Quan Thanh

chương 547: đối chọi gay gắt

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

An Tại Đào vẫn ở tại cơ quan của Ban quản lý khu Cao Tân, cùng với công nhân viên của tập đoàn Vân Lan và một số nông dân địa phương trao đổi với nhau cho đến gần 4h sáng. Sau đó mới ngồi xe về nhà, ngủ khoảng mấy tiếng rồi lại tiếp tục đi làm.

Trong lúc đó, Bí thư Thành ủy Tống Nghênh Xuân và Chủ tịch thành phố Đông Phương Du cũng đã đến, nhưng chưa gặp những cán bộ công nhân viên, mà chỉ hỏi thăm An Tại Đào về tình huống cụ thể, đồng thời đánh giá cao việc An Tại Đào xử lý khẩn cấp. Sau đó thì hai người ra về.

Bản tin buổi tối của đài truyền hình Đông Sơn đã đưa tin về sự kiện mấy nghìn người đổ xô xuống quốc lộ 319, đồng thời xảy ra xô xát với cảnh sát. Hiện trường hỗn loạn không thể khống chế được. Cảnh tượng An Tại Đào cùng với cán bộ các cấp của thành phố xông vào đám người để duy trì trật tự đã hoàn toàn hiện ra trên màn ảnh.

Cuộc phỏng vấn An Tại Đào đã được đài truyền hình phát liên tục ba lượt. Cho đến sáng sớm hôm sau vẫn còn phát lại. Đây là lần đầu tiên An Tại Đào công khai xuất hiện trên truyền hình kể từ khi nhậm chức.

Toàn bộ nhân dân thành phố Phòng Sơn, thậm chí là toàn bộ tỉnh đã khắc sâu ấn tượng một chàng cán bộ thanh niên quần đen áo trắng, dáng người anh tuấn đứng lẫn trong đám người hỗn loạn vừa chỉ huy mọi người, vừa hỏi thăm tình hình của những quần chúng bị thương. Trên một ý nghĩa nào đó khiến cho mọi người nhận thức sâu hơn về những cán bộ "tiền hô hậu ủng" và "cao cao tại thượng".

Cũng chính từ giờ phút đó, An Tại Đào ngoài ý muốn đã trở thành một hình ảnh sinh động của một cán bộ vì quần chúng nhân dân. Đấy cũng là điều khiến An Tại Đào bất ngờ. Lúc ấy, tình cảnh hỗn loạn, hắn cũng không có nghĩ nhiều như vậy, chỉ tách mọi người ra bảo vệ, rồi mình thì vọt lên trước. Khi Bành Quân và Trang Ninh, Chu Quân có phản ứng, thì hắn đã sớm đặt mình trong cơn "lốc xoáy" rồi. Cảnh tượng này đều được các phóng viên của đài truyền hình bên ngoài trong lúc vô ý đã quay được.

Sau khi đài truyền hình phát đi, các tờ báo lớn có vẻ chậm hơn một chút. Vì các sự kiện đêm hôm đó đã được đài truyền hình tỉnh Đông Sơn, đài truyền hình thành phố Phòng Sơn, và đài phát thanh nhân dân Phòng Sơn phát dày đặc, nên ngày hôm sau các tờ báo lớn mới đồng loạt đưa tin. Đương nhiên, báo chí đưa tin càng thêm toàn diện và xâm nhập, đề cập đến những vấn đề có tính thật chất hơn. Ví dụ như hiện trạng của tập đoàn Vân Lan, nợ nần và nguy cơ phá sản của nó.

Bản tin của đài truyền hình Phòng Sơn và báo nghiệp Phòng Sơn cũng đồng loạt đưa tin. Đây là có sự đồng ý của Ban tuyên giáo Tỉnh ủy, cũng như là của Tống Nghênh Xuân. Nếu đã không có khả năng che đậy, thì cứ để cho giới truyền thông công khai ra ngoài. Trong chuyện này, Tống Nghênh Xuân thực hiện theo ý đồ của mình, nhưng ngay cả An Tại Đào cũng âm thầm gật đầu.

Ngày hôm sau (ngày 3 tháng 6), thị trường chứng khoán bắt đầu phiên giao dịch đầu tiên. Cũng không có bất ngờ gì xảy ra. Cổ phiếu của Vân Lan ngay trong phiên giao dịch đầu ngày đã xuống giá. Ngay trên bảng giao dịch xuất hiện một màu xanh. Mà ngày mai, chính là ngày Hội giám sát chứng khoán ra lệnh cưỡng chế cổ phiếu Vân Lan. Nếu ngày 4 tháng 6 vẫn không ngừng giao dịch cổ phiếu Vân Lan lại thì tất nhiên cổ phiếu này sẽ tiếp tục giảm thê thảm. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL

Nếu trước cuối tháng, cổ phần Vân Lan không dựa theo yêu cầu của Hội giám sát chứng khoán, cung cấp báo biểu liên quan, và những đề xuất thoát khỏi khủng hoảng kinh tế, khiến cho người quản lý và thị trường nhìn thấy được tia hy vọng cải tử hồi sinh, thì trong tương lai tập đoàn sẽ bị Hội giám sát chứng khoán nộp hồ sơ lên sở để xử lý. Đối với tập đoàn Vân Lan đây cũng giống như lửa đã đến gần nhà.

Buổi sáng ngày mùng 3 tháng 6, thành phố Phòng Sơn lại mời dự họp hội nghị thường vụ, tiến hành thảo luận lại tình hình sự kiện ngày hôm qua, cùng với phương án trợ giúp cho tập đoàn Vân Lan trong tương lai. Cuộc họp kéo dài từ buổi sáng cho đến 12h30 trưa vẫn chưa chấm dứt.

Cửa phòng họp đóng chặt. Có những cán bộ cơ quan Thành ủy ngẫu nhiên đi ngang qua, mơ hồ có thể nghe thấy bên trọng tiếng nói chuyện dày đặc và tranh cãi kịch liệt, thì trong lòng âm thầm nghiêm nghị, phần lớn rón rén nhẹ nhàng đi qua.

Trong hội nghị thường vụ này quả thật đã xuất hiện sự tranh cãi. Song phương tranh cãi dĩ nhiên là Tống Nghênh Xuân và An Tại Đào. Đối với quyết định thật nhanh và xử trí khẩn cấp của An Tại Đào ngày hôm qua, đúng lúc khôi phục lại được giao thông trên quốc lộ 319, ổn định cục diện, Tống Nghênh Xuân đại diện cho Thành ủy và Ủy ban nhân dân thành phố vẫn đánh giá cao độ. Nhưng còn trên nhiều vấn đề khác thì Tống Nghênh Xuân và An Tại Đào lại xuất hiện sự tranh cãi nghiêm trọng.

Thứ nhất, đối với sự hứa hẹn của An Tại Đào ngày hôm qua đại diện cho Thành ủy và Ủy ban nhân dân thành phố với công nhân tập đoàn Vân Lan, Tống Nghênh Xuân lại tỏ ra không hài lòng. Tống Nghênh Xuân nhận thấy, sự kiện vây quanh quốc lộ tính chất rất ác liệt, sau lưng khẳng định là có chủ mưu, phải điều tra cho rõ ràng, tìm ra kẻ chủ mưu xử lý để răn đe người khác, tránh cho ngày sau lại phát sinh loại sự kiện như thế này.

Mà An Tại Đào thì kiên trì cho rằng, Thành ủy và Ủy ban nhân dân thành phố phải nói được thì làm được. Hơn nữa, sự việc đã xảy ra, có bắt người cũng không làm nên được chuyện gì, lại càng khiến cho sự việc phát sinh nhiều hơn, làm cho cục diện càng thêm khẩn trương và chuyển biến xấu.

Thứ hai, về cách xử lý Cục trưởng cục Công an thành phố Bành Đại Mẫn và những cảnh sát có liên quan. An Tại Đào đã nói rất nhiều lần, tuyệt không được có bệnh hình thức. Bởi vì Bành Đại Mẫn tự tiện hành động, sử dụng cảnh giới, nhất là lựu đạn hơi cay và nổ súng, khiến quần chúng bị thương, ảnh hưởng sâu đậm, khiến cho dư luận chú ý.

Còn Tống Nghênh Xuân thì lại chỉ muốn cho Bành Đại Mẫn một quyết định xử phạt nào đó, nhưng giữ lại chức vụ của ông ta. Ông ta lấy lý do là bộ máy Cục công an vừa mới tiến hành điều chỉnh, lúc này lại trực tiếp miễn chức Bành Đại Mẫn thì sẽ gây bất lợi cho cục diện của cục công an. Đồng thời, năng lực công tác của Bành Đại Mẫn rất cao, khi rời khỏi ngành công an cũng là một tổn thất lớn.

Thứ ba, An Tại Đào cho rằng trong thời gian ngắn nhất, Ủy ban nhân dân thành phố phải mở một cuộc họp báo, công bố những hành động của Thành ủy và Ủy ban nhân dân thành phố đối với những nguy cơ xã hội như vậy. Nhưng Tống Nghênh Xuân lại cảm thấy không cần phải làm như vậy, hoàn toàn lãng phí thời gian.

Song phương bên nào cũng tự cho là mình phải, đối chọi gay gắt, tranh chấp không dừng. Ngoại trừ An Tại Đào, Tống Nghênh Xuân và Đông Phương Du ba lãnh đạo chủ chốt, thì còn lại một vài Ủy viên thường vụ không ngờ cũng cãi nhau đỏ mắt tía tai. Đây chính là trường hợp rất ít khi gặp trong những năm gần đây của cao tầng Phòng Sơn.

Tống Nghênh Xuân lạnh lùng nhìn Tống Tử Lâm đứng về phía An Tại Đào, trong lòng lửa giận không chặn lại được, nhưng ông ta lại không thể phát tác ra ngoài.

Là Bí thư Thành ủy, mắt nhìn thấy quyền lực trong tay mình bị tước đoạt đi, Tống Nghênh Xuân trong lòng phẫn nộ là có thể hiểu được.

Tống Nghênh Xuân cười lạnh một tiếng, trầm giọng nói:

- Nếu đồng chí An Tại Đào kiên trì phải mở cuộc họp báo, vậy thì cứ mở đi. Điều này không cần tranh cãi nữa. Thành ủy đối với bản án xử lý không có bất luận sự sợ hãi truyền thông giám sát nào. Tôi chỉ cảm thấy lãng phí thời gian, hoàn toàn không cần thiết, đem tinh lực lãng phí cho phương diện này.

- Còn về việc bắt người, nếu đồng chí Tại Đào tỏ vẻ chuyện cũ bỏ qua, Thành ủy phải giữ gìn hình tượng của cậu ấy, không thể khiến cho đồng chí An Tại Đào là Phó chủ tịch thường trực thành phố nói lại không giữ lời.

Tống Nghênh Xuân miễn cưỡng cười, khoát tay nói:

- Nhưng chúng ta phải tiếp thu được điều này, sau này nhất định phải cố gắng ngăn chặn loại sự kiện có quy mô này phát sinh. Mặt khác, một số người ở khu Cao Tân phải nghiêm trị nghiêm khắc khi bọn họ không làm tròn bổn phận.

- Về phần của Bành Đại Mẫn. Bành Đại Mẫn thuận theo mệnh lệnh của Thành ủy đến hiện trường, điều động cảnh lực duy trì trật tự, cũng không tính là tự tiện hành động. Sơ hở duy nhất ở chỗ, ông ấy đã không hướng đồng chí Tại Đào xin chỉ thị, thế nên đã dẫn đến hành động sai lầm. Về phần sử dụng cảnh giới, kia cũng là cảnh sát nhân dân chấp pháp thôi, chẳng lẽ cảnh sát nhân dân chúng tôi tay không đến duy trì trật tự sao? Điều này hiển nhiên là không thích hợp.

Tống Nghênh Xuân nói xong, ánh mắt sáng ngời nhìn An Tại Đào.

Tống Nghênh Xuân nghĩ rằng, hai việc trước mình đã nhường một bước, coi như đã nể mặt An Tại Đào. Còn về chuyện của Bành Đại Mẫn thì An Tại Đào cũng nên có qua có lại chứ. Nhưng An Tại Đào căn bản một chút cũng không nhượng bộ khiến Tống Nghênh Xuân tức giận đến chết đi được.

- Hướng tôi báo cáo hay không báo cáo kỳ thật cũng không quan trọng. Quan trọng là tôi đại diện cho Thành ủy và Ủy ban nhân dân thành phố đảm nhiệm tổ trưởng chỉ huy tại hiện trường. Cục công an áp dụng hành động, chẳng lẽ không nên có sự đồng ý của tổ chỉ huy sao? Bỏ qua nguyên tắc trình tự tổ chức? Như thế còn không gọi là tự tiện hành động sao? Nếu đều có thể làm theo ý của mình, sao còn muốn tôi là tổ trưởng chỉ huy làm gì? Còn muốn Thành ủy và Ủy ban nhân dân thành phố có mặt làm gì?

- Mặt khác, đối mặt với những người dân tay không, cảnh sát chúng ta lại cầm dùi cui cảnh sát trong tay, lại còn sử dụng súng. Loại hành vi này, nếu không nghiêm túc xử lý thì chỉ sợ là chúng ta khó có thể đối mặt với áp lực dư luận.

An Tại Đào thản nhiên cười.

Tống Nghênh Xuân phẫn nộ liếc mắt nhìn An Tại Đào, đang muốn phản bác lại thì cánh cửa phòng họp bị đẩy ra. Thư ký của ông ta vội vàng bước vào, ghé bên tai nhỏ giọng nói. Tống Nghênh Xuân đột nhiên biến sắc, lập tức đứng dậy đi ra ngoài, dường như là đi nghe điện thoại.

Tống Nghênh Xuân đi rồi, Đông Phương Du lập tức quay đầu nhìn An Tại Đào ngồi bên cạnh mình, ánh mắt hiện lên chút dịu dàng khác thường, chợt lóe lên rồi biến mất.

Cô nhẹ nhàng nhỏ giọng nói:

- Ông ấy đã nhường một bước, cậu cũng nên nhường một bước hay không? Chuyện của Bành Đại Mẫn không quan hệ đến đại cục, bộ muốn kiên trì hay sao?

An Tại Đào khẽ mỉm cười, cũng không trả lời, mà mải viết cái gì vào trong quyển sổ rồi đưa qua cho Đông Phương Du xem.

- Sự kiện ngày hôm qua nói lớn thì cũng không lớn, nói nhỏ thì cũng không nhỏ, thậm chí có thể nói là đạt đến độ cao chính trị. Cảnh dân xung đột, loại chuyện này đối với cán bộ công nhân viên có ảnh hưởng tiêu cực rất nhiều. Bành Đại Mẫn làm Cục trưởng cục Công an, hiện trường chỉ huy không lo, lại tự tiện sử dụng cảnh giới, vốn nên chịu xử lý. Quan trọng hơn là phải có người đứng ra chịu trách nhiệm, bình ổn phê bình của dư luận. Người này phải là Bành Đại Mẫn chứ không phải là tôi. Chẳng lẽ lại muốn đem tôi ra chịu trách nhiệm? Cho nên tôi mới kiên trì như thế.

Đông Phương Du cúi người nhìn vào những gì An Tại Đào đã viết, khóe miệng không kìm nổi một tia cười khổ. Cô lắc đầu, viết vào bên dưới quyển sổ: "Cậu thật sự là giảo hoạt".

An Tại Đào nhìn lướt qua rồi viết tiếp một hàng: "Đây không phải là giảo hoạt, mà là theo nếp làm việc. Bành Đại Mẫn phải là người chịu trách nhiệm. Chuyện này không cần bàn cãi".

Đông Phương Du và An Tại Đào động tác nhỏ của hai người tất nhiên là lọt vào trong mắt của mọi người. Tuy nhiên, Đông Phương Du gần đây đã công khai ủng hộ An Tại Đào, biểu lộ ra bất cứ lúc nào. Mọi người nhìn thấy trường hợp này cũng không lấy làm lạ.

Chỉ có điều có những ủy viên thường vụ có đôi khi cũng bồn chồn. Lúc trước quan hệ giữa An Tại Đào và Đông Phương Du rất khẩn trương, như thế nào lại đột nhiên trở nên hòa hợp như vậy? Nhìn qua, không những là hòa hợp, mà còn rất chặt chẽ. Đông Phương Du lúc nào cũng chiếu cố đến mặt mũi và quyền uy của An Tại Đào. Rất hiển nhiên, hai người đã sớm kết thành đồng minh, có chung lợi ích chính trị.

Tống Nghênh Xuân vội vàng từ bên ngoài đi vào, chậm rãi bước đến chỗ ngồi của mình. Đầu tiên là nhìn mọi người xung quanh, chợt lạnh lùng quét mắt nhìn An Tại Đào, rồi mới thản nhiên nói:

- Các đồng chí, tôi vừa mới nhận được tin tức ở tỉnh. Sự việc người dân vây xung quanh đường quốc lộ dẫn đến việc cảnh dân xung đột, đã khiến cho lãnh đạo Tỉnh ủy và Ủy ban nhân dân tỉnh coi trọng. Đối với việc xử trí khẩn cấp và công khai tin tức của thành phố, Tỉnh ủy và Ủy ban nhân dân tỉnh đã khẳng định, nhưng đồng thời cũng đưa ra yêu cầu nghiêm khắc. Bí thư Tỉnh ủy Tiếu và Chủ tịch tỉnh Trần Cận Nam trước sau đã ra chỉ thị quan trọng, yêu cầu chúng ta phải giải quyết tốt hậu quả, nghiêm trị những cá nhân có trách nhiệm liên quan, phòng ngừa việc sự kiện có tác động ngược lại.

- Mà Phó chủ tịch thường trực tỉnh Cung Minh Quân buổi sáng ngày hôm nay đã ra chỉ thị, yêu cầu chúng ta phải giải quyết tốt hậu quả. Về phương diện khác lập tức bắt tay vào khởi động tổ chức lại tài sản của tập đoàn Vân Lan. Phó chủ tịch Cung Minh Quân đã nhấn mạnh vấn đề sau.

Tống Nghênh Xuân giơ tay lên:

- Thời gian khẩn cấp, chúng ta không thể lãng phí thời gian tranh luận ở đây.

- Vì kiên quyết quán triệt, chứng thực tinh thần chỉ thị quan trọng của Tỉnh ủy và Ủy ban nhân dân tỉnh, tôi xem như là nhất nhất dựa theo đề nghị của đồng chí Tại Đào, lập tức từ phòng Tin tức của Ủy ban nhân dân thành phố ra mặt mời dự họp báo. Bành Đại Mẫn trong thời điểm đặc biệt đã có hành động vi phạm quy định. Tuy rằng không có cố ý nhưng lại tạo thành hậu quả nghiêm trọng.

Nói đến đây, Tống Nghênh Xuân có chút khó khăn hít sâu một hơi, trầm giọng nói:

- Miễn chức Bành Đại Mẫn, giao cho Đảng nội cảnh cáo xử phạt. Miễn chức phụ trách đại đội trưởng đội phòng ngừa bạo lực của cục Công an. Tạm thời cách chức Trưởng ban quản lý khu Cao Tân Trang Ninh.

Tống Nghênh Xuân liên tiếp nói đến từ miễn chức khiến mọi người chùng xuống. Đối với việc miễn chức của Trang Ninh, An Tại Đào hơi chút do dự, nhưng cuối cùng vẫn im lặng. Sự tình xảy ra ở đó, khu Cao Tân tất phải có người đứng ra chịu trách nhiệm. Tống Nghênh Xuân nếu đã đưa ra chuyện này thì An Tại Đào cũng không muốn phản bác lại.

Dù sao thì cũng là chịu trách nhiệm, không thể nặng bên này nhẹ bên kia.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio