- Lúc trước ông không ký thỏa thuận gì về tài sản với Đỗ Tiếu Trạch sao?
Diệp Phàm liếc Đỗ Phong một cái, hỏi.
- Đều là anh em ruột, ký thỏa thuận gì chứ?
Đỗ Phong thái độ rất tự nhiên, nói.
- Tiền bạc phải rõ ràng mới được. Nếu như lúc trước mấy người ký thỏa thuận thì bây giờ cũng không đến nông nỗi này.
Diệp Phàm có chút tiếc nuối nói.
- Lúc đó nào có nghĩ nhiều như vậy, hồi đại ca vẫn còn tôi còn là Phó tổng giám đốc của tập đoàn Đỗ gia, mỗi năm cũng được chia hơn triệu, số tiền đó căn bản dùng không hết được, tôi cũng thấy đủ rồi. Không ngờ đại ca đột nhiên ra đi, mới mấy năm mà mọi chuyện xảy ra khiến người ta không thể tin nổi.
Đỗ Phong rất đau khổ ôm lấy đầu.
- Đại ca của ông đi thế nào? Theo lý thì cao thủ thất đẳng, đẳng cấp còn cao hơn ông, năm năm trước cũng chưa quá tuổi. Những người luyện võ như chúng ta sức khỏe tốt hơn nhiều người bình thường, đẳng cấp càng cao thì càng khỏe. Nếu không có bệnh nặng hoặc bị thương gì thì sống đến bảy tám chục tuổi không khó, thậm chí đến cả trăm tuổi, sao lại ra đi dễ như thế được.
Lang Phá Thiên không hiểu được, hỏi.
- Đại ca bệnh nặng mất, nghe nói là suy thận, hệ thống bài tiết hỏng hết rồi, ghép thận mới cũng không được. Hồi đó tôi cũng đã nghi ngờ có người giở trò, nhưng tôi đã kiểm tra rất kỹ mà không phát hiện ra vấn đề gì cả.
Đỗ Phong khẳng định chắc chắn.
Nhìn Diệp Phàm một cái, lại nói:
- Hồi đó ý của đại ca là để tôi lên làm quyền Tổng giám đốc, nhưng tôi không đồng ý, ra sức đưa Tử Nguyệt lên. Tôi nghĩ rằng Tử Nguyệt là người có lương tâm, sẽ chia cho tôi ba phần gia sản. Nào ngờ nó tâm địa độc ác, mấy năm đầu rất tôn trọng tôi, nhưng đều là để chuẩn bị mấy năm sau ra tay. Thời cơ vừa chín muồi, nó liên kết với anh hai Đỗ Cử Văn bôi nhọ tôi, đúng là không bằng đồ súc sinh.
Đỗ Phong cất tiếng chửi, tay nắm chặt, mắt vằn đỏ.
- Ừ, nếu việc này đúng như ông nói thì nói thật, đó là chuyện riêng của Đỗ gia, phải thông qua pháp luật để giải quyết. Vì Đỗ tiên sinh chấp nhận làm việc cho quốc gia nên chuyện của ông Tổ đặc nhiệm mới nhận giải quyết, nhưng Tổ đặc nhiệm không được ra mặt, lần này là do tôi lấy danh nghĩa cá nhân đàm phán với Đỗ Tử Nguyệt. Đương nhiên, Tổ đặc nhiệm cũng sẽ âm thầm trợ giúp chúng ta.
Diệp Phàm gật đầu, nhìn Đỗ Phong một cái, lại nói:
- Ông vốn từng nói, Phó Cục trưởng thường trực Cục công an thành phố Phố Hải, Lâm Quốc Cương, đã bị Đỗ Tử Nguyệt mua chuộc, tiến hành bức hại ông, ông có chứng cứ gì không. Đương nhiên, tôi không phải là nghi ngờ ông đang cố ý vu cáo, nhưng liên quan đến tương lai của một cán bộ cấp Sở, cho dù là Tổ đặc cần cũng không thể tùy tiện vu cáo được, có phải không?
Đỗ Phong sau này có khả năng trở thành chiến hữu của mình nên Diệp Phàm vẫn còn rất khách khí với ông ta, hơn nữa, nếu đúng như ông ta nói thì Đỗ Phong vẫn còn là người khá trượng nghĩa, đối với người như vậy Diệp Phàm vẫn rất thích kết giao.
- Đương nhiên, tôi không vu cáo cho ông ta, tôi đã từng ba lần thấy Lâm Quốc Cường thân mật uống rượu cùng người của Đỗ gia. Hai lần cùng với Đỗ Cử Văn, một lần cũng với Đỗ Tử Nguyệt.
Đỗ Phong rất thận trọng nói.
- Điều này cũng rất khó chứng minh Lâm Quốc Cường có vấn đề gì, vì vấn đề cùng ngồi uống rượu xã giao cũng bình thường. Xã hội bây giờ quan hệ xã giao cũng bình thường mà
Trương Hùng đột nhiên nói, nhìn Đỗ Phong một cái, hỏi:
- Ông có nghe thấy họ nói chuyện gì không?
- Không, lúc đó tôi sợ bị bọn chúng phát hiện nên không tiến lại gần. Đương nhiên, lúc đó tôi đã có nghi ngờ rồi. Mà lần gặp đầu tiên Đỗ Tử Nguyệt vẫn chưa hạ thủ với tôi, cũng chính là không lâu sau tết năm ngoái, ngày /, Tử Nguyệt bảo tôi tới Ngô Đồng Sơn Trang bàn bạc một việc. Lúc đó Tử Nguyệt vẫn chưa đến, Đỗ Cử Văn tiếp tôi. Nhưng vừa uống được mấy chén thì tôi cảm thấy đầu óc quay cuồng, đang thấy kỳ quái thì Đỗ Cử Văn đã không thấy đâu nữa. Trong phòng khách đột nhiên xuất hiện bốn người mặc áo đen, không nói năng gì đã ra tay, hơn nữa rất hiểm độc, thân thủ cũng có tứ, ngũ đẳng. Vốn dĩ với thân thủ của tôi giải quyết mấy tên này không khó gì, nhưng lúc đó tôi đầu óc quay cuồng, sau đó tôi nghi ngờ rượu đã bị cho thuốc ngủ. Tôi lúc đó vô cùng tức giận, ra sức xông ra, người cũng bị thương, cuối cùng nằm trên bãi cỏ ngủ một ngày mới tỉnh lại, may mà còn chưa chết. Mới nghĩ ra bốn người áo đen đó chính là tứ đại cao thủ của Tử Nguyệt.
Đỗ Phong phẫn nộ nói.
- Ông khẳng định là bọn họ?
Diệp Phàm hỏi.
- Chắc chắn, ít nhất lối đánh của Vương Triều tôi biết khá rõ.
Đỗ Phong nói.
- Tối đó phải chăng Đỗ Tử Nguyệt không xuất hiện?
Diệp Phàm tiếp tục hỏi.
- Hắn có xuất hiện hay không thì có vấn đề gì, bốn đại cao thủ của hắn đều đã xuất hiện.
Đỗ Phong có chút tức giận nói.
- Đỗ Phong, tôi đang giúp giải quyết chuyện của ông, nếu ông không thích thì tôi không làm nữa. Hừ.
Diệp Phàm hừ lạnh, vẻ mặt Đỗ Phong đột nhiên rất khó coi, im lặng một lúc rồi nói:
- Bí thư Diệp, tôi có chút vội vàng, nhưng những việc Tử Nguyệt làm khiến ai cũng phẫn nộ. Đỗ Phong tôi tuy không phải là người tốt, nhưng cũng chưa từng làm chuyện gì quá mức xấu xa, trước kia vì lợi ích của Đỗ gia cũng từng đánh người ta bị thương, thậm chí tàn tật, nhưng chưa hề giết ai cả. Nhưng đối với huynh đệ thì lòng tôi trời hiểu rõ.
- Được rồi.
Diệp Phàm xua tay, nói:
- Ông có nghĩ rằng việc này do Đỗ Cử Văn giở trò không?
- Không thể nào, Đỗ Cử Văn tuy đầu óc thông minh nhưng thân thể yếu ớt, sao có thể giở trò nổi.
Đỗ Phong suýt kêu lên.
- Thân thể yếu ớt thì không giở trò được sao, những người như vậy lại thường giỏi giở trò hơn nhiều người khác. Ví dụ như Gia Cát Lượng, sức lực chẳng bằng Trương Phi Quan Vũ, nhưng muốn hại chết hai người này thì lại dễ như trở bàn tay. Cho nên tôi hi vọng ông có thể bình tĩnh, chúng tôi đều đang vì ông, tết nhất thế này cũng chẳng ai lại đi kiếm chuyện phiền phức cả. Đừng cho rằng ông có chút bản lĩnh thì Tổ đặc nhiệm phải cầu xin ông, hừ, tôi nói thật với ông, có mợ thì chợ vẫn đông, mợ đi lấy chồng thì chợ vẫn vui, hừ.
Lang Phá Thiên hừ lạnh nói.
- Tôi xin lỗi.
Đỗ Phong có chút đỏ mặt, thái độ thành khẩn, cũng biết nghĩ trước nghĩ sau.
Sáng hôm sau, Lang Phá Thiên đi cùng Diệp Phàm đi ngắm cảnh Phố Hải, ví dụ như Bến Phố Hải..., buổi tối Mai Phán Nhi mời Diệp Phàm ăn cơm, hắn một mình đến.
- Thật khó mời cậu đấy.
Mai Phán Nhi giọng điệu có chút tức giận.
- Ha ha, tôi có chút việc, cũng chẳng có cách nào khác.
Diệp Phàm liếc cô một cái, cười nói.
- Ai mà tin được, tưởng tôi không biết sao, cả ngày chỉ chơi bời, còn bảo có việc phải làm, có phải muốn trốn tôi không?
Mai Phán Nhi hừ nói, rất không hài lòng, liếc Diệp Phàm một cái, lại nói:
- Cần quảng cáo thì đến, cần....cần ngủ cùng thì gọi đến, coi Mai Phán Nhi tôi là miếng giẻ rách hay sao?
- Phán Nhi, tôi thực sự có việc, việc này không tiện nói. Giúp một người bạn đòi chút tiền.
Diệp Phàm cười khổ.
- Được rồi, không nói linh tinh nữa. Cậu có người quen ở quân đội thành phố Phố Hải hay không?
Mai Phán Nhi hỏi, cũng không quá tức giận, xích lại gần rót rượu cho Diệp Phàm.
- Cái này lạ thật, Mai gia của chị là đại gia tộc trong quân đội, từ quân ủy cho đến đại quân khu cho tới sư đoàn ở dưới đều có người cả, còn hỏi tôi, tôi chỉ là quan nhỏ, có thể quen được mấy người trong quân đội chứ.
Diệp Phàm vừa nghe thấy vội vàng giả bộ. Mai Phán Nhi hỏi như vậy nhất định là có chuyện. Việc này nhất định là việc phiền toái, ngay cả Mai Phán Nhi còn không giải quyết nổi thì nhất định là việc rất khó khăn.
- Hừ, còn giả bộ với tôi sao?
Mai Phán Nhi liếc Diệp Phàm một cái, giơ tay cấu mạnh vào đùi Diệp Phàm.
Diệp Phàm nhíu mày, giơ tay kéo Mai Phán Nhi ngồi lên đùi hắn, bàn tay hắn lần theo mép áo tiến vào trong ngao du trên đôi gò bồng đảo của người ta.
- Cẩn thận cái tay đấy.
Mai Phán Nhi lườm.
- Sợ gì chứ, vợ chồng rồi sợ gì.
Diệp Phàm hừ một cái, nói:
- Nói xem, có việc gì thế.
Mai Phán Nhi cũng không giãy dụa gì nữa, để mặc Diệp Phàm.
- Vẫn là chuyện của Công Lượng, lần trước đề bạt lên làm Phó sư đoàn trưởng rồi, quân hàm cũng lên đại tá rồi. Nhưng hình như bên Đức Bình không còn ghế trống, việc này vẫn chưa xong. Lần này nghe nói Tập đoàn quân số thành phố Phố Hải muốn thành lập một sư đoàn hải lục quân. Nghe nói là binh chủng thử nghiệm kiểu mới, Lữ đoàn trưởng cũng tương đương cấp Phó sư trưởng.
Mai Phán Nhi chỉ lườm Diệp Phàm mấy cái mà không ra tay ngăn cản gì.
- Việc này chị nên đi tìm Phó tư lệnh Mai, bố của Diệc Thu mới đúng. Hoặc ông cụ nhà chị ra mặt nói một câu là xong.
Diệp Phàm không muốn nhận việc này, thầm nghĩ quả là phiền phức, muốn lấy được cái ghế Lữ đoàn trưởng lữ đoàn kiểu mới, cần phải có năng lượng thế nào mới có thể làm nổi.
- Lần trước chẳng phải đã nói với cậu rồi sao, Công Lượng tuy gọi tôi là cô, nhưng không phải trực hệ của Mai gia.
Mai Phán Nhi hừ lạnh, biết tên này đang giả bộ, rõ ràng là không muốn nhận.
- Mai gia cũng thật vô tình, ha ha.
Diệp Phàm thản nhiên châm biếm.
- Ôi, gia tộc lớn đều như vậy, không phải Mai gia vô tình, việc gì cũng phải phân nặng nhẹ trước sau, có rất nhiều người trong tộc Mai gia cần giúp, sao đến lượt Công Lượng được. Việc này tôi cũng đã cãi nhau với anh trai mấy lần rồi, anh ấy nói có thể nâng cấp bậc chức vụ của Công Lượng lên là đã hết sức rồi, bảo Công Lượng đừng vội, đợi mấy tháng nữa. Cũng đợi mấy tháng rồi, việc này không thể đợi thêm nữa, đợi nữa thì hỏng việc. Nguồn truyện: Truyện FULL
Mai Phán Nhi có chút phẫn nộ.