Chu Lệ mỉm cười. Dọc theo đường đi từ khách sạn Thất Châu ra ngoài, Chu Lệ tất nhiên là đã chuẩn bị tư tưởng trả lời các câu hỏi của An Tại Đào. Nhưng hắn dường như lại không để ý, hình như việc giữa cô và Trương Hân hắn không quan tâm.
Nhưng Chu Lệ lại nghĩ rằng, ngay cả An Tại Đào đối với chuyện của cô và Trương Hân không có hứng thú thì chẳng lẽ đối với ông nội Trương Hân ngày xưa quyền thế hiển hách cũng không có vài phần kiêng nể sao? Nhưng An Tại Đào biểu hiện rất bình tĩnh, dường như hôm nay chưa từng gặp qua Trương Đại tướng quân.
Hắn chẳng lẽ không lo lắng Trương gia sẽ xuống tay đối với hắn sao? Hắn là không cần quan tâm hay là có chuyện gì khác?
Chu Lệ tâm tư hiển nhiên là sâu nặng với Trương Hân rồi. Đi lên từ tầng lớp thấp nhất, Chu Lệ tất nhiên là hiểu rõ bối cảnh của một người quan trọng như thế nào trong quan trường. An Tại Đào còn trẻ tuổi như vậy, một đường thẳng lên tận trời, tốc độ thăng quan như hỏa tiễn, thì làm sao mà bối cảnh không hùng mạnh được chứ.
- Cám ơn Chủ tịch huyện Chu. Hẹn gặp lại!
An Tại Đào quay đầu lại, sắc mặt không chút thay đổi, chỉ có điều khóe miệng hiện lên một nụ cười lạnh lùng trong bóng đêm. Chu Lệ đương nhiên là không nhìn thấy.
- Haha, Phó chủ tịch An đi bình an. Hôm nào tôi và Trương Hân sẽ mời anh ăn cơm.
Chu Lệ cũng lễ phép đáp lại.
An Tại Đào vì sao lại không sợ hãi?
An Tại Đào gia đình xuất thân rất đơn giản. Hắn mồ côi cha từ nhỏ, gia cảnh nghèo khổ. Tiền học phí đại học đều là được sự tài trợ của một xí nghiệp. Trong thời gian học đại học thì quen với con gái của nguyên Phó chủ tịch thành phố Tân Hải Hạ Thiên Nông Hạ Hiểu Tuyết, sau đó thì trở thành con rể của Hạ gia. Hiện giờ, Hạ Thiên Nông đã trở thành Bí thư Thành ủy thành phố Lam Yên.
Con rể của một Bí thư Thành ủy, loại quan hệ này cũng được cho là hùng hậu. Nhưng tốc độ lên chức của An Tại Đào trong chốn quan trường, dường như không phải dựa vào năng lượng của một Bí thư Thành ủy thì có thể đạt được.
Chẳng lẽ, thật An Tại Đào số mạng rất may mắn sao, trong lúc vô tình lại trở thành cán bộ hậu bị trọng điểm bồi dưỡng, và là người nối nghiệp cách mạng như người ta đã đồn đãi?
Chu Lệ vừa suy nghĩ, vừa chậm rãi bước về phòng của Đại tướng quân Trương.
Tuy thời gian tiếp xúc chỉ ngắn ngủi trong một buổi chiều, nhưng chủ nhân của Trương gia lại rất thích Chu Lệ, cùng cô nói chuyện với giọng điệu như con cháu trong nhà.
Đại tướng quân Trương đối với cô như vậy khiến cô có chút không ngờ. Còn với Trương Hân thì Đại tướng quân Trương lại có thái độ khác, cũng khiến cho Chu Lệ có chút vui sướng. Cô chung quy là thích Trương Hân, cũng tin rằng tình cảm có thể bồi dưỡng. Cô tin vào sức hấp dẫn của mình có thể sớm hay muộn sẽ làm cho Trương Hân yêu cô. Cho nên, đối với ám chỉ của Trương Đại tướng quân và Trương Hân thành tâm nhận sai, Chu Lệ rất nhanh chuyển biến thái độ.
Cô vốn có mưu tính của mình, làm sao mà có khả năng trở mặt với Trương gia được? Nói cách khác, dám gõ cửa chính nhà Trương gia cao cao tại thượng, Chu Lệ xem như là không đơn giản.
Điều này, không chỉ có Trương Đại tướng quân hiểu rõ, mà Trương Hân cũng ý thức được. Tuy nhiên, đối với chủ nhân nhà Trương gia, Chu Lệ quyền mưu thủ đoạn càng sâu thì khiến cho ông ta càng vui mừng. Chu Lệ tài năng như vậy mới có thể chân chính trở thành trợ lực, giúp Trương Hân trưởng thành hơn.
Là một đại gia tộc có căn cơ, Trương gia căn bản biểu hiện không giống như bên ngoài, không chỉ có ảnh hưởng trong quân đội mà trong lãnh vực kinh tế cũng có nhiều sản nghiệp bí mật. Trương Hân là cháu nam duy nhất trong gia tộc, tương lai sẽ trở thành người cầm lái. Nhưng hiện nay Trương Hân lại không đủ khả năng khiến cho Trương Đại tướng quân yên tâm giao hết gia nghiệp cho y.
Chu Lệ là một người có dã tâm. Từ lúc nhìn thấy Chu Lệ, Trương Đại tướng quân đã có phán đoán của mình. Mà lúc này, ông ta cũng đang âm thầm quyết định tiếp nhận Chu Lệ.
Có dã tâm chưa chắc là xấu. Dã tâm hơn thực lực và hơn cả may mắn. Theo một ý nghĩa nào đó thì chính là không ngừng hướng đến cơ sở thành công.
Trương Đại tướng quân vẫn ung dung ngồi một chỗ, nhìn Chu Lệ bước vào, mỉm cười nói:
- Thế nào? Cảm giác thế nào?
- Ông nội, cháu quen An Tại Đào đã lâu, chắc cũng được hai năm.
Chu Lệ nhớ lại, nhẹ nhàng nhíu mày:
- Nhưng người này luôn làm cho người khác nhìn không thấu. Anh ta rất trầm ổn, lòng dạ sâu xa, vượt qua số tuổi của mình.
Trương Đại tướng quân khẽ mỉm cười:
- Cháu cảm thấy Trương Hân sẽ đấu lại cậu ấy không?
Chu Lệ ngẩn ra, sắc mặt đỏ lên, rồi kiên định lắc đầu:
- Nếu ông nội không ủng hộ anh ấy thì chỉ sợ không phải là đối thủ của An Tại Đào. Trương Hân đến Phòng Sơn thời gian cũng không ngắn, nhưng mỗi một lần đều bị An Tại Đào ép đến gắt gao.
- Haha, lời cháu nói không sai. Ông nội cũng cho rằng, Trương Hân không phải là đối thủ của An Tại Đào.
Trương Đại tướng quân cười ha hả, nhìn thấy thần sắc Chu Lệ có chút do dự thì liền hỏi:
- Cháu có phải muốn hỏi, ông đã biết như vậy rồi, tại sao vẫn kiên trì bắt Trương Hân ở chỗ này?
Chu Lệ gật đầu. Cô quả thật có chút không rõ, với năng lượng của Trương gia, hoàn toàn có thể đem Trương Hân về lại thủ đô, kể cả bản thân mình cũng vậy. Một cái chức cấp Cục tại một cơ quan trung ương, đối với Trương Đại tướng quân mà nói thì dễ như lấy đồ trong túi.
Trương Đại tướng quân thần sắc ôn hòa trong nháy mắt đã trở nên ác nghiệt. Ông khoát tay, trầm giọng nói:
- Trương gia chúng ta không phải là người yếu đuối. Trương Hân nếu không trưởng thành, thì ông chẳng yên tâm giao Trương gia lại cho nó. Cho nên, ông muốn nó lưu lại, cũng chính là mượn tay An Tại Đào để rèn giũa nó. Ngọc không mài thì không thành hình. Người không học thì không biết nghĩa. Trương Hân chung quy là được nuông chiều từ bé, không có trải qua sóng gió gì cả, nên không thể trưởng thành. Trương Hân quả thật không thể bằng tên tiểu tử họ An kia, bất kể là tâm tính hay là lòng dạ, hay là tầm mắt. Tuy nhiên, chuyện này cũng không đáng mất mặt cho lắm. Ông không trông cậy Trương Hân có thể hóa rồng. Ông chỉ là không muốn sự nghiệp to lớn của Trương gia lại suy tàn trong tay nó.
Trương Đại tướng quân thở dài một tiếng:
- Biết vì sao ông lại để cháu một mình ở đây không?
Chu Lệ lắc đầu:
- Xin ông nội cứ nói rõ, chỉ cần Chu Lệ cháu làm được thì nhất định sẽ cố gắng làm.
Trương Đại tướng quân gật đầu hài lòng:
- Được, tốt lắm, cháu rất thông minh. Ông thích cháu ở điểm này, không già mồm cãi láo.
- Nhớ kỹ lời nói của ông, nhất định phải nhớ thật kỹ.
Trương Đại tướng quân chậm rãi đứng dậy, nhìn qua cánh cửa sổ nhìn thành phố Phòng Sơn phồn hoa về đêm, thanh âm trầm thấp:
- Nghe nói người đứng sau lưng tên họ An rất không đơn giản. Ông không gạt cháu đâu. Sau lưng hắn năng lực rất lớn, Trương gia chúng tôi không có khả năng chống lại.
Trương Đại tướng quân nói như vậy khiến cho Chu Lệ cả kinh. Cô trong lòng đánh bộp một tiếng. Có thể khiến cho vị khai quốc công thần này nói ra những lời như vậy, ngẫm lại khiến cho người ta cảm thấy sợ.
Trương Đại tướng quân nhìn Chu Lệ, ánh mắt ngưng trọng:
- Cháu cũng không nên hỏi nhiều. Biết nhiều đối với cháu cũng không có lợi. Cháu chỉ cần hiểu trong lòng là được. Những lãnh đạo cao tầng đối với tên tiểu tử này rất coi trọng.
Chu Lệ cả người chấn động, sắc mặt đỏ lên. Cô tuyệt đối không ngờ, lai lịch của An Tại Đào lại quá lớn như vậy, Không ngờ lãnh đạo cao tầng cũng coi trọng hắn. Nếu Trương gia đã nói như thế, vậy hiển nhiên đây là sự thật chứ không phải là đồn đại nữa.
- Có một số việc không giống như biểu hiện đơn giản bên ngoài. Ông nghĩ, tên tiểu tử này không phải là do tuổi trẻ mà là hắn đã được rèn luyện qua cơ sở. Cậu ta ở xí nghiệp chỉ là quá độ mà thôi. Những người trẻ tuổi được lãnh đạo trung tâm bồi dưỡng những năm gần đây, người như An Tại Đào chỉ có một. Cháu cũng là người trong quan trường, hẳn biết là ai chứ.
- Ý của ông là trong tương lai, An Tại Đào sẽ…
Chu Lệ sắc mặt trắng bệch.
An Tại Đào đã như thế thì Trương Hân làm sao mà đấu lại hắn chứ? Trương Đại tướng quân muốn cháu trai của ông ấy đi theo người kế nghiệp cách mạng không phải là ngược đời sao?
- Chuyện đó cũng không nhất định. Dù sao thì thế sự vô thường. Sự xáo trộn trong đấu tranh chính trị không biết bao nhiêu mà lần. Tương lai khó nói, nhưng theo tình huống hiện tại ít nhất cấp tỉnh thì không có vấn đề gì.
Trương Đại tướng quân do dự một chút, nhưng vì sự an toàn của đứa cháu đích tôn nên quyết định nói ra.
- Là người nối nghiệp, nếu kiên trì thì trên cơ bản sẽ không có gì chướng ngại. Ở trên sẽ bảo vệ cho cậu ta, cháu hẳn là hiểu ý ông chứ?
Kỳ thật thì Trương Đại tướng quân có chút nói quá sự thật. Người nối nghiệp mà ở trên bồi dưỡng không phải chỉ có một vài người. Cán bộ hậu bị là một quần thể, khôn sống dại chết, rất nhiều biến số tồn tại. Trương Đại tướng quân cũng không cho rằng An Tại Đào sẽ đi rất xa.
An Tại Đào sở dĩ khiến cho Trương Đại tướng quân coi trọng là bởi vì Trương Đại tướng quân mơ hồ đoán được mối quan hệ bí mật giữa hắn và Triệu lão. Điều khiến cho Trương Đại tướng quân kinh ngạc chính là, thủ trưởng cũ của mình Lưu Đức Thắng lại cam tâm tình nguyện đem đứa cháu gái bảo bối của ông ta làm vợ bé cho tên tiểu tử này. Chuyện này đúng là một đòn tấn công rất lớn đối với Trương Đại tướng quân, đồng thời cũng nhắc nhở ông rằng An Tại Đào là một người rất có bối cảnh.
Vì thế mà ông ta đã bắt đầu quan sát và chú ý đến An Tại Đào, từ từ cho ra một kết quả xác định. An Tại Đào với cháu gái Mạnh Cúc của Triệu lão, Lưu Ngạn của Lưu gia và con gái của Hạ gia, bốn người có mối quan hệ rất mờ ám.
Ông cho rằng, chỉ cần Triệu lão còn tại vị, thậm chí là còn sống, trong vòng vài chục năm tới, không ai sánh kịp lực ảnh hưởng của Triệu gia, và tiền đồ của An Tại Đào sẽ là một mảnh quang minh. Về phần người nối nghiệp hay không nối nghiệp thì căn bản không quan trọng. Nói thật, cái vị trí kia tuy rằng cao không thể với tới, nhưng cũng là đại diện cho trách nhiệm vô tận, cũng không chắc là tất cả mọi người đều thích ngồi lên vị trí đó.
Mà ngay cả con đường làm quan cũng phải dựa vào lực lượng tư bản lớn. Người khác thì không biết nhưng Trương Đại tướng quân lại biết rất rõ, Hạ Hiểu Tuyết của tập đoàn An Hạ, Lưu Ngạn của tập đoàn An Ngạn, Mạnh Cúc của tập đoàn Niệm Đào, ba nữ cường nhân này lại hợp lại thành lập nên tập đoàn dầu mỏ Long Đằng, nhưng người nắm quyền lực đằng sau chính là An Tại Đào. Nếu lực lượng đó hội tụ lại với nhau, tạo thành một lực lượng kinh tế khổng lồ, thì không người nào có khả năng chống lại.
Nói ngắn lại, trong lòng Trương Đại tướng quân, An Tại Đào là người chỉ nên giao hảo chứ không nên đắc tội.
Nhưng ông lại không thể nói thật với Chu Lệ, chỉ có thể nói Trương gia yếu thế hơn mà thôi. Cho nên ông ta mới mượn cớ người nối nghiệp cách mạng để gạt Chu Lệ, khiến Chu Lệ coi trọng sự nguy hiểm của An Tại Đào.
Đương nhiên, mục đích cuối cùng là không chỉ nhắc nhở Chu Lệ mà còn khiến Chu Lệ ở giữa điều đình, vì tương lai của Trương gia mà giao hảo với An Tại Đào. Nói một cách khác, khiến Trương Hân đừng trở nên không đội trời chung với An Tại Đào. Nếu không thì không còn đường sống.
- Cháu không cần ngờ vực vô căn cứ. Ông giữ Trương Hân lại cũng chỉ vì muốn tốt cho nó. Nó là một đứa trẻ kiêu ngạo. Nếu để nó theo ông về thủ đô thì cả đời này của nó cũng chỉ vạ vật như một bóng ma thôi. Cháu nói có phải như vậy hay không?
Chu Lệ im lặng gật đầu, cũng không nói gì thêm. Tối nay, những gì chủ nhân của Trương gia nói với cô khiến cô cảm thấy rất bất ngờ, gần như vượt quá khả năng nhận biết của cô.
Một người cáo già như Trương Đại tướng quân cũng thật không ngờ, những lời ông nói tối nay với Chu Lệ lại sinh ra sự ảnh hưởng quan trọng đến cỡ nào. Sự ảnh hưởng này sẽ trực tiếp chấn động đến tương lai. Nhưng đây là chuyện nói sau, tạm thời bây giờ không đề cập đến. Truyện Sắc Hiệp -
- Những gì ông nói với cháu tối nay, cháu không cần nói lại với Trương Hân. Nói với nó thì chẳng khác nào khiến nó càng mất mặt với An Tại Đào hơn.
Trương Đại tướng quân thản nhiên cười:
- Ông giao nhiệm vụ cho cháu, hãy giúp đỡ Trương Hân, đừng để nó phải bị thiệt hại. Quan trọng hơn là điều hòa mối quan hệ giữa Trương gia và An Tại Đào. Cháu là một người thông minh, cháu chắc hiểu lời nói của ông và sẽ có biện pháp. Ông tin tưởng ở cháu.
Trương Đại tướng quân cười, kết thúc cuộc thảo luận bí mật này.
- Trương gia sẽ không bạc đãi cháu đâu. Cháu cứ yên tâm, cháu và Trương Hân tuổi cũng không còn nhỏ nữa, hay mau chóng đăng ký kết hôn đi. Thời gian định sẽ là ngày mùng một tháng năm, ông sẽ ở thủ đô chuẩn bị hôn sự cho hai người.
Chu Lệ mừng rỡ nhưng cũng chợt nhíu mày lại.
Thiên Nam
Nhà của Trần Cận Nam.
Âu Dương Đan vừa thu dọn chén bát vừa lên tiếng:
- Lão Trần à, chẳng lẽ anh để Tiểu Đào ở mãi xí nghiệp sao? Em phải nhắc nhở anh, nó không thể ở xí nghiệp lâu được. Càng ở lâu thì càng sinh ra vấn đề. Đúng rồi, Bí thư mới Tống Nghênh Xuân của Phòng Sơn, người này….
Trần Cận Nam có chút tâm phiền ý loạn ngồi trên ghế sofa khoát tay:
- Anh đã sớm cho nó rời khỏi nhưng cái tên tiểu tử đó lại không nghe. Về phần Tống Nghênh Xuân, là người mà Tiêu Kiện đặc biệt đề bạt, coi như là giải phóng mấy năm nay bị Trình lão đầu cản tay đi.