Với Diệp Phàm mà nói, cũng không khác gì lắm, thời gian phá án còn lại ba tháng, hắn cảm giác trọng trách trên vai chưa bao giờ nặng nề như thế này. Vương Triều và Lỗ Đông Phong tiến vào, cũng tăng sức mạnh trong Cục Công anh của Diệp Phàm.
Mã Bách Sinh sau khi Diệp Phàm gõ Kiểm sát trưởng Cố Khúc cũng yên lặng một thời gian, bởi vì, hoặc là Mã Bách Sinh cũng kiêng nể một ít.
Mà Cục Công an sau khi có khoản tiền mấy triệu khí thế cũng tăng vọt, trụ sở làm việc mới đang xây dựng, xe cảnh sát cũng được thay mới hoàn toàn.
Cảnh sát đi công tác tiền hỗ trợ cũng rất cao. Diệp Phàm có một câu nói – Tôi cho các anh đãi ngộ và điều kiện sống tốt, trụ sở mới đang xây của Cục Công an đẹp nhất tỉnh, nếu so với các trụ sở khác của Ngư Đồng còn đẹp hơn, các anh nếu không thể phá được án, sẽ nhận được sự phê bình của tổ chức.
Các cảnh sát cũng hết sức cố gắng, tuy nhiên, thảm án giống như bị bị kín trong một tầng bí mật, giống như khói sương mịt mờ, Diệp Phàm vẫn chưa tìm thấy một điểm mấu chốt nào.
Đương nhiên, Trần Quân và Lý Cường bí mật theo dõi và điều tra cũng có một số tiến triển đáng mừng. Lý Cường theo dõi Lý Nguyệt một thời gian cuối cùng phát hiện một ít manh mối khả nghi, hình như bệnh điên của Lý Nguyệt là không thật.
Lý Cường nghi ngờ Lý Nguyệt đang giả điên, hoặc là không hoàn toàn điên. Diệp Phàm chỉ thị y theo dõi chặt chẽ Lý Nguyệt, có lẽ Lý Nguyệt chính là điểm đột phá của vụ án.
Mà chỗ "Tập đoàn Hoàng Triều Đế Đô" Đổng Oanh Oanh đến nay cũng không tìm ra chỗ có liên quan, cho dù là Đổng Phương sau khi để lại laptop có liên quan đến manh mối tới.
Đổng Oanh Oanh thật ra lau khô nước mắt, cố gắng hết sức để tạo ra "Tập đoàn Hoàng Triều Đế Đô", chỉ có điều cô vẫn là cô nàng còn trẻ.
Hơn nữa, quan hệ trong tập đoàn có chút phức tạp. Quan trọng là mấy trăm phòng vì thảm án không bán được. "Hoàng Triều Đế Đô" nhanh chóng bị xuống dốc.
Đổng Oanh Oanh đã nhiều lần đi tìm Diệp Phàm, yêu cầu nhanh chóng phá án và bắt hung thủ, cô tình nguyện dùng hai phần tài sản trả thù lao cho Cục Công an thành phố.
Diệp Phàm chỉ có thể cười khổ khuyên giải, trong lòng thầm nghĩ, mặc dù cô có đem đến toàn bộ Hoàng Triều cho chúng tôi cũng vô dụng. không phải là chúng ta không coi trọng, chú ý đến việc phá án này. Vì mũ trên đầu tôi còn vội hơn cô.
- Kiểm sát trưởng Khương, tôi cuối cùng hỏi anh một câu, con gái tôi đâu, tôi là cha của nó có quyền được thăm nó có phải không? Việc này chưa định án, các anh dựa vào cái gì bí mật giữ người? Tôi sẽ phản ánh lên cấp trên các anh chấp hành pháp luật bất hợp lý.
Tô Thanh Vân trong ngày nay áp lực hết sức. Trong điện thoại vẫn cố gắng không nổi nóng với kiểm sát trưởng Khương Nhất Lâm.
- Phương thức phá án, chúng tôi đều theo lẽ công bằng mà làm việc, mỗi việc đều phù hợp với trình tự phá án. Nếu nói thế về chúng tôi thì mời cứ tự nhiên, còn phản ánh lên cấp trên thì chúng tôi thích quá, xin cứ tự nhiên.
Khương Nhất Lâm hừ một tiếng cúp điện thoại, biết Tô Thanh Vân cũng không có can đảm phản ánh lên cấp trên bởi vì con gái ông, Tô Hương Linh thật sự có vấn đề.
Phản ánh lên cấp trên không phải là lấy tảng đá đập vào chân mình, việc này nhà họ Tô che dấu còn không kịp, còn dám tự làm hỏng việc.
Hơn nữa, việc này Chủ tịch tỉnh Uông cũng tạm thời không có phản ứng, việc này mục đích đơn giản chính là ép Tô Thanh Vân nhận sai với mình.
Tuy nhiên, kiên nhẫn của Chủ tịch tỉnh Uông cũng có hạn, cũng tới lúc không chịu được, đã ý tứ phát tín hiệu cuối cùng về phía Tô Thanh Vân, nếu không phục thì sẽ ra tay.
- Khốn khiếp, mẹ nó, một kiểm sát trưởng cũng dám cưỡi lên đầu bố.
Tô Thanh Vân cuối cùng không kìm nổi, một cước đá đổ thùng rác bên cạnh, rác rưởi tung tóe.
- Báo Quốc, chỉ cần cậu có thể tìm được Hương Linh, tôi đồng ý cho anh chị kết hôn.
Tô Thanh Vân vẻ mặt phẫn nộ, nhìn Kiều Báo Quốc có chút cúi đầu hừ nói.
- Để cháu gọi điện thoại.
Kiều Báo Quốc tất nhiên là trốn vào buồng vệ sinh gọi điện thoại cho cha.
- Việc nhà họ Tô tạm thời đừng tham gia,
Trong điện thoại vang lên giọng lạnh lùng của Kiều Viễn Sơn.
- Vì sao, cô ấy là vợ con.
Kiều Báo Quốc gào lên, tức giận đến cực điểm, cảm thấy cha mình hết sức lạnh lùng.
- Còn chưa kết hôn, không tính là vợ con.
Kiều Viễn Sơn vẫn lạnh lùng hừ nói. Trầm ngâm một hồi chắc là không chịu nổi việc con trai lải nhải thêm
- Việc này con đừng vội, Hương Linh chắc chắn không việc gì, con cứ đợi vài ngày sẽ có kết quả.
- Nếu Hương Linh thật sự xảy ra chuyện, con sẽ mãi mãi không về Bắc Kinh. Hừ
Kiều Báo Quốc đột nhiên như nổi điên, thét lên với cha một tiếng, bụp một tiếng, di động cuối cùng thành rác rưởi.
- Đồ bất hiếu, mày biết cái gì?
Kiều Viễn Sơn đập bàn quát.
- Lão Kiều, chẳng lẽ muốn Báo Quốc đoạn tuyệt tình cha con sao? Đây chắc chắn là không làm được, hay là ông nghĩ cách đi.
Bà xã của Kiều Viễn Sơn Diệp Dung vẻ mặt ưu tư, nén giận nói. Nguồn truyện: Truyện FULL
- Đừng nóng vội, tôi đang nghĩ cách.
Kiều Viễn Sơn khoát tay áo.
- Ôi… Diệp Dung thở dài biết trong lòng Kiều Viễn Sơn chứa thiên hạ, chứa các gia tộc lớn, không phải dễ dàng kích động và tùy tiện thay đổi ý định như vậy.
- Anh, anh ra đây.
Kiều Viên Viên đứng ngoài cửa phòng vệ sinh gọi to, bởi vì Kiều Báo Quốc đi đã gấn nửa tiếng, Kiều Viên Viên sợ hắn gặp chuyện không may.
- Anh không việc gì, em để anh yên tĩnh một lát.
Giọng Kiều Báo Quốc uể oải vọng ra, tuy nhiên giọng như đang nghẹn ngào. Kiều Viên Viên cuối cùng cũng suy nghĩ.
Cô tức giận rồi, lấy điện thoại gọi cho Diệp Phàm hét lên:
- Diệp Phàm, em mặc kệ anh thế nào, chuyện chị dâu Hương Linh của em anh phải giúp đỡ.
- Đây là chuyện của nhà họ Tô, em quan tâm làm gì?
Diệp Phàm cũng cảm thấy phiền, gần đây việc phá án đã bị công kích nặng nề, Kiều Viên Viên lại thêm phiền hà, cậu ta tất nhiên không thích.
- Anh… anh thật sự không giúp?
Kiều Viên Viên hung hăng hỏi.
- Bảo anh giúp như thế nào? Mũ của anh còn sắp bay, em còn muốn anh thế nào. Nhà họ Kiều em là một Ủy viên quân ủy quân khu, một là Trưởng ban tổ chức cán bộ Trung ương, đường đường Ủy viên bộ Chính trị, mà Tô Thanh Vân lại là ủy viên Tỉnh ủy, bọn họ không có cách em bảo anh giúp thế nào?
Diệp Phàm tức giận, nói chuyện khá khách khí.
- Mũ bay, thế này là có ý gì?
Kiều Viên Viên giọng cũng hòa nhã hơn hỏi.
- Ngày đầu tiên đến Ngư Đồng anh đã hứa trước mặt mọi người là sau nửa năm phá được vụ án. Hiện giờ chỉ còn ba tháng.
Diệp Phàm vừa nói đến đây, Kiều Viên Viên không kìm nổi lo lắng hỏi:
- Nếu phá không được làm sao bây giờ?
- Làm sao bây giờ? Tự mình cởi trang phục cảnh sát về nhà bán khoai lang.
Diệp Phàm lạnh lùng hừ nói.
- Vậy phải làm sao bây giờ? Phải biết là khó khăn lắm anh mới có được vị trí này, làm sao bây giờ?
Kiều Viên Viên có chút nóng nảy, vấn đề có liên quan đến tiền đồ của ông xã, tất nhiên quan trọng hơn so với việc nhà họ Tô. Cùng lắm là Hương Linh xảy ra chuyện thì anh trai sẽ tìm bạn gái khác vậy, cần gì treo cổ ở một thân cây.
- Đừng nóng vội, anh đang bận, nên không có thời gian.
Diệp Phàm thản nhiên nói, đang muốn cúp điện thoại thì Kiều Viên Viên nói thêm:
- Em đến giúp anh thế nào? Thân thủ của em kém nhưng cũng có dùng được.
- Càn quấy, cứ ở trường dạy học tốt là được, những việc khác đừng quan tâm.
Diệp Phàm nghiêm khắc nói và cúp điện thoại.
- Viên Viên, Diệp Phàm có phải là có thể giúp đỡ chúng tôi nếu không bận?
Bà xã Tô Thanh Vân- Diệp Tuệ hỏi.
- Nếu hắn có thời gian chắc có thể giúp một chút, tuy nhiên hắn hiện đang phá án, thảm án chắc mọi người đều đã nghe nói, thời gian còn lại ngắn, ba tháng sau nếu không thể phá án thì tiền đồ của hắn sẽ không… ôi
Kiều Viên Viên lại vì Diệp Phàm nói đến đây thở dài.
- Ông này, ông gọi điện thoại đi.
Diệp Tuệ lại nói.
- Tôi không phải đang nghĩ cách sao, đừng nóng vội.
Tô Thanh Vân hừ nói.
- Không vội, nếu không vội Hương Linh mà nguy hiểm thì ông hối hận.
Diệp Tuệ nóng nảy, cơ thể lả đi thiếu chút nữa ngã xuống đất. Kiều Viên Viên vội vàng chạy đến đỡ bà. Diệp Tuệ vội vàng chạy đến điện thoại nói:
- Ông không gọi thì tôi gọi, sĩ diện không quan trọng bằng con gái.
- Buông ra, để tôi.
Tô Thanh Vân vẻ mặt u ám, giậm châm xuống đất quát, cầm điện thoại nói:
- Phó giám sát trưởng Diệp, chuyện Hương Linh phiền cậu giúp một chút có được không?
- Ha ha, ông Tô, tôi nào có năng lực này?
Diệp Phàm còn tỏ vẻ một chút, trong lòng thầm nghĩ, ông bảo tôi làm tôi sẽ phải làm sao, tôi cũng không phải tay sai của ông…
- Chuyện Báo Quốc cậu cũng có thể làm được thì Hương Linh ở đâu cậu cũng có thể biêt rõ, việc này tôi kính nhờ cậu, về sau có chuyện gì chỉ cần nói là được.
Tô Thanh Vân nói lời này môi hơi run run, mặt nhăn lại.
Ông ta tất nhiên là cảm thấy rất mất mặt, một ủy viên Tỉnh ủy lại đi nhờ một Bí thư Đảng ủy công an một thành phố, toàn bộ muốn làm phản.
- Được.
Diệp Phàm cũng không nói nhiều, có chuyển biến tốt thì thu lại. Thực ra làm cho Tô Thanh Vân một phen thẹn quá hóa giận cũng không phải là chuyện tốt, dù sao ông ta là bố vợ tương lai của Kiều Báo Quốc, không nên đắc tội.
- Tiền Sâm, chuyện của Tô Hương Linh phiền cậu một chút, Cứ nói là tôi bảo đi làm, nói thế coi như cũng được.
Diệp Phàm lại cầm lấy điện thoại.
- Được, tôi lập tức bảo Vương Hán đi, ha ha, có liên quan đến việc quân sự quốc gia không phải chuyện nhỏ, Khương Nhất Lâm cũng không dám ngăn cản. Nếu thế tôi sẽ cướp người, nói vậy chắc hẳn súng tỉnh không bằng súng căn cứ Hùng Sơn của chúng ta.
Tiền Sâm vẻ mặt thoải mái nói.
Lần này không bảo Khổng Đông Vọng ra tay, lại thay đổi cách làm, quân đội ra quân, tin là sức mạnh sẽ không yếu hơn An ninh Quốc gia xuất quân. Về phần quân đội, thật ra căn cứ Ngư Đồng có thể làm được, không có gì kỳ lạ.
Mã Hán hành động cũng rất nhanh, sau ba giờ đã từ căn cứ Hùng Sơn đến Ngư Đồng. Xin chỉ thị của Diệp Phàm xong trực tiếp đến chỗ Tô Hương Linh bị giam giữ.
Diệp Phàm đã sắp xếp trước rất tốt, lấy lý do là căn cứ Hùng Sơn mất đi bản vẻ quân sự. Việc này, cũng có một việc như vậy thật, nhưng các chi tiết nhỏ không cần phải nói.
Đương nhiên, nói như vậy những việc như vậy cũng không cần giải thích rõ vân vân. Có liên quan đến an toàn quân sự quốc gia, cơ quan chấp hành pháp luật của nhà nước cũng phải nghe theo.
Quả nhiên.