Tiệc của Lạp Lạc Đế gia mở trong đại sảnh, rất xa hoa và khí phái, ba bà vợ cùng mấy người con ở nhà đi theo tò tò bên cạnh.
Bên cạnh thì người hầu đứng cả một hàng.
Diệp Phàm được sắp xếp ngồi ở phía đối diện Lạp Lạc Đế, Thi Mạn không ngồi vào hàng ngũ gia tộc Lạp Lạc Đế.
Mà một người hầu kéo ghế cho Thi Mạn ngồi ở bên cạnh Diệp Phàm. Đó là một chiếc bàn rất dài.
Ước chừng dài bốn năm mét, rộng độ mét.
- Thân vương các hạ đáng kính, đối với nhiệt tình và khoản đãi của của ngài, tôi chân thành cảm tạ, tôi kính ngài một ly.
Diệp Phàm tao nhã giơ chén rượu lên, cười nói.
- Nghe nói các hạ là quyền hoàng lục đẳng, ngài kính rượu tôi, tôi rất vinh hạnh...
Hai bên nói những câu xã giao khách sáo kính rượu lẫn nhau.
Hạ Hải Vĩ cũng kính rượu người nhà Lạp Lạc Đế.
Tuy nhiên, với đôi mắt ưng của mình, Diệp Phàm mẫn cảm cảm giác có người nào đó đang nhìn với ánh mắt không thiện cảm.
Mịt mờ quan sát một vòng, phát hiện người bên nhà tam phu nhân Phúc Địch Âm Âm đang nhìn qua.
Diệp Phàm thản nhiên cười cười, giơ chén lên tỏ vẻ giao hảo, Phúc Địch Âm Âm bộ dáng trông rất kiều diễm.
Xem ra người phụ nữ này phỏng chừng rất biết dưỡng sắc, nhìn sơ qua không khác gì mấy cô nàng mới hai bảy hai tám tuổi.
Mẹ của Thi Mạn Cổ Đế Ti cũng không khác biệt lắm, nhìn qua vẫn khá trẻ so với tuổi.
Lúc này, một người trung niên cao to cường tráng tay cầm một thứ gì đó là lạ cầm chiếc ly to bước qua. Nói:
- Vị khách tôn quý này, tôi đại diện cho em trai Vương tử Lạp Hoa Lợi của tôi kính ngài một ly.
Diệp Phàm thản nhiên nhìn, biết người này chính là Thái quyền vương ngũ đẳng Tư Phan Lâm mà Thi Mạn vẫn nói.
So với thân thủ Trần Quân thì không sai biệt lắm.
Người này tất nhiên là cũng không có ý gì tốt, nhưng Diệp Phàm cũng thản nhiên không xem y ra gì cả.
Nhìn lướt qua chén rượu to đùng có thể chứa đến hai cân rượu, thấy Lạp Lạc Đế cũng không tỏ thái độ gì.
Biết thằng nhãi này cũng mang tâm lý muốn thử, liền cười và hai người cùng cụng một ly to.
- Nghe thân Vương đại nhân nói Diệp tiên sinh là Thái quyền hoàng lục đẳng, Tư Phan Lâm tôi rất khâm phục.
Không biết có thể luận bàn cùng các hạ mấy chiêu, góp vui cho thân vương được không.
Tư Phan Lâm ưỡn ngực, cố ý nói. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
Nâng cốc lên và chuẩn bị.
Tay vừa dùng sức thì cơ bắp trên cánh tay nổi lên cuồn cuộn như hai quả bóng chuyền.
Ngay lúc đó khiến cho các cô nàng đang tuổi xuân hơ hớ của Lạc gia nhìn mà chậc chậc lưỡi liên hồi.
Sau khi nói xong liền quay sang Lạp Lạc Đế ra hiệu tay, Lạp Lạc Đế gật gật đầu, như cười như không.
Nhìn chằm chằm Diệp Phàm, xem ra tiệc này căn bản không khác gì tiệc Hồng Môn, là Lạp Lạc Đế cố ý làm thế, xem ra ý đồ chẳng mấy tốt đẹp rồi.
Thi Mạn ngồi một bên có chút run rẩy, phỏng chừng là có chút lo lắng. Diệp Phàm giơ tay lên vỗ nhẹ vào tay cô, giúp cô bình tĩnh.
Em trai của mẹ Thi Mạn cũng không sai biệt lắm, đều rất căng thẳng, đặc biệt là mẹ cô Cổ Đế Ti.
căng thẳng đến mức trán toát cả mồ hôi.
Cũng khó trách, chàng rể hờ này năng lực cao thấp sẽ quyết định phần nào địa vị mẹ Thi Mạn trong Lạc đế gia.
Diệp Phàm thì hông sao cả, tuy nhiên, Cổ Đế Ti thì khác, bà rất coi trọng việc được hay không được.
- Nhảy nhót như thằng hề.
Trần Quân ngồi bên cạnh hừ thanh nói.
- Ngài nói cái gì?
Tư Phan Lâm tuy nói nghe không hiểu Trần Quân nói gì, nhưng cũng cảm giác được chút gì đó.
Trần Quân kia ánh mắt như có chút khinh bỉ, nhìn người trung niên đảm đương công việc phiên dịch đang ngồi một bên hừ nói.
- Đây...
Người trung niên kia không dám dịch hết ý, phải biết rằng tính tình Tư Phan Lâm không được tốt lắm.
Nếu chọc giận gã thì người trực tiếp bị nện cũng có thể là chính mình lắm. Hơn nữa, Lạp Lạc Đế thân
Hơn nữa, thân vương Lạp Lạc Đế cũng để ý Tư Phan Lâm.
- Vị tiên sinh này nói là muốn luận bàn với anh, nói là anh vẫn chưa xứng để nói chuyện cùng đại ca anh ta là tiên sinh Diệp.
Bởi vì, anh ta là Thái quyền hoàng lục đẳng, anh chì là một Thái quyền vương ngũ đẳng thôi.
Lão Hạ chỉ vào Trần Quân, nhìn người phiên dịch nói, người phiên dịch khẩn trương gật gật đầu, đem lời lão Hạ dịch lại.
Vừa dịch xong, tất nhiên là đưa tới cho Lạp Lạc Đế gia một phen kinh ngạc. Đặc biệt là cả nhà tam phu nhân.
Càng có chút phẫn nộ, bởi vì Phan Lâm là do Phúc Địch gia mời đến, bình thường cung kính gã giống như thần.
Không ngờ bị đối phương miệt thị như thế, nên chịu không nổi.
Con trai Phúc Địch Âm Âm là Lạp Hoa Lợi đầu tiên không kìm nổi đứng lên, nhìn Trần Quân hừ nói:
- Khách quý, Lạp Hoa Lợi tôi cũng có mấy chiêu muốn thỉnh giáo.
Em trai Thi Mạn là Lạp Mông vừa thấy cũng muốn đứng lên, nhưng bị ánh mắt của mẫu thân là Cổ Đế Ti cản lại.
- Vương tử,... Ngài thật muốn luận bàn? Tìm tôi thôi đã đủ!
Hạ Hải Vĩ thản nhiên cười,
Vẻ mặt rất thân thiện.
Bởi vì Diệp Phàm nhìn anh ta ra hiệu, biết Lạp Hoa Lợi này nhiều lắm chỉ là thân thủ tam đẳng.
Kinh nghiệm đánh nhau kịch liệt hẳn không phong phú bằng mình.
Công lực gã so với mình cao, nhưng kinh nghiệm thì không phong phú như mình, thường thì kinh nghiệm khi so sánh ở một vài trường hợp thì có tác dụng lớn hơn nhiều.
- Đến đây đi!
Lạp Hoa Lợi chọc tức, bước đến gian phòng bên cạnh.
Hạ Hải Vĩ cũng không yếu thế, trầm ổn bước qua, ánh mắt của tất cả mọi người tất nhiên cũng đi theo quan sát.
- Oa dát!
Lạp Hoa Lợi đột nhiên rống lên một tiếng to, chạy lấy đà vọt lên, đấm thẳng một quyền.
Nhắm thẳng cằm lão Hạ mà đưa tới, quyền thế rất hung ác. Nếu bị đập trúng phỏng chừng cằm của lão Hạ sẽ vỡ mất.
Thái quyền rất chú ý đến tốc độ và sức khi ra đòn...
- Tới rất kịp lúc!
Lão Hạ một chút cũng không hoảng hốt, ứng dụng thuật dùng quyền cước Diệp Phàm dạy trong quân đội.
Cùng công phu đặc thù Diệp Phàm truyền.
Chợt né người sang một bên, một quyền hung ác của Lạp Hoa Lợi chỉ đành phải đấm vào không trung, thật uổng phí.
Ra bao nhiêu sức trong đó.
- Đến đây!
Lạp Hoa Lợi cảm thấy có chút mất mặt, lui người lại, chân hướng lên phía trên vừa tính ra đòn.
Nhắm vào phần eo của Hạ Hải Vĩ đá qua, tay cũng không để không, tung ra bên ngoài hướng về phía sau, phần ót của lão Hạ.
- Vật lộn!
Trong lòng Diệp Phàm đang nghĩ, quả nhiên Hạ Hải Vĩ không khiến hắn thất vọng, vội ngồi xổm xuống né đòn.
Chân của Lạp Hoa Lợi đột nhiên vừa vặn vươn tới đỉnh đầu lão Hạ.
Thế là lão Hạ giơ tay lên chụp lấy luôn.
Một âm thanh nhỏ vang lên.
Toàn thân Lạp Hoa Lợi thiếu chút nữa ngã xuống đất, lui xéo về ba bước mới lấy lại được cân bằng.
Mặt kinh ngạc nhìn chằm chằm lão Hạ, không dám vội vàng đưa chân ra quyền nữa, thật ra đã biết thận trọng hơn.
- Sao lại như thế, trình độ của người Trung Quốc này cao vậy sao, có bản lĩnh tiếp mấy đòn của Lạp Hoa Lợi.
Tư Phan Lâm ngồi một bên có chút khinh thường, cố ý hừ nói.
- Ha hả, đây là đạo tinh thâm trong quyền thuật của Trung Quốc, cứng đối lại cứng là hành vi ngu ngốc.
Có thể né thì vì sao phải tông vào, đến khi đối phương không còn khí lực để ra quyền thì đánh bại đối phương không phải sẽ dễ dàng hơn sao.
Đánh ngã đều là gấu chó cả, có thể thắng mới chính là anh hùng.
Diệp Phàm hừ thanh trả đòn.
Sau khi Baba Rudge vừa dịch xong, khóe miệng Phan lâm co giật vài cái, hung hăng trừng mắt nhìn Diệp Phàm.
Không hé răng.
- Khốn thậ!
Lạp Hoa Lợi phẫn nộ rồi, kêu lên và vọt tới bên người lão Hạ, ra thẳng một quyền mạnh như sấm công kích qua.
Đó là tốc độ của Thái quyền, đích xác rất nhanh, nắm tay Lạp Hoa Lợi nhanh đến sắp thành quyền ảnh.
Hạ Hải Vĩ còn nhanh hơn, bởi vì, hắn có Khinh Thân Đề Túng Thuật của Diệp Phàm, chợt né một bước.
Không ngờ đã di chuyển tới phía sau Lạp Hoa Lợi rồi.
Khi Lạp Hoa Lợi mạnh mẽ một hơi đánh ra mười mấy quyền, kình lực tiêu hao quá lớn.
Thêm nữa là lão Hạ không ngừng dụ gã di chuyển nên hao phí thể lực càng lớn hơn nữa.
Bắt lấy cơ hội, Hạ Hải Vĩ hạ độc thủ.
Đá một đá khiến Lạp Hoa Lợi khẩn trương nhấc chân đánh trả, tuy nhiên, nắm tay của Hạ Hải Vĩ nào chịu buông tha.
Tặng thêm một quyền, ra đòn rất nghiêm trọng, hung hăng đánh vào mũi của Lạp Hoa Lợi, lập tức máu tuôn ra.
Kỳ quái ở chỗ, thân vương Lạp Lạc Đế cũng không hô dừng đấu, riêng mẫu thân của Lạp Hoa Lợi thì nóng lòng.
Lạp Lạc đế không hé răng, thì mẫu thân gã có gấp cũng vô dụng.
Lão Hạ thấy bên kia không động tĩnh, không có ý kêu đình chiến. Nếu ngài không bảo dừng thì tôi đương nhiên không khách khí.
Thừa dịp Lạp Hoa Lợi đang lau nước mũi, hai chân liên tục ra quyền, một âm thanh nữa vang lên.
Rốt cục gã bị quẳng xuống đất.
- Đứng lên, tiếp chiến!
Lạp Lạc Đế nhìn thằng con lạnh như băng hô lên.
Lạp Hoa Lợi máu mũi đầy mặt, gầm rú như điên đánh thẳng về phía lão Hạ.
Nhưng Lạp Hoa Lợi đã tự rước lấy nhục, ra quyền lung tung, chủ yếu đã không còn sức lực.
Hạ Hải Vĩ bồi thêm mấy quyền nữa khiến gã ngã gục xuống đất, lần này, Lạp Lạc Đế ra hiệu ngừng chiến.
Tư Phan Lâm cất bước đi lên phía trước, ánh mắt nhìn về phía Diệp Phàm.
Tuy nhiên, Lạp Lạc Đế cũng khoát tay áo, cười nói:
- Không cần tái chiến, nhất định phải luận bàn.
Chọn thời gian chính thức luận bàn, thấy thế nào Tư Phan Lâm?
- Hừ, ba ngày sau sẽ gặp nhau một trận kịch liệt tại rừng Cách đấu.
Tư Phan Lâm nhìn Diệp Phàm hô lên, còn giơ giơ tay ra quyền nữa chứ.
Thi Mạn vừa nghe, sắc mặt liền có chút thay đổi.
Xem ra Cách đấu lâm này danh khí không nhỏ, kỳ thật, nơi đây chính là một nơi đánh nhau kịch liệt giữa các cá nhân.
Nhưng có công chứng. Song phương chỉ cần ký ước, đấu chết cũng được. Hơn nữa, quyền đánh cuộc khá lợi hại.
- Tôi cá là sư phụ sẽ thắng, ngàn đô la Mỹ!
Lạp Hoa Lợi lau khô máu trên mũi xong, hét lớn.
- Tôi ra con số lớn hơn, đánh cuộc Diệp tiên sinh sẽ thắng!
Em trai Thi Mạn là Lạp Mông không chút yếu thế, cũng chen chân vào.
- Ha hả, tôi ra con số cao hơn ngài nữa, có ai muốn tăng giá hay không?
Diệp Phàm nhìn nhóm Lô Vĩ nói.
Liếc mắt một cái, tất cả mọi người lập tức đều hưởng ứng.
Tề Thiên thêm con số chục ngàn đô la Mỹ, Trần Quân thêm hàng chục ngàn đô la Mỹ, Phương Viên không có tiền, cũng thế chấp ngàn.
Hạ Hải Vĩ không có tiền, Diệp Phàm cho anh ta mượn ngàn đô la Mỹ, mắt thấy có cơ hội kiếm được tiền nên cũng nhanh chân tới.
Nhưng nếu không có tiền cũng như không. Lô Vĩ là người có tiền nhất, bỏ ra một triệu đô la Mỹ.
- Tư Phan Lâm tiên sinh, tiền phía Diệp tiên sinh bỏ ra còn có phần của Lạp Mông Vương thêm vào, con số tiền đánh cuộc tổng cộng cũng không nhỏ đâu.
Ngài có đánh cuộc không?
Phiên dịch viên Baba Rudge nói.
- Chờ một chút, tôi thêm ngàn đô la Mỹ.
Lúc này, Thi Mạn đột nhiên nói.
Diệp Phàm liếc mắt một cái, mặt hơi mỉm cười.
- Ngài nếu dám đánh cuộc cùng Kiệt Khắc Tây Lạc, tôi sẽ thêm một triệu đô la Mỹ vào tiền cá cược.
Tư Phan Lâm nhìn Diệp Phàm nói.
- Không được ông xã, anh không thể đánh cuộc cùng Kiệt Khắc Tây Lạc.
Thi Mạn khẩn trương nói.
- Kiệt Khắc Tây Lạc là ai?
Diệp Phàm quay đầu, thản nhiên mỉm cười, hỏi.
- Ông ta là sư phụ của Phan lâm, là Thái quyền hoàng lục đẳng nổi danh của Vương quốc Thái Lan chúng ta.
Nghe nói vài năm qua đã lên tới đẳng cấp quyền đế, từng một mình đánh bại bốn Thái quyền vương ngũ đẳng.
La Pakse Los cũng bị ông ta chỉ mất vài phút đã có thể đánh bại, trong các quyền hoàng ông ta là vô địch.
Vương quốc chúng em căn bản là chưa từng thấy ai là Thái quyền đế thất đẳng, không thể đấu đâu anh ơi.
Thi Mạn có chút nóng lòng.
Vì sợ Diệp Phàm bị thiệt hại nặng nề nên nói.