- Tôi sớm đã chuẩn bị cả rồi, bất cứ lúc nào cũng có thể xuất phát.
Phương Viên có chút kích đột, chứng bệnh "không lên được" lúc nào cũng dày vò anh ta, giờ muốn kiếm một bạn gái thực sự để kết hôn cũng hơi lo lắng, dù nói hiện nay cũng có thể kéo dài được mười mấy giây, nhưng thời gian quá ngắn, căn bản không thỏa mãn được nhu cầu của phụ nữ.
- Đại ca, Tào Quân Nghĩa gặp xui xẻo rồi, hahaha…
Tề Thiên cười đến rạng rỡ.
- Y sớm nên gặp xui xẻo rồi, khốn kiếp.
Diệp Phàm lạnh lùng hừ giọng nói.
- Đúng vậy, Mã Chiếm Khôi nhận tội rồi, để được y bảo hộ, phải đặc biệt chuyển ngân hàng vào tài khoản vợ y năm trăm ngàn. Hơn nữa, lúc đó Mã Chiếm Khôi còn nói, nếu có thể an toàn ra nước ngoài, sẽ đưa thêm cho y một triệu. Một triệu này chưa đến tay thì khỏi không cần bàn đến, chỉ cần năm trăm ngàn kia cũng đủ kéo Tào Quân Nghĩa xuống nước.
Tề Thiên nói.
- Thằng nhãi cậu đừng vội mừng sớm, chắc hẳn không lâu nữa sẽ có người đến cầu xin cậu thương tình.
Diệp Phàm thản nhiên cười nói.
- Sợ cái quái gì, ai tới cầu xin ông đây đều chẳng thèm quan tâm, xem thử họ làm thế nào? Lần này nhất định phải để cho tên nhãi họ Tào ngồi tù, lợi hại cũng chẳng được, sư trưởng thì sao chứ, tiểu đoàn trưởng ông đây thu phục y này. Vẫn là Tề Thiên đại thánh này lợi hại.
Tề Thiên đắc ý.
- Haizz, cậu cẩn thận chút, có chuyện gì trực tiếp tìm tôi.
Diệp Phàm lắc đầu, trong lòng không lạc quan lắm.
Tào Quân Nghĩa là người của Tào giả ở Bắc Kinh, Tào gia thấy y xui xẻo sao có thể mặc kệ y được? Nên biết, bồi dưỡng được một sư trưởng thực chức cũng chẳng dễ dàng gì.
Cho nên, chắc chắn sẽ không thể mặc kệ được.
Huống chi, quan hệ hai nhà Tào Cố tương đối tốt. Chắc hẳn không lâu sau Tào gia sẽ cho người đến nói giúp. Ân tình này, ở đâu cũng có. Trên đời này chẳng có gì là công bằng và vô tư tuyệt đối, chuyện gì cũng chỉ là tương đối, thuyết tương đối rất có lý.
Diệp Phàm đã nói đúng.
Sau hai giờ qua đi, Tề Thiên rống lên trong điện thoại, mắng:
- Mẹ kiếp, tên Mã Thượng Chí khốn kiếp, không ngờ lại đích thân nhúng tay vào.
- Thế nào, có phải tôi nói đúng rồi đúng không? Đã sớm nói với cậu rồi, đừng lạc quan quá, đây chính là đạo lý vui quá hóa buồn.
Diệp Phàm cười nói, chẳng chút gấp gáp, chẳng qua chỉ là đến lúc bị ép phải gấp rồi, đích thân gọi điện cho Phó sư trưởng Mã Thượng Chí. Tin là Mã Thượng Chí sẽ không dám không nể mặt mình.
- Tiểu Mã tử nói Tào Quân Nghĩa là một sư trưởng, cấp bậc quá cao, ý nói cấp bậc của em quá thấp, anh nói là có tức không.
Cho nên, án này sẽ do Phó sư trưởng Mã đích thân thẩm tra xử lý. Ắt hẳn Tào Quân Nghĩa vừa vào tay Mã Thượng Chí, có chuyện rắm cũng thành không có chuyện.
Em đã im lặng thăm dò Phó sư trưởng Trương Cường, nghe nói là Tào gia đã có người lên tiếng rồi. Đưa ra ý kiến, nói là Báo Săn chúng ta xem bộ đội bình thường như đồ ăn.
Một tiểu đoàn trưởng có thể xử lý một sư trưởng, chẳng lẽ bộ đội bình thường chúng ta là đất cát sao?
Cuối cùng, nói là sau khi thương lượng với vài vị thủ trưởng thì đã quyết định để Phó sư trưởng tự mình xử lý chuyện này.
Tề Thiên vẻ mặt buồn bực, nói.
- Hahaha, như vậy đi, cậu nói với Phó sư trưởng Mã một câu, cứ nói là tôi nói, vụ Tào Quân Nghĩa cứ để cho Tề Thiên cậu tự mình thẩm tra xử lý.
Tôi thực sự muốn xem xem lời của tôi trong Báo Săn có là cái rắm gì không? Phó soái này có phải là phó soái thực sự không, hay chỉ là vật trang trí.
Chắc hẳn lão Mã biết thân phận của tôi, ở trong Báo Săn, Trương Cường và Mã Thượng Chí chắc chắn biết thân phận của tôi, còn những Phó sư trưởng khác, còn khó nói. Tiểu tử cậu giữ miệng một chút, đừng có làm ồn ào lên.
Diệp Phàm đột nhiên cười nói.
- Lão đại, em là loại đó sao? Cái miệng của em, còn kín hơn đúc sắt, cái này, Báo Săn có kỷ luật. Lão đại anh không nói, em sao dám đi ồn ào khắp nơi. Chính anh Vĩ còn chẳng biết thân phận thật sự của anh, cả cha em, cũng chẳng biết được.
Tề Thiên lập tức vui mừng, gác máy kích động chạy thẳng tới văn phòng Phó sư trưởng Mã.
- Anh lại tới đây làm gì? Không phải tôi đã nói với anh rồi à, vụ án Tào Quân Nghĩa tổ chức quyết định để tôi tự thẩm tra xử lý. Đã chuyển giao xong, sau này không có chuyện gì đừng có chạy đến chỗ tôi, tiếp cận lung tung, phiền phức.
Mã Thượng Chí phất tay như đuổi ruồi, muốn đuổi Tề Thiên ra khỏi phòng.
- Sư đoàn trưởng Mã, tôi có chuyện cơ mật muốn báo cáo với anh.
Tề Thiên liếc mắt nhìn Mã Thượng Chí đang ngồi nói chuyện phiếm uống tra với một thượng tá, nói.
Thượng tá kia rất hiểu biết, nhìn Tề Thiên một cái, lập tức đứng lên nói:
- Tôi có việc đi trước, các anh cứ nói chuyện đi.
- Có chuyện gì nói mau đi, tôi không rảnh lòng vòng vớ vẩn với anh.
Mặt Mã Thượng Chí nghiêm lại, đối với loại thanh niên chẳng biết nghe lời ba gai như Tề Thiên, trong lòng tương đối tức giận.
Nhưng, Mã Thượng Chí cũng hiểu, Tề Thiên và Diệp Phàm là anh em kết nghĩa, không xem mặt tăng cũng phải nể mặt Phật, cũng chẳng thể làm gì Tề Thiên được.
- Báo cáo thủ trưởng, nhận được khẩu dụ chỉ thị của Phó soái Diệp: vụ án Tào Quân Nghĩa do đồng chí Tề Thiên toàn quyền phụ trách, không kẻ nào được can thiệp lung tung.
Tề Thiên đứng nghiêm, chào theo nghi thức quân đội, thẳng nhãi này ngẩng đầu ưỡn ngực nói.
Kỳ thực trong đó có phần khoe khoang, Mã Thượng Chí sao không thấy được, chỉ nhướn mày, hừ giọng nói:
- Chỉ thị của Phó soái Diệp, sao tôi có thể tin tưởng anh?
- Anh có thể không tin, hoặc anh có thể gọi điện xin chỉ thị của Phó soái Diệp. Kỷ luật Báo Săn Tề Thiên tôi chẳng lẽ không hiểu?
Tề Thiên tôi có gan trời cũng chẳng dám giả truyền chỉ thị thủ trưởng, cái này có thể đưa lên tòa án quân sự.
Tề Thiên bình tĩnh nói.
- Giả truyền mệnh lệnh, đồng chí Tề Thiên hình như có làm qua. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL -
Khóe miệng Mã Thượng Chí co giật vài cái, lạnh lùng nói.
- Có chuyện này sao? Sư đoàn trưởng Mã, dù anh là thủ trưởng của tôi, nhưng cũng không thể tùy tiện làm mất uy tín cấp dưới như thế.
Tề Thiên cũng lạnh lùng trả lời, dù sao cũng chẳng tiểu cùng bô với đồng chí Mã Thượng Chí, cho nên, cũng chẳng dự định tạo mối quan hệ tốt với y làm gì. Mấu chốt nhất là đã có Phó soái Diệp Phàm làm chỗ dựa vững chắc thì còn sợ gì Mã Thượng Chí?
- Làm mất uy tín, anh cũng dám nói làm mất uy tín. Chỉ dựa vào mấy chữ này tôi đã có thể nhốt anh một ngày đấy, hừ!
Mã Thượng Chí tức giận, đập nhẹ tay lên bàn, giọng năng thêm không ít.
- Mời nói.
Tề Thiên đưa cổ lên, ngẩng đầu.
- Mấy hôm trước khi các anh đưa Tào Quân Nghĩa đi không phải nói là thủ trưởng Báo Săn phê chuẩn các anh đi tuần tra phần tử đặc vụ địch. Tôi muốn hỏi đồng chí Tề Thiên, các anh đi tuần tra phần tử đặc vụ địch ở đâu. Còn nữa, chuyện hôm nay tôi cũng điều tra rồi, hình như Báo Săn ngoài anh chẳng phái bất kỳ ai đi làm nhiệm vụ tuần tra ở thành phố Mặc Hương.
Mã Thượng Chí thêm sức, đập mạnh tay xuống bàn, quyết định làm nhục Tề Thiên một chút, kỳ thực là thể hiện cho Diệp Phàm thấy.
- Tề Thiên, cậu biết tội chưa? Giả mạo chỉ lệnh thượng cấp, chỉ định vài công an giả mạo quân binh Báo Săn, hơn nữa còn công nhiên nói xấu một thiếu ta như Yến Thành, ai cho anh quyền đó?
Hơn nữa, lúc đó Cục công an thành phố Mặc Hương bắt giữ tội phạm, cái này có liên quan gì đến Báo Săn. Chuyện gì anh cũng phải chặn ngang sao, anh còn sợ chưa khiến toàn bộ quan binh Báo Săn mệt chết hay sao vậy.
Nói giảm đi, là tư tưởng của anh không đúng đắn, lạm quyền quá mức. Còn nói cho lớn ra, anh đã phạm tội, thô bạo can thiệp vào công việc địa phương, Không thể xử lý ở Báo Săn, cái này phải đưa lên tòa án.
Tôi đã suy xét xem có nên đưa lên tòa án quân sự vịnh Lam Nguyệt hay không đây.
Mã Thượng Chí liếc nhìn khuôn mặt đỏ như gan lợn của Tề Thiên, trong lòng vô cùng sảng khoái.
- Sư đoàn trưởng Mã, lúc đó có Phó soái Diệp ở đó, chẳng lẽ mệnh lệnh do Phó soái Diệp truyền đạt còn phải xin chỉ thị của Sư đoàn trưởng Mã sao?
Có phải tôi nên hỏi Phó soái Diệp xem tổ chức có đúng là quyết định vậy không? Có phải là ngay cả Phó soái Diệp cũng bị đưa lên toàn án quân sự vịnh Lam Nguyệt không?
Báo Săn phá án, chuyện gấp được toàn quyền, tạm thời nhờ các anh em bộ phận khác đến trợ giúp cái này không phải chưa từng xảy ra. Trước kia Tổ đặc nhiệm A gặp chuyện lớn khi xuất kích còn có thể mời một số cao thủ chuyên gia sao, cấp trên có thể làm như vậy tôi đây đã tính là gì?
Huống chi, chuyện này do Phó soái Diệp chỉ huy, tôi muốn hỏi Sư đoàn trưởng Mã một chút, sao ngay tới lệnh của Phó soái Diệp cũng cãi lại. Chẳng lẽ không phải hiện nay Phó soái Diệp là chỉ huy cao nhất ở Báo Săn sao?
Tề Thiên rất thông minh, tạm thời đem trách nhiệm cho đại thần Diệp Phàm gánh, hơn nữa, còn lờ mờ chỉ ra, Mã Thượng Chí chỉ đứng thứ hai.
Trong lòng thằng nhãi này thầm lẩm nhẩm: lão đại, hết cách rồi, nếu không đem anh ra em phải ngồi tù mất.
- Đi ra ngoài.
Mã Thượng Chí vừa nghe tên Diệp Phàm liền mẫn cảm, thô bạo muốn chửi má nó, mặt đen như Bao Công, vung tay lên trực tiếp đuổi người.
- Chuyện Tào Quân Nghĩa thì sao?
Tề Thiên xoay người đi, đột nhiên hỏi.
- Cầm đi, cút xa ra cho ông đây.
Mã Thượng Chí tùy tay cầm túi văn kiện trên bàn, đập về phía Tề Thiên.
"Con rùa này đang tức chết rồi." Tề Thiên trong lòng thầm nói, nhận lấy gói văn kiện muốn lập tức huýt sáo vui vẻ, nhưng, lại sợ Mã Thượng Chí đập dẹp anh ta.
Hiệu suất làm việc của Lô Vĩ tương đối cao.
Ngay hôm sau đã đưa đến tin tức tốt, có người gây rối, đường quốc lộ Thiên Tường xã La Thủy đang ở giai đoạn không thể ngừng việc.
Tiếu Duệ Phong kiên trì nửa ngày, nhưng, bên kia cứ thúc giục gấp, ngay cả Tề Chấn Đào cũng bị kinh động, gọi điện hỏi Tiếu Duệ Phong vì sao không nắm cho chắc công việc ở Đức Bình.
Tiếu Duệ Phong thực sự đau lòng, không thể không chạy về. Trước khi đi, Hạ Hải Vĩ hỏi thăm y, đề xuất đem vụ án Lâm trường Cảnh Dương cho Ủy ban Kỷ luật tỉnh phụ trách, yêu cầu Tiếu Duệ Phong giao Phương Lan Hinh cho Ủy ban Kỷ luật tỉnh. Tiếu Duệ Phong bị hai bên tấn công, đành giao người rồi đi Đức Bình.
Phương Nghê Muội sau khi thấy chị tâm tình tốt lên không ít.
- Sư đoàn trưởng Mã, sao lại thế này? Quân Nghĩa sao lại rơi vào tay Tề Thiên?
Trong điện thoại là Bộ trưởng bộ tài chính đương nhiệm đại công tử Tào Quốc Khánh Tào gia gọi tới.
Tào Quốc Khánh là cậu của Tống Trinh Dao, có vị trí rất cao ở Tào gia, ngoại trừ Chủ nhiệm Tổng bộ chính trị Tào Mộng Đức thì chính là nhân vật thứ hai của Tào gia. Kỳ thực ông chính là người kế nhiệm của Tào Mộng Đức.
Chỉ một thời gian nữa, Tào Mộng Đức và Cố Thiên Long Cố gia cùng với Triệu Bảo Cương và một số người từng trong quân giới Trung Quốc đều phải về hưu.
Tào Mộng Đức lui, con lớn Tào Quốc Khánh chính là người cầm lái Tào gia. Cũng là một trong những người cầm lái hệ Nam Viên Kinh phái.
Tào Quốc Khánh ắt hẳn sẽ được điều đi làm Bí thư tỉnh ủy một tỉnh quan trọng, lúc này đã có truyền thông tin, có khả năng là tỉnh Việt Đông, nhưng vẫn chưa chắc chắn.
Nếu có thể đi tỉnh Việt Đông, thì có thể vào danh sách Ủy viên bộ Chính trị Trung ương. Dù nói thế lực Tào gia đến thời Tào Mộng Đức nắm ấn soái cũng giảm đi ít nhiều.
Nhưng đây cũng là thời khắc mấu chốt mới cũ luân phiên, thời khắc này là thời khắc tối nhược nhất của Tào gia. Có cơ hội có lẽ Tào gia sẽ lại huy hoàng, không nắm được cơ hội thì có lẽ Tào gia sẽ bị chìm xuống.