Lâm Lệ tâm trạng không yên rời khỏi Thành ủy. Khi ở trong sân của cơ quan, cô còn quay đầu lại nhìn văn phòng của An Tại Đào ở lầu ba, hơi có chút thất thần.
Cô không biết hành động của mình ngày hôm nay sẽ khiến cho Bí thư Thành ủy An Tại Đào kế tiếp sẽ có hành động nào để dọn dẹp mình, đem lại cho mình vận mệnh ra sao.
Lâm Lệ không nghĩ rằng, An Tại Đào như thế nào lại ra tay với phụ nữ chứ. Cô cúi đầu đánh giá bản thân. Lần đầu tiên từ trước đến giờ, cô đột nhiên sinh ra hoài nghi và dao động về sắc đẹp của mình.
Thật lâu sau, cô mới buồn chán, ủ rũ rời khỏi, cũng không biết với thân phận của An Tại Đào, như thế nào lại đi so đo với một nhân viên công tác nho nhỏ như cô, nên mọi chuyện cũng liền trôi qua.
Tuy nhiên, chỉ cần An Tại Đào còn tại chức, cô nếu muốn có sự phát triển cho riêng mình thì chỉ sợ là không có khả năng.
Hơn 5h chiều, Bí thư Thành ủy Quy Ninh Mã Hiểu Yến theo thói quen ngồi xe chuyên dụng về nhà. Tuy rằng là nhân vật số một của thành phố Quy Ninh, nhưng cuộc sống của Mã Hiểu Yến lại rất đơn điệu. Cô rất ít khi tham dự vào các bữa tiệc xã giao bên ngoài, ngoại trừ những bữa tiệc quan trọng, cô trên cơ bản sau giờ tan tầm thì liền về nhà nấu cơm, xong rồi xem TV hoặc tản bộ bên trong tiểu khu.
Mẹ của cô và gia đình em trai đều ở Yên Kinh, chỉ còn mình cô ở Quy Ninh, cũng không có chỗ nào để đi. Đương nhiên, chỉ cần An Tại Đào có thời gian thì hắn cũng hay đến thăm cô, hoặc là cô lặng lẽ đến thành phố để gặp hắn.
Trên đường đi, di động phát ra âm báo tin nhắn. Mã Hiểu Yến lấy ra xem, không ngờ là tin nhắn của An Tại Đào. Cô trong lòng rất vui mừng, hướng về phía lái xe nói:
- Anh Lý, anh chở tôi đến trung tâm mua sắm ở Quy Ninh, tôi muốn mua một ít đồ. Anh đưa tôi đến đó, xong rồi anh cứ về nhà. Tôi sau khi mua đồ xong sẽ tự lái xe về.
Lái xe chần chừ một chút rồi nói:
- Bí thư Mã, hay là để tôi chờ và đưa cô về nhà. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
Mã Hiểu Yến khoát tay nói:
- Không cần đâu, tôi đi dạo mua sắm, biết khi nào mới về chứ. Anh không cần chờ tôi, cứ về nhà trước. Đúng rồi, sáng mai anh cũng không cần đến đón tôi, sáng mai tôi còn một số việc cần làm.
Lái xe đương nhiên là không khăng khăng ý kiến với lãnh đạo làm gì. Lãnh đạo nói như vậy, không có lái xe đi, hiển nhiên là có việc riêng tư cần làm. Là lái xe lâu năm của cơ quan Thành ủy Quy Ninh, anh ta đương nhiên là hiểu được việc này. Chỉ có điều mặc dù là về nhà, nhưng trong lòng luôn làm tốt tư tưởng chuẩn bị, bất cứ lúc nào cũng chờ điện thoại của Mã Hiểu Yến.
Kỳ thật, là lái xe của nhân vật số một thành phố Quy Ninh, anh ta không ngờ mình là lái xe nhàn rỗi nhất. Bởi vì Mã Hiểu Yến rất ít khi có hoạt động bên ngoài, sau giờ làm rất ít đi đâu. Làm lái xe mà nhàn rỗi quá nên anh ta cũng cảm thấy buồn bực trong lòng.
Bước xuống xe, Mã Hiểu Yến liền bước vào trung tâm mua sắm ngay. Nhưng không bao lâu sau, cô lại đeo một chiếc kính râm, bước vội ra xe lái đi. Cô lái xe đến căn nhà cuối cùng trong tiểu khu mà tập đoàn Dân Thái mới đưa vào khai thác, vừa mới vào cửa thì đã nghe một giọng nói quen thuộc.
- Hiểu Yến, em đến nhanh đấy, anh cũng mới vừa đến.
An Tại Đào đứng trong phòng khách, cười nói. Hắn đã thay một bộ đồ mặc ở nhà. Đây là căn nhà mà An Tại Đào năm trước mua cho Mã Hiểu Yến, xem như là tổ ấm của hai người ở Quy Ninh.
Mã Hiểu Yến trong lòng vui mừng, vội vàng buông túi xách trong tay, liền lao thẳng đến.
Hai người tuy rằng một ở Quy Ninh, một ở Phòng Sơn cách nhau không xa, nhưng nếu An Tại Đào không chủ động tìm cô thì cô tuyệt đối không đưa ra yêu cầu gặp mặt. Mà lúc gặp gỡ này, Mã Hiểu Yến rõ ràng cảm giác An Tại Đào mãnh liệt hơn bình thường.
Phụ nữ là một loài động vật vô cùng mẫn cảm. Sau khi ân ái xong, mặc cho An Tại Đào âu yếm thân thể mình, Mã Hiểu Yến có chút hồ nghi, nhẹ nhàng nói:
- Anh hôm nay dường như có chút khác lạ đấy.
An Tại Đào xấu hổ cười, nhưng không giải thích gì. Hắn hôm nay quả thật có chút không khống chế được sức mạnh sinh lý của mình. Khi Lâm Lệ đi rồi, hắn trong lòng không thấy bình tĩnh lại được, vì thế liền chạy đến Quy Ninh tìm cô gái của mình. Nhưng lời này hắn không thể nói ra, mà cũng may Mã Hiểu Yến cũng không suy nghĩ nhiều, chỉ thuận miệng hỏi rồi chợt chủ động chuyển đề tài.
- Tiểu Đào, việc cải cách xe công ở thành phố đẩy mạnh có thuận lợi không?
Đề cập đến công việc, An Tại Đào liền dừng tay, chậm rãi ngồi dậy, nhìn thân thể trần truồng, trắng mịn của Mã Hiểu Yến, trên mặt hiện lên chút nhu tình, thở dài:
- Chưa thể nói là thuận lợi hay không thuận lợi. Chỉ có thể nói là chỉ cần anh còn ở lại đây một ngày thì việc cải cách sẽ còn tiếp tục được đẩy mạnh.
Mã Hiểu Yến có chút lo lắng nhìn hắn, cũng ngồi dậy, dựa sát vào lồng ngực của hắn, nhẹ nhàng nói:
- Anh hủy bỏ đãi ngộ sử dụng xe chuyên dụng của rất nhiều cán bộ, ở thành phố từ trên xuống dưới đều oán giận. Kỳ thật, đây là một việc không được lòng người. Em vốn nghĩ anh chỉ làm ra việc cho cấp trên nhìn, nhưng thật không ngờ anh lại làm thật.
- Lấy ví dụ như Quy Ninh của em, dựa theo yêu cầu của thành phố, chúng ta cũng đã tham khảo quy định và chế độ xã hội, ngoại trừ lãnh đạo Thành ủy và Ủy ban nhân dân Quy Ninh, nhưng bộ môn và đơn vị cấp dưới chỉ có thể để lại một chiếc xe, còn những xe khác đều do trung tâm quản lý xe quản lý. Nhưng công tác của trung tâm kỳ thật cũng rất khó làm. Cho đến hiện tại thì danh sách xe công cũng không hoàn toàn thu lại được hết. Còn có không ít những xe không có trong danh sách, căn bản là không có cách nào để quản lý.
- Anh trước phải hoàn thành việc thu hồi xe, về phần các em ở dưới thì đó là bước tiếp theo. Tuy nhiên, em cứ yên tâm, chỉ cần việc cải cách xe công ở thành phố hoàn thành, đi vào quỹ đạo thì tự nhiên nước sẽ chảy thành sông thôi. Ai dám nhảy ra đối kháng với tổ chức, anh thách người đó cũng không dám.
An Tại Đào thản nhiên cười:
- Hiểu Yến, em hẳn là hiểu được cách đối nhân xử thế của anh. Anh sở dĩ ở lại cơ quan này làm việc, chính là muốn lợi dụng một chút quyền lực trong tay để làm việc mình muốn.
- Đây là hoàn cảnh lớn, xu thế lớn, không phải người nào muốn thay đổi thì thay đổi. Nhưng chỉ cần anh còn đảm nhiệm chức Bí thư Thành ủy một ngày thì cải cách ở Phòng Sơn sẽ được đẩy mạnh. Sau khi cải cách thành công, tất cả đều đi vào quỹ đạo thì tài chính của thành phố sẽ tiết kiệm được một khoản rất lớn. Anh có thể dùng khoản tiền này làm rất nhiều chuyện.
- Em hẳn là hiểu được, giáo dục, y tế và bảo đảm xã hội chúng ta còn thiếu rất nhiều. Hiểu Yến, anh có một tâm nguyện, chính là tận khả năng của mình, đem việc bảo đảm phúc lợi và xã hội đạt đến một trình độ cao hơn. Tài nguyên giáo dục không được nâng cao, và dân chúng đi khám bệnh với chi phí đắt đỏ. Bước tiếp theo, anh sẽ bắt tay vào giải quyết chuyện đó.
- Cán bộ có thể mắng anh nhưng dân chúng sẽ không mắng anh. Anh thà rằng bị cán bộ mắng, nhưng cũng không muốn để dân chúng mắng An Tại Đào anh ngồi không ăn bám không chịu làm gì.
An Tại Đào dùng sức phất tay.
Mã Hiểu Yến thở dài:
- Tiểu Đào, em biết anh có thể làm được, bởi vì anh là Bí thư Thành ủy. Những gì ở Phòng Sơn đều do anh định đoạt, chỉ cần không trái với quy định và chính sách của trung ương, chỉ cần không để cho lãnh đạo Tỉnh ủy can thiệp thì chuyện của anh trên cơ bản đều làm được. Nhưng vấn đề mấu chốt ở chỗ, anh cố gắng nhiều như vậy, vừa cải cách quản lý xe công, lại còn công khai tài sản cán bộ….Nếu anh còn ở Phòng Sơn thì còn làm tốt, nhưng khi anh rời khỏi Phòng Sơn rồi thì chẳng phải tất cả đều vô dụng sao.
An Tại Đào dừng lại một chút nhưng chợt nhẹ nhàng cười:
- Hiểu Yến, em nói rất đúng. Đó chính là một tật xấu trong quan trường chúng ta. Tuy nhiên, có hai điều mà em khả năng vẫn chưa nghĩ đến. Thứ nhất, đâm lao thì phải theo lao. Rất nhiều chuyện chỉ cần có lợi cho xã hội, chỉ cần là phù hợp với dòng chảy tiến bộ của xã hội thì một khi đã mở đầu thì rất khó quay về. Nếu muốn quay về thì xã hội có đồng ý hay không? Cho dù là vì ổn định xã hội, anh tin tưởng người kế nhiệm anh, mặc kệ là nguyện ý hay là không thì cũng phải làm. Thứ hai, trừ phi anh rời khỏi quan trường, nhưng chỉ cần anh còn tại vị thì mặc kệ là ở tỉnh nhậm chức hay là địa phương khác, thì lãnh đạo Phòng Sơn ít nhiều cũng phải nể mặt anh vài phần.
- Đương nhiên, anh hy vọng có thể củng cố được sự việc ở Phòng Sơn, sau đó giao cho một đồng chí đảm nhiệm mới có trách nhiệm. Anh đã bắt tay vào bồi dưỡng người rồi.
An Tại Đào khẽ mỉm cười, trong mắt lóe ra một tia đầy thâm ý.
Mã Hiểu Yến ngẩn ra, cũng cười nói:
- Dương Hoa? Anh đối với cô ấy rất tín nhiệm đấy. Tuy nhiên người phụ nữ này ra sao?
- Trước mắt còn chưa dám kết luận, tuy nhiên, anh tin rằng chỉ cần anh đẩy mạnh chuyện này thì cô ấy sẽ biết phải làm như thế nào. Haha, anh thấy cô ấy rất có tâm huyết, trừ phi cô ấy muốn phủ định chính mình, nếu không thì cũng chỉ có thể đi theo những bước mà anh đã chỉ định mà thôi.
- Đúng rồi, Hiểu Yến, em có nghĩ là sẽ thay đổi cương vị không? Anh đang nghĩ đến việc cho em đến thành phố.
Mã Hiểu Yến lơ đễnh cười:
- Em làm việc ở đâu cũng được. Em dù sao cũng có chút chán ngấy quan trường rồi. Thật sự thì em cũng muốn học theo chị Lãnh Mai, đến một xí nghiệp nào đó.
- Không được, An Tại Đào đột nhiên khoát tay:
- Anh cần em giúp anh làm việc.
- Sáu tháng cuối năm, Dương Hoa sẽ đảm nhiệm chức Chủ tịch thành phố. Anh nghĩ sẽ cho em làm Phó chủ tịch thành phố, thậm chí là Phó chủ tịch thường trực thành phố. Em hãy chuẩn bị tư tưởng. Kinh nghiệm lý lịch và điều kiện nhậm chức của em đều đúng quy cách, anh sẽ kết nối với lãnh đạo tỉnh một chút.
An Tại Đào ngay sau đó thêm vào một câu.
Mã Hiểu Yến dịu dàng gật đầu:
- Tùy anh thôi, hết thảy mọi thứ em đều nghe theo lời anh. Chỉ có điều em cảm thấy Dương Hoa không phải là một người đơn giản. Đừng nhìn cô ta hiện tại cái gì cũng nghe theo anh, nhưng một khi đạt đến chức Chủ tịch thành phố thì….
An Tại Đào thản nhiên cười, trong mắt hàn quang chợt lóe hàn quang:
- Có thể sử dụng thì sử dụng, không thể sử dụng thì bỏ đi. Anh tin rằng cô ấy sẽ không làm anh thất vọng. Hiểu Yến, em cũng nên chuyển đổi vị trí làm việc. Nếu tương lai anh rời khỏi Phòng Sơn, Phòng Sơn còn có em, anh ít nhiều cũng có thể yên tâm một chút. Anh vẫn không chuyển em đi, chính là muốn em ở cơ sở nắm bắt thật chặt, tương lai có chuyển em lên cũng dễ dàng hơn.
- Anh có một ý tưởng thật lớn. Anh muốn thi hành ý tưởng miễn phí chữa bệnh cho người dân tại Phòng Sơn, em xe có được không?
An Tại Đào đột nhiên nói ra tâm tư của hắn bấy lâu nay. Cũng chỉ trước mặt người đàn bà của mình, hắn mới có thể nói thật những lời sâu kín như vậy.
Mã Hiểu Yến nghe xong những lời này thì hoảng sợ, hít một hơi thật sâu nói:
- Tại Đào, miễn phí chữa bệnh? Nếu làm việc này thì phải xài biết bao nhiêu tiền anh có biết không? Hơn nữa, anh làm như vậy, có thể khiến ở trên….
Mã Hiểu Yến rên lên một tiếng, gương mặt thanh tú bởi vì bị chạm phải điểm nhạy cảm mà dần dần đỏ ửng lên.
An Tại Đào cười:
- Đương nhiên là phải tốn tiền, tuy nhiên, anh cảm thấy chỉ cần thao tác thật tốt thì hoàn toàn có thể khả thi. Ai nói chính phủ không có tiền? Tiền chúng ta có được từ những gì thì em trong lòng cũng biết rõ. Sau khi cải cách xe công được thành công, từ đó sẽ tiết kiệm được một nửa, và khoản tiền này sẽ dùng để trợ cấp miễn phí chữa bệnh.
- Còn về phần cấp trên, thì anh nghĩ cải cách thí điểm dân sinh, Bí thư Lý sẽ không phản đối. Chỉ có điều chỉ là thí điểm và thăm dò thôi, lãnh đạo tỉnh sao lại can thiệp chứ? Chỉ cần chúng ta không đòi tiền ở tỉnh thôi.
Mã Hiểu Yến thở dài, cũng không tiếp tục phản đối. Cô rất hiểu An Tại Đào, hễ là việc gì hắn đề xuất, bình thường đã trải qua sự suy xét thận trọng từ lâu, thì hắn mới đưa ra quyết định. Nếu đã như vậy, là người phụ nữ của hắn, cô chỉ có thể ủng hộ hắn mà thôi.
Thấy bộ dạng lo lắng của Mã Hiểu Yến, An Tại Đào không kìm nổi hôn lên mặt cô một cái, nhẹ nhàng cười:
- Được rồi, Hiểu Yến, đây chỉ là ý tưởng bước đầu của anh mà thôi, trước mắt vẫn chưa hoàn chỉnh, tạm thời vẫn chưa thực hiện. Anh trước chuyên tâm vào việc cải cách xe công cho xong, sau đó đem công trình cải tạo gia đình sống bằng lều ở phía nam thành phố hoàn chỉnh lên. Năm nay không còn mấy tháng nữa, thời gian kế tiếp, anh sẽ tiếp tục giải quyết bên giáo dục và giao thông công cộng. Năm tới trọng điểm chính là chữa bệnh.
Mã Hiểu Yến mỉm cười, không nói gì. Tuy nhiên trong lòng cô lại gợn sóng. An Tại Đào liên tiếp không ngừng cải cách, bao gồm trước mắt là xe công, hiện tại đã hình thành một cơn gió lốc tại Phòng Sơn. Nếu kế tiếp mà triển khai việc khám chữa bệnh miễn phí thì hiển nhiên sẽ làm cho toàn bộ Phòng Sơn lâm vào một cơn gió lốc lớn nữa. Có thể thành công hay không, Mã Hiểu Yến cũng không quan tâm. Cô chỉ có lắng An Tại Đào có thể vì vậy mà gặp phải phiêu lưu trong chính trị hay không?
Rất nhanh, trong hội nghị thường vụ Thành ủy Phòng Sơn đã thông qua phương án thay đổi chế độ cho lái xe. Phương án an bài cho lái xe gồm có ba phương án: chuyển đổi, về hưu non hoặc xí nghiệp an bài.
Trung tâm quản lý xe hình thành một đơn vị cấp hai, áp dụng hình thức tự hạch toán quản lý.
Mà kế tiếp, mặc dù rất nhiều lái xe không tình nguyện, nhưng vẫn không thể không căn cứ vào tình hình thực tế mà đưa ra lựa chọn cho mình. Không ngoài dự kiến của An Tại Đào, việc chuyển đổi hoặc đến xí nghiệp làm việc vừa đủ số lượng còn lại, chứ rất ít người chịu về hưu non.
Giữa tháng 9, sau cơn bão tố cải cách xe công, An Tại Đào lại một lần nữa tung ra một quả bom tấn.