Tuy rằng các Ủy viên thường vụ đều biết rằng, An Tại Đào cái gọi là đến "Yên Kinh giáp mặt báo cáo với Bí thư Trương" chỉ là một sự ngụy trang, là một phương án tạm thời áp chế tranh chấp hiện tại mà thôi. An Tại Đào có thể đến Yên Kinh để thăm hỏi Trương Đức Phúc, nhưng tuyệt đối không vì chuyện ấy mà khiến Trương Đức Phúc định đoạt. Trương Đức Phúc hiện nay vẫn chưa đến, đối với tình huống của tỉnh Đông Sơn vẫn không biết, làm thế nào mà có thể xuất ra ý kiến?
Tin tưởng Trương Đức Phúc sẽ không có định đoạt cho chuyện này.
Nhưng ngay khi biết rõ An Tại Đào dùng mánh lới thì mọi người cũng không còn lời nào để nói. Trương Đức Phúc là Bí thư Tỉnh ủy danh chính ngôn thuận do trung ương bổ nhiệm. Mặc kệ Trương Đức Phúc là dưỡng bệnh hay có nguyên nhân gì khác, điều này cũng không có trở ngại đến việc Trương Đức Phúc hỏi đến sự vụ của tỉnh Đông Sơn.
Hoặc là câu nói kia, vị trí quyết định hết thảy. Trương Đức Phúc ở dưới sự an bài của trung ương ở Yên Kinh dưỡng bệnh, tạm thời không đến Đông Sơn nhậm chức, nhưng cũng không có nghĩa là sự vụ của tỉnh Đông Sơn Trương Đức Phúc có thể bỏ qua một bên.
An Tại Đào đề xuất muốn đến Yên Kinh thăm hỏi Trương Đức Phúc, đồng thời báo cáo công tác, các Ủy viên thường vụ khác không thể không cười gật đầu. Kỳ thật không đồng ý cũng không được.
Hội nghị thường vụ lần thứ hai cũng không giải quyết được gì. Nhưng An Tại Đào cũng không lập tức đến Yên Kinh. Đối với hắn mà nói, Yên Kinh thì sẽ đi, hướng Trương Đức Phúc báo cáo cũng không phải là giả, nhưng không phải bây giờ. Đối với thế cục hiện tại mà nói, hắn cần nắm chắc một bí quyết khéo léo, tận khả năng khiến cục diện trong sáng hóa hơn, hoặc có thể nói là trong sáng hóa phân tranh quyền lực cao tầng tỉnh ủy.
Đồng thời, hắn đương nhiên còn có dụng ý khác. Chỉ có điều hắn không biểu hiện ra ngoài, ai cũng rất khó đoán tâm tư của hắn.
Hắn không nôn nóng đến Yên Kinh để thăm hỏi Trương Đức Phúc, tất nhiên sẽ không ai thúc giục hắn. Ngoài mặt, giữa các Ủy viên thường vụ Tỉnh ủy vừa mới gợn sóng trong nháy mắt được bình ổn xuống, nhưng kỳ thật, phía sau đó là một cơn sóng ngầm mãnh liệt. Hơn nữa còn dần dần mở rộng trong các cán bộ bình thường.
Sự việc đề bạt cán bộ lần này lâu như vậy, trải qua hai lần hội nghị thường vụ để nghiên cứu mà không có kết quả gì. Việc tranh chấp trong hội nghị đã thông qua những con đường khác nhau truyền bá ra ngoài. Đối với các cán bộ khác của Tỉnh ủy và UBND tỉnh mà nói thì đây là một đề tài để bàn tán lúc trà dư tửu hậu. Còn đối với những cán bộ được đề bạt mà nói thì là một áp lực cực lớn.
Kiến thức phổ thông và kinh nghiệm nói cho bọn họ biết, việc đề bạt cán bộ một khi dính dáng đến quyền lực phân tranh cao tầng, như vậy thì khả năng lớn nhất là không giải quyết được gì. Nếu là như vậy thì bọn họ có muốn khóc cũng khóc không được. Vì sự đề bạt lúc này đây mà rất nhiều người từ đầu năm đã bắt đầu làm công tác, các mặt trả giá đều rất lớn.
Buổi sáng, An Tại Đào vừa mới bước vào văn phòng, Chánh văn phòng kiêm Phó Trưởng ban thư ký Tiết Thu Điền liền gõ cửa bước vào. Tuy rằng An Tại Đào hiện tại đã có Lý Bình, nhưng bởi vì Lý Bình đến Tỉnh ủy công tác thời gian quá ngắn, còn có những tình huống chưa quen thuộc, không thể chân chính phối hợp với các đơn vị và bộ môn nên không thể công tác độc lập. Cho nên thời gian gần đây, Tiết Thu Điền chủ động gánh vác trọng trách thư ký cho An Tại Đào. Đương nhiên, đây cũng là do Tiết Thu Điền tự nguyện.
Bản thân công tác của y là phục vụ cho lãnh đạo chủ chốt của Tỉnh ủy, chỉ cần phối hợp tốt với công tác của An Tại Đào, đạt được thành tích. Còn không thì có làm nhiều cũng bằng không. Hơn nữa, y đang muốn thừa dịp này để kéo gần quan hệ với An Tại Đào.
Nghiêm khắc mà nói, An Tại Đào cũng không phải là một lãnh đạo hà khắc. Hắn rất giỏi trong việc khai thác tài năng và ưu điểm của cấp dưới, đồng thời điều động công tác của bọn họ rất tích cực. Khi cần thì hắn đều cấp cho bọn họ những vị trí nhất định để mỗi người có thể phát huy tác dụng. Về phần cán bộ a dua nịnh hót, hay là thật thà chất phác, hắn đều xem như râu ria.
Không người nào là toàn vẹn. Nhân vô thập toàn! Mỗi người đều có khuyết điểm và sở trường riêng. Khi làm kẻ bề trên, cần phải dùng điều này làm hiệu lực cho mình.
Trên thực tế, dứt bỏ những nhân tố khác không nói, Tiết Thu Điền là một cán bộ rất có tố chất. Năng lực phối hợp của y ở cơ quan tỉnh ủy này xem như là khá tốt. Cho nên, An Tại Đào biết rõ Tiết Thu Điền có sự nịnh bợ trong đó và có tư tâm về lợi ích chính trị nhưng cũng không để trong lòng.
- Bí thư An, đây là nhật trình làm việc trong ngày của anh. Anh hãy xem qua một chút. Mặt khác, anh hôm nay có việc gì khác thì xin thông báo cho tôi biết, tôi lập tức trở về điều chỉnh lại cho anh.
Tiết Thu Điền cung kính đặt trước mặt An Tại Đào lịch trình làm việc cho ngày hôm nay. An Tại Đào ôn hòa cười, gật đầu nhìn xuống.
Lúc này, Lý Bình mới rón rén bước vào, chủ động rót trà cho An Tại Đào, thuận tay sửa sang những thứ hỗn độn trên bàn của hắn. Đồng thời, cũng rót cho Tiết Thu Điền một tách trà.
- Cứ tạm thời sắp xếp như vậy. Trưởng ban thư ký Tiết, những công tác này hay là để cho Phó bí thư Tôn đi tham dự. Tôi mới chuyển đến, đang trong giai đoạn học tập điều tra nghiên cứu. Anh hãy lập tức an bài, trong thời gian này, tôi muốn khảo sát ba thành phố cấp địa. Hôm nay, Phòng Sơn sẽ là nơi đến đầu tiên. Truyện Sắc Hiệp -
An Tại Đào ngẩng đầu, liếc mắt nhìn Tiết Thu Điền. Tiết Thu Điền có chút không ngờ, nhưng vẫn lập tức cung kính trả lời:
- Vâng, Bí thư An, tôi lập tức đi sắp xếp ngay. Chỉ có điều, hôm nay không phải là có chút gấp gáp sao? Cũng phải để cho ở dưới một chút thời gian chuẩn bị chứ?
An Tại Đào lắc đầu:
- Không cần chuẩn bị, tôi chỉ là xuống để hiểu biết tình hình, không muốn cấp thêm phiền toái cho các đồng chí ở địa phương. Hơn nữa, nếu anh thông báo trước cho bọn họ, chúng ta xuống sau thì làm gì có thể nhìn ra tình huống chân thật chứ? Dọn đường trước cho bọn họ, mình xuống chỉ cưỡi ngựa xem hoa, không phải lãng phí thời gian sao? Tôi sẽ đến ba thành phố là Phòng Sơn, Mạnh Khương và Tân Hải.
Tiết Thu Điền do dự một chút, gật đầu xác nhận.
- Mặt khác, những người đi theo không cần nhiều lắm, đơn giản gọn nhẹ. Không cần giới truyền thông đi theo, không cần tiền hô hậu ủng. Anh chỉ cần mang theo những đồng chí có liên quan của văn phòng Tỉnh ủy là được.
An Tại Đào trầm ngâm nói. Vốn hắn muốn cho Ban tổ chức cán bộ Tỉnh ủy và Ban tuyên giáo Tỉnh ủy đi cùng, nhưng sau nghĩ lại, nếu nói vậy thì Hạ Hầu Danh khẳng định là sẽ tham gia, nên cùng từ bỏ ý định.
- Vâng, Bí thư An, tôi lập tức sắp xếp ngay. Tiểu Lý, cậu hãy thu dọn cho lãnh đạo một chút, chúng ta sẽ cùng với Bí thư An đến Phòng Sơn để điều tra nghiên cứu.
Tiết Thu Điền lập tức đứng dậy, chuẩn bị đi sắp xếp thì lại nghe An Tại Đào nhẹ nhàng nói:
- Chánh văn phòng Tiết, còn có một chút, anh hãy bớt chút thời gian chuẩn bị giùm tôi. Căn cứ vào việc trung ương đang tăng cường giao lưu tinh thần giữa cơ quan trung ương và cán bộ địa phương, đồng chí Trợ lý Cục trưởng Cục Giám sát an toàn mỏ than quốc gia Mã Hiểu Cường và một đồng chí trẻ tuổi của phòng Thư ký muốn đến tỉnh chúng ta tạm giữ chức. Tôi đã nói qua việc này với Trưởng ban Hạ Hầu, anh có thể quan tâm xem xét.
Tiết Thu Điền trực giác nói cho y biết, cái gọi là xuống dưới tạm giữ chức của hai người kia tất nhiên là tâm phúc của An Tại Đào. Tuy nhiên, trong lòng nghi hoặc hay không, y cũng không dám biểu hiện ra ngoài, khẩn trương gật đầu đồng ý.
An Tại Đào đã nói y bớt chút thời gian phối hợp một chút, kỳ thật là nếu lãnh đạo đã mở miệng thì cần phải nhanh chóng chứng thực sự việc. Tiết Thu Điền biết rõ điều này nên quyết định sau khi trở về từ Phòng Sơn sẽ kết nối với Ban tổ chức cán bộ.
Cơ quan trung ương có cán bộ cấp bậc nhất định xuống dưới tạm giữ chức, đương nhiên cần có Ban tổ chức trung ương và cơ quan đó trình ra những thủ tục liên quan. Nhưng nếu An Tại Đào đã nói như vậy thì cấp trên khẳng định đã làm tốt công tác, còn lại thì Ban tổ chức cán bộ Tỉnh ủy Đông Sơn chỉ có tiếp nhận và sắp xếp mà thôi.
9h sáng, An Tại Đào cùng với Tiết Thu Điền, Lý Bình, còn có một số cán bộ của bộ môn liên quan lặng yên rời khỏi cơ quan Tỉnh ủy trên một chiếc xe, rời thành phố Thiên Nam thẳng tiến đến Phòng Sơn.
Trong lòng các cán bộ đi theo, Bí thư An lúc này đây xuống cơ sở điều tra nghiên cứu thật sự là có chút gấp gáp và khiêm tốn, thậm chí có thể nói là không hiểu ra làm sao. Lãnh đạo chủ chốt của Tỉnh ủy xuất hành, không ngờ chỉ mang theo một Phó trưởng ban thư ký Tỉnh ủy và một vài nhân viên công tác bình thường, vừa không thông báo cho ở dưới mà cũng không thông báo cho truyền thông đi cùng. Trong trí nhớ của bọn họ, không có lãnh đạo nào của Tỉnh ủy có phong cách quỷ dị như vậy.
Bởi vì ngồi cùng một chiếc xe, lại còn có lãnh đạo chủ chốt của Tỉnh ủy An Tại Đào đi cùng, hắn không nói lời nào, những cán bộ bình thường khác cũng không dám hé răng, thở mạnh cũng không dám. Không khí trong xe rất nặng nề.
Trên chiếc xe này, đại khái chỉ có Tiết Thu Điền có thể chủ động nói chuyện với An Tại Đào. Tiết Thu Điền vốn muốn nói với An Tại Đào một hai câu vui đùa để làm giảm bớt không khí căng thẳng trong xe, nhưng thấy An Tại Đào thần sắc ngưng trọng, uy nghiêm, quay đầu ra ngoài cửa sổ, liền há miệng thở dốc, không dám mở miệng, cuối cùng cũng im lặng luôn.
Không khí nặng nề vẫn tiếp tục cho đến khi đuổi đến đường cao tốc của Phòng Sơn. Lúc này An Tại Đào đột nhiên thu ánh mắt về, hướng Tiết Thu Điền, thản nhiên cười nói:
- Trưởng ban thư ký Tiết, lát nữa chúng ta vào nội thành, anh hãy gọi điện thoại thông báo cho người của Phòng Sơn. Tuy nhiên, chúng ta sẽ không ở lại nội thành Phòng Sơn, mà trực tiếp đến khu kinh tế mới Tư Hà.
- Vâng!
Tiết Thu Điền lập tức gọi điện thoại.
Hiện tại khu kinh tế mới Tư Hà đã lên cấp, là đơn vị cấp cục trưởng, là một quản hạt của Phòng Sơn. An Tại Đào trầm ngâm một chút, đột nhiên hướng Lý Bình hỏi:
- Lý Bình, hiện tại nhân vật số một của khu kinh tế mới Tư Hà là ai?
Lý Bình cung kính trả lời:
- Bí thư An, sau khi Trang Ninh trở thành Phó chủ tịch thành phố, Trưởng ban quản lý mới của khu kinh tế mới Tư Hà là Bành Quân. Nhưng tôi nghe nói, gần đây thành phố có sự điều chỉnh cán bộ, Trưởng ban Bành khả năng sẽ đến Lương Sơn làm Chủ tịch quận. Tôi cũng không biết chuyện này có chắc không.
- Hẳn là vẫn chưa quyết định.
Lý Bình thêm vào một câu.
Bành Quân là thư ký thứ nhất của An Tại Đào, mấy năm trước đã xuống dưới cơ sở. Hiện giờ được coi như là cán bộ cấp Cục trưởng có thực chức, là nhân vật có uy tín trong thành phố.
An Tại Đào khóe miệng hiện lên chút tươi cười:
- Bành Quân hiện tại được coi như là cán bộ lãnh đạo cơ sở. Không tồi, không tồi! Lý Bình, anh có số điện thoại của Bành Quân không, gọi điện thoại cho Bành Quân một chút.
Lý Bình không dám chậm trễ, khẩn trương lấy điện thoại ra. Sau khi tìm được số của Lý Bình thì liền gọi ngay, nhưng bên trong lại phát ra tin nhắn "Số điện thoại này không liên lạc được". Lý Bình bất đắc dĩ liền gọi cho một người quen ở UBND thành phố, tra ra được số điện thoại của Bành Quân.
Sau khi nối máy, từ đầu dây bên kia vang lên giọng nói trầm thấp của Bành Quân:
- Alo, tôi là Bành Quân.
Lý Bình cười ha hả:
- Trưởng ban Bành, tôi là Lý Bình, còn nhớ tôi không?
Bành Quân đầu tiên là ngẩn ra, chợt mừng rỡ nói:
- Là chú em Lý Bình à, hóa ra là cậu. Tôi nghe nói là cậu đã đến tỉnh làm thư ký cho lãnh đạo cũ. Lúc này thăng chức, tôi còn chưa kịp chúc mừng cậu. Hôm nay sao rảnh rỗi gọi điện thoại cho tôi thế? Cậu đang ở đâu vậy?
Bành Quân liên tiếp đặt ra câu hỏi, tốc độ rất nhanh, không cho Lý Bình thời gian để trả lời.
Đã từng là thư ký cho An Tại Đào, hai người tất nhiên là rất quen thuộc. Tuy rằng An Tại Đào một đường thăng chức, khoảng cách với Bành Quân ngày càng xa, liên hệ cũng ngay càng ít. Nhưng Bành Quân vẫn thường hay liên lạc với Lý Bình.
- Haha, Trưởng ban Bành…
Lý Bình vừa mới lên tiếng thì Bành Quân đã cắt ngang:
- Tôi nói chú em này, cứ gọi tôi là anh Bành được không? Cứ một tiếng Trưởng ban Bành, hai tiếng Trưởng ban Bành để làm gì? Chúng ta là anh em với nhau, đừng khách sáo như vậy, có chuyện gì cứ nói.
Hiện giờ Lý Bình là thư ký của An Tại Đào, Bành Quân thái độ với Lý Bình đương nhiên là thân mật hơn. Tuy nhiên, đây chỉ là một bản năng trong tiềm thức, không liên quan đến nịnh nọt gì ở đây.
Lý Bình cười khổ trả lời:
- Trưởng ban Bành, anh không cho tôi nói chuyện gì cả. Bí thư An đến Phòng Sơn điều tra nghiên cứu, chúng tôi sẽ đến chỗ của anh, anh hãy chuẩn bị đi.
Bành Quân chấn động:
- Bí thư An đến đây sao? Sao lại thế này? Sao thành phố không thông báo cho chúng tôi? Khi nào thì mọi người đến?
- Chúng tôi đã đến nội thành thành phố Phòng Sơn, rất nhanh sẽ đến chỗ anh. Về phần thành phố thì Bí thư An cũng không thông báo.
Lý Bình che ống nghe, hướng An Tại Đào kính cẩn nói:
- Bí thư An, chúng ta trực tiếp đến khu kinh tế mới Tư Hà luôn chứ?
- Ừ!
An Tại Đào gật đầu.
Bí thư Thành ủy Phòng Sơn Hoàng Hiểu Phong đang chủ trì hội nghị thường vụ Thành ủy, đột nhiên nhận được tin tức An Tại Đào đến Phòng Sơn điều tra nghiên cứu. Tin tức này khiến y có chút kinh ngạc.
- Các đồng chí, cuộc họp hôm nay tạm thời ngưng tại đây. Văn phòng Thành ủy vừa mới nhận được điện thoại của Phó trưởng ban thư ký Tiết của văn phòng Tỉnh ủy, nói là Bí thư An dẫn người đến Phòng Sơn điều tra nghiên cứu, đã tiến đến nội thành thành phố Phòng Sơn. Bọn họ trực tiếp đến khu kinh tế mới Tư Hà, chúng ta phải lập tức đến ngay.
Hoàng Hiểu Phong bỗng nhiên đứng dậy, hướng Mã Hiểu Yến vội vàng gật đầu nói:
- Đồng chí Hiểu Yến, cô hãy lập tức phái người của khu kinh tế mới Tư Hà và của thành phố Quy Ninh lập tức đến khu kinh tế mới Tư Hà. Đồng thời khiến cục Công an lập tức hành động, cần phải đến khu kinh tế Tư Hà trước Bí thư An, làm tốt công tác bảo vệ an toàn.
Nói xong, Hoàng Hiểu Phong vội vàng bước đi.
Theo sau là các Ủy viên thường vụ khác cũng đứng dậy đuổi theo. Lãnh đạo chủ chốt của Tỉnh ủy đến Phòng Sơn nghiên cứu điều tra, An Tại Đào lại là lãnh đạo cũ của Phòng Sơn, bọn họ là Ủy viên thường vụ tất nhiên là không dám vắng mặt, dù chỉ một người.
Hơn mười chiếc xe màu đen từ cơ quan Thành ủy chạy như bay ra ngoài. Một chiếc xe cảnh sát dẫn đường, còi cảnh sát gào thét hướng khu kinh tế mới Tư Hà chạy đến.
Dọc theo đường đi, Tiết Thu Điền không ngừng nhận được điện thoại của Bí thư Thành ủy Phòng Sơn Hoàng Hiểu Phong và Chủ tịch thành phố Mã Hiểu Yến gọi đến, hỏi tiến trình An Tại Đào đến khu kinh tế. Kỳ thật thì Mã Hiểu Yến hoàn toàn có thể trực tiếp gọi điện cho An Tại Đào, nhưng đề cập đến công việc, cô không thể không chú ý đến chừng mực.
Tiết Thu Điền không ngừng nghe điện thoại, vừa mới cúp máy thì một cuộc điện thoại khác lại gọi đến. Thật vất vả mới yên tĩnh được một chút, y cười khổ hướng An Tại Đào nói:
- Bí thư An, Thành ủy và UBND thành phố Phòng Sơn rất sốt ruột, lãnh đạo đến đột ngột như vậy, bọn họ….
- Hiện tại, tất cả các Ủy viên thường vụ Thành ủy Phòng Sơn đều chạy đến khu kinh tế mới Tư Hà.
An Tại Đào nhíu mày, khoát tay trầm giọng nói:
- Làm cái trò gì không biết? Trưởng ban thư ký Tiết, anh hãy lập tức nói cho bọn họ biết, không cần phải kinh động như vậy. Chúng ta đến là để nghiên cứu học tập, không cần quấy rầy đến mọi người. Ngoại trừ Hoàng Hiểu Phong và Mã Hiểu Yến, còn lại các đồng chí khác nên trở về.
Lái xe cố ý đi chậm lại, cấp cho cán bộ thành phố Phòng Sơn và khu kinh tế mới Tư Hà chút thời gian chuẩn bị. Khi đoàn người An Tại Đào đuổi tới Tư Hà thì thành phố Quy Ninh đã thông hai bên đường khu kinh tế mới Tư Hà, có hai xe cảnh sát đậu sẵn cảnh giới. Mà cách đó không xa là một chiếc xe cảnh sát giao thông để khai thông đường lộ.
Nhìn thấy chiếc xe có giấy phép của Tỉnh ủy, xe cảnh sát mở đường của cục Công an thành phố Phòng Sơn khẩn trương đi đằng trước, hụ tiếng còi cảnh sát chói tai. Theo sau, xe cảnh sát và cảnh sát giao thông cưỡi xe máy đều phát động theo đuôi.
Bên ngoài tòa nhà làm việc của khu kinh tế mới Tư Hà đậu đầy những chiếc xe công vụ. Lý Bình nhìn qua, ước chừng có mấy chục chiếc. Rất hiển nhiên, các lãnh đạo có uy tín của thành phố Phòng Sơn, thành phố Quy Ninh và khu kinh tế mới Tư Hà đều đã đến đông đủ.
An Tại Đào ở trong xe nhìn ra ngoài, âm thầm nhíu mày. Hắn kỳ thật biết điều này không thể tránh được. Hắn đến cơ sở ở dưới, trừ phi không thông báo cho Đảng ủy chính quyền địa phương, chỉ cần vừa thông báo, tất cả những cán bộ địa phương có liên quan đều chen chúc tới. Cho nên, ở một ý nghĩa nào đó, là lãnh đạo chủ chốt của Tỉnh ủy, hắn muốn thực hiện việc "cải tranh vi hành" là không có khả năng.
Điều duy nhất hắn có thể làm, chính là giống như hôm nay, đột nhiên tập kích, khiến cho địa phương không kịp thời gian chuẩn bị, như vậy mới có khả năng nhìn thấy một điều gì đó chân thật. Nhưng cho dù là như vậy, cũng không thể làm nhiều lần. Nếu không sẽ ảnh hưởng đến phong độ lãnh đạo của An Tại Đào.
Một đám cán bộ thành phố Phòng Sơn kính cẩn quan sát. Cửa xe chậm rãi mởi ra, Tiết Thu Điền và Lý Bình một trước một sau bước xuống, mở cửa xe. Mà lúc này, Hoàng Hiểu Phong và Mã Hiểu Yến cùng một đám quan viên thành phố đều xúm lại.
- Bí thư An!
- Xin chào Bí thư An!
An Tại Đào vẫn còn chưa xuống xe thì bên tai đã truyền đến âm thanh kính cẩn hoặc nịnh nọt.