- Viên Viên, Khuynh Thành và cô Trần, các cô ra ngoài trước tôi có việc muốn ở lại một mình.
Tôi muốn nói chuyện riêng với Tư lệnh Trần một chút.
Diệp Phàm cùng kiềm chế ý cười, lên tiếng.
- Không cần, chúng ta không có gì để nói cả.
Trần Khải Việt khoát tay áo.
Thực ra là ông ta trong lòng vẫn đang phản cảm việc Diệp Phàm được Mai Công Lượng nhà họ Mai nói giúp. Ông ta liếc nhìn Diệp Phàm một cái rồi nói:
- Nói thẳng ra thì cậu không có tư cách nói chuyện với tôi, chừng nào cậu đủ tư cách thì tới nói chuyện.
- Vậy thế này được gọi là có tư cách hay không ạ?
Diệp Phàm tức giận lấy từ trong cặp ra một tập tài liệu.
Hắn đưa cho Trần Khải Việt.
Trần Khải Việt cầm lấy mở ra, lập tức khóe miệng của ông ta giật giật mấy cái.
Lập tức ông ta hừ, nói:
- Cậu quả thật là hoang đường, tài năng quá đấy.
Vừa nói đến đây, ông ta lập tức ngưng lời, quay sang bảo mấy người Kiều Viên Viên đi ra.
- Các cháu ra ngoài để bác nói chuyện với anh ta.
- Hoang đường hay không thì không đến lượt Tư lệnh Trần phê phán. Nhìn cho rõ đi, là do Thủ trưởng số ký đấy.
Diệp Phàm nói với vẻ nghiêm túc.
Hắn quyết định sẽ chèn ép lão già kiêu ngạo này một chút, nếu không thì giống như cầm phải cái bánh nhân đậu không thích tí nào.
Tất cả các quan tướng được bổ nhiệm đều là do Thủ trưởng số kí, sao có thể xem thường được.
Chẳng qua là tình thế vậy thôi. Chắc chắn là hai lão già Tần Chí và Tiền Phong Vân ngồi lê đôi mách.
Chắc muốn che mắt người trong thiên hạ.
Trần Khải Việt làm ra vẻ, ngay cả hai vị Phó chủ tịch Quân ủy ông ta cũng phê phán.
- Ít nhất thì tôi có quyền hỏi chuyện lữ đoàn quân thứ năm chứ Tư lệnh Trần?
Diệp Phàm không chút hoang mang thản nhiên đối đáp lại.
- Có quyền can dự nhưng chuyện lữ đoàn trưởng không tới phiên cậu đánh nhịp. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL -
Trần Khải Việt lạnh lùng nói.
Ông ta hừ một tiếc rồi liếc xéo Diệp Phàm một cái.
- Việc chọn Lữ đoàn trưởng không tới phiên tôi đánh nhịp, tuy nhiên bản thân tôi là người được Ban Quân vụ - Bộ Tổng tham mưu cử đi điều tra.
Phó chủ nhiệm Tra phòng Điều tra quân khu các ngài muốn hợp thành loại tân binh cũng được gọi là lữ đoàn hỗn hợp.
Tình hình đó là hợp với phép tắc. Tập đoàn quân thứ năm hẳn là thuộc sự lãnh đạo của quân ủy Bộ tổng tham mưu.
Đúng không nào?
Diệp Phàm thản nhiên nói.
- Đương nhiên cậu có thể điều tra.
Trần Khải Việt thiếu chút nữa nghẹn giọng.
Lời nói đó được ông ta nói ra với vẻ cứng rắn.
- Ha ha, điều tra loại này thì để có được một tin tức nào đó có khi mất một ngày, có khi mất một tháng.
Có lẽ nếu muốn làm rõ tình trạng của lữ đoàn hỗn hợp thì có thể tới một năm, hai năm.
Nếu không có kết luận cuối cùng trước bản nhân thì các vị có thể hướng về phía Bộ tổng tham mưu đề nghị tạm dừng việc thành lập lữ đoàn hỗn hợp.
Hơn nữa không tất yếu việc thành lập lữ đoàn còn cần thiết và tôi tin là lãnh đạo Bộ tổng tham mưu cũng sẽ tôn trọng kết quả điều tra.
- Đề nghị của tôi xin Tư lệnh Trần xem xét.
Diệp Phàm cắt ngang.
- Cậu quả thực là đồ vô lại, định bắt chẹt tôi phải hướng về phía Quân vụ cảm ơn Bộ xây dựng.
Điều này phản ánh hành vi vô lại của cậu.
Trần Khải Việt chỉ vào Diệp Phàm hét lên.
May mắn thay phòng bệnh cách âm tốt, cũng giống như nhà hát nên bên ngoài căn bản là không nghe thấy.
- Việc này xin cứ tự nhiên. Tôi tin rằng Trưởng ban Tạ sẽ đưa ra sự lựa chọn chính xác. Huống chi ngài báo cáo.
Tình hình có cần phải điều tra hay không, có được chứng cớ chính xác không thì cứ điều tra sẽ rõ.
Lữ đoàn hỗn hợp đã thành lập được hơn một năm rưỡi. Đến lúc đó nếu tình hình có biến động mà việc này có thất bại thì ngài cũng đừng trách.
Người cố tình làm cho tình hình đó xảy ra là Tư lệnh Trần đó.
Diệp Phàm ngược lại không giận mà cảm thấy đây là một người ngay thẳng.
Người như vậy thì dễ đối phó, cho nên hắn càng trở nên bình tĩnh.
- Nếu không đồng ý mà cứ muốn phá việc này, cậu cứ thử làm xem có khả năng đó không.
Nếu muốn quấy rối cấp trên thì còn có lãnh đạo Bộ tổng tham mưu.
Ủy ban Quân ủy nói vậy thì cậu cũng không quên tôi đây là Ủy viên Quân ủy.
Nói chuyện cậu mà được thăng cấp thiếu tướng thì như là với thấu trời vậy.
Hơn nữa không phải Trần Khải Việt tôi khinh thường cậu, trong Ủy ban quân ủy cậu còn không có tư cách có được một vị trí nữa là.
Cơ hội khó mà có được, ha ha.
Tư lệnh Trần đột nhiên cười lớn.
Ông ta thản nhiên quét mắt nhìn Diệp Phàm một cái.
Lão già này thật khó lường, chẳng lẽ vừa rồi ông ta giả vờ. Trong lòng Diệp Phàm âm thầm tự hỏi.
Nếu dùng biện pháp cứng rắn thì xem ra khó mà thành công được, dùng cách mềm mỏng thì lại càng không được.
Chuyện Công Lượng thất bại như thế nào phải nói chuyện với Mai Phán Nhi mới biết được.
- Thật ra Tư lệnh Trần hợp tác thì cả hai người cùng có lợi.
Mai Công Lượng cũng không phải là một người tài trí tầm thường. Ông ta có thực lực ngang sức với chức quan trong quân đội.
Ông ta sẽ không cứng nhắc đề cử đâu. Đương nhiên tôi cũng thừa nhận bản thân mình còn có chút vướng mắc.
Diệp Phàm nói.
- Nói như vậy thì cậu đúng là có lợi còn gì.
Lời này của cậu tôi không thể tin, tôi thấy cậu không thể nào từ Quân khu đến được.
Hợp tác thì cùng có lợi, lợi ở chỗ nào chứ?
Trần Khải Việt nhấp ngụm trà, nói với vẻ khinh miệt.
- Không phải là các ngài muốn biến việc thành lập Lữ đoàn hỗn hợp như là một thí nghiệm đấy chứ, có phải như vậy không?
Một lần nữa muốn thử huấn luyện như mấy đại quân khu làm vậy, nhìn là thấy ngay cũng giống như quân khu Lĩnh Nam.
Mọi người đều muốn nỗ lực phấn đấu phải không nào.
Tuy nhiên rốt cục đáp án cuối cùng như thế nào thì thật khó nói.
Diệp Phàm thản nhiên mỉm cười.
- Nếu cậu đã biết như thế thì sao lại còn muốn dính vào loại binh chủng kiểu mới này chứ.
Đặc biệt quan trọng là loại thí nghiệm tân binh lần này có thể thành công.
Trần Khải Việt nói.
Giọng điệu ông ta rất hòa nhã, âm thanh cũng có vẻ như là đang tán chuyện gẫu.
- Tôi lần này đến cũng là vì giúp cho các ngài thử nghiệm điều mà các ngài muốn làm giống như Báo Săn.
Tuy nhiên chủ nhân Báo Săn có phải thay đổi hay không nào.
Diệp Phàm rất khéo léo. Hắn không nói thẳng là Tổ đặc nhiệm A thay đổi mà nói lái đi thành chủ nhân Báo Săn.
Trần Khải Việt vừa nghe thì hiểu ngay, ông ta liền gật đầu nói:
- Tôi thừa nhận quân tôi thua bọn họ.
Chính xác là không có đơn vị bộ đội nào có khả năng siêu việt như bọn họ.
- Tôi có thể nói với chủ nhân Báo Săn giúp các ngài hoàn thiện sân huấn luyện.
Diệp Phàm mở lời.
Hắn ra giá.
- Không thể nào, cậu không thể tác động đến bọn họ được. Tuyệt đối là không thể.
Mặc dù tôi nói thật là bọn họ có quyền hành nhưng không hề giống với bên quân đội.
Chuyện ở đó hẳn cậu cũng không rõ ràng lắm. Đầm nước sâu kia như đại dương mênh mông, người trẻ tuổi làm sao biết hết được.
Không biết thì đừng nói bừa, nên biết rằng cơm không thể ăn bậy, nói càng không thể nói bậy.
Càng không thể dễ dàng mở lời hứa hẹn.
Trần Khải Việt càng nói càng tiếp thêm sức mạnh cho Diệp Phàm.
Hắn vào thế.
- Ha ha, vừa rồi ngài cũng có thấy hai người phía sau tôi, vậy chính xác thì họ đang làm gì?
Là một lão tướng quân thì chắc chắn ngài rõ ràng điều này.
Diệp Phàm cười thoải mái.
Hắn đưa mắt thăm dò lão già này một cái.
- Đương nhiên tôi biết họ là người của Tổ đặc nhiệm A.
Trần Khải Việt nói.
- Ha ha, Thiết Chiêm Hùng trước ở Báo Săn, giờ xuất ngũ đang làm gì hẳn ông cũng có biết.
Diệp Phàm cười.
Hắn càng nói càng gần đến mục tiêu, tâm trạng càng trở nên hào hứng.
- Đương nhiên tôi biết rõ Thiết Chiêm Hùng, tuy lúc trước anh ta chỉ là một thiếu tướng nhưng rất khó cầu xin được anh ta.
Người này rất kiêu ngạo. Chẳng lẽ cậu có thể nói với anh ta để anh ta giúp chúng tôi ư.
Nếu làm được điều đó thì tôi đồng ý với việc Lữ trưởng.
Mắt Trần Khải Việt lóe sáng rồi chợt tắt.
Ông ta đang xúc động.
Dù sao Mai Công Lượng là người nhà họ Mai có nền tảng vững chắc nên Trần Khải Việt cũng đã có chút tin tưởng.
Ông ta quá khôn khéo. Huống chi đây cũng là làm ơn cho nhà họ Mai.
Tuy nói rằng Tư lệnh Trần không phải là người xu nịnh nhưng thuận nước dong thuyền thì cũng chẳng mất gì.
- Xong rồi nhé.
Diệp Phàm vỗ xe lăn cười.
- Làm sao có thể làm được.
Trần Khải Việt không hưởng ứng, căn bản ông ta không tin Diệp Phàm có thể tác động lên Thiết Chiêm Hùng.
Thôi cố gắng ra sức vì quân khu Lam Kinh. Trước kia trong cùng hệ thống quân đội ông ta còn không gặp được huống gì bây giờ người ta đã lên Bộ Công an rồi.
Ông ta dự đoán chắc sẽ càng không được.
- Anh Thiết gần đây có khỏe không?
Diệp Phàm trực tiếp gọi điện thoại.
- Thoải mái đến nỗi mong ngày nào cũng bận rộn. Mới đầu năm mà cậu em đã trốn vào bệnh viện rồi ư.
Mấy em y tá mát xa cho sướng nhỉ. Mọi chuyện năm ngoái đều gạt sang một bên rồi chứ gì.
Mấy ngày nay bận rộn quá. Đời này trời sinh ra mệnh khổ rồi.
Thiết Chiêm Hùng tức giận hừ một tiếng.
- Ha ha, cậu em này có việc muốn nhờ anh.
Diệp Phàm trực tiếp vào thẳng vấn đề của Trần Khải Việt.
Hắn liếc mắt thấy lão già này đã sớm nghe lỏm cuộc chuyện trò rồi.
- Có gì thì cứ nói thẳng đừng có mà lề mề. Chúng ta thì còn gì mà phải giữ kẽ chứ.
Cậu đã giúp tôi thu lời, tôi còn chưa cảm ơn cậu, hôm nay tôi chuẩn bị chuyển nhà.
Tôi định đãi tiệc. Đến lúc đó tôi cho người đến đón cậu, cậu đến chơi nhé, gọi cả Lang Phá Thiên đi luôn.
Cả Trương Hùng và Lý Long nữa.
Giọng nói của Thiết Chiêm Hùng có vẻ rất thân mật.
- Được ạ.
Diệp Phàm lẩm bẩm.
- Em muốn hỏi về kế hoạch huấn luyện bên Báo Săn.
- Kế hoạch huấn luyện ở Báo Săn tôi phải mất nhiều năm mới thành công.
Thiết Chiêm Hùng thiếu chút nữa chửi đổng. Thằng nhãi này đúng là nhiều chuyện.
- Không có cách nào giúp em được ư. Em sẽ không nói với ai cả đâu.
Hơn nữa, chỉ cần sao chép quy trình huấn luyện của Báo Săn là được. Đương nhiên chỉ cần một nửa của kế hoạch huấn luyện của Báo Săn cũng tốt rồi. Công việc cụ thể bên này anh rảnh thì đi chỉ đạo một chút là được.
Được chiêu đãi rượu thịt rồi được mát xa cũng không thành vấn đề.
Kể cả có muốn cầm phong bao cũng thoải mái.
Diệp Phàm gượng cười một tiếng.
- Kế hoạch ở Báo Săn, bây giờ tôi đã đi khỏi không mang theo cùng. Hơn nữa, chuyện này trái với quy định, dễ phải ra tòa án quân sự lắm đó.
Thiết Chiêm Hùng có vẻ chần chừ.
- Là việc thành lập sân huấn luyện quân đội mà chẳng lẽ cũng trái với pháp luật ư.
Huấn luyện được một đơn vị bộ đội tinh nhuệ không phải cũng có lợi cho quốc phòng hay sao mà lại gọi là phạm vào kỉ luật.
Chuyện đương nhiên là cơ mật, chỉ cần chúng ta giữ bí mật là được.
Diệp Phàm hừ một tiếng, nói.
- Kế hoạch thì chỉ cần đưa cho em, khi nào anh rảnh thì qua giúp một chút thôi.
Thiết Chiêm Hùng không do dự nữa, gã không từ chối được đành phải đồng ý.
- Thế nào Tư lệnh Trần, tôi có nói điêu không?
Diệp Phàm thản nhiên cười nói.