- Việc này khó nói, Phương Viên thi hành nhiệm vụ bí mật, theo lý thuyết là không thể có người phát hiện. Chẳng lẽ cố tình đến quấy rối Phương Viên, việc này không thể nói. Vì sao các đội viên khác lại không bị quấy rầy, chứng tỏ đây là ngẫu nhiên chứ không phải là có tính toán trước. Nếu kẻ pê đê đó quả thực có vấn đề, chúng ta đến câu lạc bộ Liên Hoàng sẽ rõ.
Hạ Hải Vĩ nhiều kinh nghiệm, phân tích rõ ràng.
- Phương Viên, có nhớ rõ hình dáng của kẻ pê đê không? Miêu tả cụ thể một chút, để gọi người phác họa chân dung đến?
Diệp Phàm nói.
- Được,
Phương Viên gật đầy,
- Hình dáng của người ái nam ái nữ tôi nhớ rất rõ, bởi vì lúc đó đặc biệt ghê tởm, nên cũng nhớ hình dáng của hắn.
Không lâu Lô Nguyệt mời đến một người vẽ bản đồ giỏi, căn cứ miêu tả của Phương Viên vẽ ra một bức tranh.
Tuy nhiên, khi Lô Nguyệt xem nói:
- Người này chưa từng gặp qua.
- Lập tức điều tra mọi kẻ pê đê ở Câu lạc bộ Liên Hoàng xem có phát hiện manh mối gì không
Diệp Phàm nói
Tuy nhiên thật đáng tiếc, sau khi điều tra, thực không phát hiện ra kẻ pê đê giống như Phương Viên miêu tả. Diệp Phàm suy nghĩ một lát nói:
- Xen ra, kẻ pê đê đó thật sự có vấn đề.
- Việc này không nói chính xác được, đã vài năm trôi qua, người ái nam ái nữ ở Câu lạc bộ Liên Hoàng mỗi ngày đều thay đổi, có lẽ người ta đã đi rồi.
Có lẽ kẻ pê đê cũng không phải ở câu lạc bộ Liên Hoàng, chỉ có điều nhất thời được thuê biểu diễn, biểu diễn xong là đi. Đây cũng có thể là diễn viên.
Tuy nhiên, chắc là bộ phận quản lý nhân sự tài vụ của Câu lạc bộ Liên Hoàng chắc có ghi chép.Dù sao thuê người ái nam ái nữ đến cũng phải trả tiền công
Lô Nguyệt nói.
- Nhưng muốn lấy bản ghi chép này có vẻ không dễ dàng, vừa rồi Lô Nguyệt cũng nói qua, Câu lạc bộ Liên Hoàng thật sự là do hội Hắc La của Mạc Dã khống chế.
Bọn họ có rất nhiều cao thủ, nghe đồn trong đó có người Trung Quôc chúng ta có trình độ võ thuật lục đẳng.
Nếu thật sự có cao thủ như vậy, chúng ta làm việc này là không sáng suốt.
Lô Phương Đông vẻ mặt ưu tư, nhìn Diệp Phàm một cái, nghĩ một chút, dường như hạ quyết tâm nói:
- Anh Diệp, không biết đẳng cấp của anh thực sự thế nào?
Việc này tôi cũng không có ý gì khác, chỉ có điều, khi hành động phải đánh giá chính xác địch và ta, nếu không, sẽ trả giá trầm trọng. Nói vậy anh Diệp cũng không phải muốn thấy kết quả này đúng không?
Nghe y nói như vậy, mọi người trong phòng đều nhìn Diệp Phàm. Bởi vì bọn họ cũng tò mò, không biết Diệp Phàm đến trình độ nào rồi.
Đặc biệt là Lô Nguyệt, hai mắt không chớp. Bởi vì Lô Vĩ đã cẩn thận giải thích, bảo cô nhất định phải kính trọng Diệp Phàm như trưởng lão Tiên Dật.
Lô Vĩ tuy không giải thích rõ, nhưng ám chỉ sức mạnh của Diệp Phàm, không ngờ sánh ngang với trưởng lão Lô Tiên Dật của nhà họ Lô.
Lô Nguyệt kinh ngạc nhưng cũng rất hào hứng, Lô Nguyệt thật ra là người ham võ thuật, tuy điều kiện thân thể không được tốt trải qua khổ luyện, hiện tại cũng đạt tới thân thủ tam đẳng định bậc.
- Ha ha, Trần Quân cậu nói một chút đi.
Tề Thiên nhìn Trần Quân chớp mắt vài cái nói.
- Tôi hiện tại là thân thủ ngũ đẳng, đại ca thực lực có thể đánh ngã người như tôi không có vấn đề gì.
Trần Quân chưa nói ra đẳng cấp của Diệp Phàm, mà mang sự so sánh để nói ra thực lực của Diệp Phàm.
- Việc này, anh Diệp… chắc chắn anh là cao thủ lục đẳng
Lô Nguyệt rất hào hứng, không ngờ hai tay cầm lấy cánh tay của Diệp Phàm, giống như gặp được thần.
Hạ Hải Vĩ không rõ đẳng cấp của Quốc thuật nhưng lục đẳng anh ta đoán có thể đến cảnh giới Quốc thuật thân thủ đại sư.
- Lô Nguyệt, còn không buông tay ra, cháu xem xem không có một chút đúng mực.
Lô Phương Đông quát lên.
- Cháu, cháu rất xúc động, xin lỗi Diệp công tử.
Lô Nguyệt vội vàng buông tay ra, mặt đỏ bừng như một đám hoa đào rất đáng yêu.
- Không việc gì, cô muốn vài đoạn của tôi cứ muốn, ha ha…
Diệp Phàm thản nhiên cười.
- Rõ ràng nhân dịp này đêm nay chúng ta đến Câu lạc bộ Liên Hoàng hiện tại đã h không biết Câu lạc bộ Liên Hoàng có đóng cửa không?
- Không đóng cửa, bọn họ phục vụ đến sáng. Đến Câu lạc bộ Liên Hoàng đều là con cú, buổi tối hoạt động rất phong phú.
Lô Nguyệt cười nói
- Công tử Diệp tôi dẫn đường cho anh thế nào?
- Cô, được không?
Hạ Hải Vĩ nhìn nhầm, có chút khinh thường Lô Nguyệt, cô nàng nhìn qua có chút yếu đuối. Chỉ sợ xảy ra điều gì bất thường cô nàng thành gánh nặng.
- Hừ, tôi đã đi nhiều lần.
Lô Nguyệt không vui, hua hua nắm tay.
- Không sao, cứ để Lô Nguyệt dẫn đường.
Diệp Phàm khoát tay, thầm nghĩ "lão Hạ đúng là nhìn lầm, nếu tỉ thí với Lô Nguyệt thì không biết thắng thua thế nào".
Mấy người sau khi bàn bạc một hồi liền xuất phát.
Lô Phương Đông còn chọn bốn thanh niên trai tráng đi theo giống như vệ sĩ bình thường, Diệp Phàm được giả trang là Thương nhân lớn, Lô Nguyệt là thư ký.
Câu lạc bộ Liên Hoàng thật sự là lớn, Diệp Phàm rất khí thế, bốn vệ sĩ trước sau một bên dắt tay Lô Nguyệt, điếu xì gà Cu Ba ngậm ở miệng, hướng về phía phòng khiêu vũ Phương Viên đã ở mà đến.
Phòng khiêu vũ lớn này rất xa hoa, nằm trên tầng hai.
Toàn bộ phòng rộng khoảng năm sáu mươi mét vuông, hình bán nguyệt, vây quanh một sân khấu, trên sân khấu có một đám con gái lộ ngực đang nhảy, đôi chân mở ra bao nhiêu cây cỏ cũng từ trong chiếc quần tam rác chui ra.
Sàn nhảy bên cạnh đặt nhiều bàn, mọi người kêu gào điên cuồng, không khí rất ồn ào.
- Phi…
Lô Nguyệt kêu lên một tiếng, bởi vì trên sân khấu một cô nàng đang lõa thể, Lô Nguyệt dù sao cũng là con gái, có chút đỏ mặt.
- Ha ha ngượng thì về trước đi.
Diệp Phàm trừng mắt cười nói.
- Tôi mới không sợ, không phải là anh sợ sao?
Lô Nguyệt mặt đỏ lên nói, nghiêng người ép bộ ngực vào Diệp Phàm còn cười kích thích, cùng với âm nhạc, đồ chơi trong khố của Diệp Phàm có chút phản ứng.
Mấy người ngồi xuống một cái bàn thưởng thức ca múa.
- Các quý ông quý bà, một phút đồng hồ nữa, nữ hoàng ca múa chảu Liên Hoàng chúng tôi tiểu thư Lạc Hồng sẽ xuất hiện, mọi người hãy nín thở chờ đợi.
Một âm thanh lớn vang lên, mọi người ở dưới lập tức vỗ tay cuồng nhiệt, có cả tiếng kêu, điếc hết tai.
- Thật đúng là lửa nóng tiểu thư Lạc Hồng không biết hình dáng ra sao.
Tề Thiên mắng.
- Hình dáng? So với tôi thì xinh đẹp gấp bội. Nếu anh Tề muốn âu yếm thì công ty chúng tôi có thể ra mặt bàn bạc một chút. Nghe nói tiểu thư Lạc Hồng tối này phải hiến hôn.
Lô Nguyệt có vẻ châm chọc nói.
- Được, có con gái xinh đẹp hôn tôi không phản đối, nhưng tiền của cô thì hơi ngượng. Xem ra hôn nữ hoàng ca múa không tiện.
Tề Thiên hắng giọng cười nói.
- Không việc gì, chúng tôi còn được rất tốt, không phải mười ngàn đồng không thôi.
Lô Nguyệt thản nhiên cười, rất xinh đẹp, Tề Thiên ngây người vài giây, liếc mắt nhìn Diệp Phàm một cái, thầm nói, lại là đại ca, bố chỉ có thể giương mắt nhìn, có bản lĩnh chính là tướng, cô nàng có vẻ tình nguyện rồi. Nhìn thấy không, Lô Nguyệt đã nghiêng ngực ép vào đại ca rồi.
- Kìa, ngại quá nếu tôi từ chối thì bất kính,
Tề Thiên miệng không chút nào yên, hừ nói. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - ện FULL
- Anh Tề, nếu anh thật sự muốn tôi sẽ đánh tiếng trước, bằng không để cho nhiều người tranh mua thì nguy.
Lô Phương Đông cười kỳ quặc.
- Đương nhiên phải, chẳng lẽ không dám hôn sao?
Tề Thiên kiên trì đáp.
- Tốt lắm, xin lỗi tôi đi liên hệ một chút.
Lô Phương Đông cười rồi xoay người bỏ đi.
- Tên đứng đầu bảng Lạc Hồng tiểu thư sẽ không phải là Shemalechứ?
Phương Viên giật mình, đột nhiên hỏi một câu. Nói đến chuyện ái nam ái nữ cậu ta có chút nhút nhát.
• Chú thích: Shemale là từ chỉ những người đàn ông chuyển đổi giới tính thành phụ nữ tại Thái Lan, được ghép bởi hai từ "she" (cô ấy) và "male" (đàn ông)
- Ha ha, Chúc mừng anh đoán đúng, đúng là ái nam ái nữ, hơn nữa từ Indonesia tới.
Lô Nguyệt đắc ý mỉm cười.
Tề Thiên không nói được câu nào, thiếu chút nữa phun ngụm rượu ra, vội vàng tìm bóng dáng Lô Phương Đông, tuy nhiên Lô Phương Đông đã biến mất.
- Lô... Lô Nguyệt, có thể không hôn không?
Tề Thiên nói.
- Việc này sợ là không được, nghe nói lần trước có thương nhân cũng thế, khi Lạc Hồng đến bên cạnh lão định không hôn. Kết quả thế nào anh biết không?
Lô Nguyệt thản nhiên cười, trừng mắt thần bí.
- Sẽ không bị hoạn thành người ái nam ái nữ chứ?
Hạ Hải Vĩ cũng hiếu kỳ thật sự, liếc mắt nhìn Tề Thiên một cái, vẻ mặt như vui vẻ khi người khác gặp họa.
- Không nghiêm trọng như vậy, chỉ có điều cuối cùng hội Hắc La ra mặt, bốn người đàn ông, cầm lấy cổ lão kia, bắt hắn liếm mông Lạc Hồng. Lão kia cuối cùng phải đưa ra vạn giải quyết việc này. Tuy nhiên Liên Hoàng nói là ông ta làm ô nhục nữ hoàng, tiền cũng không giải quyết được. Một điều kiện được đưa ra, đó chính là hôn mông.
Lô Nguyệt thật sự như đang chờ để cười Tề Thiên.
- Lô Nguyệt, cô không phải đang nói đùa chứ, thực sự là như vậy?
Diệp Phàm nhíu mày hừ nói.
- Không nói dối anh, thật sự là có chuyện như vậy, đây cũng là quy định của Câu lạc bộ Liên Hoàng. Từ đó về sau, không ai dám nói đùa. Bởi vì trong này nữ hoàng ca múa rất có uy danh, không thể xằng bậy.
Lô Nguyệt vẻ mặt chân thật nói.
- Lão đại, việc này...
Tề Thiên mặt tối sầm, việc đùa vui này hơi quá...
- Có thể hủy bỏ hay không hiện tại hẳn còn kịp.
Diệp Phàm vừa dứt lời, một giọng nói vang lên:
- Mọi người, chúng ta nhiệt liệt vỗ tay chào đón nữ hoàng ca múa tiểu thư Lạc Hồng.
Thật đáng tiếc vì bàn vừa rồi có anh Tề đã ra tay trước, đặt trước đêm nay sẽ hôn Lạc Hồng.
Hơn nữa, anh Tề đặt trước chính là khách hôn toàn bộ nói cách khác, đêm nay Tiểu thư Lạc Hồng hôn anh Tề ba cái.
Thứ nhất hôn mặt, thứ hai hôn môi, thứ ba là hai người cùng hôn. Nói vậy quý vị đều biết, trước đây tiểu thư Lạc Hồng đã hôn hai cái trước ít khi hôn cái thứ ba.
Thế nào gọi là cùng hôn? Thật ra chính là chỉ có hai người hôn, bình thường thời gian khá dài, ha ha cũng kính anh Tề, bởi vì cái hôn thứ ba phải được tiểu thư Lạc Hồng đồng ý, tuy nhiên tiểu thư Lạc Hồng đã đồng ý với anh cho nên, chúc mừng anh.