- Bệnh à? Khi nào mới khỏi?
Diệp Phàm hỏi.
- Mới bệnh, nghe nói là bị dạ dày, còn nói là không thể hai ba ngày khỏe được, vẫn phải nằm viện điều trị.
An Vệ Dân nói.
- Giờ đã đi viện chưa?
Diệp Phàm hỏi.
- Đang chuẩn bị đi
An Vệ Dân nói.
- Cứ gọi anh ta đến đây đi đã.
Diệp Phàm nói, không lau sau thì Mã Ngọc Hòa cũng đến.
- Cục trưởng Mã, anh cũng đã biết chuyện của hai thôn Thượng – Hạ của trấn Mai Khê chứ. Vậy bên bộ có chuẩn bị xử lý ra sao?
Diệp Phàm hỏi.
- Việc này tôi cũng không rõ, sẽ cho người đi điều tra rõ ràng rồi mới nói được.
Mã Ngọc Hòa thản nhiên nói, tay ấn ấn vùng bụng, có vẻ rất đau đớn.
- Không rõ, anh làm bộ trưởng mà lại có thể nói không rõ việc lớn như thế này sao, rốt cuộc là anh làm cái gì? Cả hai thôn đã đánh nhau to rồi.
Diệp Phàm có chút tức giận, đập lên bàn.
- Đánh nhau là việc của Cục cảnh sát can thiệp, tôi không thể ngày nào cũng đóng quân ở đập đựơc, cả thành phố này có bao nhiêu trấn, bao nhiêu đập, bao nhiêu trạm điện thế, tôi muốn quản mà quản không nổi, không rõ là chuyện thường ngày.
Mã Ngọc Hòa cũng tức giận nói lại.
- Anh không rõ, anh quản việc này nếu việc của đập nước này xảy ra chuyện gì thì anh là người phải chịu trách nhiệm. Hừm!
Diệp Phàm dựng thẳng lông mày, thấy Mã Ngọc Hòa vẫn còn muốn lý luận gì, nên nói luôn:
- Đừng phí lời, việc của cục Thủy lợi thành phố thì bên đó phải tự cho người đốc thúc giám sát, mà anh phải tự tay chỉ huy, cho các anh thời gian ngày để giải quyết việc giữa hai thôn.
- Sao có thể thế được, việc này tôi không làm được. Hơn nữa, mặc dù nói cục Thủy lợi thành phố quản lý việc này nhưng cũng chỉ là quản lý trên nghiệp vụ. Việc xây dựng đập cần tiền, vậy tiền đó ở đâu ra. Nếu như thành lập dự án đó thì cũng phải đệ tình lên trên còn phải chờ phê duyệt, sau đó có tiền mới có thể làm được. Những chương tình như thế cũng phải tiến hành trong nửa năm đấy chứ.
Mã Ngọc Hòa như đấu tranh với Diệp Phàm, Diệp Phàm chợt nghĩ, cách nghĩ của hắn có vẻ không cố ý.
- Không làm được, không làm được thì đừng làm. Thái độ này của anh liên quan đến hơn hai nghìn dân của hai thôn về vấn đề ăn uống nguồn nước này, đây là việc lớn. Nếu không làm đến khi người ta kéo đến gây sự thì biết làm thế nào?
Sắc mặt Diệp Phàm càng sầm lại.
- Gây rối, đó là việc của Cục cảnh sát các anh, tôi chỉ có thể nói sẽ làm hết sức. Nói trong ngày giải quyết việc này là tuyệt đối không thể.
Mã Ngọc Hòa thái độ tương đối kiên quyết.
- Có ý không muốn làm đúng không, không muốn làm tôi sẽ kiến nghị lên trên, như vậy anh có thể nghỉ ngơi được rồi.
Diệp Phàm cảm thấy cái gì đó, hắn ta như đang chơi trò trốn tìm với mình, nên lạnh lùng nói.
- Tùy thôi!
Mã Ngọc Hòa đột nhiên thốt ra cũng lạnh lùng nhìn Diệp Phàm.
- Bịch…
Diệp Phàm bị chọc giận, mặc dù nói là…. Dù gì cũng là Ủy viên thường vụ, vậy mà Mã Ngọc Hòa lại có thái độ quá ngang ngược.
Sau đó liếc sang nhìn An Vệ Dân:
- Anh điều tra cho tôi, Phó cục trưởng cục Thủy lợi thành phố là ai?
- Là Bao Minh Đức, tôi vừa xem xong.
An Vệ Dân trả lời, rồi nói thì thầm vào tai Diệp Phàm:
- Mã Ngọc Hòa là em trai ruột của Mã Bách Sinh.
- Anh Mã, việc Cục trưởng Diệp giao anh về tiến hành làm đi, trong ngày anh phải xây dựng xong đập nước này. Tạm thời có thể chặn nước xói mòn, sau đó từ từ xây lại không phải là được sao. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL -
Người đi cùng Mã Ngọc Hòa là Hoàng Minh Chí có lời khuyên.
- Chủ nhiệm Hoàng, việc này tôi không làm được, tôi trước giờ không chơi với cọp, nói thế nào thì làm thế, trong ngày thì làm sao giải quyết được vấn đề gì. Không làm được là không làm được, Đảng đã dạy là phải thực sự cầu thị tôi không thể lừa gạt ai.
Thì ra là thế, Diệp Phàm trong lòng thầm nghĩ, sắc mặt càng trầm trọn hơn, nói:
- Cục trưởng Mã, thái độ của anh là thái độ không làm tròn trách nhiệm, hoàn toàn không để ý gì đến lợi ích của nhân dân. Trong mấy ngày không làm được, không nghĩ ra cách gì thì sao có thẻ mở miệng mà quản lý được, như thế thì còn cần dùng gì đến anh? Từ bây giờ, anh tạm thời bị cách chức, công việc trong Bộ tạm thời do Bao Minh Đức phụ trách. Việc của anh tôi sẽ nói với lãnh đạo Thành ủy.
- Anh dựa vào cái gì mà dám dừng chức của tôi?
Mã Ngọc Hòa thô bạo nói.
- Anh Mã, thái độ của anh cũng không ra sao.
Hoàng Minh Chí khuyên ngăn, chỉ sợ hắn ta lại chọc tức Diệp Phàm thêm.
Hoàng Minh Chí biết Mã Bách Sinh không ưa gì Diệp Phàm, Mã Ngọc Hòa lại là em trai Mã Bách Sinh nên chắc chắn hắn không làm theo Diệp Phàm nói. Thái độ khi nãy rõ ràng là muốn chống đối.
- Dựa vào cái gì? Vì tôi là Ủy viên thường vụ Thành ủy, dựa vào hành vi của anh không quan tâm đến sự sống chết của nhân dân, dựa vào thái độ không làm việc, kéo dài thời gian,
Diệp Phàm lạnh lùng nói.
- Bố mày không tin trời Ngư Đồng này là của Diệp Phàm mày. Khốn nạn! Mày nghĩ rằng bố như quả hồng nhũn, muốn bóp thì bóp đúng không?
Mã Ngọc Hòa tức giận giọng láo xược, xưng bố…
- Bốp…
Một cái tát ù tai, Mã Ngọc Hòa bị Diệp Phàm tát cho một cái, Diệp Phàm nói:
- Không phục tùng lãnh đạo, còn ngang nhiên nhục mạ lãnh đạo, không lo đến sống chết của nhân dân, anh không cần làm việc nữa. Cái tát này là để dạy cho anh bài học phải làm cán bộ như thế nào, muốn làm bố hả, hãy còn non lắm.
- Bố đáp chết mày.
Mã Ngọc Hòa vơ lấy cốc trà trên bàn đáp về phía Diệp Phàm.
- Choang….
Lại là một tiếng giòn tan, Diệp Phàm – một cao thủ thất đẳng không ngờ lại bị ném trúng cánh tay. Đương nhiên là hắn cố ý cho Mã Ngọc Hòa ném trúng.
- Anh Mã, anh làm cái gì thê?
Hoàng Minh Chí và An Vệ Dân nhanh chóng định chạy lên ôm chặt Mã Ngọc Hòa.
Tuy nhiên, Vương Triều đứng bên cạnh nhanh chóng di chuyển, phi qua chiếc ghế sô pha, nhanh đá chân ra khiến Mã Ngọc Hòa đột nhiên ngã lăn ra chiếc ghế sô pha bên cạnh.
- Mẹ kiếp, dám đánh lãnh đạo ngay trong Cục cảnh sát, chán sống rồi sao?
Bộp bộp….Vương Triều tức giận đánh vào bụng Mã Ngọc Hòa, khi đó mặt Mã Ngọc Hòa trắng bợt, lần này đích thật là đi viện rồi.
Hoàng Minh Chí và An Vệ Dân nhanh chóng ôm chặt, can ngăn Vương Triều.
Nhưng Vương Triều như kiểu chưa hả giận, vẫn giơ chân ra muốn đá chết đồ khốn nạn kia.
- Thôi, đi bệnh viện.
Diệp Phàm vọng lên từ phía sau, tay xoa xoa cánh tay.
Hoàng Minh Chí và An Vệ Dân đi gọi người cõng Mã Ngọc Hòa ra khỏi văn phòng.
- Vương Triều, anh không nghĩ những cú đá của anh sẽ khiến đồng chí Mã phải nằm viện đến nửa năm à?
Diệp Phàm thản nhiên nói.
- Ha ha, công phu tôi rất giỏi, bệnh viện cũng không phát hiện ra đâu. Ông ta không phải nói bị đau dạ dày sao, có thể là chứng đau dạ dày thôi mà. Tôi có đá ông ta đâu, ông ta tự đáp anh, không trúng rồi lăn ra ghế mà. Việc này có Hoàng Minh Chí và An Vệ Dân có thể làm chứng. Hơn nữa, khi nãy là tôi bảo vệ lãnh đạo, chứ không có hành động gì khác, chỉ là phòng vệ thôi.
Vương Triều gượng cười.
- Ha ha, nên đá.
Diệp Phàm hừ nói, rồi gọi điện thoại cho Túc Nhất Tiêu, giao cho anh ta tự xử lý việc đập nước trấn Mai Khê.
Bởi vì, cục Thủy lợi cũng do Túc Nhất Tiêu quản lý. Túc Nhất Tiêu nhận được điện thoại xong lập tức cho người đi xử lý.
Anh ta đến cục Thủy lợi, đọc lại chỉ thị của Diệp Phàm một lượt rồi điều một vài người nhanh chóng đến huyện Dương Điền.
Tại bệnh viện I thành phố Ngư Đồng.
- Thật quá đáng, đồ tạp chủng, sao có thể đánh người thế này chứ? Mã Ngọc Hòa, việc này mà anh chịu được sao?
Từ Lâm phẫn nộ chửi mắng.
- Anh, em không làm cục trưởng đâu. Anh cũng đừng gây chuyện với hắn ta, nhà họ Mã chúng ta không thắng nổi hắn đâu.
Mã Ngọc Hòa nằm trên giường bệnh ra vẻ lo lắng cho Mã Bách Sinh, cứ chuyển người là lại kèm theo câu than vãn, kêu đau, khiến cho bà vợ Dương Tố cũng xót ruột kêu thảm thương.
- Bác sĩ nói sao?
Mã Bách Sinh sầm mặt nhìn bệnh nhân nằm trên giường.
- Bác sĩ nói mặt có bị thương chút thôi, còn lại không có vấn đề gì. Sao thế được, anh xem Ngọc Hòa đều nôn ra máu đây, chắc chắn bên trong bị thương nghiêm trọng. Bệnh viện ở Ngư Đồng kỹ thuật quá kém, đến nội thương cũng không kiểm tra ra, phải chuyển lên tỉnh thôi.
Dương Tố vừa nói vừa khóc nức lên.
- Ngọc Hòa, em nói đi em thấy sao?
Mã Bách Sinh không để ý Dương Tố hỏi.
- Bụng rất đau, như bị kim đâm ấy, cứ đau từng trận đến nằm cũng không yên. Cái tên chó nhật Vương Triều kia đá em máy cái, ra tay rất độc ác, khi đó có cả chủ nhiệm Hoàng và An Vệ Dân cũng có mặt ở đó, họ có thể làm chứng.
Mã Ngọc Hòa phẫn nộ nói, mặt nhăn nhó, có vẻ rất đau.
- An Vệ Dân là tay sai của Diệp Phàm nên không thể làm chứng, còn Hoàng Minh Chí thì rất cân nhắc. Con người này tôi không hiểu rõ, có vẻ là nhat gan, sợ sệt, không có biểu hiện gì, muốn làm chứng thì cũng khó.
Từ Lâm đứng cạnh phán đoán.
- Chẳng lẽ Ngọc Hòa lại bị đánh vô lý như thế?
Mã Bách Sinh hừm một tiếng.
- Tôi đi hỏi chủ nhiệm Hoàng xem sao.
Từ Lâm mặt oán giận, đương nhiên sợ thời thế loạn, hắn ta có thể bị khai trừ, cả người như mất hồn.
Mặc dù có thân thích ở trong tỉnh là Từ Kim Bạch ra tay, nhưng cho đến bây giờ Lý Quốc Hùng cũng không có thái độ gì,,mà dự án quốc lộ Ngư – Triều đang tạm thời bị dừng lại.
- Đúng, tối nay ta sẽ mời chủ nhiệm Hoàng đi ăn tối.
Mã Bách Sinh nói.
Không lâu sau, có tiếng gõ cửa, một đám người đi vào, người đi đầu là Phó ban thường vụ An Lôi.
- Ôi, sao lại bị đánh đến nông nỗi này, mặt thế kia thì sao gặp được ai, nhìn xem, chỗ này có máu, chắc chắn là nôn ra máu rồi.
An Lôi ra vẻ kinh ngạc.
Tuy nhiên, Mã Bách Sinh lại thấy hài lòng khi thấy anh ta đến, vì Mã Bách Sinh biết, An Lôi đến rối chính là đại diện Hà Trấn Nam đến thăm.
Đây là cơ hội tốt, dù gì Diệp Phàm cũng là Ủy viên thường vụ, Hà Trấn nam không tiện lộ diện nên cho An Lôi thay mặt đến tạo uy thế cho Mã Ngọc Hòa.
Đúng vậy, rất kỳ cục, đánh người ta như thế này thì phải bị bắt chứ.
Một tên khác thêm vào.
- Người ta là Chủ nhiệm ủy ban chính trị pháp luật, lại là Ủy viên thường vụ Thành ủy, quyền uy tương đối cao, Công Kiểm Pháp đều do anh ta quản lý, làm sao có thể cáo anh ta được.
Từ Lâm thấy có chút kỳ quái nói.
- Thành phố có ông chủ lớn, ở Ngư Đồng này còn có thiên hạ của ông chủ.
An Lôi lạnh lùng nói.
- Nghe nói người ở quân khu tỉnh đến rồi.
Một người mang quân hàm Thượng tá rất uy phong, người này tên là Phong Hòa Bình, hiện nhận chức tại phân khu thành phố Ngư Đồng.