Lý Tương âm thầm nhíu mày:
- Lý Phó tổng, anh cũng biết Tiền Nhất Bình đã cố ý gây hấn. Sự việc này ảnh hưởng đến hình tượng công tác của lãnh đạo. Mà loại đồn đại nhảm nhí này cũng có ảnh hướng tiêu cực rất lớn đối với An Tại Đào. Người ta bây giờ rất là tức giận. Tôi có khuyên cũng vô dụng thôi.
Lý Hướng Dương thở dài:
- Tôi biết, nhưng chuyện này lãnh đạo tòa soạn cũng cảm thấy khó xử. Tiền Nhất Bình dù sao cũng là em vợ của Phó chánh văn phòng Tỉnh ủy Cổ Vạn Tài. Lý Tương, sự việc như thế này thì cô chắc cũng hiểu được, khẳng định là bên trong còn có nội tình khác. Nói trắng ra thì Tiền Nhất Bình và tòa soạn chúng ta đều bị người khác lợi dụng, cô có hiểu không?
Lý Tương cười. Cô đâu phải đứa con nít đâu mà không hiểu.
- Lý Phó tổng, mặc kệ chúng ta có nói gì thì hành động của Tiền Nhất Bình là lợi dụng chức quyền. Tòa soạn báo phải cho người ta một câu giải thích.
Lý Hướng Dương gật đầu:
- Cho nên, tôi muốn cô kết nối với Chủ nhiệm An một chút. Như vậy đi, Lý Tương, cô gọi điện thoại trước. Lát nữa, tôi, cô và Trương Nghị sẽ đến nhà khách Nam Giao để xin lỗi Chủ nhiệm An, đem chuyện này giải quyết cho xong. Tổng biên tập Đổng đã chỉ thị qua, chúng ta phải đại diện cho tòa soạn chính thức xin lỗi các đồng chí tại phòng Giám sát xử lý và phòng Tin tức.
2h chiều, An Tại Đào cùng với Dương Hoa và Trương Lâm Lâm đứng trong sân nhà khách Nam Giao, mắt nhìn một chiếc xe Audi màu đen chậm rãi tiến vào, trên mặt hiện lên một nụ cười thản nhiên.
Nếu không phải nể mặt Lý Tương thì hắn căn bản sẽ không ra đón Phó tổng biên tập Nhật báo Đông Sơn Lý Hướng Dương, thậm chí cũng không đích thân ra đợi bọn họ.
Cửa xe mở ra, Trương Nghị ngồi ở vị trí lái phụ nhảy xuống trước, sau đó bước đến mở cánh cửa đằng sau. Lý Hướng Dương và Lý Tương đều cùng nhau bước xuống xe. Lý Tương đi đầu, dẫn Lý Hướng Dương bước đến trước mặt An Tại Đào.
Dương Hoa vốn định bước lên nhưng liếc mắt nhìn thấy An Tại Đào vẫn đứng im một chỗ thì liền thu hồi bước chân.
Lý Tương cười giới thiệu:
- Lý phó tổng, vị này là Chủ nhiệm An. Chủ nhiệm An, đây là Phó tổng biên tập tòa soạn chúng tôi Lý phó tổng.
Lý Hướng Dương cười tủm tỉm, vươn tay ra, hơi chút đánh giá An Tại Đào:
- Chủ nhiệm An, ngưỡng mộ đại danh đã lâu. Hôm nay vừa thấy quả nhiên là một người tuổi trẻ đầy hứa hẹn.
An Tại Đào cười, bắt tay Lý Hướng Dương:
- Hoan nghênh Lý phó tổng. Chúng ta lên lầu nói chuyện đi.
Thái độ của An Tại Đào cũng không nhiệt tình lắm. Lý Hướng Dương cũng hiểu rằng nếu không phải vì nể mặt Lý Tương thì một Phó chánh văn phòng Tỉnh ủy quyền cao chức trọng, lãnh đạo văn phòng Giám sát xử lý phòng chống dịch Sars Tỉnh ủy, khẳng định sẽ không đích thân đón tiếp một Phó tổng biên tập trong giới truyền thông như y.
Cũng là cấp Phó giám đốc sở nhưng Lý Hướng Dương và An Tại Đào địa vị chính trị và quyền lực căn bản là không giống nhau.
Mọi người trực tiếp đến phòng họp của nhà khách Nam Giao. Hiện nay thì phòng họp này trước mắt là do phòng Giám sát xử lý sử dụng. Sau khi phân chủ khách, Trương Lâm Lâm nhanh chóng rót trà cho tất cả mọi người. Khi đang chuẩn bị rời khỏi, thì thấy Dương Hoa nhìn cô, liền lập tức ngồi xuống bên cạnh Dương Hoa.
- Chủ nhiệm An, thật sự là ngại quá. Đối với chuyện vừa rồi thì tòa soạn chúng tôi cảm thấy rất có lỗi và tiếc nuối. Trước khi đến đây, Đổng tổng đã dặn tôi rằng, nhất định phải giáp mặt với Chủ nhiệm An và các đồng chí tại phòng Giám sát xử lý để xin lỗi.
Trong không khí xấu hổ này, Lý Hướng Dương cũng không còn cách nào khác, liền nói thẳng ý đồ đến đây của mình.
- Hành động của Tiền Nhất Bình trái với kỷ luật và đạo đức nghề nghiệp, đồng thời cũng trái với điều lệ chế độ của tòa soạn chúng tôi. Cho nên, sau khi trải qua nghiên cứu quyết định, trước mặt sẽ tạm thời cách chức Tiền Nhất Bình để điều tra. Đối với chuyện của anh ta, tòa soạn báo nhất định sẽ điều tra cho bằng được.
- Đảng ủy và lãnh đạo chủ chốt của tòa soạn đã ủy thác, ba người chúng tôi đại diện cho Nhật báo Đông Sơn hướng Chủ nhiệm An cùng với các đồng chí trong phòng Giám sát xử lý có lời xin lỗi.
Lý Hướng Dương nói đến đây thì cười:
- Rất mong Chủ nhiệm An thứ lỗi.
An Tại Đào cười lơ đễnh, khoát tay nói:
- Lý phó tổng, nói thật, xin lỗi hay không xin lỗi thì cũng không quan trọng. Quan trọng là, thứ nhất trong cuộc họp báo về phòng chống dịch Sars ở tỉnh, là một phóng viên báo Đảng, Tiền Nhất Bình đã có ý công kích các cán bộ lãnh đạo đảng viên trong công tác phòng chống dịch Sars. Vì sao anh ta rắp tâm làm vậy? Mục đích là vì cái gì? Tôi cho rằng nhất định phải điều tra cho ra. Thứ hai, cá nhân tôi khi gặp những lời đồn nhảm thì không sao, nhưng hình tượng của Tỉnh ủy và Ủy ban nhân dân tỉnh không thể xâm phạm. Còn nữa, tập đoàn dầu mỏ Long Đằng đã quyên tặng thuốc và thiết bị chữa bệnh, nhưng lại bị phóng viên quý báo trước mặt mọi người nói này nói nọ.
- Ảnh hưởng tiêu cực như vậy làm sao mà loại trừ? Trong thời điểm bùng nổ thông tin như ngày nay, nếu việc này được giới truyền thông đưa tin, thì có thể hay không sẽ làm cho dân chúng đối với cán bộ Đảng viên và chính quyền Đảng ủy sinh ra hoài nghi và không tín nhiệm hay không?
An Tại Đào trầm giọng nói, thanh âm trở nên rất phẫn nộ.
Vẻ mặt của An Tại Đào thật sự là rất giận. Tối thiểu, trước mặt Lý Hướng Dương, Trương Nghị, Dương Hoa và Trương Lâm Lâm, thì hắn dường như là khó có thể kềm chế được. Nhưng đối với người đã quen thuộc với tính tình và phong cách làm việc của hắn như Lý Tương thì chỉ biết âm thầm lắc đầu thở dài. Cô biết An Tại Đào là nửa thật nửa giả, cố ý cho Lý Hướng Dương xem mà thôi.
An Tại Đào không phải là một người dễ giận. Nếu hắn giận thì trên cơ bản đều là ngụy trang, hoàn toàn không phù hợp với tuổi của hắn. Rất nhiều người đã bị lớp ngụy trang này của hắn lừa.
Người trẻ tuổi luôn dễ giận và kích động. Cho dù là một người trẻ tuổi trầm ổn thì cũng có lúc tức giận. Đây là một chân lý phổ biến nhưng lại không thích hợp với người tái sinh như An Tại Đào.
- Chủ nhiệm An, xin mời hút điếu thuốc!
Lý Hướng Dương xấu hổ kính cẩn mời An Tại Đào điếu thuốc, hóa giải sự khó chịu của An Tại Đào.
- Haha, Chủ nhiệm An, xin bớt giận. Chúng tôi nhất định sẽ nghiêm túc xử lý việc này.
An Tại Đào cười lãnh đạm:
- Tôi có ba yêu cầu. Thứ nhất là cần phải nghiêm trị xử lý Tiền Nhất Bình. Anh ta nói trên mạng nhìn thấy có người bịa đặt việc tập đoàn dầu mỏ Long Đằng quyên tiền cho tỉnh là vì muốn An Tại Đào tôi trải đường mà thôi. Xin hỏi đây là phát ngôn của ai, từ đâu mà có? Bảo anh ta cung cấp cho tôi. Tôi sẽ trình lên ngành công an, truy cứu trách nhiệm của anh ta trước pháp luật.
An Tại Đào nói xong điều kiện thứ nhất, Lý Hướng Dương và Trương Nghị ngơ ngác nhìn nhau, cười khổ. Nhưng bọn họ cũng biết rằng, là Phó chánh văn phòng Tỉnh ủy kiêm Chủ nhiệm phòng Giám sát xử lý phòng chống dịch Sars, là lãnh đạo cấp Phó giám đốc sở. Nếu An Tại Đào quyết tâm truy cứu Tiền Nhất Bình thì khẳng định là y sẽ không thoát nổi.
- Thứ hai, quý báo sẽ phụ trách phối hợp với các hãng truyền thông lớn, ngăn chặn việc đưa tin tiêu cực này ra chốn dư luận. Sự việc ngày hôm nay nếu để cho giới truyền thông cá biệt truyền ra ngoài thì sẽ như thế nào? Trong thời khắc toàn tỉnh đang chống lại dịch bệnh, nếu có tin tức làm dao động quần chúng xuất hiện thì hậu quả nghiêm trọng như thế nào, tôi nghĩ Lý phó tổng chắc rõ hơn tôi.
- Thứ ba, quý báo phải trong ba ngày mời dự họp, công bố kết quả điều tra, làm sáng tỏ sự việc.
An Tại Đào cười lạnh một tiếng:
- Đây là điểm quan trọng của tôi. Tôi tự nhận là ba yêu cầu này hợp tình hợp lý và hợp pháp.
Nhìn thấy Lý Hướng Dương dường như có ý muốn phản bác, An Tại Đào lập tức cắt ngang lời của y.
- Chuyện này không thể cò kè mặc cả. Tôi tuyệt sẽ không nhượng bộ.
- Nếu quý báo không thể đáp ứng thì tôi chỉ có thể hướng lãnh đạo Tỉnh ủy làm báo cáo thôi. Đồng thời sẽ hướng sở Công an tỉnh để tố cáo, truy cứu trách nhiệm của Tiền Nhất Bình trước pháp luật.
Tay An Tại Đào đột nhiên vung lên, thần sắc trong nháy mắt trở nên ngưng trọng, sẵng giọng nói:
- Thời gian không còn nhiều nữa, Lý phó tổng hãy mau chóng cho tôi một câu trả lời.
Nói xong, An Tại Đào cười:
- Tôi xin trở về phòng làm việc. Lý phó tổng hiện tại có thể hướng Đổng tổng để xin chỉ thị một chút.
Nói xong, An Tại Đào cùng với Dương Hoa và Trương Lâm Lâm bước ra khỏi phòng.
Lý Hướng Dương sắc mặt có chút trắng bệch. Ba yêu cầu này của An Tại Đào có thể nói là quá đáng, nhưng cũng có thể nói là không quá đáng.
Nghiêm trị Tiền Nhất Bình thì có thể làm được. Cùng với các hãng truyền thông khác kết nối, tránh cho trò khôi hài của Tiền Nhất Bình ngày hôm nay bị các phóng viên khác viết thành những bài báo đầu cơ thì cũng không khó mà làm.
Cái khó nhất chính là Lý Hướng Dương cảm thấy Đổng Kỳ Xương căn bản sẽ không có khả năng mở cuộc họp báo, giáp mặt công khai xin lỗi và làm sáng tỏ sự thật. Nếu như vậy thì chẳng những thể diện của cơ quan ngôn luận của Tỉnh ủy sẽ mất hết mà lãnh đạo tòa soạn Đổng Kỳ Xương cũng rất mất mặt.
Làm sao bây giờ? Đây chính là công việc mà Đổng Kỳ Xương giao cho mình. Lý Hướng Dương trong lòng bực bội, oán hận đập một cái lên trên bàn.
- Lý phó tổng, người này thật là quá đáng.
Trương Nghị nhíu mày, nhỏ giọng nói.
Lý Hướng Dương sắc mặt âm trầm, cũng không phản ứng lại với Trương Nghị, mà quay đầu nhìn Lý Tương, trầm giọng nói:
- Lý Tương, cô hãy đi tìm anh ta mà bàn bạc lại, xem có thể dịu đi một chút hay không. Tôi sẽ lập tức hướng Đổng tổng báo cáo một chút.
Lý Tương vâng một tiếng rồi đứng dậy rời đi.
An Tại Đào cửa phòng mở ra, Lý Tương nhẹ nhàng gõ cửa. An Tại Đào nhìn thấy cô thì cao giọng cười:
- Lý Tương, mời vào.
Thấy hắn mặt mày hớn hở, Lý Tương bĩu môi, thuận tay đóng cửa lại.
- An Tại Đào, em phát giác anh ngày càng dối trá đấy. Sự biểu diễn của anh đã bắt kịp một diễn viên truyền hình rồi đấy. Hành động vừa rồi của anh cứ như thật.
An Tại Đào lắc đầu:
- Lý Tương, em cho rằng anh đang diễn trò sao? Không đâu, cái tên Tiền Nhất Bình kia ăn nói bừa bãi, bịa đặt ác ý như vậy thì sẽ tạo thành ảnh hưởng tiêu cực với anh. Nếu không khẩn trương làm sáng tỏ, một khi bị các giới truyền thông bên ngoài hoặc giới truyền thông Hongkong đầu cơ thì anh sẽ trở nên bị động, thậm chí là danh tiếng của anh cũng sẽ bị phá hủy.
- Cho nên, trong chuyện này, anh một chút cũng không thể nhượng bộ.
An Tại Đào cười khổ:
- Lý Tương, em không biết ở trong quan trường, lời đồn như vậy thậm chí có thể hủy diệt sinh mạng chính trị của một người.
- Hơn nữa, em hãy ngẫm lại xem. Tiền Nhất Bình làm như vậy, khẳng định là có người sau lưng muốn đâm chọt anh. Nếu anh không phản ứng thì chẳng phải làm cho người ta thất vọng sao?
An Tại Đào cười rộ lên.
- An Tại Đào!
Lý Tương nhớ đến điều gì liền lo lắng nhìn hắn:
- Chắc là Phó chánh văn phòng Tỉnh ủy Cổ Vạn Tài. Nhưng chuyện gì đã xảy ra vậy? Các người trong quan trường, cả ngày tranh quyền đoạt lợi. Anh cũng phải cẩn thận một chút, đừng bị người ta hãm hại. Ông ta dù sao cũng không phải là người ngu dốt, tốt xấu gì thì cũng là cán bộ Tỉnh ủy. Chẳng lẽ ông ta không biết nếu bị anh phản kích thì ông ta cũng khó sống sao?
- Ông ta một chút cũng không ngốc nghếch, mà ngược lại còn rất thông minh.
An Tại Đào thản nhiên cười:
- Ông ta đoan chắc rằng anh nhất định sẽ dàn xếp ổn thỏa chuyện này. Dù sao thì anh đã đến văn phòng Tỉnh ủy, nhưng vẫn còn chưa chân chính dừng bước. Ông ta cố ý muốn thị uy với anh nhưng anh làm sao mà sợ ông ta chứ? Thật là tức cười!
- Một khi đã như vậy thì anh cũng nên tích cực một lần, xem ông ta sẽ xử lý như thế nào.
Khi An Tại Đào bên này nói chuyện với Lý Tương thì Lý Hướng Dương gọi điện thoại cho Đổng Kỳ Xương. Đổng Kỳ Xương nghe xong Lý Hướng Dương nói ba điều kiện của An Tại Đào thì trầm mặc, thật lâu sau mới lên tiếng:
- Cậu cứ ở lại văn phòng Giám sát xử lý. Đồng chí Hướng Dương, tôi lập tức gọi điện thoại cho Chủ nhiệm An ngay bây giờ. Nguồn:
An Tại Đào cửa phòng gõ vang. Người phụ trách đường dây nóng của tổ Tin tức Tôn Y bước vào:
- Chủ nhiệm An, có điện thoại của anh.
An Tại Đào đang cùng với Lý Tương nói chuyện thì nghe thấy có điện thoại của mình, liền hướng Lý Tương ra hiệu chờ, sau đó bước đến phòng của Tôn Y nghe điện thoại.
Qua nhiên là Giám đốc thông tấn xã, Tổng biên tập kiêm Phó trưởng ban Tuyên giáo Tỉnh ủy Đổng Kỳ Xương. Đổng Kỳ Xương không có phương pháp liên hệ trực tiếp với An Tại Đào nên gọi đến đường dây nóng của văn phòng Giám sát.
- Xin chào, tôi là An Tại Đào.
Giọng nói ôn hòa, bình tĩnh pha thêm một chút lãnh đạm của An Tại Đào truyền vào lỗ tai của Đổng Kỳ Xương. Đổng Kỳ Xương mỉm cười:
- Chủ nhệm An, tôi là Tổng biên tập Nhật báo Đông Sơn Đổng Kỳ Xương.
An Tại Đào trong lòng âm thầm cười lạnh nhưng ngoài miệng lại ồ lên một tiếng:
- Xin chào, Tổng biên tập Đổng.
- Chủ nhiệm An, Tiền Nhất Bình thì chúng tôi sẽ nhất định nghiêm túc xử lý. Nhưng nhìn từ một góc độ khác, anh ta chung quy cũng là một phóng viên trẻ tuổi. Tuy rằng đã phạm phải sai lầm nhưng chúng tôi là cán bộ lãnh đạo, cũng nên cho anh ta một cơ hội để hối cải, có phải như vậy hay không?
Đổng Kỳ Xương cười nói:
- Liên hệ với các hãng truyền thông khác, chuyện này cũng nên là thế. Tôi sẽ cho người liên hệ với các hãng truyền thông, nhất định tận khả năng không cho việc này khuếch tán ra ngoài. Xin Chủ nhiệm An cứ yên tâm. Nhưng Chủ nhiệm An cũng nên thông cảm một chút, dù sao chúng tôi cũng là cơ quan ngôn luận của Tỉnh ủy. Nếu vì chuyện này mà mời dự họp báo thì cũng sẽ ảnh hưởng đến hình tượng của lãnh đạo Tỉnh ủy.
- Chúng ta còn nhiều thời gian mà. Chủ nhiệm An, xin hãy nể mặt lão Đổng này một chút được không?