Lộ Binh do dự một chút, muốn nói lại thôi.
An Tại Đào liếc gã một cái, chậm rãi quay đầu qua, thản nhiên nói:
- Lộ Binh, anh giám sát chặt chẽ cô ấy cho tôi là được. Bình thường không cần nghĩ nhiều lắm, lại càng không cần làm một số chuyện quá khích. Không tất yếu, biết không?
Thuốc trong tay An Tại Đào đã cháy tới phần cuối cùng, hắn vội vàng dập tắt trong gạt tàn thuốc lá trên bàn, sau đó chậm rãi quay đầu lại:
- Anh nhất định phải nhớ kỹ lời của tôi... Để cô ấy qua một bên, không cần nhúng tay nhiều lắm, càng không nên hỏi cải gì, nói cái gì. Tương lai, tôi nghĩ Lý Nam sẽ nhớ kỹ ân tình này của anh.
- Thật ra con người Lý Nam không tệ lắm, nghiêm khắc mà nói, hăn cũng không xem như người trong quan trường chân chính. Tâm tính quá ôn hòa, nếu không mà nói, người phụ nữ này sao có thể...
An Tại Đào nói tới đây đột nhiên dừng lại, không nói tiếp nữa. Có một số lời, ngay cả quan hệ giữa hắn và Lộ Binh, cũng không thể nói quá nhiều.
Hắn đột nhiên cười nhẹ nhàng:
- Anh tiếp xúc với Lý Nam lâu như vậy, cũng có hiểu biết trong lòng.
- Cậu yên tâm đi, anh bạn, tôi nhất định làm tốt chuyện này.
Lộ Binh biết chuyện này không thể qua loa và nói giỡn, liền trịnh trọng mà gật đầu.
An Tại Đào cũng gật đầu:
- Ừ, tôi tin tưởng anh, anh làm việc tôi yên tâm. Được rồi, đi tìm Lý Nam trở về, chúng ta lại trò chuyện, cũng nên rời đi...
Lộ Binh cười ha ha:
- Như vậy sao được --- không được, không được, cậu thật vất vả mới đến một chuyến, lại nói đã rất lâu chúng ta không gặp, đêm nay chúng ta phải tụ họp! Vừa rồi có người phụ nữ kia ở đây, uống rượu cũng không thích, không được, chúng ta lại tìm địa điểm đêm nay không sau không về!
- Như vậy, chúng ta đi nhà tắm hơi Thái Lan ở lầu 2 mát xa tắm rửa một cái, sau đó lại đi hộp đêm thuê căn phòng, ca hát uống bia đi. Dù sao đêm nay cậu cũng không có việc gì, liền ở lại Quy Ninh một đêm, buổi sáng ngày mai, tôi phái người đưa cậu về thành phố.
An Tại Đào khoát tay áo:
- Hay là thôi đi, nơi này nhiều người lắm mắt vàng thau lẫn lộn... Tôi thì không sao cả, nhưng anh và Lý Nam đều là người nổi tiếng ở Quy Ninh. Một khi bị người ta nhận ra, thế nào cũng sẽ truyền ra lời đồn đại nhảm nhí.
Lộ Binh ngẩn ra, lúc này mới tỉnh ngộ lại, dù sao thân phận của An Tại Đào hiện giờ bất đồng. Phó Bí thư Thành ủy, Phó Chủ tịch thường trực thành phố, nhân vật quyền cao chức trọng số ba thành phố Phòng Sơn, chắc chắn không muốn xuất hiện ở nơi phong nguyệt mát xa hộp đêm linh tinh.
Lộ Binh ngẫm nghĩ một chút:
- Anh bạn, nếu không tới nhà tôi? Tôi có bộ biệt thự ở khu kinh tế mới Tư Hà, ngay bên cạnh sông kia. Tôi gọi điện trở về, để cho chị dâu cậu lập tức sắp xếp một chút, chúng ta về nhà tôi uống rượu ---- tới nhà tôi ngồi, chắc sẽ không ảnh hưởng đến hình tượng cán bộ lãnh đạo Phó Chủ tịch thường trực thành phố của cậu chứ?
- Đêm nay ở nhà của tôi đi, chúng ta cần đuốc soi đêm ngủ chung gì, cũng là một phen văn nhã phong tao... Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL -
Lộ Binh cười ha ha, nụ cười kia khiến người ta nhìn qua hơi xấu xa. Trong nhất thời, An Tại Đào đột nhiên nhớ tới một lần năm đó, sau khi say rượu Lộ Binh đưa hắn tới một hộp đêm, không ngờ đi tìm tiểu thư.
Đàn ông ngẫu nhiên tìm hoan sau rượu, cũng không phải chuyện lạ gì, nhất là đàn ông có tiền giống như Lộ Binh. Nhưng tổng thể mà nói, Lộ Binh coi như một người đàn ông có tình có nghĩa nhận trách nhiệm, từ thái độ của gã với Văn Hà có thể thấy được.
An Tại Đào do dự một chút, cười gật đầu:
- Được, liền như vậy đi, tới nhà anh thả lỏng. Chăng qua, anh phải trưng cầu ý kiến của Lý Nam, nếu hắn không đi, tôi cũng sẽ không đi.
Khi hai người đang nói chuyện, Lý Nam sắc mặt ửng đỏ đẩy cửa màm vào. Gã không hỏi hướng đi của Ôn Văn, ngay cả nhắc tới cũng không nhắc. Ôn Văn đi rồi, tảng đá lớn trong lòng gã rõ ràng rơi xuống. Gã ngẩng đầu nhìn về phía An Tại Đào, đọc được một chút bình tĩnh từ trong ánh mắt của An Tại Đào, lúc này gã mới hiểu được, chuyện giải quyết rồi.
- Lý Nam, đi thôi, chúng ta rời khỏi nơi này, tới nhà tôi thanh tĩnh một chút. Ở nhà tôi có rượu vang từ nước Pháp, ba người chúng tâm sự một phen, tôi để vợ tôi tự mình làm vài món ăn.
Lộ Binh nói xong, kéo cánh tay Lý Nam, không giải thích liền đi ra ngoài.
Lý Nam hơi chống đẩy, thấy An Tại Đào tự nhiên, cũng không chống đẩy nữa. Ba người nói cười, yên lặng rời khỏi sơn trang Độ Giả, chạy như bay tới biệt thự của Lộ Binh ở Quy Ninh.
Lộ Binh tự mình lái xe, An Tại Đào và Lý Nam đều lên xe gã. Trong xe, Lý Nam gọi một cuộc điện thoại, để lái xe Tôn Tường của mình đi về trước, không cần chờ gã.
Bên cạnh sông Tư Hà, mở rộng một khu biệt thự dựa vào núi ven bờ sông, khu này hình trăng lưỡi liềm, nhà đầu tư khai phá chính là tập đoàn Dân Thái, năm trước vừa mới giao nhà đưa vào sử dụng. Tiểu khu quy hoạch cực kỳ xinh đẹp, một bộ biệt thự giá trị hơn 100.000 đồng, ở thời điểm đó mà nói giá cả đã rất cao, nhưng 56 bộ biệt thự lại bán hết toàn bộ, không còn sót lại bộ nào.
Phải biết rằng, vị trí này ven sông dựa núi phong cảnh tuyệt đẹp, tiềm lực tăng giá tương lai là rất lớn. Mà ngay cả giá trị không tăng, mua tới dùng để tới du lịch nghỉ ngơi, cũng là một chuyện hay. Đương nhiên, đây là đối với kẻ có tiền mà nói, người thường ngay cả nghĩ cũng đừng nghĩ.
Nghe ý tứ Lộ Binh, người mua biệt thự nơi này, không phú thì quý, không ngờ còn có hai minh tinh hạng hai trong giới giải trí trong nước. Những người này bình thường trên cơ bản không ở nơi này, nhiều phòng ở nhàn rỗi, cửa lớn biệt thự đóng chặt, chỉ ngẫu nhiên có bảo mẫu tiến đến quét tước vệ sinh.
Lộ Binh và vài quản lý cao tầng của tập đoàn Dân Thái ở Quy Ninh, đều mua biệt thư nơi này. Mà nghe nói, thành phố Quy Ninh cũng có mấy lãnh đạo thành phố mua phòng ở đây, ví dụ như Phó Chủ tịch thường trực thành phố Hàn Chí Long và Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật Hồ Linh Linh.
Đỗ xe lại, ba người xuống xe, Lộ Binh chỉ vào cảnh khu tiểu đêm đèn đường bên ngoài chiếu sáng rực rỡ như ban ngày, từng căn biệt thự thấp thoáng trong trong mái cong tường hồng, tùy ý có thể thấy được núi giả và hồ nhân tạo, gã cười nói:
- Anh bạn, Lý Nam, thế nào, tiểu khu biệt thự chúng tôi khai phá cũng không tệ chứ? Trong một tuần, bán hết tất cả! Rất nhiều người cướp cũng không cướp được, điện thoại bán nhà của chúng tội đi đánh sập! Lúc trước tôi muốn giữ lại một bộ cho Lý Nam, nhưng Lý Nam lại sống chết không đồng ý, sợ tôi đút lót cho cán bộ lãnh đạo.
- Biệt thự này của cậu một bộ mấy chục vạn, tôi sao có thể ở nổi? Tôi vừa mới kết hôn, một đồng tiền gửi ngân hàng cũng không có, cậu để tôi lấy cai gì mua phòng ở xa hoa như vậy? Tôi mà nhận biệt thự của cậu chẳng phải là? Đây chính là tình tiết nhận hối lộ nghiêm trọng, phải ngồi tù... Chậc chậc, tôi cũng không muốn tuổi còn trẻ mà đi ăn cơm tù.
Lý Nam thản nhiên cười, sóng vai bước vào cùng An Tại Đào.
Nhu cầu vật chất của Lý Nam không cao, tâm tính bình thản, điểm này thật ra hơi tương tự An Tại Đào. Nếu không dùng thân phận và xuất thân của Lý Nam, nếu gã tham tiền mà nói, không biết bao nhiêu kẻ có tiền sẽ giẫm lên cánh cửa nhà gã.
Lộ Binh lại thần bí mà giọng nói:
- Đừng trách nhiều lời, Lý Nam, trong các lãnh đạo thành phố các cậu, cũng chỉ có cậu nghiêm trang nhất... Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật Hồ Linh Linh, Phó Chủ tịch thường trực thành phố Hàn Chí Long đều ở trong khu này, chính là hai căn phía trước. Bọn họ còn tìm tôi mặc cả, khiến tôi cho bọn họ không ít ưu đãi!
An Tại Đào nhướn mày, liếc Lộ Binh một cái, trầm mặc không nói gì thêm.
Hắn biết Lộ Binh chẳng qua là mượn men rượu nói chuyện, thật ra gã căn bản không say bao nhiêu. Sở dĩ ngay trước mặt Lý Nam, làm bộ như trong lúc vô ý đưa ra tin tức Hồ Linh Linh và Hàn Chí Log mua phòng ở nơi nay, sợ cũng không phải không có ý định.
Chỉ là Lý Nam căn bản không nghĩ nhiều. Tin tức Hồ Linh Linh và Hàn Chí Long mua biệt thự ở nơi này, thật ra sớn không phải bí mật gì, Lý Nam làm Bí thư Thành ủy, sao lại không biét? Chỉ là làm bộ như không biết mà thôi.
Lý Nam khác với An Tại Đào, gã không muốn gây chuyện sinh sự, làm việc làm người cũng không muốn quá mức cấp tiến, gã chỉ hy vọng có thể yên lặng mà làm việc, không cầu công lao, chỉ cầu không thất bại.
Hiện giờ, nước quá trong ắt không có cá, người đi lại trong quan trường, nếu muốn làm cho dưới mông sạch sẽ không một hạt bụi, sợ là không dễ dàng. Đối với điều này, Lý Nam rất rõ ràng trong lòng. Nhưng gã quản không được người khác, lại có thể quản được chính mình.
Hồ Linh Linh và Hàn Chí Long đều tự cảm thấy không có hy vọng lên chức, quan chức đã lên tới đỉnh, cho nên cũng không thích con đường làm quan, mà chủ yếu chuyển tinh lực đến kinh tế. Kiếm chút tiền, cũng tiện phòng bị sau khi mình xuống đài cam đoan cuộc sống người nhà giàu có. Mà trên thực tế, An Tại Đào đi rồi, Lý Nam tới Quy Ninh nhậm chức, bởi vì Lý Nam ôn hòa, kỳ thật cán bộ cấp huyện của thành phố Quy Ninh mò được không ít ích lợi thực tế.
Đây là khác biệt. Lúc An Tại Đào còn ở đây, bởi vì nhanh gọn, dứt khoát, quyết đoán, bởi vì thu đoạn lôi đình, rất nhiều người cũng không dám giơ tay.
…
…
Cho nên nghe Lộ Binh nói như vậy, Lý Nam chỉ lắc đầu:
- Bọn họ là bọn họ, tôi là tôi. Hơn nữa, tôi ở nơi này cũng không lâu, cần phòng ở làm gì? Đời người à, cần nhiều tiền như vậy để làm gì, sống không mang tới chết không mang đi, không có ý tứ gì. Thật sự không hiểu nổi một số người, vì vài đồng tiền mà vào tù thậm chí đánh mất tính mạng, lại là tội gì? Người không thể phạm vào sai lầm, đi nhầm một bước, bước bước đều sai!
Dường như Lý Nam có cảm xúc, thở dài một tiếng.
Trong lòng An Tại Đào và Lộ Binh biết rõ gã đang cảm thán cái gì, hai người nhìn nhau khẽ mỉm cười, nhưng không có chen ngang cảm thán của Lý Nam.
- Lộ Binh, cậu xem An Tại Đào, hắn có bao nhiêu tiền? Tôi dám nói, trong nước không có mấy người có tiền hơn hắn. Đừng nhìn Dân Thái cậu nhiều tiền thế lớn, nếu so với Chủ tịch thành phố An của chúng ta, vậy chỉ là mưa bụi mà thôi ---- cần nhiều tiền như vậy có ích gì? Còn không phải há miệng ăn cơm, trên người có thể mặc quần áo…
Lý Nam cười ha ha:
- Nói thật, nếu tôi cần tiền, thà rằng tôi mượn An Tại Đào một chút, thậm chí chơi xấu không trả lại hắn, cũng sẽ không đòi tiền của những thương nhân các cậu.
Lý Nam cười lên ha ha, An Tại Đào và Lộ Binh cũng mỉm cười.
Nói cười, ba người liền đi vào sân biệt thự nhà họ Lộ. Trong sân trang hoàng một vườn hoa nhỏ đẹp đẽ khéo léo, Văn Hà quyến rũ đẫy đà mặc một bộ đồ ở nhà rất bình thường, mỉm cười đưng sở cửa, vươn tay với An Tại Đào và Lý Nam:
- Chủ tịch thành phố An, Bí thư Lý, hoan nghênh hai người tới nhà làm khách!
An Tại Đào và Văn Hà là người quen cũ, cười ha ha, bắt tay Văn Hà:
- Chị dâu, đã lâu không thấy, càng ngày càng đẹp! Hôm nay tôi và Lý Nam đến nhà quấy rầy mọi người nghỉ ngơi…
Văn Hà nhiệt tình cười:
- Sao Chủ tịch thành phố An khách sáo như vậy chứ, hai vị lãnh đạo là khách quý, có thể tới nhà chúng tôi là vinh hạnh của chúng tôi ---- mau mời vào!
Ba người thoải mái chè chén trong biệt thự của Lộ Binh, hết sức vui vẻ. Bởi vì tảng đá trong lòng Lý Nam đã rơi xuống, tâm tình cực kỳ buông lỏng, uống rượu cũng thoải mái khác thường, không bao lâu liền uống vào hai bình rượu Vang, say tới không ra bộ dáng gì. Lộ Binh và An Tại Đào cũng uống không ít, nhưng tửu lượng của hai người lớn hơn Lý Nam, cho nên nhiều lắm chỉ là say sưa bảy tám phần.
Lộ binh sai người lái xe đưa Lý Nam về thành phố. Lý Nam đi rồi, Lộ Binh lảo đảo đi vào phòng khách lầu 1 của biệt thự, giơ tay với An Tại Đào đang nói chuyện cùng Văn Hà:
- Anh bạn, đi, đi, chúng ta lại đi happy happy!
Văn Hà nhíu mày, cười nói:
- Lộ Binh, anh đừng uống nữa, đừng làm loạn nữa. Sắc trời không còn sớm, vẫn để Chủ tịch thành phố An nghỉ ngơi đi ---- phòng khách trên lầu, tôi đã thu dọn xong rồi, Chủ tịch thành phố An, anh lên lầu nghỉ ngơi đi, có cần gì, anh cứ việc gọi tôi.
Lộ Binh lắc đầu:
- Không, không, đi, anh bạn, tôi mang cậu đến một chỗ hay, hôm nay ---- à. hai anh em chúng ta đã lâu không gặp nhất định phải thật vui…
Nói xong, Lộ Binh tiến đến kéo An Tại Đào đi ra ngoài cửa. Văn Hà khó hiểu, còn tưởng rằng Lộ Binh uống rượu muốn đùa giỡn, đang muốn đuổi theo ngăn hai người lại, đã thấy Lộ Binh quay đầu lại âm thầm ra hiệu cho cô, cô liền sợ run một chút, dừng bước lại.
An Tại Đào nhíu mày, ra cửa theo Lộ Binh lên một chiếc Mercedes-Banz màu đen sớm chờ ngoài cửa, cúi đầu nói:
- Anh muốn mang tôi đi đâu? Lộ Binh, tôi cảnh cáo anh, rượu không thể uống nữa, địa phương lung tung lộn xộn, tôi cũng sẽ không đi!
Lộ Binh cười ha ha, không trả lời An Tại Đào, lại phân phó lái xe:
- Trực tiếp tới số 13 khu A Hà Hương Viên.
Hà Hương Viên là một khu sinh hoạt xa hoa của thành phố Quy Ninh, ở bên trong toàn bộ đều là người giàu có. Lái xe không dám chậm trễ, lái ô tô tới tiểu khu Hà Hương Viên ngoại thành, Lộ binh mang theo An Tại Đào xuống xe, liền đi tới số 13 khu A, một nhà lầu hai tầng phong cách Châu u.
Hai người vào phòng khách, An Tại Đào đánh giá phòng khách trang hoàng và bài trí xa xỉ, không khỏi lắc đầu:
- Lộ Binh, anh cũng quá đốt tiền rồi, anh lấy nhiều phòng ở như vậy để làm gì?
Lộ Binh đặt mông ngồi trên sô pha, khoát tay áo:
- Anh bạn, cậu có thể nhìn chung quanh, nói thật, từ lúc tôi mua căn phòng này trang hoàng xong, chưa tới lần nào, hôm nay là lần đầu tiên!
- Cậu đi chung quanh nhìn, tôi ra xe lấy hai bao thuốc.
Lộ Binh nói xong liền đứng dậy ra ngoài cửa. An Tại Đào không để ý, muốn đi buồng vệ sinh lầu một.
Vào nhà vệ sinh xong, An Tại Đào ngồi trong phòng khách lầu một chờ, cũng không thấy bóng dáng Lộ Binh. Gọi một cuộc điện thoại cho Lộ Binh, Lộ Binh đầu dây bên kia cừoi ha ha:
- Anh bạn, tôi về nhà, đêm nay cậu ở lại đó quá đêm đi… Sáng mai, tôi phái người tới đón cậu.
Nói xong, Lộ Binh liền cúp điện thoại.
An Tại Đào nhíu mày, đang muốn nói gì, đã thấy một cô gái mặc áo ngủ mềm mại phấn hồng chậm rãi đi xuống từ trên cầu thang, khuôn mặt quyến rũ ửng đỏ, đôi môi đỏ tươi hé hé, nhìn ra được, tâm tình của cô cực kỳ kích động.
- Hiểu Yến?! Sao cô lại ở trong này?
An Tại Đào bất ngờ mà kinh ngạc kêu lên một tiếng.
Mã Hiểu Yến đi xuống cầu thang, yếu ớt nhìn An Tại Đào:
- Anh quay về Quy Ninh, cũng không gọi điện cho tôi sao? Tôi khiến anh chán ghét như vậy sao?
Hai tròng mắt Mã Hiểu Yến sâu thẳm như nước, buồn bã và cô đơn nhàn nhạt lướt nhẹ trên mặt.
Mã Hiểu Yến là một người phụ nữ cực kỳ chấp nhất, sau khi trong lòng có An Tại Đào liền không thể chứa được đàn ông khác, một lòng thủy chung ràng buộc trên người An Tại Đào. Mà trên thực thế, nhìn thân phận và địa vị hiện giờ của hắn, từ lâu cô đã chướng mắt đàn ông bình thường.
Nhưng từ lúc An Tại Đào rời khỏi Quy Ninh, cơ hội và số lần gặp mặt của hai người đều chỉ đếm được trên đầu ngón tay, bấm ngón tay có thể tính ra được.
Mã Hiểu Yến luôn cho rằng, An Tại Đào có vài phần cảm tình đối với mình. Công tác bên người hắn nhiều năm như vậy, cho dù An Tại Đào che dấu vô cùng tốt, nhưng cô vẫn cẩn thận cảm giác ra được cái gì, chỉ là hai người ai cũng không phá rách lớp giấy cửa sổ này.
- Hiểu Yến, không phải như thế… Tôi tới vội, còn chưa kịp liên hệ với cô.
An Tại Đào xoa tay, hơi xấu hổ mà cười cười.
Mã Hiểu Yến duyên dáng đi tới, lẳng lặng mà dịu dàng nhìn hắn:
- Vậy sao? Sợ là anh không muốn gặp tôi đi…
- Hiểu Yến…
An Tại Đào cười cười, đột nhiên khóe mắt chậm rãi vểnh lên, một chút lạnh lùng chợt lóe rồi biến mất ở khóe mắt, nhưng vẫn rơi vào trong mắt Mã Hiểu Yến.
Mã Hiểu Yến thở dài, vội vàng đi qua rót một ly trà cho An Tại Đào rồi đặt trên bàn:
- Anh không nên trách Lộ Binh, là tôi cầu hắn mang anh tới nơi này.
Đôi mắt Mã Hiểu Yến đỏ lên, chậm rãi quay đầu đi, giọng nói hơi nghẹn ngào:
- Anh không cần lo lắng, hắn sẽ không nói loạn cái gì… Nếu anh không tin được hắn, chẳng lẽ anh còn không tin tôi? Nếu xảy ra vấn đề gì, thà rằng tôi tìm chết, cũng sẽ không liên lụy tới anh. Tôi chỉ là rất muốn gặp anh, trường hợp khác không thích hợp, cho nên…
Giọng nói của Mã Hiểu Yến dịu dàng mà kiên định, sắc mặt vốn hơi âm trầm của An Tại Đào chậm rãi dịu xuống, hắn run lên trong lòng, do dự mà đưa tay qua, nhẹ nhàng đặt trên bờ vai yếu ớt của Mã Hiểu Yến:
- Cô trực tiếp gọi điện cho tôi là được, cần gì phải kéo Lộ Binh vào…
Mã Hiểu Yến đột nhiên quay đầu nhìn chằm chằm An Tại Đào, hai giọt nước mắt rơi xuống khỏi khóe mắt, môi cô run run một chút:
- Tôi tôi gọi điện cho anh, chắc chắn anh sẽ có đủ loại lý do để đối phó tôi… Trước kia, tôi gọi điện cho anh bao nhiêu lần, nhưng anh lại cự tuyệt tôi bao nhiêu lần?
An Tại Đào ngẩn ra, bàn tay đặt trên bờ vai Mã Hiểu Yến lập tức cứng ngắc lên.
Mã Hiểu Yến thống khổ mà run lên, hai tay che hai gò má, đầu vai run rẩy:
- Vì sao, anh có thể chấp nhânh Tôn Hiểu Linh lại không thể chấp nhận tôi? Anh biết rõ tôi sẽ không cầu cái gì, anh biết rõ lòng tôi thủy chung không buông được anh… Tôi biết, những năm gần đây, ngoài miệng anh không nói, thật ra vẫn chê tôi, ghét bỏ tôi…
Nước mắt Mã Hiểu Yến rơi xuống như mưa. An Tại Đào sắc mặt phức tạp, sau khi do dự thật lâu, mới dứt khoát ôm cô vào lòng, nhẹ nhàng an ủi.
- Hiểu Yến, tôi không có ý ghét bỏ cô. Chỉ là cô nên biết, nếu cô theo tôi, có thể sẽ đau khổ cả đời.
An Tại Đào thở dài một tiếng:
- Tôi không thể cho cô cái gì, tôi không muốn chậm trễ cả đời cô.
Nước mắt trong suốt trên mặt Mã Hiểu Yến, cô khóc lóc ngẩng mặt lên trong lòng An Tại Đào, run giọng nói:
- Anh biết không, một năm kia, khi bị xe đụng phải, tôi đã nghĩ, nếu tôi không chết, tôi nhất định phải trở thành phụ nữ của anh, cho dù chỉ có một ngày, tôi cũng muốn anh với tôi.
- Anh chưa từng thật sự suy xét tình cảm của tôi. Có thể cho tới giờ anh cũng không ngờ, một người phụ nữ trải qua giống như tôi, lại trả giá toàn bộ tình cảm đối với một người đàn ông.
Mã Hiểu Yến cười tự giễu, nước mắt chậm rãi rơi xuống từ khóe mắt:
- Có lẽ cho tới giờ anh vốn không để mắt tới tôi.
- Trước kia tôi rất chán ghét anh, sau đó lại rất sợ hãi anh… Sau này, cũng không biết từ khi nào, trong lòng tôi cũng không chứa được người đàn ông khác.
Mã Hiểu Yến thất thần mà quay đầu đi, mắt nhìn đĩa trái cây trên bàn trà, thần sắc ảm đạm:
- Mỗi ngày tôi đều yên lặng nghĩ… Thậm chí tôi không dám biểu hiện ra ngoài, tôi sợ anh sẽ nói tôi là một người phụ nữ thấp kém ---- mà trên thực tế…
An Tại Đào đau đớn trong lòng. Hắn thở dài, nắm chặt bàn tay nhỏ bé lửa nóng của Mã Hiểu Yến, cúi đầu nói:
- Hiểu Yến, cô không cần nói như vậy. Cho tới bây giờ tôi vốn chưa từng hoài nghi tình cảm của tôi, chỉ là tôi vẫn không dám đối mặt. Bởi vì tôi biết, thứ tôi có thể cho cô thật sự quá ít… Hơn nữa, nếu chúng ta ở cùng một chỗ, cô không chỉ phải chịu đựng tịch mình, còn có thể là áp lực cực lớn… Tôi thật sự không hy vọng cô như vậy. Cô là một người phụ nữ tốt, cô hẳn là có hạnh phúc và cuộc sống của mình.
Mã Hiểu Yến lắc đầu:
- Có lẽ, sau khi gặp anh, đời này của tôi đã vô duyên với hạnh phúc rồi.
Mã Hiểu Yến cắn chặt răng, bỗng nhiên đứng dậy, run giọng nói:
- Anh nghỉ ngơi đi, tôi lên lầu thay quần áo, tôi trở về. Anh yên tâm, không có ảnh hưởng gì đối với anh!
Giọng nói run rẩy và tuyệt vọng của Mã Hiểu Yến, từng đợt vọt vào đáy lòng An Tại Đào, khiến trái tim hắn đau khổ.
Mã Hiểu Yến yên lặng quay đầu liếc hắn một cái, chậm rãi bước lên lầu, bước chân cực kỳ nặng nề. Trong lòng cô cực kỳ tuyệt vọng và đau khổ, đêm nay cô gần như bỏ qua mặt mũi liều lĩnh mà tìm Lộ Binh tới nơi này gặp gỡ An Tại Đào, nhưng đã tới bước này, An Tại Đào vẫn không chịu nhận cô…
Trong nháy mắt đi lên thang máy, Mã Hiểu Yến quay đầu lại nhìn An Tại Đào, ánh mắt vừa đau thương lại mê ly. Trong lòng cô hiểu được, nếu đêm nay mình rời khỏi căn phòng này, duyên phận giữa cô và An Tại Đào sẽ thực sự hoàn toàn chấm một dấu tròn. Đối với cô mà nói, đoàn cảm tình này, còn chưa bắt đầu, liền trực tiếp đi tới kết thúc vô tình.
Nhưng An Tại Đào vẫn yên lặng ngồi trên sô pha.
Mã Hiểu Yến buồn bã, bước chân lảo đảo một chút, sau đó nhanh chóng đi lên lầu hai.
Đi vào một gian phòng ngủ lầu hai, Mã Hiểu Yến bỏ áo ngủ đi, đứng trên tấm thảm màu đỏ của mình, ẩm đạm nhìn thân thể xích lõa trắng nõn tinh xảo của mình, mặc cho hai hàng lệ rơi xuống.
Cửa bị đẩy ra nhẹ nhàng.
Mã Hiểu Yến run rẩy trong lòng một chút, nẩng đầu nhìn ra cửa, đã thấy An Tại Đào chậm rãi đi vào.
…
…
- Cô thật sự không hối hận sao?
- Không, không, tôi…
- Con người tôi rất bá đạo, qua hôm nay, cô chỉ có thể thuộc về một mình tôi…
-…
Dưới ánh đèn tường màu đỏ hôn áo, hai bóng người chậm rãi tới gần, sau đó lại chậm rãi đè lên dây dưa nhau.