Quan Thuật

chương 1211: gán cho cái tội lớn

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Hơn nữa, tình hình trong tỉnh phức tạp. Anh đôn đốc ai, đôn đốc ai thì đắc tội ai. Cho nên, Phòng đôn đốc tỉnh ủy kỳ thực là tai mắt của lãnh đạo Tỉnh ủy, người ta bảo anh làm cái gì thì anh phải làm cái đó.

Xử lý như thế nào để không phải thấy mặt các lãnh đạo Tỉnh ủy biến sắc. Người ta nói xử lý anh thì xử lý, người ta nói chuyện này chẳng có gì thì dĩ nhiên sẽ chẳng có gì.

Nói trắng ra, chỉ là một con rối mà thôi.

Đương nhiên, Kiều Báo Quốc hiện thăng chức rồi, lại thêm gia thế cũng rất cao, trong xương máu người này cũng tương đối có ngạo khí.

Nếu không phải lần trước Diệp Phàm giúp gã một việc lớn, rồi lại thêm cô em gái giở trò cứ quấn lấy gã, gã làm sao có thể nhẫn nại ngồi đối diện nói chuyện với Diệp Phàm như thế này, rồi lại còn bày mưu tính kế nữa.

- Cậu mà cũng biết sợ à? Haizz, quả là một cao thủ khó chơi. Người ta chỉ đứng sau không lộ diện mà có thể làm được mọi việc. Cậu nói đi, có phải Đới Duy Cường làm không?

Kiều Báo Quốc thản nhiên nói, cũng có chút khâm phục người đứng sau tấm màn làm ra chuyện này.

- Cũng không biết chính xác lắm, nhìn bề ngoài thì do ông ta làm. Vì mục tiêu của ông ta là ép tôi thả Đới Chí Quân. Tuy nhiên, nghe nói Đới Duy Cường gần đây hình như có động tác lớn gì đó?

Diệp Phàm hỏi.

- Ừ, ông ta đang cùng Phó chủ tịch tỉnh Lỗ Đông Lai cạnh tranh danh ngạch Phó chủ tịch tỉnh ủy viên thường vụ Tỉnh ủy, tuy nói cấp bậc không tăng, nhưng vào thường vụ thì trời đất cách biệt rồi.

Trong thời điểm mấu chốt này, Đới Duy Cường chắc là không điên mà đi bày ra những chuyện này. Dù có thể ép cậu, hoặc là lấy mũ của cậu.

Đới Chí Quân dĩ nhiên sẽ ra. Nhưng, ông ta lẽ nào không sợ cậu sắp chết sẽ cắn ông ta một phát cực độc, chuyện này, người thiếu sáng suốt đều sẽ nghĩ là do ông ta làm, chỉ có người sáng suốt mới nảy sinh nghi ngờ. Nhưng nghi ngờ thì nghi ngờ, Lỗ Đông Lai sẽ không bỏ qua hiềm nghi này, ông ta sẽ biến hiềm nghi thành sự thật.

Đem sổ nợ này tính cho Đới Duy Cường, từ đó đánh rớt được một đối thủ mạnh. Còn Đới Duy Cường có bao nhiêu thủ đoạn để trừng trị cậu, hà cớ gì phải chơi cái trò ngu xuẩn cả thiên hạ đều biết này.

Kiều Báo Quốc nói.

- Vâng, hạng mục sân vận động thành phố chúng ta dự định đầu tư hơn bốn trăm triệu, Ủy ban thành phố cũng đã đầu tư trước hơn năm chục triệu rồi.

Nghe nói chuyện này là Đới Duy Cường giật giây Chủ tịch thành phố Lý Quốc Hùng làm, tuy nhiên, mấy ngày hôm trước Lý Quốc Hùng nói là việc có lẽ thất bại rồi, chắc chắn là do Đới Duy Cường ngáng chân.

Đới Duy Cường tại hạ ngáng chân làm như thế, đơn giản là để ép toàn bộ lãnh đạo thành phố Ngư Đồng ép tôi thôi. Đầu tiên Lý Quốc Hùng vì tiền đồ của bản thân đến tìm tôi. Sau đó, ắt hẳn chẳng bao lâu Hà Trấn Nam cũng sẽ ra tay.

Diệp Phàm thản nhiên nói.

- Hà Trấn Nam, chắc hẳn tạm thời sẽ không ra tay. Ông ta biết tính cách của cậu. Chuyện này, cậu chắc chắn sẽ bướng bỉnh không phục. Đến lúc đó, Lý Quốc Hùng không hạ lâm vào thế bí ông ta sẽ đợi Lý Quốc Hùng đến nhờ vả ông ta. Cuối cùng, hai người bọn họ sẽ liên thủ bức cậu, có lẽ, Hà Trấn Nam cũng muốn nhân cơ hội để nắm được cậu, hoặc là chuyển cậu đi.

Kiều Báo Quốc trên mặt thoáng hiện lên một tia lo lắng.

- Hà Trấn Nam tính toán kỹ lắm, nhưng, chuyện này tôi sẽ khiến ông ta phải thất vọng.

Diệp Phàm lại lộ vẻ tự tin.

- Sao cậu lại khẳng định chắc chắn như vậy, Đới Duy Cường ngoại trừ những ủy viên thường vụ ra thì chính là Phó chủ tịch tỉnh có tư cách nhất, thậm chí một số ủy viên thường vụ bình thường ông ta cũng chẳng để vào mắt, cậu dựa vào cái gì có thể đánh bại được ông ta lấy được tiền xây dựng sân vận động về?

Kiều Báo Quốc trong lời nói lộ chút bất mãn, cho rằng khẩu khí của Diệp Phàm quá lớn, có chút kiêu ngạo, ngông cuồng.

- Việc này tôi vẫn chưa nghĩ ra, tóm lại sẽ nghĩ được cách.

Diệp Phàm thản nhiên nói, liếc nhìn Kiều Báo Quốc một cái, nói,

- Kỳ thực, nếu Lỗ Đông Lai đang cạnh tranh với Đới Duy Cường, hoàn toàn có thể lợi dụng Lỗ Đông làm vài bài văn. Chắc chắn Lỗ Đông Lai không muốn thấy Đới Chí Quân được thả ra, đây chính là đòn sát thủ ông ta dùng để áp chế Đới Duy Cường.

- Ừ, cái này cũng có lý.

Kiều Báo Quốc gật gật đầu,

- Hôm nay tôi với Bí thư Lôi Ngư có bàn luận về chuyện này.

- Ông ta có thái độ thế nào?

Diệp Phàm miệng hỏi, kỳ thật trong lòng đã cảm giác được cái gì đó. Lôi Ngư là bạn học cũ của Thiết Thác, trước đây Thiết Thác còn bảo mình có chuyện gì thì đi tìm ông ta. Chắc chuyện này Lôi Ngư cũng đã nói qua với Thiết Thác rồi.

Còn Triệu Xương Sơn lại phái Kiều Báo Quốc xuống, Triệu Xương Sơn đã biết Kiều Báo Quốc có quan hệ với mình. Làm vậy là có ý gì…

Trong nháy mắt Diệp Phàm đã thông suốt, chuyện này chắc chắn Triệu Xương Sơn sẽ không tấn công mình. Nếu không đã không bảo Kiều Báo Quốc xuống.

Cho nên, Diệp Phàm trong lòng ổn định, bình tĩnh như núi. Nhưng, Triệu Xương Sơn biết chuyện với Kiều Viên Viên chắc chắn không thể nói cho Kiều Báo Quốc.

- Lỗ Đông Lai vàĐới Duy Cường ở tỉnh hẳn là có người ủng hộ?

Diệp Phàm hỏi. Dù sao Kiều Báo Quốc cũng ở tỉnh, tai mắt linh động hơn mình nhiều.

- Đới Duy Cường chắc chắn là Chủ tịch tỉnh Uông Chính Tiền ủng hộ, người này luôn đi theo từng bước chân của Chủ tịch tỉnh Uông. Nếu có thể vào thường vụ thì có thể nói là một vây cánh mạnh của Chủ tịch tỉnh Uông. Còn Lỗ Đông Lai thì tôi không rõ, lầm trước nghe cha của Hương Linh nói hình như Bí thư Triệu ủng hộ Lỗ Đông Lai. Hai người bọn họ ai có thể vào thường vụ, đều làm tăng thêm thực lực cho hai vị đầu sỏ ở tỉnh.

Kiều Báo Quốc ngẫm nghĩ một chút, cũng là không giấu diếm gì. Vì sáng sớm trước khi đi đã bị Kiều Viên Viên bám lấy, thậm chí còn ép anh trai Kiều Báo Quốc phải giúp Diệp Phàm thu xếp chuyện này. Nếu Diệp Phàm thật sự vì chuyện này mà mất mũ quan, chắc hẳn cô em gái sẽ làm Kiều Báo Quốc khổ sở mất thôi.

- Ờ…

Diệp Phàm gật đầu, dường như đã hiểu rõ thêm một chút, đột nhiên cười nói:

- Anh xem, lần này Bí thư Triệu ra tay quyết đoán như vậy, bảo các anh xuống đây, có phải mục tiêu nhắm vào không phải tôi mà là Đới Duy Cường không?

- Sao có thể? Điều tra cậu chứ đâu phải điều tra Đới Duy Cường?

Kiều Báo Quốc nhất thời không nghĩ nhiều như vậy, bởi vì anh ta không biết nhiều như Diệp Phàm.

- Haha, ông anh ơi, điều tra tôi không phải điều tra nguyên nhân thực sự vụ làm loạn trước cổng Ủy ban nhân dân thành phố sao? Anh nghĩ xem, chuyện này bề ngoài có phải do người nhà Đới Chí Quân làm không?

Diệp Phàm cười nói.

- Ừ, cũng có lý. Có lẽ, có thể từ Đới Chí Quân lôi ra được Đới Duy Cường. Đới Duy Cường một khi bị lôi vào trong chuyện này, ông ta chắc chắn sẽ mất tư cách cạnh tranh, nghĩa là ông ta bị loại trước tiên. Hahaha…Triệu Xương Sơn quả là giỏi thủ đoạn.

Kiều Báo Quốc hiện nay tâm tình rất tốt, có cảm giác dũng khí ngất trời.

- Cái này là nhổ củ cải mang cả bùn đấy.

Diệp Phàm cười nói, liếc nhìn Kiều Báo Quốc một cái, cười nói,

- Kỳ thực, anh có thể lờ mờ thảo luận vấn đề này với Phó bí thư Lôi, chắc chắn Phó bí thư Lôi là người thông minh, sẽ nhìn thấu ngay. Trong quá trình điều tra sau này cũng nắm chắc được phương hướng, lãnh đạo ý đồ của lãnh đạo đúng không nào.

- Lôi Ngư chắc chắn thông minh hơn chúng ta, nhưng, có lẽ ông ấy không biết được nhiều bằng chúng ta. Giống như quan hệ của Triệu Xương Sơn và Lỗ Đông Lai là như thế nào? Tôi cũng có nghe ngóng được một chút ở chỗ cha tôi. Gần dây ở Bắc Kinh Triệu gia cũng đang bỏ sức cho Lỗ Đông Lai, tổng hợp lại, có thể khẳng định rồi, ủng hộ sau lưng Lỗ Đông Lai chắc chắn làTriệu Xương Sơn.

Kiều Báo Quốc thản nhiên nói.

- Vậy thì tốt rồi.

Diệp Phàm vỗ đùi, tuy nhiên, chợt nhíu mày, nói,

- Vẫn còn chút chuyện phiền phức, Tư lệnh phân khu thị quân Lô An Cương có quan hệ rất tốt với tôi, chỉ sợ tôi không sao nhưng ông ấy thì lại có chuyện. Nếu vì tôi mà ông ta mất mũ quan, chuyện này quá vô lý. Tôi phải giúp ông ấy.

- Giúp, giúp thế nào? Người ta ở bên quân đội, chính phủ đâu quản được họ. Đừng nói tôi với cậu, ngay cả Bí thư tỉnh ủy cũng chẳng quản được tư lệnh Quân khu tỉnh, tuy nói ông ta là Bí thư Đảng ủy của quân khu tỉnh. Lần này Tư lệnh Vu Thăng phản ứng nhanh như vậy, chủ yếu do Bí thư tỉnh ủy Triệu Xương Sơn này khác những Bí thư tỉnh ủy khác.

Kiều Báo Quốc chỉ giúp Diệp Phàm, đối với Lô An Cương anh ta chẳng chút hứng thú.

- Ừ, Bí thư tỉnh ủy là nhân vật số một của tỉnh, Bí thư tỉnh ủy cũng là chính ủy quân khu tỉnh, hoặc có thể nói là đứng đầu chính ủy.

Cấp bậc hành chính của Bí thư tỉnh ủy là cấp tỉnh bộ, bí thư tỉnh ủy lại là chính ủy của quân khu tỉnh, cấp bậc hành chính trong quân đội là cấp chính quân, vì thế xem ra Bí thư tỉnh ủy cùng cấp bậc với Tư lệnh Quân khu tỉnh.

Nhưng, Tư lệnh Quân khu tỉnh chỉ là một uỷ viên Đảng uỷ tỉnh, quyết định Tư lệnh Quân khu tỉnh không chỉ chịu sự quản lý của lãnh đạo quân đội, trong một số chuyện nhất định cũng phải phục tùng lãnh đạo Tỉnh ủy địa phương, nghe theo lãnh đạo Bí thư tỉnh ủy.

Nhưng, bổ nhiệm Tư lệnh quân khu là chuyện trong nội bộ hệ thông quân đội, Đảng ủy địa phương không thể can thiệp.

Tóm lại, theo cấp bậc hành chính mà nói, Tư lệnh Quân khu tỉnh và Bí thư tỉnh ủy cúng cấp, nhưng lại chịu sự quản lý của lãnh đạo Bí thư tỉnh ủy.

Hình như hơi lộn xộn, kỳ thực chỉ là một chức vụ chồng chéo thôi. Triệu gia là đại lão trong quân giới, tư lệnh Vu Thăng chắc hẳn cũng phải đo lường phân lượng của người ta.

Muốn thuyết phục tư lệnh Vu Thăng, chắc hẳn phải được Triệu Xương Sơn gật đầu mới được. Việc này thật có chút phiền toái, nhưng, tôi sẽ tự có cách. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyện FULL chấm cơm.

Diệp Phàm tự tin nói.

Trong lòng nghĩ nếu không được thì dùng giấy chứng nhận Bộ tổng tham mưu cấp đi làm công tác tư tưởng tư lệnh Vu, có lẽ cũng nể mặt mình mà chiếu cố cho Lô An Cương.

Ngày hôm sau. Tổ điều tra bắt đầu tra hỏi.

Tư lệnh Quân khu tỉnh Vu Thăng cũng đích thân gọi Diệp Phàm vào văn phòng hỏi vài câu.

Vu Thăng vừa mở miệng đã nói:

- Đồng chí Diệp Phàm, lần này tôi xuống đây một là đại diện Quân khu tỉnh, hai là đại diện Bí thư Triệu xuống hỏi cậu.

Vu Thăng trên người đeo quân hàm thiếu tướng, tương đối có uy thế, nếu không phải Diệp Phàm còn một thân phận nặng ký khác, có lẽ thực sự cũng có chút áp lực.

- Tôi hiểu.

Diệp Phàm bình tĩnh gật đầu.

- Vốn, có lúc quân đội cũng phối hợp hành động với cơ quan công an các anh. Chẳng hạn như vây bắt tội phạm quan trọng, kẻ bắt cóc…

Vu Thăng nói tới đây tạm ngừng một chút, liếc mắt nhìn Diệp Phàm, Diệp Phàm dĩ nhiên biết, ông ta đang muốn gây áp lực với mình.

Quả nhiên, Vu Thăng lại nói thêm:

- Nhưng, chuyện xảy ra ở Ủy ban nhân dân thành phố không nên yêu cầu quân đội điều binh đến. Điều binh có trình tự rất phức tạp, hiển nhiên, đây là chuyện vi phạm quy định nghiêm trọng. Anh là Bí thư Ủy ban Chính trị Pháp luật thành phố, sao có thể giật dây đồng chíLô An Cương điều binh đến ngăn chặn đám công nhân tấn công Ủy ban thành phố?

Vu Thăng dùng hai chữ "giật dây", câu nói này phân rạch ròi trách nhiệm chủ yếu và thứ yếu. Diệp Phàm dĩ nhiên là chịu trách nhiệm chính, Lô An Cương chỉ phối hợp làm việc với Diệp Phàm mà thôi.

- Haha, Tư lệnh Vu, mời xem cái này.

Diệp Phàm đưa những tư liệu liên quan đến chủ trì Cục công an thành phố đưa qua. Vu Thăng sau nhi nhận cũng cẩn thận lật xem một lát.

Lại trầm ngâm một lúc mới nói:

- Xem ra cục công an thành phố các anh nhờ Bộ đội phân khu đưa binh đến đúng là có nguyên nhân. Tài liệu này của anh tôi sẽ bảo người xác thực, nếu đúng mọi chuyện là như thế, tôi sẽ báo cáo chi tiết với Bí thư Triệu. Nhưng, Đới Chí Quân có tham gia vào chuyện làm loạn Ủy ban nhân dân thành phố không?

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio