quyến rũ của Lận Nhiên nhẹ nhàng chớp chớp:
- Như vậy được không? Có đủ hay không?
- Cô? 30% cổ phần công ty Long Hưng?
An Tại Đào bật cười ha ha:
- Lận Tổng, nếu nói như vậy, chuyện giữa chúng ta hôm nay liền dừng ở đây đi.
Đầu vai Lận Nhiên hơi run rẩy một chút, nhìn An Tại Đào thở dài yếu ớt:
- Trong mắt Bí thư An, chẳng lẽ tôi không đáng giá một văn tiền sao? Tuy rằng tôi đã kết hôn, nhưng quan hệ giữa tôi và người của Trương gia kia ngài cũng biết, chỉ cần ngài nguyện ý, tôi có thể làm tình nhân cho ngài…
Cho dù lời này cửa Lận Nhiên nửa thật nửa giả, nhưng mặt dày mày dạn nói ra, vẫn khó chịu nổi cảm thấy thẹn, sắc mặt lập tức đỏ lên.
- Lận Tổng, tôi là đàn ông đã có vợ, hơn nữa còn là cán bộ lãnh đạo Đảng viên, cô đây là đang câu dẫn tôi phạm tội!
An Tại Đào khoát tay áo, thản nhiên nói:
- Về phần tiền, không nói gạt cô, tôi có tiền hơn Lận Tổng cô, nếu tôi thích tiền mà nói, ha ha, cũng không cần lăn lộn trong quan trường. Đừng nói 30% cổ phần, dù là toàn bộ công ty Long Hưng tôi cũng không để trong mắt.
Ài!
Lận Nhiên khó chịu nổi mà thở dài cúi đầu, thật lâu sau mới ngẩng đầu lên:
- Con người ngài thật sự rất không có ý tứ, kỳ thật ngài có thể đạt được cái gì, ngài còn rõ ràng hơn tôi… còn cần tôi nói sao?
- Tương lai Bí thư Thành ủy và vài lãnh đạo thành phố sẽ chặt chẽ đứng một bên ngài… Bố chồng tôi ở Phòng Sơn nhiều năm như vậy, thâm căn cố đế… Điều này đối với con đường làm quan của ngài mà nói, đều là tài nguyên quan hệ rất trọng yếu.
Lận Nhiên chậm rãi dựng thẳng người:
- Ít nhất, trên con đường từ Bí thư Huyện ủy đến Phó Giám đốc Sở của ngài, sẽ giảm bớt rất nhiều chướng ngại! Mà trước mắt ngài ở huyện chỉ là một quá độ, tương lai sớm hay muốn sẽ đến công tác ở thành phố ---- điều này, chỗ tốt đối với tương lai của ngài sẽ lộ ra từng chút.
- Còn có chính là, chúng tôi cũng sẽ không gây khó xử cho ngài. Thật sự không được mà nói, cũng chỉ có thể bỏ tốt giữ tướng ---- tới nông nỗi đó, tôi sẽ chủ động tơi Ủy ban Kỷ luật tự thú, gánh vác hết thảy trách nhiệm…
Lận Nhiên lại thở dài yếu ớt:
- Cho dù là Bí thư An ngài thương xót tiểu nữ tử, cứu vớt tiểu nữ tử trong dầu sôi lửa bỏng được hay không?
An Tại Đào trầm mặc vài phút, đột nhiên cúi đầu nói:
- Vị ở thành phố này… rốt cuộc là ai?
- Ủy viên thường vụ Thành ủy, Trưởng Ban Tuyên giáo Âu Dương Khuyết Như ---- còn có ủy viên thường vụ Thành ủy, Trưởng Ban Tổ chức cán bộ Đan Tân Dân!
Lận Nhiên cắn chặt răng nói.
An Tại Đào ồ một tiếng, trong lòng cũng thoải mái. Quả nhiên là hai người kia gây sóng gió sau lưng, Đan Tân Dân bị Trương Bằng Viễn "lạnh nhạt" đến nay còn bất đắc dĩ ở trong trạng thái dưỡng bệnh, mà Âu Dương Khuyết Như lại là người của Lý Vân Thu tiền nhiệm, cũng đều bị Trương Bằng Viễn "chèn ép", có cơ hội tự nhiên sẽ không bỏ qua.
Mà trên thực tế, một khi đẩy ngã Trương Thắng Lợi, chèn Trương Bằng Viễn đi rồi, hai người bọ họ hiển nhiên là người thu được lợi ích lớn nhất. Mà nếu ở tỉnh lại có người ủng hộ mà nói, hai người lên vị chắc chắn là chuyện ván đã đóng thuyền.
- Ngài…
Thấy An Tại Đào vẫn một bộ không mặn không nhạt như trước, Lận Nhiên không khỏi hơi nóng nảy. Cô cũng bất cứ giá nào, đêm này cho dù không không biết xấu hổ cũng phải nắm lấy An Tại Đào. Cô cắn chặt răng, đỏ mặt cũng bất chấp tất cả, liền đừng dậy khỏi ghế chợt dán thân thể mềm mại qua.
An Tại Đào hoảng sợ, vội vàng thấy chung quanh không người, lúc này mới thở nhẹ ra:
- Cô làm gì vậy? Đừng có như vậy!
- Cô trở về đi, tôi vẫn là câu nói kia, cảm ơn cô tín nhiệm, tôi không có bản lĩnh lớn như vậy, thật có lỗi.
An Tại Đào nói xong, lập tức đứng dậy, cũng không cho Lận Nhiên có cơ hội phản ứng, dẩy cô ra liền rời khỏi quán café. Chờ Lận Nhiên "hổn hển" mà đuổi theo, hắn đã sớm biến mất trong màn đêm nặng nề.
…
- Chú Trương, hắn không đáp ứng… Cháu nghĩ hết biện pháp, người ta cũng không đáp lại, cháu xem hay là thôi đi.
Nhớ tới mình "đê tiện" và "vứt da mặt đi" một phen vừa rồi với An Tại Đào, Lận Nhiên vừa gọi điện vừa không ngừng xấu hổ.
Đầu điện thoại bên kia, Trương Bằng Viễn khẽ mỉm cười:
- Tiểu Nhiên, trước tiên đừng gấp, cháu trở về trước xem kỹ hẵng nói.
Nghe Lận Nhiên không hề đáp lại, Trương Bằng Viễn lại nói:
- Chỉ cần nói cho hắn quan hệ lợi hại như vậy là được rồi, chuyện tiếp theo cháu không cần xem vào. Ta nghĩ, đồng chỉ Tiểu An biết nên làm như thế nào.