- Tuy nhiên, hình như chuyện hai vị Phó cục trưởng cục công an bị khai trừ là do Bí thư Hà quản, dù sao, hai người bọn họ đều là cán bộ cấp Cục phó, việc này, lại liên quan đến ban Tổ chức cán bộ chúng ta, chỉ sợ đến lúc đó Từ Kim Bạch sẽ lấy việc này nói ra
Khang Văn Sinh nhíu mày nói.
Phiền phức tự nhiên rơi xuống đầu mình này anh chẳng muốn dính vào chút nào. Dù sao, đi theo Hà Trấn Nam đấu cùng Diệp Phàm, anh ta cũng chỉ là vai phụ, bảo chính mình lấy tay áo trực tiếp đấu Diệp Phàm, Bí thư Ủy ban chính trị pháp luật này rất mạnh, Khang Văn Sinh nói thật, vẫn là có phần tránh né.
Dù sao, nhìn vào những chuyện xảy ra gần đây, họ Diệp cũng không phải chỉ là quả hồng nhũn dễ bóp, thậm chí, tên kia căn bản không hề ra bài như bình thường
Ngay cả pho tượng Lâm Tắc Từ người ta cũng dám bán, hắn chuyện gì không dám làm. Huống chí, bán pho tượng kia rồi vẫn không bị một chút chuyện rắm gì, người ở tỉnh xuống điều tra cũng là đầu voi đuôi chuột, Khang Văn Sinh có ngu ngu, cũng có thể ngửi được chút mùi khác thường từ chuyện đó.
Cho nên, Khang Văn Sinh đương nhiên không muốn vì tức giận mà tự đốt mình. Cứ tránh gió nhờ vào cây đại thụ Hà Trấn Nam này.
- Sợ cái gì, Diệp Phàm là nhân vật số một Ủy ban chính trị Pháp luật, lại kiêm cục trưởng cục công an, làm ủy viên thường vụ Thành ủy, ý kiến hắn dù sao chúng ta cũng phải nghe đúng không nào? Chúng ta không thể làm việc độc đoán, đảng tuy nói quản mũ quan, nhưng cũng phải để ý đến pháp luật chứ? Huống chi Từ Lâm và Chung Nhất Minh là do hắn khai trừ cũng không phải Trưởng ban tổ chức cán bộ Thành ủy anh làm
Hà Trấn Nam đương nhiên cũng cân nhắc một chút tính toán nhỏ nhặt trong lòng Khang Văn Sinh, trong giọng nói có chút không khách khí.
- Nếu không thì cứ cho Từ Lâm hạ một bậc đi làm nhân vật số một cục khác, nói vậy Từ Kim Bạch cũng sẽ dễ chịu một chút. Hơn nữa, Diệp Phàm khai trừ hai người bọn họ, chúng ta lại đề bạt sử dụng họ, người ta trong lòng đương nhiên sẽ cảm kích chúng ta.
Khang Văn Sinh đưa ra chủ ý ôi thiu, anh ta không đoán được tâm tư Hà Trấn Nam
Làm cho đồng chí lão Hà nổi giận, đem chén trà nặng nề đặt trên bàn hừ nói:
- Trán cậu bị lừa đá vào rồi à? Người Từ Kim Bạch tìm chính là Diệp Phàm, cũng không phải cậu, cậu vội vã cho người ta thăng quan làm gì? Chúng ta phải tôn trọng quyết định của đồng chí Diệp Phàm! Không thể người ta vừa lấy mũ cậu lại tới chụp mũ, việc này, giống như đang đùa với nguyên tắc của tổ chức đảng. Huống chi Diệp Phàm cũng là ủy viên thường vụ Thành ủy, chúng ta phải tôn trọng lựa chọn của hắn phải không? Cho nên, cách này, không được, không được!
- Vậy việc này tôi tạm thời mặc kệ
Khang Văn Sinh giọng điệu như đang xin ý kiến.
- Đó là chuyện của cậu, không nên hỏi tôi. Cậu mới là Trưởng ban tổ chức cán bộ Thành ủy, không phải Hà Trấn Nam tôi.
Hà Trấn Nam thản nhiên nói.
Trưởng ban Tổ chức cán bộ Ông đây còn không phải là cây súng trong tay anh sao, có khi nào anh coi Khang Văn Sinh ta là một Trưởng ban Tổ chức cán bộ chứ.
Đồng chí lão Khang trong lòng tương đối giận, Hà Trấn Nam muốn áp chế Diệp Phàm, câu con cá Lý Quốc Hùng này, sao lại không để ý đến sống chết của Khang Văn Sinh tôi.
Đến lúc đó Từ Kim Bạch chắc chắn sẽ đổ tội lên đầu Khang Văn Sinh tôi. Nếu bầu Phó chủ tịch tỉnh, Từ Kim Bạch lên Phó chủ tịch tỉnh, lão Khang tôi còn có đường sống sao…
Trong lòng Khang Văn Sinh đương nhiên không phục, tuy nhiên, không biểu hiện ra ngoài, gật đầu đi ra. Vừa ra khỏi cửa, sắc mặt bình tĩnh kia lập tức như trời quang chuyển mây mưa.
- Hừ, nhát gan sợ phiền phức khó thành người tài.
Hà Trấn Nam nhìn theo bóng dáng Khang Văn Sinh đi ra, hừ nhỏ một tiếng.
- Bí thư Hà, thư ký Phó chủ tịch tỉnh Đới vừa điện thoại tới, nói là Phó chủ tịch tỉnh Đới gần đây có thời gian rảnh, hiếm khi được nhàn nhã, chuẩn bị đến thác Áp Tử câu cá, chiều nay sẽ đến, hiện tại chắc đã xuất phát
Trưởng ban thư kýThành ủy Giang Ly Ly vừa nói xong
Kỳ thật, vừa rồi cô cũng nghe được Hà Trấn Nam hừ nhỏ, trong lòng chấn động, nghĩ lời này chẳng nhẽ Hà Trấn Nam cố ý nói cho mình nghe, ý là mình gần đây cũng quá nhát gan, cần phải mạnh dạn một chút.
- Ha ha, tốt tốt! Cô đi chuẩn bị cho tôi một chút, chúng ta cùng đi câu cá với Phó chủ tịch tỉnh Đới. Nghe nói cá của thác Áp Tử hiện tại rất thơm ngon, nướng lên cũng không tệ, Phó chủ tịch tỉnh Đới thích nhất cá nướng. Cô tìm xem, ở thành phố chúng ta đầu bếp khách sạn nào nướng ngon, kêu ra chỗ nướng cá ở thác Áp Tử ngay
Tâm tình Hà Trấn Nam rất vui vẻ.
Thằng nhãi này nghĩ rốt cuộc ông cũng phải ra tay. Không thể tưởng tượng được lần này tự mình xuống dưới, xem ra, vấn đề của Đới Chí Quân không nhỏ! Được được, càng lớn càng tốt, khó khăn càng lớn ông ta ra tay sẽ càng tàn nhẫn, đến lúc đó, Diệp Phàm càng tối mắt tối mũi, mình nhảy vào thu lợi…
- Tôi đi chuẩn bị.
Giang Ly Ly đi ra cửa, ở lối đi nhỏ lắc lắc đầu. Nghĩ câu cá cái gì, còn đốt nướng, đốt nướng chính là đồng chí Diệp Phàm, cá kia không phải là Diệp Phàm sao.
- Bí thư Triệu, nghe nói đồng chí Đới Duy Cường câu cá ở Ngư Đồng, ha ha, thật đúng là thanh tao quá.
Phó chủ tịch tỉnh Lỗ Đông uống một ngụm trà khen
- Trà ngon, trà Thiết Quan Âm thanh mà không nồng, nhạt như nước mà dư vị lại kéo dài, trà ngon, trà ngon
- Đương nhiên được rồi, là loại hảo hạng nhất đấy.
Triệu Xương Sơn thản nhiên nói xong, quét mắt liếc nhìn bạn học cũ Lỗ Đông một cái, cười nói
- Ông Lỗ, chúng ta là bạn học cũ, về sau lúc riêng tư cứ gọi tôilão Triệu tôi là được, không cần gọi bí thư đâu, nghe xa lạ quá.
- Được, tôi gọi lão Triệu. Nhớ lại năm đó học đại học, ông ngủ giường trên tôi ngủ giường dưới. Ông đánh rắm tương đối to, tôi đây phải chịu tội, ha ha ha..
Lỗ Đông cười mỉm
- Ha ha, rắm vang không thối, rắm thối không vang. Nếu đồng chí Duy Cường muốn đi câu cá để cho anh ta đi thôi, công tác cách mạng thì phải làm, nhưng cũng chú ý kết hợp hài hòa lao động và nghỉ ngơi có phải không nào? Nếu chúng ta để Phó chủ tịch tỉnh Đới mệt mỏi quá thì cũng không tốt.
Triệu Xương Sơn cười sang sảng, đặt cốc trà Thiết Quan Âm xuống.
- Ông Triệu, ông làm hỏng bét đám rau cải tốt rồi, đáng tiếc
Lỗ Đông cười nói lắc đầu, bộ dáng có vẻ đau lòng không dứt
- Lại trách tôi, tôi có uống trà của ông đâu mà đau lòng cái gì?
Triệu Xương Sơn thản nhiên cười nói, liếc mắt nhìn Lỗ Đông một cái
- Ông Triệu, ông quên sao, vừa rồi ông đã nói, cho tôi toàn bộ hộp Thiết Quan Âm còn lại, cho nên, ông pha lại ấm trà khác, cuối cùng, còn lại được bao nhiêu chứ.
Giờ, lá trà còn lại là của tôi, của nhà tôi đương nhiên là phải đau lòng. Mượn lão Đới mà nói đi, con trẻ hăng hái tranh giành gây ra chuyện lớn bị người ta bắt.
Anh ta không quay về câu cá có thể được không? Dù gì cũng là con cháu nhà mình có phải hay không nào?
Lỗ Đông đúng là cao thủ, uống trà cũng đem chuyện cháu của Đới Duy Cường thuận miệng nói ra, đưa ra tương đối tự nhiên, không dấu vết.
Việc này đương nhiên là có nguyên nhân lớn
Bởi vì, không một ủy viên thường vụ nào muốn mất đi vị trí, Lỗ Đông và Đới Duy Cường đều là Phó chủ tịch tỉnh lâu năm, hai người gần đây tranh đấu rất gay gắt.
Mà Triệu Xương Sơn là bạn học cũ với Lỗ Đông, lại còn là quan hệ cao thấp, đương nhiên hy vọng Lỗ Đông có thể thượng vị, giúp đỡ chính mình, bởi vậy nhà họ Triệu gần đây cũng ra tay.
Mà Đới Duy Cường luôn đi theo Chủ tịch tỉnh Uông Chính Tiền, Uông Chính Tiền lại theo sát sau nhà họ Phí ở Bắc Kinh, cho nên, nhà họ Triệu vừa ra tay, nhà họ Phí cũng không chậm, lập tức hành động. Trong kinh thành hai gia tộc lớn đang âm thầm đua nhau.
Mà bên này hai người ở Việt Đông cũng đang âm thầm chuẩn bị, theo dõi lẫn nhau, nhà ai nếu hơi có biến động nhỏ đối phương sẽ biết ngay.
Mà cháu của Đới Duy Cường là Đới Chí Quân bị Diệp Phàm bắt, Lỗ Đông đương hiên thoải mái. Đới Duy Cường đi xuống câu cá, Lỗ Đông đều ngầm nhìn chằm chằm
Làm sao để Triệu Xương Sơn nhìn rõ ngọn tình việc này, đây chính là mục đích chủ yếu hôm nay Lỗ Đông đến nhà Triệu Xương Sơn uống trà.
- Cháu ông ta bị bắt, ai có khả năng làm như vậy?
Triệu Xương Sơn liền nghĩ tới Diệp Phàm, thầm nhủ người này còn bắt được đúng thời điểm, nếu Đới Duy Cường đứng ra lo cho tên kia, đến lúc đó xảy ra chuyện gì ắt hẳn Diệp Phàm sẽ liều mình làm ầm ĩ
Một khi đã làm ầm ĩ ngay cả Chủ tịch tỉnh Uông cũng không cản được, đến lúc đó đem việc này ra nói, chuyện vào thường vụ của đồng chí lão Đới tám phần là thất bại. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - ện FULL
Cho nên, Triệu Xương Sơn trên mặt có vẻ hơi kinh ngạc, kỳ thực trong lòng đã sớm nở hoa rồi, khen Diệp Phàm là người làm được việc.
- Chưởng môn của Cục công an Thành Phố Ngư Đồng, hình như đồng chí trẻ tuổi tên Diệp Phàm, có vẻ quyết đoán, đồng chí như vậy tôi thích
Lỗ Đông nói thẳng không hối hận, đương nhiên, câu nói này chỉ có thể nói được ở nhà Triệu Xương Sơn
- Có lẽ cậu ấy không biết là cháu lão Đới, nếu biết có lẽ đã sớm thả người
- Chắc là biết, tuy nhiên cháu Đới Chí Quân cũng quá kiêu ngạo. Nghe nói người này ngang ngược nhất ở Ngư Đồng, làm như thể là người thống trị thiên hạ. Chủ tịch thành phố Lý Quốc Hùng người ta cũng chẳng thèm để vào mắt, chỉ phục một mình Hà Trấn Nam. Năm trước không ngờ, còn cướp trắng của Cục công an người ta khoản tiền triệu, Diệp Phàm không bắt cậu ta sao có thể lập uy?
Lỗ Đông nói tương đối lợi hại, biết Triệu Xương Sơn có chút không hài lòng với biểu hiện của Hà Trấn Nam, bình nào chưa mở thì đưa bình đó ra, lập tức liền nói đến Hà Trấn Nam
- Lá gan đủ lớn, tiền của Cục công an mà cũng dám lấy, thật là có chút choáng đầu, hừ
Triệu Xương Sơn hừ lạnh một tiếng
- Không biết đồng chí Diệp Phàm kia có thể dùng được không, ôi khó nói!
Lỗ Đông cố ý thở dài một hơi, đương nhiên muốn dẫn Triệu Xương Sơn ra tay
- Tên đó, năng lực hơi nhỏ, ha ha, đừng nóng vội, xem xem thế nào.
Triệu Xương Sơn nào không rõ ý tứ bạn học cũ, thản nhiên cười nói.
- Chẳng lẽ ông cũng biết Diệp Phàm?
Lỗ Đông có chút kinh ngạc
- Tiểu Tứ nhà tôi cũng là bạn hắn, ha ha
Triệu Xương Sơn cũng không giấu diếm
- Khó trách…
Lỗ Đông hoàn toàn hết chỗ nói rồi, làm mất nửa ngày ngồi đón trước đón sau, lão Triệu người ta đã sớm lập kế hoạch rồi, có lẽ, Diệp Phàm là người nhà họ Triệu cắm vào Ngư Đồng
Khó trách ngay cả tên Đới Chi Quân ngông cuồng hò hét kia cũng dám bắt, có cái gốc mạnh như vậy chống đỡ thì sợ gì nữa?
Có lẽ bắt Đới Chí Quân vẫn là ý tứ sâu xa của Triệu Xương Sơn, khiến cho mọi việc rối tinh rối mù lên cũng có người nhà họ Triệu chùi đít rồi.
Cái này, Lỗ Đông yên tâm, chỉ sợ Đới Duy Cường không gây chuyện, có thể gây chuyện thì tức là có trò hay để xem
Tốt nhất là cho cả Đới Duy Cường vào. Hơn nữa tên Diệp Phàm này cũng để lại ấn tượng thật sâu trong lòng Lỗ Đông, biết người này không thể trêu chọc nhưng có thể kết giao.
Kỳ thật, Triệu Xương Sơn càng cao tay hơn, lộ một chút khiến Lỗ Đông hiểu được, lão Triệu tôi bất cứ lúc nào cũng giúp đỡ ông. Đi theo Triệu gia tôi là bước đi đúng.
Về phần Diệp Phàm, cảm giác mệt chết đi, ngồi trên ghế xoay ngủ, đang hổn hển mơ giấc mộng xuân thu.