Bởi vì, Trấn Đông Hải đã từng đánh tiếng qua với mình, nói Khổng Đông Vọng người này một khi đã không phối hợp như vậy, thì không thích hợp ngồi vào vị trí Giám đốc sở An ninh Quốc gia một tỉnh lớn như tỉnh Việt Đông.
- Vâng, Phó giám sát trưởng Diệp, tôi hiện tại chỉ là người thay thế chức vụ Giám đốc sở An ninh Quốc gia, vẫn chưa lên làm chính thức. Việc này vốn đã xong xuôi, cấp trên đã có quyết định cả. Nhưng cũng không biết vì nguyên nhân gì, hình như hiện tại có một vài biến cố, xuất hiện đối thủ mới. Cho nên, có thể xin Phó giám sát trưởng Diệp nói giúp vài lời hay không.
Khổng Đông Vọng vẻ mặt rất khó coi, nói. Anh ta đương nhiên không dám nói do Diệp Phàm hoặc do người nào đó đùa giỡn, chỉ dám nói có đối thủ mới.
- Ừ, việc này khó đây, bên an ninh quốc gia tôi không quen biết nhiều. Giống như việc bổ nhiệm này của anh phỏng chừng còn phải thông qua bộ An ninh Quốc gia duyệt.
Diệp Phàm nói tới đây thì cố ý nhìn qua Khổng Đông Vọng liếc mắt một cái, thấy thằng nhãi này khóe miệng mấp máy vài cái.
Diệp Phàm im lặng một hồi, thấy trong lòng thằng nhãi này đang dày vò, nên mới nói thêm,
- Như vậy đi, tôi nhờ người ta giúp thử xem, có thể được việc hay không cũng không dám chắc, anh cũng phải chuẩn bị tâm lý mới được. Tuy nhiên, tôi sẽ hết sức.
Diệp Phàm đương nhiên là muốn thằng nhãi này phải chịu chút dày vò về tâm lý, trả lời rõ quá thì sẽ không vui nữa. Chỉ có như vậy mới có thể khiến gã đau tận tim gan, ghi khắc vĩnh viễn, và đối với mình tất nhiên sẽ càng tôn kính hơn.
- Cảm ơn ngài, Đông Vọng như đã ghi trong lòng, một khắc cũng không quên.
Khổng Đông Vọng vô cùng kiên định nói.
Khổng Đông Vọng có chút không yên bỏ đi, bởi vì chuyện ngồi vào ghế Giám đốc sở chính thức có biến cố rốt cuộc có phải Diệp Phàm làm hay không cũng không thể khẳng định.
Tuy nhiên, nếu Diệp Phàm đồng ý ra mặt nhờ Kiều gia nói vào vài câu thì uy lực kia so với việc chính gã đi nhờ người khác nói chuyện sẽ lớn hơn N lần. Cứ như vậy, Khổng Đông Vọng mang theo tâm tình phức tạp mà bỏ đi.
Ba giờ sáng.
- Nên làm thế nào mới có thể đưa Kiều Báo Quốc ra đây?
Diệp Phàm căn bản không ngủ được, ngồi trên sô pha nhắm mắt suy nghĩ, nếu tìm được cách thì Diệp Phàm khẳng định sẽ không như thế này.
Kiều Viên Viên vẻ mặt khổ sở ngồi bên cạnh Diệp Phàm không hé răng, liên tục rót thêm trà cho Diệp Phàm. Ừ, cảm thấy quá mệt, nên muốn nằm nghiêng trên sô pha, Kiều Viên Viên chuyển vị trí ngồi, lấy gối lót trên đầu gối mình cho Diệp Phàm gồi đầu.
Kiều Thế Hào cùng Nhâm Thái Phượng ngồi phía đối diện trên sô pha, nhìn thoáng qua cũng không lên tiếng, tuy nhiên, sắc mặt cũng khó coi, xem ra cũng đang nghĩ ngợi tìm biện pháp cứu người.
Chuyện này không có thời gian chờ đợi đâu, nếu Kiều Báo Quốc bị định án, thì cả đời xem như xong rồi. Tiền đồ trong quan trường chính phủ xem như toi đời. Mặc dù phía sau có cứu ra được thì cũng bị dính vết nhơ của ngày hôm nay rồi. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - ện FULL
Đúng lúc này, điện thoại vang lên, Vương Triều ở trong điện thoại nói:
- Báo với ngài tên trộm bản đồ sa lưới rồi, bị chúng tôi tóm ở phòng nhất dân, bản vẽ quân dụng đã tìm được. Người này tên Thái Dương, không có nghề nghiệp ổn định. Trước kia có xuất thân là quân nhân, nhưng đã về vườn, làm công việc đo đạc. Ngày hôm đó khi xe căn cứ bị lật gã phát hiện ra bản vẽ nên có chút kích động đã cầm đi một tấm. Sau trải qua nghiền ngẫm thấy đây là bản vẽ quân dụng. Cho nên, mấy ngày này luôn tìm kiếm người mua ở Việt Châu, muốn kiếm chút tiền tiêu vặt.
- Có bị tiết lộ ra ngoài không?
Diệp Phàm hỏi.
- Không, bản vẽ này gã giấu rất kỹ, không ngờ gã giấu trong một đôi giầy thối ở nhà mình.
Vương Triều thiếu chút nữa cười thành tiếng.
- Bản vẽ, người mua,
Diệp Phàm suy nghĩ, không lâu sau nơi khóe miệng không ngờ mỉm cười, dặn dò họ Vương nói:
- Anh bí mật đưa Thái Dương đến Shangri-La, tôi muốn đích thân tra hỏi. Việc này anh có nói với Tiền Sâm chưa?
- Được!
Vương Triều đáp, còn nói thêm,
- Vẫn chưa nói, tôi báo ngài trước tiên. Có nói với anh ta hay không do ngài quyết định.
- Tốt lắm, tạm thời không cần nói, lập tức đưa người qua đây, chuyện bên kia tôi sẽ thông báo.
Diệp Phàm dặn dò nói.
- Anh Thế Hào, có thể như vậy hay không?
Diệp Phàm đột nhiên thấy tinh thần phấn chấn, ngồi dậy, nhìn Kiều Viên Viên nói.
- Rót vài chén rượu đi em.
- Cậu đã nghĩ ra biện pháp?
Kiều Thế Hào cũng khá buồn rầu, cha mình là Kiều Hoành Sơn kêu mình đến Việt Châu, cũng đã có khảo nghiệm qua thực lực của chính mình, nếu có chút chuyện nhỏ mà xử lý không được thì về sau nói gì đảm nhiệm trách nhiệm lớn.
Kiều Hoành Sơn và Kiều Viễn Sơn thật ra rất điềm tĩnh, bày ra cảnh cho tiểu bối đi gây sức ép. Cuối cùng nếu thật sự không được thì hai người bọn họ mới liên kết ra tay, nói vậy nếu kiểm sát trưởng Khương Nhất Lâm của tỉnh Việt Đông nếu có thể trụ vững thì xem ra gã rất có bản lĩnh.
Đương nhiên, Kiều Viễn Sơn đã thông qua bạn tốt phát tin tức ra ngoài. Tuyệt không vì Kiều Báo Quốc mà cầu tình, bạn bè chỉ nhắc nhở Khương Nhất Lâm, nói Kiều Báo Quốc này chính là con trai của Kiều Viễn Sơn. Ừ, tất nhiên Khương Nhất Lâm có kiên cường như thế nào chăng nữa thì cũng phải độ lượng một chút với sự phẫn nộ của Trưởng ban Tổ chức Trung ương.
- Ha ha, đợi tý nữa tôi sẽ hiểu rõ cả thôi.
Diệp Phàm không tiện nói rõ, mặc dù Kiều Thế Hào là quân nhân, nhưng chuyện căn cứ Hùng Sơn vẫn không thể lộ ra lung tung.
- La!
Kiều Thái Phương hừ một tiếng, nhìn Diệp Phàm liếc mắt một cái, lại hừ nói,
- Thần bí làm quái gì, có bản lĩnh thì đưa anh Báo Quốc ra ngoài đi. Bằng không, thiệt thòi cho chị Viên Viên đối xử tốt với anh rồi.
- Phó giám sát trưởng Diệp, đã điều tra xong, Kiều Báo Quốc bị nhốt tại viện kiểm sát của thành phố Ngư Đồng.
Khổng Đông Vọng đích xác rất có năng lượng, chỉ vài giờ đồng hồ không ngờ đã tra ra việc này, chuyện này cho thấy thủ đoạn của bên an ninh quốc gia cũng thật sự không tệ, chỗ nào cũng ùn ùn nhúng tay vào được. Đương nhiên, Khổng Đông Vọng tranh công cũng là do cùng lúc có động lực cả thôi.
- Tôi biết rồi, anh làm tốt lắm!
Diệp Phàm thuận miệng khen một câu rồi cúp điện thoại.
- Người đang ở viện kiểm sát của thành phố Ngư Đồng, anh có năng lực đưa người ra không?
Diệp Phàm xem xét Kiều Thế Hào liếc mắt một cái, cố ý hỏi.
- Anh trai em thực ở đó sao?
Kiều Viên Viên có chút xúc động.
- Hừ, có chỗ nào không phải là địa bàn của anh, muốn đưa người ra thì anh ra mặt vẫn tốt hơn, huống chi, anh còn là Bí thư Đảng ủy Công an thành phố Ngư Đồng, viện kiểm sát thành phố Ngư Đồng không phải là đơn vị anh quản trực tiếp sao?
Kiều Thế Hào đánh ngược một cái, xem ra, cũng không giống hạn đèn cạn dầu.
- Ha hả, quái thật, lần này tư lệnh Kiều gọi anh đến Việt Châu, anh là được gì rồi. Người do tôi hỏi thăm, chủ ý tôi cũng nghĩ ra, chẳng lẽ đến người anh cũng không dám đưa ra.
Diệp Phàm đương nhiên cũng không phải loại dễ dàng nghe theo.
- Có sẵn rồi thì vì sao muốn tôi ra mặt?
Kiều Thế Hào lạnh lùng hừ nói, xem xét Kiều Viên Viên liếc mắt một cái.
- Nói ra thì có khả năng anh không hiểu được, đoạn thời gian trước, kiểm sát trưởng của viện kiểm sát thành phố Ngư là Đồng Cố Khúc có xảy ra xung đột với tôi, Cố Khúc con người này cùng phó Bí thư Đảng ủy Công an thành phố Ngư Đồng là Mã Bách Sinh cùng một nhóm người ở thành phố có mối quan hệ không tồi.
Tôi mới đến Ngư Đồng, người ta không phục tôi. Cho nên, hỏi gã đòi thả người, xem chừng là chuyện không dễ dàng, hơn nữa, người bị nhốt tại viện kiểm sát thành phố Ngư Đồng, người của viện kiểm sát tỉnh khẳng định cũng có mặt ờ đó.
Nếu Khương Nhất Lâm dám hạ thủ như thế, có lẽ còn phái thêm một vị phó kiểm sát trưởng giữ ở đó, anh nói đi, tôi có thể quản được phó viện kiểm sát trưởng của tỉnh sao?
Diệp Phàm dùng hòa khí giải thích, căn bản không tiếp nhận.
- Việc này tôi mặc kệ, do anh quyết định. Hơn nữa, Viên Viên của nhà chúng tôi không thể cho người khác lợi dụng không không được, dù sao cũng phải dùng chút thực lực để có chứ. Bằng không, dựa vào cái gì mà anh có thể bước vào đại viện của Kiều gia.
Kiều Thế Hào vẫn lạnh lùng, bình tĩnh và thong dong, thằng nhãi này thật đúng là cao thủ về ăn nói, Diệp Phàm nghe mà thấy nhức cả đầu.
Chợt hừ nói:
- Đại viện của Kiều gia, bản thân tôi có muốn bước vào hay không còn rất khó nói. Hừ!
- Anh họ, Diệp Phàm, các anh không cần đấu võ mồm, cứu anh trai em quan trọng hơn.
Kiều Viên Viên không kìm nổi, oán giận nói ra tiếng.
- Ai lợi dụng em thì em nói nó đi, hừ!
Kiều Thế Hào nắm chặt những lời này không buông, còn thản nhiên nhấp một ngụm hồng rượu, nhịp nhịp đùi.
Anh ta biết, nếu Diệp Phàm không chịu ra tay thì Kiều Viên Viên quyết sẽ không bỏ qua, phụ nữ mà, có quấn cũng phải quấn chết người. Hơn nữa, đến viện kiểm sát thành phố Ngư Đồng đòi người thì chính Kiều Thế Hào cũng hiểu được trong lòng mình thiếu tự tin, tất nhiên là muốn giao cho Diệp Phàm rồi.
Kiều Viên Viên mặt đỏ lên, biết những lời mình nói với anh trai là Kiều Báo Quốc đã bị truyền đến tai Kiều Thế Hào, bởi vì anh trai Kiều Báo Quốc cùng Kiều Thế Hào hai anh em họ có mối quan hệ rất thân thiết, khi có chuyện đều nói cho nhau nghe.
Đang nói thì Vương Triều đưa người đến. Diệp Phàm đưa vào trong phòng, Kiều Thế Hào cũng không thèm nói nữa, muốn đi theo vào, tuy nhiên đã bị Vương Triều ngăn cản.
- Rất xin lỗi, đây là chuyện cơ mật, anh không thể vào được.
Vương Triều đưa tay cản lại nói.
- Anh tính làm gì vậy, biến ngay.
Kiều Thế Hào cảm thấy mất mặt, tay vung lên.
Kiều Thế Hào cả ngày lăn lộn trong quân giới, hơn nữa từ nhỏ cũng học được vài chiêu từ chỗ Kiều Báo Quốc, thêm nữa ở trong quân đội được tôi luyện cho nên cũng thuộc dạng có thân thủ hàng nhị đẳng.
Nào ai biết.
Sát địa nhất hoán.
Kiều Thế Hào đột nhiên cảm giác được một lực mạnh mẽ truyền đến, bị Vương Triều đưa tay ra tóm thiếu chút nữa đụng vào tường, lập tức có chút mơ hồ, thầm nhủ tên cảnh sát này có khí lực cũng không nhỏ.
- Còn như vậy nữa tôi sẽ không khách khí đâu.
Vương Triều lạnh giọng hừ nói, anh ta mặc kệ Kiều Hoành Sơn là ai, anh ta chỉ nghe hiệu lệnh của Diệp Phàm.
- Tức giận rồi có phải hay không? Để tôi cân xem cân lượng của anh nặng đến đâu.
Kiều Thế Hào đột nhiên có hứng thú, giống như phát hiện ra vùng đất mới, nếu Vương Triều thật có thể đánh thắng mình thì nói không chừng sẽ tìm cách lôi kéo người này về đơn vị của mình công tác.
Bởi vì các sư đoàn của quân khu hàng năm đều phải tiến hành đại hội võ công, Kiều Thế Hào đang cảm thấy buồn bực vì không có người tài giỏi, xếp hạng hàng năm ờ mức trung hạ du, thế nên đối với sư trưởng tập đoàn quân như anh ta mà nói thì quả rất khó coi.
Tuy nói Phó tư lệnh viên Triệu Quát không nói gì, nhưng Kiều Thế Hào biết, lão Triệu này chỉ nể mặt ba mình thôi, bằng không đã sớm mở miệng phê bình rồi.
Gần đây nghe nói quân khu Lam Kinh tạo ra một lữ đoàn hỗn hợp Hải lục, lữ đoàn tác chiến tổ hợp kiểu mới, là lữ đoàn binh chủng thí nghiệm mới.
Quân khu Bắc Kinh ở thủ đô, đương nhiên không thể yếu thế hơn quân khu Lam Kinh. Cho nên, cũng lập tức thực thi kế hoạch, chuẩn bị tiến hành cho ra đời sư đoàn tổ hợp.
Việc này rõ ràng phải cùng quân khu Lam Kinh lên võ đài thi đấu, thông qua trận tranh hùng trên võ đài của hai đại quân khu, những quân khu lớn khác như quân khu Lĩnh Nam, quân khu Liêu Thẩm đều tham gia hoạt động. Mặt ngoài là muốn tạo thành tổ hợp binh chủng kiểu mới, nhưng kì thực bên trong là cơ hội cho các đại quân khu âm thầm phân cao thấp.
Hơn nữa, có tin tức ngoài luồn truyền ra cho biết, gần đây tư lệnh viên Trần Khải Việt của quân khu Lam Kinh cùng người phụ trách trước kia của sư đoàn Báo Săn là Thiết Chiêm Hùng rất thân nhau, khẳng định là nhắm trúng một vài năng lực đặc biệt nào đó của Thiết Chiêm Hùng khi làm huấn luyện quân sự trước kia.
Là thượng cấp quản lý trực tiếp Báo Săn, Kiều Hoành Sơn của đại quân khu Lĩnh Nam như phát đại hỏa, không ngờ Thiết Chiêm Hùng đi ra từ chỗ Báo Săn nhưng ngược lại lại đi giúp Trần Khải Việt của quân khu Lam Kinh.