Quân Thê

8: trọng sinh(1)

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

: Xé Vải

Mỹ nhân có chút tính tình cũng là hợp lí, huống chi Khổng gia tiểu thư còn là người mà văn nhân trong thiên hạ ngưỡng mộ? Tưởng Mặc Chi cũng không giận Khổng Nhan giọng điệu lạnh lùng, ánh mắt tham luyến quét trên người Khổng Nhan không để lại dấu vết chuyển hướng nhìn vào gương mặt tuyết trắng như ngọc, nói: "Nàng cũng đừng trách các nàng, thật ra các nàng cũng là suy nghĩ cho nàng." Thực sự chướng mắt bộ mặt làm bộ làm tịch, Khổng Nhan liếc nhìn ngôi nhà mái xanh to dưới sườn núi, xem chừng có thể nghe thấy tiếng hô vừa rồi của nàng.

Lại nghĩ một chút hôm nay nhiều người đến dâng hương, còn có Phùng ma ma tự mình sắp xếp, chỉ sợ nô bộc trong nhà đa số đã được phái đến phụ cận Mao Bình am để phòng có khách hành hương xâm nhập nơi riêng tư của nàng.

Vừa cân nhắc, không khỏi ngầm bực chính mình làm gì phái nhiều người đi Mao Bình am trông coi như vậy, ngược lại thành ngoài mạnh trong yếu để Tưởng Mặc Chi chui vào chỗ trống! Xem ra hiện tại chỉ có thể dựa vào chính nàng.

Khổng Nhan đ è xuống trong lòng chán ghét đối với Tưởng Mặc Chi, giả vờ vẫn còn ngạc nhiên việc ba người bọn họ thông đồng tính kế nàng, lạnh lùng hừ một tiếng quay đầu sang chỗ khác, ánh mắt lại hướng đến con đường duy nhất đi ra ngoài của gian nhà bên ngoài thềm đá, xem chừng tính toán phần thắng có thể vượt qua Tưởng Mặc Chi một hơi chạy tới lối ra là bao nhiêu.

Tưởng Mặc Chi không biết dự định của Khổng Nhan, chỉ cho là Khổng Nhan thiên kim tiểu thư tính tình lớn, liền muốn khuyên Khổng Nhan tiêu tan hỏa khí, hắn mới thân cận giai nhân được.

Thế là lời hay ý đẹp khuyên nhủ: "Phùng ma ma xác thực một lòng hướng về nàng, bà ta đau lòng nàng phí hoài thời gian ở nơi hoang vu này, lại sợ nàng tuổi già kham khổ, cho nên mong ta lập lời thề, cho dù không thể cho nàng danh phận, cũng bảo vệ nàng nửa đời sau không lo âu, cũng đem cho ngươi thêm một đứa con hầu hạ bên gối." Nói vui mừng cười một tiếng, giống như cao hứng Khổng Nhan có một nô bộc trung thành, sau lại bổ sung: "Liền là hôm nay trước khi gặp nàng, Phùng ma ma vẫn còn do dự, nếu không phải ta đáp ứng sau này sẽ ở trước mặt nhạc phụ lập lời thề, chỉ sợ hôm nay vẫn là không thấy được nàng." Trong tình cảnh này, Khổng Nhan nào có tâm tư tìm hiểu Phùng ma ma hà cớ gì làm như thế, lúc này đột nhiên nghe xong, tâm trạng không nói được thành lời.

Năm đó nàng bị hối hôn, lại không cách nào gả cho người khác, Phùng ma ma vì thế không biết vụng trộm chảy bao nhiêu nước mắt, ở trước mặt nàng lại luôn lên dây cót tinh thần, trấn an nàng.

Hai năm trước trông thấy không chỉ Khổng Hân phu tế ôn nhu quan tâm lại còn sinh ra một đôi nhi nữ đáng yêu thêm vui bên gối.

Phùng ma ma vốn đã chấp nhận rằng nàng cả đời độc thân lại thường thường nói chờ mong nàng có thể có một tử nửa nữ.

Có lẽ là nữ tử đến tuổi nhất định liền có thêm tình mẫu tử, nàng lại từ nhỏ tang mẫu, ở Mao Bình am khi thấy có phụ nhân mang theo nhi nữ cũng cảm thấy nếu có đứa bé cũng rất tốt, liền tùy tiện đáp lại Phùng ma ma một câu, không nghĩ đến dẫn tới hậu quả ngày hôm nay! Làm rõ nguyên nhân hậu quả, Khổng Nhan cũng không biết nên trách Phùng ma ma hay là nên trách chính nàng, hoặc là đổ lỗi cho thời đại này đối xử với nữ tử bất công, dù cho xuất thân như nàng, cũng cần dựa vào nam tử để sống.

Tất nhiên, đây không phải lúc cảm thán trách móc, Khổng Nhan cũng không muốn nghĩ sâu xa thêm, bây giờ nàng chỉ muốn thoát khỏi Tưởng Mặc Chi.

Khổng Nhan thu lại tâm tư, giống như lơ đãng có chút nghiêng người, chỉ đợi đến thời cơ thích hợp lập tức bỏ chạy.

Tưởng Mặc Chi vẫn âm thầm lưu ý biểu hiện của Khổng Nhan, thấy mình nói xong Khổng Nhan khẽ giật mình, sau đó lại có một tia hoảng hốt cùng thoải mái, chỉ cho rằng Khổng Nhan bị cảm động trước những lời nói tưởng chừng là vì Phùng ma ma giải thích, kì thực lại là hướng Khổng Nhan nói rõ lợi ích, không khỏi trong lòng thầm nghĩ: Nữ tử có thanh cao cao ngạo hơn nữa thì thế nào, kết quả chung quy vẫn cần phụ thuộc nam tử, cần một tử nửa nữ bên thân mới là điều đúng đắn.

Không ngờ trong lúc đắc ý, đã thấy Khổng Nhan thân thể hơi nghiêng, hướng về phía cửa ra vào của gian nhà! Tưởng Mặc Chi niên thiếu đỗ trạng nguyên, có thể nói tư duy nhanh nhẹn, thấy một lần liền biết ý, ngay lúc đó sắc mặt tối đen, nhiều lần bày trò như vậy sao có thể không giận!? Khổng Nhan cũng cảnh giác, nàng một mặt nhìn lối ra, một mặt cũng âm thầm lưu ý Tưởng Mặc Chi, ngay lúc phát hiện Tưởng Mặc Chi trở mặt, trong lòng thầm kêu một tiếng không tốt, hồi tưởng lại hành vi vô sỉ của Tưởng Mặc Chi vừa rồi, không còn thời gian vãn hồi, vừa thấy Tưởng Mặc Chi dị trạng, liền vội vàng nhấc váy chạy thẳng về phía lối ra.

Tưởng Mặc Chi giận dữ, gấp gáp lao thẳng đến.

Xoẹt xẹt —— Một tiếng xé vải thanh âm bỗng nhiên vang lên, hai người đang lôi kéo song song khẽ giật mình..

: Trọng Sinh()

Dưới sự lôi kéo của Tưởng Mặc Chi, la sam trên người Khổng Nhan bị xé làm đôi, lộ ra nửa bên đầu vai.

Thời nay quý nữ ăn mặc phóng khoáng, một chiếc váy cúp ngực dài chấm đất, bên ngoài là một chiếc la sam hở cổ đến đầu gối, khoe ra chiếc cổ cao với đường cung duyên dáng và những đường cong quyến rũ chỉ có ở phái đẹp.

Mất đi quần áo che lấp, vai thơm mượt mà, lưng ngọc xinh đẹp, bộ ng ực trắng loá, trong khoảnh khắcgiữa thanh thiên bạch nhật.

Khổng Nhan trời sinh mỹ lệ, nàng ba mươi tuổi giống một đóa hoa nở rộ, cơ thể đã hoàn toàn thành thục no đủ, đ ẫy đà, phảng phất như một trái mật đào mọng nước khiến người ta thèm nhỏ dãi.

Nam tử áo bào xanh ánh mắt hung ác nham hiểm, lạnh lùng nhìn phần da thịt lộ ra tuyết trắng chói mắt, hầu kết không tự chủ chuyển động một chút, trong mắt loé lên chút do dự, nhưng cuối cùng vẫn thờ ơ ẩn mình trong tối, chỉ là mắt sáng như đuốc mà nhìn chằm chằm vào Khổng Nhan, phác hoạ từng nơi lồi lõm chập trùng của nàng.

Khổng Nhan chỉ cảm thấy chính mình giống như không một mảnh vải che thân, những vùng bị lộ ra như bị lửa thiêu, một loại sỉ nhục bị xâm phạm toát ra từ đáy lòng.

"Ba ——" tiếng xé vừa rơi xuống, âm thanh bạt tai thanh thuý vang lên, Khổng Nhan không thể áp chế giận dữ thét:"Vô sỉ!"

Cái tát này của Khổng Nhan vung lên dùng đến mười hai phần khí lực, bàn tay chấn động đến run lên, nửa ngực trên dao động phập phồng lên xuống, đem lại độ cong câu dẫn người.

Tưởng Mặc Chi tay kéo la sam bất động, sững sờ đó, vẻ mặt tràn đầy kinh ngạc, không biết là sốc vì sự thô bạo trước giờ chưa từng có của chính mình hay là bị mê hoặc bởi vẻ đẹp chói rọi nhân gian của Khổng Nhan, ánh mắt sáng hoắc của hắn đang lúc dán chặt trên người Khổng Nhan, tim đập từng đợt từng đợt mãnh liệt, lại không nghĩ rằng bị ăn một cái cái tát vào mặt! Trên mặt nóng bỏng thiêu đốt, thiêu đến lục phủ ngũ tạng, không cần nhìn cũng biết hiện tại trên mặt hắn chắc chắn in hằn năm ngón tay đỏ chót!

Tưởng Mặc Chi tức khắc giận sôi gan!

Hắn chưa từng bị ai đánh bao giờ, mà còn là bị một nữ nhân tát vào mặt! Khổng Nhan cô ta thật sự dám! ?

Một nữ nhân bị lưu vong của gia tộc, chính mình hơn hai năm qua thực lòng đối đãi cho mấy phần mặt mũi mà còn làm bộ làm tịch như vậy, nàng ta tưởng mình còn là cô gái tuổi danh môn quý nữ hay sao!? Thật là không có hiểu biết!

Tưởng Mặc Chi hung ác một tay bắt lấy cổ tay bàn tay tát hắn, một tay kéo chặt la sam đang nắm trong lòng bàn tay, Khổng Nhan đang muốn thu tay lại đi kéo la sam về che đậy thân thể, không phòng bị Tưởng Mặc Chi đột nhiên dùng lực, lập tức đâm vào ngực Tưởng Mặc Chi, lúc này đã giận đến mức không thể kiềm chế, không còn nửa phần danh môn thục nữ dùng cả tay chân ra sức giãy dụa.

Sự mềm mại không thể tưởng tượng nổi đập vào lồ ng ngực, thân thể cao lớn hơi chấn động một chút, hắn cúi đầu xuống, váy đỏ buộc chặt nửa ngực đè ép ở trên người, da thịt tuyết trắng đầy đặn càng thêm cao ngất, Tưởng Mặc Chi cổ họng khô lại, hai tay âm thầm xiết chặt hơn, làm cho nơi mm mại đầy đặn kia càng thêm kề sát vào chính mình, trong miệng cũng kìm không được thấp giọng kêu: "Nhan nhi..." Âm thanh ôn hoà không tự chủ khàn khàn, lửa giận đã bị dc vọng bao lâu nay lấn át, nhưng không ngờ người luôn ngoan hiền như Khổng Nhan lại bất ngờ hung hăng như vậy, tay đấm chân đá, chẳng những đầu gối bị hung hăng một đá, trên mặt cũng là nóng bỏng tê rần, tám chín phần mười là bị cào rách.

Thoáng nhìn bàn tay nhỏ mềm bị chính mình khống chế chỉ thấy ý trên đầu ngón tay trắng dài quả thực có vài tia máu, lửa giận bị đè ép lại một lần nữa xông lên đầu.

Tưởng Mặc Chi một tay bắt chéo hai tay Khổng Nhan, thấy Khổng Nhan vẫn giãy dụa kịch liệt, cũng không suy nghĩ nhiều, chỉ có một cái ý niệm trong đầu là chế trụ cái nữ nhân nhiều lần chọc giận hắn này, lúc này liền mượn rào chắn của gian mà ép chặt Khổng Nhan lên đó, thân thể thuận theo đổ xuống gắt gao đè chặt, nào biết Khổng Nhan còn không chịu phục, lại dùng hai chân không ngừng giãy dụa phản kháng, Tưởng Mặc Chi không khỏi bị đau vài cái, trong lòng càng giận, lập tức đánh mất lí trí, không quan tâm bên ngoài rào chắn là vách núi, ôm lên Khổng Nhan, đợi khi hai chân nàng rời khỏi mặt đất, thân thể lập tức chen về phía trước, sau đó một tay kéo chân trái Khổng Nhan lên cao, trên chiếc eo thon không có hàng rào làm điểm tựa, cái chân còn lại bất đắc dĩ dùng mũi chân chống đất để tránh mất đi trọng tâm bị lật người về vách núi phía sau, trong lúc nhất thời Khổng Nhan lại khó lòng phản kháng.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio