- Nếu như có thể thêm được một triệu nữa thì tốt quá.
Vẻ mặt Tề Thiên chờ đợi, nhưng, cuối cùng lại thất vọng, đối phương chẳng có ai thêm nữa, chuyện đặt cược đã định như vậy rồi.
- Được rồi đó ông em, dù sao cũng là một triệu đô la Mỹ, mỗi người chúng ta ít nhất cũng được chia một triệu, ông em Diệp thì nhiều hơn, được hai triệu đô la Mỹ, ông em Lô khoảng một triệu rưỡi, đổi thành nhân dân tệ, lập tức thành đại phú ông năm sáu triệu rồi. Chuyện như vậy đến thêm vài lần nữa, sợ chẳng thể thành lập tức thành tỷ phú chục triệu.
Hạ Hải Vĩ rất thỏa mãn.
- Tim của lão Hạ cũng không nhỏ nhỉ.
Tề Thiên châm chọc, Hạ Hải Vĩ cười gượng hai tiếng không nói.
Lúc đó…
Một tiếng đồng vang lên khắp sân, tiếng oang oang vang vọng, cuộc tỷ thí bắt đầu.
- Đến đây, người Trung Quốc, để tôi xem xem thân thủ của anh nào.
Kiệt Khắc Tây Lạc vững như núi Thái Sơn, để Diệp Phàm rat ay trước, kể ra, vì tuổi Diệp Phàm còn trẻ nên đã làm mờ hai mắt y.
- Haha, mời anh trước.
Diệp Phàm bình tĩnh cười, giơ tay múa chân một chút lộ tác phong thân sĩ.
- Haha…
Kiệt Khắc Tây Lạc cảm giác bị coi thường, giơ thẳng một quyền lên người Diệp Phàm.
Thân mình Diệp Phàm nhoáng ra sau một cái, đã kỳ lạ xuất hiện sau lưng y, toàn bộ công lực sớm đã tích tụ xuất ra mãnh liệt, Khai Bi Thủ của Lô gia tung ra mạnh bạo, một chưởng hung hăng chưởng xuống lưng của Kiệt Khắc Tây Lạc, cùng với tay còn có một cú đá hung ác.
Bốp chát một hồi.
Người ta nhìn thấy một thân ảnh giống như một con chim lớn trực tiếp trở mình ra ngoài lôi đài, khi tiếp đất còn phát ra âm thanh thịch thịch rất lớn, thân hình còn lăn vài vòng mới ngừng lại, lập tức, tiếng vỗ tay như sấm, còn có người hét lớn:
- Quyền hoàng dũng mãnh phi thường, quyền hoàng thần thông...
Âm thanh đó, như sóng, đợt này cao hơn đợt khác, cả hiện trường sôi sục, lúc này Cái Mạc Dã trợn tròn mắt, không thể ngờ Diệp Phàm lại ra tay mạnh vậy, một chiu đã đá cho xuống lôi đài rồi. Còn đám Lô Vĩ hơi chần chừ, cho rằng đại ca Diệp Phàm khinh địch.
Nhưng, khi bọn họ nhìn lại người còn lại trên sàn, toàn bộ đều há hốc mồm rơi vào trạng thái hóa thạch, còn đám Cái Mạc Dã, lập tức hét lớn, tiếng vỗ tay như sấm, dâng lên như thủy triều, còn về Ba Ba Đa Lợi, khuôn mặt đó, dĩ nhiên là đen hơn cả Bao Công của Trung Quốc.
Chỉ thấy Diệp Phàm vỗ vỗ bàn tay, bình tĩnh đứng trên đài, nhìn xuống khán giả xung quanh đài, dường như, hắn là quân vương trên trời đang nhìn chúng sinh.
Thằng nhãi này trong lòng thầm nói một câu: "Quả nhiên như thế."
Hắn nói lời này đương nhiên là có nguyên nhân, trước khi đi, Diệp Phàm có thỉnh giáo sư bá Phí Thanh Sơn, Phí Thanh Sơn cười nói:
- Kiệt Khắc Tây Lạc, thanh danh rất vang dội ở Thái Lan, có khí thế ông đây thiên hạ đệ nhất. Thực lực của y chỉ lục đẳng đỉnh, còn cậu, dù nói cũng có thực lực thất đẳng đỉnh, cao hơn y cả một bậc lớn, nhưng, thực lực của cậu có chút phù phiếm.
Giống như tảng đá so với bùn lầy vậy, bùn lầy dù có cái đầu to hơn tảng đá nhiều, nhưng khi cả hai đụng vào nhau, cuối cùng thì bùn lầy cũng tan ra. Theo độ dày của kình lực mà nói, cậu cũng mạnh hơn y một phần. Hơn nữa, Kiệt Khắc Tây Lạc xuất quyền cay nghiệt, tương đối quái dị, lại thêm, kinh nghiệm của y phong phú hơn cậu, y nhờ vào quyền mà đánh khắp thiên hạ. Còn về quyền cước, nếu không dùng Phi đao Phí gia chúng ta, chưa chắc cậu đã thắng.
Kinh nghiệm của y có thể bù lại sự thiếu thốn về nội lực, thật sự muốn so bì, thắng bại là năm năm, cậu có nhỉnh hơn một chút.
- Thế sư bá có cách nào để nắm được y không, sư bá đã ở đây hai mươi năm rồi, có lẽ tương đối quen thuộc cao thủ nước này.
Diệp Phàm vỗ mông ngựa, nói.
- Haha, biện pháp tốt nhất là xuất chiêu khi chưa kịp chuẩn bị, vừa lên đài, cậu giả bộ thản nhiên, sau đó phát lực mạnh, nhớ kỹ, sử dụng toàn lực.
Vừa rồi tôi có xem qua, sử dụng Khai Bi Thủ của Lô gia Thủy Châu trên người y là thích hợp nhất. Y thường không dùng toàn lực khi mới bắt đầu, luôn có tâm lý thăm dò thử.
Còn cậu thì không cần bận tâm, vừa lên là dùng toàn lực, thành bại là ở hành độnh này, hành động này mà không thành, thế thì cậu đổi lại thành du đấu, chầm chậm làm tiêu hao nội lực của y…
Phí Thanh Sơn chỉ ám chiêu cho Diệp Phàm, vì Phí Thanh Sơn hiểu rất rõ võ thuật của Kiệt Khắc Tây Lạc, trước kia cũng đã từng thử mấy chiêu với y.
Vậy mà, Diệp Phàm dùng chiêu này, lại có hiệu quả thật, lần này Kiệt Khắc Tây Lạc quá mất mặt. Đối phương nhoáng một chiêu đã đá mình xuống lôi đài, theo như quy định là đã thua rồi.
- Tên Trung Quốc dối trá.
Tư Phan Lâm đứng một bên lớn tiếng la lên, vì tránh cho sư phụ mất mặt.
- Gào cái gì, đi!
Kiệt Khắc Tây Lạc từ dưới đất bắn lên, vỗ vỗ bụi đất trên người, hừ lạnh một tiếng quay đầu bỏ đi.
- Mệt suýt chết, dùng chi phiếu thật tốt, cái đống tiền cược này, nếu đổi thành hiện kim, cũng phải hơn chục triệu đô la Mỹ.
Tề Thiên đặt cái thùng đang vác trên vai xuống, kêu khổ.
- Vậy đem phần của cậu vứt đi, cho nhẹ thùng.
Lô Vĩ tức giận, hừ giọng nói. Hai anh em khiêng cái thùng lớn, giống như hai công nhân bến tàu.
- Haha, em còn ngại ít à?
Tề Thiên cãi lại.
- Nhưng cái tên Cái Mạc Dã kia cũng tốt số thật, không ngờ lời được tám triệu mốt đô la Mỹ, đưa cho chúng ta năm triệu, y còn được hơn ba triệu, kiếm lời quá!
- Tên đó tinh mắt thật, biết lão đại chúng ta lợi hại, nếu tôi không xuống tay nhanh, năm triệu sau cũng bị y cướp đi mất rồi.
Lô Vĩ cười nói.
- Diệp Phàm, tên Kiệt Khắc Tây Lạc hôm nay hơi khác thường, sau này có sinh sự không?
Hạ Hải Vĩ nhắc nhở.
- Sợ gì, y mà muốn sinh sự chúng ta chỉnh chết y.
Tề Thiên hừ giọng nói.
- Chỉnh cái rắm, đây là Thái Lan, em nghĩ quyền hoàng Kiệt Khắc Tây Lạc chắc chắn sẽ có động tác tiếp theo.
Diệp Phàm thoáng suy nghĩ, gật đầu.
- Được rồi, ngày mai chúng ta khởi hành về nước, y còn có thể làm được gì?
Phương Viên nói.
- Không vội, tôi chờ y, ắt hẳn không phải ngày mai thì ngày mốt, y chắc chắn sẽ đến thăm hỏi thân vương Lạp Lạc Đế.
Diệp Phàm khoát tay.
- Chúc mừng Diệp tiên sinh.
Thân vương Lạp Lạc Đế mặt mày hồng hào, bước vào đại sảnh đầu tiên là thủ thế chúc mừng người Trung Quốc. Diệp Phàm biết rằng, tên nhãi này chẳng có lòng tốt gì, quả nhiên đến rồi.
Thi Mạn rất khéo léo ngồi cạnh Diệp Phàm, rót hồng tưởu. Mẹ cô Cổ Đế Ti gương mặt cũng mỉm cười,liếc mắt xem xét Diệp Phàm, đoan trang ngồi cạnh thân đế Lạp Lạc Đế, Diệp Phàm thắng, gần như cũng quyết định vận mệnh của bà.
Vị trí chính thất, có thể rơi xuống đầu bà rồi. Hơn nữa, bà cũng ngầm coi Diệp Phàm là con rể, dù nói không được vẻ vang cho lắm, nhưng tốt xấu gì cũng có quan hệ. Sau này có hắn chống, sợ gì Lạp Lạc Đế không nhìn thẳng nhà mình.
- May mắn thôi.
Diệp Phàm khiêm tốn gật đầu.
- Diệp tiên sinh, có câu này không biết nên nói hay không?
Lạp Lạc Đế hơi ngại ngùng, nói.
- Mời thân vương cứ nói.
Diệp Phàm nói.
- Lạp Mông là em ruột của Thi Mạn, cậu ấy cũng là Thái quyền sư tam đẳng, Thi Mạn sau này là người của Diệp tiên sinh rồi, nói theo cách của người Trung Quốc các vị, Lạp Mông coi như là em vợ của Diệp tiên sinh đúng không? Cho nên, chúng ta đều là người một nhà, không biết có thể mời Diệp tiên sinh chỉ cho cậu ấy mấy chiêu không?
Lạp Lạc Đế dày mặt, ngay cả con gái cũng bày ra, lời nói thì cũng có chút khách khí.
- Tướng công, xin anh hãy nhận Lạp Mông, em không dám nói cậu ấy là em vợ anh, nhưng Thi Mạn em, sẽ là người tình của anh ở Thái Lan. Dù anh có thừa nhận tất cả những chuyện này hay không, em sẽ âm thầm ở bên này xử lý chuyện làm ăn giúp anh, vừa nãy cha đã nói rồi, ông ấy chuẩn bị đem Tử Trúc Lâm sơn trang cho chúng ta, hơn nữa còn cho một công ty nhỏ vốn năm triệu đô la Mỹ.
Thi Mạn đột nhiên xoay người lại, ngồi bên chân Diệp Phàm, vẻ mặt khổ sở nói.
- Thân vương, cái này thật ngại quá, không cần sơn trang và công ty đâu.
Diệp Phàm nói, không hề có ý định nhận Lạp Mông làm đồ đệ. Cái này, chủ yếu là phiền phức quá.
Lạp Lạc Đế hiển nhiên nóng vội, nói:
- Diệp tiên sinh, sơn trang và công ty chỉ là lễ bái sư của Lạp Mông, không phải của hổi môn của Thi Mạn. Không nói dối Diệp tiên sinh, tôi từng đem điều kiện này cầu xin quyền hoàng Kiệt Khắc Tây Lạc, ông ấy không hứa chắc. Không phải là do điều kiện Lạp Mông không tốt, chỉ có điều quyền hoàng Kiệt Khắc Tây Lạc đã có người mời trước rồi, người mời ông ta, kể ra, cũng có chút quan hệ với Đại đế bệ hạ.
Lạp Lạc Đế biết, đàn ông rất sĩ diện, nếu nói là của hồi môn của Thi Mạn, cao nhân này chắc chắn sẽ không nhận.
Không thể không nói Lạp Lạc Đế cáo giá, Diệp Phàm cười nói:
- Thế thì tôi đành nhận vậy, haha…
- Sư phụ, xin nhận của đệ tử một lạy.
Lạp Mông vội bái lễ sư, sớm bị Lạp Lạc Đế gọi lại, nói:
- Ba ba Lạp Kỳ, theo quy tắc Trung Quốc, bày hương án…
Xem ra, để con trai có thể bái sư, Lạp Lạc Đế cũng đã tìm hiểu những thủ tục có liên quan đến vấn đề này của Trung Quốc. Nguồn truyện: Truyện FULL
Một buổi lễ bái sư đơn giản kết thúc, tối,, Kiệt Khắc Tây Lạc quả nhiên đến thăm.
- Diệp tiên sinh, tôi không hiểu, sao anh có thể nghĩ đến cách dùng một chiêu thắng ngay.
Kiệt Khắc Tây Lạc muốn hỏi cho rõ, cái lão này vẫn không cam tâm.
- Haha, kỳ thực, thực lực của ông và tôi cũng xấp xỉ, có điều, tôi đã thỉnh giáo trước một cao thủ, ông ấy nói với tôi chuyện này.
Diệp Phàm nhanh trí lộ ra một chút, quyết định là sẽ dùng sư bá để chính người này, chắc hẳn ông ta cũng cảm thấy được gì đó.
- Cao thủ, ai?
Mặt Kiệt Khắc Tây Lạc tối sầm lại, truy vấn.
- Phật Ma Nham có một cụ già, chắc hẳn Kiệt Khắc Tây Lạc tiên sinh đã nghe nói qua?
Diệp Phàm nói thẳng, dù sao sư bá cũng đã rời khỏi Phật Ma Nham, cũng chẳng lo Kiệt Khắc Tây Lạc sẽ đến gây phiền phức.
- Là y.
Trong giây lát hai mắt Kiệt Khắc Tây Lạc lồi ra, Diệp Phàm hiểu, phiền phức của hắn đã được giải quyết, xem ra, uy danh của sư bá trong giới cao thủ Thái Lan cũng có chút tiếng tăm.
Kiệt Khắc Tây Lạc không hỏi thêm gì nữa, cúi cùng chỉ nói:
- Diệp tiên sinh, anh là người Trung Quốc, có thể cùng tôi luận bàn thêm lần nữa không, thời gian là ba năm sau, địa điểm do anh định, ở Trung Quốc cũng được, lúc đó anh có thể nói với thân vương một tiếng, tôi chắc chắn sẽ đến.
- Được.
Diệp Phàm gật đầu, Kiệt Khắc Tây Lạc không nói nữa, gật đầu bỏ đi.
Ông muốn đem tiền đến, ông đay cũng chẳng ngại ít, ba năm say, cảnh giới của mình chắc chẳn là có thể ổn định ở thất đẳng đỉnh, không chừng lần kỳ ngộ tới, còn có thể đột phá xiềng xích lên bát đẳng. Kiệt Khắc Tây Lạc, chuẩn bị cho nhiều tiền đi. Diệp Phàm trong đầu thầm lầm bầm.
Trong ngày, Diệp Phàm dạy Lạp Mông vài thủ pháp kỹ xảo, dùng thịt trăn chế thành dược liệu giúp Lạp Mông lên tam đẳng đỉnh, lợi hại hơn so với anh trai Lạp Hoa Lợi của y nhiều.